Chương 35: Hoài không

Kiểu nguyệt nhô lên cao, gió lạnh *** tế, không biết thổi đi bao nhiêu sầu khổ.

Đèn sớm cạn dầu, bên trong một mảnh đen tối không thể nhìn rõ cái gì, chỉ còn một bóng người màu trắng đứng lặng trong gió.

Hắn đứng ở hoa lâu phía trên, đối diện là một ngọn đèn dầu sáng lạn huy hoàng, một khúc 《 hàn giang tuyết đọng 》 thổi triệt tận trời.

Hoài không … Hoài không … Uổng có một khang thâm tình cũng là không …

Canh giữ ở bên cạnh người nọ nhiều năm như vậy, bao nhiêu nhu tình chỉ vì nàng, kết quả cũng là công dã tràng.

Hắn biết chính mình sống không được bao lâu nữa. Trong lúc vô tình bắt gặp hai người kia tư tình, nhưng lại chính là phù chú đòi mạng, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Cũng thế mà thôi, mạng này nguyên bản là của bọn họ, bọn họ muốn, cứ lấy đi thôi.

Không xem nhẹ sát ý chợt lóe rồi biến mất trong mắt người nọ, hắn hiểu biết nàng, chỉ cần nhận định cái gì, nàng nhất định sẽ không buông tha. Chỉ là hắn không cam lòng, rất muốn lại nghe người nọ kêu mình một tiếng “Hoài Không ca ca”, như vậy hắn dù chết cũng cam nguyện.

Mấy ngày nay hắn vẫn chờ ở nơi này, chờ bọn họ tới giết hắn. Hắn không trốn, mà có trốn cũng không thoát.

“Nhu nhi …” Đầy ngập nhu tình cuối cùng hóa thành một tiếng gọi thấp, tan ở trong gió, mờ mịt không tiếng động.

“Không nghĩ tới đường đường phó trang chủ của Lôi Chấn sơn trang Vô Ảnh công tử cũng là người đa tình.” Có âm thanh trong trẻo vang lên, từ sau màn đêm như mực đi ra một thanh y nam nhân niên kỷ còn trẻ.

Người trẻ tuổi khuôn mặt đoan chính, lại dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn hắn.

“Ngươi tới nơi này là để thương hại ta sao?” Hắn cười, cười chính mình thế nhưng lưu lạc đến hoàn cảnh như vậy, “Là sư phụ phái ngươi tới giết ta sao?”

Người trẻ tuổi lắc lắc đầu: “Cùng Phù trang chủ không quan hệ. Là chủ nhân của ta phái ta hướng ngươi mượn một món đồ.”

“Mượn cái gì?”

“Mượn cái đầu trên cổ ngươi.”

Tiếng cười của hắn lại càng lớn hơn nữa. Tiếng cười cuồng ngạo cuốn liễm mây tản, lại giống tiếng than của đỗ quyên, đau triệt nội tâm.

Trừ bỏ hai người kia, lại vẫn có người muốn mạng của hắn. Hắn tự nhận sống trên đời hơn 20 năm, làm việc quang minh lỗi lạc, không thẹn với lương tâm, nhưng vẫn khó tránh khỏi loại vận mệnh này.

Hắn chờ người nọ tới giết hắn, không có nghĩa là dễ dàng buông thả chính mình chết ở trong tay người khác.

Vô Ảnh công tử tự Vô Ảnh, sáo ngọc trong tay là nhạc khí cũng là binh khí, ở trong tay vãn thành một đạo bạch quang, đánh thẳng vào chỗ hiểm của người nọ.

Mà khi lưỡi dao lạnh lẽo sắc bén xỏ xuyên qua thân thể của chính mình, nghe được âm thanh máu trong cơ thể không ngừng chảy, cho đến lúc chết hắn vẫn không hiểu được, vì sao mình lại thua.

Người trẻ tuổi lạnh lùng nhìn thân ảnh màu trắng của người nọ không ngừng run rẩy trên mặt đất, cho đến khi bất động hẳn, trong đôi mắt lạnh như băng thế nhưng vẫn có chút không đành lòng.

