Chương 115: Cố nhân

Má ơi, khoác lác bị đâm thủng sắp bị người vạch trần, làm sao đây? Gấp, online chờ!

Nụ cười trên mặt Ngô Nặc bất biến, nhưng trong lòng bắt đầu chửi thề.

Bạch kiên nhẫn đợi Hồ Lãng phiên dịch lại lời Vu Nặc nói, không có chút dao động nào, không hề do dự gật đầu: “Biết, ông ấy là đại vu bộ lạc chúng tôi.”

Trên mặt Vu Nguyệt lộ ra nụ cười vô cùng vui vẻ, nói: “Thật tốt quá, tôi biết ông ta nhất định còn sống, ông ta là đại vu tốt nhất tôi từng gặp.”

Ủa, ủa, ủa, chuyện gì đây, xem điệu bộ Vu Nguyệt chắc chắn có quen đại vu, nhưng nhìn bà thì hình như không hiểu rõ tình trạng bộ lạc Trường Hà lắm.

Bạch gật đầu không chút khiêm tốn, “Ông ấy quả thật là một đại vu tài ba.”

Ông già đại vu đó, còn giỏi giả vờ hơn tiểu sứ thần và hắn, Vu Nguyệt có thể hiểu rõ ngọn nguồn ông mới lạ!

Bạch thật ra cũng là đánh bậy đánh bạ, Vu Quyền năm đó đang trên đường lịch lãm trở về, ngẫu nhiên cứu được Vu Nguyệt cũng đồng dạng ra ngoài lịch lãm, khi đó thú nhân thủ hộ hộ tống Vu Nguyệt đã vì bảo vệ bà mà chết, Vu Quyền dẫn theo Ngân Dực khi đó vẫn còn là ấu thú nhân, cẩn thận tránh né truy sát của bộ lạc dực hổ, chỉ vội vàng trị thương cho Vu Nguyệt, trong tình trạng ngôn ngữ không thông, chỉ lưu lại tin tức rời rạc, rồi ly khai.

Nhiều năm trôi qua, ngay cả con của Ngân Dực cũng đã trưởng thành lên làm thủ lĩnh, Vu Nguyệt còn có thể nhớ chuyện năm đó, đã rất không dễ dàng. Rất nhiều lúc, con người ta luôn không ngừng mỹ hóa ký ức tốt đẹp trong quá khứ. Trong ký ức của Vu Nguyệt, vu giả trung niên ngay cả mặt mũi cũng không nhớ rõ đó, nghiễm nhiên đã trở thành tượng trưng cho thần bí, cường đại, không gì không thể.

Mà thực tế, khi đó Vu Quyền đã ra ngoài lịch lãm một hai chục năm, cảnh tượng gì chưa từng gặp? Vu lực, kiến thức, trải nghiệm… dễ dàng lừa được Vu Nguyệt khi đó chỉ hơn mười tuổi, lần đầu tiên rời khỏi bộ lạc trải nghiệm, lưu lại cho bà ấn tượng đủ hoàn mỹ.

Sau lần lịch lãm suýt nữa mất mạng đó, Vu Nguyệt không còn ra ngoài lịch lãm nữa, vẫn luôn ở trong bộ lạc, vượt qua đại vu tiền nhậm, và mấy người huyết mạch đại vu lớn tuổi hơn bà, sau đó thuận lợi  ngồi lên vị trí đại vu bộ lạc.

Trước có ấn tượng tốt Vu Quyền nhiều năm trước lưu lại cho bà, hiện tại có biểu hiện khí độ bất phàm của Bạch và Ngô Nặc, Vu Nguyệt căn bản không có bất cứ lý do nào hoài nghi bộ lạc Trường Hà.

Thậm chí, bà còn tin tưởng hơn cả Hồ Lãng và Tang Ba, bộ lạc Trường Hà nhất định là bộ lạc siêu cấp vô cùng tài ba.

Nếu đã là đệ tử của cố nhân, nhờ phần giao tình cũ này, trong tiền đề song phương có mục đích giao hảo, giao dịch, mọi người tự nhiên nhanh chóng nhiệt tình hơn.

