Chương 56: Tâm sự

Phương Trí Viễn bị cữu cữu hắn gợi ra lòng hiếu kỳ. Hắn sống thoải mái, đã rất lâu không nhớ tới ông bố ruột trên danh nghĩa, Lý Phú. Nhưng đối với Lý Phú, Phương Trí Viễn ngoài khinh thường thì cũng chỉ có khinh thường. Lúc Phương Thăng còn sống, Lý Hổ là do a ma chăm sóc, Lý Phú chỉ những lúc tâm trạng tốt mới chơi với nó. Phương Thăng mất, Lý Hổ cũng tan thành mây khói.

Trong mắt Phương Trí Viễn, Lý Phú sinh Lý Hổ, Lý Hổ cũng dùng mạng trả lại, bọn họ về sau đường ai nấy đi. Nếu Lý Phú lại nghĩ ra trò gì đến làm phiền, tính kế hắn thì thật xin lỗi, Phương Trí Viễn liền nợ mới nợ cũ cùng tính, tiện thể đòi luôn cả lợi tức.

Ngày hôm sau, sáng sớm Phương Tằng đã đến Thẩm gia thôn, dù sao cũng còn một nửa cải dầu chưa thu về, Phương Tằng cũng không yên lòng. Trần Mặc tuy không làm được việc nặng, nhưng anh đau lòng Phương Tằng, mỗi ngày đều nghĩ cách làm đồ ngon cho Phương Tằng ăn. May mà Trần Mặc đã qua ngày ngửi mùi dầu liền nôn, nấu cơm đã không thành vấn đề.

Phương Trí Viễn giúp đỡ anh, làm cũng nhanh. Phương Tằng mất ba ngày mới vận xong cải dầu. Bên Triệu gia thôn, đại ca của Lâm Tín gia cũng đã làm xong, nhân lúc nhiều người, mọi người còn giúp thoát xác cải dầu cất vào kho của Triệu gia.

Phương Tằng thấy Triệu gia làm việc chu đáo cẩn thận như thế, trong lòng cao hứng liền mua thịt và điểm tâm tặng qua, nghĩ sau này ruộng cũng có thể để Triệu gia làm. Nhưng Phương Tằng nghĩ, dù sao đây cũng là của hồi môn của Trần Mặc, Phương Tằng cũng không tiện tự làm chủ, trở về thương lượng với Trần Mặc trước đã.

Thời tiết này trời nói mưa liền mưa, vừa mới thu cải dầu được mấy ngày, mưa to tầm tã liền ào ào rơi xuống. Trần Mặc nhìn bùn đất ướt nhẹp bên ngoài, uống một ly nước ấm, nhìn Phương Tằng nói: “May mà cải dầu của chúng ta thu mau, nếu lại chậm vài ngày thì tổn thất không ít.”

Phương Tằng lại cực kì cao hứng, trời mưa tốt lắm, mấy hôm trước anh đi Thẩm gia thôn, đi ngang qua nhà Lý Phú, thấy Lý Phú và Thẩm Quý đang thu rau, ba mẫu ruộng kia mới thu một ít, dù qua hai ngày thì cũng chưa thể thu hết được. Phương Tằng cũng nghe nói Lý Phú sống nghèo khó, giờ cải dầu lại thất thu, xem y còn sống như thế nào nữa.

Anh nghe Trần Mặc nói, cười: “Cũng không phải là may mắn sao. May mà người trong thôn cũng đã gần xong, chỉ còn một ít, mọi người giúp nhau cũng có thể xong. Đúng rồi, A Mặc, ta thấy bên Triệu gia thôn chúng ta cũng không trồng được, cứ mượn người mãi cũng không tốt, tuy là thu được nhiều hơn cho thuê nhưng cũng mệt người. Năm sau con chúng ta ra đời, chúng ta cũng bận rộn hơn. Như vậy, ta nghĩ cho thuê ruộng đi. Đệ thấy thế nào”

Trần Mặc rất vừa lòng với thái độ của Phương Tằng, mọi chuyện trong nhà đều thương lượng với anh, từ trước đến nay đều tôn trọng anh. Thực ra, đối với việc trong nhà Trần Mặc cũng không nhiều ý kiến, chỉ là thích Phương Tằng thương lượng với anh, việc này chứng minh Phương Tằng coi trọng anh, khiến anh cực kỳ quý trọng gia đình này.