Khép lại hai tròng mắt đến chết vẫn không nhắm của người nọ. Mặc dù không muốn giết hắn, nhưng mệnh lệnh của chủ nhân, hắn không thể không theo.

“Kinh Hoài Không, muốn trách, thì trách ngươi là đồ đệ của Phù Lôi đi.”

Đại điển đăng vị của tân nhậm võ lâm minh chủ.

Nam tử một thân hoa lệ cẩm y ngồi ở vị trí chủ tọa, nhận chúc tụng của các môn các phái.

“Chúc mừng Quản minh chủ đi lên minh chủ vị. Quản minh chủ tuổi trẻ đầy hứa hẹn như thế, một thế hệ đương kim tuổi trẻ quả nhiên xuất hiện nhân tài lớp lớp, thật là giang hồ chi hạnh.”

“Cái gọi là hổ phụ vô khuyển tử, Quản gia hai đời đều đảm nhiệm võ lâm minh chủ, làm người cầm đầu võ lâm, quả nhiên là danh bất hư truyền.”

Dưới đài là tiếng khách sáo dối trá không ngừng, mà hắn ngồi ở trên đài, mặt vô biểu tình, kì thực sớm như đi vào cõi thần tiên.

Bề ngoài các đại môn phái đều cúi đầu quy thuận, nhưng hắn làm sao không biết, chính mình còn trẻ mà đi lên minh chủ vị này, có không ít người oán hận.

Một chữ “Quyền” lại có bao nhiêu người hận không thể tranh đến đầu rơi máu chảy.

Hắn vô tình, nhưng không thể không làm. Chỉ vì một chữ “Thù”.

Thù giết mẹ làm cho hắn còn nhỏ liền một mình ra ngoài học nghệ, sau đó bất kể trả giá để đi lên minh chủ vị này. Vì đạt tới mục đích, hắn chưa từng có so đo qua chính mình chiếm được cái gì, mất đi cái gì, nguyên bản lòng đã chết lặng, thế nhưng khi nhìn thấy người nọ bị làm nhục vết thương đầy người, lại đau đớn hung hăng co rút.

Lần sau lại lấy rượu của người nọ uống, hắn nhất định sẽ lại tức giận đến giơ chân đi? Nghĩ đến người nọ, khóe miệng liền không tự giác mỉm cười.

“Phượng Huyền Cung —— hạ lễ đến ——” có một thùng đàn mộc tứ phương được người nâng lên, đặt ở trong đại sảnh.

Phượng Huyền Cung vẫn cùng võ lâm bất hòa, bị cho là tà giáo. 15 năm trước sau khi cung chủ Phượng Huyền Dã qua đời, Phượng Huyền Cung liền mai danh ẩn tích, trên giang hồ ít nghe nhắc đến, nhưng 5 năm trước Phượng Huyền Cung tựa hồ lại bắt đầu rục rịch. Võ lâm đại hội lần này Phượng Huyền Cung không đến tham dự, không biết tự nhiên đưa lên hạ lễ này là có dụng ý gì.

Tiếng thì thầm khe khẽ dưới đài khi nhìn thấy thùng hạ lễ liền chuyển thành tiếng hít vào, tiện đà là tiếng chửi rủa giận không thể át.

Trong thùng hạ lễ chính là thủ cấp ái đồ của trang chủ Lôi Chấn sơn trang, phó trang chủ Vô Ảnh công tử, Kinh Hoài Không.

“Phượng Huyền Cung này quả thực khinh người quá đáng! Minh chủ, ngươi nhất định phải vì Hoài Không đòi lại công đạo a!” Phù Lôi vô cùng đau đớn nói.

Không biết sao, hắn cảm thấy Phù Lôi kỳ thật cũng không có bi thống như bề ngoài, nhưng sự thật chính là sự thật, Phượng Huyền Cung lần này làm quá đáng.