Lúc nói chuyện, Hồ Lãng hữu ý vô tình nghe ngóng tin tức bộ lạc Trường Hà, Bạch đại miêu gian xảo luôn khéo léo vòng qua những vấn đề này, không trực tiếp cho đối phương đáp án, nhưng lại khiến đối phương sinh ra ảo giác bộ lạc Trường Hà vô cùng cường đại, vô cùng giàu có, trong từng câu từng chữ không lưu lại bất cứ sơ hở nào, cho dù tương lai đối phương nhìn thấu khoác lác của họ, cũng chỉ có thể trách bản thân bổ não quá nhiều, căn bản không thể trách họ.

Bạch đại miêu nhẹ nhàng thoải mái lừa gạt Hồ Lãng cả buổi chiều, không chỉ không cho Hồ Lãng moi được chút tin tức thực tế nào của bộ lạc Trường Hà, còn nghe ngóng được không ít tin tức về bộ lạc Đại Hồ và các bộ lạc xung quanh.

Sắc trời tối dần, Ngô Nặc nhiệt tình mời Hồ Lãng và Vu Nguyệt cùng Tang Ba ở lại, cùng họ ăn cơm tối.

Hồ Lãng và Vu Nguyệt không tham ăn như Tang Ba, nhưng vẫn rất hiếu kỳ thức ăn mà Tang Ba khen tới tận trời. Không chỉ đáp ứng ở lại ăn tối, còn bảo người đưa tới rất nhiều thịt, rau dại, quả dại tươi ngon.

Người nhiều, mà lượng ăn của người thế giới này đều lớn, Ngô Nặc lười làm nhiều món, đơn giản xử lý thịt, cái thì sắt thành cục, cái sắt thành lát, trực tiếp dùng ớt, hoa tiêu, muối, gừng tỏi vân vân ướp, ướp xong, dùng xiên gỗ Bạch vót sẵn xâu lại, để mọi người tự nướng ăn.

Xương đã róc ra, lấy nồi lớn nấu một nồi canh, cho thêm gừng tươi và mấy loại dược liệu vu dược, nấu canh thịt, nước canh trắng tuyết, hương thơm lan tỏa.

Bộ lạc Đại Hồ ngày thường ẩm thực chủ yếu là thịt nướng, nhưng giống với người bên bộ lạc Trường Hà, bình thường họ chỉ bôi thêm muối lên thịt là xong, những đại nhân chú trọng ẩm thực như Vu Nguyệt, Hồ Lãng, Tang Ba, thỉnh thoảng ăn một bữa thịt nướng mật ong đã tính là xa xỉ hưởng thụ, loại thịt nướng thêm nhiều chất điều vị thế này, họ thật sự chưa từng ăn qua.

Xiên thịt ướp xong đặt lên lửa, chỉ cần nướng một lát, hương thơm đã lan ra. Làm những món khác mấy người này không giỏi, nhưng nướng thịt thì tuyệt đối là cao thủ, cho dù họ chưa từng ăn qua thịt dùng xiên gỗ xâu lại nướng, cũng có thể nhanh chóng nắm được độ lửa thích hợp, nướng thịt đến độ vừa đủ, còn học Ngô Nặc bôi mỡ lên thịt.

Hương thơm đặc trưng của thịt nướng nhanh chóng lan tỏa xung quanh.

Tang Ba nhịn nửa ngày không nhịn nổi, lấy một xâu thịt dê mới chín tám phần há miệng cắn, cảm giác đầu tiên là tê cay, cảm giác thứ hai là non mềm, cảm giác thứ ba là thơm, thơm không cách nào tả nổi.

Chưa từng ăn thịt dê nào ngon thế này!

