Chương 115: Nam tử tuyết trắng

Bạch Vô Trần thấy Bạch Cốc Tử như vậy, đau lòng không thôi.

"Ngươi là ai?" Chân Linh bình tĩnh lên tiếng.

"Ha ha, ta là ai, ngươi hỏi ta là ai? Cuối cùng ngươi cũng không nhớ ra ta, ha ha ha..." Người nọ cười đến cực kỳ thê lương, tiếng nói thê lương không gì tả nổi, khiến cho người nghe xúc động muốn rơi lệ.

Chân Linh bị lời nói bi thương kia khắc sâu vào trong lòng, nàng hoảng hốt nhìn về phía giọng nói kia truyền tới, trong mắt tràn ngập niềm nghi hoặc.

"Chân nhi, đừng để ý tới lời của hắn." Lúc này Tư Đồ Minh kề sát bên tai nàng nhỏ giọng nói, hai người nắm tay nhau, càng ngày càng chặt.

"Tư Đồ Minh, ngươi dựa vào cái gì muốn nàng không nghe lời của ta? Nói cho ngươi biết, cả đời này ngươi sẽ không chiếm được nàng, nếu ta không chiếm được, đừng có kẻ kẻ nào mơ tưởng có được nàng, ta sẽ dùng tất cả biện pháp để ngăn cản ngươi, ta không có được, ta sẽ phá huỷ. Cả đời này, nàng đã không còn là Nguyên Linh, mà ngươi cũng không phải Quân Sở Lăng, căn bản không có năng lực mà che chở cho nàng, ha ha ha, ta nhất định sẽ không để cho các ngươi được ở bên nhau, sẽ không để cho các ngươi được ở bên nhau..." Thanh âm âm u lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng lan ra, ngay sau đó, một luồng khói trắng nhanh chóng lao về phía Tư Đồ Minh.

"Chủ tử, cẩn thận..." Chân Tử Mặc hoảng sợ, hô to với Tư Đồ Minh.

Tư Đồ Minh ôm chặt Chân Linh, ngay lúc khói trắng đến thật gần, thân thể hắn nhảy lên, áo xanh chậm rãi bay lên giữa không trung, mái tóc dài như tơ tung bay, mang theo không khí xơ xác tiêu điều, lan tràn khắp phòng.

Khói trắng kia trong chớp mắt phát ra từ Tư Đồ Minh liền biến mất, chỉ còn một luồng hơi thở âm u lạnh lẽo còn lưu lại.

Trong đầu Chân Linh lúc này đều là lời nói điên cuồng của người kia, cả đời này? Vì sao hắn lại dùng cả đời này? Chẳng lẽ hắn nhận ra kiếp thứ nhất của Tư Đồ Minh? Nguyên Linh là ai? Quân Sở Lăng là ai?

Đủ loại nghi hoặc xoay quanh trong đầu nàng, lượn lờ không tan, khiến nàng bắt đầu trở nên hoảng hốt.

"Vô Trần, đi mau, mau rời khỏi nơi này, hắn sống lại, hắn sống lại... Đi mau..." Mắt Bạch Cốc Tử tràn ngập nỗi kinh hãi mà nhìn làn khói trắng vừa rồi, hai mắt như chết lặng, sợ hãi tới cùng cực, bắt đầu trở nên trống rỗng.

Hắn gắt gao nắm chặt Bạch Vô Trần, đôi tay già nua kia không nén được sự run rẩy.

Bạch Vô Trần hoàn toàn bị phản ứng sợ hãi quá mức của Bạch Cốc Tử làm chấn động, rốt cuộc là cái gì có thể khiến cho ông nội sợ hãi như thế? Trong ấn tượng của hắn, ông nội là nhân vật anh hùng đỉnh thiên lập địa, cả đời cũng chưa từng sợ hãi giống như bây giờ, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Ông nội, trước tiên hãy bình tĩnh một chút, nói cho ta biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc người bảo vệ mấy đời của Tuyệt Trần Cốc là cái gì?”