Trần Mặc cười nói: “A Tằng, huynh là đương gia, chuyện nhỏ trong nhà ta làm chủ còn được, chuyện lớn thì để huynh quyết định. Hơn nữa, ta cũng không biết gì về đồng áng, huynh thấy tốt là được, ta tin mắt nhìn của huynh.”

Phương Tằng nghe thoải mái, phu lang tín nhiệm mình như vậy đúng là thỏa mãn tâm hiếu thắng của anh. Anh nói quyết định của mình với Trần Mặc: “Huynh thấy lần này đại ca của Lâm Tín gia làm rất chu đáo, bốn mẫu của nhà trước đây cũng là cho huynh ấy thuê. Nhà huynh ấy nhiều người, thân thích nhiều, nhân phẩm cũng tốt, chúng ta liền cho huynh ấy thuê đi.”

Trần Mặc sờ sờ bụng, cười nói:“Vâng, nghe lời huynh.”

Phương Tằng nhìn động tác của Trần Mặc, bước lên trước hai bước, cũng đặt tay lên bụng Trần Mặc, nhẹ nhàng sờ sờ, nói với bụng Trần Mặc: “Con ngoan, cha sờ con nha, con ngoan ngoãn, không được làm khổ a ma con. Chờ con sinh ra, cha mang con đi cưỡi ngựa, ném cao cao.”

Nhìn vẻ mặt dịu dàng của Phương Tằng, nụ cười của Trần Mặc càng tươi.

Phương Trí Viễn thì nhân dịp trời mưa Lưu Trang không lên núi để đến Lưu gia, mang tặng một ít hoa quả và đồ ăn. Lưu a ma vốn tốt với Phương Trí Viễn, bây giờ nhìn Phương Trí Viễn càng xem càng thuận mắt. Thấy xe la của Phương Trí Viễn, ông liền đi nhanh lên, cầm cái ô lớn, miệng nói không ngừng: “A Viễn, trời mưa như vậy, đường khó đi, mau vào nhà nghỉ ngơi đi. Hôm nay ma ma làm thịt dê cho con ăn, ấm dạ dày.”

Phương Trí Viễn cười nói: “Ma ma, vậy là con có lộc ăn rồi. A Trang đâu ạ Sao con không thấy đệ ấy Trời mưa như thế chẳng lẽ có chuyện gì”

Nói đến việc này, Lưu a ma liền mất hứng. Ông không thể hiện ra nhưng ngữ khí cao hơn bình thường, nói với Phương Trí Viễn: “Nó đến nhà lý chính, nói đến ông liền bực mình. Đến đến đến, đừng nói chuyện này, con đi buộc la đi, vào nhà rồi ông sẽ tỉ mỉ nói với con.” Bây giờ Lưu a ma đã hoàn toàn coi Phương Trí Viễn là người một nhà, cũng không khách khí với hắn.

Phương Trí Viễn nghe vậy bèn nhanh nhẹn đi buộc la, cầm đồ vật vào nhà.

Lưu a ma pha cho Phương Trí Viễn một chén trà. Năm nay cũng như những năm trước, Phương Trí Viễn để lại cho Lưu a ma không ít chè. Từ lúc Lưu a ma biết chè đắt như vậy liền không giống như lúc đầu ai đến cũng pha, mà cất đi, người tốt đến mới pha một ít.

Phương Trí Viễn cũng không hàn huyên nhiều, trực tiếp hỏi Lưu a ma: “Ma ma, có phải là có chuyện gì không A Trang đến nhà lý chính làm gì thế ạ Nếu có chuyện thì ông nói con nghe đi, một người kế ngắn hai người kế dài, đều nói con rể cũng là nửa con, chúng ta là người một nhà, làm khó nhà ông không phải là làm khó con sao, ông cũng đừng giấu con.”

