Chương 1-1: Trùng sinh (1)

Thiên Hạo quốc

Cách kinh thành trăm dặm về hướng tây, mười dặm chung quanh, đều là cây cổ thụ lâu năm, che mất ánh sáng mặt trời,đi sâu vào trong đó, âm u giống như sắp bước vào địa ngục khôn cùng.

Một thiếu nữ nằm chính giữa rừng rậm, lộ ra một khuôn mặt trái xoan trắng như bạch ngọc, đôi mắt to long lanh lúc này đang gắt gao nhắm chặt, trên thân độc có một cái yếm, dưới hạ thân có một cái tiết khố. Tuy rằng quanh thân không có vết thương, nhưng loại tình huống này có chút cổ quái.

Không bao lâu, thiếu nữ bừng tỉnh, mờ mịt nhìn xung quanh, không biết đã xảy ra chuyện gì.

"A! Thẩm Di Phương, Mộ Dung Tuyết, tâm các ngươi thật ác độc." Sững sờ một lát, nàng đột nhiên lên tiếng, nghiến răng tức giận mắng.

Nàng-- Mộ Dung Khanh dù sao cũng là đại tiểu thư của phủ tướng quân, vốn nên được kính trọng, ai ngờ, mẫu thân mất sớm, kế mẫu vào cửa.

Kế mẫu giả nhân giả nghĩa, sủng ái có thêm, đợi đến trưởng thành, không thể gánh được trách nhiệm, nữ công không học, mọi thứ không tinh, thậm chí, chữ cũng chỉ nhận thức được vài cái.

Từ đó, nang liền bị gắn cái danh hiệu bao cỏ đại tiểu thư.

Lúc này, nàng lên mười ba tuổi, đột nhiên bị cường đạo bắt làm tù binh, sau được đương kim tam hoàng tử cứu, do thẳng thắn thành khẩn gặp lại, nàng không thể không lấy vị trí sườn phi đi vào phủ Tam hoàng tử.

Hai năm trôi qua, nàng không được sủng mà bị Tam hoàng tử phi hại chết.

Trời cao chiếu cố, nàng có thể trọng sinh, ai ngờ trọng sinh lại gặp phải trường hợp xấu hổ như vậy.

Do không coi trọng nhân sinh, kiếp trước rất nhiều chuyện không hiểu, nay tất cả đều rõ ràng. Cái gì là cường đạo bắt đi, hết thảy mọi việc đều là do kế mẫu cùng nữ nhi gây nên, đơn giản là không nghĩ nàng cản trở con đường phú quý của các nàng.

Lần này trọng sinh, không đi vào vết xe đổ, trải qua sự việc này, nợ máu phải trả bằng máu.

Mộ Dung Khanh cắn răng đứng dậy, khoanh hai tay trước ngực, đánh giá xung quanh. Theo trí nhớ kiếp trước, Tam hoàng tử dựa theo kế hoạch nhất định sẽ tìm được nàng, trước lúc đó, nàng nhất định lại phải đi vào đường cũ.

Đường cũ nàng tất nhiên không nguyện đi, việc trước mắt phải mau chóng rời khỏi nơi này.

Đột nhiên, phía trước cách đó không xa truyền đến một trận tiếng động, Mộ Dung Khanh do dự một chút, cắn răng đi đến chỗ phát ra tiếng động.

Rừng rậm quá lớn, sức lực một mình nàng cơ bản đi không được, huống chi, nay thân có vài mảnh vải, ngay cả đi ra ngoài cũng khó. Cùng với ở chỗ này chờ vận mệnh định đoạt, chi bằng liều mạng.

Mộ Dung Khanh chân trần chậm rãi bước đi, lén lút, đi vào bên trong rừng rậm, cũng chưa bị người phát hiện.

Ước chừng nửa nén hương trôi qua, đã có thể thấy rõ phía trước có người đang đánh nhau.

Hơn mười hắc y nhân vây công một người mặc y phục sắc tố thủy làm bằng tơ lụa Hàng Châu, bên hông cột một khối hắc ngọc bội. Nửa bên mặt bị mặt nạ hồ điệp che khuất. Hắn có một đôi mắt phượng hẹp dài, mang theo hơi thở lãnh khốc theo gió tản mát ra xung quanh, ngay cả khi cách vài chục thước, Mộ Dung Khanh vẫn bị rùng mình một cái.

