Chương 51: Báo Cảnh Sát

“Xem ra giữa chúng ta có chút hiểu lầm.


Lý Tuyền bình tĩnh nói.

Cát Văn nhếch miệng cười, trực tiếp cho hai tên đàn em lên soát người chúng tôi.

Tôi sợ Lý Tuyền chịu thiệt, muốn giải thích nhưng lại bị Lý Tuyền ngăn lại.

“Cậu nghĩ chúng tôi là cảnh sát?”
Nghe Lý Tuyền nói tôi sững sờ, lúc trước chơi bắn súng thấy thủ pháp của Lý Tuyền thuần thục như vậy có lẽ Cát Văn mới nổi lên nghi ngờ.

“Nếu không mấy người là ai? Năm lần bảy lượt cố ý đến tìm tôi làm gì?”
Hai tên đàn em kiểm tra thấy chúng tôi không có súng, Cát Văn cũng thả lỏng người.

Cậu ta cho hai tên ra gác cửa rồi lại lười biếng ngồi xuống sofa.

Lý Tuyền chỉ tôi nói: “Tôi dẫn bạn học cũ đến mua đồ, lúc trước không biết anh Cát làm nghề này, nếu không cho tôi mười lá gan cũng không dám trêu chọc anh.


Cát Văn vui vẻ nói: “Ồ, trùng hợp vậy sao?”
Cát Văn vừa cười vừa lấy súng ra.

Tôi sững người, chỉ cần cậu ta có súng thì dù bản lĩnh của Lý Tuyền có lớn hơn nữa cũng không tránh được viên đạn.

“Trước kia cô chơi bắn súng, nhìn dáng vẻ rất thành thục, mười phát trúng mười.

Trước kia chắc đã từng luyện qua phải không, người đẹp?”

“Còn bạn học cũ của cô liếc mắt liền nhìn ra mánh khóe của tôi, cũng không đơn giản đâu.


Cát Văn nói xong bước về phía hai chúng tôi.

“À, phải rồi, chẳng phải còn một tên béo đi theo hai người à.

Bản lĩnh thế chắc cũng không phải khách du lịch bình thường đâu nhỉ?”
Cả đoạn đường không thấy thằng nhóc dẫn đường gọi điện thoại cho Cát Văn, sao cậu ta biết ba người chúng tôi cùng đến.

Xem ra ở cửa quán ăn có lắp camera theo dõi.

Bành Uy đứng ở bên ngoài, nếu cậu ấy không cẩn thận nói gì hoặc làm gì đó, tôi và Lý Tuyền sẽ lập tức bị vạch trần.

Mẹ kiếp, tôi chỉ làm ăn nhỏ, sao lại gặp phải mấy chuyện tồi tệ này chứ.

Trong lòng tôi lo lắng nhưng trên mặt lại lộ vẻ tươi cười.

“Anh Cát, anh khen thế tôi ngại lắm.

Nói thật với anh, ba người chúng tôi cũng là côn đồ nhưng địa bàn không ở đây.

Thật sự chỉ là đi du lịch, nhưng anh cũng biết đấy, thứ đồ này không mang lên máy bay được.

Giờ lên cơn, chỉ có thể đến chỗ anh mua một chút về chơi dần.


Nói xong tôi đã đến trước mặt Lý Tuyền, Cát Văn chà lau súng, đặt sát họng súng lên ngực tôi.

“Cảnh sát hả? Ở đâu điều đến đây, nói nghe xem?”
Biết ngay sẽ hỏi như vậy mà, tôi sờ sờ cằm, châm một điếu thuốc.

Thằng nhóc bên cạnh căng thẳng cầm chặt dao trong tay.

“Anh Cát, anh hỏi như vậy tôi không biết phải trả lời thế nào.

Nhưng tôi biết nếu hôm nay tôi không nói thì tôi và người phụ nữ của tôi cũng khó mà ra ngoài được.


Lý Tuyền cũng thật là, bạn học cũ gì chứ.

