Chương 17: 17: Tư Phù Khuynh Cậu Dám Có Ý Kiến

Gọi Tư Phù Khuynh là cô, cô ta thật sự coi mình là giáo viên sao?
Nội bộ Truyền thông Thiên Lạc đều biết, Tư Phù Khuynh là vật hy sinh của chương trình.

Chỉ cần độ nổi tiếng của chương trình tăng lên, việc Tư Phù Khuynh bị mắng thì liên quan gì đến họ?
Lâm Khánh Nhan không ngờ rằng Tư Phù Khuynh sẽ trực tiếp xung đột với Mục Dã, cô dừng lại: Mục Dã, những gì cô Tư nói có thể hơi khó nghe, đừng quá bận tâm.
Mục Dã rất tôn trọng Lâm Khánh Nhan, nhưng vẫn coi thường Tư Phù Khuynh, Tôi nói thẳng, chỉ muốn hỏi cô Tư, tiêu chuẩn để cô cho tôi điểm F là gì?
Lâm Khánh Nhan không nói nữa, nếu Tư Phù Khuynh đã tự động làm trò hề, cô không ngăn cản.
Đạo diễn và người lập kế hoạch cũng rất sẵn lòng nhìn thấy sự bùng nổ như vậy.

Khi giai đoạn thứ hai hoàn thành và phát hành toàn mạng, mức độ phổ biến của chương trình sẽ tiếp tục tăng cao.

Điều này là nhờ sự thiếu hiểu biết của Tư Phù Khuynh.

Cậu, bốn nốt xuống hai quãng, năm nốt xuống một quãng, nốt thứ ba ở đoạn cao trào bị đứt quãng.

Tư Phù Khuynh đập một tờ giấy đầy quãng lên bàn, cười nói: Cậu là người phụ trách hát chính, cậu có biết điều quan trọng nhất trong ca hát là hơi thở không? Cậu vẫn hát như thế này? Tại sao cậu có thể nói cậu có thể hát? Tôi là huấn luyện viên, cho cậu F, cậu, có ý kiến gì không? Cô ngồi đó, cuối đuôi mắt giương lên tạo thành một làn gió xuân.

Rõ ràng là không có chút hung hăng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy bị áp bức.
"......
Trong phòng thi im lặng một lúc.

Ngay cả Lê Cảnh Thần cũng hơi giật mình, mọi người đều biết năng lực của Tư Phù Khuynh.

Lê Cảnh Thần không mong cô đưa ra bất kỳ nhận xét mang tính xây dựng nào, chỉ hy vọng cô sẽ không gây ra rắc rối.

Ai ngờ cô có thể trực tiếp nghe được âm vực của từng âm thanh, lại còn nhớ chính xác như vậy.

Nếu không học chuyên sâu về âm nhạc, đôi tai sẽ không nhạy cảm như vậy.

Điều bất ngờ hơn nữa là Mục Dã, người đã bị đóng băng toàn thân.

Dưới cái nhìn của Tư Phù Khuynh, trên lưng cậu ta không biết từ đâu toát ra một lớp mồ hôi lạnh, đôi chân có chút yếu ớt: Không...không...
Không có cũng không sao.

Tư Phù Khuynh cúi đầu, Tôi sẽ không nói chi tiết về vũ đạo của cậu, cậu nên tự hiểu đi.
Sắc mặt Mục Dã lại thay đổi, cậu ta nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc.

Huấn luyện viên thanh nhạc cũng hoàn hồn, thần sắc vẫn còn có chút sững sờ: Cô Tư nói đúng, cậu ta đúng là hát mấy nốt trầm đó, âm thanh bị vỡ rất rõ ràng.
Tôi cũng nghĩ một thành viên lớp A đã hát bài hát chủ đề như thế này, nó thực sự nên là F.
Lê Cảnh Thần lạnh mặt nói: F
Lớp A chỉ có 9 người, yêu cầu đương nhiên hà khắc.

Cả ba huấn luyện viên đều cho F, sắc mặt Mục Dã dần tái nhợt.