Lưu a ma ngồi xuống, mở miệng nói: “A Viễn, ma ma cũng không giấu con. Việc này ông vốn định đợi A Trang về rồi đi gọi con. Lần trước con nói sẽ để con của con mang họ nhà ông, trong lòng ông vui vẻ, nghĩ nghĩ ông liền nhớ ra một chuyện. Năm đó, ông nội A Trang mất, triều đình cho chúng ta một ít trợ cấp. Thôn chiếu cố nhà chúng ta, phân cho một khối đất ở chân núi. Lúc ấy ông còn cúng bạc cho thôn sửa từ đường. Trưởng bối trong thôn làm chủ cho ông, nói sau này con ông trưởng thành liền lại cho nó một khối đất xây nhà. Ông sợ đêm dài lắm mộng, lúc ấy liền nhờ người viết văn thư, lấy miếng đất ở chỗ ngã rẽ. Giờ không phải cha A Trang mất sớm sao, ông là một ma ma già, quản A Trang đã hết sức, cũng không có tâm tư đi xem khối đất kia, đừng nói là xây nhà.”

Phương Trí Viễn không ngờ còn có chuyện như vậy, nói với Lưu a ma: “Vậy là giờ có yêu cầu sao ạ Nếu không thì ma ma cũng không khó xử như vậy.”

Lưu a ma liếc nhìn Phương Trí Viễn, trong lòng nghĩ đứa nhỏ này đúng là thông minh, giải thích: “Đất này chia cho nhà chúng ta, nhưng nói là phải cho đời sau của ông nội A Trang. Nhà ta chỉ có một mình A Trang, nhưng A Trang lại là ca nhi. Theo lý mà nói thì ca nhi là con nhà người ta, cho nên ông cũng không mở miệng nói chuyện này, đòi đất thì đúng là danh bất chính ngôn bất thuận. Người trong thôn mà nói thì dù sao lúc ấy cũng là trợ cấp cho Lưu gia, là cho người kế thừa hương khói cho ông nội A Trang, tính đúng ra thì nhà Lưu Hưng và ông nội A Trang là huynh đệ ruột, nhà chúng ta không có con trai, gần nhất là con trai nhà đó.”

Đây cũng là lí do mà Lưu a ma không muốn mở miệng đòi đất. Nhà có thể để không, ruộng thì có địa khế có thể cho Lưu Trang mang đi, nhưng khối đất này lại rất mơ hồ, không cẩn thận sẽ thành làm áo cưới cho người ngoài. Vậy nên Lưu a ma dứt khoát vờ câm giả điếc, coi như không nhớ ra khối đất này.

Phương Trí Viễn nghe liền hiểu rõ, đây là cho đời sau của Lưu gia. Lưu Trang là ca nhi thì dù là người có huyết thống gần nhất với ông nội nhưng ở trong mắt người ngoài cũng không coi là người thừa kế đúng lý. Đời sau của Lưu gia tính ra vẫn là một nhà Lưu Hưng, dù sao nơi này dòng họ là trên hết, ai là người thăm mộ hóa vàng cho tổ tông, tế bái tổ tiên thì người đó mới được mọi người tán thành.

Mà một nhà Lưu Hưng và Lưu a ma không đến nỗi không chết không ngừng nhưng tuyệt đối cả đời không qua lại với nhau. Bảo Lưu a ma để đất cho nhà Lưu Hưng, chỉ sợ đánh chết Lưu a ma cũng không nguyện ý. Thà cứ để ở đó, chỉ cần Lưu a ma còn sống thì đó là của ông, chờ ông mất, nhà Lưu Hưng lấy ông cũng không nhìn thấy, không thấy bực mình.

Nhưng Phương Trí Viễn nói sẽ để một đứa con mang họ của Lưu a ma, tâm Lưu a ma liền lung lay. Thực ra lòng ông cũng rõ ràng, người trong thôn ngại thái độ và ân oán của ông với nhà Lưu Hưng nên không ai mở miệng, nhưng mọi người đều nhận định khối đất này về sau sẽ là cho nhà Lưu Hưng.

Vừa nghĩ đến việc trượng phu của mình bị bọn họ hại, cuối cùng thứ dùng mạng đổi về lại thành của nhà Lưu Hưng, miệng Lưu a ma có thể phun ra một búng máu. Ông dù không hỏi thăm cũng nghe nói nhà Lưu Hưng nhiều người, đã sớm nói với người khác rằng chờ ông chết sẽ lấy xây phòng, để con Lưu Hưng cưới phu lang.

