Chương 186: Điều kiện

Nhận được cầu viện của bộ lạc Khê Cốc, dực hổ Bạch không hoảng không loạn kéo hai ngày mới trả lời.

Xuất binh giúp đỡ có thể, nhưng không phải không có thù lao, bộ lạc Khê Cốc cần phải phụ trách lương thực của binh sĩ trong thời gian xuất binh, không chỉ phải cho họ ăn no còn phải cho họ ăn ngon, chỉ riêng có ăn còn không được, mỗi ngày phải trả tiền công cho họ, nếu trên chiến trường xuất hiện thương vong, họ sẽ phải trả gấp ba tiêu chuẩn tiền cứu trợ của thành Trường Hà, cuối cùng, bên này xuất binh giúp đỡ đối phó bộ lạc Ma Yết, vậy buộc phải phá vỡ tình hữu nghị của Trường Hà với bộ lạc Ma Yết, bộ lạc Ma Yết là khách hàng giao dịch lớn của Trường Hà, giao dịch tổn thất do chiến sự gây ra còn phải tính cho bộ lạc Khê Cốc.

Nguyên một đống tổng cộng lại, sứ thần bộ lạc Khê Cốc phái đến tính số vẫn chưa giỏi, nghe một chuỗi yêu cầu dài này, cũng biết bọn họ căn bản không trả được nhiều tiền như thế.

Nói trắng ra, bộ lạc Trường Hà chính là không muốn bước vào vũng nước đục này.

Bộ lạc Ma Yết chiến sĩ hung hãn, nhưng bộ lạc Khê Cốc thắng ở nhiều người, trừ binh sĩ gấp mấy lần Ma Yết ra, lượng lớn nô lệ trở thành pháo hôi trên chiến trường, lấy đó tạm thời cản lại thế công như chẻ tre của Ma Yết, chiến sĩ chìm vào giai đoạn giằng co ngắn ngủi, nhưng tất cả mọi người đều rõ, nô lệ không phải cuồn cuộn không dứt, một khi pháo hôi đã bị quét sạch, bộ lạc Khê Cốc cách thất bại không còn xa.

Thành Trường Hà là cơ hội lật ngược duy nhất của bộ lạc Khê Cốc.

Hiện tại ngay cả cơ hội mỏng manh này cũng sắp tắt ngúm, ngay khi sứ thần Khê cốc chuẩn bị mặt xám mày tro ly khai, bộ lạc Ma Yết cư nhiên cũng phái người tới du thuyết dực hổ Bạch.

Như vậy còn được sao?!

Thù nhân gặp nhau, người bộ lạc Khê Cốc hận đến đỏ mắt, hận không thể nhào lên nuốt chửng tộc nhân Ma Yết. May mắn là dực hổ Bạch vô cùng ‘công bằng’, không thiên vị Ma Yết, đưa ra điều kiện xuất binh tương tự, tuy sứ thần Ma Yết không lập tức đồng ý, nhưng cũng không tiếp tục tranh luận với dực hổ Bạch, ngay hôm đó trở về Ma Yết phục mệnh.

Người có mắt đều nhìn ra được, bộ lạc Ma Yết rất có thể sẽ đồng ý điều kiện của thành Trường Hà.

Nếu thành Trường Hà trợ giúp Ma Yết xuất binh, bộ lạc Khê Cốc trước sau thọ địch…

Trong đầu sứ giả Khê Cốc chỉ còn lại hai chữ: xong rồi.

Phải nhanh chóng báo lại chuyện này cho thủ lĩnh!

Sứ thần Khê Cốc chân trước vừa đi, chân sau dực hổ Bạch đã bắt đầu điều binh điểm tướng, triệu hồi toàn bộ binh sĩ trú đóng ở tiểu trấn xung quanh về thành Trường Hà, sau đó lại lấy danh nghĩa thủ hộ biên trấn, đích thân thống lĩnh số binh sĩ này, đến đóng trú ở biên giới rừng Hắc Sắc Sâm Lâm nơi tiếp giáp của thành Trường Hà và bộ lạc Khê Cốc, không khí tiền tuyến lập tức trở nên càng thêm căng thẳng.