Tang Ba suýt nhai luôn lưỡi mình nuốt trọn, hắn cầm xâu thịt dê khác, đang định nhét vào miệng, Bạch được Ngô Nặc ra hiệu, đưa ra một bình sứ thon dài đựng gia vị cho hắn, khác với bình gia vị bình thường, bình gia vị này một đầu dùng nắp gỗ đậy lại, một đầu chừa ra mấy cái lỗ cực nhỏ, hương thơm nồng nàn tản ra từ lỗ nhỏ.

Nghe Bạch hướng dẫn, Tang Ba thử cầm một đầu bình gia vị, chúc đầu có lỗ xuống xâu thịt, lắc vài cái, các loại bột gia vị được mài cực nhỏ rơi xuống phủ lên xâu thịt, mỡ nhỏ xuống, ngọn lửa bốc lên nướng xâu thịt một chút.

Hương thơm đặc biệt mà bá đạo của thì là thoáng cái lan ra, đợi Tang Ba phản ứng lại, xâu thịt đã bị hắn nhét vào miệng.

Nóng quá, nhưng mà rất, rất ngon, cho dù bị bỏng chết cũng không nhả!

Mặt Tang Ba đỏ lên, không biết vì xâu thịt quá ngon, hay bị bỏng.

Thân là thủ lĩnh một tộc, Hồ Lãng dè dặt hơn Tang Ba nhiều, nhưng sau khi ngửi được mùi thơm thì là, hắn không nhịn được nữa, lấy lọ gia vị từ tay Tang Ba, học theo Tang Ba rắc lên mấy xâu thịt của mình, sau đó cầm xâu béo nhất, đưa lên miệng cắn.

Thịt dê non béo nhiều nước nổ bùng trong miệng, mỡ thơm bắn khắp miệng, các loại gia vị trải qua nướng, cùng với vị của thịt dê, biến thành mùi hương đặc biệt, bá đạo vô cùng.

“Quá ngon! Quả thật quá ngon!” Hồ Lãng nhịn không được la lên, Tang Ba nói không sai chút nào, đây tuyệt đối là món thịt ngon nhất hắn từng ăn trên đời!

Hiện tại trong lòng Hồ Lãng chỉ có một suy nghĩ, nhất định phải lấy được thứ trong cái lọ nhỏ đó, nhất định!

Vu Nguyệt cũng là lần đầu tiên ăn được loại thịt nướng tê cay thế này, kinh diễm khỏi phải nhắc.

Bạch đại miêu nhìn bộ dạng thỏa mãn của họ, trong lòng thầm đắc ý, họ còn chưa ăn qua thịt nướng bằng nước sốt thần ban, mùi vị đó chỉ cần ăn qua một lần, cả đời sẽ không quên. ︿( ̄︶ ̄)︿.

Đã tối, Ngô Nặc không dám ăn quá nhiều thịt nướng, ăn mấy xâu thịt, xương sườn, lại ăn mấy xâu rau dại, rồi ăn thêm canh hầm xương.

Canh thịt không có chút vị tanh nào, mùi thịt thơm nóng, ăn kèm màn thầu lớn, lại gặm mấy cục xương, Ngô Nặc đã no căng.

Chỗ ở của nhóm thỏ mập A Lai cách bọn Ngô Nặc khá xa, ngửi được hương thơm, cậu ta liền đói tới xoay vòng vòng, lén trốn ca ca nhát gan thích nhọc lòng, nhân sắc đêm, hóa thàn hình thú lò mò lặng lẽ nhích tới chỗ Ngô Nặc. Kết quả còn chưa lại gần, đã bị thú nhân hộ vệ của Hồ Lãng phát hiện, xách thịt mềm trên cổ lên.

Bất thình lình nhìn thấy hàm răng trắng đối phương lộ ra, A Lai bị dọa, đạp bốn cái chân ngắn giãy dụa vừa khóc vừa gào: “Tôi không phải thú răng dài, tôi là A Lai của bộ lạc Cô Sơn, hu hu hu, thả tôi ra! Hu hu!”

Hình thú của thú nhân tai dài rất giống thú răng dài, đặc biệt là khi chưa hoàn toàn thành niên, nếu không chú ý sẽ nhận sai.

