Chương 190: Em với anh làm hòa

Trong không khí còn thoang thoảng mùi rượu, Ngọc Sanh Hàn xách theo cái bình không, tìm khắp nơi, cuối cùng phát hiện ra một ít cặn hoa nhài dưới tán cây hoa, bùn đất ẩm ướt, tản ra mùi rượu chan chát.

Ngọc Sanh Hàn ôm chiếc bình trống rỗng kia, cứ vậy ngồi trên mặt đất, khóe miệng treo lên một nụ cười tự giễu, trong lãnh cung hoang vắn, đột nhiên phát ra một tiếng cười lớn, lộ ra sự tự giễu đau khổ trùng trùng, trong bóng đêm càng thêm hịu quạnh mà bi thương.

Ha ha~ thì ra, thích một người con gái như vậy thực sự là một sai lầm.

Hắn sao có thể từng thích một người như vậy, hơn nữa lại là cô? Hắn cho là bọn họ tính tình gần giống nhau, hắn hiểu cô, nhưng mà càng hiểu rõ, lại càng cảm thấy vô lực, càng vô lực, lại càng thấy thương tiếc cho cô.

Nhưng, cô cũng đâu có cần! Ha ha…

“Anh ở đây làm gì?” Giọng nói trong trẻo lành lạnh truyền đến từ cửa, Ngọc Sanh Hàn chợt ngẩn ra, ngẩng đầu, lại thấy Hương Diệp ôm một chiếc bình đứng ở cửa, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn.

Ngọc Sanh Hàn ôm cái bình, ngây ngẩn nhìn cô, chớp mắt mấy cái, cho là ảo giác, nhưng đó thực sự là cô.

Ngẩng đầu, nhìn nhìn chiếc bình trong tay cô, lại nhìn lại cái bình trống rỗng trong ngực mình, nhất thời có chút không phản ứng kịp.

“Đất bẩn lắm.” Hương Diệp nói, cặp mắt nhìn thẳng vào Ngọc Sanh Hàn, sắc mặt run rẩy dưới ánh trăng, tựa như trái tim đang dao động. Im lặng một lúc lâu, Hương Diệp đang tính xem nên đi về phía trước hay lùi lại phía sau, cho dù là bước về đâu, dường như cũng sẽ quyết định tương lai của bọn họ.

Do dự không dứt, lại thấy Ngọc Sanh Hàng cuối cùng như đã kịp phản ứng lại, ném chiếc bình trong ngực qua bên cạnh, nhanh chóng đứng dậy chạy về phía Hương Diệp.

Trong một chớp mắt như vậy, Hương Diệp không lấy nổi dũng khí để xoay người chạy đi.

Một tiếng loảng xoảng, cái bình trong tay rớt xuống, mật hoa nhài văng khắp nơi, tản ra mùi hương ngọt ngào. Hương Diệp còn chưa kịp xoay người, đã bị hắn ôm ngập vào lòng, Ngọc Sanh Hàn ôm chặt như vậy, giống như tâm tình mất đi trở lại, đều ở trong ngực hắn.

Bị bắt rồi. Hương Diệp thở dài trong lòng, bàn tay, khẽ nâng lên, đặt trên lưng Ngọc Sanh Hàn, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

Ánh trăng chảy trên người bọn họ, Hương Diệp mê man, sao cô còn muốn quay lại? Tại sao còn muốn ủ lại? Cho dù có chôn thêm lần nữa, cũng không còn tâm trạng như trước.

“Người anh bẩn quá.” Hương Diệp sờ thấy bùn đất trên người hắn, Ngọc Sanh Hàn không đáp lời cô, Hương Diệp chỉ có thể tiếp tục nói, “Vừa nãy còn cười thực là khủng khiếp.”

“Hệt như hung linh giữa đêm.” Hương Diệp tiếp tục bổ sung, Ngọc Sanh Hàn chợt buông cô ra, Hương Diệp đang thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Ngọc Sanh Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, ngay sau đó, vào lúc cô hoàn toàn không có phản ứng, ôm lấy đầu cô cúi xuống hôn.

Hương Diệp sửng sốt, cảm giác quen thuộc như vậy, hơi thở gần gũi như vậy, giờ phút này tràn ngập sự bá đạo và cuồng dã.

Phục hồi tinh thần lại, Hương Diệp vội vàng đưa tay đẩy hắn, Ngọc Sanh Hàn vẫn không nhúc nhích, một tay vòng qua hông cô, một tay nâng đầu cô lên, dùng sức muốn đem hơi thở của hai người dung hòa một chỗ.

Một lúc lâu, Ngọc Sanh Hàn khó khăn lắm mơi buông ra, Hương Diệp đẩy hắn ra định bỏ đi, Ngọc Sanh Hàn lại ôm cô không buông, ôm rất chặt, gầm nhẹ, “Tần Hương Diệp, em quay lại làm gì?” Tại sao lần nào cũng mang hắn đi xử tử hình, rồi tại một khắc trước khi hành hình lại chạy tới nói với hắn “Hạ đao lưu người”? Chẳng lẽ không biết là như vậy giày vò lắm sao?

Hương Diệp nhìn vẻ trách cứ trong mắt Ngọc Sanh Hàn, tròng mắt cụp xuống, ánh mắt chuyển qua chiếc bình vỡ nát trên đất, thấp giọng nói, “Bị anh đánh vỡ rồi.” Ngẩng đầu, nhìn Ngọc Sanh Hàn giống như ấm ức vô cùng, “Anh dữ với em.”

Ngọc Sanh Hàn lại choáng váng, làm gì mà nói cứ như là hắn bắt nạt người khác vậy? Rõ ràng từ đầu tới giờ, người bị cô hành hạ cho sắp phát điên là hắn!

Hắn cho là cô thích Tiêu Cẩm, hắn nhường lại vị trí Hoàng Đế, muốn dứt bỏ hoàn toàn, cô lại nhảy xuống kéo hắn lại không cho hắn đi, vất vả lắm mới đợi được cái gật đầu của cô, bởi vì một Hinh Phi, cô lại muốn chia tay với hắn, là chính cô nói muốn khôi phục quan hệ trước kia, được, hắn tôn trọng cô, đối xử với cô y như trước kia, cô lại nói không thể lấy lại mùi vị như trước.

