Chương 18: Thuần Vương: Nuôi trẻ con thật mệt mỏi!

Edit by Hạ Vi Lam 
Chương 18 :
Đẩy xong Chu Phù, Từ Nhu Gia chỉ thưởng thức một chút cảnh Chu Phù nằm sấp liền nhanh chóng lùi về sau chạy.
Không chạy không được á, hai tỷ muội Chu Chỉ Chu Phù cả hai đều mang nha hoàn, nàng thế đơn lực bạc, thật sự đánh nhau khẳng định thiệt thòi. Đây cũng là kinh nghiệm do đời trước Từ Nhu Gia cùng tỷ muội Chu Chỉ thường xuyên cãi nhau ồn ào mà ra.
Chạy đến hậu đường, Từ Nhu Gia dùng sức gạt ra nước mắt, xin giúp đỡ hướng Thôi phu tử cáo trạng:
"Mời phu tử làm chủ, tam muội muội đánh ta!" Thôi phu tử đang kiểm tra việc học của các học sinh, nghe được, nàng ngẩng đầu nghi ngờ, liền thấy Từ Nhu Gia gấp gáp chạy tới, váy màu hồng đào dúm dó, trên đầu hoa lụa cũng sai lệch, lúc nào cũng có thể sẽ rơi xuống.
Từ Nhu Gia còn chưa rứt lời, từ phía tiền đường vang lên tiếng Chu Phù tức hổn hển: "A Đào!"
Bả vai Từ Nhu Gia co rụt lại, trốn đến sau lưng Thôi phu tử. Chu Phù, Chu Chỉ chớp mắt liền đến, Chu Phù đỏ mắt gắt gao trừng mắt Từ Nhu Gia, Chu Chỉ chỉ vào đất trên người muội muội đối với Thôi phu tử nói:
"Phu tử, A Đào vừa mới nhẫn tâm đem muội muội đẩy trên mặt đất, tay muội muội đều chảy máu."
Nói xong, nàng kéo tay Chu Phù, lòng bàn tay quả nhiên là bị nát da. Thôi phu tử nhíu nhíu mày. Từ Nhu Gia lập tức giơ tay mình ra, một bên thút tha thút thít một bên giải thích nói:
"Phu tử, tam muội đẩy ta trước, nàng nói là ta liên lụy Nhị biểu ca của nàng."
Chu Phù lớn tiếng giảo biện: "Ta không cẩn thận đụng ngươi, ngươi là cố ý đẩy ta!"
Từ Nhu Gia không cùng với nàng so giọng, cúi đầu xuống, nhỏ giọng khóc. Thôi phu tử rất đau đầu, làm sao ngày hôm nay các thiếu gia đánh nhau, các cô nương cũng động thủ? Nàng không có dám tùy ý trừng phạt các chủ tử nhỏ như Quách lão, nghĩ nghĩ, Thôi phu nhân sai người đi mời Thuần Vương phi.
Chu Chỉ hướng nha hoàn của mình đưa mắt liếc qua một cái. Ngọc Hoàn thấy vậy, dùng ánh mắt hỏi thăm Từ Nhu Gia nàng có muốn đi mời Lục thị hay không, Từ Nhu Gia nhẹ nhàng lắc đầu.
Lục thị tính tình nóng nảy, dễ ăn thiệt thòi. Thế là, trên đường Thuần Vương phi đến Hòe viên, chỉ gặp Diêu Trắc phi. Người đến đông đủ, Chu Phù bổ nhào vào Diêu Trắc phi trong ngực khóc lóc kể lể, Thôi phu tử cũng thuật lại chuyện đã xảy ra. Diêu Trắc phi rất tức giận, hôm nay chẳng những con trai của nàng ăn đòn, tiểu nữ nhi bảo bối thế mà cũng bị người ta đẩy một phát!
"Ngươi quỳ xuống cho ta!" Diêu Trắc phi nghiêm nghị quát lớn Từ Nhu Gia.