Hai tay Bạch Cốc Tử càng run rẩy kịch liệt, hắn chỉ vào cái lồng sắt trong điện, giọng hoảng sợ nói: "Vô Trần, là hắn, hắn sống lại. Vừa rồi ông nội ở đại sảnh nghe nói An Hồn Điện xảy ra chuyện, vội vàng tới xem xét, mới vừa vào tới, đã cảm thấy được một luồng hơi thở cực kỳ âm lãnh đang bao phủ, trong lòng ông nội nghi hoặc, vì thế liền đi vào, vừa mới vào nội điện, ông nội liền bị sốc bởi một tiếng rống đau đớn, còn chưa kịp hoàn hồn, đã bị một lực lượng mạnh mẽ đánh bay ra ngoài..."

Nói xong đến đây, Bạch Cốc Tử dừng lại, sắc mặt tái nhợt, giống như đang nhớ lại tình hình lúc đó.

Hai mắt tinh khiết của Bạch Vô Trần lúc này nhuốm đầy nỗi sợ hãi, hắn nắm tay Bạch Cốc Tử, thúc giục nói: "Ông nội, rốt cuộc hắn là cái gì?"

Bạch Cốc Tử run lên, hai mắt hiện lên một nỗi sợ thật sâu. "Hắn là một..."

Bạch Cốc Tử vừa nói được phân nửa, đã bị một luồng ánh sáng bạc nhanh như tia chớp lao tới, xuyên qua cổ họng hắn, câu nói sau đó, hắn không còn có cơ hội nói tiếp...

"Ông nội..." Bạch Vô Trần ôm Bạch Cốc Tử chết không nhắm mắt, đau đớn hô to.

Đúng lúc này, ánh sáng bạc lần thứ hai tập kích lại, thẳng hướng Bạch Vô Trần.

"Cẩn thận." Tư Đồ Minh lạnh lùng lên tiếng, chỉ thấy hắn trở tay ôm Chân Linh vào ngực, ống tay áo nhanh nhẹn chặn lại, vô số trận gió mạnh mẽ đánh ra, trực tiếp nghênh đón luồng ánh sáng trắng...

Trận gió mạnh mẽ của Tư Đồ Minh biến thành luồng ánh sáng màu xanh cùng với luồng ánh sáng bạc kia lồng vào nhau cùng một chỗ, từng tia lửa mãnh liệt loé ra khắp An Hồn Điện, mang theo sức mạnh đáng sợ, ùn ùn kéo đến.

Trong nháy mắt, toàn bộ An Hồn Điện bắt đầu lung lay, cát bụi bay lên, vách tường đất xiêu vẹo, lập tức muốn ngã xuống.

Tư Đồ Minh nói một tiếng với mọi người. "Không hay rồi, An Hồn Điện sắp sập, mọi người lập tức rời khỏi."

Thân thể Chân Tử Mặc nhảy lên, vừa muốn rời đi, lại nhình thấy Bạch Vô Trần vẫn không nhúc nhích mà ngồi xổm ở nơi đó, vẻ mặt yên tĩnh ôm Bạch Cốc Tử, không có một chút ý định rời đi.

Hắn xoay người trở lại, quay lại, đứng bên cạnh Bạch Vô Trần thúc giục nói: "Vô Trần, đi mau."

Bạch Vô Trần khẽ ngước mắt liếc nhìn Chân Tử Mặc, sau đó thản nhiên cười. "Được, ta lập tức sẽ rời khỏi, Mặc công tử, ngươi đi trước đi, ta ôm thi thể ông nội đi theo phía sau."

Một đôi mắt màu lam nhạt tinh khiết sạch sẽ, giờ phút này phát ra ánh sáng như ngọc tinh khiết giống như có thể chiếu rọi toàn bộ tà ác trên thế gian.

Chân Tử Mặc nhìn đôi mắt này, sắc mặt hơi hoảng hốt, không tự chủ được mà gật đầu, ý thức mơ hồ mà lắc mình bay ra ngoài.

Tư Đồ Minh ôm Chân Linh, thả người nhảy, áo trắng và áo xanh của hai người xen kẽ vào nhau, xinh đẹp đủ để khiến người ta sợ hãi mà than thở.

Bóng người áo trắng vẫn ẩn trong bóng tối nhìn bóng lưng Tư Đồ Minh và Chân Linh rời đi, hai tay hung hăng nắm chặt, một luồng hơi thở âm u lạnh lẽo lượn lờ bốn phía quanh hắn càng thên dày đặc.