"Cửu hoàng tử, làm sao lại là hắn?" Mộ Dung Khanh kinh ngạc. Kiếp trước như thế nào không có nghe nói Cửu hoàng tử xuất hiện xung quanh đây?

Không kịp nghĩ nhiều, phía trước đánh nhau đã đến tình trạng gay cấn.

Hạ Hầu Dịch giương kiếm, trường kiếm gia nhập vào vòng vây, cư nhiên lại chui đầu vô lưới.

Mộ Dung Khanh ở xa xa nhìn vội đưa tay lên che miệng lại, tuy rằng biết được Hạ Hầu Dịch nhất định sẽ không chết vào lúc này, nhưng thấy trường hợp này cũng không khỏi kinh hãi.

Hắc y nhân rốt cuộc có lai lịch gì, lá gan không nhỏ, cư nhiên dám động thủ đối với Cửu hoàng tử. Hơn nữa nghe lời nói của bọn họ, căn bản là không đem Cửu hoàng tử để vao mắt.

Bởi vậy có thể thấy được, thân phận bọn họ không phải bình thường. Hoặc là nói, người sau lưng bọn họ thân phận không phải bình thường.

Hạ Hầu Dịch quả thực võ công cao cường, ngay cả khi mười người vây công cũng không chút hoảng loạn. Một thanh trường kiếm như có sinh mệnh, kiếm tùy ý đi, không cần công phu, hơn mười người tất cả đều chết.

Có điều, võ công của hắn có cao cường đến đâu, nhưng rốt cuộc song quyền nan địch tứ thủ, lúc hắc y nhân bị mất mạng, hắn cũng bị trúng một nhát kiếm vào sườn bụng ngã nhào trên mặt đất.

Nằm vật xuống trên mặt đất, tầm mắt Hạ Hầu Dịch đảo qua trên người hắc y nhân, tay phải vung lên trên, một quả pháo hoa nổ tung giữa không trung, nhiều màu rực rỡ, trong vòng hơn mười dặm đều có thể nhìn thấy được.

"Được, được lắm Tam hoàng tử." Hạ Hầu Dịch cười lạnh, rồi sau đó nhắm mắt, chờ ám vệ theo lệnh chạy tới.

Nhưng mà vào lúc này, Mộ Dung Khanh rón ra rón rén lại gần Hạ Hầu Dịch. Hai con mắt như yên thủy nhìn chằm chằm y phục trên người hắn, cuối cùng nàng cũng có thể nhìn thấy y phục che được thân thể mình.

Về phần y phục trên người hắc y nhân, ngay cả nàng muốn dùng cũng không thể. Không biết có phải do Hạ Hầu Dịch cố ý giở trò xấu hay không, y phục trên người hắc y nhân đều hóa thành mảnh nhỏ, khâu vào cũng không được.

Gần, càng gần. Tới trước mặt, bàn tay nhỏ bé của Mộ Dung Khanh rất nhanh vươn ra, một phen tóm vạt áo trước của Cửu hoàng tử, khóe môi nở nụ cười sáng lạn, thật tốt, cuối cùng cũng có quần áo mặc.

"Ai?" tiếng nói lạnh như băng thẳng bức bên tai Mộ Dung Khanh, nháy mắt tay nhỏ bé của nàng lui trở về.

Nhưng Cửu hoàng tử há lại để cho nàng lui trở về, bàn tay to mở ra, đột nhiên chế trụ cổ tay của nàng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên.

Rừng rậm sâu thẳm, ánh mặt trời không tiến vào được, chỉ có mấy tia nắng nhỏ nghịch ngợm bay lượn xung quanh khuôn mặt hắn, đáng yêu giống như tinh linh.

Thiếu nữ lúc này hiển nhiên đã bị kinh hãi, trong đôi mắt to lúc này tràn đầy bất an. Đồng tử Hạ Hầu Dịch hiện lên tia thâm thúy, trong lòng dâng lên một ý nghĩ cổ quái, rất muốn bảo hộ nàng, không để nàng chịu bất cứ tổn thương nào.