Chu Kỳ là cốt nhục của Vương gia, nàng cố kỵ Vương gia, nhưng xú nha đầu này chỉ là lớn lên giống Nhu Gia quận chúa, kỳ thật cùng Hoàng gia một chút quan hệ máu mủ đều không có, coi như nàng đánh mắng nàng ta, Diêu Trắc phi tin tưởng Vương gia sẽ không nghiêm túc truy cứu.
Từ Nhu Gia không quỳ. Diêu Trắc phi lập tức phân phó nha hoàn bên người nàng đi tới chỗ Từ Nhu Gia. Hai nha hoàn vừa muốn động, Thuần Vương phi đột nhiên nhẹ ho nhẹ một tiếng, hai thân hình dừng lại, cùng nhau nhìn về phía Diêu Trắc phi.
Thuần Vương phi cũng hướng Diêu Trắc phi nhìn, thản nhiên nói:
"Nơi này là Hòe viên, bọn nhỏ phạm sai lầm tự có phu tử giáo huấn, muội muội an tâm chớ nóng vội."
Diêu Trắc phi mím môi, một mặt không vui ngồi dưới tay Thuần Vương phi. Thuần Vương phi lại đối Thôi phu tử nói:
"Chúng ta mời phu tử tới chính là vì muốn dạy các cô nương lễ nghĩa liêm sỉ, hôm nay hai cô nương phạm sai lầm, phu tử muốn phạt thế nào liền phạt, không cần băn khoăn."
Diêu Trắc phi hừ một tiếng: "Tỷ tỷ nói nhẹ nhàng thế, chỉ là do người bị phạt không phải Đại cô nương."
Sắc mặt Thuần Vương phi không thay đổi, ánh mắt đảo qua nữ nhi Chu Huyên, nàng hỏi Thôi phu tử: "Huyên Nhi hôm nay nhưng có phạm sai lầm?"
Thôi phu tử vội vàng lắc đầu: "Đại cô nương dịu dàng đoan trang, thủ tiết cực kỳ."
Thuần Vương phi gật đầu, nhìn Diêu Trắc phi nói:
"Cái nào ngày Huyên Nhi phạm sai lầm, mời phu tử chiếu phạt không lầm."
Dăm ba câu liền ngăn lại cái miệng của Diêu Trắc phi. Sau đó chính là xử trí Chu Phù, Từ Nhu Gia, Thôi phu tử do dự một chút, chỉ có thể lựa chọn công bằng:
"Tam cô nương cố ý đả thương tỷ muội, Bảo Phúc quận chúa không nói lý mà lại xúc động trả thù, làm trái nữ đức, tội như nhau, nay ta phạt chép « Nữ Giới » ba lần, sáng mai giao cho ta."
Thuần Vương phi được một tiếng, căn dặn mấy vị cô nương học cho giỏi, , thuận tiện gọi Diêu Trắc phi đi. Trước khi Diêu Trắc phi đi còn lườm Từ Nhu Gia mấy lần. Từ Nhu Gia về tới chỗ ngồi, cúi đầu đọc sách, một vẻ ủy khuất cái gì cũng không dám náo. Dù là như thế, Chu Phù vẫn không cam tâm.
Khóa thứ hai kết thúc, Thôi phu tử tuyên bố tán học, thường ngày Thôi phu tử đều là cuối cùng rời đi, hôm nay nàng lại nhanh nhất chạy trước. Đại cô nương Chu Huyên đi về cũng rất nhanh.
Từ Nhu Gia thu thập xong đồ vật đang muốn cùng Lục Nghi Lan rời đi, Chu Phù đột nhiên hô nàng một tiếng, Từ Nhu Gia quay đầu, Chu Phù cười cười, nâng tay lên liền ném cái gì tới, "Ba" đập vào Từ Nhu Gia trên đầu.
Từ Nhu Gia đau đến tức giận, cúi đầu nhìn, dưới lòng bàn chân là khối bánh khoai lang tím.
Nghĩ ra không có bánh ngọt sao?
