Chương 47: Bay lượn

To lớn.

Ngô Nặc nhìn trạng thái thứ ba của Bạch, cảm giác đầu tiên chính là to lớn.

Hình thú của thú nhân bình thường lớn hơn hình thú của động vật phổ thông một đến hai lần, mà hình thú của Bạch còn lớn hơn thú nhân bình thường một chút, chiều cao một mét bảy lăm của Ngô Nặc còn chưa cao bằng chi trước của hắn, ước chừng tính từ vai chắc gần bốn mét, lúc ngửa đầu cả thân thể cao trên năm mét, chiều dài vượt qua mười mét, một bên cánh hoàn toàn sải ra độ dài vượt qua ba mươi mét, hai bên cánh màu bạc đồng thời sải ra, khiến người ta lập tức có cảm giác mặt trời bị che phủ.

Dưới hình thái dực hổ, da lông của Bạch cũng hoàn toàn khác với hình thái ấu miêu, cho dù đều là màu bạc, nhưng lại có thêm vằn đen quẩn quanh toàn thân, thậm chí trên trán còn hình thành một phù văn hình ‘hỏa’ đặc biệt, mắt hổ băng lam lạnh lẽo thú tính phối với một cặp răng nanh trắng tuyết sắc bén, điểm thêm vô số khí chất hung hãn.

Cự thú tiền sử cũng chẳng qua là thế này.

Trời ạ, hàng này còn là mèo con tối qua bị y gãi da bụng đến mức rên hừ hừ không?

Đợi thấy rõ hình thái dực hổ của đại miêu, Ngô Nặc cảm thấy chân hơi mềm đi, vô thức lùi lại mấy bước, không chú ý đến cục đá dưới chân, bị trật một cái, trọng tâm nghiêng đi, thân thể đổ về sau.

Ngay lúc Ngô Nặc cho rằng mình sẽ bị ngã cho mông nở hoa, trên eo chợt siết chặt, Ngô Nặc chỉ kịp nhìn thấy trên eo mình có thêm một cái đuôi lớn trắng đen đan xen, bên tai tiếng gió vù vù, lúc hoàn hồn, y đã ngồi ổn trên lưng của ‘cự thú tiền sử’, thoáng cái được biển lông vây lấy.

Ngô Nặc vô thức túm lông cự thú, xúc cảm vô cùng mịn nhưng lại có thêm cảm giác lành lạnh, hoàn toàn không mềm mại như trạng thái mèo con. Sờ đi sờ lại da lông Bạch mấy lần, tiểu tâm can đập bình bịch của Ngô Nặc dần yên tĩnh lại, sau đó từ trên lưng Bạch cúi nhìn xuống dưới, khi thấy các thú nhân và thuần nhân như lâm đại địch, một cảm giác tự hào và hưng phấn cứ thế trào lên__

Không hổ là đại miêu nhà y, quả thật không thể khốc huyễn hơn ~(≧▽≦)/~.

Lưng Bạch rất rộng, Ngô Nặc cẩn thận điều chỉnh động tác của mình, tìm chỗ tương đối bằng phẳng, khoanh gối ngồi lên.

“Ngồi vững chưa?” Bạch phun ra tiếng người, âm thanh trầm hơn lúc ở hình người nhiều, có cảm giác như tiếng chuông.

“Ngồi vững rồi!”

“Ôm chặt tôi, cẩn thận rớt xuống.” Bạch không biết thú nhân khác dùng hình thú chở người có cảm giác gì, hắn cảm thấy mình căng thẳng muốn chết, còn căng thẳng hơn cả tiểu sứ thần đang ngồi trên lưng mình, chỉ sợ không cẩn thận làm tiểu sứ thần rớt xuống.

Nhưng, trong căng thẳng, còn có hưng phấn vô cùng__ tiểu sứ thần ngồi trên lưng hắn nha ︿( ̄︶ ̄)︿.

Bạch ngẩng đầu nhìn thái dương đang chậm chạp dâng lên cùng trời xanh trong vắt không thấy gợn mây, trong lòng bất giác sinh ra cảm giác hào khí, hắn nhất định phải mang tiểu sứ thần bay tới bầu trời cao nhất xa nhất, hắn muốn để tiểu sứ thần biết, hắn là thú nhân lợi hại nhất thế giới này, không ai bằng!

