Chương 143: Về nhà

Vất vả lắm mới được cùng Ngô tiểu Nặc chuồn ra trải qua thế giới hai người mấy tháng, Bạch không hề muốn trở về bộ lạc sớm như thế, đặc biệt là nhớ tới đám nhóc dính người trong bộ lạc, Bạch hối hận vô cùng__ sớm biết vậy không nên hối Ngô Nặc trở về, tuy Vu Dương rất chướng mắt, nhưng đám nhóc trong bộ lạc rõ ràng càng đáng ghét, đứa nào lá gan cũng đặc biệt lớn, chỉ cần hắn không ở đó là ra sức quấn lấy tiểu sứ thần của hắn!

Quả thật không thể nhịn.

Nhưng, bất kể Bạch đại miêu hối hận cỡ nào, bất kể hắn cố ý lần chần kéo dài hành trình thế nào, sáng hai ngày sau, tường băng nguy nga của bộ lạc vẫn mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt của hắn và Ngô Nặc.

Tốc độ của Bạch nhanh hơn các chiến nô nhiều, sau khi thấy tường băng của bộ lạc, không tới một tiếng hắn và Ngô Nặc đã ở trong vườn nhà mình trong bộ lạc.

Bạch theo thói quen giữ lại con át chủ bài, trước khi trở về bộ lạc, đặc biệt biến về hình thái dực hổ hoàn toàn, các binh sĩ canh gác trên tường băng từ xa nhìn thấy thân hình hung hãn mà quen thuộc đó, ai cũng trở nên kích động, ngay lập tức lan truyền tin tức thủ lĩnh và Vu Nặc đại nhân trở về.

Chẳng qua, tốc độ Bạch bay còn nhanh hơn cả tốc độ truyền tin, đại vu vừa mới nghe người hồi báo họ đã về, Bạch và Ngô Nặc ngay lập tức đến trước cửa nhà ông.

Đại vu cảm thấy tảng đá luôn đặt trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, vội bảo Thủy Sa đón hai người vào nhà.

Với giá trị võ lực của Bạch, đại vu không quá lo lắng vấn đề an toàn của cả hai, nhưng dù sao Bạch cũng là ấu thú nhân một tay ông nuôi lớn, lần đầu tiên ra ngoài lịch lãm vừa đi đã là mấy tháng không chút tin tức, mà Vu Nặc lại là đệ tử ông đắc ý nhất, lòng sao có thể không mong nhớ__ luôn nhịn không được lo lắng họ ở bên ngoài liệu có gặp phải nguy hiểm gì không, lúc trời mưa lo lắng họ có bị dầm mưa không, đổ tuyết lại lo lắng họ có thể trở về trước khi thời tiết lạnh hơn không, liệu Bạch có gặp phải thú nhân lợi hại hơn hắn không… vân vân.

Phụ huynh luôn lo lắng đủ mọi thứ.

Hiện tại vừa thấy Ngô Nặc và Bạch không chỉ không tệ như ông tưởng tượng, ngược lại, Ngô Nặc thậm chí còn chắc khỏe hơn lúc vừa rời khỏi bộ lạc một chút, ậy, đương nhiên trình độ chắc khỏe vẫn còn lâu mới có thể so sánh với chiến sĩ thuần nhân bộ lạc, khí tức hung thú trên người Bạch cũng trở nên vô cùng nội liễm, mới nhìn tựa như chỉ là một thú nhân rất bình thường, khí tức trên người tựa hồ còn không bằng rất nhiều thú nhân cấp mãnh thú, nhưng đại vu nuôi dưỡng Bạch hơn mười năm, ngay lập tức phát giác được huyết mạch dực hổ trên người Bạch trở nên càng thêm thuần túy.

“Tốt tốt tốt, rất tốt…” Đại vu nhìn hai người liên tục gật đầu, cao hứng không khép được miệng.

