Chương 7: Khiêu khích

Hoàng Diệp, Phương Hoa Lâu.

Phương Hoa Lâu là trà quánlớn nhất Hoàng Diệp, bên trong từ tiểu tư cho tới lão bản, tất cả đều là nữ tửkhông có ngoại lệ, hơn nữa còn là tuyệt sắc nữ tử. Phương Hoa Lâu trước kia không gọi là Phương Hoa Lâu, nó chỉ kêu là trà quán, là hoàng đế đương nhiệm của Hoàng Diệp khi tuổi còn trẻ đã vô tình đi vào nơi này, nhấm nháp mỹ thựccùng trà bánh, hương vị tuy không thể nói là thiên hạ đệ nhất, nhưng vẫn xếp trên đệ nhị đệ tam. Đợi chính mắt gặp qua lão bản nương của trà lâu, liền đề bút ba chữ “Phương Hoa Lâu”, ý nghĩa tuyệt đại phương hoa.

Trà lâu này kiến tạo tinh mỹ, ba tầng nhà lầu còn có hai đặc điểm lớn nhất, chính là không bán rượu, không bán tiếng cười(ý nói nữ nhân hầu rượu). Mặc dù nơi này có rượu thuần hương nhất Hoàng Diệp, có nữ nhân xinh đẹp nhất, nhưng tuyệt đối không bán. Ai dám phá hỏng quy củ nơi này, cho dù ngươi là Thiên Vương lão tử hay là người buôn bán nhỏ, trong vòng ba ngày tất có người đến lấy tính mệnh ngươi. Phương Hoa Lâu đã tồn tại hơn mười năm, những kẻ có lá gan tìm đến phá đám quy củ cũng không phải không có, chỉ là ba ngày sau mọi người tìm được chỉ có thể là thi thể của hắn. Từ sau đó, rốt cuộc không còn người nào dám đến Phương Hoa Lâu khiêu khích, mọi người đều nói, lão bản nương củaPhương Hoa Lâunhìn như đóa hoa phù dung yếu đuối kiều diễm, nhưng kỳ thật phía sau nàng còn có một người thế lực thần bí rất lớn. Cũng bởi vì điều này, khiến cho nơi đây vốn chỉ làtrà lâuphổ thông bình thường lại tăng thêm vài phần sắc tháithần bí.

Hôm nay, một vò rượu tốt nhất của Phương Hoa Lâu-- Hoàn Lương Mộng, đang bị lão bản nương Phương Hoa Lâu -- Yến Tự, tự mình đưa lên nhã gian trên lầu ba, váy tử y dài chạm đất, thắt lưng nhu nhược kiều mị, trên mặt của nàng còn mang theo mỉm cười kinh diễm tối động lòng người.

“Lão gia.” Yến Tự đưa ra một bàn tay trắng như châu ngọc gõ cửa.

“Tiến vào.” Phòng trong truyền đến một giọng namtrầm thấp.

Yến Tự đẩy cửa vào, sau khi đóng cửa lại liền đối với một nam tử trước mặt hơi hơi cúi người, nói: “Nô tỳ than kiếnHiền vương.”

“Yến lão bản không cần đa lễ.” Tần Nhan điềm đạm cười, ngồi bên cạnh hắn chính là Phượng Thần Anh.

Đại lão bản đứng phía sau Phương Hoa Lâu, chính là Phượng Thần Anh !

Yến Tự hé miệng cười, cũng không nhăn nhó, lắc lắc eo nhỏ đi thong thả đến trước bàn, đối với Phượng Thần Anh nói: “Lão gia, ngài nếutiếp tục đến đây thêmmấy lần, toàn bộ rượu ngon củaPhương Hoa Lâu đều bị ngài uống hết, đây là một bìnhHoàn Lương Mộngcuối cùng.”

Phượng Thần Anh bắt tay vào thưởng thức chén rượu vừa được rót, đôi mắt tà mị đối Yến Tự cười nói: “Ta biết ‘Hoàn Lương Mộng’ của Yến lão bảnngàn vàng khó cầu, bất quá nghe nói, tháng sau sẽ có mười bình ‘Hoàn Lương Mộng’ sẽ ra đời, một bình này, cần gì phải tính toán với ta?”

“Ha ha a,” Yến Tự cười duyên: “Lại là người nào nhiều lời ở bên tai lão gia mật báo, nô tỳ nơi này có thứ gì tốt cũng đều bị lão gia biết cả!”

Tần Nhan lắc đầu bật cười, đối với Phượng Thần Anh nói: “Nơi này mặc dù xem như là tài sảncủa ngươi, nhưng tốt xấu gì cũng nên chừa cho ngườikhác một chút thứ tốt a.”

“Nhan nhi ngươi không biết, Yến đại lão bảnnày, những chuyện khác đều không nói, chính là khả năng vơ vét của cải của nàng mới là lợi hại nhất, ta ở đây lấy bao nhiêu, nàng liền có thể ở chỗ vài vị trưởng lão lấy càng nhiều hơn trở về!” Phượng Thần Anh đối Tần Nhan nói, trên mặt cư nhiên còn lộ ra vẻ mặt ủy khuất.