Lấy cớ như vậy, có ai tin chị ấy dẫn bạn học cũ lâu ngày không gặp đi mua ma túy không? Hơn nữa, nói Lý Tuyền là người phụ nữ của tôi, đợi lát nữa cho dù thành công hay trở mặt, Cát Văn cũng sẽ dễ dàng động tới chị ấy.

“Cho nên?”
Cát Văn nghe Lý Tuyền là người phụ nữ của tôi khẽ cau mày, nhưng sau đó lại bật cười.

Được rồi, vẫn còn chưa từ bỏ à.

“Ân Cầm là đại ca của tôi.

Tôi đi theo chị ấy ba năm rồi, thời gian trước mới giúp chị ấy lật đổ Nhiếp Huy, chị ấy đặc biệt cho chúng tôi nghỉ ngơi hai ngày ra ngoài chơi, cũng để tránh sự chú ý bên phía cảnh sát.


Cát Văn nghe đến hai chữ Ân Cầm, sắc mặt cuối cùng cũng thay đổi.

Trong lòng tôi vui vẻ, ông đây thế mà đoán đúng rồi.

Thế lực của Ân Cầm còn lớn mạnh hơn tôi tưởng.

Nhưng không ngờ Cát Văn lại xoay người đặt súng lên trán tôi.

“Mấy chuyện này cảnh sát cũng biết.


Trong lòng tôi có nỗi khổ mà không thể nói.

Mẹ kiếp, tôi chỉ là một người dân bình thường, nào có trêu chọc ai lại bị Lý Tuyền hại thảm như vậy.

Không còn cách nào khác, chỉ đành nhờ Ân Cầm cứu mạng thôi.

“Nếu anh không tin tôi có thể gọi cho chị ấy, anh tự mình đi hỏi.


Cát Văn sững sờ, không nói lời nào.

Thấy cậu ta do dự, tôi nhanh chóng thêm dầu vào lửa.

“Anh không nhạy cảm đến mức nghĩ Ân Cầm cũng bị cảnh sát khống chế đấy chứ?”
Ân Cầm làm trùm lớn như vậy, nếu rơi đài thì người trong ngành không thể nào không biết.

Cát Văn nghe tôi nói vậy liền thu súng về.

“Vậy Cát Văn tôi tin anh một lần.

Ngồi đi, Tiểu Hà, mang hàng đến đây.


Tôi kéo Lý Tuyền ngồi xuống cái sofa hỏng, có lẽ chị ấy sợ bị lộ nên cũng không hất tay tôi ra.

Mặc kệ tôi ôm chị ấy.

Nếu đã diễn kịch thì phải diễn cho giống một chút.

Tôi tìm cớ tự an ủi bản thân, ngửi thấy mùi hương trên người Lý Tuyền, trái tim cũng trở nên mềm nhũn.

Cát Văn ngồi đối diện chúng tôi, tôi thấy ánh mắt cậu ta ghen tị.

Chỉ là bên trên còn có Ân Cầm, tôi không tin cậu ta dám công khai cướp người.

Thằng nhóc dẫn chúng tôi vào tên Tiểu Hà, đi một lúc lâu mới cầm một túi bột màu trắng về.

Không ngờ tôi và cái thứ đồ chơi này không tách ra nổi.

Lần trước cũng nhìn thấy cái thứ hại người này ở nhà máy của Nhiếp Huy.

“Cho anh, kiểm hàng đi.


Cát Văn ném một cái túi nhỏ lên người tôi.

Tôi biết cái túi này chỉ có một ít nhưng cũng đủ cho những người ở đây ngồi tù mười mấy hai mươi năm.

“Tôi đã đến đây đương nhiên là tin anh rồi.

Anh Cát này, hôm nay tôi vội ra ngoài không mang tiền mặt, chỉ có thẻ thôi, có thể quẹt thẻ không?”

Một tay giao tiền một tay nhận hàng là có thể đi rồi.

Còn chuyện có báo cảnh sát không, đôi vợ chồng chủ khách sạn phải làm sao tôi sẽ không quan tâm.