Tiếp theo là màn trình diễn đầu tiên trước công chúng, cậu ta vào lớp F, ngay cả cơ hội biểu diễn bài hát chủ đề cũng không có, cậu ta phải làm sao?
Lâm Khánh Nhan vẫn còn bàng hoàng, cho đến khi người huấn luyện thanh nhạc gọi cô: Cô Lâm, cô Lâm, đến lượt cô.
Cô run rẫy dữ dội, nhận ra mình đã mất bình tĩnh, cô cười và xin lỗi: Thật xin lỗi, tôi cảm thấy hơi khó chịu, vì vậy tôi cũng cho F.
Bỏ phiếu được nhất trí, xếp hạng cuối cùng của Mục Dã là F, không có ngoại lệ.
Đầu óc Mục Dã Ầm một tiếng, máu trên mặt toàn bộ biến mất, nét sợ hãi dần dần hiện lên.

Kết thúc rồi, cậu ta học lớp F, khả mắt bỏ lỡ buổi ra mắt cao tới 90%.

Sao lại như vậy? Mục Dã không biết cậu ta bước ra phòng thi bằng cách nà, cậu ta đang trong cơn mê, sự kiêu ngạo trước đây đã biến mất từ lâu.

Lần đánh giá tiếp theo cũng không khả quan hơn là bao, các thực tập sinh hoặc hoặc nhảy quên động tác hoặc đơn giản là quên lời.

Tư Phù Khuynh trông có vẻ buồn ngủ, cô cũng không đưa ra bất kỳ bình luận nào nữa.

Cho đến khi một thân hình cao gầy bước lên sân khấu.

Vì có hàng lông mày sắc nét nên các đường nét trên mặt trở nên rõ ràng.

Âm thanh cậu thản nhiên, giới thiệu rất đơn giản: Tạ Ngọc, thực tập sinh cá nhân.
Tạ Ngọc là thực tập sinh cá nhân, quản lý cũng không có, chứ đừng nói đến hậu đài.

Tuy nhiên, cậu ấy quá mạnh, trong cuộc bỏ phiếu đầu tiên, cậu ta đã bị áp chế và vẫn đứng ở vị trí thứ hai.
Tư Phù Khuynh vẫn bơ phờ.

Tiếng nhạc vang lên, khúc dạo đầu trôi qua, một giọng nam vang lên: Giấc mơ trên thế giới này đều dành cho tôi...

Âm thanh rõ ràng, hơi thở đầy đủ.

Tư Phù Khuynh mở mắt ra, ngồi thẳng lên.
Trên sân khấu, chàng trai quỳ xuống, bước đan chéo, bước chuyền, lật người, những động tác khó này đối với cậu ta đều dễ dàng.

Bùm, bùm
Mỗi bước cậu ấy nhảy, tất cả đều hoà hợp hoàn hảo với nhịp trống.

Cùng với âm thanh của cậu ấy, những đường cong cơ bắp cực kỳ uyển chuyển.
Đây là một bữa tiệc thị giác và thính giác.

Tư Phù Khuynh nâng má.
Chà, lần này tốt rồi.
Bùm
Tiếng trống cuối cùng hoà vào tiếng nhạc, bước nhảy của Tạ Ngọc cũng dừng lại.

Cậu nhìn lên, hơi cúi đầu, vẫn là vẻ thản nhiên: Cảm ơn.
Nhảy giỏi, hát cũng hay.

Tư Phù Khuynh uể oải cười, Tôi cho điểm A, nhưng cậu còn phải cố gắng.
Huấn luyện viên thanh nhạc tán thành: Âm sắc của Tạ Ngọc thật sự rất tốt, tôi cũng cho điểm A.
Tạ Ngọc nhướng mày, một đôi mắt đen sắc bén, sau khi nhìn chằm chằm Tư Phù Khuynh vài giây, cậu ta mở miệng, giọng điệu nhàn nhã, giống như kiểu lưu manh, đẹp trai phóng đãng: Cảm ơn cô Tư, cô Tư thật tốt bụng.
Nghiêm cấm quấy rối huấn luyện viên.

Tư Phù Khuynh không hề bị lay động, mà chỉ vẫy vẫy tay, Tiếp tục.
Tạ Ngọc nhún vai, cầm túi đi ra ngoài.
Thí sinh tiếp theo nhanh chóng bước vào, một cuộc biểu diễn mới bắt đầu.

Lâm Khánh Nhan nín thở, cô hoàn toàn không thể can thiệp vào.

Cô bóp chai nước suối, một cái óng được phản chiếu dưới hàng mi của cô ta.