Đem tầm mắt chuyển đến tay nàng đang tiếp xúc với bụng thì đồng tử Hạ Hầu Dịch càng trở nên sâu thẳm, hận không thể đem nàng hoàn toàn nhét dưới cánh chim của mình, không cho người khác nhìn thấy vẻ đẹp của nàng.

Bị phát hiện, nên làm cái gì bây giờ? Mộ Dung Khanh vốn tưởng Cửu hoàng tử bất tỉnh, vừa vặn thuận lợi cho nàng trộm y phục, ai có thể nghĩ đến, hắn vốn không bất tỉnh.

Mộ Dung Khanh cố ra vẻ đáng thương nở một nụ cười khó coi, "Thực xin lỗi, ta thật không phải cố ý, kỳ thật, ta, ta chỉ là muốn mượn ngươi một chút đồ đạc."

"Ngươi là ai, muốn làm cái gì?" Hạ Hầu Dịch ngưng mi, một cô gái, y phục rách xuất hiện ở giữa rừng rậm, không thể làm cho hắn phải nghĩ ngợi thêm.

Mộ Dung Khanh rất nhanh thu lại bàn tay tay nhỏ bé, "Ta là ai không quan trọng, thật không quan trọng, ngươi cũng không cần biết ta, mượn được đồ ta lập tức đi, tuyệt đối sẽ không chọc cho ngươi một chút phiền toái nào. Thật sự, ngươi tin tưởng ta."

"Nói!" Hạ Hầu Dịch gầm lên, dưới tay dùng sức, thiếu nữ kinh hô một tiếng bị kéo lảo đảo ngã, lấy tư thế nằm đè trên người hắn.