Nhưng đúng lúc này, Bạch Vô Trần vốn đang ngồi xổm trên mặt đất đứng lên, không để ý đến cát đá đang bay lên trong An Hồn Điện, hắn cất bước đi đến hướng bóng trắng kia.

Ngay lúc bóng trắng kia vừa muốn ẩn thân rời đi, Bạch Vô Trần cực nhanh lấy ra khoá Cửu khúc liên hoàn ở trên người, hung hăng đánh tới bóng trắng kia.

Khoá Cửu khúc liên hoàn lam quang tận trời, trực tiếp hạ xuống người bóng trắng kia.

Bóng trắng bị khoá Cửu khúc liên hoàn trói buộc lại, không khỏi giãy dụa, ánh sáng trắng nhạt tản đi, loáng thoáng nhìn thấy hình người. Hắn giãy dụa, khoá Cửu khúc liên hoàn trói buộc càng thêm nhanh.

Bóng trắng lúc này âm lãnh bật cười. "Ha ha, hoá ra là khoá Cửu khúc liên hoàn, xem ra bản tôn đã xem thường các ngươi."

Lời vừa dứt, ánh sáng trắng biến mất, một nam tử toàn thân tuyết trắng hiện ra.

Bạch Vô Trần nhìn nam tử mặc y phục trắng như tuyết này, lại ngây ngẩn cả người.