Hắn chẳng qua chỉ tới đây chậm một chút xíu, cô đã đổ hết số rượu mà hai bọn họ cùng nhau ủ, hắn cho là tất cả tình cảm đã trút hết theo thứ rượu hoa nhài kia, cô lại xuất hiện trước mắt hắn lần nữa, còn mặt mày vô tội nói hắn dữ với cô?!! Hỏi hắn phải làm sao đây?!

Ngọc Sanh Hàn nhìn cặp mắt mở to vô tội của Hương Diệp, nhất thời lửa giận gì đó đều mất sạch, hơi buông lỏng tay, lại thấy Hương Diệp chợt thay đổi sắc mặt, vẻ mặt thanh lãnh đạm mạc, còn đâu cái vẻ đáng thương khi nãy? Té ra vừa rồi là giả bộ? Hương Diệp tránh khỏi hắn, xoay người ngồi sụp xuống.

Ngọc Sanh Hàn lúc này mới thấy rõ dưới đám mảnh vỡ đầy đất còn có cánh hoa, đây là hắn vừa mới đập vỡ sao?

Ngồi xuống theo cô, Ngọc Sanh Hàn hỏi, “Là em làm lại lần nữa sao?” Tại sao đổ đi rồi lại định làm lại?

“Thì là bị em đổ, cho nên làm lại lần nữa.”

Đúng vậy, tại sao lại muốn làm lại lần nữa? Ngọc Sanh Hàn yên lặng nhìn cô, tại sao làm lại lần nữa, đều không quan trọng, chỉ cần biết cô không vui, vậy là đủ rồi.

Hắn không nên nghe mấy lời khẩu thị tâm phi của cô.

Vươn tay, ôm lấy Hương Diệp vào trong ngực, thấp giọng nói, “Hương Diệp, chúng ta làm hoa đi, được không? Chuyện Hinh Phi, anh sẽ cho em một câu trả lời rõ ràng.”

Hương Diệp lẳng lặng tựa vào hắn, không biết câu trả lời rõ ràng theo lời hắn nói là gì, nhưng vướng mắc trong lòng cô đâu chỉ vì một Hinh Phi? Có điều, lúc hái hoa cất rượu lại lần nữa cô cũng đã nghĩ thông suốt, không muốn tiếp tục như vậy.

“Em với anh làm hòa.” Hương Diệp nhìn hắn nhẹ giọng nói, thấy sự vui sướng nơi đáy mắt Ngọc Sanh Hàn, lại bổ sung, “Cho dù anh đối đãi với chuyện của Hinh Phi thế nào, em cũng sẽ không hỏi tới. Chúng ta sẽ vẫn như trước kia, cho đến cái hẹn ba năm.”

Ngọc Sanh Hàn vốn đang rất vui mừng, lại bị câu nói cuối cùng của cô làm cho tan rã, cô vẫn còn muốn rời xa hắn sao?

Mâu sắc Ngọc Sanh Hàn ngưng trọng, nhìn Hương Diệp, một lúc lâu không nói gì, hồi lâu, sắc mặt tựa hồ như buông lỏng, kéo Hương Diệp, nghiêm túc nói, “Được.”

Nói “Được”, không phải là ước định để cô ra đi, mà là dùng những ngày tháng không nhiều này, thay đổi ý muốn rời đi của cô.

Ngọc Sanh Hàn tin tưởng, chỉ cần giải quyết hoàn toàn được chuyện của Hinh Phi, giữa bọn họ sẽ không còn nhiều vấn đề như vậy. Trong lòng Ngọc Sanh Hàn tin chắc, ôm chặt lấy Hương Diệp lần nữa, nhưng Hương Diệp vẫn là Hương Diệp lạnh lùng vô vị như trước, đẩy Ngọc Sanh Hàn ra, giương mắt liếc hắn, nói, “Anh không thấy anh phải dọn dẹp lại nơi này một lần sao?” Nếu vấn đề sau này đã được giải quyết, thì nên giải quyết vấn đề trước mắt mới phải.

“Ách?” Ngọc Sanh Hàn có chút buồn bực, Hương Diệp hai tay chống gối đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Ngọc Sanh Hàn, chỉ vào đống hỗn độn trong sân, “Anh xem anh làm chỗ này lộn xộn thế nào?”

Ngọc Sanh Hàn cau mày, đầy mặt không thoải mái, Hương Diệp vẫn rất hiên ngang, chỉ vào cái bình đã vỡ bên kia, lại chỉ vào cái bình đã vỡ dưới chân, “Hai cái này, đều do anh đánh vỡ, cho nên anh phải dọn.”

Ngọc Sanh Hàn có chút buồn cười nhìn Hương Diệp nói xong đi thẳng tới một bên ngồi xuống, y lệnh đứng dậy, nhặt hết mảnh vỡ dưới chân vứt đi, sau đó đi đến bên kia, nhặt mảnh vỡ, liếc mắt nhìn Hương Diệp, đột nhiên trên tay bị hăm vào một cái.

“Ai da.” Ngọc Sanh Hàn kêu nhẹ một tiếng, ngồi xoay lưng về phía Hương Diệp, Hương Diệp vốn đang ngồi như nhân viên giám sát, thấy hắn quay lưng ngồi sụp xuống không có động tĩnh gì, liền vội vàng chạy tới, kéo tay hắn qua hỏi, “Đâm bị thương rồi sao?”

“Phì…” Ngọc Sanh Hàn khẽ cười một tiếng như thực hiện được ý đồ, Hương Diệp biết mình bị đùa giỡn, giả bộ làm mặt hung dữ vỗ hắn một cái, Ngọc Sanh Hàn thuận thế choàng qua ôm lấy vai cô, cằm gác trên vai cô, nhẹ giọng nói, “Đi với anh.”

Hương Diệp muốn nói, cô sẽ bị hắn đánh bại.

Con ngươi chuyển động, trực tiếp co người lại, chui qua cánh tay Ngọc Sanh Hàn ra ngoài, giơ chân đá đá vào mông hắn, “Mau lao động đi, đừng có lười biếng.”