Từ Nhu Gia đoạt lấy hộp cơm chỗ Lục Nghi Lan, nắm lên ba khối bánh đậu bên trong liền hướng Chu Phù mà ném, lúc này Chu Phù đã có chuẩn bị, sớm trốn đến sau lưng nha hoàn. Ba khối bánh đậu dồn dập rơi xuống đất, Chu Phù thò đầu ra, gặp Từ Nhu Gia tức hổn hển lại không thể làm gì, Chu Phù rốt cục thở dài một ngụm, dương dương đắc ý cùng tỷ tỷ đi ra ngoài.
Từ Nhu Gia lợi dụng đúng cơ hội, đem khối thứ bốn mà nàng giấu đi ném qua, vừa vặn ném trúng cái ót Chu Phù!
"A Đào!" Chu Phù nổi giận đùng đùng quay trở về gấp.
Từ Nhu Gia chạy một con đường khác, chạy trước chạy trước rẽ một cái, liền gặp Lục Định, Chu Kỳ đều ở trong sân, giống như đang chờ ai. Mắt Từ Nhu Gia sáng lên, cầm váy chạy tới chỗ Chu Kỳ:
"Biểu ca cứu ta!" Lời còn chưa dứt, Chu Phù gấp đuổi theo:
"Ngươi đứng lại đó cho ta!"
Từ Nhu Gia chạy càng nhanh hơn, trước mắt thấy là gần tới chỗ Chu Kỳ, Chu Kỳ bỗng nhiên đem Lục Định bên cạnh kéo tới trước mặt hắn một cái, thế là Từ Nhu Gia liền nhào vào trong ngực rắn rắn chắc chắc của Lục Định.
Lục Định đương nhiên là phải che chở muội muội của mình, một tay đem Từ Nhu Gia chuyển tới sau lưng, một tay phòng bị chờ Chu Phù. Từ Nhu Gia bên này có hai thiếu niên cao gầy, Chu Phù không dám xông vào, dừng bước lại muốn tìm ca ca Chu Tuấn , nhưng đáng tiếc tìm một vòng cũng không nhìn thấy người.
Từ Nhu Gia từ phía sau Lục Định thò đầu ra, hướng Chu Phù làm cái mặt quỷ. Chu Phù nổi trận lôi đình, khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, nàng chỉ vào Chu Kỳ, vênh mặt hất hàm sai khiến mà nói:
"Tứ ca, nàng bất kính với ta, ngươi mau đưa nàng giao ra!"
Trong lòng Chu Phù, Nhị ca, mẫu thân thường xuyên bên miệng chế nhạo Tứ ca là hèn hạ, theo lý phải là nghe nàng. Ai ngờ Chu Kỳ ngay cả nàng cũng chưa từng nhìn, trực tiếp rời đi. Lục Định che chở Từ Nhu Gia, Lục Nghi Lan sau lưng hắn.
Chu Phù tức bực giậm chân!
Chu Kỳ tới ngã rẽ giữa Đào Nhiên Cư và Tiểu Nguyệt cư của Lục thị, Lục Định ngó ngó hai muội muội, do dự nói với thiếu niên trước mặt:
"Tứ Gia, A Đào các nàng , ta sợ nửa đường Tam cô nương dẫn người chặn đường các nàng, cho nên muốn đưa các nàng trở về, có thể chứ?"
Chu Kỳ cũng không quay đầu lại ừ một tiếng. Lục Định thật vui vẻ, quay người đối với hai muội muội nói : "Đi thôi."
Từ Nhu Gia nháy mắt mấy cái, đột nhiên vòng qua Lục Định, đi chầm chậm gọi Chu Kỳ trước mặt. Chu Kỳ nhíu mày. Từ Nhu Gia do dự một chút, chỉ vào cái trán của hắn hỏi:
"Biểu ca còn đau không? Hôm nay cám ơn ngươi, nếu không thì ta..."
Chu Kỳ lạnh giọng đánh gãy nàng: "Về sau ít gây chuyện đi."
Từ Nhu Gia cắn môi, việc này có thể trách nàng sao?
Thật sự là hết nói nổi, Chu Kỳ nhấc chân muốn đi, Từ Nhu Gia vội vàng ngăn lại hắn, nhỏ giọng năn nỉ nói:
"Biểu ca, ngươi cũng đưa chúng ta trở về đi, các nàng sợ ngươi, không sợ ca ca ta."