Chapter
1 Chương 1-1: Trùng sinh (1)
2 Chương 1-2: Trùng sinh (2)
3 Chương 2: Lập kế hoạch báo thù
4 Chương 3
5 Chương 4: Trả đũa
6 Chương 5: Dâng hương gặp chuyện không may
7 Chương 6: Trở mặt nhanh như lật sách
8 Chương 7: Ta muốn quản ngươi
9 Chương 8
10 Chương 9: Bắt buộc thừa nhận
11 Chương 10: Báo đáp tri ân
12 Chương 11: Ta muốn xoa bóp
13 Chương 12
14 Chương 13: Hội ngắm hoa
15 Chương 14: Chương 14: Ngũ Hoàng Tử Hiện Thân Ngoài Ý Muốn
16 Chương 15: Chương 15: Diêu Khả Tâm Gặp Phải Cảnh Tiên Nhân Chưởng
17 Chương 16: Chương 16: Hội Hội Tiểu Hầu Gia
18 Chương 17: Chương 17: Cùng Ninh Vương Đánh Cờ
19 Chương 18: Chương 18: Kịch Hay Lên Sân
20 Chương 19: Chương 19: Chuyện Xấu Bị Vạch Trần
21 Chương 20: Chương 20: Đêm Khuya Khách Đến
22 Chương 21: Chương 21: Nam Nhân Mặt Nạ Không Phải Người Tốt?
23 Chương 22: Chương 22: Chán Ghét Lam Sắc Uất Kim Hương
24 Chương 23: Chương 23: Tại Sao Ngươi Lại Đến?
25 Chương 24: Chương 24: Sai Lầm Sẽ Bao Che Khuyết Điểm Sao?
26 Chương 25: Chương 25: Gia Của Chúng Ta Là Người Tốt
27 Chương 26: Chương 26: Uy Danh Của Tảo Bà Tinh Lan Xa
28 Chương 27: Chương 27: Đại Mạ Quần Thần
29 Chương 28: Chương 28: Trong Cung Truyền Kiến
30 Chương 29: Chương 29: Hoàng Thượng Mỹ Đại Thúc
31 Chương 30: Chương 30: Hoàng Thượng Cũng Trúng Chiêu?
32 Chương 31: Chương 31: Thiếu
33 Chương 32: Chương 32: Ta Cắn, Cắn Cắn Cắn
34 Chương 33: Chương 33: Hạ Độc
35 Chương 34: Chương 34: Muốn Ăn Quỵt Sao?
36 Chương 35: Chương 35: Trang, Ngươi Dùng Sức Trang
37 Chương 36: Chương 36: Cùng Thái Sư Nói Chuyện
38 Chương 37: Chương 37: Công Chúa Cũng Có Khắc Tinh
39 Chương 38: Chương 38: Cho Ngươi Nếm Thử Chút Vị Đắng
40 Chương 39: Chương 39: Chỉ Hận Không Sớm Gặp A
41 Chương 40: Chương 40: Không Để Ý Biến Thái Giám
42 Chương 41: Chương 41: Có Hứng Thú, Không Buông Tay
43 Chương 42: Chương 42: Hạ Sính Lễ
44 Chương 43: Chương 43: Khoe Khoang Cái Gì Đây?
45 Chương 44: Chương 44: Tiểu Bạch Kiểm
46 Chương 45: Chương 45: Dạ Ngọc Cùng Hồng Tuyết
47 Chương 46: Chương 46: Đua Ngựa
48 Chương 47: Chương 47: Không Cho Phép, Không Cho Phép, Không Cho Phép
49 Chương 48: Chương 48: Thiếu
50 Chương 49: Chương 49: Ta Là Phu Quân Nàng
51 Chương 50: Chương 50: Thực Sự Rất Già Sao?
52 Chương 51: Chương 51: Thành Môn Thất Hỏa Ương Cập Trì Ngư
53 Chương 52: Chương 52: Mũi Chó A Hữu Mộc Hữu
54 Chương 53: Chương 53: Tiểu Dã Miêu, Đừng Nghĩ Chạy
55 Chương 54: Chương 54: Khốc Nam Nói Hộ, Chơi Rất Vui
56 Chương 55: Chương 55: Đại Hôn, Cái Hôn Đầu Tiên
57 Chương 56: Chương 56: Một Đêm Hơn Mười Lang
58 Chương 57: Chương 57: Hàn Độc Phát Tác
59 Chương 58: Chương 58: Ma Y Đại Nhân Trở Về Rồi
60 Chương 59: Chương 59: Sát Thương Tẩu Hỏa Rất Đáng Sợ
61 Chương 60: Chương 60: Ta Còn Muốn
62 Chương 61: Chương 61: Tự Cầu Hạ Đường
63 Chương 62: Chương 62: Động Phòng Rồi
64 Chương 63: Chương 63: Thai Độc
65 Chương 64: Chương 64: Một Hai Chuyện Của Thái Giám Cùng Thái Tử Phi
66 Chương 65: Chương 65: Nữ Nhân Này Quá Biết Kêu Đi?
67 Chương 66: Chương 66: Chúng Ta Cũng Làm Chuyện Mỹ Hảo?
68 Chương 67: Chương 67: Tiêu Tưởng Nam Nhân Của Ta, Muốn Chết
69 Chương 68: Chương 68: Nam Nhân Không Biết Thương Hương Tiếc Ngọc
70 Chương 69: Chương 69: Đến Băng Cốc Ngộ Vưu Vật Mỹ Thảo
71 Chương 70: Chương 70: Đại Chiến Băng Cốc
Chapter