Đáy lòng phát ra một tiếng thở dài. Chúng ta cuối cùng vẫn là địch nhân a …

Quản Tiêu ngồi ở bên cạnh, khi nhìn thấy vật trong thùng gỗ, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo. Thiếu cung chủ Phượng Huyền Cung này thủ pháp làm việc thật tàn nhẫn, cùng người nọ năm đó giống nhau như đúc.

Không, sẽ không, người nọ rõ ràng đã chết, chết ở trên tay người hắn yêu nhất.

Chính là nếu, hắn đã trở lại thì sao?

Giương mắt nhìn về phía người ngồi bên cạnh, trên gương mặt già nua chậm rãi hiện lên nụ cười âm lãnh.

Con ta, ngươi nhất định sẽ không làm cho ta thất vọng chứ?

Chapter
1 Chương 1: Biến cố
2 Chương 2: Trúng độc
3 Chương 3: Phụ tử
4 Chương 4: Đoạn tụ
5 Chương 5: Đoạn khâm
6 Chương 6: Tranh chấp
7 Chương 7: Chữa thương
8 Chương 8: Rời đi
9 Chương 9: Phi mộng
10 Chương 10: Hái hoa tặc
11 Chương 11: Cứu người
12 Chương 12: Qua lại
13 Chương 13: Tiên sinh phòng thu chi
14 Chương 14: Vong xuyên
15 Chương 15: Trọng ức (kí ức quan trọng)
16 Chương 16: Tùy ngôn
17 Chương 17: Kỹ viện
18 Chương 18: Ngưng sầu
19 Chương 19: Chiết tâm
20 Chương 20: Ma yểm
21 Chương 21: Đau
22 Chương 22: Tình cổ
23 Chương 23: Tản mộng
24 Chương 24: Tiếc là không làm gì được
25 Chương 25: Không làm sao hơn
26 Chương 26: Hôn mê
27 Chương 27: Biệt ly tâm
28 Chương 28: Nói vội vàng
29 Chương 29: Gặp lại
30 Chương 30: Tình kí
31 Chương 31: Xa hoa chi đêm
32 Chương 32: Hoàng khâu
33 Chương 33: Cùng củ
34 Chương 34: Kiếp phù du đoạn trường
35 Chương 35: Hoài không
36 Chương 36: Tình sâu
37 Chương 37: Hối hoặc
38 Chương 38: Thù hận
39 Chương 39: Mưa gió tùy ý
40 Chương 40: Tình mê ly
41 Chương 41: Biết khổ vì ai
42 Chương 42: Mạc thu
43 Chương 43: Vọng thư nhan
44 Chương 44: Biết vị đường
45 Chương 45: Dục tĩnh không ngớt
46 Chương 46: Tranh mạc đình
47 Chương 47: Không thể không ưu
48 Chương 48: Quay về mộng lãnh
49 Chương 49: Gặp lại không nhìn được
50 Chương 50: Độc giải
51 Chương 51: Hướng nhân (một)
52 Chương 52: Hướng nhân (hai)
53 Chương 53: Thanh dương
54 Chương 54: Tái thiệp trần thế
55 Chương 55: Diễn chi nhan
56 Chương 56: Thiều quang
57 Chương 57: Di đoan
58 Chương 58: Miên cổ
59 Chương 59: Tâm lạc mưa gió
60 Chương 60: Hư giống
61 Chương 61: Ai mạc hưu
62 Chương 62: Quạnh quẽ