Trong vô thức, tần suất lay động của cái đuôi thô dài sau lưng Bạch càng lúc càng nhanh.

“Ừ!” Ngô Nặc hơi nghiêng người tới trước, ôm chặt cổ Bạch.

Bạch dùng đuôi xác định một chút, Ngô Nặc quả thật đã ngồi rồi, hắn mới chậm rãi đi, bất luận là thú nhân hay thuần nhân đứng trước mặt hắn, đều như miếng bọt tách biển tự động nhường ra một con đường.

Chỉ thấy Bạch càng đi càng nhanh, đi nhanh dần biến thành chạy chậm, từ chạy chậm biến thành chạy nhanh, sau khi lao đi như ngân quang ngàn mét, hắn dùng sức vỗ cánh, tứ chi chậm rãi rời khỏi mặt đất, chớp mắt đã bay lên cao hơn trăm mét.

Quá trình Bạch chạy lấy đà và tăng tốc bay lên vừa rồi tròng trành kịch liệt, Ngô Nặc bất giác nhắm mắt lại, đợi lúc này cảm giác bình ổn rồi, gió lạnh không ngừng lướt qua mặt, Ngô Nặc mới mở mắt ra__

Bộ lạc Trường Hà đã rơi lại rất xa sau lưng, mơ hồ còn có thể thấy người trong bộ lạc hưng phấn vẫy tay tạm biệt họ, bên tai đặc biệt nghe được từng tiếng thú gầm và hoan hô kích động, nhưng, rất nhanh, bóng dáng và âm thanh họ đã dần trở nên mơ hồ, nóc lều nóc nhà loạn tung trong bộ lạc trở thành điểm đen nhỏ, dần biến mất khỏi tầm mắt.

Con sông chảy quanh bộ lạc Trường Hà không nhanh không chậm lưu chuyển, nhìn từ trên không xuống, cứ như một đường nổi màu trắng uốn lượn quanh co, khảm giữa rừng và thảo nguyên.

Mặt trời mới lên rọi xuống những tia sáng cam ấm áp, giữa rừng cây đại thụ cao tận trời luẩn quẩn sương khí, giữa sương mù, vô số chim chóc cao giọng hòa tấu, hội tụ thành một chương nhạc vô cùng mỹ diệu, đủ để chấn động và tẩy rửa linh hồn.

Đầu kia con sông, vạn dặm bình nguyên không thấy biên giới, mùa thu đã qua một nửa, cỏ đã hơi phiếm vàng, từ xa bất chợt truyền tới một tiếng ầm ầm, phá tan yên tĩnh của thảo nguyên. Chỉ thấy một nhánh đại quân di dời do vô số động vật tổ thành, kèm với tiếng ầm ầm, từ phương xa đến đây, di dời tới phía nam xa xôi mà ấm áp.

Đội ngũ di dời này thật sự quá mức hỗn tạp, có dê ôn thuận nhất, có rồng sừng hung hãn nhất, có thú lí lạp con chỉ nhỏ như nắm tay, cũng có những con long thú cỡ lớn nặng đến mấy chục tấn. Suốt quãng đường, không biết có bao nhiêu bộ tộc nhân loại đánh chủ ý lên chúng, nhưng đối diện với thú triều quy mô như thế, dù là bộ lạc cường đại, nhiều lắm cũng chỉ dám tấn công mấy con đi riêng lẻ. Nếu dẫn đến thú triều bạo động, đừng nói bộ lạc bình thường, cho dù bộ lạc siêu cấp cũng ăn không tiêu.

Đối mặt với cảnh tượng di dời chấn động cấp sử thi này, trong lòng Ngô Nặc chỉ có hai chữ: má ơi.

Trời ạ, thế giới này cư nhiên còn có khủng long! Quả thật không khoa học!

Đại khái bị cảnh tượng trước mắt lay đến, Bạch chợt gầm vang, tiếng hổ gầm cao vút tràn đầy ý khiêu chiến lập tức kinh động mấy con bự trong thú triều, thoáng cái, đủ loại tiếng gầm không dứt bên tai, sắc bén gần như có thể đâm lủng màng nhĩ.