Chapter
1 Chương 1: Xuyên qua trong tuyệt vọng
2 Chương 2: Nam cung cẩm
3 Chương 3: Cái tát
4 Chương 4: Ai mới ti tiện
5 Chương 5: Ngươi là ai
6 Chương 6: Cường hôn
7 Chương 7: Hoàng đế phúc hắc
8 Chương 8: Mị dạ đế quốc
9 Chương 9: Phong ba lúc tắm rửa
10 Chương 10: Huỷ dung
11 Chương 11: Từ chối yêu
12 Chương 12: Hoang vắng
13 Chương 13: Ra oai phủ đầu
14 Chương 14: Tuyệt đại phương hoa
15 Chương 15: Ám sát
16 Chương 16: Thâm độc
17 Chương 17: Trong ngoài không đồng nhất
18 Chương 18: Đau lòng
19 Chương 19: Khinh thường
20 Chương 20: Thật sự đem nàng làm đương sự
21 Chương 21: Các ngươi không xứng đáng
22 Chương 22: Khổ nhục kế
23 Chương 23: Ngầm đùa chết ngươi
24 Chương 24: Nam nhân thần bí
25 Chương 25: Nàng là ma quỷ
26 Chương 26: Hù chết người không đền mạng
27 Chương 27: Trộm ngân phiếu
28 Chương 28: Thiên hạ đệ nhất công tử
29 Chương 29: Sóng gió tại sòng bạc
30 Chương 30: Đánh cho ngươi răng rơi đầy đất
31 Chương 31: Nam tử áo trắng
32 Chương 32: Ai dám
33 Chương 33: Đi con đường của mình, ai muốn nói gì thì nói
34 Chương 34: Làm người chớ nên tuyệt tình
35 Chương 35: Ngươi dám động nàng thử xem
36 Chương 36: Trò cười
37 Chương 37: Cố thủy nhu điên rồi
38 Chương 38: Lấy nàng
39 Chương 39: Kim bài miễn tử
40 Chương 40: Kích động lòng người
41 Chương 41: Lặng lẽ ra phủ
42 Chương 42: Dự thi
43 Chương 43: Kinh tài tuyệt tuyệt
44 Chương 44: Phong vô ngân
45 Chương 45: Nam cung cẩm bình thẩm
46 Chương 46: Người chân gia
47 Chương 47: Nghĩ đến nàng
48 Chương 48: Chỉ có hương như xưa
49 Chương 49: Khinh thường quyền thế
50 Chương 50: Hai người đấu thơ
51 Chương 51: Nàng là nữ tử như thế nào
52 Chương 52: Luận thiên hạ
53 Chương 53: Hai vị mỹ nam hắc bạch
54 Chương 54: Mắt thật sự bị mù
55 Chương 55: Chủ tử cho mời
56 Chương 56: Nàng biết võ công
57 Chương 57: Hắn là ca ca của phong vô ngân
58 Chương 58: Đón dâu
59 Chương 59: Trang điểm
60 Chương 60: Tiệc cưới 1
61 Chương 61: Tiệc cưới 2
62 Chương 62: Kinh diễm lên sân khấu
63 Chương 63: Chúc ngươi sớm sinh quý tử
64 Chương 64: Muốn ngươi thống khổ
65 Chương 65: Điệu múa xinh đẹp
66 Chương 66: Hắn là công tử mặc
67 Chương 67: Cái chết đầy bi thương
68 Chương 68: Nàng chính là cửu vi
69 Chương 69: Đều dừng tay cho ta
70 Chương 70: Giống như sát thần
71 Chương 71: Sống không bằng chết
72 Chương 72: Nàng sẽ hận ngươi cả đời
73 Chương 73: Không giết ngươi
74 Chương 74: Nam tử trong suốt thánh khiết
75 Chương 75: Lừa gạt thanh lâu
76 Chương 76: Thử tài đánh đàn
77 Chương 77: Sát thủ thất tinh lâu
78 Chương 78: Đại hội hoa khôi
79 Chương 79: Thanh y nam tử lại xuất hiện
80 Chương 80: Ra giá kinh người
81 Chương 81: Âm mưu dậy sóng
82 Chương 82: Một khúc vì chàng
83 Chương 83: Tình yêu năm kiếp
84 Chương 84: Hôn như vậy
85 Chương 85: Nam cung cẩm tìm đến
86 Chương 86: Gây sự ở thanh lâu
87 Chương 87: Đánh cuộc
88 Chương 88: Thần y bạch vô trần
89 Chương 89: Muốn cưỡng hiếp nàng
90 Chương 90: Tư đồ minh xuất hiện
91 Chương 91: Gặp chuyện
92 Chương 92: Đau lòng thấu xương
93 Chương 93: Muốn giết nàng
94 Chương 94: Âm mưu
95 Chương 95: Hắc y nhân đáng sợ
96 Chương 96: Niếp minh liệt lo lắng
97 Chương 97: Nhiều người muốn mạng của nàng như vậy
98 Chương 98: Tư đồ minh phản kích
99 Chương 99: Hắn trúng độc
100 Chương 100: Trúng mị độc
101 Chương 101: Đau tận xương
102 Chương 102: Hai người kỳ quặc
103 Chương 103: Ta yêu chàng!
104 Chương 104: Càng không thể cứu vãn
105 Chương 105: Thất tinh lâu bị tiêu diệt
106 Chương 106: Tuyệt trần cốc thần bí
107 Chương 107: Bị đám thú giữ cửa tấn công
108 Chương 108: Hơi thở thần bí
109 Chương 109: Bị tập kích ở vùng trồng thuốc
110 Chương 110: Nàng là ai?
111 Chương 111: cửu biện lam liên*
112 Chương 112: Bóng trắng thần bí
113 Chương 113: Bị thương nặng
114 Chương 114: Hắn xuất hiện
115 Chương 115: Nam tử tuyết trắng
116 Chương 116: Nam tử tựa yêu tinh
117 Chương 117: Như thế nào vĩnh biệt
118 Chương 118: Hôn nồng nhiệt
119 Chương 119: Tạo phản
120 Chương 120: Tổ chức thần bí của chân linh
121 Chương 121: Đã xảy ra chuyện
122 Chương 122: Súc sinh
123 Chương 123: Ngươi đáng chết
124 Chương 124: Sức mạnh đáng sợ
125 Chương 125: Ta muốn thành ma
126 Chương 126: Người thần bí của mị dạ đế quốc
127 Chương 127: Bí mật chế tạo thuốc nổ
128 Chương 128: Mị dạ mai phục ám sát
129 Chương 129: Lực sát thương của nàng
130 Chương 130: Hồng mao kim cang
131 Chương 131: Mười tám tầng quái dị
132 Chương 132: Trí tuệ xông hai tầng
133 Chương 133: Cảm hóa người giữ lâu
134 Chương 134: Tuyết nữ ngây thơ
135 Chương 135: Dự định cường ngạng xông vào
136 Chương 136: Cô gái trong ngụ ngôn
137 Chương 137: Thánh chủ xuất hiện
138 Chương 138: Dục vọng chưa được thỏa mãn
139 Chương 139: Tư đồ minh, chàng thật ngốc
140 Chương 140: Đêm đầu dịu dàng
141 Chương 141: Tiếng nam nữ hoan ái
142 Chương 142: Đòi hỏi kịch liệt
143 Chương 143: Bóng trắng gọi là tử dạ
144 Chương 144: Chúng ta cùng nhau tắm
145 Chương 145: Quan hệ của bọn họ
Chapter

