Chương 115: Chính tôi mới trèo cao

Bình An còn muốn hỏi thêm chuyện liên quan đến Bạch Hàm nhưng vì Ôn
Triệu Dung cũng biết không nhiều, hơn nữa cũng chả hăng hái gì với đề
tài này bởi đến tột cùng Bạch Hàm là ai anh cũng không có hứng thú để
biết. Theo ý anh, anh và Bạch Hàm cũng chỉ là người qua đường mà thôi.

“Học trưởng, vậy rốt cuộc anh định làm gì? Tính đám cưới thật à?” Bình An quan tâm.

Ôn Triệu Dung buồn cười hỏi, “Sao, em hy vọng anh đám cưới đến vậy à?”

“Cũng không phải là hy vọng, chủ yếu là dù có đám cưới thì em cũng muốn
anh cảm thấy trong lòng tình nguyện, chứ kết hôn với người mà mình không thích cũng khó chịu lắm.” Bình An nói chân thành.

“Người anh thích...” Ôn Triệu Dung nhìn cô, nửa đùa nửa thật, “Nếu thật sự muốn đám cưới, anh cũng chỉ muốn đám cưới với em.”

Bình An liếc trắng mắt, “Lửa cháy đến đít rồi mà anh còn nói giỡn.”

Nói giỡn hay không tự lòng anh rõ nhất. Thật ra, nếu như không thể sống
chung với người mình thích thì với bất kỳ ai khác cũng như nhau cả thôi. Từ đầu, anh thật sự muốn như vậy, nhưng hiện tại ý tưởng của anh dường
như đã thay đổi rồi, anh vẫn muốn cố gắng thêm chút nữa, cố gắng làm
được người đủ năng lực đứng bên cạnh cô che gió che mưa.

“Bình An, anh nói thật lòng nhé, tình huống gia tộc nhà anh rất phức
tạp, em không nên bị cuốn vào.” Ôn Triệu Dung nói, “Tình huống bên
Nghiêm gia em cũng biết rồi đấy, có một số việc nếu có thể tránh được
thì liền tránh ngay, đừng để đến lúc đó phải chịu uất ức. Nhưng mà anh
nghĩ Nghiêm Túc sẽ không để em phải chịu uất ức gì đâu.”

Đến giờ anh cũng không biết Nghiêm Túc thật sự mạnh mẽ đến mức nào,
nhưng chắc chắn có thể bảo vệ tốt người mà anh ấy muốn bảo vệ.

“Chuyện Nghiêm gia mắc mớ gì tới em, em có phải người nhà họ đâu.” Bình
An vô tâm phất phất tay, “Nếu học trưởng đã định liệu trước được rồi,
vậy thì em an tâm. Bất kể anh làm cái gì, em đều sẽ ủng hộ anh.”

Ôn Triệu Dung cảm kích nhìn Bình An, “Bình An, cám ơn em.”

Bình An cười rực rỡ, “Chúng ta là bạn, quan tâm lẫn nhau mới phải mà.”

“Được rồi. Anh phải về nhà đây, từ tối qua đến giờ cũng chưa về đấy.” Ôn Triệu Dung đứng lên, vì trốn tránh chất vấn của mẹ, tối hôm qua anh ngủ lại nhà trọ của mình.

Nhìn đồng hồ, chắc cũng sắp đến giờ ba về nhà rồi, Bình An cũng đứng
lên, “Học trưởng, nếu thật sự có gì cần em giúp đỡ thì đừng ngại nhé.”
Cô thật sự rất muốn giúp đỡ Ôn Triệu Dung.

Ôn Triệu Dung cười sáng ngời, “Được.”

Sau khi tạm biệt Bình An, Ôn Triệu Dung lên xe của mình, nụ cười trên
mặt dần dần thu lại, ánh mặt trời phóng khoáng trong mắt bị thay thế bởi sự thâm trầm. Anh nổ máy xe, chạy về hướng nhà mình.

Về đến nhà, phòng khách to thế mà lại yên tĩnh không tiếng động, anh lắc đầu, đi về phía phòng của Ôn Quốc Quang cha anh. Từ sau khi Ôn Triệu
Mẫn mất tích, Ôn Quốc Quang liền bệnh nặng không dậy nổi, đến giờ vẫn
chưa thấy khởi sắc lên được chút nào.

“Ba, hôm nay có khá hơn chút nào không?” Anh gõ cửa rồi đi vào, thấy Ôn
Quốc Quang đứng bên cửa sổ sát đất liền nhỏ giọng quan tâm hỏi một câu.

Ôn Quốc Quang xoay người lại, nhìn thấy con trai thứ, khuôn mặt tái nhợt vàng như nến lộ ra nụ cười nhẹ, “Về rồi đấy hả? Gặp mẹ con chưa?”

“Không biết mẹ đã bớt giận chưa?” Ôn Triệu Dung đi tới, đỡ tay Ôn Quốc Quang ngồi xuống sofa bên cạnh.

“Tức hết cả một buổi tối, chắc giờ đã nguôi nguôi rồi. Hôm nay con có
đến công ty không? Phía bác cả con còn cố ý gây khó khăn cho con à?” Ôn
Quốc Quang ho khan vài tiếng, khàn giọng hỏi.

Ôn Triệu Dung vỗ nhè nhẹ lên lưng ông, “Ba, ba phải dưỡng thân thể cho
khỏe lên đi đã, chuyện công ty không cần phải lo lắng, con sẽ giải
quyết.”

“Giải quyết? Con nghĩ phải giải quyết thế nào? Bác cả con và Triệu Tân
đã lôi kéo được Nguyệt Nga, đến lúc đó bọn họ cùng nhau đối phó con thì
công ty này còn có chỗ cho chúng ta ngồi sao?” Thanh âm đầy lửa giận
hừng hực của Ôn phu nhân từ ngoài cửa truyền vào, khuôn mặt không hóa
trang nhìn như mất hết tinh thần.