Ngọc Sanh Hàn thấy rõ là ấm ức, chỉ có thể than, “Dạ~ thưa bà chủ.” Quay đầu, lại mang một nụ cười cưng chiều, trái tim Hương Diệp khẽ nhảy lên, chỉ có thể ngượng ngùng dời mắt, nhìn lại Ngọc Sanh Hàn từ từ dọn dẹp đống tàn tích trên mặt đấy, ánh mắt lưu luyến, lộ ra một nụ cười dịu dàng nhè nhẹ, khi trút sạch thứ rượu cất kia, thực sự có thể chấm dứt mọi tình cảm, nhưng mà, trái tim nói cho cô biết sẽ rất đau, đau đến không nỡ, cho nên cô muốn cho hắn một cơ hội, cũng cho bản thân một cơ hội.

Kết quả, hắn đã quay lại, một con người kiêu ngạo như vậy, lại mở miệng xin làm hòa với cô.

Hôm sau, khi Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn cùng nhau xuất hiện trong Ngự thư phòng, thật sự khiến cho Tần Khê sợ hết hồn, xử lý chính sự qua qua xong, Ngọc Sanh Hàn xếp tấu chương lại, vứt sang bên cạnh, nói, “Đến lúc lên đường rồi.”

“Lên đường? Đi đâu?” Tần Khê có chút mù mịt. Lại thấy Ngọc Sanh Hàn đứng dậy, bước tới sau bình phong trực tiếp thay quần áo, nói là thay quần áo, thực ra chỉ là đổi long bào bên ngoài thành một chiếc áo ngoài bình thường, quần áo bên trong hình như sớm đã mặc xong, Hương Diệp lại đi qua đổi dây cột tóc cho hắn, bộ dạng một quý công tử liền xuất hiện, mà quần áo Hương Diệp đã thay xong từ sáng sớm, gọn nhẹ đơn giản, chẳng cần sửa sang gì.

Ngọc Sanh Hàn ném cho Tần Khê một cái áo ngoài, bảo hắn thay tại chỗ.

Tần Khê túm y phục mặt mày mơ hồ, nhìn Hương Diệp một chút, đột nhiên mặt đầy vẻ xấu hổ nói, “Tiểu Hương Hương nhìn người ta thay quần áo, dáng người ta đẹp ngượng lắm ấy~~~”

Hương Diệp nghe vậy liền cầm một quyển tấu chương lên ném qua, Tần Khê né một cái, cởi thẳng quan phục bên ngoài ra, thay áo ngoài, cải trang như vậy coi như xong.

An Quế đã chuẩn bị xong xe ngựa, ba người lên xe, đi thẳng đến Thiên Sứ Các.

Hương Nại Nhi lúc đó đang dạy thuật phòng sói cho các cô nương. Cô nương ở Thiên Sứ Các, có khiêu vũ, cũng có bồi rượu, bạn có nghe nói có ma ma nào lại dạy con mình thuật phòng sói không? Làm gì có!

Đây không phải là không có việc nên tự tìm việc làm sao ~ dĩ nhiên, cũng không phải là nói Hương Nại Nhi là ma ma.

Hương Nại Nhi bước ra ngoài, nhìn ba người trên xe ngựa, mặt hơi toát mồ hôi, “Mấy người định đi chơi à?”

“Đi đảo Lam Ngọc, cậu có đi không?” Hương Diệp hỏi rất đơn giản, Hương Nại Nhi lập tức rống một tiếng, ném hết đồ cho Lam Điền, nói, “Ta đi đảo Lam Ngọc đào kho báu về!”

Lam Điền chỉ biết câm nín.

Bốn người ở bên trong xe, An Quế đánh xe, Hương Nại Nhi rất buồn bực, “Không phải nói là hai ngày nữa sao? Gì mà chưa nói tiếng nào đã bảo đi?” Hại cô chẳng chuẩn bị được tí gì.