Đánh với bộ lạc Ma Yết, Khê Cốc ít nhiều còn chiếm được chút ưu thế về số người, nhưng so với quân đoàn bộ lạc Trường Hà, chút ưu thế nhỏ nhoi của bộ lạc Khê Cốc hoàn toàn không còn tồn tại.

Trước sói sau hổ, quân đoàn dực long của thành Trường Hà còn thỉnh thoảng bay qua phía trên bộ lạc Khê Cốc, đến chiến trường khoe khoang mấy vòng.

Bộ lạc Khê Cốc vốn đã tan rã quân tâm, lần này ngay cả đấu chí cuối cùng cũng không còn.

Ở hậu phương, trong bộ lạc có rất nhiều cư dân không rõ chân tướng, nhìn thấy quân đoàn dực long đáng sợ, càng thêm hoảng loạn cả ngày, nhân tâm tan rã.

Thủ lĩnh Khê Cốc chưa từng ý thức được rõ ràng như lúc này: Hắn bại rồi, bại hoàn toàn triệt để.

Nhưng, nếu dực hổ Bạch nguyện ý xuất binh giúp đỡ họ, họ còn có một tia hy vọng.

Cắn răng, thủ lĩnh Khê Cốc bảo người thanh lý tư quân của mình, nâng từng hòm từng hòm tiền tệ, mang theo giống cái xinh đẹp nhất trong bộ lạc, chuẩn bị bàn bạc với dực hổ Bạch.

Trong vương trướng ở thành Trường Hà.

Dực hổ Bạch nhìn mấy cô gái sắc mặt tái nhợt nhưng đáy mắt âm thầm che giấu niềm vui quỳ phía dưới, đáy lòng cười lạnh một tiếng.

Loại hàng này, ngay cả một đầu ngón tay của tiểu sứ thần cũng không sánh được, còn muốn đưa tới mê hoặc hắn.

Tên Hắc Liêu này thật không hổ là đồ ngốc hắn tỉ mỉ chọn ra cho bộ lạc Khê Cốc.

Chuyện này  nếu nói cho Ngô tiểu Nặc biết, chắc chắn y sẽ giận đến phồng cả mặt.

Nghĩ tới bộ dạng Ngô tiểu Nặc buồn bực lại tức giận còn giả vờ như không có gì, đáy mắt Bạch vụt qua ý cười, sắc mặt nhìn cũng dịu hòa đi nhiều.

Có hy vọng!

Hắc Liêu trong lòng vui mừng, bắt đầu tính toán nên làm sao bàn điều kiện với dực hổ Bạch, không đợi hắn nghĩ xong mở miệng, lại nghe bên tai truyền tới một âm thanh lạnh lùng: “Vừa rồi, thủ lĩnh Ma Yết đã đồng ý điều kiện tôi đưa cho họ, anh… tới trễ rồi.”

Tim Hắc Liệu lập tức rơi vào hầm băng, lòng không ngừng trầm xuống, chân mềm đi, suýt nữa ngã chúi đầu, phải nhờ thủ hạ đồng hành kéo lại, hắn mới không xấu mặt trước dực hổ Bạch.

Thủ hạ thuần nhân Lam Khê này của hắn, từng học mấy năm ở thành Trường Hà, lực chiến đấu không ra sao, thân gầy gò tướng mạo cũng không xuất chúng, nhưng trò quỷ đặc biệt nhiều, Hắc Liêu có thể thượng vị, ít nhất có một nửa công lao của người này. Vì thế, Lam Khê rất được Hắc Liêu trọng dụng, lúc này hắn nhỏ giọng ghé vào tai Hắc Liêu khuyên can: “Thủ lĩnh, trước đừng hoảng, Bạch đại nhân chỉ nói chúng ta đến muộn thôi, chứ không cự tuyệt chúng ta, nếu chúng ta đưa ra điều kiện tốt hơn Ma Yết, nói không chừng chuyện còn chuyển cơ.”

Đại khái vì đã từng đi học ở thành Trường Hà vài năm, lời Lam Khê nói nghe văn nhã hơn mấy người Khê Cốc khác, rất có kiến giải, ngang bướng cố chấp như Hắc Liêu cũng có thể nghe lọt lời hắn.