Ôn Triệu Dung cảm giác não mình lại có gì đó đập thình thịch đau đớn, vô lực vuốt vuốt giữa mày, “Mẹ, về nhà thì đừng nói chuyện công ty nữa.
Con sẽ có biện pháp, mẹ với ba không cần lo lắng.”

“Biện pháp? Con có biện pháp gì, nói mẹ nghe thử xem. Sắp xếp chu đáo để con nói chuyện với cô Bạch nhà người ta sao con không làm, lại đi chào
hỏi con bé không đứng đắn kia. Nó giúp được gì cho con? Nếu giờ Anh Hai
con đang ở đây, đám người bên Ôn Quốc Hoa có dám đối xử với chúng ta như vậy không?” Ôn phu nhân nói xong hốc mắt liền đỏ lên, bà hao tâm tổn
sức là vì cái nhà này thế mà cả hai đứa con trai đều không cảm kích, ai
biết được lòng bà khổ sở đâu cơ chứ.

“Mẹ, tụi con còn chưa đến mức phải dựa vào bán đứng hôn nhân mới có thể
tự cứu.” Ôn Triệu Dung nhấn mạnh, anh thật sự không muốn nghe mẹ lao
thẳng vào việc so sánh giữa anh và Anh Hai.

“Cái gì mà bán đứng!” Ôn phu nhân cao giọng, “Mẹ muốn tốt cho con, chẳng lẽ con cho rằng con bé không đứng đắn kia mới có lợi cho con đấy à?”

“Bình An không phải là cô gái không đứng đắn.” Ôn Triệu Dung đứng lên,
hít sâu rồi thở ra một hơi dài để mình không bị kích động mà phiền não,
“Mẹ, chúng ta đừng nói những chuyện này nữa. Sức khỏe ba không tốt, để
ba an tâm dưỡng bệnh đi.”

Ôn Quốc Quang nghe đối thoại giữa vợ và con trai thì cũng hiểu được tình huống công ty còn bết bát hơn ông tưởng tượng, sắc mặt càng thêm khó
nhìn hơn lúc nãy, cứ trắng bệch như chết.

“Nếu con thật sự suy nghĩ cho ba thì lập tức đến xin lỗi cô Bạch đi. Tối qua con thật vô phép.” Ôn phu nhân liếc chồng một cái, giọng nhỏ xuống.

“Con sẽ không đi.” Giọng Ôn Triệu Dung rất kiên quyết.

“Con...”

“Đủ rồi.” Ôn Quốc Quang nặng nề quát một tiếng, rồi lại vì quá kích động mà ho khù khụ, “Khụ khụ, tôi vô dụng chứ có liên quan gì đến Triệu Dung đâu, không thể lấy hôn nhân của Triệu Dung ra mà buôn bán. Cô đã mất
đứa con lớn rồi, giờ còn muốn mất một đứa nữa sao?”

Lời này của ông lại đâm vào chỗ đau trong lòng Ôn phu nhân, lập tức làm bà rơi nước mắt.

Bà tự nhận là bà đã tận tâm tận lực, toàn tâm toàn ý vì muốn tốt cho cái nhà này, cho chồng và hai con. Ngăn cản con lớn ở cùng một minh tinh
tai tiếng cũng là vì suy nghĩ cho tương lai sự nghiệp của nó. Nó không
cảm kích thì thôi, đã vậy còn trốn đi. Con thứ thì còn tệ hơn, vì giúp
nó đứng vững trong công ty nên bà muốn tìm cho nó một cô vợ môn đăng hộ
đối, thế mà ngay cả mặt bà nó cũng không nể mà đứng dậy bỏ đi ngay. Bà
làm mẹ kiểu này thật cũng quá khổ đi mà.

Ôn Quốc Quang không cảm thông với nước mắt của vợ chút nào, ông nhìn Ôn
Triệu Dung, “Nếu con thích cô gái kia, vậy mang về cho ba mẹ xem mặt một chút.”

“Tôi không cho phép.” Ôn phu nhân nghe vậy lập tức hét lên, “Con bé kia
chẳng có chút tố chất nào, làm sao làm nổi bật được Triệu Dung của chúng ta.”

“Mẹ.” Ôn Triệu Dung rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cao giọng, “Không
phải Bình An không xứng với con, mà là con không với cao tới cô ấy nổi.”

“Con bé đó có là gì đâu...” Ôn phu nhân lúc nào cũng xem những đứa con
trai của mình tốt đẹp mọi mặt, cô gái nào cũng không xứng với các anh.

“Mẹ, cô ấy là Phương Bình An.” Ôn Triệu Dung nghiêm mặt nói.

Ôn phu nhân hừ một tiếng, “Mẹ mặc kệ con bé là cái gì An.”

“Phương Bình An? Con gái Phương Hữu Lợi?” Mặc dù Ôn Quốc Quang đang bệnh nhưng đầu óc vẫn còn nhanh nhẹn, lập tức liền nhớ lại đã từng gặp cô bé này tại tiệc rượu. Đó là một cô gái khí chất tươi mát thanh tú nhã
nhặn, tính tình tu dưỡng tốt, không hề giống với lời chê bai của vợ
mình.

Ôn Triệu Dung gật đầu, “Đúng là cô ấy.”