“Cậu tới nơi này làm gì?” Chiến sĩ thú nhân bị hương thơm thức ăn câu trùng đói lăn lộn trong bụng, tâm trạng vô cùng không tốt, hung ác trừng A Lai.

“Tôi, tôi tới tìm đại nhân.”

Không xa đó, Ngô Nặc nghe được động tĩnh, quay đầu qua thì thấy A Lai đáng thương nhìn mình, lại nghe thấy cậu ta qua đây tìm mình, liền nói với Bạch: “Cậu nói với người đó, để hắn thả A Lai vào đây.”

“Không nói.” Ỷ người khác không nghe hiểu tiếng Trường Hà, Bạch rất không vui: “Cậu rất thích cậu ta?”

Mèo thối này lại ăn giấm lung tung rồi!

“Tôi thích cậu nhất.” Mau nhìn mắt tôi đi, thật đó.

“Hừ.” Tạm thời tin tưởng cậu vậy, ︿( ̄︶ ̄)︿.

Bạch đại miêu liếc nhìn tiểu A Lai mập tròn, hừ, một thú nhân lang thú bình thường thôi cũng có thể dọa cậu ta khóc như thế, thật vô dụng! Tiểu sứ thần mới sẽ không thích cái thứ vô dụng đó.

“… Hắn qua đây tìm chúng tôi, thả hắn xuống đi.” Bạch có chút không cam nguyện nói với chiến sĩ thú nhân kia.

Chiến sĩ thú nhân không dám lỗ mãng, vội đặt A Lai xuống đất, tiểu A Lai bị dọa, chạy vèo như đạn trực tiếp nhào vào lòng Ngô Nặc, ủy khuất muốn chết.

Ngô Nặc bó tay nhất với các ấu thú nhân thích làm nũng thế này, sờ đầu nhóc con, an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, không ai tổn thương cậu.”

Hắn nhất định phải mổ thú nhân tai dài đáng chết này! (╯‵口′)╯︵┻━┻

Rõ ràng được đại nhân dịu dàng an ủi rồi, nhưng không biết vì cái lông gì, tiểu A Lai lại cảm thấy hình như càng sợ hơn, thân thể không tự chủ run lên.

Nhưng, A Lai dù sao cũng hơi khác với đồng tộc, rất nhanh, hiếu kỳ đã thay thế sợ hãi, nhóc ta nhìn xâu thịt nướng thơm phức, mắt thẳng tắp, không ngừng nuốt nước miếng.

Tuy nhìn ‘thỏ’ ăn thịt đối với Ngô Nặc có cảm giác kỳ cục mãnh liệt, nhưng A Lai ăn rất ngon, nhai xương rôm rốp.

Răng thật khỏe, Ngô Nặc chua răng nghĩ.

Trên thực tế, tộc tai dài cấp nhược thú cũng chỉ có một ưu điểm là răng khỏe.

Lá gan họ nhỏ không sai, nhưng nếu chân chính dựng lông, lực chiến đấu cũng không thể xem thường.

Lại thêm, nơi ở của tộc tai dài, có người Mộc tộc thần bí sinh trưởng bảo vệ họ, vì thế, bộ lạc xung quanh sẽ không dám đi trêu chọc họ.

Sau hỏa quang, Hồ Lãng cùng Tang Ba thấy Ngô Nặc tựa hồ rất thích ấu thú vừa hóa hình của tộc tai dài, đều bất giác nhíu mày.

Bộ lạc Cô Sơn cũng là một trong những bộ lạc lớn gần đây, có người Mộc tộc sinh trưởng chống lưng cho họ, lại thêm thư tính của tộc tai dài phân bố rộng ở nhiều bộ lạc xung quanh, tuy họ trời sinh nhát gan trông lại yếu đuối dễ ăn hiếp, nhưng thực lực kỳ thật không yếu, nếu họ cũng muốn chen một chân vào giao dịch muối huyết, vậy rất khó liệu.

Bạch bình tĩnh thu hết vẻ mặt của hai người, mắt khẽ híp lại, không biết đang nghĩ cái gì.