Nghe lời Lam Khê, Hắc Liêu cuối cùng vững lòng lại: “Bạch đại nhân, điều kiện ngài đưa chúng tôi cũng đáp ứng, chúng tôi chỉ đến trễ một chút mà thôi, ngài không thể cứ thế đáp ứng người Ma Yết. Nhiều năm như thế, Khê Cốc chúng tôi chưa từng làm khó thành Trường Hà, mỗi năm chúng tôi đều mua bao nhiêu đồ từ thành Trường Hà, hơn nữa năm đó các người đại chiến với Mục Nguyên, chúng tôi cũng không giúp đỡ Mục Nguyên, hiện tại ngài cũng không thể… không thể…”

“Bỏ đá xuống giếng.” Lam Khê giúp hắn bổ sung.

“Đúng đúng, ngài không thể bỏ đá xuống giếng.”

Bạch cười lạnh nói; “Khi đó các người không giúp đỡ Mục Nguyên, nhưng các người cũng đồng dạng không giúp đỡ Trường Hà, các người quả thật mua không ít đồ của thành Trường Hà, nhưng gần đây… các người không thiếu lần phái người đến Hắc Sắc Sâm Lâm  nghe ngóng tin tức muối huyết đúng không? Trường Hà chúng tôi mấy năm nay lục tục có thương đội lên bắc bị cướp, trong đó có lẽ các người cũng xuất lực không ít đi?”

Thoáng cái, lưng Hắc Liêu đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Chuyện cho là ẩn mật đối phương lại biết rõ ràng như thế, Hắc Liêu  há miệng, nhất thời nửa khắc không biết phải nói gì mới phải, ngược lại Lam Khê nhạy bén hơn hắn nhiều, lớn tiếng kêu to oan uổng, khóc lóc kể lể vẻ mặt vô tội, cứ như chịu phải ủy khuất rất lớn.

Bạch khoát tay, lạnh giọng nói: “Đừng ồn, các người đã làm cái gì thì trong lòng tự rõ, nếu tôi đã đáp ứng sẽ giúp Ma Yết, thì sẽ không trở giáo, trừ khi…”

Trì độn như Hắc Liêu, giờ đây cũng nghe ra ám chỉ của Bạch, vội nói: “Trừ khi cái gì? Chỉ cần ngài chịu giúp đỡ Khê Cốc chúng tôi, bất kể điều kiện gì chúng tôi đều đáp ứng.”

Sắc mặt Lam Khê cứng lại, kéo góc áo Hắc Liêu: “Thủ lĩnh…”

Hắc Liêu biết bản thân lại nói sai rồi, nhưng chuyện đến mức này, hắn còn có thể làm gì? Chỉ cần có thể giữ được bộ lạc Khê Cốc, giữ được vị trí thủ lĩnh của hắn, đáp ứng một chút điều kiện lại tính là gì chứ? Cùng lắm tăng thuế thu năm nay lên gấp đôi, không sợ không trả nổi thù lao cho thành Trường Hà!

Cách thức phát triển của Khê Cốc trên cơ bản đều là rập khuôn theo thành Trường Hà, bắt đầu từ mấy năm trước, họ cũng tiến hành tư hữu hóa đất đai, bắt đầu trưng thu thuế má. Bộ lạc Khê Cốc tuy không có đồ giao dịch một vốn vạn lời như muối, nhưng nơi họ ở điều kiện thực vật vô cùng tốt, thành Trường Hà một năm có thể trồng hai mùa khoai trắng, họ có thể trồng ba mùa, thành Trường Hà một năm có thể trồng một mùa lúa thóc, gạo kê, guli, họ có thể trồng tới hai mùa, lại thêm da rắn đặc biệt của bộ lạc họ, cùng một vài vu dược quý giá chỉ có Khê Cốc có, bộ lạc họ mỗi năm thu nhập cũng rất cao.

Không cách nào so với thành Trường Hà, nhưng muốn so với bộ lạc khác xung quanh thì tốt hơn nhiều, như thế, mới trong thời gian mười năm ngắn ngủi, Khê Cốc từ một bộ lạc lớn bình thường nhảy vọt thành bộ lạc siêu cấp hôm nay.