“Con bé đó là Phương Bình An?” Sắc mặt Ôn phu nhân lúc đỏ lúc trắng. Lúc bà chọn thí sinh có thể làm vợ Ôn Triệu Dung, Phương Bình An là lựa
chọn đầu tiên của bà, nhưng vì nghĩ cô là cành vàng lá ngọc, sợ Phương
gia sẽ xem thường Ôn gia nên mới không tính tiếp, thậm chí ngay cả tìm
tư liệu để xem một chút về cô cũng không làm. Nếu biết trước con trai
quen biết với con bé, bà sẽ trực tiếp tới cửa cầu hôn...

“Mẹ, mẹ cũng đừng nghĩ là Bình An sẽ đồng ý đám cưới với Ôn gia, Phương
Hữu Lợi sẽ không đồng ý.” Ai hiểu mẹ bằng con, Ôn Triệu Dung lập tức
biết Ôn phu nhân đang nghĩ gì.

Ôn Quốc Quang cũng than một tiếng, “Hôn nhân của con nó là chuyện trọng đại cả đời, cô cứ để cho nó tự thân vận động thôi.”

“Tôi làm vậy là vì ai hả, các người không cảm kích thì tôi mặc kệ, sau
này có bị mấy kẻ kia đuổi khỏi công ty thì cùng mất mặt vậy.” Ôn phu
nhân tức giận phất tay rời khỏi phòng.

“Mẹ.” Ôn Triệu Dung cảm thấy bất lực vô cùng.

“Đừng để ý đến bà ấy, giận một chút rồi thôi ấy mà. Con ngồi xuống, nói
ba nghe một chút về chuyện công ty...” Ôn Quốc Quang cầm gối dựa đặt sau lưng, kêu Ôn Triệu Dung ngồi đối diện nói chuyện với ông.

Ống kính quay lại bên Bình An.

Sau khi từ quán trà ra, Bình An đi thẳng về nhà. Phương Hữu Lợi còn chưa về, cô và Dì Liên tíu tít trong bếp chuẩn bị cơm tối, ba món ăn một món canh.

“Canh cá trích nấu sắn dây này ông Phương thích ăn nhất, không ngờ Bình
An cũng biết nấu, mà nấu cũng không tệ nha.” Dì Liên kinh ngạc nhìn động tác thành thạo của Bình An, sao mới chưa bao lâu mà tài nấu nướng của
con bé giống như tiến bộ không ít vậy.

“Dạ, vì để chăm sóc ba, con cố ý đi học lớp nấu ăn đấy.” Bình An cười
nói. Tài nấu nướng này của cô chỉ được học sau khi gả cho Lê Thiên Thần, nhưng nếu không tìm một lý do hợp lý thì chắc chắn Dì Liên sẽ cảm thấy
kỳ quái.

“Nếu ông chủ biết được tấm lòng của con nhất định sẽ rất vui.” Nghi ngờ
trong lòng Dì Liên được xóa tan, càng cảm thấy thiên kim tiểu thư trước
mắt này thật đáng quý.

Bình An cười ngọt ngào, chiên sơ cá trích trong dầu rồi thả vào nồi nấu canh.

Bên ngoài truyền đến tiếng cửa mở, Dì Liên lập tức cười nói, “Ông chủ về.”

“Được rồi, chút nữa con xào rau.” Nấu canh cần hơn một giờ, nghỉ tay một chút rồi quay lại làm đồ ăn khác sau.

Bước từ phòng bếp ra nhà ngoài cũng vừa nhìn thấy Phương Hữu Lợi đi vào phòng khách, Bình An vui sướng hô một tiếng, “Ba.”

Rồi chạy tới ôm cổ Phương Hữu Lợi nũng nịu, “Ba, hôm nay con nấu cho ba nồi canh cá trích đó nha, ba nhất định phải ăn hết đó.”

Phương Hữu Lợi cười ha ha, “Được được, có khó ăn ba cũng ráng nuốt bằng hết.”

Bình An nhăn mũi, “Ba, ba phải có lòng tin với con gái một chút chứ, con cũng đi học lớp nấu ăn rồi chứ bộ.”

Hồng Dịch Vũ từ cửa vào, trên tay còn kéo theo một cặp da nhỏ mà Phương
Hữu Lợi thường dùng khi đi công tác, “Chủ Tịch từ chối dự xã giao chỉ để về nhà ăn cơm với cô thôi đấy.”

“Đương nhiên rồi, con gái quan trọng hơn mọi thứ, đúng không ba?” Bình
An cười hì hì hỏi, vừa đón lấy cặp da từ tay Hồng Dịch Vũ.

Phương Hữu Lợi gật đầu, “Chính xác.”

Bình An càng cười vui vẻ hơn, “Con đi mở nước tắm cho ba nhé. Ba nè, lên ngâm bồn chút cho dãn gân dãn cốt, xuống tới là có thể ăn được ngay.”

