Chương 33: Cùng củ

“Quan Khanh?” Qua lâu như vậy, thế nhưng có thể gặp hắn ở đây.

“Tiểu Ngôn Ngôn, đã lâu không gặp, ta chính là rất nhớ ngươi nha!” Hắn tự nhận phong lưu nhẹ lay động ngọc phiến, vẻ mặt khiếm trừu cười.

Ta chỉ cảm giác một cỗ gió lạnh từ đỉnh đầu thổi qua. Thời tiết gió lớn như vậy, hắn còn ngại thổi không đủ hay sao?

Mới gặp Quan Khanh, trong mắt Đoạn Khâm hiện lên một tia kinh ngạc nhưng lập tức biến mất không thấy.

Ánh mắt Quan Khanh cùng hắn gặp nhau, cười nhẹ một tiếng nhỏ đến không thể nghe thấy, lại đem ánh mắt quay về ta.

Trong không khí có chút vi ba động.

Một nữ tử nghiêng người về phía trước, ở bên tai Quan Khanh nhỏ nhẹ nói: “Quan công tử, hai vị này là bằng hữu của ngươi sao? Bộ dạng thật suất a!”

“Thật không?” Quan Khanh tà tà cười, “Có suất như ta không?” Nâng một lọn tóc của nàng kia đặt ở bên môi hôn, chọc nữ tử kia thét một tiếng chói tai.

Người kia, không thể bình thường một chút sao?

“Ngươi kêu Quan Khanh?” Đoạn Khâm lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy.” Quan Khanh buông nữ tử ra, hớp một ngụm trà xanh, thản nhiên nói.

“Ngươi cùng tân nhậm võ lâm minh chủ Quản Đàm có quan hệ gì?”

“Không quan hệ. Ta cũng không biết người này.”

“Nếu không quan hệ, vì sao hai ngươi lại giống …” Đoạn Khâm đột nhiên ngừng lại, tựa hồ ý thức được cái gì, ánh mắt thông thấu lại có chút đăm chiêu.

“Ngươi người này như thế nào lải nhải như vậy? Ta nói không biết là không biết, ta lừa ngươi làm gì?” Quan Khanh có chút không kiên nhẫn, khép lại ngọc phiến, thả người từ trên lầu nhảy xuống, vạt áo lướt nhẹ, dáng người phiên phi như yến.

“Chúng ta đánh cuộc được không?” Hắn ở trong lúc ta cùng Đoạn Khâm đang băn khoăn, thực đột ngột nói một câu, rồi sau đó tay cầm quạt chỉ hướng ta, “Cược hai ta võ nghệ ai cao hơn. Mà tiền đặt cược, chính là Hà Ngôn.”

Ta cả kinh. “Quan Khanh, ngươi …” Hắn lại có cái chủ ý quái quỷ gì đây?

“Ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ đáp ứng ngươi?” Đoạn Khâm khóe miệng khẽ nhếch, không cho là đúng nói.

“Chỉ bằng ta biết như thế nào giải Vong Xuyên độc trên người Hà Ngôn.” Quan Khanh tình thế bắt buộc nhướng mày.

Trong nháy mắt, tay Đoạn Khâm hơi hơi buộc chặt, tựa hồ có một tia do dự.

“Đoạn Khâm, ta không quan …” Ta lo lắng nhìn hắn, lời còn chưa dứt, kiếm của hắn đã xuất ra, nhuyễn kiếm ngân xà bình thường đeo bên hông thẳng hướng cổ họng Quan Khanh.

Thanh quang chợt lóe, Quan Khanh cũng rút kiếm chống lại công kích của Đoạn Khâm. Hai thân ảnh một đỏ một tím dây dưa cùng một chỗ, kiếm kiếm đều là sát chiêu.

“Nếu ta thắng, ngươi phải đem phương pháp giải độc nói cho ta biết nếu ta thua, mặc cho ngươi xử trí.” Đoạn Khâm ngữ khí mặc dù bình thản, nhưng chiêu thức lại càng thấy tàn nhẫn.

“Có thể. Bất quá ta phải thêm một cái: ta thắng, Hà Ngôn phải làm người của ta.” Quan Khanh chỉ thủ chứ không tấn công, lại không thấy chút bối rối.

Ta lo lắng đề phòng nhìn bọn họ, đao kiếm không có mắt, e sợ xảy ra sơ xuất gì.

“Oa, Quan công tử thật suất a …”

“Hồng y mĩ nam kia là ai a? Người ta thật muốn làm quen với hắn nga …”

“Hai người bọn họ vì sao đánh nhau nga? Là vì đại thúc kia sao? Đại thúc kia lớn tuổi như vậy, có cái gì tốt. Hừ!”

“Nha! Quan công tử cẩn thận!”