Ngô Nặc chỉ kịp nghe Bạch nói với y “ngồi vững”, thì trước mắt đã hoa đi, khi hoàn hồn lại, Bạch đã bay phía trên thú triều, như bậc thầy lướt qua đầu một đám khủng long ăn thịt cỡ lớn, Ngô Nặc ngồi trên lưng Bạch, cũng cảm thấy được uy áp của kẻ săn mồi cấp đỉnh, cùng với hơi thở phẫn nộ nóng hổi của chúng, dọa y dùng cả tay chân túm chặt lưng Bạch.

Bạch cảm giác được Ngô Nặc dán cả người lên lưng mình, trong lòng đắc ý muốn chết, lòng tham chơi nổi lên, bụng đầy nước bẩn không ngừng quậy. Sau khi luẩn quẩn một lát trên không trung, đột nhiên lao thẳng xuống, nghiêng người lướt qua một con khủng long ăn thịt cỡ lớn, ngay lúc lướt qua, Ngô Nặc bị cái con nghi là khủng long bạo chúa nhìn thấy, nó gầm lớn một tiếng há miệng đầy răng nhọn táp vào Ngô Nặc, cũng không biết bị cái miệng tanh thối của nó hun đến, hay bị răng nanh vàng khè của nó dọa, sắc mặt Ngô Nặc tái nhợt, khóe mắt phiếm đỏ, sống chết nằm trên lưng Bạch, động một cái cũng không dám.

“Đừng sợ, tôi sẽ không để chúng tổn thương cậu.” Âm thanh thấp trầm âm vang mạnh mẽ.

Hắn sải cánh không ngừng xoay chuyển, bay lên, lao xuống, hết lần này đến lần khác không biết sống chết khiêu khích những kẻ săn mồi đỉnh cấp trong thú triều, mỗi lần, hắn đều có thể suýt soát né được tập kích của hung thú, trong vô số lần khiêu chiến, kỹ thuật bay lượn của Bạch càng lúc càng tinh chuẩn, mà Ngô Nặc cũng dần thích ứng, hơn nữa còn tìm được mấy phần khoái cảm kích thích trong nguy hiểm, đến sau đó thậm chí khi mỗi lần Bạch khiêu thích khủng long ăn thịt đó, y còn phối hợp huýt sáo kêu ngao ngao, kèm với bộ đồ da thú trên người, quả thật không khác gì dã nhân bình thường.

Đến thế giới xa lạ mà nguyên thủy này, con đường về nhà xa xôi không thấy, trong lòng Ngô Nặc không phải không có một chút tiêu cực nào. Những cảm xúc tiêu cực bị đè nén trong đáy lòng đó, thậm chí có thể ngay cả y cũng không ý thức được, cho đến lúc này mới triệt để phát tiết ra.

Gân cổ gào lên, Ngô Nặc cảm thấy mình đã điên rồi, hơn nữa còn điên rất sướng, ngồi trên lưng Bạch, cúi nhìn đàn thú kinh sợ không yên bên dưới, Ngô Nặc chợt tìm về chút cảm giác an tâm. Khi y ngẩng đầu nhìn bầu trời cao lần nữa, y cảm thấy trong lòng tràn đầy hào khí và dường như đã trong vắt sạch sẽ không còn vật gì, cả người cũng trở nên vô cùng thả lỏng.

Lại chơi một chút, Bạch đưa Ngô Nặc đến một vùng đất an toàn cách xa thú triều, còn mình thì bay tới cạnh thú triều, lợi dụng ưu thế bản thân, săn giết hơn mười con dê non béo, ăn một hơi đến bụng căng tròn, để lại xương đầy đất và linh cẩu rục rịch muốn động. Bạch ngậm một con cừu con bị hắn cắn chết bay về bên sông, trước tiên rửa sạch máu tanh đầy người, sau đó mới bay về tìm Ngô Nặc.

Sau khi Bạch đi săn, Ngô Nặc liền tìm kiếm chút cỏ khô cành cây gần đó, đào một hố đất, gác giá lên, lúc Bạch mang con mồi về, Ngô Nặc đã làm xong công việc chuẩn bị.