Những người này ngóng trông ông chết sớm, ông cố tính không để bọn đó được như ý. Bây giờ Phương Trí Viễn cho ông mặt mũi như vậy, còn đồng ý cho con của hắn kế thừa hương khói của trượng phu ông, việc này liền không thể để cho đám ăn cháo đá bát nhà Lưu Hưng hưởng lợi được. Tất nhiên là phải nhân lúc ông còn khỏe mạnh, yêu cầu trưởng bối và lý chính trong thôn xử lý cho xong.

Phương Trí Viễn ngẫm lại nói: “A Trang đi tìm lý chính nói chuyện này sao ạ Nhưng mà đệ ấy nói cũng không tiện mà.”

Lưu a ma mím môi, nở nụ cười, nhìn Phương Trí Viễn, nói: “Biết con đau lòng A Trang. Nó là ca nhi, sao có thể nói chuyện này chứ. Ông bảo nó đến nhà lý chính chỉ để tặng chút lễ, con trai cả nhà Lưu Hưng muốn thành thân, trong nhà không còn chỗ, nhắm vào khối đất kia của ông, chuẩn bị muốn lý chính ra mặt, đè ép ông để lấy đi. Bọn hiểm độc đó, chỉ biết đi lợi dụng người khác. A ma của Lưu Hưng, đệ ma của ta kia mỗi ngày đến làm thân với phu lang lý chính, nhưng lại nói với người bên ngoài rằng lúc cha ma chồng ông còn sống liền ngóng trông ông nội A Trang có thể kế thừa hương hỏa. Nói tới nói lui chính là nói ông ma ma già này không tốt, không nhận người thân, hại ông nội A Trang tuyệt hậu.”

Nói đến đây, Lưu a ma liền hận, nói: “Bọn tham lam kia cũng không sợ cha A Trang buổi tối đến tìm bọn chúng. Nếu không phải vì Lưu Hưng thì sao cha A Trang có thể chết Hại con ta, còn dám bịa đặt như vậy, đúng là khinh người quá đáng. Đổi trắng thay đen, lật trái phải, không thể khốn kiếp hơn nữa. Có người nói với ông, nhà Lưu Hưng thèm nhà cửa và ruộng đất nhà ông, nghĩ chờ ông chết đi liền bảo tộc lão cho thằng hai nhà đó làm con thừa tự đến nhà ông. May mà ông sống lâu, A Trang cũng định cho con sớm, bọn họ mới không làm được.”

Phương Trí Viễn nghe cũng cực kì tức giận, một nhà Lưu Hưng này đúng là vừa khốn kiếp vừa xấu xa, đánh cũng đánh không chết, mắng cũng mắng không xong, động vào đã cảm thấy ghê tởm.

Nhưng nhìn thấy Lưu a ma đã cực kì tức giận, Phương Trí Viễn cũng không lửa cháy đổ thêm dầu nữa mà khuyên: “Ma ma không nên tức giận với loại người đó, ông xem, bây giờ ông và A Trang sống rất tốt, ngày nào cũng vui vui vẻ vẻ. Chờ con và A Trang thành thân, con và A Trang chăm sóc ông. Ông lại ôm chắt nội chơi đùa, cực kì có phúc. Mà nhà Lưu Hưng sau này như nào có thể nhìn ra, người trong thôn không thích, con cái nhiều, người nhiều đất ít. Nếu thành thành thật thật làm việc, thành thành khẩn khẩn làm người còn có thể có hy vọng an lành, nhà bọn họ lại là bằng mặt không bằng lòng, giữa huynh đệ cũng có dối trá, cứ như thế chỉ có càng ngày càng khổ.”

Lưu a ma nghĩ cũng thấy đúng. Trong thôn có rất nhiều nhà không muốn chơi với nhà đó, hơn nữa, nhà Lưu Hưng ngoài trộm cắp thì cũng khó được ăn thịt. Mấy đứa con đã đến tuổi gả cưới, thế nào cũng phải làm bọn hắn phải lột một tầng da.

Nghĩ như thế, lòng Lưu a ma cũng cân bằng lại, thậm chí còn có tâm tình trêu ghẹo Phương Trí Viễn, cười nói: “A Viễn, xem con còn là một đứa bé mà há mồm ngậm miệng là cưới A Trang. A Trang mà nghe thấy lại cho con một cái khuỷu tay. Ma ma nói con nghe, con đúng là nhớ ăn không nhớ đánh. A Trang tính tình ngại ngùng, sao con lại thích chọc ghẹo nó chứ. Nó khỏe như thế, ông thấy nó đánh con cũng thấy đau.”