Miệng Ngô Nặc thật ngọt: “Đại vu, con và Bạch ngày nào cũng nhớ ông, thấy ông có tinh thần như thế, chúng con yên tâm rồi.”

Do bóng ma tâm lý trong nội tâm quá lớn, đối với đại vu Bạch vẫn kính sợ nhiều hơn thân mật, đại khái hắn có thể bỗng nhiên nhớ đại vu vào một thoáng nào đó, nhưng mỗi ngày gì kia… Bạch rất trịnh trọng gật đầu, tuyệt đối không có một chút chột dạ!

Đại vu nói: “Ta cũng mỗi ngày nhớ hai đứa, hiện tại trở về thì tốt rồi, chuyện bộ lạc giao cho hai đứa, ta già rồi, nên nghỉ ngơi thôi!”

Ngô Nặc: “…”

Bạch: “…”

Đại vu, ném bỏ gánh nặng có dám chậm hơn chút không?!

Ngô Nặc mắt cong cong cười nói: “Đại vu không già chút nào, so với Vu Chúc đại nhân và Thụ gia gia, đại vu còn trẻ tuổi lắm!”

“Vu Chúc đại nhân? Thụ gia gia?” Đại vu kinh ngạc trợn to mắt, “Các con đã đến bộ lạc Cô Sơn, các con gặp mộc tộc nhân trường sinh rồi?”

Ngô Nặc trịnh trọng gật đầu, sau đó tỉ mỉ kể lại những gì trải nghiệm trên đường cho đại vu nghe, Vu Quyền làm sao cũng không ngờ được, Ngô Nặc và Bạch đi chuyến này, vậy mà lại đến bộ lạc ông từng đi qua, còn gặp bạn cũ của ông.

Nhưng, bộ lạc đại vu từng đi qua năm đó đâu phải chỉ những chỗ này, bạn bè ông biết cũng vô cùng nhiều, nhưng tại thời đại rất nhiều người đều không sống qua 45 mùa đông này, đại vu thật sự không ngờ được, cư nhiên còn có mấy bạn già nhớ tới ông còn sống. Mộc tộc nhân trường sinh sống không kỳ lạ, họ được gọi là thần linh sống, sinh ra đã có sinh mạng vô cùng dài và năng lực vô cùng cường hãn. Nhưng Vu Chúc… Vu Quyền cảm thấy nếu ông nhớ không lầm, khi lần đầu tiên ông đến bộ lạc Cô Sơn, Vu Chúc đã là một ông già, sao hiện tại vẫn còn sống?

Vu Chúc, rốt cuộc ông ta đã sống bao nhiêu cái mùa đông rồi?

Vu Quyền từ rất lâu về trước đã cảm thấy mình sống đủ lâu rồi, lần đầu tiên cảm thấy, hình như bản thân cũng không già đến thế. Có lẽ ông thật sự có ngày nhìn thấy được bộ lạc biến thành thành bang!

Đại vu tâm tình rất tốt, lúc nghe Ngô Nặc nói họ cùng một vài bộ lạc lớn ven đường đạt thành giao dịch muối huyết, còn tìm được đá quặng tộc người lùn cần, các loại thức ăn, hạt giống vu dược quý giá vân vân, tâm tình càng tốt.

Đợi Ngô Nặc lấy ra một bình hầu nhi tửu nhỏ trong truyền thuyết, mở nút bình ra ngửi, mặt đại vu trực tiếp nở thành đóa hoa cúc, tửu quỷ đại miêu tuy lén nuốt nước miếng có chút luyến tiếc, nhưng cũng không nói gì__ Ngô Nặc còn giữ lại cho hắn một nửa mà! ︿( ̄︶ ̄)︿

Ngô Nặc còn kể lại những gì nghe thấy trên đường, tin tức y và Bạch trở về đã nhanh chóng truyền ra, đợi y và Bạch ăn cơm tối xong, ra khỏi nhà đại vu, Ngô tiểu Nặc lập tức nghênh đón một đám lông mập nhiệt tình thăm hỏi.