Chapter
1 Chương 1: Tai họa bất ngờ
2 Chương 2: Tân thế giới
3 Chương 3: Hắc Sắc sâm lâm
4 Chương 4: Bộ lạc Trường Hà
5 Chương 5: Hệ thống giao dịch
6 Chương 6: Đồng bạn
7 Chương 7: Nhiệm vụ
8 Chương 8: Cửa giao dịch
9 Chương 9: Câu cá
10 Chương 10: Nướng cá
11 Chương 11: Hiểu lầm
12 Chương 12: Khu giao dịch tự do
13 Chương 13: Bịa chuyện
14 Chương 14: Hầm thịt
15 Chương 15: Đũa
16 Chương 16: Dọn dẹp
17 Chương 17: Ngày thường
18 Chương 18: Nguy cơ
19 Chương 19: Dị tượng
20 Chương 20: Dung nhập
21 Chương 21: Bí dược
22 Chương 22: Hệ thống giao dịch
23 Chương 23: Ấm áp
24 Chương 24: Dực hổ
25 Chương 25: Quy hoạch
26 Chương 26: Xây chuồng
27 Chương 27: Giao dịch 1
28 Chương 28: Giao dịch 2
29 Chương 29: Gây giống
30 Chương 30: Nhiệm vụ cưỡng chế
31 Chương 31: Hội nghị bộ lạc
32 Chương 32: An bài
33 Chương 33: Xiên thịt dê
34 Chương 34: Vụ làm ăn lớn
35 Chương 35: Phân công
36 Chương 36: Đoàn kết nhất trí 1
37 Chương 37: Đoàn kết nhất trí 2
38 Chương 38: Hội giao dịch bộ lạc
39 Chương 39: Vật giao dịch
40 Chương 40: Bản vẽ
41 Chương 41
42 Chương 42: Vùng đất tử vong
43 Chương 43: Lại đi vay
44 Chương 44: Thần tích
45 Chương 45: Nung gạch
46 Chương 46: Gạch xanh
47 Chương 47: Bay lượn
48 Chương 48: Trên đường
49 Chương 49: Mỏ muối tinh
50 Chương 50: Chăm sóc
51 Chương 51: Bình tĩnh
52 Chương 52: Hội chợ bộ lạc 1
53 Chương 53: Hội chợ bộ lạc 2
54 Chương 54: Hội chợ bộ lạc 3
55 Chương 55: Chỉnh đốn
56 Chương 56: Mua mua mua
57 Chương 57: Thu hoạch
58 Chương 58: Lúa mì
59 Chương 59: Kích sát
60 Chương 60: Khám phá hang động
61 Chương 61: Tỉnh ngộ
62 Chương 62: Mạch khoáng
63 Chương 63: Bận rộn
64 Chương 64: Nhà mới
65 Chương 65: Xe bò
66 Chương 66: Biến hóa
67 Chương 67: Niềm vui dọn nhà
68 Chương 68: Hầm ngầm
69 Chương 69: Thu hoạch lớn 1
70 Chương 70: Thu hoạch lớn 2
71 Chương 71: Thu hoạch lớn 3
72 Chương 72: Tránh đông
73 Chương 73: Dạy học
74 Chương 74: Nạn
75 Chương 75: Cầu trợ 1
76 Chương 76: Cầu trợ 2
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79: Khiếp sợ
80 Chương 80: Hành động
81 Chương 81: Di chuyển
82 Chương 82: ‘Kẻ thứ ba’
83 Chương 83: Dung nhập 1
84 Chương 84: Dung nhập 2
85 Chương 85: Dung hợp 3
86 Chương 86: Trả sạch nợ nần
87 Chương 87: Tộc người lùn
88 Chương 88: Xuất sư chưa thành
89 Chương 89: Vây quét
90 Chương 90: Bắt đầu mới
91 Chương 91: Tế lễ
92 Chương 92: Cải biến 1
93 Chương 93: Cải biến 2
94 Chương 94: Cải biến 3
95 Chương 95: Chuẩn bị đủ, phát triển tốt
96 Chương 96: Đến
97 Chương 97: Khoác lác
98 Chương 98: Khuếch trương