Chapter
1 Chương 1: Tiền căn
2 Chương 2: Trọng sinh
3 Chương 3: Trở về trường học
4 Chương 4: Tứ bảo
5 Chương 5: Cẩu huyết thiên lôi
6 Chương 6: Hội nghị
7 Chương 7: Anh mới là sâu gạo
8 Chương 8: Kinh ngạc
9 Chương 9: Chán ghét theo bản năng
10 Chương 10: Còn nhiều thời gian
11 Chương 11: Đây không phải là vờ buông để bắt thật mà
12 Chương 12: Lắc tay đính ước
13 Chương 13: Muốn đào tường
14 Chương 14: Ăn cơm
15 Chương 15: Ánh sáng mới nở rộ
16 Chương 16: Các loại ghê tởm
17 Chương 17: Sáng thứ bảy
18 Chương 18: Năm mới vui vẻ
19 Chương 19: Người đàn ông có đôi mắt đào hoa
20 Chương 20: Quảng trường thời đại
21 Chương 21: Đếm ngược thời gian
22 Chương 22: Bác trai
23 Chương 23: Viên lão phu nhân
24 Chương 24: Câu lạc bộ golden bay
25 Chương 25: Người đàn ông kia
26 Chương 26: Lại gặp mặt
27 Chương 27: Ý định của mình
28 Chương 28: Ăn lẩu
29 Chương 29: Chị em tốt
30 Chương 30: Thành phố meibo
31 Chương 31: Vô tình gặp được
32 Chương 32: Hôn gián tiếp
33 Chương 33: Đi công tác
34 Chương 34: Đồng minh
35 Chương 35: Nghiêm lão phu nhân
36 Chương 36: Không phải là đối thủ a
37 Chương 37: Lòng tin
38 Chương 38: Trình vận
39 Chương 39: Đừng khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi
40 Chương 40: Đàn ông chính là như thế
41 Chương 41: Ôn đại thiếu gia mất tích
42 Chương 42: ‘đại hội đấu võ’
43 Chương 43: Tìm đến ba
44 Chương 44: Cơm tối ấm áp
45 Chương 45: Có gian tình thật to
46 Chương 46: Chiếc skyper c8
47 Chương 47: Được, anh chịu trách nhiệm
48 Chương 48: Say
49 Chương 49: Lớn tuổi hơn một chút có gì không tốt sao
50 Chương 50: Không đề
51 Chương 51: Ước hẹn cùng ba
52 Chương 52: Bị bài xích
53 Chương 53: Sai lầm cả đêm
54 Chương 54: Bắt đầu kế hoạch
55 Chương 55: Kiểm tra thân thể
56 Chương 56: Gặp phải một đóa hoa trắng nhỏ
57 Chương 57: Dội a- xít sun-phu-rit
58 Chương 58: Thêm bạn
59 Chương 59: Tha thứ
60 Chương 60: Thăm
61 Chương 61: Lôi kéo
62 Chương 62: Thành phố không ngủ
63 Chương 63: Dạ tiệc hằng năm
64 Chương 64: Ứng cử viên tốt
65 Chương 65: Hoàng tử cưỡi ngựa đến
66 Chương 66: Đây là sự ích kỷ của người làm cha
67 Chương 67: Người thân
68 Chương 68: Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được
69 Chương 69: Cực phẩm chỗ nào cũng có
70 Chương 70: Cách xa cực phẩm, trân ái sinh mạng
71 Chương 71: Không bằng tự mình bảo vệ mình
72 Chương 72: Di chúc
73 Chương 73: Mỗi người đi một ngả
74 Chương 74: Bữa tiệc
75 Chương 75: Làm bạn gái của anh đi
76 Chương 76: Vô lực
77 Chương 77: Đón người
78 Chương 78: Làm hoành thánh
79 Chương 79: Bạn mới
80 Chương 80: Ngày lễ nguyên tiêu
81 Chương 81: Khai giảng
82 Chương 82: Bạn trên mạng không thể tùy tiện gặp
83 Chương 83: Thì ra là có người khác
84 Chương 84: Khiêu khích
85 Chương 85: Tựa đề rất bắt mắt, rất kích thích
86 Chương 86: Đối lập
87 Chương 87: Chính thức tuyên chiến
88 Chương 88: Không đề
89 Chương 89: Giai nhân ước hẹn
90 Chương 90: Bày tỏ chân tình
91 Chương 91: Gián tiếp
92 Chương 92: Bận rộn
93 Chương 93: Đi họp
94 Chương 94: Muốn anh phải xin lỗi
95 Chương 95: Chỉ là học xong thì trưởng thành
96 Chương 96: Thiên trường địa cửu
97 Chương 97: Chuyện xấu giữa ban ngày ban mặt
98 Chương 98: Tin tức kinh hoàng
99 Chương 99: Tái hôn
100 Chương 100: Khéo quá hóa vụng
101 Chương 101: Rất tức giận
102 Chương 102: Các loại giận
103 Chương 103: Lối thoát chật vật
104 Chương 104: Quả nhiên vẫn là cô ta
105 Chương 105: Không cần làm thánh mẫu thiện lương
106 Chương 106: Anh không vui
107 Chương 107: Nhẹ cả người
108 Chương 108: Vô tình gặp gỡ tại maison branche
109 Chương 109: Đây chính là đãi ngộ bạch kim
110 Chương 110: Anh em bà con
111 Chương 111: Anh vẫn luôn nguy hiểm như thế
112 Chương 112: Tình cảm
113 Chương 113: Bình tĩnh
114 Chương 114: Phía sau chuyện xưa
115 Chương 115: Chính tôi mới trèo cao
116 Chương 116: Đây là lần đầu tiên cô đánh cuộc
117 Chương 117: Nhắc lại chuyện cũ
118 Chương 118: Tai tiếng
119 Chương 119: Người phụ nữ thưởng thức
120 Chương 120: Không nhúng tay vào chuyện nhà của người ngoài
121 Chương 121: Cho làm con thừa tự
122 Chương 122: Người nào gài bẫy người nào
123 Chương 123: Đau lòng
124 Chương 124: Em tin ai hơn
125 Chương 125: Chúng ta là người một nhà
126 Chương 126: Tương kế tựu kế
127 Chương 127: Tranh cãi ầm ĩ tại bệnh viện
128 Chương 128: Đau lòng thất vọng
129 Chương 129: Sự khác biệt
130 Chương 130: Có muốn gả vào nhà giàu không
131 Chương 131: Có muốn gả vào nhà giàu không
132 Chương 132: Quấn quít chặt lấy
133 Chương 133: Sơ sót mấu chốt
134 Chương 134: Phủi sạch
135 Chương 135: Khác biệt
136 Chương 136: Lãnh đạm
137 Chương 137: Ghen
138 Chương 138: Được đền bù mong muốn
139 Chương 139: Không biết tự lượng sức mình
140 Chương 140: Bạn cũ
141 Chương 141: Anh ta không hợp với em
142 Chương 142: Thủ đoạn cực kỳ
143 Chương 143: Chúng tôi vẫn rất trong sạch
144 Chương 144: Tôi cũng có thể giúp anh
145 Chương 145: Thật may là chưa từng bỏ qua em
146 Chương 146: Giọng hát đặc biệt
147 Chương 147: Hoành đao đoạt ái
148 Chương 148: Đối với anh hứng thú khá lớn
149 Chương 149: Không phải xì căng đan
150 Chương 150: Một ngày vui vẻ