Bạch đại miêu nhanh tay lẹ mắt cỡ nào, trước tiên là đập bay mấy cục lông mập bự là sư tử con, Thạch Tráng Tráng, Nha Nha chồm tới, sau đó đen mặt giải phóng lượng lớn khí tức hung thú dực hổ, dọa nguyên một đống cục lông, Bạch đại miêu còn chưa kịp đắc ý, Thạch Tráng Tráng được Thạch Hổ và Lục chiều đến mức không sợ trời không sợ đất, Nha Nha sống cùng Bạch và Ngô Nặc một thời gian không sợ Bạch mấy, hai cục lông mập, quay đầu đã trực tiếp đu trên người hắn.

Thạch Tráng Tráng còn túm quần Bạch, cố sức leo lên người hắn, ý đồ đứng trên vai Bạch, Nha Nha là báo con mập vù vù, nó lớn tuổi hơn Thạch Tráng Tráng, nhưng lại không giỏi leo trèo như Thạch Tráng Tráng, mắt thấy Thạch Tráng Tráng càng leo càng cao, nó kéo quần Bạch càng chặt, hai cục béo một túm lấy Bạch một túm chân Bạch, suýt nữa kéo luôn cả quần Bạch xuống.

Bạch đại miêu bị hai đứa nó quấn hết cách, đám nhóc bộ lạc mình, nhiều lắm hắn chỉ có thể đen mặt hù dọa, làm sao thật sự động thủ thu thập chúng được?

Lúc trước lá gan của tụi nhỏ rõ ràng không lớn, bị dọa sẽ thành thật, sao giờ lại gặp phải hai đứa gan lớn bằng trời này?

Đám nhóc cũng đều rất biết nhìn sắc mặt, thấy Bạch căn bản không thật sự thu thập chúng, lá gan lập tức lớn hơn ba phần, sư tử con A Uy kêu ngao ngao hai tiếng, lập tức hơn mười ấu thú nhân mập tròn chạy ra bao lấy Bạch.

Huyết dịch chảy trong cơ thể ấu thú nhân khiến chúng trời sinh sùng bái kẻ mạnh, Bạch là dực hổ cường đại nhất bộ lạc, chúng mặc dù sợ hắn, nhưng lại vô cùng sùng bái sự cường đại của hắn, vì thế, đám nhóc này nhút nhát vây lấy Bạch, muốn lại gần nhưng không dám lắm, bộ dạng rục rịch muốn thử quả thật sắp làm Bạch đại miêu rầu chết.

Ngô Nặc hiếm khi nhìn thấy bộ dạng bất đắc dĩ của Bạch lúc đối mặt đám nhóc, không chút khách khí cười lớn, sư tử con và mấy ấu thú khác tuổi hơi lớn một chút, nhắm chuẩn cơ hội quấn lấy Vu Nặc đại nhân mà chúng thích nhất bắt đầu làm nũng lăn lộn cầu vuốt ve đòi quà.

Sau khi bộ lạc trồng khoai trắng, trừ kỳ giáp hạt, trên cơ bản chưa từng thiếu thức ăn, hơn nữa cho dù là kỳ giáp hạt, có thiếu thức ăn cũng không thiếu của đám nhóc này.

Đám nhóc được phụ huynh chiếu cố vô cùng tốt, những lúc chúng tranh thủ thời gian không phải đi học để giúp bộ lạc chăn nuôi, không ít lần lén trộm trứng chim thịt ăn, còn thường xuyên xuống nước bắt cá bắt tôm lén mở lò nhỏ, đứa nào cũng lông bóng mượt, dày lông nhiều thịt, mấy cục thịt mập tròn sờ lên cảm xúc quả thật cực đã.

Còn sờ, còn sờ, còn sờ!

