Chương 70: 70: Cô Kể Chuyện

Trở về phòng khách sạn, cô lấy một chiếc khăn bọc đá chườm lên vết bầm trên mặt anh.

Mặc dù anh không hề than một tiếng, nhưng cô biết, cú đấm của hắn ta không hề nhẹ chút nào, nhìn vết tích để lại là rõ ràng.
"Rất đau có phải không?" Cô hỏi.
Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn từng biểu cảm trên gương mặt cô, không hề bỏ sót một động thái nào.
Ánh mắt cô tràn ngập sự lo lắng cùng bất an, kèm theo một nỗi sợ hãi từ tận sâu trong lòng.

Tay cô dịu dàng qua lại trên mặt anh, lại không dám dùng lực quá mạnh, sợ sẽ khiến anh đau.

Mỗi khi chạm vào vết nứt nơi khoé miệng, anh khẽ nhăn mày, thì lúc này mi tâm của cô cũng nhíu chặt hơn.
Nhìn biểu hiện này của cô, anh thật sự không kiềm lòng nổi, đưa tay lên nắm chặt lấy bàn tay đang cầm khăn chườm, nhẹ nhàng kéo xuống.
"Không cần chườm nữa.

Anh không sao!"
Bàn tay đang di chuyển bất chợt bị nắm chặt khiến cô sững sờ tại chỗ, đôi mắt chợt mở to rồi lại như không có gì, trở lại bình thường.
Buông chiếc khăn để lại trên bàn, cô đứng đó trước mặt anh, đăm đăm nhìn anh không nói câu gì, tựa như chờ đợi anh đến hỏi tội.

Nhưng là, anh lại nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng khiến cô tiến thoái lưỡng nan.
Mi tâm chợt nhíu lại, cô cất giọng vô cùng nhỏ: "Anh không có gì muốn hỏi em sao?"
Nhìn vẻ mặt của cô, anh thật sự không dám lại trọc ghẹo thêm, sợ cô lại suy nghĩ lung tung.

Thực chất anh đã hiểu cô đang nói đến chuyện gì, nhưng cuối cùng lại vờ như không hiểu.
"Về vấn đề gì?"
Cô lại nhíu mày càng chặt, hít sâu một hơi, thành thành thật thật lên tiếng: "Về người đàn ông kia.

Còn có chuyện của em trước đây!"
Đưa tay lên vuốt ve gương mặt đang trắng bệch của cô, anh biết cô đang vô vùng đắn đo cùng sợ hãi.

Thật sự muốn cô không cần nói cho anh, nói rằng anh đã biết.

Nhưng vì muốn tốt cho cô, muốn cô phải tự đối mặt, anh đành phải nhẫn tâm một chút, để cô tự mình nói ra những gì đã xảy ra vào năm đó.

Có như vậy, sau này cô sẽ không phải khổ sở, tiếp tục tự dày vò chính bản thân nữa.
Dĩ nhiên sau khi cô đã nói ra tất cả, anh sẽ ở bên cô cùng nhau đối diện.

Bờ vai anh mãi mãi để cô dựa vào, trái tim anh dĩ nhiên cũng đã thuộc về cô, từ rất lâu, rất lâu rồi.
Nhìn cô thật sâu, anh cất giọng dịu dàng: "Anh muốn em có thể tự nói với anh.

Nếu như em không muốn nói, anh cũng sẽ không ép buộc em.

Anh đã từng nói rồi, anh sẽ chờ em mở lòng với anh!"
"Khải Phong, xin anh, đừng bao dung với em như vậy, em thật sự không nhận nổi!"
"Diễm Linh, em hiểu vì sao mà.

Không nên nói những lời như vậy!"
Rời khỏi bàn tay đang vuốt ve trên mặt mình, cô quay lưng lại đi về hướng cửa sổ.

Biển đêm một màu đen kịt nhưng lại có thể nghe rõ ràng tiếng sóng nối đuôi xô bờ tựa như bản đồng dao của biển cả.
Thanh âm ấy lúc to lúc nhỏ, lúc dồn dập, lúc nhẹ nhàng, cũng như tiếng lòng của cô vậy, cứ thổn thức mang theo một sự mơ hồ không rõ.
Cô đắn đo suy nghĩ nên nói như thế nào, đồng thời là sự sợ hãi về kết quả của nó.