Tiếng huyên náo của nữ tử vây xem càng lúc càng lớn, làm cho màng tai ta ong ong tác hưởng.

Ta thở dài, tìm tửu *** ngồi xuống. Tiểu nhị ân cần châm trà, cuối cùng thực bát quái hỏi một câu: “Vị khách quan này, xin hỏi ngài cùng hai vị công tử bên ngoài kia là quan hệ gì?”

Quan hệ gì? Ta không hờn giận nhìn hắn một cái: “Hồng y kia chính là người thay ta thu sổ sách.” Tùy ý chỉ chỉ bên ngoài: “Thấy không? Người y phục màu tím kia thiếu ta năm trăm lượng bạc.”

Điếm tiểu nhị nghe vậy sửng sốt. Hắn đại khái nghĩ chính là ân oán tình thù linh *** gì đó, lại không nghĩ đến là đáp án này, đông lạp tây xả một đống, liền cười mỉm lui ra.

Bên ngoài tiếng binh khí chạm vào nhau, tiếng gió vù vù dũ phát kịch liệt. Ta vừa quay đầu lại, đã bị một đạo phản quang làm chói hai mắt.

Quan Khanh chỉa mủi chân xuống đất, chạy như bay về phía sau mấy trượng, thanh phong kiếm trong tay dưới ánh mặt trời chiếu ra ánh sáng xanh lãnh liệt.

Thân hình Đoạn Khâm nháy mắt ngưng trệ.

“Ha hả, Đoạn Khâm, nhìn ngươi diện mạo yêu mị, thân thể yếu đuối, khẳng định là bị người áp, nói vậy cũng không thỏa mãn được Tiểu Ngôn Ngôn, không bằng để cho hắn theo ta, như thế nào?” Ngữ điệu tuy nhẹ nhàng, thần sắc lại thập phần bình tĩnh. Quan Khanh chuyển thủ thành công, chiêu chiêu công kích trực tiếp chỗ hiểm của Đoạn Khâm.

Ta đột nhiên có loại ảo giác: hắn, thật muốn dí Đoạn Khâm vào chỗ chết.

Chiêu thức của Đoạn Khâm không còn không hề cố kỵ giống như lúc đầu, mà có rất nhiều chần chừ. Võ công hai người nguyên bản ngang nhau, do đó, hắn rất nhanh liền rơi xuống thế hạ phong.

Mắt thấy nhuyễn kiếm của Đoạn Khâm bị Quan Khanh đẩy ra, một chưởng thẳng hướng chỗ hiểm ngay ngực hắn, ta quá sợ hãi, chờ phục hồi *** thần lại phát hiện chính mình đã phi thân đến giữa hai người bọn họ, đúng lúc tiếp được một chưởng kia.

Thoáng chốc trong ***g ngực khí huyết cuồn cuộn, đan điền có hai cỗ nội lực va chạm nhau, khóe miệng tơ máu uốn lượn.

“Hà Ngôn!”

“Tiểu ngôn!”