Bạch đại miêu không ngừng nhắc nhở bản thân phải chú ý hình tượng thủ lĩnh của mình, vất vả lắm mới nhịn được không sử ra tuyệt chiêu cuối cùng, mặt đối diện đám cục lông phiền người này, hắn chỉ có thể sử ra chiêu át chủ bài__ “Hiện tại toàn bộ đứng yên tại chỗ cho tôi!”

Đám nhóc giật mình, sau đó vẫn khá ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, ngay cả Thạch Tráng Tráng đã đứng trên vai Bạch do dự một chút, cũng nhảy xuống đất, ngoan ngoãn đứng chung với mấy đứa khác ngẩng đầu nhìn Bạch.

Ngô Nặc cũng có chút khó hiểu nhìn Bạch, sau đó y nghe Bạch hỏi: “Thời gian này mấy đứa ở bộ lạc có học hành đàng hoàng không?”

Đám nhóc đã vào học trịnh trọng gật đầu, trong lòng lại đột nhiên xuất hiện vài dự cảm không tốt lắm.

“Tốt lắm, qua vài ngày nữa Vu Nặc sẽ an bài một cuộc thi, nếu thi không tốt…” Trên mặt Bạch lộ ra nụ cười hiếm khi để lộ: “Ha ha.”

Đám nhóc: Ha ha, ha ha cái đầu! Loại trừng phạt khiến người ta liên tưởng vô hạn này, tuyệt đối là uy hiếp đáng ghét nhất trên thế giới, không gì hơn!

Đám nhóc bị Bạch đại miêu cười ha ha hù cho dại ra, toàn bộ đáng thương cầu trợ nhìn sang Vu Nặc đại nhân của chúng, trong ánh mắt nhỏ viết đầy__ mau cho tụi em biết, đó không phải là thật.

Đáng tiếc thứ nhất Ngô Nặc sẽ không ở bên ngoài làm Bạch đại miêu mất mặt, thứ hai trước khi y đi quả thật đã từng nói với đám nhóc này trở về sẽ an bài kiểm tra, hệ thống chỉ cho y hai năm dạy học, cho dù y đã không hy vọng hệ thống kiệt sỉ đó cho y được bao nhiêu phần thưởng tích phân, nhưng bất luận thế nào cũng không muốn bị hệ thống trừ thành kẻ kiết xác.

Cho nên, “Mấy ngày này mấy đứa phải cố gắng ôn tập, đợi thi xong, bạn nào thi tốt sẽ có phần thưởng đặc biệt.”

Ngô Nặc lộ ra nụ cười chiêu bài vô cùng thân thiết.

Tuy trước đó ta đây chưa từng được lĩnh học bổng, nhưng hiện tại ta đây cũng đã trở thành người phát học bổng cho trường rồi.

Ngô tiểu Nặc lặng lẽ tán thưởng bản thân mình.

Mà đám nhóc này, cho dù  học bổng cũng không cách nào mài mòn nỗi sợ đối với ‘ha ha’ của chúng, trong tụi nó có vài đứa lúc Ngô Nặc không ở đây học hành không nghiêm túc, thấy nụ cười trên mặt Ngô Nặc đại nhân và dực hổ Bạch, tai rũ xuống luôn cảm thấy mông mình hình như đang mơ hồ phát đau.

Gừng đúng là già càng cay, Bạch không tốn chút sức lực nào đã giải cứu được Ngô Nặc khỏi vòng vây của đám cục lông… mới lạ!

Còn rất nhiều đứa nhóc chưa đến tuổi đi học thì sao! Đáng ghét nhất là, mấy đứa nhóc nằm ở giai đoạn trời lão đại đất lão nhị, một chút cũng không sợ vẻ mặt đen của hắn.

Cuối cùng, Bạch chỉ có thể lặng lẽ vận khí, lặng lẽ đi bên cạnh Ngô Nặc, trở về nhà mình trong sự vây quanh của đám nhóc mập.