Bây giờ Cát Văn còn đang cầm một khẩu súng lục, tôi cũng không muốn nghĩ nhiều, trước tiên phải giữ được mạng nhỏ đã.

“Anh coi chỗ tôi như chỗ quẹt thẻ đấy à.

Hơn nữa chuyển tiền ngân hàng sẽ ghi lại lịch sử giao dịch không tiện lắm.

Để hôm khác anh mang tiền đến đi, chỗ hàng này coi như tôi đưa cho anh dùng trước.


Cát Văn này có chút quyết đoán, chỗ hàng này ít nhất cũng phải mấy vạn, cứ thế vẫy tay giao cho chúng tôi.

Nhưng mà có thể rời đi là tốt.

“Được rồi, anh Địch.

Tôi thích người thẳng thắn như anh, trước kia chúng ta từng hiểu lầm nhưng sau này mọi người đều là anh em rồi.


Nói xong tôi đứng lên ôm Lý Tuyền ra ngoài.

“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Đúng lúc này, chúng tôi vừa đến cửa thì mấy tiếng súng liên tiếp vang lên.

Hai tên đàn em ở cửa ngã xuống.

“Mẹ kiếp, chúng mày đúng là có vấn đề mà.

Tiểu Hà, mang theo hàng chạy đi.


Vẻ mặt Cát Văn tối sầm, kéo tiểu Hà chạy thẳng về một hướng.

Tôi lôi Lý Tuyền chuẩn bị chạy nhưng chị ấy lại giữ tôi lại lắc đầu.

“Chị báo cảnh sát?”
Lý Tuyền lại lắc đầu, dáng vẻ không nhanh không chậm.

“Rốt cuộc là sao, mau nói rõ ràng cho ông đây.

Mẹ kiếp, lẽ nào chị là cảnh sát?”
Tôi vừa hét lên, Lý Tuyền chưa kịp nói gì, giọng nói quen thuộc liền vang lên ở cửa.

“Anh Địch, chị Tuyền, hai người không sao chứ?”