Bạch ném cừu con xuống đất, sau một trận sáng bùng lên, Bạch biến về hình người, trong con mắt băng lanh xinh đẹp tràn đầy lấy lòng, “Muốn tôi làm chút gì không?” Vừa rồi hắn cố ý mang tiểu sứ thần đi khiêu chiến những hung thú kia, tiểu sứ thần sẽ không nổi giận với hắn chứ?

Ngô Nặc nhìn hắn một cái, ánh mắt dừng lại một lúc ở bộ vị lấp lánh không thể nói nào đó, mím môi, chỉ túi lớn đặt một bên nói: “Cậu mặc quần áo vào đi rồi nói.”

“À.” Bạch ngoan ngoãn gật đầu, lục quần lót bảo bối trong túi ra, sau đó lại tròng thêm đầm da thú, nhanh chóng chạy lại cạnh Ngô Nặc tìm việc làm.

Ngô Nặc cũng không khách khí, trực tiếp giao nhiệm vụ thanh lý con mồi cho hắn. Thời gian này Ngô Nặc luôn rất bận, Bạch không thể không thường xuyên gánh một chút gia vụ cho y, chuyện như thanh lý con mồi này, hắn đã làm vô cùng thuần thục rồi, không bao lâu đã rửa sạch sẽ con mồi, dùng trụ gỗ xuyên vào, lại rạch vài đường sâu đến tận xương trên thân nó, rồi mới giao cho Ngô Nặc.

Ngô Nặc lấy ra túi gia vị luôn mang bên người, bôi lên chút muối đã mài thành bột, ướp một chút, mới đặt lên giá nướng.

“… Cậu biến thành hình thái vừa rồi từ lúc nào?” Vừa nướng cừu nguyên con, Ngô Nặc vừa hỏi Bạch.

“Thời gian trước.” Bạch ngồi cạnh Ngô Nặc, hắn rất muốn dựa lên người y, nhưng lại sợ chọc Ngô Nặc không vui. Bạch vô cùng nhạy cảm, hắn đã phát hiện từ lâu, Ngô Nặc thân thiết với trạng thái hình mèo của hắn hơn hẳn trạng thái hình người. Rõ ràng nhất chính là, khi hắn biến thành mèo, tiểu sứ thần đối với hắn vừa ôm vừa hôn còn gãi da bụng hắn, nhưng nếu hắn là hình người, tiểu sứ thần trước giờ sẽ không ôm hắn càng không hôn hắn, buổi tối đi ngủ cũng cách hắn thật xa.

Hơn nửa tháng trước, Bạch đã biến ra được trạng thái dực hổ hoàn toàn, bắt đầu từ ngày đó, hắn mới học được cách bay lượn chân chính. Nhưng không biết tại sao, hắn vô cùng khác biệt với thú nhân trong bộ lạc, thú nhân khác sau khi hóa hình chỉ có hai trạng thái, một dạng là hình người trưởng thành, một dạng là hình thú trưởng thành. Mà hắn, lại có hơn bọn họ một dạng ấu thú mèo con.

Hơn nữa, hắn còn có thể cảm giác rõ, khi hắn hóa thành ấu thú mèo con, trong người hắn tựa hồ có một luồng sức mạnh kỳ quái, cho đến hiện tại, hắn vẫn không cách nào giải thích sức mạnh đó, nhưng hắn có thể cảm ứng được, sức mạnh đó vô cùng cường đại.

Trước khi sức mạnh đó triệt để được khống chế và giải phóng Bạch không định nói chuyện này cho bất cứ ai, bao gồm cả Ngô Nặc và đại vu.

“Vậy sao cậu không nói cho tôi biết?” Thiếu thành ý quá rồi đó?

Bạch thấy Ngô Nặc trừng mình, mắt tròn tròn, mặt phồng phồng, nhìn rất… ừm, rất đáng yêu, Bạch nhịn không được cong môi, nghiêm túc nhìn Ngô Nặc nói: “Vì tôi muốn cho cậu một bất ngờ.”