Thế nhưng chỉ là điều sớm muộn không phải sao? Trước sau gì cũng phải đối mặt! Nhanh một chút cũng tốt!
Sau đêm nay sẽ là một sự khởi đầu mới, kết thúc những chuỗi ngày khổ sở mệt mỏi.

Cô đã chuẩn bị tinh thần đón nhận kết quả xấu nhất rồi, thế nên, những gì phải đối mặt, đã đến lúc phải kéo lên rồi.
"Năm em học năm hai đại học, trong một lần giao lưu với các doanh nghiệp trong nước, em đã gặp hắn ta.

Khi ấy em chỉ lo học, không để tâm đến việc yêu đương, nên dĩ nhiên từ chối sự theo đuổi của hắn.
Hắn hơn em bảy tuổi, đã có công việc ổn định, là người thừa kế tương lai của gia tộc.

Em từ chối hắn cũng một phần vì vấn đề môn đăng hộ đối.

Anh biết không, ở Việt Nam luôn quan niệm vấn đề môn đăng hộ đối, cho nên em cũng rất sợ.
Hắn theo em từ trường học đến về nhà suốt mấy tháng liền, em bị bạn học ở lớp nói là kiêu căng, bị hàng xóm cũng lời ra tiếng vào.

Em khi ấy cũng vô cùng khó xử, cho nên cuối cùng mới quyết định đồng ý cùng hắn, chờ cho mọi việc lắng xuống rồi tính sau.
Đôi lúc nghĩ lại, em thấy bản thân lúc đó cũng đáng bị trỉ trích khi mà quá xem thường vấn đề tình cảm.

Đồng ý cho lấy lệ mà không nghĩ đến cảm nhận của đương sự.
Sau khi em đồng ý, hắn quang minh chính đại xuất hiện bên cạnh em, em cũng không mấy để tâm.

Mặc dù nói là chính thức quen nhau, nhưng rất ít khi em ở một chỗ với hắn, phần lớn những ngày cuối tuần hắn sẽ đến nhà em đóng đô, chẳng cần bận tâm em có đồng ý hay không.
Ba mẹ em thấy hắn quan tâm đến em như vậy, nên cũng không có ngăn cản, im lặng xem như ngầm đồng ý.

Riêng chỉ có Trọng Hải, nó dường như không thích hắn cho lắm, nếu không nói là chán ghét.
Em và hắn cứ như vậy cho đến khi em gần tốt nghiệp đại học, hắn bỗng dưng cầu hôn em.

Thật sự lúc đó em vô cùng bàng hoàng, nên dĩ nhiên đã từ chối.

Em nói với hắn đợi em tốt nghiệp xong rồi tính.
Khi đó hắn cũng không được vui, nhưng cũng không làm gì quá đáng, chỉ yêu cầu em đến nhà hắn gặp người lớn.

Em không có cách nào khác nên đành đồng ý với hắn.
Em nhớ cái ngày đến nhà hắn, thái độ của ba hắn cũng bình thường, nhưng mẹ hắn dường như không thích em lắm, em có thể nhìn được sự không hài lòng trong mắt bà ấy.

Có lẽ vì hắn, bà ấy cũng phải miễn cưỡng chấp nhận.
Sau khi tốt nghiệp đại học, em muốn học lên cao học nhưng bị hắn kiên quyết phản đối.

Hắn nói em không cần phải học cao như vậy, vào công ty hắn làm là được.

Em dĩ nhiên không đồng ý, một phần là vì em không muốn làm công ty đó, phần lớn là em sợ bị mọi người nói rằng em không có năng lực, chỉ dựa vào thiếu gia là hắn.
Em và hắn không gặp nhau một thời gian.

Khoảng hơn nửa tháng sau hắn mới đến tìm em làm hòa, không phản đối việc em học lên nữa, nhưng là phải đồng ý đính hôn với hắn trước.
Việc hệ trọng như vậy em làm sao có thể ngay lập tức đồng ý.

Hơn nữa, tình cảm em đối với hắn khi đó vô cùng mờ mịt.

Trước đó em chỉ đồng ý cho qua chuyện, nhưng là đã tốt nghiệp xong rồi, không thể tìm thêm lý do trì hoãn.
Suy nghĩ vài ngày, em đồng ý hắn với điều kiện, trước là đính hôn, đợi em học xong cao học mới bàn chuyện kết hôn, còn có, sau khi em học xong, công việc của em do em tự quyết định.
Hắn nghe xong cũng không cần suy nghĩ liền đồng ý.

