Chương 30: Nguy kịch

Bạch Chỉ cầm thuốc quay lại thì thấy Triệu Bắc Hành đang ngồi trên ghế bệnh viện, hai tay che mặt, khuỷu tay tì vào đầu gối, nước mắt lặng lẽ chảy xuôi theo kẽ hở trên những ngón tay.

“Anh Hành ơi…”

Triệu Bắc Hành ngẩng đầu lên nhìn cậu, lúng ta lúng túng chùi nước mắt lên áo: “Đừng có cười anh.”

Bạch Chỉ lếch thếch lại ngồi cạnh anh, đoạn cởi áo khoác ra đưa cho người bên cạnh.

“Cậu mặc đi, anh không thấy lạnh đâu.” Ban nãy hai người đi vội quá nên quên luôn chiếc áo khoác bị vứt trên nền tuyết của Triệu Bắc Hành, nãy giờ anh chỉ mặc có mỗi chiếc áo tay ngắn trên người.”

“Anh mặc đi ạ, để em gọi Nhị Lương Tử bảo mấy đứa mang hai bộ đồ tới đây, chứ giờ cũng không biết khi nào cụ Lưu mới ra được.” Bạch Chỉ lấy điện thoại ra báo cho Nhị Lương Tử rồi nhờ nó đem quần áo tới, một lát sau cả bọn cùng kéo đến bệnh viện.

“Cụ Lưu sao rồi anh Hành?”

Triệu Bắc Hành khàn khàn đáp: “Không biết, vẫn đang cấp cứu. Anh có gọi cho con trai cụ rồi.” Để lỡ mà ông cụ thật sự không qua khỏi… thì cũng còn có người thân bên cạnh xử lý.

Thịnh Tử đưa quần áo cho Triệu Bắc Hành: “Cần tụi em giúp gì không anh?”

“Mấy đứa về trước đi, ở đây cũng không ích gì. Mai Nhị Lương Tử giao hàng giúp anh, có gì gấp thì cứ gọi ngay cho anh.”

“Dạ, vậy tụi em về đây.” Đám nhóc lũ lượt kéo đến rồi lại đi về.

Tay Triệu Bắc Hành đang bị thương nên Bạch Chỉ giúp anh xỏ áo vào, sau đó tự mặc áo lông của mình lại. Trong bệnh viện có máy sưởi nhưng kẻ đến người đi liên tục nên gió lạnh vẫn khiến cậu hơi rét run.

Ở hành lang không được phép hút thuốc nên Triệu Bắc Hành đi ra bên hông châm một điếu, lòng nặng nề tâm sự. Thấy Bạch Chỉ bước tới bên cạnh, anh hỏi: “Tiểu Bạch, cậu nói xem con người ta sống trên đời này để làm gì vậy?”

Triệu Bắc Hành hà ra một hơi khói thuốc, hỏi một câu mà ngay cả triết học gia cũng không đưa ra đáp án chuẩn xác được.

“Ừm… Em cũng không biết nữa, chắc là để ăn uống ngủ nghỉ rồi trải qua sinh lão bệnh tử.”

“Cụ Lưu bình thường nói năng nghe cộc cằn chứ thật ra ông ấy tốt bụng lắm.”

Bạch Chỉ gật đầu công nhận: “Em biết mà, mỗi lần qua chơi là cụ cứ lấy đồ cho em ăn thôi.”

Triệu Bắc Hành khẽ cười: “Vì ông nghĩ em là con nít đó, mà thật ra trong mắt cụ Lưu thì ai cũng là con nít thôi.” 

Đôi mắt Bạch Chỉ có hơi nhòe nước, cậu chớp chớp đôi mắt, đoạn ngẩng đầu nhìn Triệu Bắc Hành. Hóa ra đôi mắt người nọ cũng đang lấp lánh giọt lệ.

“Ban đầu anh phải đi vay tới 300 ngàn tệ mới mở được vựa trái cây. Lúc đó mọi người trong làng đều bỏ anh điên rồi nên mới phá của như vậy. Cha mẹ anh sầu lo đến mức không chợp mắt nổi, nửa đêm khoác áo ngồi gạt nước mắt cạnh lò sưởi đầu giường. Nhưng dầu vậy hai người vẫn không thuyết phục anh nổi, vì anh là cái thằng từ nhỏ đã nói một là một, hai là hai.”

Bạch Chỉ không rõ tại sao Triệu Bắc Hành nhắc đến chuyện này nên chỉ im lặng lắng nghe.