Không biết sao, nhìn ánh mắt trong vắt của Bạch, cùng gương mặt nghiêm túc, Ngô Nặc chợt cảm thấy mặt và tai nóng lên, trong lòng sinh ra một suy nghĩ hoang đường: Nếu Bạch là em gái thì tốt rồi.

Cửa não vừa mở, trong đầu Ngô Nặc chậm rãi hiện lên một em gái tai mèo, em gái tóc bạc giống y hệt Bạch, không, cũng không phải hoàn toàn giống, mắt sẽ tròn hơn lớn hơn chút, đường nét gương mặt cũng nhu hòa hơn chút, khi cười lên gò má sẽ phồng phồng, đúng rồi, không chỉ phải có tai mèo còn phải có đuôi…

“Nặc…”

“Hả?”

“Mũi cậu chảy máu kìa.”

Chapter
1 Chương 1: Tai họa bất ngờ
2 Chương 2: Tân thế giới
3 Chương 3: Hắc Sắc sâm lâm
4 Chương 4: Bộ lạc Trường Hà
5 Chương 5: Hệ thống giao dịch
6 Chương 6: Đồng bạn
7 Chương 7: Nhiệm vụ
8 Chương 8: Cửa giao dịch
9 Chương 9: Câu cá
10 Chương 10: Nướng cá
11 Chương 11: Hiểu lầm
12 Chương 12: Khu giao dịch tự do
13 Chương 13: Bịa chuyện
14 Chương 14: Hầm thịt
15 Chương 15: Đũa
16 Chương 16: Dọn dẹp
17 Chương 17: Ngày thường
18 Chương 18: Nguy cơ
19 Chương 19: Dị tượng
20 Chương 20: Dung nhập
21 Chương 21: Bí dược
22 Chương 22: Hệ thống giao dịch
23 Chương 23: Ấm áp
24 Chương 24: Dực hổ
25 Chương 25: Quy hoạch
26 Chương 26: Xây chuồng
27 Chương 27: Giao dịch 1
28 Chương 28: Giao dịch 2
29 Chương 29: Gây giống
30 Chương 30: Nhiệm vụ cưỡng chế
31 Chương 31: Hội nghị bộ lạc
32 Chương 32: An bài
33 Chương 33: Xiên thịt dê
34 Chương 34: Vụ làm ăn lớn
35 Chương 35: Phân công
36 Chương 36: Đoàn kết nhất trí 1
37 Chương 37: Đoàn kết nhất trí 2
38 Chương 38: Hội giao dịch bộ lạc
39 Chương 39: Vật giao dịch
40 Chương 40: Bản vẽ
41 Chương 41
42 Chương 42: Vùng đất tử vong
43 Chương 43: Lại đi vay
44 Chương 44: Thần tích
45 Chương 45: Nung gạch
46 Chương 46: Gạch xanh
47 Chương 47: Bay lượn
48 Chương 48: Trên đường
49 Chương 49: Mỏ muối tinh
50 Chương 50: Chăm sóc
51 Chương 51: Bình tĩnh
52 Chương 52: Hội chợ bộ lạc 1
53 Chương 53: Hội chợ bộ lạc 2
54 Chương 54: Hội chợ bộ lạc 3
55 Chương 55: Chỉnh đốn
56 Chương 56: Mua mua mua
57 Chương 57: Thu hoạch
58 Chương 58: Lúa mì
59 Chương 59: Kích sát
60 Chương 60: Khám phá hang động
61 Chương 61: Tỉnh ngộ
62 Chương 62: Mạch khoáng
63 Chương 63: Bận rộn
64 Chương 64: Nhà mới
65 Chương 65: Xe bò
66 Chương 66: Biến hóa
67 Chương 67: Niềm vui dọn nhà
68 Chương 68: Hầm ngầm
69 Chương 69: Thu hoạch lớn 1
70 Chương 70: Thu hoạch lớn 2
71 Chương 71: Thu hoạch lớn 3
72 Chương 72: Tránh đông
73 Chương 73: Dạy học
74 Chương 74: Nạn
75 Chương 75: Cầu trợ 1
76 Chương 76: Cầu trợ 2
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79: Khiếp sợ
80 Chương 80: Hành động
81 Chương 81: Di chuyển
82 Chương 82: ‘Kẻ thứ ba’
83 Chương 83: Dung nhập 1
84 Chương 84: Dung nhập 2
85 Chương 85: Dung hợp 3
86 Chương 86: Trả sạch nợ nần
87 Chương 87: Tộc người lùn
88 Chương 88: Xuất sư chưa thành