Chapter
1 Chương 1: Mở màn, tấn công hạ bộ của hắn
2 Chương 2: Tôi có rất nhiều ca ca
3 Chương 3: Vẫn còn là trẻ con
4 Chương 4: Baidu không thấy thì qua Sohu
5 Chương 5: Suy yếu giống như chẳng còn sống được bao lâu?
6 Chương 6: Hai cái phiền toái
7 Chương 7: Sáu năm sau
8 Chương 8: Sắc tím lưu ly
9 Chương 9: Hành thích vua
10 Chương 10: Cô là người của đoàn phim nào?
11 Chương 11: Ở đây không có trồng cà phê
12 Chương 12: Đều là thật
13 Chương 13: So với lần trước còn ác hơn
14 Chương 14: Nước không thể một ngày không có vua
15 Chương 15: Liên thủ diễn trò
16 Chương 16: Tốt nhất là có chuyện
17 Chương 17: Tối nay đốt đèn nói chuyện đêm khuya đi
18 Chương 18: Bị sắp đặt
19 Chương 19: Hôm nay miễn triều
20 Chương 20: Ai chọc đến ngươi?
21 Chương 21: Cho nàng thứ tốt nhất
22 Chương 22: Giống như hoa lê
23 Chương 23: Trả muội muội lại cho ta!
24 Chương 24: Ngày hôm qua thật sự đụng hỏng đầu?
25 Chương 25: Ca ca rất dễ dỗ
26 Chương 26: Vỗ tay ăn thề
27 Chương 27: Bỏ qua cho tôi đi
28 Chương 28: Lần đầu tiên lên triều
29 Chương 29: Cuối cùng cũng bãi triều
30 Chương 30: Chết đạo hữu không chết bần đạo
31 Chương 31: Chẳng qua là người qua đường Giáp
32 Chương 32: Màu hồng quá mộng ảo
33 Chương 33: Người trong lòng cô ấy
34 Chương 34: Bị hóc
35 Chương 35: Hoàng hậu tương lai
36 Chương 36: Tế điệu mối tình đầu
37 Chương 37: Buông tay
38 Chương 38: Châm ngòi
39 Chương 39: Đại lễ sắc phong
40 Chương 40: Hoàng thượng đúng là nôn nóng
41 Chương 41: Nếu không phải lòng đã có nơi chốn
42 Chương 42: Sự kiện đồ ăn sáng
43 Chương 43: Tân hôn của hai người
44 Chương 44: Tỷ muội tương xứng
45 Chương 45: Phạt chép
46 Chương 46: Tâm tâm tương tích
47 Chương 47: Quái lão đầu
48 Chương 48: Làm đồ đệ của ta đi
49 Chương 49: Ba người làm đồ đệ
50 Chương 50: Náo nhiệt quá, rất buồn bực
51 Chương 51: Chính là bảo bối
52 Chương 52: Muốn đi cậu đi mà đi
53 Chương 53: Trúng độc
54 Chương 54: Hương Diệp chết?
55 Chương 55: Đầu heo
56 Chương 56: Cái tên trên tay ông là ca ca ta
57 Chương 57: Danh Dược, không phải người?
58 Chương 58: Cả hai đều không phải
59 Chương 59: Người trong nhà
60 Chương 60: Đi đâu rồi?
61 Chương 61: Bộ dạng giống như thiếu sư phụ
62 Chương 62: Ta tự mình cứu
63 Chương 63: Một năm sau
64 Chương 64: Thiếu bao nhiêu tính cả một lượt
65 Chương 65: Bắt đầu tính sổ đi
66 Chương 66: Hát cho gia nghe một bài
67 Chương 67: Một mỹ nữ hiện đại phong cách
68 Chương 68: Giống như Tử Vi, mọi người biết rồi đấy
69 Chương 69: Đang có mang
70 Chương 70: Đi vào thời đại mới
71 Chương 71: Hổ thẹn
72 Chương 72: Nếu không làm giả hóa thật
73 Chương 73: Phỏng vấn
74 Chương 74: Ta nhìn ra ngươi không phải người tốt
75 Chương 75: Đồng loại bị lạc
76 Chương 76: Đồ lừa đảo chết tiệt!
77 Chương 77: Ngay cả dấu chấm câu cũng mang châm chọc
78 Chương 78: Chúng ta đều có
79 Chương 79: Tần Khê sẽ phụ trách
80 Chương 80: Sinh vật gâu gâu
81 Chương 81: Anh mới là lão Nhị
82 Chương 82: Chúc thọ chúc mừng
83 Chương 83: Múa Hoa đăng
84 Chương 84: Người thuyết minh thực bất đắc dĩ
85 Chương 85: Không nói dối, chỉ lừa dối
86 Chương 86: Hành động phản kích
87 Chương 87: Đại hội thi gan
88 Chương 88: Có thù báo thù, có oán báo oán
89 Chương 89: Chia đường mà đi
90 Chương 90: Có cảm giác
91 Chương 91: “Hẹn hò” thi gan
92 Chương 92: Đùa giỡn
93 Chương 93: Anh cũng có ưu điểm
94 Chương 94: Ăn trái nho đi
95 Chương 95: Giỏi nhất là dội nước lã
96 Chương 96: Nàng cũng nên tỉnh
97 Chương 97: Ai chán?
98 Chương 98: Hoàng đế giả
99 Chương 99: Đơn giản là thú vui
100 Chương 100: Bộ nào cũng nói hợp
101 Chương 101: Vẻ mặt khi ngủ
102 Chương 102: Ái muội không rõ
103 Chương 103: Chủ nhân chiếc khăn
104 Chương 104: Phiên bản hậu cung rất nhiều
105 Chương 105: Chủ nhân thật sự của khăn tay
106 Chương 106: Nói cho người có thể hiểu rõ hiểu được
107 Chương 107: Tên gọi là gì
108 Chương 108: Khúc Đoàn tụ sum vầy
109 Chương 109: Quan hệ tiên sinh phu nhân
110 Chương 110: May mắn tới
111 Chương 111: Chúng ta cũng có thể
112 Chương 112: Thập đại khổ hình được bật mí
113 Chương 113: Là sinh nhật
114 Chương 114: Tặng hoa
115 Chương 115: Bữa tối dưới ánh nến
116 Chương 116: Búp bê gấu
117 Chương 117: Tên em là Hoa Hương Dư
118 Chương 118: Đáp lễ
119 Chương 119: Trả lời đúng sự thật
120 Chương 120: Cậu bắt nạt muội muội tôi à
121 Chương 121: Giật dây cho hắn
122 Chương 122: Bên trong rừng trúc
123 Chương 123: Trà an thần cám ơn
124 Chương 124: Hội nghị nghiên thảo chân tướng
125 Chương 125: Bằng chứng lạc đề
126 Chương 126: Thật giả Hoàng đế biện luận hội
127 Chương 127: Cái này gọi là sủng ái
128 Chương 128: Nhân tố bẩm sinh tốt
129 Chương 129: Thần thiếp có tội
130 Chương 130: Hoa nở rực rỡ
131 Chương 131: Chấm dứt
132 Chương 132: Ta văn võ song toàn
133 Chương 133: Không thể nói lý
134 Chương 134: Lãnh cung thật náo nhiệt
135 Chương 135: Trà hoa đoàn tụ
136 Chương 136: Không muốn nghe anh nói nữa
137 Chương 137: Gấu bự sai rồi
138 Chương 138: Không có ai rình cùng
139 Chương 139: Gấu bự ở bên em
140 Chương 140: Thiên Sứ Các khai trương
141 Chương 141: Người như anh không uy cho lắm
142 Chương 142: Quảng trường Prague
143 Chương 143: Cho mọi người đều vui trong đau khổ
144 Chương 144: Chúng ta là Thiên Sứ Các
145 Chương 145: Bọn họ xem thường anh
146 Chương 146: Đều bị vũ nhục
147 Chương 147: Làm cổ đông kiểu thế à
148 Chương 148: Số đặc biệt mừng lễ tình nhân 1
149 Chương 149: Số đặc biệt mừng Lễ tình nhân 2 – Sô cô la bản gốc
150 Chương 150: Bánh ngọt bằng đường mạch nha vào lễ tình nhân
151 Chương 151: Lễ tình nhân – Thời kỳ hỗn loạn