“Giai đoạn đầu anh cũng rén dữ lắm, lúc thì sợ phải đền tiền cho người ta, lúc lại sợ không làm gì ra hồn. Nhưng tiền là vật chết, người là vật sống mà, lỡ gặp chuyện xui rủi thì cũng kiếm lại tiền được thôi. Hồi đó anh nhắm miếng đất này của cụ Lưu nên tới hỏi thuê, ai ngờ ông cụ trái tính trái nết quyết không đồng ý. Đến lúc anh nghĩ là thôi, dẹp không thuê nữa thì cụ Lưu lại đổi ý, thậm chí còn cho anh thuê với giá rẻ rề làm anh cứ thắc mắc mãi.”

Nghe đến đây Bạch Chỉ bật cười.

“Sau anh mới biết, do đợt đó anh cứ chạy tới tám chuyện với cụ Lưu tối ngày nên ông quen hơi, đến lúc anh đột ngột bỏ đi cụ Lưu thấy hụt hẫng, bảo là ở một mình buồn quá.”

Bạch Chỉ thở dài một hơi, cậu bỗng nhớ tới bố mẹ mình. Mấy năm nay cậu gần như chẳng liên lạc gì với gia đình vì chuyện sống chung với Trần Hạo. Đã 4 năm rồi Bạch Chỉ chưa gọi điện cho bố, cậu vẫn nhớ như in lần cuối cùng hai bố con nói chuyện, ông đã chỉ thẳng mặt cậu quát: “Nhục mặt tao lắm rồi, mày cút luôn đi. Coi như từ đây tao không có thằng con như mày nữa, sau này cũng đừng có vác cái mặt về đây!” 

Lúc đó hai bố con đều đang nóng máu như nhau, Bạch Chỉ nghe xong lập tức đi thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi căn nhà mình đã sống hơn 20 năm, đến tận bây giờ vẫn chưa quay lại.

“Tiểu Bạch, lỡ ông cụ không qua được thì…” Triệu Bắc Hành nghẹn ngào. Anh ngẩng đầu th ở dốc, yết hầu chuyển động.

“Không có đâu mà, cụ Lưu tốt bụng lắm. Người ta bảo ở hiền gặp lành, ông cụ chắc chắn sẽ không sao đâu anh.” Nước mắt Bạch Chỉ vô thức tuôn rơi, cậu kéo tay Triệu Bắc Hành òa khóc nức nở. Tính Bạch Chỉ vốn nhạy cảm, gặp chuyện là cậu sẽ không kiềm chế được. Giờ cứ nhớ đến chuyện mỗi lần ghé nhà chơi, cụ Lưu run rẩy lấy đồ ăn ra đãi cậu là Bạch Chỉ thấy lòng quặn thắt không chịu nổi.

11 giờ hơn, y tá lại đi ra báo tình hình bệnh nhân đang nguy kịch, cụ Lưu bị nhồi máu não và xơ cứng động mạch. Lần trước bệnh tái phát khiến ông liệt nửa người rồi, lần này nếu may mắn cứu được thì cũng không thể đặt chân xuống giường lần nữa.

Hai người lặng lẽ ngồi trên ghế ngoài hành lang, mặt mày u ám tuyệt vọng.

Con trai cụ Lưu tới tối hôm sau mới đến được bệnh viện, anh ta đón taxi đi thẳng từ Bắc Kinh về Bạch Thành tốn hơn mấy nghìn tệ. Xe vừa dừng lại Lưu Thụ Thâm đã hộc tốc chạy vào bệnh viện. 

3 giờ sáng nay cụ Lưu mới được cấp cứu thành công, hiện ông cụ đang nằm trong phòng ICU và vẫn chưa qua khỏi cơn nguy kịch.

*ICU hay Intensive Care Unit là phòng chăm sóc đặc biệt.

Lưu Thụ Thâm vừa khóc vừa chạy đến, trông thấy Triệu Bắc Hành anh ta vội kéo tay hỏi: “Cha tôi đâu? Cha tôi sao rồi?”

Triệu Bắc Hành dẫn anh ta tới phòng ICU, đứng ngoài cửa nhìn xuyên qua lớp cửa kính. Cụ Lưu đang mặt mày tái nhợt nằm trên giường bệnh, từ đầu đến chân cắm đủ loại dây nhợ.

Lưu Thụ Thâm mềm nhũn cả chân, anh ta quỳ mọp ngoài cửa run rẩy hồi lâu mới khóc rống lên gọi: “Cha ơi!!!”

Triệu Bắc Hành vươn tay định đỡ đối phương dậy, thế nhưng Lưu Thụ Thâm như kiệt sức hẳn khiến anh phải vừa ôm vừa kéo người nọ ngồi vào ghế. Bạch Chỉ vừa đi đóng thêm tiền về, vừa lên lầu thì đã trông thấy một người đàn ông đang ngồi co quắp khóc lóc thảm thiết trên ghế.