63 Chương 63: Cố nhân hiện
64 Chương 64: Đêm rét lạnh
65 Chương 65: Chịu nhục
66 Chương 66: Buông tay
67 Chương 67: Biết chi bằng không biết
68 Chương 68: Không thể ngủ
69 Chương 69: Mưa gió
70 Chương 70: Thanh y
71 Chương 71: Ân uý ly
72 Chương 72: Gặp lại
73 Chương 73: Tố tâm sự
74 Chương 74: Ấm lòng
75 Chương 75: Đêm xuân
76 Chương 76: Không hỏi gặp lại
77 Chương 77: Du thành về
78 Chương 78: Ôn nhu ý nùng
79 Chương 79: Tả niệm chi thương
80 Chương 80: Mê tình hoặc
81 Chương 81: Tình đã nặc, nói chưa trì
82 Chương 82: Hồn định ba (1)
83 Chương 83: Hồn định ba (2)
84 Chương 84: Tình lưu luyến (1)
85 Chương 85: Tình lưu luyến (2)
86 Chương 86: Nùng tình
87 Chương 87: Tình địch chi ngộ
88 Chương 88: Lang tâm khó dò
89 Chương 89: Tranh giành tình nhân
90 Chương 90: Thận thận thận nhập!
91 Chương 91: Tác tình khiên (1)
92 Chương 92: Tác tình khiên (2)
93 Chương 93: Tâm tự phiêu linh
94 Chương 94: Đi nơi nào
95 Chương 95: Tái kiến hoàng khâu
96 Chương 96: U minh giản
97 Chương 97: Tình thâm không thọ
98 Chương 98: Hiểu nhau mấy phần
99 Chương 99: Một mình đoạn trường
100 Chương 100: Lôi chấn chi yến (1)
101 Chương 101: Lôi chấn chi yến (2)
102 Chương 102: Lôi chấn chi yến (3)
103 Chương 103: Lôi chấn chi yến (4)
104 Chương 104: Giao phong chi chiến
105 Chương 105: Thân chịu trọng thương
106 Chương 106: Không nói gì chi chương
107 Chương 107: Chuyện trước kia
108 Chương 108: Già mà không nghiêm
109 Chương 109: Mê man bất tỉnh
110 Chương 110: Hồn chi yểm (1)
111 Chương 111: Hồn chi yểm (2)
112 Chương 112: Bị thương sơ tỉnh
113 Chương 113: Bôn tẩu bác dương
114 Chương 114: Một mình ứng đối
115 Chương 115: Định thắng bại
116 Chương 116: Chữa thương
117 Chương 117: Vãn quân tâm
118 Chương 118: Tâm này hướng ngươi
119 Chương 119: Nguyên phối xuất hiện
120 Chương 120: Hồng trần lạc định (kết thúc)
121 Chương 121: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
122 Chương 122: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
123 Chương 123: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
124 Chương 124: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
125 Chương 125: Phiên Ngoại – Đại Thúc Phản Công
126 Chương 126: Phiên Ngoại – Đại Thúc Phản Công
Chapter