89 Chương 89: Vây quét
90 Chương 90: Bắt đầu mới
91 Chương 91: Tế lễ
92 Chương 92: Cải biến 1
93 Chương 93: Cải biến 2
94 Chương 94: Cải biến 3
95 Chương 95: Chuẩn bị đủ, phát triển tốt
96 Chương 96: Đến
97 Chương 97: Khoác lác
98 Chương 98: Khuếch trương
99 Chương 99: Tiền tệ
100 Chương 100: Định giá
101 Chương 101: Buôn bán ế ẩm
102 Chương 102: Chuyển cơ
103 Chương 103: Vấn đề
104 Chương 104: Hội chợ 1
105 Chương 105: Hội chợ 2
106 Chương 106: Hội chợ 3
107 Chương 107: Giao dịch muối huyết 1
108 Chương 108: Giao dịch muối huyết 2
109 Chương 109: Giao dịch muối huyết 3
110 Chương 110: An bài
111 Chương 111: Kiếm tiền lên đường cả hai cùng tới
112 Chương 112: Bộ lạc Đại Hồ
113 Chương 113: Lừa gạt
114 Chương 114
115 Chương 115: Cố nhân
116 Chương 116: Đường thủy
117 Chương 117: Giao dịch
118 Chương 118: Thuyền độc mộc
119 Chương 119: Uy hiếp, chuẩn bị
120 Chương 120: Chúc phúc
121 Chương 121: Văn hóa bàn ăn
122 Chương 122: Nước thần ban
123 Chương 123: Nhà cây
124 Chương 124
125 Chương 125: Giao dịch
126 Chương 126: Giá trị
127 Chương 127
128 Chương 128: Bộ lạc Cô Sơn
129 Chương 129: Giao dịch 1
130 Chương 130: Giao dịch 2
131 Chương 131: Giao dịch 3
132 Chương 132: Tìm quặng
133 Chương 133: Kỳ thu hoạch
134 Chương 134: Giao lưu
135 Chương 135: Vuốt lông
136 Chương 136: Ủng ma pháp lừa đảo
137 Chương 137: Sào
138 Chương 138: Gặp nạn
139 Chương 139: Bánh trứng
140 Chương 140: Trùng sáp
141 Chương 141: Xây tường
142 Chương 142: Lừa đảo
143 Chương 143: Về nhà
144 Chương 144: Biến hóa
145 Chương 145: Kiếm bộn
146 Chương 146: Ổn định
147 Chương 147: Bộ lạc đại chiến
148 Chương 148: Bồi thường
149 Chương 149: Sau cuộc chiến
150 Chương 150: Kiểm tra
151 Chương 151
152 Chương 152: Công pháp
153 Chương 153: Tu luyện
154 Chương 154: Thiên tài
155 Chương 155: An trí
156 Chương 156: Khuếch trương
157 Chương 157: Khai hoang
158 Chương 158
159 Chương 159: Kala
160 Chương 160: Khởi thuyền
161 Chương 161: Giao dịch muối huyết 1
162 Chương 162: Giao dịch muối huyết 2
163 Chương 163: Ngựa sừng
164 Chương 164: Kỵ binh
165 Chương 165: Kỵ binh 2
166 Chương 166: Thay đổi 1
167 Chương 167: Thay đổi
168 Chương 168: Thay đổi 3
169 Chương 169: Yêu chủng
170 Chương 170: Nhà ăn
171 Chương 171
172 Chương 172: Kiểm tra
173 Chương 173: Phần thưởng
174 Chương 174: Mười năm 1
175 Chương 175: Mười năm 2
176 Chương 176: Mười năm 3
177 Chương 177: Thành muối
178 Chương 178: Thần phạt
179 Chương 179: Con trai
180 Chương 180: Quần áo mới
181 Chương 181: Muối tuyết
182 Chương 182: Kinh hỉ
183 Chương 183: Dạy con
184 Chương 184: Thao túng
185 Chương 185: Địa lao
186 Chương 186: Điều kiện
187 Chương 187: An trí
188 Chương 188: Tiền tiêu vặt
189 Chương 189: An ổn
190 Chương 190: Kalamunda
191 Chương 191: Tốt nghiệp
192 Chương 192: Quốc vương
Chapter