Lúc ấy em cũng chẳng có tâm tư gì, hơn nữa điều kiện em đưa ra hắn đã đồng ý rồi, thì em còn nói được gì nữa.
Sau đó ba mẹ hắn đến nhà em bàn chuyện, ngày đính hôn cùng kết hôn đã được định.

Người lớn nói chuyện, em không thể chen vào nói lên suy nghĩ của mình, nên chỉ có thể im lặng chấp nhận.
Chỉ là không ngờ!"
Nói đến đây cô bỗng dưng không nói nữa mà nhắm mắt lại.

Khải Phong ở sau lưng nên không thể nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt cô lúc này.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, thấm trên vạt áo rồi làm như chưa từng xuất hiện.

Trên mặt cô là sự bi thương không cách nào che giấu.

Cứ mỗi lần nhắm mắt thì sự việc năm đó lại hiện lên như mới chỉ xảy ra hôm qua.
Cô vòng đôi tay tự ôm lấy chính mình đang run rẩy.

Đau đớn đến tê tâm liệt phế nhưng lại không nặn ra được thêm giọt nước mắt nào nữa.

Là đã khóc quá nhiều nên đã không còn có thể khóc được nữa, hay là nước mặt đã chảy ngược vào trong, chính cô cũng không thể rõ ràng.
Khải Phong lặng im nhìn cô đang run rẩy mà tim quặn thắt.

Để cô phải nhớ lại chuyện đau lòng, buộc cô phải đối mặt với sự ghê tởm của hắn ta, là sai hay sao? Anh tự hỏi bản thân, có nên tiếp tục để cô nói tiếp nữa hay không?
Cuối cùng, anh vẫn là không đành lòng nhìn cô đau đớn như vậy.

Có lẽ nên dừng lại thôi.

Chỉ cần sau này cô được vui vẻ hạnh phúc, không để cô phải chịu thương tổn nào nữa, rồi cô cũng dần quên đi những chuyện đau lòng này thôi.

Phải, chính là như vậy, cũng là kết quả mà anh muốn.
Tâm đã quyết, anh đứng lên, tiến về nơi cô đang đứng, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cất giọng dịu dàng: "Diễm Linh, không cần nói nữa, cũng không cần nghĩ gì nữa.

Quên đi mọi chuyện không vui, có được hay không?"
Cô lắc đầu, cất giọng nghẹn ngào: "Khải Phong, để cho em nói hết mọi chuyện, anh có quyền được biết, cũng là điều công bằng duy nhất em có thể cho anh.

Không cần thương hại em!"
"Diễm Linh, em biết anh không có ý đó.

Anh thật sự không muốn em phải chịu thêm thương tổn khi nhắc lại chuyện này.

Em chỉ cần biết rằng, anh không hề bận tâm những chuyện đó.

Cho nên, Diễm Linh, nghe anh, quên hết đi, em chỉ cần sống thật vui vẻ là được!"
"Khải Phong, em biết những người bên cạnh em đã ít nhiều nói cho anh chuyện của em.

Vậy nên anh cũng phải biết chuyện đó ám ảnh em như thế nào.

Nếu như có thể quên, em đã không cần phải khổ sở như vậy.

Chính là, nó để lại một vết thương, một vết sẹo em phải mang đến suốt đời!".