Chapter
1 Chương 1: Tai họa bất ngờ
2 Chương 2: Tân thế giới
3 Chương 3: Hắc Sắc sâm lâm
4 Chương 4: Bộ lạc Trường Hà
5 Chương 5: Hệ thống giao dịch
6 Chương 6: Đồng bạn
7 Chương 7: Nhiệm vụ
8 Chương 8: Cửa giao dịch
9 Chương 9: Câu cá
10 Chương 10: Nướng cá
11 Chương 11: Hiểu lầm
12 Chương 12: Khu giao dịch tự do
13 Chương 13: Bịa chuyện
14 Chương 14: Hầm thịt
15 Chương 15: Đũa
16 Chương 16: Dọn dẹp
17 Chương 17: Ngày thường
18 Chương 18: Nguy cơ
19 Chương 19: Dị tượng
20 Chương 20: Dung nhập
21 Chương 21: Bí dược
22 Chương 22: Hệ thống giao dịch
23 Chương 23: Ấm áp
24 Chương 24: Dực hổ
25 Chương 25: Quy hoạch
26 Chương 26: Xây chuồng
27 Chương 27: Giao dịch 1
28 Chương 28: Giao dịch 2
29 Chương 29: Gây giống
30 Chương 30: Nhiệm vụ cưỡng chế
31 Chương 31: Hội nghị bộ lạc
32 Chương 32: An bài
33 Chương 33: Xiên thịt dê
34 Chương 34: Vụ làm ăn lớn
35 Chương 35: Phân công
36 Chương 36: Đoàn kết nhất trí 1
37 Chương 37: Đoàn kết nhất trí 2
38 Chương 38: Hội giao dịch bộ lạc
39 Chương 39: Vật giao dịch
40 Chương 40: Bản vẽ
41 Chương 41
42 Chương 42: Vùng đất tử vong
43 Chương 43: Lại đi vay
44 Chương 44: Thần tích
45 Chương 45: Nung gạch
46 Chương 46: Gạch xanh
47 Chương 47: Bay lượn
48 Chương 48: Trên đường
49 Chương 49: Mỏ muối tinh
50 Chương 50: Chăm sóc
51 Chương 51: Bình tĩnh
52 Chương 52: Hội chợ bộ lạc 1
53 Chương 53: Hội chợ bộ lạc 2
54 Chương 54: Hội chợ bộ lạc 3
55 Chương 55: Chỉnh đốn
56 Chương 56: Mua mua mua
57 Chương 57: Thu hoạch
58 Chương 58: Lúa mì
59 Chương 59: Kích sát
60 Chương 60: Khám phá hang động
61 Chương 61: Tỉnh ngộ
62 Chương 62: Mạch khoáng
63 Chương 63: Bận rộn
64 Chương 64: Nhà mới
65 Chương 65: Xe bò
66 Chương 66: Biến hóa
67 Chương 67: Niềm vui dọn nhà
68 Chương 68: Hầm ngầm
69 Chương 69: Thu hoạch lớn 1
70 Chương 70: Thu hoạch lớn 2
71 Chương 71: Thu hoạch lớn 3
72 Chương 72: Tránh đông
73 Chương 73: Dạy học
74 Chương 74: Nạn
75 Chương 75: Cầu trợ 1
76 Chương 76: Cầu trợ 2
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79: Khiếp sợ
80 Chương 80: Hành động
81 Chương 81: Di chuyển
82 Chương 82: ‘Kẻ thứ ba’
83 Chương 83: Dung nhập 1
84 Chương 84: Dung nhập 2
85 Chương 85: Dung hợp 3
86 Chương 86: Trả sạch nợ nần
87 Chương 87: Tộc người lùn
88 Chương 88: Xuất sư chưa thành
89 Chương 89: Vây quét
90 Chương 90: Bắt đầu mới
91 Chương 91: Tế lễ
92 Chương 92: Cải biến 1
93 Chương 93: Cải biến 2
94 Chương 94: Cải biến 3
95 Chương 95: Chuẩn bị đủ, phát triển tốt
96 Chương 96: Đến
97 Chương 97: Khoác lác
98 Chương 98: Khuếch trương