Updated 126 Episodes

1
Chương 1: Biến cố
2
Chương 2: Trúng độc
3
Chương 3: Phụ tử
4
Chương 4: Đoạn tụ
5
Chương 5: Đoạn khâm
6
Chương 6: Tranh chấp
7
Chương 7: Chữa thương
8
Chương 8: Rời đi
9
Chương 9: Phi mộng
10
Chương 10: Hái hoa tặc
11
Chương 11: Cứu người
12
Chương 12: Qua lại
13
Chương 13: Tiên sinh phòng thu chi
14
Chương 14: Vong xuyên
15
Chương 15: Trọng ức (kí ức quan trọng)
16
Chương 16: Tùy ngôn
17
Chương 17: Kỹ viện
18
Chương 18: Ngưng sầu
19
Chương 19: Chiết tâm
20
Chương 20: Ma yểm
21
Chương 21: Đau
22
Chương 22: Tình cổ
23
Chương 23: Tản mộng
24
Chương 24: Tiếc là không làm gì được
25
Chương 25: Không làm sao hơn
26
Chương 26: Hôn mê
27
Chương 27: Biệt ly tâm
28
Chương 28: Nói vội vàng
29
Chương 29: Gặp lại
30
Chương 30: Tình kí
31
Chương 31: Xa hoa chi đêm
32
Chương 32: Hoàng khâu
33
Chương 33: Cùng củ
34
Chương 34: Kiếp phù du đoạn trường
35
Chương 35: Hoài không
36
Chương 36: Tình sâu
37
Chương 37: Hối hoặc
38
Chương 38: Thù hận
39
Chương 39: Mưa gió tùy ý
40
Chương 40: Tình mê ly
41
Chương 41: Biết khổ vì ai
42
Chương 42: Mạc thu
43
Chương 43: Vọng thư nhan
44
Chương 44: Biết vị đường
45
Chương 45: Dục tĩnh không ngớt
46
Chương 46: Tranh mạc đình
47
Chương 47: Không thể không ưu
48
Chương 48: Quay về mộng lãnh
49
Chương 49: Gặp lại không nhìn được
50
Chương 50: Độc giải
51
Chương 51: Hướng nhân (một)
52
Chương 52: Hướng nhân (hai)
53
Chương 53: Thanh dương
54
Chương 54: Tái thiệp trần thế
55
Chương 55: Diễn chi nhan
56
Chương 56: Thiều quang
57
Chương 57: Di đoan
58
Chương 58: Miên cổ
59
Chương 59: Tâm lạc mưa gió
60
Chương 60: Hư giống
61
Chương 61: Ai mạc hưu
62
Chương 62: Quạnh quẽ
63
Chương 63: Cố nhân hiện
64
Chương 64: Đêm rét lạnh
65
Chương 65: Chịu nhục
66
Chương 66: Buông tay
67
Chương 67: Biết chi bằng không biết
68
Chương 68: Không thể ngủ
69
Chương 69: Mưa gió
70
Chương 70: Thanh y
71
Chương 71: Ân uý ly
72
Chương 72: Gặp lại
73
Chương 73: Tố tâm sự
74
Chương 74: Ấm lòng
75
Chương 75: Đêm xuân
76
Chương 76: Không hỏi gặp lại
77
Chương 77: Du thành về
78
Chương 78: Ôn nhu ý nùng
79
Chương 79: Tả niệm chi thương
80
Chương 80: Mê tình hoặc
81
Chương 81: Tình đã nặc, nói chưa trì
82
Chương 82: Hồn định ba (1)
83
Chương 83: Hồn định ba (2)
84
Chương 84: Tình lưu luyến (1)
85
Chương 85: Tình lưu luyến (2)
86
Chương 86: Nùng tình
87
Chương 87: Tình địch chi ngộ
88
Chương 88: Lang tâm khó dò
89
Chương 89: Tranh giành tình nhân
90
Chương 90: Thận thận thận nhập!
91
Chương 91: Tác tình khiên (1)
92
Chương 92: Tác tình khiên (2)
93
Chương 93: Tâm tự phiêu linh
94
Chương 94: Đi nơi nào
95
Chương 95: Tái kiến hoàng khâu
96
Chương 96: U minh giản
97
Chương 97: Tình thâm không thọ
98
Chương 98: Hiểu nhau mấy phần
99
Chương 99: Một mình đoạn trường
100
Chương 100: Lôi chấn chi yến (1)
101
Chương 101: Lôi chấn chi yến (2)
102
Chương 102: Lôi chấn chi yến (3)
103
Chương 103: Lôi chấn chi yến (4)
104
Chương 104: Giao phong chi chiến
105
Chương 105: Thân chịu trọng thương
106
Chương 106: Không nói gì chi chương
107
Chương 107: Chuyện trước kia
108
Chương 108: Già mà không nghiêm
109
Chương 109: Mê man bất tỉnh
110
Chương 110: Hồn chi yểm (1)
111
Chương 111: Hồn chi yểm (2)
112
Chương 112: Bị thương sơ tỉnh
113
Chương 113: Bôn tẩu bác dương
114
Chương 114: Một mình ứng đối
115
Chương 115: Định thắng bại
116
Chương 116: Chữa thương
117
Chương 117: Vãn quân tâm
118
Chương 118: Tâm này hướng ngươi
119
Chương 119: Nguyên phối xuất hiện
120
Chương 120: Hồng trần lạc định (kết thúc)
121
Chương 121: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
122
Chương 122: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
123
Chương 123: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
124
Chương 124: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
125
Chương 125: Phiên Ngoại – Đại Thúc Phản Công
126
Chương 126: Phiên Ngoại – Đại Thúc Phản Công