Chapter
1 Chương 1: 1: Ngày Đầu Tiên Ở San Jose
2 Chương 2: 2: Sài Thành Collection
3 Chương 3: 3: Chính Thức Gặp Gỡ
4 Chương 4: 4: Làm Quen
5 Chương 5: 5: Giúp Đỡ
6 Chương 6: 6: Bị Bán
7 Chương 7: 7: The Wind
8 Chương 8: 8: Gặp Lại
9 Chương 9: 9: Giáo Huấn
10 Chương 10: 10: Slc
11 Chương 11: 11: Nhận Định
12 Chương 12: 12: Thổ Lộ
13 Chương 13: 13: Lưỡng Lự
14 Chương 14: 14: Quyết Định
15 Chương 15: 15: Cần Người Mẫu
16 Chương 16: 16: Chụp Hình
17 Chương 17: 17: Dùng Bữa
18 Chương 18: 18: Lại Trốn Tránh
19 Chương 19: 19: Cô Thật Sự Có Khúc Mắc
20 Chương 20: 20: Ra Mắt
21 Chương 21: 21: Bữa Tối Vui Vẻ
22 Chương 22: 22: Ở Bên Anh Một Ngày Được Không
23 Chương 23: 23: Sự Thật Đầy Ẩn Ý
24 Chương 24: 24: Một Ngày Làm Tình Lữ
25 Chương 25: 25: Không Thể Kiềm Chế Hôn Cô
26 Chương 26: 26: Quyết Định Rời Đi
27 Chương 27: 27: Trở Về
28 Chương 28: 28: Thư Cô Để Lại
29 Chương 29: 29: Bị Bệnh
30 Chương 30: 30: Giãy Giụa
31 Chương 31: 31: Tỉnh Táo Trong Cơn Say
32 Chương 32: 32: Kể Chuyện
33 Chương 33: 33: Suy Đoán
34 Chương 34: 34: Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng
35 Chương 35: 35: Tường Trình
36 Chương 36: 36: Trở Về Tìm Người
37 Chương 37: 37: Nghi Hoặc
38 Chương 38: 38: Bất Ngờ Lớn
39 Chương 39: 39: Thì Ra Cô Có Một Phiên Bản
40 Chương 40: 40: Đến Nhà Gặp Trưởng Bối
41 Chương 41: 41: Cùng Trưởng Bối Nói Chuyện
42 Chương 42: 42: Cậu Em Trai Của Cô
43 Chương 43: 43: Trừng Phạt
44 Chương 44: 44: Tiếp Nhận
45 Chương 45: 45: Trằn Trọc
46 Chương 46: 46: Tan Chảy
47 Chương 47: 47: Cô Út
48 Chương 48: 48: Câu Trả Lời Của Chú Là Gì
49 Chương 49: 49: Hợp Tác
50 Chương 50: 50: Tính Kế Hay Bị Tính Kế
51 Chương 51: 51: Trọng Hải Đeo Bám
52 Chương 52: 52: Sát Hạch
53 Chương 53: 53: Phát Hiện Sai Sót
54 Chương 54: 54: Lên Tiếng Hỏi
55 Chương 55: 55: Trọng Hải Kể Chuyện
56 Chương 56: 56: Hắn Và Cmc
57 Chương 57: 57: Cho Trọng Hải Cơ Hội
58 Chương 58: 58: Anh Rể Của Cô
59 Chương 59: 59: Bàn Chuyện Đi Chơi
60 Chương 60: 60: Vui Mừng Sớm
61 Chương 61: 61: Tạo Ái Muội
62 Chương 62: 62: Thông Suốt
63 Chương 63: 63: Khó Lòng Kiềm Chế
64 Chương 64: 64: Hắn Tìm Đến
65 Chương 65: 65: Đi Nghỉ Dưỡng
66 Chương 66: 66: Bình Yên Trước Cơn Sóng Lớn
67 Chương 67: 67: Hắn Xuất Hiện Rồi!
68 Chương 68: 68: Đối Mặt
69 Chương 69: 69: Sự Thật
70 Chương 70: 70: Cô Kể Chuyện
71 Chương 71: 71: Đây Mới Là Sự Thật
72 Chương 72: 72: Chấp Nhận
73 Chương 73: 73: Kiềm Chế
74 Chương 74: 74: Mất Kiểm Soát
75 Chương 75: 75: Lột Xác
76 Chương 76: 76: Thomas
77 Chương 77: 77: Xấu Hổ
78 Chương 78: 78: Trọng Hải Lại Lắm Lời
79 Chương 79: 79: Lại Trở Thành Tâm Điểm
80 Chương 80: 80: Jk Ra Tay
81 Chương 81: 81: Cầu Hôn
82 Chương 82: 82: Ấm Áp
83 Chương 83: 83: Họp Trực Tuyến
84 Chương 84: 84: Đồng Ý Cùng Anh Đính Hôn
85 Chương 85: 85: Thông Báo
86 Chương 86: 86: Cân Nhắc
87 Chương 87: 87: Bàn Bạc Hôn Sự
88 Chương 88: 88: Trọng Hải Gặp Rắc Rối
89 Chương 89: 89: Giúp Trọng Hải Giải Quyết Rắc Rối
90 Chương 90: 90: Tùy Anh Sắp Xếp
91 Chương 91: 91: Cô Trở Bệnh
92 Chương 92: 92: Ra Mắt Nội
93 Chương 93: 93: Đây Gọi Là Duyên Phận
94 Chương 94: 94: Jk Làm Loạn
95 Chương 95: 95: Thomas Cũng Nhiều Chuyện
96 Chương 96: 96: Cuộc Càn Quét Bắt Đầu
97 Chương 97: 97: Thừa Nhận Trọng Hải
98 Chương 98: 98: Bắt Đầu Tra Xét
99 Chương 99: 99: Căn Nguyên Của Vấn Đề
100 Chương 100: 100: Cùng Nhau Phúc Hắc
101 Chương 101: 101: Chuyện Của Thomas
102 Chương 102: 102: Gây Họa
103 Chương 103: 103: Elena Đến
104 Chương 104: 104: Thử Áo
105 Chương 105: 105: Nhất Định Phải Vì Bản Thân Mình
106 Chương 106: 106: Lộ Diện Thân Phận
107 Chương 107: 107: Bàn Tính
108 Chương 108: 108: Đã Nghĩ Thông
109 Chương 109: 109: Cược
110 Chương 110: 110: Cùng Nhau Dùng Cơm
111 Chương 111: 111: Cùng Nhau Làm Loạn
112 Chương 112: 112: Người Đàn Ông Đơn Phương
113 Chương 113: 113: Bất An
114 Chương 114: 114: Phát Giác
115 Chương 115: 115: Nhắc Nhở
116 Chương 116: 116: Phản Kích
117 Chương 117: 117: Rước Dâu
118 Chương 118: 118: Xe
119 Chương 119: 119: Như Thế Nào Vẫn Đẹp
120 Chương 120: 120: Vì Anh Vì Em Vì Chúng Ta
Chapter