99 Chương 99: Tiền tệ
100 Chương 100: Định giá
101 Chương 101: Buôn bán ế ẩm
102 Chương 102: Chuyển cơ
103 Chương 103: Vấn đề
104 Chương 104: Hội chợ 1
105 Chương 105: Hội chợ 2
106 Chương 106: Hội chợ 3
107 Chương 107: Giao dịch muối huyết 1
108 Chương 108: Giao dịch muối huyết 2
109 Chương 109: Giao dịch muối huyết 3
110 Chương 110: An bài
111 Chương 111: Kiếm tiền lên đường cả hai cùng tới
112 Chương 112: Bộ lạc Đại Hồ
113 Chương 113: Lừa gạt
114 Chương 114
115 Chương 115: Cố nhân
116 Chương 116: Đường thủy
117 Chương 117: Giao dịch
118 Chương 118: Thuyền độc mộc
119 Chương 119: Uy hiếp, chuẩn bị
120 Chương 120: Chúc phúc
121 Chương 121: Văn hóa bàn ăn
122 Chương 122: Nước thần ban
123 Chương 123: Nhà cây
124 Chương 124
125 Chương 125: Giao dịch
126 Chương 126: Giá trị
127 Chương 127
128 Chương 128: Bộ lạc Cô Sơn
129 Chương 129: Giao dịch 1
130 Chương 130: Giao dịch 2
131 Chương 131: Giao dịch 3
132 Chương 132: Tìm quặng
133 Chương 133: Kỳ thu hoạch
134 Chương 134: Giao lưu
135 Chương 135: Vuốt lông
136 Chương 136: Ủng ma pháp lừa đảo
137 Chương 137: Sào
138 Chương 138: Gặp nạn
139 Chương 139: Bánh trứng
140 Chương 140: Trùng sáp
141 Chương 141: Xây tường
142 Chương 142: Lừa đảo
143 Chương 143: Về nhà
144 Chương 144: Biến hóa
145 Chương 145: Kiếm bộn
146 Chương 146: Ổn định
147 Chương 147: Bộ lạc đại chiến
148 Chương 148: Bồi thường
149 Chương 149: Sau cuộc chiến
150 Chương 150: Kiểm tra
151 Chương 151
152 Chương 152: Công pháp
153 Chương 153: Tu luyện
154 Chương 154: Thiên tài
155 Chương 155: An trí
156 Chương 156: Khuếch trương
157 Chương 157: Khai hoang
158 Chương 158
159 Chương 159: Kala
160 Chương 160: Khởi thuyền
161 Chương 161: Giao dịch muối huyết 1
162 Chương 162: Giao dịch muối huyết 2
163 Chương 163: Ngựa sừng
164 Chương 164: Kỵ binh
165 Chương 165: Kỵ binh 2
166 Chương 166: Thay đổi 1
167 Chương 167: Thay đổi
168 Chương 168: Thay đổi 3
169 Chương 169: Yêu chủng
170 Chương 170: Nhà ăn
171 Chương 171
172 Chương 172: Kiểm tra
173 Chương 173: Phần thưởng
174 Chương 174: Mười năm 1
175 Chương 175: Mười năm 2
176 Chương 176: Mười năm 3
177 Chương 177: Thành muối
178 Chương 178: Thần phạt
179 Chương 179: Con trai
180 Chương 180: Quần áo mới
181 Chương 181: Muối tuyết
182 Chương 182: Kinh hỉ
183 Chương 183: Dạy con
184 Chương 184: Thao túng
185 Chương 185: Địa lao
186 Chương 186: Điều kiện
187 Chương 187: An trí
188 Chương 188: Tiền tiêu vặt
189 Chương 189: An ổn
190 Chương 190: Kalamunda
191 Chương 191: Tốt nghiệp
192 Chương 192: Quốc vương
Chapter