Sau khi Hắc Liêu thượng vị, vì tích lũy lực lượng tranh cao thấp với bộ lạc Trường Hà, đã dần tăng nặng thuế thu, hai năm nay, chỉ riêng khoảng thu thuế nông canh của bộ lạc Khê Cốc đã vượt qua bộ lạc Trường Hà một khoảng lớn.

Phải biết, bộ lạc tiểu trấn thành Trường Hà chiếm giữ nhiều hơn Khê Cốc nhiều lắm, vì khích lệ các cư dân khai hoang đất đai, nên Trường Hà chỉ thu thuế theo đầu người, thuế thu nông canh không cao, nhưng bộ lạc có thuế giao dịch, có mỏ muối huyết, có hồ muối tuyết, có lượng lớn nông cụ thực dụng dùng lâu, có cả một bộ ăn mặc ở ngủ, thành Trường Hà vô cùng cổ vũ thương nghiệp, thương đội tới lui thành Trường Hà có thể mang tới tài phú thật lớn cho nó.

Thuế thu nông canh tuy thu ít, nhưng kỳ thật đất hoang chuyển thành đất nông, ban đầu sản lượng sẽ không cao lắm, nếu làm như bộ lạc Khê Cốc chiếu theo ruộng đất trưng thu thuế nặng, rất nhiều người sẽ không nguyện ý đi khai khẩn nơi hơi cằn cỗi, vì làm vậy sẽ thu không bằng ra. Sau đó, mọi người sẽ vì nơi có điều kiện nông canh tốt mà tranh nhau sứt đầu đổ máu.

Cách làm của thành Trường Hà, không cần nghi ngờ là cho các nông dân thời gian nghỉ dưỡng sức, người có dư lực và ánh mắt, đều sẽ thuê lượng lớn nô lệ, khai khẩn càng nhiều đất hoang vô chủ.

Nhìn về lâu về dài, cách làm của thành Trường Hà có lẽ là hại lớn hơn lợi, nhưng trong thời gian ngắn, không chỉ có thể khiến càng nhiều cư dân nhanh chóng thoát cảnh đói khát, còn có thể lợi dụng đủ điều kiện ưu đãi, hấp dẫn bộ lạc lớn nhỏ xung quanh gia nhập thành Trường Hà.

Xa thì trước không nói, ít nhất cư dân bình thường của Khê Cốc rất ngưỡng mộ người của thành Trường Hà, rõ ràng trồng nhiều như nhau, người ta bữa bữa ăn no thỉnh thoảng còn có thể ăn thịt, gom lại tiền dư còn có thể thuê mấy nô lệ giúp mình làm việc, khai khẩn càng nhiều đất, lại là của mình, xong rồi còn không cần phải nộp thêm thuế. Có số ít người phát triển tốt, hiện tại đã thành đại địa chủ, sớm đã không cần tự mình làm việc, mỗi năm vào thời gian thu hoạch cứ tới ruộng xem chừng một chút, những lúc khác thì mở một tiệm nhỏ trong thành Trường Hà làm chút buôn bán, cuộc sống khỏi nói thoải mái cỡ nào.

Nhìn ngược lại mình, lương thực mệt sống mệt chết trồng ra hơn phân nửa phải nộp lên, ít ai có thể tích cóp được, lén mở chút đất hoang bị bắt được còn chịu phạt  nặng, cuộc sống thật khổ mà.

Cấp cao bộ lạc Khê Cốc nghĩ thế nào cũng không biết được, rất nhiều cư dân bình thường đều vô cùng ngưỡng mộ  người thành Trường Hà, trong âm thầm, không ít người đều mong Khê Cốc có thể như Mục  Nguyên quy thuộc bộ lạc Trường Hà. Phải biết, mấy người vốn là Mục Nguyên sau khi gia nhập Trường Hà, mới chỉ hai ba năm ngắn ngủi, cuộc sống đã tốt hơn họ rất nhiều.

Mưu tính nhiều năm, cuối cùng Bạch lộ ra mục đích của mình: “Tôi từng nói tôi đã đáp ứng điều kiện của Ma Yết, sẽ không trở giáo. Nhưng, nếu Khê Cốc các người nguyện ý gia nhập Trường Hà, trở thành tiểu trấn bộ lạc của thành Trường Hà chúng tôi, Ma Yết công đánh địa bàn của thành Trường Hà, chúng tôi tự nhiên phải đánh trả.”