Updated 120 Episodes

1
Chương 1: 1: Ngày Đầu Tiên Ở San Jose
2
Chương 2: 2: Sài Thành Collection
3
Chương 3: 3: Chính Thức Gặp Gỡ
4
Chương 4: 4: Làm Quen
5
Chương 5: 5: Giúp Đỡ
6
Chương 6: 6: Bị Bán
7
Chương 7: 7: The Wind
8
Chương 8: 8: Gặp Lại
9
Chương 9: 9: Giáo Huấn
10
Chương 10: 10: Slc
11
Chương 11: 11: Nhận Định
12
Chương 12: 12: Thổ Lộ
13
Chương 13: 13: Lưỡng Lự
14
Chương 14: 14: Quyết Định
15
Chương 15: 15: Cần Người Mẫu
16
Chương 16: 16: Chụp Hình
17
Chương 17: 17: Dùng Bữa
18
Chương 18: 18: Lại Trốn Tránh
19
Chương 19: 19: Cô Thật Sự Có Khúc Mắc
20
Chương 20: 20: Ra Mắt
21
Chương 21: 21: Bữa Tối Vui Vẻ
22
Chương 22: 22: Ở Bên Anh Một Ngày Được Không
23
Chương 23: 23: Sự Thật Đầy Ẩn Ý
24
Chương 24: 24: Một Ngày Làm Tình Lữ
25
Chương 25: 25: Không Thể Kiềm Chế Hôn Cô
26
Chương 26: 26: Quyết Định Rời Đi
27
Chương 27: 27: Trở Về
28
Chương 28: 28: Thư Cô Để Lại
29
Chương 29: 29: Bị Bệnh
30
Chương 30: 30: Giãy Giụa
31
Chương 31: 31: Tỉnh Táo Trong Cơn Say
32
Chương 32: 32: Kể Chuyện
33
Chương 33: 33: Suy Đoán
34
Chương 34: 34: Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng
35
Chương 35: 35: Tường Trình
36
Chương 36: 36: Trở Về Tìm Người
37
Chương 37: 37: Nghi Hoặc
38
Chương 38: 38: Bất Ngờ Lớn
39
Chương 39: 39: Thì Ra Cô Có Một Phiên Bản
40
Chương 40: 40: Đến Nhà Gặp Trưởng Bối
41
Chương 41: 41: Cùng Trưởng Bối Nói Chuyện
42
Chương 42: 42: Cậu Em Trai Của Cô
43
Chương 43: 43: Trừng Phạt
44
Chương 44: 44: Tiếp Nhận
45
Chương 45: 45: Trằn Trọc
46
Chương 46: 46: Tan Chảy
47
Chương 47: 47: Cô Út
48
Chương 48: 48: Câu Trả Lời Của Chú Là Gì
49
Chương 49: 49: Hợp Tác
50
Chương 50: 50: Tính Kế Hay Bị Tính Kế
51
Chương 51: 51: Trọng Hải Đeo Bám
52
Chương 52: 52: Sát Hạch
53
Chương 53: 53: Phát Hiện Sai Sót
54
Chương 54: 54: Lên Tiếng Hỏi
55
Chương 55: 55: Trọng Hải Kể Chuyện
56
Chương 56: 56: Hắn Và Cmc
57
Chương 57: 57: Cho Trọng Hải Cơ Hội
58
Chương 58: 58: Anh Rể Của Cô
59
Chương 59: 59: Bàn Chuyện Đi Chơi
60
Chương 60: 60: Vui Mừng Sớm
61
Chương 61: 61: Tạo Ái Muội