151 Chương 151: Bị quỷ ám
152 Chương 152: Không cho phép các người ở chung một chỗ
153 Chương 153: Tạm thời đừng gặp mặt
154 Chương 154: Khát cầu người tài
155 Chương 155: Tại sao có thể như vậy
156 Chương 156: Thở phào nhẹ nhõm
157 Chương 157: Quá giỏi quá cường đại
158 Chương 158: Đối thoại
159 Chương 159: Báo trước
160 Chương 160: Lại một lần nữa
161 Chương 161: Tránh né
162 Chương 162: Anh rất nhớ em
163 Chương 163: Ảnh chụp thân mật
164 Chương 164: Tốc độ của tin đồn
165 Chương 165: Nhượng bộ một bước
166 Chương 166: Tôi muốn đàm phán trực tiếp với cô
167 Chương 167: Ngạo mạn
168 Chương 168: Có khả năng bị cua đồng ăn thịt
169 Chương 169: Lột xác
170 Chương 170: Công kiêu ngạo tức đến méo miệng
171 Chương 171: Khai chiến
172 Chương 172: Lẫn lộn đầu đuôi
173 Chương 173: Tụ họp
174 Chương 174: Sinh nhật
175 Chương 175: Phản bội
176 Chương 176: Điếu văn cho quá khứ
177 Chương 177: Tình tay ba
178 Chương 178: Giám thị
179 Chương 179: Tình yêu là một canh bạc 1
180 Chương 180: Tình yêu là một canh bạc 2
181 Chương 181: Thời gian thấm thoắt thoi đưa
182 Chương 182: Do dự
183 Chương 183: Cầu hôn
184 Chương 184: Nhắc tỉnh
185 Chương 185: Ứng cử viên Tổng Giám Đốc
186 Chương 186: Anh yêu em, nữ hoàng của anh!
187 Chương 187: Quỷ kế của Đỗ Hiểu Mị
188 Chương 188: Gậy ông đập lưng ông
189 Chương 189: Không chịu nhận thua
190 Chương 190: Được như ý nguyện
191 Chương 191: Buổi sáng tuyệt vời
192 Chương 192: Cô cũng biết thủ đoạn vậy
193 Chương 193: Nhân tài
194 Chương 194: Người đàn ông này là của cô
195 Chương 195: Vu Tố Hà trở về
196 Chương 196: Giương cung bạt kiếm
197 Chương 197: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời
198 Chương 198: Lòng tham không đáy
199 Chương 199: Người mới nhận chức
200 Chương 200: Thông báo nhậm chức
201 Chương 201: Không hợp cạ
202 Chương 202: Tự tình nho nhỏ
203 Chương 203: Thư ký mới
204 Chương 204: Bạn bè
205 Chương 205: Úy Úy cố chấp
206 Chương 206: Khách không mời mà đến
207 Chương 207: Chúng ta kết hôn đi
208 Chương 208: Cùng gặp tại Hongkong
209 Chương 209: Bắt chuyện đãi bôi
210 Chương 210: Chấn động
211 Chương 211: Thật sự là ý tưởng lớn gặp nhau sao?
212 Chương 212: Tiết lộ bí mật
213 Chương 213: Bị thua
214 Chương 214: Tự kiểm điểm
215 Chương 215: Sáng tỏ thông suốt
216 Chương 216: Ả phải về
217 Chương 217: Nhếch nhác rời đi
218 Chương 218: Lễ tốt nghiệp
219 Chương 219: Nản lòng
220 Chương 220: Vấn đề phía sau
221 Chương 221: Nuôi quân ngàn ngày
222 Chương 222: Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn
223 Chương 223: Cô ta không có lựa chọn nào khác
224 Chương 224: Chính là người này
225 Chương 225: Công dã tràng
226 Chương 226: Ăn ý
227 Chương 227: Muốn gặp anh ấy một lần
228 Chương 228: Đã xảy ra chuyện
229 Chương 229: Đánh xuống mười tám tầng địa ngục
230 Chương 230: Rác rưởi
231 Chương 231: Mạo hiểm đánh cuộc
232 Chương 232: Nghĩ tên cho Chương thật rất tốn tế bào não (☺)
233 Chương 233
234 Chương 234: Nghi hoặc
235 Chương 235: Tin tức xấu
236 Chương 236: Ngẫu nhiên hay cố ý
237 Chương 237: Hy vọng
238 Chương 238: Tin tức
239 Chương 239: Nội dung băng ghi âm
240 Chương 240: Nghi phạm giết người
241 Chương 241: Vượt qua cửa ải khó khăn
242 Chương 242: Phán quyết
243 Chương 243: Xã hội hài hòa
244 Chương 244: Quan hệ bị phơi bày
245 Chương 245: Chó cắn chó
246 Chương 246: Thần thông quảng đại
247 Chương 247: Đuổi giết
248 Chương 248: Ra tự thú đi
249 Chương 249: Ảnh chụp
250 Chương 250: Điên cuồng
251 Chương 251: Nguy hiểm tính mạng
252 Chương 252: Tinh thần có vấn đề
253 Chương 253: Nói chuyện
254 Chương 254: Ai mới là người ngoài
255 Chương 255: Ám sát
256 Chương 256: Hình phạt
257 Chương 257: Đều có hẹn
258 Chương 258: Tâm hồn bà tám
259 Chương 259: Vô tình gặp gỡ
260 Chương 260: Đón dâu
261 Chương 261: Kính trà
262 Chương 262: Tiệc cưới cùng Tuần trăng mật
263 Chương 263: Về sau
264 Chương 264: Tiệc gia đình
265 Chương 265: Tiệc cưới cùng Tuần trăng mật
266 Chương 266: Chính thức giới thiệu
267 Chương 267: Quan hệ phức tạp
268 Chương 268: Bữa tối giữa cha và con gái
269 Chương 269: Dạ tiệc từ thiện
270 Chương 270: Không lời nào để nói
271 Chương 271: Mang thai
272 Chương 272: Vô sự không lên Tam Bảo Điện
273 Chương 273: Cút
274 Chương 274: Vì tôi yêu ông
275 Chương 275: Bất mãn
276 Chương 276: Tôi vì chính tôi
277 Chương 277: Ngã sấp
278 Chương 278: Cầu cạnh
279 Chương 279: Thì ra không phải là con gái của tôi
280 Chương 280: Mày là con hoang
281 Chương 281: Ai mới là hồ ly tinh
282 Chương 282: Vì tôi yêu ông nên mới giấu giếm
283 Chương 283: Đồng ý
284 Chương 284: Bắt cóc
285 Chương 285: Báo cảnh sát
286 Chương 286: Mạng của mày không đáng tiền
287 Chương 287: Giải thoát
288 Chương 288: Nản lòng thoái chí
289 Chương 289: Kết cục
290 Chương 290: Trình Vận mở lòng
291 Chương 291: Kết hôn
292 Chương 292: Bên nhau
293 Chương 293: Cuộc sống vẫn tiếp tục
294 Chương 294: Phiên ngoại — Kiếp trước (Một)
295 Chương 295: Phiên ngoại — Kiếp trước (Hai)
296 Chương 296: Phiên ngoại — Chuyện về đôi song sinh
297 Chương 297: Phiên ngoại — Em gái đâu, em gái nữa đâu
Chapter