***
Buổi sát hạch buổi sáng đã kết thúc, các thí sinh cũng theo nhóm hai ba người đến nhà ăn xếp hàng mua cơm.

Không thể phủ nhận, Tạ Ngọc là xuất sắc nhất.

Cậu ta cao và mảnh mai, một đôi chân dài, toàn thân được bao bọc bởi khí chất như xã hội đen, vô cùng kiêu hãnh.

Cậu ta giống như một vị thiếu gia nào đó đến giới giải trí để dạo chơi.
Anh Tạ, Tư Phù Khuynh hôm nay rất lạ.

Một thiếu niên đi theo phía sau Tạ Ngọc, hạ thấp giọng nói, Anh có nghĩ rằng cô ấy đột nhiên giác ngộ hay gì đó không? Cô ấy thậm chí còn biết cả âm vực.
Những gì xảy ra vào buổi sáng đã lan truyền trong căn cứ huấn luyện.

Mục Dã ngày thuờng rất kiêu ngạo, nhưng cậu ta được Truyền thông Thiên Lạc chống lưng, cậu ta còn có quan hệ tốt với Lộc Yếm, ứng cử viên số một cho vị trí C.

Bọn họ đành phải tránh né mũi nhọn.

Hôm nay, Tư Phù Khuynh không thương tiếc chỉ trích Mục Dã vô dụng, cậu ta cảm thấy cơn giận đã được xả.
Tạ Ngọc ngẩng đầu: Làm sao?
Tôi chỉ cảm thấy cô ấy rất kỳ quái.

Thiếu niên nghi hoặc, Nếu cô ấy có thực lực này, vì sao trước kia không biểu hiện ra ngoài.
Tạ Ngọc xem điện thoại, không đáp lại câu này.
Nhân tiện...!Thiếu niên đột nhiên nói lại: Anh Tạ, anh có cảm thấy Tư Phù Khuynh trông hơi giống anh không?.

Chapter
1 Chương 1: 1: Thức Tỉnh
2 Chương 2: 2: Lần Gặp Đầu Tiên
3 Chương 3: 3: Dận Hoàng
4 Chương 4: 4: Có Đứng Lên Được Không
5 Chương 5: 5: Úc Tịch Hành Tự Thời Diễn
6 Chương 6: 6: Đệ Nhất Máy Móc Nữ Vương
7 Chương 7: 7: Gặp Lại
8 Chương 8: 8: Úc Tịch Hành Đến Đây
9 Chương 9: 9: Nhìn Xem Đại Hạ Bây Giờ Không Ai Dám Xâm Lược
10 Chương 10: 10: Anh Là Dận Hoàng
11 Chương 11: 11: Chị Khuynh Thật Cứng
12 Chương 12: 12: Úc Tịch Hành Lên Xe
13 Chương 13: 13: Một Đêm Chợt Giàu
14 Chương 14: 14: Ngược Cặn Bã
15 Chương 15: 15: Kim Chủ Của Tư Phù Khuynh
16 Chương 16: 16: Dựa Vào Đâu
17 Chương 17: 17: Tư Phù Khuynh Cậu Dám Có Ý Kiến
18 Chương 18: 18: Nam Thần Bạch Nguyệt Quang
19 Chương 19: 19: Úc Tịch Hành Đón Cô Ấy
20 Chương 20: 20: Khí Vận Bị Đánh Cắp
21 Chương 21: 21: Mỗi Ngày Đều Bị Sân Si Ở Ranh Giới Điên Cuồng
22 Chương 22: 22: Tiết Mục Công Chiếu
23 Chương 23: 23: Quỷ Thủ Thiên Y
24 Chương 24: 24: Ân Nhân Cứu Mạng
25 Chương 25: 25: Đại Lão Ngay Trước Mắt
26 Chương 26: 26: Tư Phù Khuynh Ninh Gia Rất Lợi Hại
27 Chương 27: 27: Tả Gia Không Có Tư Cách Để Biết
28 Chương 28: 28: Chỗ Dựa Kiêu Ngạo
29 Chương 29: 29: Vả Mặt Cảnh Cáo
30 Chương 30: 30: Tôi Chọn Tư Phù Khuynh
31 Chương 31: 31: Khuynh Khuynh Cáu Kỉnh
32 Chương 32: 32: Bao Che Khuyết Điểm
33 Chương 33: 33: Khuynh Khuynh Kim Ốc Tàng Kiều
34 Chương 34: 34: Thực Lực Của Tư Phù Khuynh
35 Chương 35: 35: Trước Sau Gì Cũng Hối Hận
36 Chương 36: 36: Không Phải Việc Của Anh
37 Chương 37: 37: Nhất Định Phải Tìm Được Quỷ Thủ Thiên Y
38 Chương 38: 38: Tư Phù Khuynh Tôi Xem Ai Dám Ngăn Cản
39 Chương 39: 39: Tư Phù Khuynh Có Khuynh Hướng Ngạo Mạn
40 Chương 40: 40: Tạ Ngọc Nghi Ngờ Thử Sức
41 Chương 41: 41: Phiền Tư Tiểu Thư Tẩy Trang
42 Chương 42: 42: Người Quen Cũ Đến Từ Glenn
Chapter