“Anh Hành, đây là…”

“Con trai cả của cụ Lưu.”

Bạch Chỉ liếc xéo Lưu Thụ Thâm một phát, con người gì mà biết bố mình đã không được khỏe mấy nhưng vẫn cứ để mặc ông cụ ở nhà một mình như thế. Cũng may lần này có Triệu Bắc Hành chứ không cụ Lưu chết lúc nào chắc cũng chẳng ai hay.

Lưu Thụ Thâm khóc chán chê rồi mới cầm tay Triệu Bắc Hành rối rít bảo: “Anh hơn cậu mấy tuổi nên cho phép anh gọi một tiếng em Hành. Lần này phải cảm ơn cậu nhiều lắm, cha anh thường hay nhắc tên cậu lắm, bảo là cậu giúp đỡ ông rất nhiều.”

Triệu Bắc Hành rụt tay lại: “Có qua có lại thôi anh, cụ Lưu cũng giúp em nhiều lắm.”

“Nhưng anh vẫn phải cảm ơn cậu một tiếng cho đàng hoàng. Thân là con ruột như anh lại làm không tròn trách nhiệm, báo hiếu cha mẹ còn thua cả một người hàng xóm như cậu, giờ anh hối hận lắm.” Lưu Thụ Thâm cúi đầu thở dài.

Năm ngoái anh ta cũng từng nhắc đến chuyện ra Bắc Kinh sống cùng nhưng đã bị ông cụ từ chối, nào là lo nhà cửa để hoang, lo gà vịt không ai chăm, lo nhất là phải cách xa người vợ quá cố… Cụ Lưu vẫn thường bảo, mình ở đây thì ít ra khi nào bà cụ nhớ nhà còn có chốn để về, chứ ông đi mất biệt rồi bà không tìm được đường về thì sao. Lưu Thụ Thâm nhớ tới những lời này của cha lại thấy xót xa trong lòng, tiếp tục bưng mặt khóc tỉ tê.

“Nếu không nhờ ơn hai cậu thì chắc… ngay cả lần cuối gặp mặt cha… tôi cũng không có cơ hội luôn rồi.”

Triệu Bắc Hành vỗ lưng đối phương bảo: “Anh đừng có nói như vậy, bác sĩ bảo tình trạng của cụ Lưu vẫn chưa nghiêm trọng lắm, biết đâu mấy bữa sau được xuất viện thì sao.”

Lưu Thụ Thâm gật đầu, lần này bất kể cha có nói gì anh cũng nhất định phải đưa ông tới Bắc Kinh sống cùng mình, chứ để cha sống một mình nơi đây anh không yên lòng nổi.

Hơn 9 giờ tới, đứa con thứ của cụ Lưu là Lưu Thụ Anh cũng dắt chồng con về tới quê. Hai anh em vừa gặp đã bật khóc ôm chầm lấy nhau, khóc chán chê rồi lại tiếp tục cảm ơn. Mặt mũi Lưu Thụ Anh tèm lem nước mắt, cô kéo tay Bạch Chỉ hỏi: “Em đóng viện phí hết bao nhiêu để chị gửi trả lại cho.”

“Em… Em chưa cần gấp đâu chị.”

“Đưa hóa đơn cho chị xem đi, tiền này sao có thể để hai đứa trả được.”

Bạch Chỉ nghe vậy đành phải đưa hóa đơn cho cô. Tổng cộng hết 35 nghìn tệ, trong đó còn nhiều khoản đã đóng nhưng chưa dùng tới. Lưu Thụ Anh kết bạn Wechat với Bạch Chỉ rồi gửi tiền thẳng qua: “Cảm ơn hai đứa, nếu mà không có hai đứa thì chắc chị với anh hai ân hận đến suốt đời quá.”

Lưu Thụ Thâm nhìn đồng hồ bảo: “Cũng muộn rồi, để anh với em gái ở đây trông cho, hai đứa về nhà nghỉ đi.”

Bạch Chỉ đã một ngày một đêm không ngủ, hai mắt giờ đã díu lại đến mức không mở ra nổi nhưng cậu vẫn muốn ở lại đây đợi, muốn tận mắt nhìn cụ Lưu được chuyển qua phòng bệnh bình thường mới an tâm đi được.

Triệu Bắc Hành cũng lắc đầu: “Để tụi em ngồi canh thêm một đêm nữa đi, ông cụ mà không sao thì tụi em về cũng chẳng muộn.”