Ánh mắt Chu Kỳ lóe lên một tia châm chọc, hắn biết, nha đầu này tất cả khoe mẽ đều có mục đích khác.Nhưng mà, nếu như ba huynh muội này thật sự bị bắt nạt, mẫu thân sẽ lại tức giận.
"Đi thôi." Chu Kỳ đổi phương hướng bước đi.Từ Nhu Gia nhìn bóng lưng của hắn mà cười, trước lạ sau quen, từ từ sẽ đến, không cần phải nóng nảy.
Trên đường, Chu Kỳ đi một mình ở phía trước, Lục Định lo lắng hỏi Từ Nhu Gia: "Trên người ngươi có thể quẳng đau?"
Từ Nhu Gia cùng Chu Phù phát sinh xung đột, lúc ấy Lục Định, Chu Kỳ vẫn đang ở trong sân phạt đứng, không nhìn từ đầu đến đuôi. Từ Nhu Gia lắc đầu. Kỳ thật nàng rất đau, lòng bàn tay bị rách, đầu gối khẳng định cũng rách, nhưng việc này để Lục Định biết thì có làm được cái gì đâu?
Đổi thành ngoại tổ mẫu hỏi nàng, Từ Nhu Gia sớm đã bổ nhào qua khóc. Lục Nghi Lan nhỏ giọng hỏi nàng: "A Đào, ngươi làm sao lại to gan như vậy, Tam cô nương mà cũng dám đánh?"
Lời này vừa nói ra, Chu Kỳ đi ở phía trước cũng bước chậm lại. Từ Nhu Gia lơ đễnh khẽ nói: "Nàng chính là nhìn thấy thân phận của chúng ta thấp mới dám tùy ý khi dễ người, ta nếu không khiến nàng ta biết chúng ta cũng không phải dạng dễ trêu, về sau chẳng phải nàng sẽ càng ngông cuồng hơn à?"
Lục Nghi Lan vẫn không yên lòng: "Mẫu thân của nàng ta nhìn rất lợi hại..."
Một thân so cô mẫu tôn quý hơn nhiều. Từ Nhu Gia cười: "Lợi hại hơn nữa cũng không lợi hại bằng nương nương trong cung, tỷ tỷ yên tâm, Huệ phi nương nương nói với ta nàng sẽ cho ta chỗ dựa."
Lục Nghi Lan nhắc nhở nàng: "Tam cô nương thế nhưng lại là cháu gái ruột của nương nương." Từ Nhu Gia không muốn giải thích nữa, dứt khoát làm bộ sợ hãi cắn cắn môi.
Chu Kỳ quay đầu, nhìn thấy bộ dáng bất an của tiểu cô nương này. Hắn không chút nào thương tiếc cảnh cáo nói: "Đây là Vương phủ, mỗi tiếng nói cử động của ngươi đều có quan hệ với Tiểu Nguyệt cư, sau này thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng gây chuyện nữa."
Đây hình như là lần đầu tiên Chu Kỳ chủ động nói chuyện cùng nàng, Từ Nhu Gia lập tức ngoan ngoãn: "Ừ, ta nhớ kỹ rồi."
Khuôn mặt tiểu cô nương nhu thuận, rất xinh đẹp, Chu Kỳ lại không nhing thêm, đem người đưa đến Tiểu Nguyệt cư xong , hắn liền dẫn Lục Định đi.
Bên trong Tiểu Nguyệt cư, Lục thị biết được Từ Nhu Gia bị Chu Phù khi dễ, lại nổi giận trong bụng, nếu không phải Từ Nhu Gia cùng Lục Nghi Lan cùng nhau ngăn cản, Lục thị là muốn đi tìm Diêu Trắc phi tính sổ. Nàng tức giận Diêu Trắc phi, Diêu Trắc phi cũng rất oán hận Tiểu Nguyệt cư, đang lúc hoàng hôn, nàng gọi nữ nhi Chu Phù tới, nhỏ giọng dặn dò một phen.