Trong vương trướng yên tĩnh tới mức kim rơi cũng nghe được.

Qua rất lâu, sau một phen thiên nhân giao chiến, Hắc Liêu cuối cùng khàn giọng nói: “… Được.”

Sắc mặt xám bại như đất.

Sau khi bộ lạc Khê Cốc đáp ứng quy thuộc Trường Hà, thành Trường Hà còn chưa kịp xuất binh, Ma Yết đã không đánh nữa, không chỉ không đánh, họ còn chủ động đề xuất muốn quy thuộc thành Trường Hà.

Chiến tranh đột nhiên bùng phát, lại qua quýt thu sân.

Thành Trường Hà gần như không phí một binh  một tốt, đã  thu được bộ lạc Khê Cốc, bộ lạc Ma Yết, cùng với một loạt bộ lạc nhỏ vừa phụ thuộc hai bộ lạc này, thực lực lại tăng mạnh lần nữa.

Chapter
1 Chương 1: Tai họa bất ngờ
2 Chương 2: Tân thế giới
3 Chương 3: Hắc Sắc sâm lâm
4 Chương 4: Bộ lạc Trường Hà
5 Chương 5: Hệ thống giao dịch
6 Chương 6: Đồng bạn
7 Chương 7: Nhiệm vụ
8 Chương 8: Cửa giao dịch
9 Chương 9: Câu cá
10 Chương 10: Nướng cá
11 Chương 11: Hiểu lầm
12 Chương 12: Khu giao dịch tự do
13 Chương 13: Bịa chuyện
14 Chương 14: Hầm thịt
15 Chương 15: Đũa
16 Chương 16: Dọn dẹp
17 Chương 17: Ngày thường
18 Chương 18: Nguy cơ
19 Chương 19: Dị tượng
20 Chương 20: Dung nhập
21 Chương 21: Bí dược
22 Chương 22: Hệ thống giao dịch
23 Chương 23: Ấm áp
24 Chương 24: Dực hổ
25 Chương 25: Quy hoạch
26 Chương 26: Xây chuồng
27 Chương 27: Giao dịch 1
28 Chương 28: Giao dịch 2
29 Chương 29: Gây giống
30 Chương 30: Nhiệm vụ cưỡng chế
31 Chương 31: Hội nghị bộ lạc
32 Chương 32: An bài
33 Chương 33: Xiên thịt dê
34 Chương 34: Vụ làm ăn lớn
35 Chương 35: Phân công
36 Chương 36: Đoàn kết nhất trí 1
37 Chương 37: Đoàn kết nhất trí 2
38 Chương 38: Hội giao dịch bộ lạc
39 Chương 39: Vật giao dịch
40 Chương 40: Bản vẽ
41 Chương 41
42 Chương 42: Vùng đất tử vong
43 Chương 43: Lại đi vay
44 Chương 44: Thần tích
45 Chương 45: Nung gạch
46 Chương 46: Gạch xanh
47 Chương 47: Bay lượn
48 Chương 48: Trên đường
49 Chương 49: Mỏ muối tinh
50 Chương 50: Chăm sóc
51 Chương 51: Bình tĩnh
52 Chương 52: Hội chợ bộ lạc 1
53 Chương 53: Hội chợ bộ lạc 2
54 Chương 54: Hội chợ bộ lạc 3
55 Chương 55: Chỉnh đốn
56 Chương 56: Mua mua mua
57 Chương 57: Thu hoạch
58 Chương 58: Lúa mì
59 Chương 59: Kích sát
60 Chương 60: Khám phá hang động
61 Chương 61: Tỉnh ngộ
62 Chương 62: Mạch khoáng
63 Chương 63: Bận rộn
64 Chương 64: Nhà mới
65 Chương 65: Xe bò
66 Chương 66: Biến hóa
67 Chương 67: Niềm vui dọn nhà
68 Chương 68: Hầm ngầm
69 Chương 69: Thu hoạch lớn 1
70 Chương 70: Thu hoạch lớn 2
71 Chương 71: Thu hoạch lớn 3
72 Chương 72: Tránh đông
73 Chương 73: Dạy học
74 Chương 74: Nạn
75 Chương 75: Cầu trợ 1
76 Chương 76: Cầu trợ 2
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79: Khiếp sợ
80 Chương 80: Hành động
81 Chương 81: Di chuyển
82 Chương 82: ‘Kẻ thứ ba’
83 Chương 83: Dung nhập 1
84 Chương 84: Dung nhập 2
85 Chương 85: Dung hợp 3
86 Chương 86: Trả sạch nợ nần