Updated 192 Episodes

1
Chương 1: Tai họa bất ngờ
2
Chương 2: Tân thế giới
3
Chương 3: Hắc Sắc sâm lâm
4
Chương 4: Bộ lạc Trường Hà
5
Chương 5: Hệ thống giao dịch
6
Chương 6: Đồng bạn
7
Chương 7: Nhiệm vụ
8
Chương 8: Cửa giao dịch
9
Chương 9: Câu cá
10
Chương 10: Nướng cá
11
Chương 11: Hiểu lầm
12
Chương 12: Khu giao dịch tự do
13
Chương 13: Bịa chuyện
14
Chương 14: Hầm thịt
15
Chương 15: Đũa
16
Chương 16: Dọn dẹp
17
Chương 17: Ngày thường
18
Chương 18: Nguy cơ
19
Chương 19: Dị tượng
20
Chương 20: Dung nhập
21
Chương 21: Bí dược
22
Chương 22: Hệ thống giao dịch
23
Chương 23: Ấm áp
24
Chương 24: Dực hổ
25
Chương 25: Quy hoạch
26
Chương 26: Xây chuồng
27
Chương 27: Giao dịch 1
28
Chương 28: Giao dịch 2
29
Chương 29: Gây giống
30
Chương 30: Nhiệm vụ cưỡng chế
31
Chương 31: Hội nghị bộ lạc
32
Chương 32: An bài
33
Chương 33: Xiên thịt dê
34
Chương 34: Vụ làm ăn lớn
35
Chương 35: Phân công
36
Chương 36: Đoàn kết nhất trí 1
37
Chương 37: Đoàn kết nhất trí 2
38
Chương 38: Hội giao dịch bộ lạc
39
Chương 39: Vật giao dịch
40
Chương 40: Bản vẽ
41
Chương 41
42
Chương 42: Vùng đất tử vong
43
Chương 43: Lại đi vay
44
Chương 44: Thần tích
45
Chương 45: Nung gạch
46
Chương 46: Gạch xanh
47
Chương 47: Bay lượn
48
Chương 48: Trên đường
49
Chương 49: Mỏ muối tinh
50
Chương 50: Chăm sóc
51
Chương 51: Bình tĩnh
52
Chương 52: Hội chợ bộ lạc 1
53
Chương 53: Hội chợ bộ lạc 2
54
Chương 54: Hội chợ bộ lạc 3
55
Chương 55: Chỉnh đốn
56
Chương 56: Mua mua mua
57
Chương 57: Thu hoạch
58
Chương 58: Lúa mì
59
Chương 59: Kích sát
60
Chương 60: Khám phá hang động
61
Chương 61: Tỉnh ngộ
62
Chương 62: Mạch khoáng
63
Chương 63: Bận rộn
64
Chương 64: Nhà mới
65
Chương 65: Xe bò
66
Chương 66: Biến hóa
67
Chương 67: Niềm vui dọn nhà
68
Chương 68: Hầm ngầm
69
Chương 69: Thu hoạch lớn 1
70
Chương 70: Thu hoạch lớn 2
71
Chương 71: Thu hoạch lớn 3
72
Chương 72: Tránh đông
73
Chương 73: Dạy học
74
Chương 74: Nạn
75
Chương 75: Cầu trợ 1
76
Chương 76: Cầu trợ 2
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79: Khiếp sợ
80
Chương 80: Hành động
81
Chương 81: Di chuyển
82
Chương 82: ‘Kẻ thứ ba’
83
Chương 83: Dung nhập 1
84
Chương 84: Dung nhập 2
85
Chương 85: Dung hợp 3
86
Chương 86: Trả sạch nợ nần
87
Chương 87: Tộc người lùn
88
Chương 88: Xuất sư chưa thành
89
Chương 89: Vây quét
90
Chương 90: Bắt đầu mới
91
Chương 91: Tế lễ
92
Chương 92: Cải biến 1
93
Chương 93: Cải biến 2
94
Chương 94: Cải biến 3
95
Chương 95: Chuẩn bị đủ, phát triển tốt
96
Chương 96: Đến
97
Chương 97: Khoác lác
98
Chương 98: Khuếch trương