Lưu Thụ Anh cảm kích hai người từ tận đáy lòng.

Do gấp rút về quê nên bọn họ cũng chưa ai ăn gì, người lớn thì nhịn được chứ trẻ con đâu thể nhịn. Chồng Lưu Thụ Anh xuống lầu mua mấy phần cơm hộp và sữa nóng rồi chia cho từng người. 

Tâm trạng hai anh em họ Lưu đang không mấy dễ chịu nên nuốt cơm cũng khó vào, Triệu Bắc Hành thì khác, anh chén sạch cả hộp. Hai hôm nay ở viện cơm nước bỏ bụng anh chẳng được bao nhiêu, bụng lúc nào cũng lưng chừng không đủ no.

Bạch Chỉ đưa phần cơm của mình qua cho Triệu Bắc Hành ăn giúp, cậu không quá đói nên chỉ cần uống miếng sữa nóng là được.

Hơn 1 giờ sáng, tính tới lúc này Bạch Chỉ đã hơn 20 tiếng không ngủ, hai mắt cậu muốn sụp xuống. Triệu Bắc Hành  bảo cậu nằm lên ghế, gối đầu lên đùi mình ngủ một giấc cho khỏe. Giờ đã nửa đêm nên hàng ghế cũng rỗng không, Bạch Chỉ cởi giày nằm nghiêng qua một bên, gối đầu lên chân Triệu Bắc Hành ngủ mất. Sợ Bạch Chỉ ngủ say lăn kềnh ra đất nên Triệu Bắc Hành đỡ tay sau lưng cậu rồi cũng thiếp đi ngay trên ghế.

Giữa giấc ngủ chập chờn, dường như có ai đó đang gọi anh dậy.

“Hành con, thằng Hành này!”

Triệu Bắc Hành mơ màng mở bừng mắt thì thấy cụ Lưu đang vui vẻ mỉm cười đứng trước mặt anh.

“Cụ Lưu tỉnh rồi hả?”

Chapter
1 Chương 1: 1: Chia Tay
2 Chương 2: 2: Nhân Viên Kế Toán Họ Bạch
3 Chương 3: 3: Bán Sỉ Trái Cây
4 Chương 4: 4: Mới Đến
5 Chương 5: Mua quần áo
6 Chương 6: Kể chuyện ma
7 Chương 7: Em sợ
8 Chương 8: Thân già ở lại
9 Chương 9: Trung tâm tắm gội
10 Chương 10: Chà lưng
11 Chương 11: Nhị Bảo
12 Chương 12: Hướng dẫn chữa nấc cụt
13 Chương 13: Lê đông lạnh
14 Chương 14: Bị bệnh
15 Chương 15: Đi công tác
16 Chương 16: Chú thím Sáu
17 Chương 17: Bị niêm phong rồi!
18 Chương 18: Tìm người giúp đỡ
19 Chương 19: Mọi chuyện rồi cũng đâu vào đấy
20 Chương 20: Vị khách không mời
21 Chương 21: Chào hàng
22 Chương 22: Rời bỏ
23 Chương 23: Rửa chân
24 Chương 24: Playboy
25 Chương 25: Mắc kẹt trên đường
26 Chương 26: Anh Hành là trai tân?
27 Chương 27: May mắn từ trên trời rơi xuống
28 Chương 28: Siêu thị Huệ Hữu
29 Chương 29: Cụ Lưu lâm trọng bệnh!
30 Chương 30: Nguy kịch
31 Chương 31: Tang lễ
32 Chương 32: Bị bắt tại trận
33 Chương 33: Cạn ly hát vang
34 Chương 34
35 Chương 35: Về nhà ăn Tết
36 Chương 36: Triệu Bắc Lâm
37 Chương 37: Mẹ ơi, con nhớ mẹ
38 Chương 38: Đi chợ phiên
39 Chương 39: Trò hề
40 Chương 40: Chữa bệnh âm
41 Chương 41: Mời thần tiên
42 Chương 42: Tết đến rồi!
43 Chương 43: Làm mai
44 Chương 44: Con tim em đau quá man!
45 Chương 45: Đâu lại vào đấy
46 Chương 46: Nhận nuôi Nhị Bảo
47 Chương 47: Lòng người cũng từ máu thịt
48 Chương 48: Tình chớm nở
49 Chương 49: Nhắc nhở
50 Chương 50: Nhà tắm công cộng
51 Chương 51: Chị dâu
52 Chương 52: Xây dựng trái phép
53 Chương 53: Thăm tù
54 Chương 54: Nhớ nhung
55 Chương 55: Châu chấu đá xe
56 Chương 56: Rung động
57 Chương 57: Vận may đến
58 Chương 58: Khuyên bảo
59 Chương 59: Kim Cường tàn đời
60 Chương 60: Đấu thầu thành công
61 Chương 61: Giải cứu người quen
62 Chương 62: Người nhà Nhị Bảo đến rồi
63 Chương 63: Bố Bạch Chỉ đổ bệnh
64 Chương 64: Về nhà
65 Chương 65: Nói thẳng
66 Chương 66: Phẫu thuật thành công
67 Chương 67: Hiểu lầm
68 Chương 68: Xuất gia đây!
69 Chương 69: Bùng binh ái tình
70 Chương 70: Anh yêu em
71 Chương 71: Gặp bố mẹ vợ
72 Chương 72: Về nhà cùng anh
73 Chương 73: Con trai cả
74 Chương 74: Vạn sự khởi đầu nan
75 Chương 75: Song hỉ lâm môn (Hoàn chính văn)
Chapter