Thuần Vương ngày hôm nay bề bộn nhiều việc, trời sắp tối hắn mới hồi phủ, mới vừa vào cửa, bên cạnh liền xông lại một thân ảnh nhỏ bé:
"Phụ vương!"
Thuần Vương cười: "Phù nhi sao lại ra đây làm gì?"
Chu Phù mười tuổi bĩu môi, vươn tay cho phụ vương nhìn. Thuần Vương lập tức phát hiện trong lòng bàn tay nữ nhi có mấy chỗ rách da, tổn thương, hắn nhíu mày hỏi: "Làm sao thế?"
Chu Phù vuốt mắt nói: "A Đào đánh ta, ta chẳng qua là đi đường không cẩn thận đụng nàng một chút, nàng liền hung hăng đẩy ta, hại ta từ trong hành lang mà ngã ra đi, toàn thân đều đau."
Thuần Vương lấy làm kinh hãi, A Đào thế mà hư hỏng như vậy? Hắn xoay người nhìn về phía Tào công công một mực đợi ở bên cạnh. Chu Phù vụng trộm trừng Tào công công một chút, ám chỉ hắn đừng nói nhiều. Tào công công chỉ coi không có nhìn thấy, lời ít ý nhiều kể lại chuyện ban ngày Hòe viên ba lần có xung đột.
Thuần Vương trầm xuống, lạnh lùng nói: "Gọi lão Nhị, lão Tứ, Bảo Phúc quận chúa đi tới thư phòng của ta."
Tào công công tuân lệnh, lập tức an bài gã sai vặt đi truyền lời. "Ngươi cũng đi." Thuần Vương lạnh lùng đẩy ra Chu Phù, hiển nhiên cũng không có tin tưởng lời nói chỉ từ một phía của Chu Phù.
Chu Phù có chút sợ hãi, bả vai rụt lại cúi đầu xuống. Thuần Vương về chính phòng thay y phục trước, hắn ở bên ngoài làm việc đã rất mệt mỏi, vì sao trở về phủ còn muốn hắn quan tâm bọn nhỏ?
/ Sì phoi chap sau : 
"Biểu ca, ngươi có đói bụng không?" Từ Nhu Gia đổi thành tư thế ngồi, lần nữa lấy ra cái ví nhỏ của nàng.
Chu Kỳ nhắm mắt lại: "Không đói bụng."  / 