Updated 145 Episodes

1
Chương 1: Xuyên qua trong tuyệt vọng
2
Chương 2: Nam cung cẩm
3
Chương 3: Cái tát
4
Chương 4: Ai mới ti tiện
5
Chương 5: Ngươi là ai
6
Chương 6: Cường hôn
7
Chương 7: Hoàng đế phúc hắc
8
Chương 8: Mị dạ đế quốc
9
Chương 9: Phong ba lúc tắm rửa
10
Chương 10: Huỷ dung
11
Chương 11: Từ chối yêu
12
Chương 12: Hoang vắng
13
Chương 13: Ra oai phủ đầu
14
Chương 14: Tuyệt đại phương hoa
15
Chương 15: Ám sát
16
Chương 16: Thâm độc
17
Chương 17: Trong ngoài không đồng nhất
18
Chương 18: Đau lòng
19
Chương 19: Khinh thường
20
Chương 20: Thật sự đem nàng làm đương sự
21
Chương 21: Các ngươi không xứng đáng
22
Chương 22: Khổ nhục kế
23
Chương 23: Ngầm đùa chết ngươi
24
Chương 24: Nam nhân thần bí
25
Chương 25: Nàng là ma quỷ
26
Chương 26: Hù chết người không đền mạng
27
Chương 27: Trộm ngân phiếu
28
Chương 28: Thiên hạ đệ nhất công tử
29
Chương 29: Sóng gió tại sòng bạc
30
Chương 30: Đánh cho ngươi răng rơi đầy đất
31
Chương 31: Nam tử áo trắng
32
Chương 32: Ai dám
33
Chương 33: Đi con đường của mình, ai muốn nói gì thì nói
34
Chương 34: Làm người chớ nên tuyệt tình
35
Chương 35: Ngươi dám động nàng thử xem
36
Chương 36: Trò cười
37
Chương 37: Cố thủy nhu điên rồi
38
Chương 38: Lấy nàng
39
Chương 39: Kim bài miễn tử
40
Chương 40: Kích động lòng người
41
Chương 41: Lặng lẽ ra phủ
42
Chương 42: Dự thi
43
Chương 43: Kinh tài tuyệt tuyệt
44
Chương 44: Phong vô ngân
45
Chương 45: Nam cung cẩm bình thẩm
46
Chương 46: Người chân gia
47
Chương 47: Nghĩ đến nàng
48
Chương 48: Chỉ có hương như xưa
49
Chương 49: Khinh thường quyền thế
50
Chương 50: Hai người đấu thơ
51
Chương 51: Nàng là nữ tử như thế nào
52
Chương 52: Luận thiên hạ
53
Chương 53: Hai vị mỹ nam hắc bạch
54
Chương 54: Mắt thật sự bị mù
55
Chương 55: Chủ tử cho mời
56
Chương 56: Nàng biết võ công
57
Chương 57: Hắn là ca ca của phong vô ngân
58
Chương 58: Đón dâu
59
Chương 59: Trang điểm
60
Chương 60: Tiệc cưới 1
61
Chương 61: Tiệc cưới 2
62
Chương 62: Kinh diễm lên sân khấu
63
Chương 63: Chúc ngươi sớm sinh quý tử
64
Chương 64: Muốn ngươi thống khổ
65
Chương 65: Điệu múa xinh đẹp
66
Chương 66: Hắn là công tử mặc
67
Chương 67: Cái chết đầy bi thương
68
Chương 68: Nàng chính là cửu vi
69
Chương 69: Đều dừng tay cho ta
70
Chương 70: Giống như sát thần
71
Chương 71: Sống không bằng chết
72
Chương 72: Nàng sẽ hận ngươi cả đời
73
Chương 73: Không giết ngươi
74
Chương 74: Nam tử trong suốt thánh khiết
75
Chương 75: Lừa gạt thanh lâu
76