Updated 192 Episodes

1
Chương 1: Tai họa bất ngờ
2
Chương 2: Tân thế giới
3
Chương 3: Hắc Sắc sâm lâm
4
Chương 4: Bộ lạc Trường Hà
5
Chương 5: Hệ thống giao dịch
6
Chương 6: Đồng bạn
7
Chương 7: Nhiệm vụ
8
Chương 8: Cửa giao dịch
9
Chương 9: Câu cá
10
Chương 10: Nướng cá
11
Chương 11: Hiểu lầm
12
Chương 12: Khu giao dịch tự do
13
Chương 13: Bịa chuyện
14
Chương 14: Hầm thịt
15
Chương 15: Đũa
16
Chương 16: Dọn dẹp
17
Chương 17: Ngày thường
18
Chương 18: Nguy cơ
19
Chương 19: Dị tượng
20
Chương 20: Dung nhập
21
Chương 21: Bí dược
22
Chương 22: Hệ thống giao dịch
23
Chương 23: Ấm áp
24
Chương 24: Dực hổ
25
Chương 25: Quy hoạch
26
Chương 26: Xây chuồng
27
Chương 27: Giao dịch 1
28
Chương 28: Giao dịch 2
29
Chương 29: Gây giống
30
Chương 30: Nhiệm vụ cưỡng chế
31
Chương 31: Hội nghị bộ lạc
32
Chương 32: An bài
33
Chương 33: Xiên thịt dê
34
Chương 34: Vụ làm ăn lớn
35
Chương 35: Phân công
36
Chương 36: Đoàn kết nhất trí 1
37
Chương 37: Đoàn kết nhất trí 2
38
Chương 38: Hội giao dịch bộ lạc
39
Chương 39: Vật giao dịch
40
Chương 40: Bản vẽ
41
Chương 41
42
Chương 42: Vùng đất tử vong
43
Chương 43: Lại đi vay
44
Chương 44: Thần tích
45
Chương 45: Nung gạch
46
Chương 46: Gạch xanh
47
Chương 47: Bay lượn
48
Chương 48: Trên đường
49
Chương 49: Mỏ muối tinh
50
Chương 50: Chăm sóc
51
Chương 51: Bình tĩnh
52
Chương 52: Hội chợ bộ lạc 1
53
Chương 53: Hội chợ bộ lạc 2
54
Chương 54: Hội chợ bộ lạc 3
55
Chương 55: Chỉnh đốn
56
Chương 56: Mua mua mua
57
Chương 57: Thu hoạch
58
Chương 58: Lúa mì
59
Chương 59: Kích sát
60
Chương 60: Khám phá hang động
61
Chương 61: Tỉnh ngộ
62
Chương 62: Mạch khoáng
63
Chương 63: Bận rộn
64
Chương 64: Nhà mới
65
Chương 65: Xe bò
66
Chương 66: Biến hóa
67
Chương 67: Niềm vui dọn nhà
68
Chương 68: Hầm ngầm
69
Chương 69: Thu hoạch lớn 1
70
Chương 70: Thu hoạch lớn 2
71
Chương 71: Thu hoạch lớn 3
72
Chương 72: Tránh đông
73
Chương 73: Dạy học
74
Chương 74: Nạn
75
Chương 75: Cầu trợ 1
76
Chương 76: Cầu trợ 2
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79: Khiếp sợ
80
Chương 80: Hành động
81
Chương 81: Di chuyển
82
Chương 82: ‘Kẻ thứ ba’
83
Chương 83: Dung nhập 1
84
Chương 84: Dung nhập 2
85
Chương 85: Dung hợp 3
86
Chương 86: Trả sạch nợ nần
87
Chương 87: Tộc người lùn
88
Chương 88: Xuất sư chưa thành
89
Chương 89: Vây quét
90
Chương 90: Bắt đầu mới
91
Chương 91: Tế lễ
92
Chương 92: Cải biến 1
93
Chương 93: Cải biến 2
94
Chương 94: Cải biến 3
95
Chương 95: Chuẩn bị đủ, phát triển tốt
96
Chương 96: Đến
97
Chương 97: Khoác lác
98
Chương 98: Khuếch trương