Phương Trí Viễn ngượng ngùng, hắn thích đùa Lưu Trang, nhìn cậu ngượng ngùng, nhìn cậu xấu hổ, nhìn cậu ảo não, dù có bị cậu đánh cũng rất vui vẻ. Đương nhiên, lời này cũng không nên nói ra. Nhìn tâm trạng Lưu a ma khá tốt, trong lòng Phương Trí Viễn mới yên tâm hơn.

Phương Trí Viễn chuyển đề tài, nói: “Ma ma, con đã nói chuyện để con của con cùng họ A Trang với cữu cữu rồi. Cữu cữu đồng ý, nói định ngày để cữu cữu lại đây, nói với người trong họ Lưu.”

Lúc Phương Trí Viễn nói với Phương Tằng, Phương Tằng suy xét một đêm, cuối cùng đồng ý. Anh vốn không phải người cổ hủ, nếu không cũng sẽ không đồng ý nuôi Phương Trí Viễn, còn để hắn theo họ anh. Sửa họ không chỉ là chuyện một cái họ, mà còn là một phần gia sản, một phần trách nhiệm.

Phương Tằng cũng có suy nghĩ của anh, anh rất đồng tình với Lưu a ma. Hơn nữa, nếu một đứa bé có thể làm cho hai nhà càng tốt thì cũng đáng giá. Con sống cùng cha ma, họ Phương hay họ Lưu đều không quan trọng. Như vậy, sau này phụng dưỡng Lưu a ma cũng càng danh chính ngôn thuận.

Thực ra Phương Tằng cũng đã có ý nghĩ như vậy từ sớm nhưng lúc ấy anh không dám nói. Thứ nhất, lúc ấy Phương gia không có nhiều của cải, để con theo họ người khác, người ngoài không chừng sẽ cho rằng Phương gia tham gia sản của Lưu gia. Thứ hai, Phương Tằng và cháu ngoại quan hệ có tốt đến đâu cũng không thể đề nghị cháu ngoại để con mang họ người khác. Hơn nữa lúc đó Phương Trí Viễn còn nhỏ, Phương Tằng cũng không nhiều tâm tư như vậy.

Mà giờ cháu ngoại chủ động đề nghị, Phương Tằng nghĩ lại, tất nhiên là đồng ý.

**

Zổ: không có tr mới, tôi mới mò đọc lại bộ Trọng sinh chi bạo quân, chủ công trùng sinh, thụ là nam hậu, đọc cũng được.

Bộ Bạo quân trước kia tôi đọc mỗi đoạn đầu, tại thấy thụ ít đất diễn quá, mà tôi cũng không thích thụ kiểu đó lắm ~ hay thật sao Cầu spoil