152 Chương 152: Trèo cây
153 Chương 153: Trời chiều đổ về tây
154 Chương 154: Anh chờ
155 Chương 155: Đêm kinh hoàng
156 Chương 156: Đi không tiễn
157 Chương 157: Người nào đó không tim không phổi
158 Chương 158: Một con mèo ba chân
159 Chương 159: Liên Y bị bắt
160 Chương 160: Không rõ tung tích
161 Chương 161: Thái hậu, suỵt
162 Chương 162: Thông báo, Hoa si vào V
163 Chương 163: Hắn không phải là anh ấy
164 Chương 164: Hương Diệp xuất thủ
165 Chương 165: Trước kia lạnh thân, bây giờ lạnh tâm
166 Chương 166: Vì hai chữ
167 Chương 167: Ngươi còn nhớ rõ mối thù tám năm trước không
168 Chương 168: Ngự giá thân chinh
169 Chương 169: Số điện thoại bao nhiêu?
170 Chương 170: Sống chết cùng theo
171 Chương 171: Bức thư tình bí mật của Lam Vương
172 Chương 172: Một cuộc chiến giả
173 Chương 173: Ta là heo
174 Chương 174: Mị lực không bằng
175 Chương 175: Hắn khinh bạc thiếp
176 Chương 176: Em là của anh
177 Chương 177: Từng nghịch cát bao giờ chưa?
178 Chương 178: Ăn cho đủ số
179 Chương 179: Vượt ngục đi
180 Chương 180: Chính là cái đó tới
181 Chương 181: Cô em, cùng nhau làm chuyện xấu đi
182 Chương 182: Nương nương có tin vui
183 Chương 183: Con của người nọ
184 Chương 184: Anh xác định em thực máu lạnh
185 Chương 185: Lấy lùi để tiến
186 Chương 186: Gấu bự cũng bị vứt bỏ
187 Chương 187: Kể chuyện xưa cho ông
188 Chương 188: Nơi giống như trước đây
189 Chương 189: Rượu cất không thành
190 Chương 190: Em với anh làm hòa
191 Chương 191: Là aQ hay là Từ Chí Ma
192 Chương 192: Thích muội muội hay thích cô
193 Chương 193: Biến thành lòng có linh tê
194 Chương 194: Nàng là vợ trước của ta
195 Chương 195: Thất vọng thay tình yêu
196 Chương 196: Sư phụ ta
197 Chương 197: Không thích hợp khuyên bảo người khác
198 Chương 198: Con heo kia
199 Chương 199: Liên quan đến thương hại cái rắm!
200 Chương 200: Mặt nạ dưỡng da mới của Hương Nại Nhi
201 Chương 201: Mười chuyện tình nhân phải hoàn thành trước khi kết hôn
202 Chương 202: Phế hậu chiếu 1
203 Chương 203: Phế hậu chiếu 2
204 Chương 204: Phế hậu chiếu 3
205 Chương 205: Phế hậu chiếu 4
206 Chương 206: Du lịch đi
207 Chương 207: Từ Hoàng cung này sang Hoàng cung khác
208 Chương 208: Tại sao chia tay
209 Chương 209: Bị bệnh, nhớ anh
210 Chương 210: Không oán không hối thay cô ấy
211 Chương 211: Lưu luyến khóm hoa rồi
212 Chương 212: Phần thưởng bí mật
213 Chương 213: Kết cục hơn nửa năm
214 Chương 214: Rất nhiều phong thư
215 Chương 215: Tâm trạng khi về nhà thế nào?
216 Chương 216: Không cần đau thay cô
217 Chương 217: Thỉnh thoảng mệt mỏi
218 Chương 218: Đừng nói em là bạn gái của anh
219 Chương 219: Tiếp tục chiến tranh lạnh
220 Chương 220: Tân hoan bị ngó lơ
221 Chương 221: Nhặt được đồ tốt
222 Chương 222: Xuyên không vẫn rất lưu hành
223 Chương 223: Không phải người béo thì đừng giả bộ mập mạp
224 Chương 224: Đồng loại cũng không đáng tin
225 Chương 225: Phượng cầu hoàng 1
226 Chương 226: Phượng cầu hoàng 2
227 Chương 227: Phượng cầu hoàng 3
228 Chương 228: Phượng cầu hoàng 4
229 Chương 229: Phượng cầu hoàng 5
230 Chương 230: Lôi đi một, vẫn còn một
231 Chương 231: Quấy rầy người ta hẹn hò là không tốt nha
232 Chương 232: Còn sớm, mở tiệc nướng đi
233 Chương 233: Lại một khúc Phượng cầu hoàng
234 Chương 234: Hai lựa chọn, con đường thứ ba
235 Chương 235: Khúc hân hoan 1
236 Chương 236: Khúc hân hoan 2
237 Chương 237: Khúc hân hoan 3
238 Chương 238: Một cải tạo, một chào hàng
239 Chương 239: Tôi là Hoàng phi, anh là Ngọc Quân
240 Chương 240: Say rượu
241 Chương 241: Tham luyến nữ sắc
242 Chương 242: Hoàng tử, chữa bệnh nào
243 Chương 243: Đều là người xấu
244 Chương 244: Thật không có phong độ
245 Chương 245: Chuyên gia phiên dịch rất hộc máu
246 Chương 246: Toàn dân giảm béo
247 Chương 247: Muội muội không giống với bà xã
248 Chương 248: Chứng trầm cảm lâm sàng
249 Chương 249: Chân trời chân trời
250 Chương 250: Ước nguyện với mưa sao băng
251 Chương 251: Thắng được thiên hạ thắng được người
252 Chương 252: Anh nguyện cưới lại, em nguyện gả lại
253 Chương 253: Trang đầu Tây Ngọc, Thiên tử cầu hôn
254 Chương 254: Thái hậu nói
255 Chương 255: Phóng hỏa
256 Chương 256: Tỉnh mộng, Ngọc phu nhân hiện đại
257 Chương 257: Một tia hơi thở cuối cùng
258 Chương 258: Tê tâm phế liệt
259 Chương 259: Kẻ phụ bạc
260 Chương 260: Là muội muội đó
261 Chương 261: Say rượu loạn tình
262 Chương 262: Lời đồn, không cần để ý
263 Chương 263: Chầm chậm mà đi là được
264 Chương 264: Ngoại truyện: Hàng hiệu ở Hầu phủ 1
265 Chương 265: Ngoại truyện: Hàng hiệu ở Hầu phủ 2
266 Chương 266: Ngoại truyện: Hàng hiệu ở Hầu phủ 3
267 Chương 267: Ngoại truyện: Haagen Daz 1
268 Chương 268: Ngoại truyện: Haagen Daz 2
269 Chương 269: Ngoại truyện: Haagen Daz 3
270 Chương 270: Ngoại truyện: Haagen Daz 4
271 Chương 271: Tuần trăng mật ở Đông Linh 1
272 Chương 272: Tuần trăng mật ở Đông Linh 2 – Thích Thiếu Thương
273 Chương 273: Nghe nói
274 Chương 274: Vấn đề tự mình xuống bếp
275 Chương 275: Không phải thập toàn thập mỹ
276 Chương 276: Số đặc biệt ngày Cá tháng tư —- Sinh nhật vui vẻ
277 Chương 277: Ngoại truyện: Cá tháng tư —- Đùa mà thành thật
278 Chương 278: Ngoại truyện: Ngọc Tiêu Cẩm, Cầm Sắt hòa minh
279 Chương 279: Ngoại truyện: Minh lam tạp tử yên
280 Chương 280: Ngoại truyện: Hàn Thanh
281 Chương 281: Bạn chúng ta A Thương, Kỳ Thiếu Thương
282 Chương 282: Ngoại truyện cuối cùng của cuối cùng 1
283 Chương 283: Ngoại truyện cuối cùng của cuối cùng 2
284 Chương 284: Ngoại truyện cuối cùng của cuối cùng 3
285 Chương 285: Ngoại truyện cuối cùng của cuối cùng 4
Chapter