Chapter
1 Chương 1: Nhiều năm không gặp, phong thái của biểu muội vẫn như cũ
2 Chương 2: Muội muội nếu động loạn, cũng đừng trách trẫm đùa giả làm thật
3 Chương 3: Tuổi dậy thì, duyên dáng yêu kiều
4 Chương 4: Trong vương phủ
5 Chương 5: Tây Thi bán đậu hũ & Vương gia tuấn nhã
6 Chương 6: Nữ nhân chịu nghe lời mình nói, Thuần Vương rất hài lòng
7 Chương 7: Hồ ly tinh muội muội cùng bạch nhãn lang ca ca
8 Chương 8: Chân giò kho tàu thơm ngào ngạt
9 Chương 9: Ta ra tay rất nhẹ, Vương gia thế mà đau sao?
10 Chương 10: Móng heo lớn
11 Chương 11: Tiến cung
12 Chương 12: Gặp mặt
13 Chương 13: Nhận nhau
14 Chương 14: Hồi phủ
15 Chương 15: Hướng Chu Kỳ cười một nụ cười vui vẻ xinh đẹp
16 Chương 16: Không cho người ngoài khi dễ nàng
17 Chương 17: Ta còn không phải tiểu tiên nữ ?
18 Chương 18: Thuần Vương: Nuôi trẻ con thật mệt mỏi!
19 Chương 19: Giữ chặt ngọc bội bên hông của hắn
20 Chương 20: Biểu ca mệt không, ta đấm bóp chân cho ngươi nha
21 Chương 21: Biểu ca dẫn ta đi ra ngoài chơi!
22 Chương 22: Biểu muội này nhất định là muốn câu dẫn ta
23 Chương 23: Đối với Tạ Tấn mà nói, ai cũng không thể thay thế nàng
24 Chương 24: Khẩu vị của Tứ ca rất tốt
25 Chương 25: Biểu cô nương tuổi đã lớn, cần tránh hiềm nghi
26 Chương 26: Ánh mắt Chu Kỳ nhìn nàng không có ý gì tốt đẹp
27 Chương 27: Đưa địch
28 Chương 28: Hai vị đường ca
29 Chương 29: Về sau ngươi đối xử tốt với ta một chút là được rồi
30 Chương 30: Là chính nàng tự đưa mình đến đây
31 Chương 31: Tứ Gia pk Tam Gia
32 Chương 32: Tứ Gia thật nam chính!
33 Chương 33: Thời hạn nửa năm
34 Chương 34: Tiểu Nguyệt cư song hỉ lâm môn
35 Chương 35: Năm mới tình cảnh mới
36 Chương 36: Dung mạo càng đẹp, công lực dụ dỗ người ta cũng cao hơn
37 Chương 37: Tạ Tấn chỉ châm chọc cười một tiếng
38 Chương 38: Hắn thà rằng trên đời không có A Đào
39 Chương 39: Ngươi thì tính là cái gì
40 Chương 40: Mặt Từ Nhu Gia lộ vẻ kinh ngạc
41 Chương 41: Ta chưa từng đối xử lạnh nhạt với ngươi
42 Chương 42: Đây là Vương phủ của hắn, hắn muốn sủng ai liền sủng người đó
43 Chương 43: Mới hẹn hò đã nghĩ đến sinh con
44 Chương 44: Tạ Tấn chịu không nổi, chứng minh đời trước nàng đã nhìn lầm người
45 Chương 45: Thuần Vương thăng quan rồi
46 Chương 46: Gả cho tứ ca của ngươi được không ?
47 Chương 47: Ta đáp ứng ngươi
48 Chương 48: Đây cũng là Trang vương phủ của nàng
49 Chương 49: Vụ hôn nhân này, tất cả mọi người rất hài lòng
50 Chương 50: Tứ hôn
51 Chương 51: Ngọt sao?
52 Chương 52: Chu Kỳ mạnh mẽ ôm nàng nhào tới mặt đất
53 Chương 53: Nam nhân Hoàng gia
54 Chương 54: Vương gia chỉ là làm bộ lạnh lùng, kỳ thật trong lòng nóng hổi đây
55 Chương 55: Hắn nên ôm nhiều hơn một chút
56 Chương 56: Hắn nhất định phải gặp được biểu muội!
57 Chương 57: Lão Tứ lạnh lùng quá rồi, ngươi nhiệt tình một chút đi
58 Chương 58: Xuất giá
59 Chương 59: Động phòng
60 Chương 60: Thích
61 Chương 61: Kiều Kiều
62 Chương 62: Khiến người đố kỵ
63 Chương 63: Hỉ mạch
64 Chương 64: Vui sướng
65 Chương 65: Cho ăn cơm
66 Chương 66: Yên tâm, ta sẽ không làm gì
67 Chương 67: Thái tử
68 Chương 68: Thần thanh khí sảng
69 Chương 69: Mật ngữ
70 Chương 70: Phiên ngoại
Chapter

Updated 70 Episodes

1
Chương 1: Nhiều năm không gặp, phong thái của biểu muội vẫn như cũ
2
Chương 2: Muội muội nếu động loạn, cũng đừng trách trẫm đùa giả làm thật
3
Chương 3: Tuổi dậy thì, duyên dáng yêu kiều
4
Chương 4: Trong vương phủ
5
Chương 5: Tây Thi bán đậu hũ & Vương gia tuấn nhã
6
Chương 6: Nữ nhân chịu nghe lời mình nói, Thuần Vương rất hài lòng
7
Chương 7: Hồ ly tinh muội muội cùng bạch nhãn lang ca ca
8
Chương 8: Chân giò kho tàu thơm ngào ngạt
9
Chương 9: Ta ra tay rất nhẹ, Vương gia thế mà đau sao?