Updated 42 Episodes

1
Chương 1: 1: Thức Tỉnh
2
Chương 2: 2: Lần Gặp Đầu Tiên
3
Chương 3: 3: Dận Hoàng
4
Chương 4: 4: Có Đứng Lên Được Không
5
Chương 5: 5: Úc Tịch Hành Tự Thời Diễn
6
Chương 6: 6: Đệ Nhất Máy Móc Nữ Vương
7
Chương 7: 7: Gặp Lại
8
Chương 8: 8: Úc Tịch Hành Đến Đây
9
Chương 9: 9: Nhìn Xem Đại Hạ Bây Giờ Không Ai Dám Xâm Lược
10
Chương 10: 10: Anh Là Dận Hoàng
11
Chương 11: 11: Chị Khuynh Thật Cứng
12
Chương 12: 12: Úc Tịch Hành Lên Xe
13
Chương 13: 13: Một Đêm Chợt Giàu
14
Chương 14: 14: Ngược Cặn Bã
15
Chương 15: 15: Kim Chủ Của Tư Phù Khuynh
16
Chương 16: 16: Dựa Vào Đâu
17
Chương 17: 17: Tư Phù Khuynh Cậu Dám Có Ý Kiến
18
Chương 18: 18: Nam Thần Bạch Nguyệt Quang
19
Chương 19: 19: Úc Tịch Hành Đón Cô Ấy
20
Chương 20: 20: Khí Vận Bị Đánh Cắp
21
Chương 21: 21: Mỗi Ngày Đều Bị Sân Si Ở Ranh Giới Điên Cuồng
22
Chương 22: 22: Tiết Mục Công Chiếu
23
Chương 23: 23: Quỷ Thủ Thiên Y
24
Chương 24: 24: Ân Nhân Cứu Mạng
25
Chương 25: 25: Đại Lão Ngay Trước Mắt
26
Chương 26: 26: Tư Phù Khuynh Ninh Gia Rất Lợi Hại
27
Chương 27: 27: Tả Gia Không Có Tư Cách Để Biết
28
Chương 28: 28: Chỗ Dựa Kiêu Ngạo
29
Chương 29: 29: Vả Mặt Cảnh Cáo
30
Chương 30: 30: Tôi Chọn Tư Phù Khuynh
31
Chương 31: 31: Khuynh Khuynh Cáu Kỉnh
32
Chương 32: 32: Bao Che Khuyết Điểm
33
Chương 33: 33: Khuynh Khuynh Kim Ốc Tàng Kiều
34
Chương 34: 34: Thực Lực Của Tư Phù Khuynh
35
Chương 35: 35: Trước Sau Gì Cũng Hối Hận
36
Chương 36: 36: Không Phải Việc Của Anh
37
Chương 37: 37: Nhất Định Phải Tìm Được Quỷ Thủ Thiên Y
38
Chương 38: 38: Tư Phù Khuynh Tôi Xem Ai Dám Ngăn Cản
39
Chương 39: 39: Tư Phù Khuynh Có Khuynh Hướng Ngạo Mạn
40
Chương 40: 40: Tạ Ngọc Nghi Ngờ Thử Sức
41
Chương 41: 41: Phiền Tư Tiểu Thư Tẩy Trang
42
Chương 42: 42: Người Quen Cũ Đến Từ Glenn