Chapter
1 Chương 1: Biến cố
2 Chương 2: Trúng độc
3 Chương 3: Phụ tử
4 Chương 4: Đoạn tụ
5 Chương 5: Đoạn khâm
6 Chương 6: Tranh chấp
7 Chương 7: Chữa thương
8 Chương 8: Rời đi
9 Chương 9: Phi mộng
10 Chương 10: Hái hoa tặc
11 Chương 11: Cứu người
12 Chương 12: Qua lại
13 Chương 13: Tiên sinh phòng thu chi
14 Chương 14: Vong xuyên
15 Chương 15: Trọng ức (kí ức quan trọng)
16 Chương 16: Tùy ngôn
17 Chương 17: Kỹ viện
18 Chương 18: Ngưng sầu
19 Chương 19: Chiết tâm
20 Chương 20: Ma yểm
21 Chương 21: Đau
22 Chương 22: Tình cổ
23 Chương 23: Tản mộng
24 Chương 24: Tiếc là không làm gì được
25 Chương 25: Không làm sao hơn
26 Chương 26: Hôn mê
27 Chương 27: Biệt ly tâm
28 Chương 28: Nói vội vàng
29 Chương 29: Gặp lại
30 Chương 30: Tình kí
31 Chương 31: Xa hoa chi đêm
32 Chương 32: Hoàng khâu
33 Chương 33: Cùng củ
34 Chương 34: Kiếp phù du đoạn trường
35 Chương 35: Hoài không
36 Chương 36: Tình sâu
37 Chương 37: Hối hoặc
38 Chương 38: Thù hận
39 Chương 39: Mưa gió tùy ý
40 Chương 40: Tình mê ly
41 Chương 41: Biết khổ vì ai
42 Chương 42: Mạc thu
43 Chương 43: Vọng thư nhan
44 Chương 44: Biết vị đường
45 Chương 45: Dục tĩnh không ngớt
46 Chương 46: Tranh mạc đình
47 Chương 47: Không thể không ưu
48 Chương 48: Quay về mộng lãnh
49 Chương 49: Gặp lại không nhìn được
50 Chương 50: Độc giải
51 Chương 51: Hướng nhân (một)
52 Chương 52: Hướng nhân (hai)
53 Chương 53: Thanh dương
54 Chương 54: Tái thiệp trần thế
55 Chương 55: Diễn chi nhan
56 Chương 56: Thiều quang
57 Chương 57: Di đoan
58 Chương 58: Miên cổ
59 Chương 59: Tâm lạc mưa gió
60 Chương 60: Hư giống
61 Chương 61: Ai mạc hưu
62 Chương 62: Quạnh quẽ
63 Chương 63: Cố nhân hiện
64 Chương 64: Đêm rét lạnh
65 Chương 65: Chịu nhục
66 Chương 66: Buông tay
67 Chương 67: Biết chi bằng không biết
68 Chương 68: Không thể ngủ
69 Chương 69: Mưa gió
70 Chương 70: Thanh y
71 Chương 71: Ân uý ly
72 Chương 72: Gặp lại
73 Chương 73: Tố tâm sự
74 Chương 74: Ấm lòng
75 Chương 75: Đêm xuân
76 Chương 76: Không hỏi gặp lại
77 Chương 77: Du thành về
78 Chương 78: Ôn nhu ý nùng
79 Chương 79: Tả niệm chi thương
80 Chương 80: Mê tình hoặc
81 Chương 81: Tình đã nặc, nói chưa trì
82 Chương 82: Hồn định ba (1)
83 Chương 83: Hồn định ba (2)
84 Chương 84: Tình lưu luyến (1)
85 Chương 85: Tình lưu luyến (2)
86 Chương 86: Nùng tình
87 Chương 87: Tình địch chi ngộ
88 Chương 88: Lang tâm khó dò
89 Chương 89: Tranh giành tình nhân
90 Chương 90: Thận thận thận nhập!
91 Chương 91: Tác tình khiên (1)
92 Chương 92: Tác tình khiên (2)
93 Chương 93: Tâm tự phiêu linh
94 Chương 94: Đi nơi nào
95 Chương 95: Tái kiến hoàng khâu
96 Chương 96: U minh giản
97 Chương 97: Tình thâm không thọ
98 Chương 98: Hiểu nhau mấy phần
99 Chương 99: Một mình đoạn trường
100 Chương 100: Lôi chấn chi yến (1)
101 Chương 101: Lôi chấn chi yến (2)
102 Chương 102: Lôi chấn chi yến (3)
103 Chương 103: Lôi chấn chi yến (4)
104 Chương 104: Giao phong chi chiến
105 Chương 105: Thân chịu trọng thương
106 Chương 106: Không nói gì chi chương
107 Chương 107: Chuyện trước kia
108 Chương 108: Già mà không nghiêm
109 Chương 109: Mê man bất tỉnh
110 Chương 110: Hồn chi yểm (1)
111 Chương 111: Hồn chi yểm (2)
112 Chương 112: Bị thương sơ tỉnh
113 Chương 113: Bôn tẩu bác dương
114 Chương 114: Một mình ứng đối
115 Chương 115: Định thắng bại
116 Chương 116: Chữa thương
117 Chương 117: Vãn quân tâm
118 Chương 118: Tâm này hướng ngươi
119 Chương 119: Nguyên phối xuất hiện
120 Chương 120: Hồng trần lạc định (kết thúc)
121 Chương 121: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
122 Chương 122: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
123 Chương 123: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
124 Chương 124: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
125 Chương 125: Phiên Ngoại – Đại Thúc Phản Công
126 Chương 126: Phiên Ngoại – Đại Thúc Phản Công
Chapter