Chapter
1 Chương 1: Bậc Thầy Chia Tay
2 Chương 2: Nữ Diễn Viên Xinh Đẹp
3 Chương 3: Thuận Theo Nhu Cầu
4 Chương 4: Có Thể Là Em Đã Thích Anh Mất Rồi
5 Chương 5: Miếng Thịt Béo Vẫn Còn Ở Trong Bát
6 Chương 6: Sai Lầm Của Lý Tuyền
7 Chương 7: Bí Mật Của Usb
8 Chương 8: Bị Vợ Cắm Sừng
9 Chương 9: Nhận Vụ Mới
10 Chương 10: Tráo Đổi
11 Chương 11: Thăm Dò
12 Chương 12: Na Na
13 Chương 13: Đồng Hồ Báo Thức Đáng Sợ
14 Chương 14: Hấp Dẫn Cực Hạn
15 Chương 15: Tài Xế Lão Luyện
16 Chương 16: Chết Yểu
17 Chương 17: Phòng Tổng Thống
18 Chương 18: Đồ Ăn Đến Miệng Rồi Còn Rơi Mất
19 Chương 19: Mở Usb
20 Chương 20: Vạch Trần
21 Chương 21: Xa Tận Chân Trời Gần Ngay Trước Mắt
22 Chương 22: Bắt Cóc
23 Chương 23: Trở Nên Dơ Bẩn
24 Chương 24: Nguồn Gốc Của Chiếc Usb
25 Chương 25: Lựa Chọn
26 Chương 26: Chỉ Có Một Đường Sống
27 Chương 27: Bệnh Cũ Tái Phát
28 Chương 28: Chúng Tôi Là Cảnh Sát
29 Chương 29: Cướp Người Yêu
30 Chương 30: Bại Lộ
31 Chương 31: Lý Tuyền Gặp Chuyện
32 Chương 32: Chặn Súng
33 Chương 33: Tiêu Hủy Chứng Cứ
34 Chương 34: Ân Cầm Ra Tay
35 Chương 35: Gậy Ông Đập Lưng Ông
36 Chương 36: Đánh Cược Một Lần
37 Chương 37: Đi Ra Từ Địa Ngục
38 Chương 38: Ở Rể
39 Chương 39: Tiệc Mừng
40 Chương 40: Quá Khứ
41 Chương 41: Du Lịch
42 Chương 42: Trò Chơi Xạ Kích
43 Chương 43: Giở Thủ Đoạn
44 Chương 44: Tin Tưởng
45 Chương 45: Khách Hàng Mới Ngô Thiến
46 Chương 46: Trận Đua Cano
47 Chương 47: Bí Mật
48 Chương 48: Con Trai
49 Chương 49: Gặp May
50 Chương 50: Che Giấu
51 Chương 51: Báo Cảnh Sát
52 Chương 52: Bỏ Thuốc
53 Chương 53: Về Nhà
54 Chương 54: Làm Nũng
55 Chương 55: Thuốc Có Vấn Đề
56 Chương 56: Em Gái Ngô Lợi
57 Chương 57: Xúi Bẩy
58 Chương 58: Đe Dọa
59 Chương 59: Gian Phu
60 Chương 60: Tán Gái
61 Chương 61: Lâm Phong
62 Chương 62: Không Thấy Bóng Dáng Của Tình Nhân
63 Chương 63: Kiểm Chứng
64 Chương 64: Anh Hùng Cứu Mĩ Nhân
65 Chương 65: Không Ai Nợ Ai
66 Chương 66: Bệnh Viện
67 Chương 67: Thị Uy
68 Chương 68: Cô Dâu 14 Tuổi
69 Chương 69: Bùa Bình An
70 Chương 70: Bị Thương
71 Chương 71: Máu
72 Chương 72: Người Phụ Nữ Điên
73 Chương 73: Nước Sông Không Phạm Nước Giếng
74 Chương 74: Bị Cưỡng Bức
75 Chương 75: Lợi Ích
76 Chương 76: Sự Khác Biệt Giữa Nam Giới Và Nữ Giới
77 Chương 78: Ghen
78 Chương 79: Tìm Hiểu Ngọn Nguồn
79 Chương 80: Tiểu Loli
80 Chương 81: Oan Gia Ngõ Hẹp
81 Chương 82: Không Sợ Chết
82 Chương 83: Danh Sách Trong Tay Ai
83 Chương 84: Đồ Khốn
84 Chương 85: Uy Tử Bị Bắt
85 Chương 86: Khối U Độc
86 Chương 87: Thanh Niên Chậm Tiến
87 Chương 88: Bày Bố
88 Chương 89: Trao Đổi “mai Gặp”
89 Chương 90: Diễn Kịch
90 Chương 91: Đã Chết
91 Chương 92: Tập Kích Cảnh Sát
92 Chương 93: Hồi Ức
93 Chương 94: Mừng Năm Mới
94 Chương 95: Kết Trở Về
Chapter