Updated 297 Episodes

1
Chương 1: Tiền căn
2
Chương 2: Trọng sinh
3
Chương 3: Trở về trường học
4
Chương 4: Tứ bảo
5
Chương 5: Cẩu huyết thiên lôi
6
Chương 6: Hội nghị
7
Chương 7: Anh mới là sâu gạo
8
Chương 8: Kinh ngạc
9
Chương 9: Chán ghét theo bản năng
10
Chương 10: Còn nhiều thời gian
11
Chương 11: Đây không phải là vờ buông để bắt thật mà
12
Chương 12: Lắc tay đính ước
13
Chương 13: Muốn đào tường
14
Chương 14: Ăn cơm
15
Chương 15: Ánh sáng mới nở rộ
16
Chương 16: Các loại ghê tởm
17
Chương 17: Sáng thứ bảy
18
Chương 18: Năm mới vui vẻ
19
Chương 19: Người đàn ông có đôi mắt đào hoa
20
Chương 20: Quảng trường thời đại
21
Chương 21: Đếm ngược thời gian
22
Chương 22: Bác trai
23
Chương 23: Viên lão phu nhân
24
Chương 24: Câu lạc bộ golden bay
25
Chương 25: Người đàn ông kia
26
Chương 26: Lại gặp mặt
27
Chương 27: Ý định của mình
28
Chương 28: Ăn lẩu
29
Chương 29: Chị em tốt
30
Chương 30: Thành phố meibo
31
Chương 31: Vô tình gặp được
32
Chương 32: Hôn gián tiếp
33
Chương 33: Đi công tác
34
Chương 34: Đồng minh
35
Chương 35: Nghiêm lão phu nhân
36
Chương 36: Không phải là đối thủ a
37
Chương 37: Lòng tin
38
Chương 38: Trình vận
39
Chương 39: Đừng khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi
40
Chương 40: Đàn ông chính là như thế
41
Chương 41: Ôn đại thiếu gia mất tích
42
Chương 42: ‘đại hội đấu võ’
43
Chương 43: Tìm đến ba
44
Chương 44: Cơm tối ấm áp
45
Chương 45: Có gian tình thật to
46
Chương 46: Chiếc skyper c8
47
Chương 47: Được, anh chịu trách nhiệm
48
Chương 48: Say
49
Chương 49: Lớn tuổi hơn một chút có gì không tốt sao
50
Chương 50: Không đề
51
Chương 51: Ước hẹn cùng ba
52
Chương 52: Bị bài xích
53
Chương 53: Sai lầm cả đêm
54
Chương 54: Bắt đầu kế hoạch
55
Chương 55: Kiểm tra thân thể
56
Chương 56: Gặp phải một đóa hoa trắng nhỏ
57
Chương 57: Dội a- xít sun-phu-rit
58
Chương 58: Thêm bạn
59
Chương 59: Tha thứ
60
Chương 60: Thăm
61
Chương 61: Lôi kéo
62
Chương 62: Thành phố không ngủ
63
Chương 63: Dạ tiệc hằng năm
64
Chương 64: Ứng cử viên tốt
65
Chương 65: Hoàng tử cưỡi ngựa đến
66
Chương 66: Đây là sự ích kỷ của người làm cha
67
Chương 67: Người thân
68
Chương 68: Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được
69
Chương 69: Cực phẩm chỗ nào cũng có
70
Chương 70: Cách xa cực phẩm, trân ái sinh mạng
71
Chương 71: Không bằng tự mình bảo vệ mình
72
Chương 72: Di chúc
73
Chương 73: Mỗi người đi một ngả
74
Chương 74: Bữa tiệc
75
Chương 75: Làm bạn gái của anh đi
76
Chương 76: Vô lực
77
Chương 77: Đón người
78
Chương 78: Làm hoành thánh
79
Chương 79: Bạn mới
80
Chương 80: Ngày lễ nguyên tiêu
81
Chương 81: Khai giảng
82
Chương 82: Bạn trên mạng không thể tùy tiện gặp
83
Chương 83: Thì ra là có người khác
84
Chương 84: Khiêu khích
85
Chương 85: Tựa đề rất bắt mắt, rất kích thích
86
Chương 86: Đối lập
87
Chương 87: Chính thức tuyên chiến
88
Chương 88: Không đề
89
Chương 89: Giai nhân ước hẹn
90
Chương 90: Bày tỏ chân tình
91
Chương 91: Gián tiếp
92
Chương 92: Bận rộn
93
Chương 93: Đi họp
94
Chương 94: Muốn anh phải xin lỗi
95
Chương 95: Chỉ là học xong thì trưởng thành
96
Chương 96: Thiên trường địa cửu
97
Chương 97: Chuyện xấu giữa ban ngày ban mặt
98
Chương 98: Tin tức kinh hoàng
99
Chương 99: Tái hôn
100
Chương 100: Khéo quá hóa vụng
101
Chương 101: Rất tức giận
102
Chương 102: Các loại giận
103
Chương 103: Lối thoát chật vật
104
Chương 104: Quả nhiên vẫn là cô ta