99 Chương 99: Tiền tệ
100 Chương 100: Định giá
101 Chương 101: Buôn bán ế ẩm
102 Chương 102: Chuyển cơ
103 Chương 103: Vấn đề
104 Chương 104: Hội chợ 1
105 Chương 105: Hội chợ 2
106 Chương 106: Hội chợ 3
107 Chương 107: Giao dịch muối huyết 1
108 Chương 108: Giao dịch muối huyết 2
109 Chương 109: Giao dịch muối huyết 3
110 Chương 110: An bài
111 Chương 111: Kiếm tiền lên đường cả hai cùng tới
112 Chương 112: Bộ lạc Đại Hồ
113 Chương 113: Lừa gạt
114 Chương 114
115 Chương 115: Cố nhân
116 Chương 116: Đường thủy
117 Chương 117: Giao dịch
118 Chương 118: Thuyền độc mộc
119 Chương 119: Uy hiếp, chuẩn bị
120 Chương 120: Chúc phúc
121 Chương 121: Văn hóa bàn ăn
122 Chương 122: Nước thần ban
123 Chương 123: Nhà cây
124 Chương 124
125 Chương 125: Giao dịch
126 Chương 126: Giá trị
127 Chương 127
128 Chương 128: Bộ lạc Cô Sơn
129 Chương 129: Giao dịch 1
130 Chương 130: Giao dịch 2
131 Chương 131: Giao dịch 3
132 Chương 132: Tìm quặng
133 Chương 133: Kỳ thu hoạch
134 Chương 134: Giao lưu
135 Chương 135: Vuốt lông
136 Chương 136: Ủng ma pháp lừa đảo
137 Chương 137: Sào
138 Chương 138: Gặp nạn
139 Chương 139: Bánh trứng
140 Chương 140: Trùng sáp
141 Chương 141: Xây tường
142 Chương 142: Lừa đảo
143 Chương 143: Về nhà
144 Chương 144: Biến hóa
145 Chương 145: Kiếm bộn
146 Chương 146: Ổn định
147 Chương 147: Bộ lạc đại chiến
148 Chương 148: Bồi thường
149 Chương 149: Sau cuộc chiến
150 Chương 150: Kiểm tra
151 Chương 151
152 Chương 152: Công pháp
153 Chương 153: Tu luyện
154 Chương 154: Thiên tài
155 Chương 155: An trí
156 Chương 156: Khuếch trương
157 Chương 157: Khai hoang
158 Chương 158
159 Chương 159: Kala
160 Chương 160: Khởi thuyền
161 Chương 161: Giao dịch muối huyết 1
162 Chương 162: Giao dịch muối huyết 2
163 Chương 163: Ngựa sừng
164 Chương 164: Kỵ binh
165 Chương 165: Kỵ binh 2
166 Chương 166: Thay đổi 1
167 Chương 167: Thay đổi
168 Chương 168: Thay đổi 3
169 Chương 169: Yêu chủng
170 Chương 170: Nhà ăn
171 Chương 171
172 Chương 172: Kiểm tra
173 Chương 173: Phần thưởng
174 Chương 174: Mười năm 1
175 Chương 175: Mười năm 2
176 Chương 176: Mười năm 3
177 Chương 177: Thành muối
178 Chương 178: Thần phạt
179 Chương 179: Con trai
180 Chương 180: Quần áo mới
181 Chương 181: Muối tuyết
182 Chương 182: Kinh hỉ
183 Chương 183: Dạy con
184 Chương 184: Thao túng
185 Chương 185: Địa lao
186 Chương 186: Điều kiện
187 Chương 187: An trí
188 Chương 188: Tiền tiêu vặt
189 Chương 189: An ổn
190 Chương 190: Kalamunda
191 Chương 191: Tốt nghiệp
192 Chương 192: Quốc vương
Chapter