Updated 71 Episodes

1
Chương 1-1: Trùng sinh (1)
2
Chương 1-2: Trùng sinh (2)
3
Chương 2: Lập kế hoạch báo thù
4
Chương 3
5
Chương 4: Trả đũa
6
Chương 5: Dâng hương gặp chuyện không may
7
Chương 6: Trở mặt nhanh như lật sách
8
Chương 7: Ta muốn quản ngươi
9
Chương 8
10
Chương 9: Bắt buộc thừa nhận
11
Chương 10: Báo đáp tri ân
12
Chương 11: Ta muốn xoa bóp
13
Chương 12
14
Chương 13: Hội ngắm hoa
15
Chương 14: Chương 14: Ngũ Hoàng Tử Hiện Thân Ngoài Ý Muốn
16
Chương 15: Chương 15: Diêu Khả Tâm Gặp Phải Cảnh Tiên Nhân Chưởng
17
Chương 16: Chương 16: Hội Hội Tiểu Hầu Gia
18
Chương 17: Chương 17: Cùng Ninh Vương Đánh Cờ
19
Chương 18: Chương 18: Kịch Hay Lên Sân
20
Chương 19: Chương 19: Chuyện Xấu Bị Vạch Trần
21
Chương 20: Chương 20: Đêm Khuya Khách Đến
22
Chương 21: Chương 21: Nam Nhân Mặt Nạ Không Phải Người Tốt?
23
Chương 22: Chương 22: Chán Ghét Lam Sắc Uất Kim Hương
24
Chương 23: Chương 23: Tại Sao Ngươi Lại Đến?
25
Chương 24: Chương 24: Sai Lầm Sẽ Bao Che Khuyết Điểm Sao?
26
Chương 25: Chương 25: Gia Của Chúng Ta Là Người Tốt
27
Chương 26: Chương 26: Uy Danh Của Tảo Bà Tinh Lan Xa
28
Chương 27: Chương 27: Đại Mạ Quần Thần
29
Chương 28: Chương 28: Trong Cung Truyền Kiến
30
Chương 29: Chương 29: Hoàng Thượng Mỹ Đại Thúc
31
Chương 30: Chương 30: Hoàng Thượng Cũng Trúng Chiêu?
32
Chương 31: Chương 31: Thiếu
33
Chương 32: Chương 32: Ta Cắn, Cắn Cắn Cắn
34
Chương 33: Chương 33: Hạ Độc
35
Chương 34: Chương 34: Muốn Ăn Quỵt Sao?
36
Chương 35: Chương 35: Trang, Ngươi Dùng Sức Trang
37
Chương 36: Chương 36: Cùng Thái Sư Nói Chuyện
38
Chương 37: Chương 37: Công Chúa Cũng Có Khắc Tinh
39
Chương 38: Chương 38: Cho Ngươi Nếm Thử Chút Vị Đắng
40
Chương 39: Chương 39: Chỉ Hận Không Sớm Gặp A
41
Chương 40: Chương 40: Không Để Ý Biến Thái Giám
42
Chương 41: Chương 41: Có Hứng Thú, Không Buông Tay
43
Chương 42: Chương 42: Hạ Sính Lễ
44
Chương 43: Chương 43: Khoe Khoang Cái Gì Đây?
45
Chương 44: Chương 44: Tiểu Bạch Kiểm
46
Chương 45: Chương 45: Dạ Ngọc Cùng Hồng Tuyết
47
Chương 46: Chương 46: Đua Ngựa
48
Chương 47: Chương 47: Không Cho Phép, Không Cho Phép, Không Cho Phép
49
Chương 48: Chương 48: Thiếu
50
Chương 49: Chương 49: Ta Là Phu Quân Nàng
51
Chương 50: Chương 50: Thực Sự Rất Già Sao?
52
Chương 51: Chương 51: Thành Môn Thất Hỏa Ương Cập Trì Ngư
53
Chương 52: Chương 52: Mũi Chó A Hữu Mộc Hữu
54
Chương 53: Chương 53: Tiểu Dã Miêu, Đừng Nghĩ Chạy
55
Chương 54: Chương 54: Khốc Nam Nói Hộ, Chơi Rất Vui
56
Chương 55: Chương 55: Đại Hôn, Cái Hôn Đầu Tiên
57
Chương 56: Chương 56: Một Đêm Hơn Mười Lang
58
Chương 57: Chương 57: Hàn Độc Phát Tác
59
Chương 58: Chương 58: Ma Y Đại Nhân Trở Về Rồi
60
Chương 59: Chương 59: Sát Thương Tẩu Hỏa Rất Đáng Sợ
61
Chương 60: Chương 60: Ta Còn Muốn
62
Chương 61: Chương 61: Tự Cầu Hạ Đường
63
Chương 62: Chương 62: Động Phòng Rồi
64
Chương 63: Chương 63: Thai Độc
65
Chương 64: Chương 64: Một Hai Chuyện Của Thái Giám Cùng Thái Tử Phi
66
Chương 65: Chương 65: Nữ Nhân Này Quá Biết Kêu Đi?
67
Chương 66: Chương 66: Chúng Ta Cũng Làm Chuyện Mỹ Hảo?
68
Chương 67: Chương 67: Tiêu Tưởng Nam Nhân Của Ta, Muốn Chết
69
Chương 68: Chương 68: Nam Nhân Không Biết Thương Hương Tiếc Ngọc
70
Chương 69: Chương 69: Đến Băng Cốc Ngộ Vưu Vật Mỹ Thảo
71
Chương 70: Chương 70: Đại Chiến Băng Cốc