Updated 126 Episodes

1
Chương 1: Biến cố
2
Chương 2: Trúng độc
3
Chương 3: Phụ tử
4
Chương 4: Đoạn tụ
5
Chương 5: Đoạn khâm
6
Chương 6: Tranh chấp
7
Chương 7: Chữa thương
8
Chương 8: Rời đi
9
Chương 9: Phi mộng
10
Chương 10: Hái hoa tặc
11
Chương 11: Cứu người
12
Chương 12: Qua lại
13
Chương 13: Tiên sinh phòng thu chi
14
Chương 14: Vong xuyên
15
Chương 15: Trọng ức (kí ức quan trọng)
16
Chương 16: Tùy ngôn
17
Chương 17: Kỹ viện
18
Chương 18: Ngưng sầu
19
Chương 19: Chiết tâm
20
Chương 20: Ma yểm
21
Chương 21: Đau
22
Chương 22: Tình cổ
23
Chương 23: Tản mộng
24
Chương 24: Tiếc là không làm gì được
25
Chương 25: Không làm sao hơn
26
Chương 26: Hôn mê
27
Chương 27: Biệt ly tâm
28
Chương 28: Nói vội vàng
29
Chương 29: Gặp lại
30
Chương 30: Tình kí
31
Chương 31: Xa hoa chi đêm
32
Chương 32: Hoàng khâu
33
Chương 33: Cùng củ
34
Chương 34: Kiếp phù du đoạn trường
35
Chương 35: Hoài không
36
Chương 36: Tình sâu
37
Chương 37: Hối hoặc
38
Chương 38: Thù hận
39
Chương 39: Mưa gió tùy ý
40
Chương 40: Tình mê ly
41
Chương 41: Biết khổ vì ai
42
Chương 42: Mạc thu
43
Chương 43: Vọng thư nhan
44
Chương 44: Biết vị đường
45
Chương 45: Dục tĩnh không ngớt
46
Chương 46: Tranh mạc đình
47
Chương 47: Không thể không ưu
48
Chương 48: Quay về mộng lãnh
49
Chương 49: Gặp lại không nhìn được
50
Chương 50: Độc giải
51
Chương 51: Hướng nhân (một)
52
Chương 52: Hướng nhân (hai)
53
Chương 53: Thanh dương
54
Chương 54: Tái thiệp trần thế
55
Chương 55: Diễn chi nhan
56
Chương 56: Thiều quang
57
Chương 57: Di đoan
58
Chương 58: Miên cổ
59
Chương 59: Tâm lạc mưa gió
60
Chương 60: Hư giống
61
Chương 61: Ai mạc hưu
62
Chương 62: Quạnh quẽ
63
Chương 63: Cố nhân hiện
64
Chương 64: Đêm rét lạnh
65
Chương 65: Chịu nhục
66
Chương 66: Buông tay
67
Chương 67: Biết chi bằng không biết
68
Chương 68: Không thể ngủ
69
Chương 69: Mưa gió
70
Chương 70: Thanh y
71
Chương 71: Ân uý ly
72
Chương 72: Gặp lại
73
Chương 73: Tố tâm sự
74
Chương 74: Ấm lòng
75
Chương 75: Đêm xuân
76
Chương 76: Không hỏi gặp lại
77
Chương 77: Du thành về
78
Chương 78: Ôn nhu ý nùng
79
Chương 79: Tả niệm chi thương
80
Chương 80: Mê tình hoặc
81
Chương 81: Tình đã nặc, nói chưa trì
82
Chương 82: Hồn định ba (1)
83
Chương 83: Hồn định ba (2)
84
Chương 84: Tình lưu luyến (1)
85
Chương 85: Tình lưu luyến (2)
86
Chương 86: Nùng tình
87
Chương 87: Tình địch chi ngộ
88
Chương 88: Lang tâm khó dò
89
Chương 89: Tranh giành tình nhân
90
Chương 90: Thận thận thận nhập!
91
Chương 91: Tác tình khiên (1)
92
Chương 92: Tác tình khiên (2)
93
Chương 93: Tâm tự phiêu linh
94
Chương 94: Đi nơi nào
95
Chương 95: Tái kiến hoàng khâu
96
Chương 96: U minh giản
97
Chương 97: Tình thâm không thọ
98
Chương 98: Hiểu nhau mấy phần
99
Chương 99: Một mình đoạn trường
100
Chương 100: Lôi chấn chi yến (1)
101
Chương 101: Lôi chấn chi yến (2)
102
Chương 102: Lôi chấn chi yến (3)
103
Chương 103: Lôi chấn chi yến (4)
104
Chương 104: Giao phong chi chiến
105
Chương 105: Thân chịu trọng thương
106
Chương 106: Không nói gì chi chương
107
Chương 107: Chuyện trước kia
108
Chương 108: Già mà không nghiêm
109
Chương 109: Mê man bất tỉnh
110
Chương 110: Hồn chi yểm (1)
111
Chương 111: Hồn chi yểm (2)
112
Chương 112: Bị thương sơ tỉnh
113
Chương 113: Bôn tẩu bác dương
114
Chương 114: Một mình ứng đối
115
Chương 115: Định thắng bại
116
Chương 116: Chữa thương
117
Chương 117: Vãn quân tâm
118
Chương 118: Tâm này hướng ngươi
119
Chương 119: Nguyên phối xuất hiện
120
Chương 120: Hồng trần lạc định (kết thúc)
121
Chương 121: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
122
Chương 122: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
123
Chương 123: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
124
Chương 124: Phiên Ngoại – Nỗi Niềm Của Đại Thúc
125
Chương 125: Phiên Ngoại – Đại Thúc Phản Công
126
Chương 126: Phiên Ngoại – Đại Thúc Phản Công