62
Chương 62: 62: Thông Suốt
63
Chương 63: 63: Khó Lòng Kiềm Chế
64
Chương 64: 64: Hắn Tìm Đến
65
Chương 65: 65: Đi Nghỉ Dưỡng
66
Chương 66: 66: Bình Yên Trước Cơn Sóng Lớn
67
Chương 67: 67: Hắn Xuất Hiện Rồi!
68
Chương 68: 68: Đối Mặt
69
Chương 69: 69: Sự Thật
70
Chương 70: 70: Cô Kể Chuyện
71
Chương 71: 71: Đây Mới Là Sự Thật
72
Chương 72: 72: Chấp Nhận
73
Chương 73: 73: Kiềm Chế
74
Chương 74: 74: Mất Kiểm Soát
75
Chương 75: 75: Lột Xác
76
Chương 76: 76: Thomas
77
Chương 77: 77: Xấu Hổ
78
Chương 78: 78: Trọng Hải Lại Lắm Lời
79
Chương 79: 79: Lại Trở Thành Tâm Điểm
80
Chương 80: 80: Jk Ra Tay
81
Chương 81: 81: Cầu Hôn
82
Chương 82: 82: Ấm Áp
83
Chương 83: 83: Họp Trực Tuyến
84
Chương 84: 84: Đồng Ý Cùng Anh Đính Hôn
85
Chương 85: 85: Thông Báo
86
Chương 86: 86: Cân Nhắc
87
Chương 87: 87: Bàn Bạc Hôn Sự
88
Chương 88: 88: Trọng Hải Gặp Rắc Rối
89
Chương 89: 89: Giúp Trọng Hải Giải Quyết Rắc Rối
90
Chương 90: 90: Tùy Anh Sắp Xếp
91
Chương 91: 91: Cô Trở Bệnh
92
Chương 92: 92: Ra Mắt Nội
93
Chương 93: 93: Đây Gọi Là Duyên Phận
94
Chương 94: 94: Jk Làm Loạn
95
Chương 95: 95: Thomas Cũng Nhiều Chuyện
96
Chương 96: 96: Cuộc Càn Quét Bắt Đầu
97
Chương 97: 97: Thừa Nhận Trọng Hải
98
Chương 98: 98: Bắt Đầu Tra Xét
99
Chương 99: 99: Căn Nguyên Của Vấn Đề
100
Chương 100: 100: Cùng Nhau Phúc Hắc
101
Chương 101: 101: Chuyện Của Thomas
102
Chương 102: 102: Gây Họa
103
Chương 103: 103: Elena Đến
104
Chương 104: 104: Thử Áo
105
Chương 105: 105: Nhất Định Phải Vì Bản Thân Mình
106
Chương 106: 106: Lộ Diện Thân Phận
107
Chương 107: 107: Bàn Tính
108
Chương 108: 108: Đã Nghĩ Thông
109
Chương 109: 109: Cược
110
Chương 110: 110: Cùng Nhau Dùng Cơm
111
Chương 111: 111: Cùng Nhau Làm Loạn
112
Chương 112: 112: Người Đàn Ông Đơn Phương
113
Chương 113: 113: Bất An
114
Chương 114: 114: Phát Giác
115
Chương 115: 115: Nhắc Nhở
116
Chương 116: 116: Phản Kích
117
Chương 117: 117: Rước Dâu
118
Chương 118: 118: Xe
119
Chương 119: 119: Như Thế Nào Vẫn Đẹp
120
Chương 120: 120: Vì Anh Vì Em Vì Chúng Ta