10
Chương 10: Móng heo lớn
11
Chương 11: Tiến cung
12
Chương 12: Gặp mặt
13
Chương 13: Nhận nhau
14
Chương 14: Hồi phủ
15
Chương 15: Hướng Chu Kỳ cười một nụ cười vui vẻ xinh đẹp
16
Chương 16: Không cho người ngoài khi dễ nàng
17
Chương 17: Ta còn không phải tiểu tiên nữ ?
18
Chương 18: Thuần Vương: Nuôi trẻ con thật mệt mỏi!
19
Chương 19: Giữ chặt ngọc bội bên hông của hắn
20
Chương 20: Biểu ca mệt không, ta đấm bóp chân cho ngươi nha
21
Chương 21: Biểu ca dẫn ta đi ra ngoài chơi!
22
Chương 22: Biểu muội này nhất định là muốn câu dẫn ta
23
Chương 23: Đối với Tạ Tấn mà nói, ai cũng không thể thay thế nàng
24
Chương 24: Khẩu vị của Tứ ca rất tốt
25
Chương 25: Biểu cô nương tuổi đã lớn, cần tránh hiềm nghi
26
Chương 26: Ánh mắt Chu Kỳ nhìn nàng không có ý gì tốt đẹp
27
Chương 27: Đưa địch
28
Chương 28: Hai vị đường ca
29
Chương 29: Về sau ngươi đối xử tốt với ta một chút là được rồi
30
Chương 30: Là chính nàng tự đưa mình đến đây
31
Chương 31: Tứ Gia pk Tam Gia
32
Chương 32: Tứ Gia thật nam chính!
33
Chương 33: Thời hạn nửa năm
34
Chương 34: Tiểu Nguyệt cư song hỉ lâm môn
35
Chương 35: Năm mới tình cảnh mới
36
Chương 36: Dung mạo càng đẹp, công lực dụ dỗ người ta cũng cao hơn
37
Chương 37: Tạ Tấn chỉ châm chọc cười một tiếng
38
Chương 38: Hắn thà rằng trên đời không có A Đào
39
Chương 39: Ngươi thì tính là cái gì
40
Chương 40: Mặt Từ Nhu Gia lộ vẻ kinh ngạc
41
Chương 41: Ta chưa từng đối xử lạnh nhạt với ngươi
42
Chương 42: Đây là Vương phủ của hắn, hắn muốn sủng ai liền sủng người đó
43
Chương 43: Mới hẹn hò đã nghĩ đến sinh con
44
Chương 44: Tạ Tấn chịu không nổi, chứng minh đời trước nàng đã nhìn lầm người
45
Chương 45: Thuần Vương thăng quan rồi
46
Chương 46: Gả cho tứ ca của ngươi được không ?
47
Chương 47: Ta đáp ứng ngươi
48
Chương 48: Đây cũng là Trang vương phủ của nàng
49
Chương 49: Vụ hôn nhân này, tất cả mọi người rất hài lòng
50
Chương 50: Tứ hôn
51
Chương 51: Ngọt sao?
52
Chương 52: Chu Kỳ mạnh mẽ ôm nàng nhào tới mặt đất
53
Chương 53: Nam nhân Hoàng gia
54
Chương 54: Vương gia chỉ là làm bộ lạnh lùng, kỳ thật trong lòng nóng hổi đây
55
Chương 55: Hắn nên ôm nhiều hơn một chút
56
Chương 56: Hắn nhất định phải gặp được biểu muội!
57
Chương 57: Lão Tứ lạnh lùng quá rồi, ngươi nhiệt tình một chút đi
58
Chương 58: Xuất giá
59
Chương 59: Động phòng
60
Chương 60: Thích
61
Chương 61: Kiều Kiều
62
Chương 62: Khiến người đố kỵ
63
Chương 63: Hỉ mạch
64
Chương 64: Vui sướng
65
Chương 65: Cho ăn cơm
66
Chương 66: Yên tâm, ta sẽ không làm gì
67
Chương 67: Thái tử
68
Chương 68: Thần thanh khí sảng
69
Chương 69: Mật ngữ
70
Chương 70: Phiên ngoại