Updated 285 Episodes

1
Chương 1: Mở màn, tấn công hạ bộ của hắn
2
Chương 2: Tôi có rất nhiều ca ca
3
Chương 3: Vẫn còn là trẻ con
4
Chương 4: Baidu không thấy thì qua Sohu
5
Chương 5: Suy yếu giống như chẳng còn sống được bao lâu?
6
Chương 6: Hai cái phiền toái
7
Chương 7: Sáu năm sau
8
Chương 8: Sắc tím lưu ly
9
Chương 9: Hành thích vua
10
Chương 10: Cô là người của đoàn phim nào?
11
Chương 11: Ở đây không có trồng cà phê
12
Chương 12: Đều là thật
13
Chương 13: So với lần trước còn ác hơn
14
Chương 14: Nước không thể một ngày không có vua
15
Chương 15: Liên thủ diễn trò
16
Chương 16: Tốt nhất là có chuyện
17
Chương 17: Tối nay đốt đèn nói chuyện đêm khuya đi
18
Chương 18: Bị sắp đặt
19
Chương 19: Hôm nay miễn triều
20
Chương 20: Ai chọc đến ngươi?
21
Chương 21: Cho nàng thứ tốt nhất
22
Chương 22: Giống như hoa lê
23
Chương 23: Trả muội muội lại cho ta!
24
Chương 24: Ngày hôm qua thật sự đụng hỏng đầu?
25
Chương 25: Ca ca rất dễ dỗ
26
Chương 26: Vỗ tay ăn thề
27
Chương 27: Bỏ qua cho tôi đi
28
Chương 28: Lần đầu tiên lên triều
29
Chương 29: Cuối cùng cũng bãi triều
30
Chương 30: Chết đạo hữu không chết bần đạo
31
Chương 31: Chẳng qua là người qua đường Giáp
32
Chương 32: Màu hồng quá mộng ảo
33
Chương 33: Người trong lòng cô ấy
34
Chương 34: Bị hóc
35
Chương 35: Hoàng hậu tương lai
36
Chương 36: Tế điệu mối tình đầu
37
Chương 37: Buông tay
38
Chương 38: Châm ngòi
39
Chương 39: Đại lễ sắc phong
40
Chương 40: Hoàng thượng đúng là nôn nóng
41
Chương 41: Nếu không phải lòng đã có nơi chốn
42
Chương 42: Sự kiện đồ ăn sáng
43
Chương 43: Tân hôn của hai người
44
Chương 44: Tỷ muội tương xứng
45
Chương 45: Phạt chép
46
Chương 46: Tâm tâm tương tích
47
Chương 47: Quái lão đầu
48
Chương 48: Làm đồ đệ của ta đi
49
Chương 49: Ba người làm đồ đệ
50
Chương 50: Náo nhiệt quá, rất buồn bực
51
Chương 51: Chính là bảo bối
52
Chương 52: Muốn đi cậu đi mà đi
53
Chương 53: Trúng độc
54
Chương 54: Hương Diệp chết?
55
Chương 55: Đầu heo
56
Chương 56: Cái tên trên tay ông là ca ca ta
57
Chương 57: Danh Dược, không phải người?
58
Chương 58: Cả hai đều không phải
59
Chương 59: Người trong nhà
60
Chương 60: Đi đâu rồi?
61
Chương 61: Bộ dạng giống như thiếu sư phụ
62
Chương 62: Ta tự mình cứu
63
Chương 63: Một năm sau
64
Chương 64: Thiếu bao nhiêu tính cả một lượt
65
Chương 65: Bắt đầu tính sổ đi
66
Chương 66: Hát cho gia nghe một bài
67
Chương 67: Một mỹ nữ hiện đại phong cách
68
Chương 68: Giống như Tử Vi, mọi người biết rồi đấy
69
Chương 69: Đang có mang
70
Chương 70: Đi vào thời đại mới
71
Chương 71: Hổ thẹn
72
Chương 72: Nếu không làm giả hóa thật
73
Chương 73: Phỏng vấn
74
Chương 74: Ta nhìn ra ngươi không phải người tốt
75
Chương 75: Đồng loại bị lạc
76
Chương 76: Đồ lừa đảo chết tiệt!
77
Chương 77: Ngay cả dấu chấm câu cũng mang châm chọc
78
Chương 78: Chúng ta đều có
79
Chương 79: Tần Khê sẽ phụ trách
80
Chương 80: Sinh vật gâu gâu
81
Chương 81: Anh mới là lão Nhị
82
Chương 82: Chúc thọ chúc mừng
83
Chương 83: Múa Hoa đăng
84
Chương 84: Người thuyết minh thực bất đắc dĩ
85
Chương 85: Không nói dối, chỉ lừa dối
86
Chương 86: Hành động phản kích
87
Chương 87: Đại hội thi gan
88
Chương 88: Có thù báo thù, có oán báo oán
89
Chương 89: Chia đường mà đi
90
Chương 90: Có cảm giác
91
Chương 91: “Hẹn hò” thi gan
92
Chương 92: Đùa giỡn
93
Chương 93: Anh cũng có ưu điểm
94
Chương 94: Ăn trái nho đi
95
Chương 95: Giỏi nhất là dội nước lã
96
Chương 96: Nàng cũng nên tỉnh
97
Chương 97: Ai chán?
98
Chương 98: Hoàng đế giả
99
Chương 99: Đơn giản là thú vui
100
Chương 100: Bộ nào cũng nói hợp
101
Chương 101: Vẻ mặt khi ngủ
102
Chương 102: Ái muội không rõ
103
Chương 103: Chủ nhân chiếc khăn
104
Chương 104: Phiên bản hậu cung rất nhiều