87 Chương 87: Tộc người lùn
88 Chương 88: Xuất sư chưa thành
89 Chương 89: Vây quét
90 Chương 90: Bắt đầu mới
91 Chương 91: Tế lễ
92 Chương 92: Cải biến 1
93 Chương 93: Cải biến 2
94 Chương 94: Cải biến 3
95 Chương 95: Chuẩn bị đủ, phát triển tốt
96 Chương 96: Đến
97 Chương 97: Khoác lác
98 Chương 98: Khuếch trương
99 Chương 99: Tiền tệ
100 Chương 100: Định giá
101 Chương 101: Buôn bán ế ẩm
102 Chương 102: Chuyển cơ
103 Chương 103: Vấn đề
104 Chương 104: Hội chợ 1
105 Chương 105: Hội chợ 2
106 Chương 106: Hội chợ 3
107 Chương 107: Giao dịch muối huyết 1
108 Chương 108: Giao dịch muối huyết 2
109 Chương 109: Giao dịch muối huyết 3
110 Chương 110: An bài
111 Chương 111: Kiếm tiền lên đường cả hai cùng tới
112 Chương 112: Bộ lạc Đại Hồ
113 Chương 113: Lừa gạt
114 Chương 114
115 Chương 115: Cố nhân
116 Chương 116: Đường thủy
117 Chương 117: Giao dịch
118 Chương 118: Thuyền độc mộc
119 Chương 119: Uy hiếp, chuẩn bị
120 Chương 120: Chúc phúc
121 Chương 121: Văn hóa bàn ăn
122 Chương 122: Nước thần ban
123 Chương 123: Nhà cây
124 Chương 124
125 Chương 125: Giao dịch
126 Chương 126: Giá trị
127 Chương 127
128 Chương 128: Bộ lạc Cô Sơn
129 Chương 129: Giao dịch 1
130 Chương 130: Giao dịch 2
131 Chương 131: Giao dịch 3
132 Chương 132: Tìm quặng
133 Chương 133: Kỳ thu hoạch
134 Chương 134: Giao lưu
135 Chương 135: Vuốt lông
136 Chương 136: Ủng ma pháp lừa đảo
137 Chương 137: Sào
138 Chương 138: Gặp nạn
139 Chương 139: Bánh trứng
140 Chương 140: Trùng sáp
141 Chương 141: Xây tường
142 Chương 142: Lừa đảo
143 Chương 143: Về nhà
144 Chương 144: Biến hóa
145 Chương 145: Kiếm bộn
146 Chương 146: Ổn định
147 Chương 147: Bộ lạc đại chiến
148 Chương 148: Bồi thường
149 Chương 149: Sau cuộc chiến
150 Chương 150: Kiểm tra
151 Chương 151
152 Chương 152: Công pháp
153 Chương 153: Tu luyện
154 Chương 154: Thiên tài
155 Chương 155: An trí
156 Chương 156: Khuếch trương
157 Chương 157: Khai hoang
158 Chương 158
159 Chương 159: Kala
160 Chương 160: Khởi thuyền
161 Chương 161: Giao dịch muối huyết 1
162 Chương 162: Giao dịch muối huyết 2
163 Chương 163: Ngựa sừng
164 Chương 164: Kỵ binh
165 Chương 165: Kỵ binh 2
166 Chương 166: Thay đổi 1
167 Chương 167: Thay đổi
168 Chương 168: Thay đổi 3
169 Chương 169: Yêu chủng
170 Chương 170: Nhà ăn
171 Chương 171
172 Chương 172: Kiểm tra
173 Chương 173: Phần thưởng
174 Chương 174: Mười năm 1
175 Chương 175: Mười năm 2
176 Chương 176: Mười năm 3
177 Chương 177: Thành muối
178 Chương 178: Thần phạt
179 Chương 179: Con trai
180 Chương 180: Quần áo mới
181 Chương 181: Muối tuyết
182 Chương 182: Kinh hỉ
183 Chương 183: Dạy con
184 Chương 184: Thao túng
185 Chương 185: Địa lao
186 Chương 186: Điều kiện
187 Chương 187: An trí
188 Chương 188: Tiền tiêu vặt
189 Chương 189: An ổn
190 Chương 190: Kalamunda
191 Chương 191: Tốt nghiệp
192 Chương 192: Quốc vương
Chapter