Updated 192 Episodes

1
Chương 1: Tai họa bất ngờ
2
Chương 2: Tân thế giới
3
Chương 3: Hắc Sắc sâm lâm
4
Chương 4: Bộ lạc Trường Hà
5
Chương 5: Hệ thống giao dịch
6
Chương 6: Đồng bạn
7
Chương 7: Nhiệm vụ
8
Chương 8: Cửa giao dịch
9
Chương 9: Câu cá
10
Chương 10: Nướng cá
11
Chương 11: Hiểu lầm
12
Chương 12: Khu giao dịch tự do
13
Chương 13: Bịa chuyện
14
Chương 14: Hầm thịt
15
Chương 15: Đũa
16
Chương 16: Dọn dẹp
17
Chương 17: Ngày thường
18
Chương 18: Nguy cơ
19
Chương 19: Dị tượng
20
Chương 20: Dung nhập
21
Chương 21: Bí dược
22
Chương 22: Hệ thống giao dịch
23
Chương 23: Ấm áp
24
Chương 24: Dực hổ
25
Chương 25: Quy hoạch
26
Chương 26: Xây chuồng
27
Chương 27: Giao dịch 1
28
Chương 28: Giao dịch 2
29
Chương 29: Gây giống
30
Chương 30: Nhiệm vụ cưỡng chế
31
Chương 31: Hội nghị bộ lạc
32
Chương 32: An bài
33
Chương 33: Xiên thịt dê
34
Chương 34: Vụ làm ăn lớn
35
Chương 35: Phân công
36
Chương 36: Đoàn kết nhất trí 1
37
Chương 37: Đoàn kết nhất trí 2
38
Chương 38: Hội giao dịch bộ lạc
39
Chương 39: Vật giao dịch
40
Chương 40: Bản vẽ
41
Chương 41
42
Chương 42: Vùng đất tử vong
43
Chương 43: Lại đi vay
44
Chương 44: Thần tích
45
Chương 45: Nung gạch
46
Chương 46: Gạch xanh
47
Chương 47: Bay lượn
48
Chương 48: Trên đường
49
Chương 49: Mỏ muối tinh
50
Chương 50: Chăm sóc
51
Chương 51: Bình tĩnh
52
Chương 52: Hội chợ bộ lạc 1
53
Chương 53: Hội chợ bộ lạc 2
54
Chương 54: Hội chợ bộ lạc 3
55
Chương 55: Chỉnh đốn
56
Chương 56: Mua mua mua
57
Chương 57: Thu hoạch
58
Chương 58: Lúa mì
59
Chương 59: Kích sát
60
Chương 60: Khám phá hang động
61
Chương 61: Tỉnh ngộ
62
Chương 62: Mạch khoáng
63
Chương 63: Bận rộn
64
Chương 64: Nhà mới
65
Chương 65: Xe bò
66
Chương 66: Biến hóa
67
Chương 67: Niềm vui dọn nhà
68
Chương 68: Hầm ngầm
69
Chương 69: Thu hoạch lớn 1
70
Chương 70: Thu hoạch lớn 2
71
Chương 71: Thu hoạch lớn 3
72
Chương 72: Tránh đông
73
Chương 73: Dạy học
74
Chương 74: Nạn
75
Chương 75: Cầu trợ 1
76
Chương 76: Cầu trợ 2
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79: Khiếp sợ
80
Chương 80: Hành động
81
Chương 81: Di chuyển
82
Chương 82: ‘Kẻ thứ ba’
83
Chương 83: Dung nhập 1
84
Chương 84: Dung nhập 2
85
Chương 85: Dung hợp 3
86
Chương 86: Trả sạch nợ nần
87
Chương 87: Tộc người lùn
88
Chương 88: Xuất sư chưa thành
89
Chương 89: Vây quét
90
Chương 90: Bắt đầu mới
91
Chương 91: Tế lễ
92
Chương 92: Cải biến 1
93
Chương 93: Cải biến 2
94
Chương 94: Cải biến 3
95
Chương 95: Chuẩn bị đủ, phát triển tốt
96
Chương 96: Đến
97
Chương 97: Khoác lác
98
Chương 98: Khuếch trương