Chapter
1 Chương 1: Xuyên việt
2 Chương 2: Mưu hoa
3 Chương 3: Cho làm con thừa tự
4 Chương 4: Đoạn tuyệt
5 Chương 5: Sửa tịch
6 Chương 6: Tân gia
7 Chương 7: Chuyển mộ
8 Chương 8: Săn thú
9 Chương 9: Hồng khô
10 Chương 10: Thu hoạch vụ thu
11 Chương 11: Lời đồn đại
12 Chương 12: Bán lấy tiền
13 Chương 13: Náo nhiệt
14 Chương 14: Chia cá
15 Chương 15: Nhạc đệm
16 Chương 16: Chuẩn bị
17 Chương 17: Đón người
18 Chương 18: Bạn bè
19 Chương 19: Sinh nhật
20 Chương 20: Ăn cơm
21 Chương 21: Giở trò xấu
22 Chương 22: Gặp
23 Chương 23: Đánh trả
24 Chương 24: Mua đất
25 Chương 25: Ruộng đất
26 Chương 26: Lưu gia
27 Chương 27: Chuyện xưa
28 Chương 28: Lại gặp
29 Chương 29: Tết
30 Chương 30: Chúc tết
31 Chương 31: Phát hiện
32 Chương 32: Mua bán
33 Chương 33: Thương lượng
34 Chương 34: Hợp tác
35 Chương 35: Làm ruộng
36 Chương 36: Giáo huấn
37 Chương 37: Nói trước
38 Chương 38: Hai năm
39 Chương 39: Giới thiệu
40 Chương 40: Xem mắt
41 Chương 41: Gặp mặt
42 Chương 42: Chuẩn bị
43 Chương 43: Ra mặt
44 Chương 44: Của hồi môn
45 Chương 45: Thành hôn
46 Chương 46: Sau cưới
47 Chương 47: Hồi môn (*lại mặt*)
48 Chương 48: Ống trúc
49 Chương 49: Mang thai
50 Chương 50: An thai
51 Chương 51: Việc vặt
52 Chương 52: Hoa đăng
53 Chương 53: Ngọc bội
54 Chương 54: Quyết định
55 Chương 55: Mướn người
56 Chương 56: Tâm sự
57 Chương 57: Trung thu
58 Chương 58: Sinh con
59 Chương 59: Đầy tháng
60 Chương 60: Xây nhà
61 Chương 61: Cứu người
62 Chương 62: Khinh bỉ
63 Chương 63: Cường ngạnh
64 Chương 64: Tân gia
65 Chương 65: Tin tức
66 Chương 66: Hôn lễ
67 Chương 67: Tân hôn
68 Chương 68: Đón người
69 Chương 69: Gọi người
70 Chương 70: Trưng binh
71 Chương 71: Gây chuyện
72 Chương 72: Thẩm gia
73 Chương 73: Gây rối
74 Chương 74: Lằng nhằng
75 Chương 75: Hậu quả
76 Chương 76: Tính sổ
77 Chương 77: Việc khó
78 Chương 78: Trọng điểm
79 Chương 79: Kế hoạch
80 Chương 80: Khởi hành
81 Chương 81: Phía nam
82 Chương 82: Đồn đãi
83 Chương 83: Nhận ra
84 Chương 84: Đường về
85 Chương 85: Phát hiện
86 Chương 86: Về nhà
87 Chương 87: Thái độ
88 Chương 88: Cảm kích
89 Chương 89: Ăn chua
90 Chương 90: Có hỉ
91 Chương 91: Ruộng cho thuê
92 Chương 92: Thượng hỏa
93 Chương 93: Dưa hấu
94 Chương 94: Nguồn tiêu thụ
95 Chương 95: Sinh sản
96 Chương 96: Ngày mồng tám tháng chạp
97 Chương 97: Đặt tên
98 Chương 98: Gặp
99 Chương 99: Phiền muộn
100 Chương 100: Hồng bao
101 Chương 101: Tán gẫu
102 Chương 102: Đầy tháng
103 Chương 103: Nửa năm
104 Chương 104: Khách đến
105 Chương 105: Gặp
106 Chương 106: Đại sơn
107 Chương 107: Ngoài ý muốn
108 Chương 108: Hôn mê
109 Chương 109: Tỉnh lại
110 Chương 110: Bi thương
111 Chương 111: Tang sự
112 Chương 112: Đuổi đi
113 Chương 113: Tư thục
114 Chương 114: Một năm
115 Chương 115: Khúc chung
116 Chương 116: Phiên ngoại (1)
117 Chương 117: Phiên ngoại (2)
118 Chương 118: Phiên ngoại (3)
119 Chương 119: Phiên ngoại (4)
120 Chương 120: Phiên ngoại (5)
121 Chương 121: Phiên ngoại (6)
122 Chương 122: Phiên ngoại (7)
123 Chương 123: Phiên ngoại (8)
124 Chương 124: Phiên ngoại (9)
125 Chương 125: Phiên ngoại (10) – Hoàn
Chapter