Updated 192 Episodes

1
Chương 1: Tai họa bất ngờ
2
Chương 2: Tân thế giới
3
Chương 3: Hắc Sắc sâm lâm
4
Chương 4: Bộ lạc Trường Hà
5
Chương 5: Hệ thống giao dịch
6
Chương 6: Đồng bạn
7
Chương 7: Nhiệm vụ
8
Chương 8: Cửa giao dịch
9
Chương 9: Câu cá
10
Chương 10: Nướng cá
11
Chương 11: Hiểu lầm
12
Chương 12: Khu giao dịch tự do
13
Chương 13: Bịa chuyện
14
Chương 14: Hầm thịt
15
Chương 15: Đũa
16
Chương 16: Dọn dẹp
17
Chương 17: Ngày thường
18
Chương 18: Nguy cơ
19
Chương 19: Dị tượng
20
Chương 20: Dung nhập
21
Chương 21: Bí dược
22
Chương 22: Hệ thống giao dịch
23
Chương 23: Ấm áp
24
Chương 24: Dực hổ
25
Chương 25: Quy hoạch
26
Chương 26: Xây chuồng
27
Chương 27: Giao dịch 1
28
Chương 28: Giao dịch 2
29
Chương 29: Gây giống
30
Chương 30: Nhiệm vụ cưỡng chế
31
Chương 31: Hội nghị bộ lạc
32
Chương 32: An bài
33
Chương 33: Xiên thịt dê
34
Chương 34: Vụ làm ăn lớn
35
Chương 35: Phân công
36
Chương 36: Đoàn kết nhất trí 1
37
Chương 37: Đoàn kết nhất trí 2
38
Chương 38: Hội giao dịch bộ lạc
39
Chương 39: Vật giao dịch
40
Chương 40: Bản vẽ
41
Chương 41
42
Chương 42: Vùng đất tử vong
43
Chương 43: Lại đi vay
44
Chương 44: Thần tích
45
Chương 45: Nung gạch
46
Chương 46: Gạch xanh
47
Chương 47: Bay lượn
48
Chương 48: Trên đường
49
Chương 49: Mỏ muối tinh
50
Chương 50: Chăm sóc
51
Chương 51: Bình tĩnh
52
Chương 52: Hội chợ bộ lạc 1
53
Chương 53: Hội chợ bộ lạc 2
54
Chương 54: Hội chợ bộ lạc 3
55
Chương 55: Chỉnh đốn
56
Chương 56: Mua mua mua
57
Chương 57: Thu hoạch
58
Chương 58: Lúa mì
59
Chương 59: Kích sát
60
Chương 60: Khám phá hang động
61
Chương 61: Tỉnh ngộ
62
Chương 62: Mạch khoáng
63
Chương 63: Bận rộn
64
Chương 64: Nhà mới
65
Chương 65: Xe bò
66
Chương 66: Biến hóa
67
Chương 67: Niềm vui dọn nhà
68
Chương 68: Hầm ngầm
69
Chương 69: Thu hoạch lớn 1
70
Chương 70: Thu hoạch lớn 2
71
Chương 71: Thu hoạch lớn 3
72
Chương 72: Tránh đông
73
Chương 73: Dạy học
74
Chương 74: Nạn
75
Chương 75: Cầu trợ 1
76
Chương 76: Cầu trợ 2
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79: Khiếp sợ
80
Chương 80: Hành động
81
Chương 81: Di chuyển
82
Chương 82: ‘Kẻ thứ ba’
83
Chương 83: Dung nhập 1
84
Chương 84: Dung nhập 2
85
Chương 85: Dung hợp 3
86
Chương 86: Trả sạch nợ nần
87
Chương 87: Tộc người lùn
88
Chương 88: Xuất sư chưa thành
89
Chương 89: Vây quét
90
Chương 90: Bắt đầu mới
91
Chương 91: Tế lễ
92
Chương 92: Cải biến 1
93
Chương 93: Cải biến 2
94
Chương 94: Cải biến 3
95
Chương 95: Chuẩn bị đủ, phát triển tốt
96
Chương 96: Đến
97
Chương 97: Khoác lác
98
Chương 98: Khuếch trương