99
Chương 99: Tiền tệ
100
Chương 100: Định giá
101
Chương 101: Buôn bán ế ẩm
102
Chương 102: Chuyển cơ
103
Chương 103: Vấn đề
104
Chương 104: Hội chợ 1
105
Chương 105: Hội chợ 2
106
Chương 106: Hội chợ 3
107
Chương 107: Giao dịch muối huyết 1
108
Chương 108: Giao dịch muối huyết 2
109
Chương 109: Giao dịch muối huyết 3
110
Chương 110: An bài
111
Chương 111: Kiếm tiền lên đường cả hai cùng tới
112
Chương 112: Bộ lạc Đại Hồ
113
Chương 113: Lừa gạt
114
Chương 114
115
Chương 115: Cố nhân
116
Chương 116: Đường thủy
117
Chương 117: Giao dịch
118
Chương 118: Thuyền độc mộc
119
Chương 119: Uy hiếp, chuẩn bị
120
Chương 120: Chúc phúc
121
Chương 121: Văn hóa bàn ăn
122
Chương 122: Nước thần ban
123
Chương 123: Nhà cây
124
Chương 124
125
Chương 125: Giao dịch
126
Chương 126: Giá trị
127
Chương 127
128
Chương 128: Bộ lạc Cô Sơn
129
Chương 129: Giao dịch 1
130
Chương 130: Giao dịch 2
131
Chương 131: Giao dịch 3
132
Chương 132: Tìm quặng
133
Chương 133: Kỳ thu hoạch
134
Chương 134: Giao lưu
135
Chương 135: Vuốt lông
136
Chương 136: Ủng ma pháp lừa đảo
137
Chương 137: Sào
138
Chương 138: Gặp nạn
139
Chương 139: Bánh trứng
140
Chương 140: Trùng sáp
141
Chương 141: Xây tường
142
Chương 142: Lừa đảo
143
Chương 143: Về nhà
144
Chương 144: Biến hóa
145
Chương 145: Kiếm bộn
146
Chương 146: Ổn định
147
Chương 147: Bộ lạc đại chiến
148
Chương 148: Bồi thường
149
Chương 149: Sau cuộc chiến
150
Chương 150: Kiểm tra
151
Chương 151
152
Chương 152: Công pháp
153
Chương 153: Tu luyện
154
Chương 154: Thiên tài
155
Chương 155: An trí
156
Chương 156: Khuếch trương
157
Chương 157: Khai hoang
158
Chương 158
159
Chương 159: Kala
160
Chương 160: Khởi thuyền
161
Chương 161: Giao dịch muối huyết 1
162
Chương 162: Giao dịch muối huyết 2
163
Chương 163: Ngựa sừng
164
Chương 164: Kỵ binh
165
Chương 165: Kỵ binh 2
166
Chương 166: Thay đổi 1
167
Chương 167: Thay đổi
168
Chương 168: Thay đổi 3
169
Chương 169: Yêu chủng
170
Chương 170: Nhà ăn
171
Chương 171
172
Chương 172: Kiểm tra
173
Chương 173: Phần thưởng
174
Chương 174: Mười năm 1
175
Chương 175: Mười năm 2
176
Chương 176: Mười năm 3
177
Chương 177: Thành muối
178
Chương 178: Thần phạt
179
Chương 179: Con trai
180
Chương 180: Quần áo mới
181
Chương 181: Muối tuyết
182
Chương 182: Kinh hỉ
183
Chương 183: Dạy con
184
Chương 184: Thao túng
185
Chương 185: Địa lao
186
Chương 186: Điều kiện
187
Chương 187: An trí
188
Chương 188: Tiền tiêu vặt
189
Chương 189: An ổn
190
Chương 190: Kalamunda
191
Chương 191: Tốt nghiệp
192
Chương 192: Quốc vương