105
Chương 105: Chủ nhân thật sự của khăn tay
106
Chương 106: Nói cho người có thể hiểu rõ hiểu được
107
Chương 107: Tên gọi là gì
108
Chương 108: Khúc Đoàn tụ sum vầy
109
Chương 109: Quan hệ tiên sinh phu nhân
110
Chương 110: May mắn tới
111
Chương 111: Chúng ta cũng có thể
112
Chương 112: Thập đại khổ hình được bật mí
113
Chương 113: Là sinh nhật
114
Chương 114: Tặng hoa
115
Chương 115: Bữa tối dưới ánh nến
116
Chương 116: Búp bê gấu
117
Chương 117: Tên em là Hoa Hương Dư
118
Chương 118: Đáp lễ
119
Chương 119: Trả lời đúng sự thật
120
Chương 120: Cậu bắt nạt muội muội tôi à
121
Chương 121: Giật dây cho hắn
122
Chương 122: Bên trong rừng trúc
123
Chương 123: Trà an thần cám ơn
124
Chương 124: Hội nghị nghiên thảo chân tướng
125
Chương 125: Bằng chứng lạc đề
126
Chương 126: Thật giả Hoàng đế biện luận hội
127
Chương 127: Cái này gọi là sủng ái
128
Chương 128: Nhân tố bẩm sinh tốt
129
Chương 129: Thần thiếp có tội
130
Chương 130: Hoa nở rực rỡ
131
Chương 131: Chấm dứt
132
Chương 132: Ta văn võ song toàn
133
Chương 133: Không thể nói lý
134
Chương 134: Lãnh cung thật náo nhiệt
135
Chương 135: Trà hoa đoàn tụ
136
Chương 136: Không muốn nghe anh nói nữa
137
Chương 137: Gấu bự sai rồi
138
Chương 138: Không có ai rình cùng
139
Chương 139: Gấu bự ở bên em
140
Chương 140: Thiên Sứ Các khai trương
141
Chương 141: Người như anh không uy cho lắm
142
Chương 142: Quảng trường Prague
143
Chương 143: Cho mọi người đều vui trong đau khổ
144
Chương 144: Chúng ta là Thiên Sứ Các
145
Chương 145: Bọn họ xem thường anh
146
Chương 146: Đều bị vũ nhục
147
Chương 147: Làm cổ đông kiểu thế à
148
Chương 148: Số đặc biệt mừng lễ tình nhân 1
149
Chương 149: Số đặc biệt mừng Lễ tình nhân 2 – Sô cô la bản gốc
150
Chương 150: Bánh ngọt bằng đường mạch nha vào lễ tình nhân
151
Chương 151: Lễ tình nhân – Thời kỳ hỗn loạn
152
Chương 152: Trèo cây
153
Chương 153: Trời chiều đổ về tây
154
Chương 154: Anh chờ
155
Chương 155: Đêm kinh hoàng
156
Chương 156: Đi không tiễn
157
Chương 157: Người nào đó không tim không phổi
158
Chương 158: Một con mèo ba chân
159
Chương 159: Liên Y bị bắt
160
Chương 160: Không rõ tung tích
161
Chương 161: Thái hậu, suỵt
162
Chương 162: Thông báo, Hoa si vào V
163
Chương 163: Hắn không phải là anh ấy
164
Chương 164: Hương Diệp xuất thủ
165
Chương 165: Trước kia lạnh thân, bây giờ lạnh tâm
166
Chương 166: Vì hai chữ
167
Chương 167: Ngươi còn nhớ rõ mối thù tám năm trước không
168
Chương 168: Ngự giá thân chinh
169
Chương 169: Số điện thoại bao nhiêu?
170
Chương 170: Sống chết cùng theo
171
Chương 171: Bức thư tình bí mật của Lam Vương
172
Chương 172: Một cuộc chiến giả
173
Chương 173: Ta là heo
174
Chương 174: Mị lực không bằng
175
Chương 175: Hắn khinh bạc thiếp
176
Chương 176: Em là của anh
177
Chương 177: Từng nghịch cát bao giờ chưa?
178
Chương 178: Ăn cho đủ số
179
Chương 179: Vượt ngục đi
180
Chương 180: Chính là cái đó tới
181
Chương 181: Cô em, cùng nhau làm chuyện xấu đi
182
Chương 182: Nương nương có tin vui
183
Chương 183: Con của người nọ
184
Chương 184: Anh xác định em thực máu lạnh
185
Chương 185: Lấy lùi để tiến
186
Chương 186: Gấu bự cũng bị vứt bỏ
187
Chương 187: Kể chuyện xưa cho ông
188
Chương 188: Nơi giống như trước đây
189
Chương 189: Rượu cất không thành
190
Chương 190: Em với anh làm hòa
191
Chương 191: Là aQ hay là Từ Chí Ma
192
Chương 192: Thích muội muội hay thích cô
193
Chương 193: Biến thành lòng có linh tê
194
Chương 194: Nàng là vợ trước của ta
195
Chương 195: Thất vọng thay tình yêu
196
Chương 196: Sư phụ ta
197
Chương 197: Không thích hợp khuyên bảo người khác
198
Chương 198: Con heo kia
199
Chương 199: Liên quan đến thương hại cái rắm!
200