99
Chương 99: Tiền tệ
100
Chương 100: Định giá
101
Chương 101: Buôn bán ế ẩm
102
Chương 102: Chuyển cơ
103
Chương 103: Vấn đề
104
Chương 104: Hội chợ 1
105
Chương 105: Hội chợ 2
106
Chương 106: Hội chợ 3
107
Chương 107: Giao dịch muối huyết 1
108
Chương 108: Giao dịch muối huyết 2
109
Chương 109: Giao dịch muối huyết 3
110
Chương 110: An bài
111
Chương 111: Kiếm tiền lên đường cả hai cùng tới
112
Chương 112: Bộ lạc Đại Hồ
113
Chương 113: Lừa gạt
114
Chương 114
115
Chương 115: Cố nhân
116
Chương 116: Đường thủy
117
Chương 117: Giao dịch
118
Chương 118: Thuyền độc mộc
119
Chương 119: Uy hiếp, chuẩn bị
120
Chương 120: Chúc phúc
121
Chương 121: Văn hóa bàn ăn
122
Chương 122: Nước thần ban
123
Chương 123: Nhà cây
124
Chương 124
125
Chương 125: Giao dịch
126
Chương 126: Giá trị
127
Chương 127
128
Chương 128: Bộ lạc Cô Sơn
129
Chương 129: Giao dịch 1
130
Chương 130: Giao dịch 2
131
Chương 131: Giao dịch 3
132
Chương 132: Tìm quặng
133
Chương 133: Kỳ thu hoạch
134
Chương 134: Giao lưu
135
Chương 135: Vuốt lông
136
Chương 136: Ủng ma pháp lừa đảo
137
Chương 137: Sào
138
Chương 138: Gặp nạn
139
Chương 139: Bánh trứng
140
Chương 140: Trùng sáp
141
Chương 141: Xây tường
142
Chương 142: Lừa đảo
143
Chương 143: Về nhà
144
Chương 144: Biến hóa
145
Chương 145: Kiếm bộn
146
Chương 146: Ổn định
147
Chương 147: Bộ lạc đại chiến
148
Chương 148: Bồi thường
149
Chương 149: Sau cuộc chiến
150
Chương 150: Kiểm tra
151
Chương 151
152
Chương 152: Công pháp
153
Chương 153: Tu luyện
154
Chương 154: Thiên tài
155
Chương 155: An trí
156
Chương 156: Khuếch trương
157
Chương 157: Khai hoang
158
Chương 158
159
Chương 159: Kala
160
Chương 160: Khởi thuyền
161
Chương 161: Giao dịch muối huyết 1
162
Chương 162: Giao dịch muối huyết 2
163
Chương 163: Ngựa sừng
164
Chương 164: Kỵ binh
165
Chương 165: Kỵ binh 2
166
Chương 166: Thay đổi 1
167
Chương 167: Thay đổi
168
Chương 168: Thay đổi 3
169
Chương 169: Yêu chủng
170
Chương 170: Nhà ăn
171
Chương 171
172
Chương 172: Kiểm tra
173
Chương 173: Phần thưởng
174
Chương 174: Mười năm 1
175
Chương 175: Mười năm 2
176
Chương 176: Mười năm 3
177
Chương 177: Thành muối
178
Chương 178: Thần phạt
179
Chương 179: Con trai
180
Chương 180: Quần áo mới
181
Chương 181: Muối tuyết
182
Chương 182: Kinh hỉ
183
Chương 183: Dạy con
184
Chương 184: Thao túng
185
Chương 185: Địa lao
186
Chương 186: Điều kiện
187
Chương 187: An trí
188
Chương 188: Tiền tiêu vặt
189
Chương 189: An ổn
190
Chương 190: Kalamunda
191
Chương 191: Tốt nghiệp
192
Chương 192: Quốc vương