Chương 76: Thử tài đánh đàn
77
Chương 77: Sát thủ thất tinh lâu
78
Chương 78: Đại hội hoa khôi
79
Chương 79: Thanh y nam tử lại xuất hiện
80
Chương 80: Ra giá kinh người
81
Chương 81: Âm mưu dậy sóng
82
Chương 82: Một khúc vì chàng
83
Chương 83: Tình yêu năm kiếp
84
Chương 84: Hôn như vậy
85
Chương 85: Nam cung cẩm tìm đến
86
Chương 86: Gây sự ở thanh lâu
87
Chương 87: Đánh cuộc
88
Chương 88: Thần y bạch vô trần
89
Chương 89: Muốn cưỡng hiếp nàng
90
Chương 90: Tư đồ minh xuất hiện
91
Chương 91: Gặp chuyện
92
Chương 92: Đau lòng thấu xương
93
Chương 93: Muốn giết nàng
94
Chương 94: Âm mưu
95
Chương 95: Hắc y nhân đáng sợ
96
Chương 96: Niếp minh liệt lo lắng
97
Chương 97: Nhiều người muốn mạng của nàng như vậy
98
Chương 98: Tư đồ minh phản kích
99
Chương 99: Hắn trúng độc
100
Chương 100: Trúng mị độc
101
Chương 101: Đau tận xương
102
Chương 102: Hai người kỳ quặc
103
Chương 103: Ta yêu chàng!
104
Chương 104: Càng không thể cứu vãn
105
Chương 105: Thất tinh lâu bị tiêu diệt
106
Chương 106: Tuyệt trần cốc thần bí
107
Chương 107: Bị đám thú giữ cửa tấn công
108
Chương 108: Hơi thở thần bí
109
Chương 109: Bị tập kích ở vùng trồng thuốc
110
Chương 110: Nàng là ai?
111
Chương 111: cửu biện lam liên*
112
Chương 112: Bóng trắng thần bí
113
Chương 113: Bị thương nặng
114
Chương 114: Hắn xuất hiện
115
Chương 115: Nam tử tuyết trắng
116
Chương 116: Nam tử tựa yêu tinh
117
Chương 117: Như thế nào vĩnh biệt
118
Chương 118: Hôn nồng nhiệt
119
Chương 119: Tạo phản
120
Chương 120: Tổ chức thần bí của chân linh
121
Chương 121: Đã xảy ra chuyện
122
Chương 122: Súc sinh
123
Chương 123: Ngươi đáng chết
124
Chương 124: Sức mạnh đáng sợ
125
Chương 125: Ta muốn thành ma
126
Chương 126: Người thần bí của mị dạ đế quốc
127
Chương 127: Bí mật chế tạo thuốc nổ
128
Chương 128: Mị dạ mai phục ám sát
129
Chương 129: Lực sát thương của nàng
130
Chương 130: Hồng mao kim cang
131
Chương 131: Mười tám tầng quái dị
132
Chương 132: Trí tuệ xông hai tầng
133
Chương 133: Cảm hóa người giữ lâu
134
Chương 134: Tuyết nữ ngây thơ
135
Chương 135: Dự định cường ngạng xông vào
136
Chương 136: Cô gái trong ngụ ngôn
137
Chương 137: Thánh chủ xuất hiện
138
Chương 138: Dục vọng chưa được thỏa mãn
139
Chương 139: Tư đồ minh, chàng thật ngốc
140
Chương 140: Đêm đầu dịu dàng
141
Chương 141: Tiếng nam nữ hoan ái
142
Chương 142: Đòi hỏi kịch liệt
143
Chương 143: Bóng trắng gọi là tử dạ
144
Chương 144: Chúng ta cùng nhau tắm
145
Chương 145: Quan hệ của bọn họ