99
Chương 99: Tiền tệ
100
Chương 100: Định giá
101
Chương 101: Buôn bán ế ẩm
102
Chương 102: Chuyển cơ
103
Chương 103: Vấn đề
104
Chương 104: Hội chợ 1
105
Chương 105: Hội chợ 2
106
Chương 106: Hội chợ 3
107
Chương 107: Giao dịch muối huyết 1
108
Chương 108: Giao dịch muối huyết 2
109
Chương 109: Giao dịch muối huyết 3
110
Chương 110: An bài
111
Chương 111: Kiếm tiền lên đường cả hai cùng tới
112
Chương 112: Bộ lạc Đại Hồ
113
Chương 113: Lừa gạt
114
Chương 114
115
Chương 115: Cố nhân
116
Chương 116: Đường thủy
117
Chương 117: Giao dịch
118
Chương 118: Thuyền độc mộc
119
Chương 119: Uy hiếp, chuẩn bị
120
Chương 120: Chúc phúc
121
Chương 121: Văn hóa bàn ăn
122
Chương 122: Nước thần ban
123
Chương 123: Nhà cây
124
Chương 124
125
Chương 125: Giao dịch
126
Chương 126: Giá trị
127
Chương 127
128
Chương 128: Bộ lạc Cô Sơn
129
Chương 129: Giao dịch 1
130
Chương 130: Giao dịch 2
131
Chương 131: Giao dịch 3
132
Chương 132: Tìm quặng
133
Chương 133: Kỳ thu hoạch
134
Chương 134: Giao lưu
135
Chương 135: Vuốt lông
136
Chương 136: Ủng ma pháp lừa đảo
137
Chương 137: Sào
138
Chương 138: Gặp nạn
139
Chương 139: Bánh trứng
140
Chương 140: Trùng sáp
141
Chương 141: Xây tường
142
Chương 142: Lừa đảo
143
Chương 143: Về nhà
144
Chương 144: Biến hóa
145
Chương 145: Kiếm bộn
146
Chương 146: Ổn định
147
Chương 147: Bộ lạc đại chiến
148
Chương 148: Bồi thường
149
Chương 149: Sau cuộc chiến
150
Chương 150: Kiểm tra
151
Chương 151
152
Chương 152: Công pháp
153
Chương 153: Tu luyện
154
Chương 154: Thiên tài
155
Chương 155: An trí
156
Chương 156: Khuếch trương
157
Chương 157: Khai hoang
158
Chương 158
159
Chương 159: Kala
160
Chương 160: Khởi thuyền
161
Chương 161: Giao dịch muối huyết 1
162
Chương 162: Giao dịch muối huyết 2
163
Chương 163: Ngựa sừng
164
Chương 164: Kỵ binh
165
Chương 165: Kỵ binh 2
166
Chương 166: Thay đổi 1
167
Chương 167: Thay đổi
168
Chương 168: Thay đổi 3
169
Chương 169: Yêu chủng
170
Chương 170: Nhà ăn
171
Chương 171
172
Chương 172: Kiểm tra
173
Chương 173: Phần thưởng
174
Chương 174: Mười năm 1
175
Chương 175: Mười năm 2
176
Chương 176: Mười năm 3
177
Chương 177: Thành muối
178
Chương 178: Thần phạt
179
Chương 179: Con trai
180
Chương 180: Quần áo mới
181
Chương 181: Muối tuyết
182
Chương 182: Kinh hỉ
183
Chương 183: Dạy con
184
Chương 184: Thao túng
185
Chương 185: Địa lao
186
Chương 186: Điều kiện
187
Chương 187: An trí
188
Chương 188: Tiền tiêu vặt
189
Chương 189: An ổn
190
Chương 190: Kalamunda
191
Chương 191: Tốt nghiệp
192
Chương 192: Quốc vương