Chương 200: Mặt nạ dưỡng da mới của Hương Nại Nhi
201
Chương 201: Mười chuyện tình nhân phải hoàn thành trước khi kết hôn
202
Chương 202: Phế hậu chiếu 1
203
Chương 203: Phế hậu chiếu 2
204
Chương 204: Phế hậu chiếu 3
205
Chương 205: Phế hậu chiếu 4
206
Chương 206: Du lịch đi
207
Chương 207: Từ Hoàng cung này sang Hoàng cung khác
208
Chương 208: Tại sao chia tay
209
Chương 209: Bị bệnh, nhớ anh
210
Chương 210: Không oán không hối thay cô ấy
211
Chương 211: Lưu luyến khóm hoa rồi
212
Chương 212: Phần thưởng bí mật
213
Chương 213: Kết cục hơn nửa năm
214
Chương 214: Rất nhiều phong thư
215
Chương 215: Tâm trạng khi về nhà thế nào?
216
Chương 216: Không cần đau thay cô
217
Chương 217: Thỉnh thoảng mệt mỏi
218
Chương 218: Đừng nói em là bạn gái của anh
219
Chương 219: Tiếp tục chiến tranh lạnh
220
Chương 220: Tân hoan bị ngó lơ
221
Chương 221: Nhặt được đồ tốt
222
Chương 222: Xuyên không vẫn rất lưu hành
223
Chương 223: Không phải người béo thì đừng giả bộ mập mạp
224
Chương 224: Đồng loại cũng không đáng tin
225
Chương 225: Phượng cầu hoàng 1
226
Chương 226: Phượng cầu hoàng 2
227
Chương 227: Phượng cầu hoàng 3
228
Chương 228: Phượng cầu hoàng 4
229
Chương 229: Phượng cầu hoàng 5
230
Chương 230: Lôi đi một, vẫn còn một
231
Chương 231: Quấy rầy người ta hẹn hò là không tốt nha
232
Chương 232: Còn sớm, mở tiệc nướng đi
233
Chương 233: Lại một khúc Phượng cầu hoàng
234
Chương 234: Hai lựa chọn, con đường thứ ba
235
Chương 235: Khúc hân hoan 1
236
Chương 236: Khúc hân hoan 2
237
Chương 237: Khúc hân hoan 3
238
Chương 238: Một cải tạo, một chào hàng
239
Chương 239: Tôi là Hoàng phi, anh là Ngọc Quân
240
Chương 240: Say rượu
241
Chương 241: Tham luyến nữ sắc
242
Chương 242: Hoàng tử, chữa bệnh nào
243
Chương 243: Đều là người xấu
244
Chương 244: Thật không có phong độ
245
Chương 245: Chuyên gia phiên dịch rất hộc máu
246
Chương 246: Toàn dân giảm béo
247
Chương 247: Muội muội không giống với bà xã
248
Chương 248: Chứng trầm cảm lâm sàng
249
Chương 249: Chân trời chân trời
250
Chương 250: Ước nguyện với mưa sao băng
251
Chương 251: Thắng được thiên hạ thắng được người
252
Chương 252: Anh nguyện cưới lại, em nguyện gả lại
253
Chương 253: Trang đầu Tây Ngọc, Thiên tử cầu hôn
254
Chương 254: Thái hậu nói
255
Chương 255: Phóng hỏa
256
Chương 256: Tỉnh mộng, Ngọc phu nhân hiện đại
257
Chương 257: Một tia hơi thở cuối cùng
258
Chương 258: Tê tâm phế liệt
259
Chương 259: Kẻ phụ bạc
260
Chương 260: Là muội muội đó
261
Chương 261: Say rượu loạn tình
262
Chương 262: Lời đồn, không cần để ý
263
Chương 263: Chầm chậm mà đi là được
264
Chương 264: Ngoại truyện: Hàng hiệu ở Hầu phủ 1
265
Chương 265: Ngoại truyện: Hàng hiệu ở Hầu phủ 2
266
Chương 266: Ngoại truyện: Hàng hiệu ở Hầu phủ 3
267
Chương 267: Ngoại truyện: Haagen Daz 1
268
Chương 268: Ngoại truyện: Haagen Daz 2
269
Chương 269: Ngoại truyện: Haagen Daz 3
270
Chương 270: Ngoại truyện: Haagen Daz 4
271
Chương 271: Tuần trăng mật ở Đông Linh 1
272
Chương 272: Tuần trăng mật ở Đông Linh 2 – Thích Thiếu Thương
273
Chương 273: Nghe nói
274
Chương 274: Vấn đề tự mình xuống bếp
275
Chương 275: Không phải thập toàn thập mỹ
276
Chương 276: Số đặc biệt ngày Cá tháng tư —- Sinh nhật vui vẻ
277
Chương 277: Ngoại truyện: Cá tháng tư —- Đùa mà thành thật
278
Chương 278: Ngoại truyện: Ngọc Tiêu Cẩm, Cầm Sắt hòa minh
279
Chương 279: Ngoại truyện: Minh lam tạp tử yên
280
Chương 280: Ngoại truyện: Hàn Thanh
281
Chương 281: Bạn chúng ta A Thương, Kỳ Thiếu Thương
282
Chương 282: Ngoại truyện cuối cùng của cuối cùng 1
283
Chương 283: Ngoại truyện cuối cùng của cuối cùng 2
284
Chương 284: Ngoại truyện cuối cùng của cuối cùng 3
285
Chương 285: Ngoại truyện cuối cùng của cuối cùng 4