Updated 125 Episodes

1
Chương 1: Xuyên việt
2
Chương 2: Mưu hoa
3
Chương 3: Cho làm con thừa tự
4
Chương 4: Đoạn tuyệt
5
Chương 5: Sửa tịch
6
Chương 6: Tân gia
7
Chương 7: Chuyển mộ
8
Chương 8: Săn thú
9
Chương 9: Hồng khô
10
Chương 10: Thu hoạch vụ thu
11
Chương 11: Lời đồn đại
12
Chương 12: Bán lấy tiền
13
Chương 13: Náo nhiệt
14
Chương 14: Chia cá
15
Chương 15: Nhạc đệm
16
Chương 16: Chuẩn bị
17
Chương 17: Đón người
18
Chương 18: Bạn bè
19
Chương 19: Sinh nhật
20
Chương 20: Ăn cơm
21
Chương 21: Giở trò xấu
22
Chương 22: Gặp
23
Chương 23: Đánh trả
24
Chương 24: Mua đất
25
Chương 25: Ruộng đất
26
Chương 26: Lưu gia
27
Chương 27: Chuyện xưa
28
Chương 28: Lại gặp
29
Chương 29: Tết
30
Chương 30: Chúc tết
31
Chương 31: Phát hiện
32
Chương 32: Mua bán
33
Chương 33: Thương lượng
34
Chương 34: Hợp tác
35
Chương 35: Làm ruộng
36
Chương 36: Giáo huấn
37
Chương 37: Nói trước
38
Chương 38: Hai năm
39
Chương 39: Giới thiệu
40
Chương 40: Xem mắt
41
Chương 41: Gặp mặt
42
Chương 42: Chuẩn bị
43
Chương 43: Ra mặt
44
Chương 44: Của hồi môn
45
Chương 45: Thành hôn
46
Chương 46: Sau cưới
47
Chương 47: Hồi môn (*lại mặt*)
48
Chương 48: Ống trúc
49
Chương 49: Mang thai
50
Chương 50: An thai
51
Chương 51: Việc vặt
52
Chương 52: Hoa đăng
53
Chương 53: Ngọc bội
54
Chương 54: Quyết định
55
Chương 55: Mướn người
56
Chương 56: Tâm sự
57
Chương 57: Trung thu
58
Chương 58: Sinh con
59
Chương 59: Đầy tháng
60
Chương 60: Xây nhà
61
Chương 61: Cứu người
62
Chương 62: Khinh bỉ
63
Chương 63: Cường ngạnh
64
Chương 64: Tân gia
65
Chương 65: Tin tức
66
Chương 66: Hôn lễ
67
Chương 67: Tân hôn
68
Chương 68: Đón người
69
Chương 69: Gọi người
70
Chương 70: Trưng binh
71
Chương 71: Gây chuyện
72
Chương 72: Thẩm gia
73
Chương 73: Gây rối
74
Chương 74: Lằng nhằng
75
Chương 75: Hậu quả
76
Chương 76: Tính sổ
77
Chương 77: Việc khó
78
Chương 78: Trọng điểm
79
Chương 79: Kế hoạch
80
Chương 80: Khởi hành
81
Chương 81: Phía nam
82
Chương 82: Đồn đãi
83
Chương 83: Nhận ra
84
Chương 84: Đường về
85
Chương 85: Phát hiện
86
Chương 86: Về nhà
87
Chương 87: Thái độ
88
Chương 88: Cảm kích
89
Chương 89: Ăn chua
90
Chương 90: Có hỉ
91
Chương 91: Ruộng cho thuê
92
Chương 92: Thượng hỏa
93
Chương 93: Dưa hấu
94
Chương 94: Nguồn tiêu thụ
95
Chương 95: Sinh sản
96
Chương 96: Ngày mồng tám tháng chạp
97
Chương 97: Đặt tên
98
Chương 98: Gặp
99
Chương 99: Phiền muộn
100
Chương 100: Hồng bao
101
Chương 101: Tán gẫu
102
Chương 102: Đầy tháng
103
Chương 103: Nửa năm
104
Chương 104: Khách đến
105
Chương 105: Gặp
106
Chương 106: Đại sơn
107
Chương 107: Ngoài ý muốn
108
Chương 108: Hôn mê
109
Chương 109: Tỉnh lại
110
Chương 110: Bi thương
111
Chương 111: Tang sự
112
Chương 112: Đuổi đi
113
Chương 113: Tư thục
114
Chương 114: Một năm
115
Chương 115: Khúc chung
116
Chương 116: Phiên ngoại (1)
117
Chương 117: Phiên ngoại (2)
118
Chương 118: Phiên ngoại (3)
119
Chương 119: Phiên ngoại (4)
120
Chương 120: Phiên ngoại (5)
121
Chương 121: Phiên ngoại (6)
122
Chương 122: Phiên ngoại (7)
123
Chương 123: Phiên ngoại (8)
124
Chương 124: Phiên ngoại (9)
125
Chương 125: Phiên ngoại (10) – Hoàn