99
Chương 99: Tiền tệ
100
Chương 100: Định giá
101
Chương 101: Buôn bán ế ẩm
102
Chương 102: Chuyển cơ
103
Chương 103: Vấn đề
104
Chương 104: Hội chợ 1
105
Chương 105: Hội chợ 2
106
Chương 106: Hội chợ 3
107
Chương 107: Giao dịch muối huyết 1
108
Chương 108: Giao dịch muối huyết 2
109
Chương 109: Giao dịch muối huyết 3
110
Chương 110: An bài
111
Chương 111: Kiếm tiền lên đường cả hai cùng tới
112
Chương 112: Bộ lạc Đại Hồ
113
Chương 113: Lừa gạt
114
Chương 114
115
Chương 115: Cố nhân
116
Chương 116: Đường thủy
117
Chương 117: Giao dịch
118
Chương 118: Thuyền độc mộc
119
Chương 119: Uy hiếp, chuẩn bị
120
Chương 120: Chúc phúc
121
Chương 121: Văn hóa bàn ăn
122
Chương 122: Nước thần ban
123
Chương 123: Nhà cây
124
Chương 124
125
Chương 125: Giao dịch
126
Chương 126: Giá trị
127
Chương 127
128
Chương 128: Bộ lạc Cô Sơn
129
Chương 129: Giao dịch 1
130
Chương 130: Giao dịch 2
131
Chương 131: Giao dịch 3
132
Chương 132: Tìm quặng
133
Chương 133: Kỳ thu hoạch
134
Chương 134: Giao lưu
135
Chương 135: Vuốt lông
136
Chương 136: Ủng ma pháp lừa đảo
137
Chương 137: Sào
138
Chương 138: Gặp nạn
139
Chương 139: Bánh trứng
140
Chương 140: Trùng sáp
141
Chương 141: Xây tường
142
Chương 142: Lừa đảo
143
Chương 143: Về nhà
144
Chương 144: Biến hóa
145
Chương 145: Kiếm bộn
146
Chương 146: Ổn định
147
Chương 147: Bộ lạc đại chiến
148
Chương 148: Bồi thường
149
Chương 149: Sau cuộc chiến
150
Chương 150: Kiểm tra
151
Chương 151
152
Chương 152: Công pháp
153
Chương 153: Tu luyện
154
Chương 154: Thiên tài
155
Chương 155: An trí
156
Chương 156: Khuếch trương
157
Chương 157: Khai hoang
158
Chương 158
159
Chương 159: Kala
160
Chương 160: Khởi thuyền
161
Chương 161: Giao dịch muối huyết 1
162
Chương 162: Giao dịch muối huyết 2
163
Chương 163: Ngựa sừng
164
Chương 164: Kỵ binh
165
Chương 165: Kỵ binh 2
166
Chương 166: Thay đổi 1
167
Chương 167: Thay đổi
168
Chương 168: Thay đổi 3
169
Chương 169: Yêu chủng
170
Chương 170: Nhà ăn
171
Chương 171
172
Chương 172: Kiểm tra
173
Chương 173: Phần thưởng
174
Chương 174: Mười năm 1
175
Chương 175: Mười năm 2
176
Chương 176: Mười năm 3
177
Chương 177: Thành muối
178
Chương 178: Thần phạt
179
Chương 179: Con trai
180
Chương 180: Quần áo mới
181
Chương 181: Muối tuyết
182
Chương 182: Kinh hỉ
183
Chương 183: Dạy con
184
Chương 184: Thao túng
185
Chương 185: Địa lao
186
Chương 186: Điều kiện
187
Chương 187: An trí
188
Chương 188: Tiền tiêu vặt
189
Chương 189: An ổn
190
Chương 190: Kalamunda
191
Chương 191: Tốt nghiệp
192
Chương 192: Quốc vương