Updated 75 Episodes

1
Chương 1: 1: Chia Tay
2
Chương 2: 2: Nhân Viên Kế Toán Họ Bạch
3
Chương 3: 3: Bán Sỉ Trái Cây
4
Chương 4: 4: Mới Đến
5
Chương 5: Mua quần áo
6
Chương 6: Kể chuyện ma
7
Chương 7: Em sợ
8
Chương 8: Thân già ở lại
9
Chương 9: Trung tâm tắm gội
10
Chương 10: Chà lưng
11
Chương 11: Nhị Bảo
12
Chương 12: Hướng dẫn chữa nấc cụt
13
Chương 13: Lê đông lạnh
14
Chương 14: Bị bệnh
15
Chương 15: Đi công tác
16
Chương 16: Chú thím Sáu
17
Chương 17: Bị niêm phong rồi!
18
Chương 18: Tìm người giúp đỡ
19
Chương 19: Mọi chuyện rồi cũng đâu vào đấy
20
Chương 20: Vị khách không mời
21
Chương 21: Chào hàng
22
Chương 22: Rời bỏ
23
Chương 23: Rửa chân
24
Chương 24: Playboy
25
Chương 25: Mắc kẹt trên đường
26
Chương 26: Anh Hành là trai tân?
27
Chương 27: May mắn từ trên trời rơi xuống
28
Chương 28: Siêu thị Huệ Hữu
29
Chương 29: Cụ Lưu lâm trọng bệnh!
30
Chương 30: Nguy kịch
31
Chương 31: Tang lễ
32
Chương 32: Bị bắt tại trận
33
Chương 33: Cạn ly hát vang
34
Chương 34
35
Chương 35: Về nhà ăn Tết
36
Chương 36: Triệu Bắc Lâm
37
Chương 37: Mẹ ơi, con nhớ mẹ
38
Chương 38: Đi chợ phiên
39
Chương 39: Trò hề
40
Chương 40: Chữa bệnh âm
41
Chương 41: Mời thần tiên
42
Chương 42: Tết đến rồi!
43
Chương 43: Làm mai
44
Chương 44: Con tim em đau quá man!
45
Chương 45: Đâu lại vào đấy
46
Chương 46: Nhận nuôi Nhị Bảo
47
Chương 47: Lòng người cũng từ máu thịt
48
Chương 48: Tình chớm nở
49
Chương 49: Nhắc nhở
50
Chương 50: Nhà tắm công cộng
51
Chương 51: Chị dâu
52
Chương 52: Xây dựng trái phép
53
Chương 53: Thăm tù
54
Chương 54: Nhớ nhung
55
Chương 55: Châu chấu đá xe
56
Chương 56: Rung động
57
Chương 57: Vận may đến
58
Chương 58: Khuyên bảo
59
Chương 59: Kim Cường tàn đời
60
Chương 60: Đấu thầu thành công
61
Chương 61: Giải cứu người quen
62
Chương 62: Người nhà Nhị Bảo đến rồi
63
Chương 63: Bố Bạch Chỉ đổ bệnh
64
Chương 64: Về nhà
65
Chương 65: Nói thẳng
66
Chương 66: Phẫu thuật thành công
67
Chương 67: Hiểu lầm
68
Chương 68: Xuất gia đây!
69
Chương 69: Bùng binh ái tình
70
Chương 70: Anh yêu em
71
Chương 71: Gặp bố mẹ vợ
72
Chương 72: Về nhà cùng anh
73
Chương 73: Con trai cả
74
Chương 74: Vạn sự khởi đầu nan
75
Chương 75: Song hỉ lâm môn (Hoàn chính văn)