Updated 94 Episodes

1
Chương 1: Bậc Thầy Chia Tay
2
Chương 2: Nữ Diễn Viên Xinh Đẹp
3
Chương 3: Thuận Theo Nhu Cầu
4
Chương 4: Có Thể Là Em Đã Thích Anh Mất Rồi
5
Chương 5: Miếng Thịt Béo Vẫn Còn Ở Trong Bát
6
Chương 6: Sai Lầm Của Lý Tuyền
7
Chương 7: Bí Mật Của Usb
8
Chương 8: Bị Vợ Cắm Sừng
9
Chương 9: Nhận Vụ Mới
10
Chương 10: Tráo Đổi
11
Chương 11: Thăm Dò
12
Chương 12: Na Na
13
Chương 13: Đồng Hồ Báo Thức Đáng Sợ
14
Chương 14: Hấp Dẫn Cực Hạn
15
Chương 15: Tài Xế Lão Luyện
16
Chương 16: Chết Yểu
17
Chương 17: Phòng Tổng Thống
18
Chương 18: Đồ Ăn Đến Miệng Rồi Còn Rơi Mất
19
Chương 19: Mở Usb
20
Chương 20: Vạch Trần
21
Chương 21: Xa Tận Chân Trời Gần Ngay Trước Mắt
22
Chương 22: Bắt Cóc
23
Chương 23: Trở Nên Dơ Bẩn
24
Chương 24: Nguồn Gốc Của Chiếc Usb
25
Chương 25: Lựa Chọn
26
Chương 26: Chỉ Có Một Đường Sống
27
Chương 27: Bệnh Cũ Tái Phát
28
Chương 28: Chúng Tôi Là Cảnh Sát
29
Chương 29: Cướp Người Yêu
30
Chương 30: Bại Lộ
31
Chương 31: Lý Tuyền Gặp Chuyện
32
Chương 32: Chặn Súng
33
Chương 33: Tiêu Hủy Chứng Cứ
34
Chương 34: Ân Cầm Ra Tay
35
Chương 35: Gậy Ông Đập Lưng Ông
36
Chương 36: Đánh Cược Một Lần
37
Chương 37: Đi Ra Từ Địa Ngục
38
Chương 38: Ở Rể
39
Chương 39: Tiệc Mừng
40
Chương 40: Quá Khứ
41
Chương 41: Du Lịch
42
Chương 42: Trò Chơi Xạ Kích
43
Chương 43: Giở Thủ Đoạn
44
Chương 44: Tin Tưởng
45
Chương 45: Khách Hàng Mới Ngô Thiến
46
Chương 46: Trận Đua Cano
47
Chương 47: Bí Mật
48
Chương 48: Con Trai
49
Chương 49: Gặp May
50
Chương 50: Che Giấu
51
Chương 51: Báo Cảnh Sát
52
Chương 52: Bỏ Thuốc
53
Chương 53: Về Nhà
54
Chương 54: Làm Nũng
55
Chương 55: Thuốc Có Vấn Đề
56
Chương 56: Em Gái Ngô Lợi
57
Chương 57: Xúi Bẩy
58
Chương 58: Đe Dọa
59
Chương 59: Gian Phu
60
Chương 60: Tán Gái
61
Chương 61: Lâm Phong
62
Chương 62: Không Thấy Bóng Dáng Của Tình Nhân
63
Chương 63: Kiểm Chứng
64
Chương 64: Anh Hùng Cứu Mĩ Nhân
65
Chương 65: Không Ai Nợ Ai
66
Chương 66: Bệnh Viện
67
Chương 67: Thị Uy
68
Chương 68: Cô Dâu 14 Tuổi
69
Chương 69: Bùa Bình An
70
Chương 70: Bị Thương
71
Chương 71: Máu
72
Chương 72: Người Phụ Nữ Điên
73
Chương 73: Nước Sông Không Phạm Nước Giếng
74
Chương 74: Bị Cưỡng Bức
75
Chương 75: Lợi Ích
76
Chương 76: Sự Khác Biệt Giữa Nam Giới Và Nữ Giới
77
Chương 78: Ghen
78
Chương 79: Tìm Hiểu Ngọn Nguồn
79
Chương 80: Tiểu Loli
80
Chương 81: Oan Gia Ngõ Hẹp
81
Chương 82: Không Sợ Chết
82
Chương 83: Danh Sách Trong Tay Ai
83
Chương 84: Đồ Khốn
84
Chương 85: Uy Tử Bị Bắt
85
Chương 86: Khối U Độc
86
Chương 87: Thanh Niên Chậm Tiến
87
Chương 88: Bày Bố
88
Chương 89: Trao Đổi “mai Gặp”
89
Chương 90: Diễn Kịch
90
Chương 91: Đã Chết
91
Chương 92: Tập Kích Cảnh Sát
92
Chương 93: Hồi Ức
93
Chương 94: Mừng Năm Mới
94
Chương 95: Kết Trở Về