105
Chương 105: Không cần làm thánh mẫu thiện lương
106
Chương 106: Anh không vui
107
Chương 107: Nhẹ cả người
108
Chương 108: Vô tình gặp gỡ tại maison branche
109
Chương 109: Đây chính là đãi ngộ bạch kim
110
Chương 110: Anh em bà con
111
Chương 111: Anh vẫn luôn nguy hiểm như thế
112
Chương 112: Tình cảm
113
Chương 113: Bình tĩnh
114
Chương 114: Phía sau chuyện xưa
115
Chương 115: Chính tôi mới trèo cao
116
Chương 116: Đây là lần đầu tiên cô đánh cuộc
117
Chương 117: Nhắc lại chuyện cũ
118
Chương 118: Tai tiếng
119
Chương 119: Người phụ nữ thưởng thức
120
Chương 120: Không nhúng tay vào chuyện nhà của người ngoài
121
Chương 121: Cho làm con thừa tự
122
Chương 122: Người nào gài bẫy người nào
123
Chương 123: Đau lòng
124
Chương 124: Em tin ai hơn
125
Chương 125: Chúng ta là người một nhà
126
Chương 126: Tương kế tựu kế
127
Chương 127: Tranh cãi ầm ĩ tại bệnh viện
128
Chương 128: Đau lòng thất vọng
129
Chương 129: Sự khác biệt
130
Chương 130: Có muốn gả vào nhà giàu không
131
Chương 131: Có muốn gả vào nhà giàu không
132
Chương 132: Quấn quít chặt lấy
133
Chương 133: Sơ sót mấu chốt
134
Chương 134: Phủi sạch
135
Chương 135: Khác biệt
136
Chương 136: Lãnh đạm
137
Chương 137: Ghen
138
Chương 138: Được đền bù mong muốn
139
Chương 139: Không biết tự lượng sức mình
140
Chương 140: Bạn cũ
141
Chương 141: Anh ta không hợp với em
142
Chương 142: Thủ đoạn cực kỳ
143
Chương 143: Chúng tôi vẫn rất trong sạch
144
Chương 144: Tôi cũng có thể giúp anh
145
Chương 145: Thật may là chưa từng bỏ qua em
146
Chương 146: Giọng hát đặc biệt
147
Chương 147: Hoành đao đoạt ái
148
Chương 148: Đối với anh hứng thú khá lớn
149
Chương 149: Không phải xì căng đan
150
Chương 150: Một ngày vui vẻ
151
Chương 151: Bị quỷ ám
152
Chương 152: Không cho phép các người ở chung một chỗ
153
Chương 153: Tạm thời đừng gặp mặt
154
Chương 154: Khát cầu người tài
155
Chương 155: Tại sao có thể như vậy
156
Chương 156: Thở phào nhẹ nhõm
157
Chương 157: Quá giỏi quá cường đại
158
Chương 158: Đối thoại
159
Chương 159: Báo trước
160
Chương 160: Lại một lần nữa
161
Chương 161: Tránh né
162
Chương 162: Anh rất nhớ em
163
Chương 163: Ảnh chụp thân mật
164
Chương 164: Tốc độ của tin đồn
165
Chương 165: Nhượng bộ một bước
166
Chương 166: Tôi muốn đàm phán trực tiếp với cô
167
Chương 167: Ngạo mạn
168
Chương 168: Có khả năng bị cua đồng ăn thịt
169
Chương 169: Lột xác
170
Chương 170: Công kiêu ngạo tức đến méo miệng
171
Chương 171: Khai chiến
172
Chương 172: Lẫn lộn đầu đuôi
173
Chương 173: Tụ họp
174
Chương 174: Sinh nhật
175
Chương 175: Phản bội
176
Chương 176: Điếu văn cho quá khứ
177
Chương 177: Tình tay ba
178
Chương 178: Giám thị
179
Chương 179: Tình yêu là một canh bạc 1
180
Chương 180: Tình yêu là một canh bạc 2
181
Chương 181: Thời gian thấm thoắt thoi đưa
182
Chương 182: Do dự
183
Chương 183: Cầu hôn
184
Chương 184: Nhắc tỉnh
185
Chương 185: Ứng cử viên Tổng Giám Đốc
186
Chương 186: Anh yêu em, nữ hoàng của anh!
187
Chương 187: Quỷ kế của Đỗ Hiểu Mị
188
Chương 188: Gậy ông đập lưng ông
189
Chương 189: Không chịu nhận thua
190
Chương 190: Được như ý nguyện
191
Chương 191: Buổi sáng tuyệt vời
192
Chương 192: Cô cũng biết thủ đoạn vậy
193
Chương 193: Nhân tài
194
Chương 194: Người đàn ông này là của cô
195
Chương 195: Vu Tố Hà trở về
196
Chương 196: Giương cung bạt kiếm
197
Chương 197: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời
198
Chương 198: Lòng tham không đáy
199
Chương 199: Người mới nhận chức
200
Chương 200: Thông báo nhậm chức
201
Chương 201: Không hợp cạ
202
Chương 202: Tự tình nho nhỏ
203
Chương 203: Thư ký mới
204
Chương 204: Bạn bè
205
Chương 205: Úy Úy cố chấp
206
Chương 206: Khách không mời mà đến
207
Chương 207: Chúng ta kết hôn đi
208
Chương 208: Cùng gặp tại Hongkong
209
Chương 209: Bắt chuyện đãi bôi
210
Chương 210: Chấn động
211
Chương 211: Thật sự là ý tưởng lớn gặp nhau sao?
212
Chương 212: Tiết lộ bí mật
213
Chương 213: Bị thua
214
Chương 214: Tự kiểm điểm
215
Chương 215: Sáng tỏ thông suốt
216
Chương 216: Ả phải về
217
Chương 217: Nhếch nhác rời đi
218
Chương 218: Lễ tốt nghiệp
219
Chương 219: Nản lòng
220
Chương 220: Vấn đề phía sau
221
Chương 221: Nuôi quân ngàn ngày
222
Chương 222: Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn
223
Chương 223: Cô ta không có lựa chọn nào khác
224
Chương 224: Chính là người này
225
Chương 225: Công dã tràng
226
Chương 226: Ăn ý
227
Chương 227: Muốn gặp anh ấy một lần
228
Chương 228: Đã xảy ra chuyện
229
Chương 229: Đánh xuống mười tám tầng địa ngục
230
Chương 230: Rác rưởi
231
Chương 231: Mạo hiểm đánh cuộc
232
Chương 232: Nghĩ tên cho Chương thật rất tốn tế bào não (☺)
233
Chương 233
234
Chương 234: Nghi hoặc
235
Chương 235: Tin tức xấu
236
Chương 236: Ngẫu nhiên hay cố ý
237
Chương 237: Hy vọng
238
Chương 238: Tin tức
239
Chương 239: Nội dung băng ghi âm
240
Chương 240: Nghi phạm giết người
241
Chương 241: Vượt qua cửa ải khó khăn
242
Chương 242: Phán quyết
243
Chương 243: Xã hội hài hòa
244
Chương 244: Quan hệ bị phơi bày
245
Chương 245: Chó cắn chó
246
Chương 246: Thần thông quảng đại
247
Chương 247: Đuổi giết
248
Chương 248: Ra tự thú đi
249
Chương 249: Ảnh chụp
250
Chương 250: Điên cuồng
251
Chương 251: Nguy hiểm tính mạng
252
Chương 252: Tinh thần có vấn đề
253
Chương 253: Nói chuyện
254
Chương 254: Ai mới là người ngoài
255
Chương 255: Ám sát
256
Chương 256: Hình phạt
257
Chương 257: Đều có hẹn
258
Chương 258: Tâm hồn bà tám
259
Chương 259: Vô tình gặp gỡ
260
Chương 260: Đón dâu
261
Chương 261: Kính trà
262
Chương 262: Tiệc cưới cùng Tuần trăng mật
263
Chương 263: Về sau
264
Chương 264: Tiệc gia đình
265
Chương 265: Tiệc cưới cùng Tuần trăng mật
266
Chương 266: Chính thức giới thiệu
267
Chương 267: Quan hệ phức tạp
268
Chương 268: Bữa tối giữa cha và con gái
269
Chương 269: Dạ tiệc từ thiện
270
Chương 270: Không lời nào để nói
271
Chương 271: Mang thai
272
Chương 272: Vô sự không lên Tam Bảo Điện
273
Chương 273: Cút
274
Chương 274: Vì tôi yêu ông
275
Chương 275: Bất mãn
276
Chương 276: Tôi vì chính tôi
277
Chương 277: Ngã sấp
278
Chương 278: Cầu cạnh
279
Chương 279: Thì ra không phải là con gái của tôi
280
Chương 280: Mày là con hoang
281
Chương 281: Ai mới là hồ ly tinh
282
Chương 282: Vì tôi yêu ông nên mới giấu giếm
283
Chương 283: Đồng ý
284
Chương 284: Bắt cóc
285
Chương 285: Báo cảnh sát
286
Chương 286: Mạng của mày không đáng tiền
287
Chương 287: Giải thoát
288
Chương 288: Nản lòng thoái chí
289
Chương 289: Kết cục
290
Chương 290: Trình Vận mở lòng
291
Chương 291: Kết hôn
292
Chương 292: Bên nhau
293
Chương 293: Cuộc sống vẫn tiếp tục
294
Chương 294: Phiên ngoại — Kiếp trước (Một)
295
Chương 295: Phiên ngoại — Kiếp trước (Hai)
296
Chương 296: Phiên ngoại — Chuyện về đôi song sinh
297
Chương 297: Phiên ngoại — Em gái đâu, em gái nữa đâu