Tần Nhan buồn cười vỗ vỗ chân hắn, nói: Lớn như vậy còn muốn theo ta làm nũng.”

Phượng Thần Anh mặt mày bất chính, tới gần bên tai Tần Nhan nói: “Ta cho dù là bảy tám mươi tuổi, cũng vẫn muốn theo ngươi làm nũng.”

Tần Nhan mặt bỗng dưng đỏ lên, cúi đầu oán trách một câu: “Hồ nháo.”

Yến Tự đem hết thảy xem vào trong mắt, buông bàn tay đang rót rượu, cắn môi cười nói: “Nô tỳ sẽ không quấy rầy hai vị đại gia.”

Phượng Thần Anh quét nàng liếc mắt một cái, Yến Tự cười duyên lui xuống.

“Thần Anh, về sau nếu có ngoại nhân, ngươi đừng...... Ân!” Phượng Thần Anh đẩy một ly “Hoàn Lương Mộng” vào miệng Tần Nhan, chặn lại lời hắn muốn nói.

Tần Nhan chỉ cần uống rượu, cho dù không có say, trên mặt cũng sẽ xuất hiện một mảnh ửng hồng mê người. Phượng Thần Anh nâng cốc uống một ngụm, ghé vào bên môi Tần Nhan nói giọng khàn khàn: “Đừng cái gì? Ân?”

“Ngươi...... A......” Tần Nhan uống rượu sắc mặt ngày càng đỏ, bởi vì tay của Phượng Thần Anh đang ở thắt lưng mẫn cảm của hắn vuốt ve: “Thần Anh...... Đừng náo loạn......”

Phượng Thần Anh ánh mắt tối sầm lại, thu hồi cánh tay đang ôm hắn, thanh âm buồn rầu ở bên cổ hắn nói: “Ta là nháo nghiêm túc, ngươi không rõ ràng sao?”

Tần Nhan chấn động: “Ta......”

“Hừ hừ hừ,” Cảm giác được Tần Nhan không được tự nhiên, Phượng Thần Anh khẽ cười nói: “Đùa ngươi thôi.” Buông ra Tần Nhan, Phượng Thần Anh cầm lấy “Hoàn Lương Mộng” tự rót tự uống, nhìn Tần Nhan mỉm cười.

Phượng Thần Anh ánh mắt quá mức ôn nhu sủng nịch, làm cho Tần Nhan có chút không được tự nhiên, đồng thời cũng có chút tự đắc, chỉ có hắn, mới có tư cách được Phượng Thần Anh độc sủng(hừ =)) ), cho dù hắn chưa từng đáp ứng qua Phượng Thần Anh cái gì. Bỗng nhiên nghĩ tới mấy ngày trước nghe được lời đồn, Tần Nhan chấn động, không đúng, cũng không chỉ có hắn......

“Thần Anh, trong phủ của ngươi, có phải hay không mới tới một nam sủng?” Tần Nhan suy nghĩ một chút về lời đồn, chần chờ hỏi.

“Mới tới có ba người, Nhan nhilà chỉ người nào?” Phượng Thần Anh nói xong, vừa lòng nhìn đến một chút đau đớntrong mắtTần Nhan.

“Chính là cái người từ trong phủ chạy trốn, nghe nói ngươi chẳng những tự mình đi tìm hắn, còn đem hắn bế trở về......” Tần Nhan xoay người, không muốn làm cho Phượng Thần Anh nhìn thấy ghen tị trong mắt mình, tuy rằng hắn cùng Phượng Thần Anh thân mật ở chung mười mấy năm, chuyện ái muội nhất cũng chỉ có ômnhau......

Đường Phi? Phượng Thần Anh bỗng nhiên nở nụ cười, thực vui vẻ, mang theo một phần trêu tức: “Nguyên lai ngươi nói là hắn à! Ha ha ha ha, đó là mộtdiệu nhân, ta gần đây sẽ không nhàm chán, Nhan nhi ngươi không cần ăn giấm chua, chờ hắn phục tùng ta, tự nhiên sẽ đem hắn vứt bỏ.” Nhớ tới mấy ngày trước đây, Ưu nhi đối hắn nói Đường Phi muốn bản đầy đủ Hoàng Diệp luật, hắn không nói gì thêm bảo Ưu nhi đem đi đưa cho Đường Phi, chỉ là không biết Đường Phi muốn Hoàng Diệp luật làm cái gì. Mấy ngày nayvì không muốn để cho Đường Phi được rãnh rỗi, cho nên ngày đó hắn cố ý làm một số sự tình, cũng đủ làm cho Đường Phi bận rộn một trận, nói không chừng còn có thể sinh khí. Phượng Thần Anh khóe miệng vẽ một đường cong cực kỳ ác liệt, có trò hay nhìn.

Tần Nhan sửng sốt, hắn nhớ tới ác tính của Phượng Thần Anh, thích đem hết thảy những thứ đẹp đẽ sủng lên tới trời, sau đó đem đối phương hung hăng ném xuống đất, rồi nhìn đối phương thống khổ giãy dụa hướng hắn cầu cứu, lúc đó hắn sẽ thờ ơ thậm chí mang theo mỉm cười tàn khốc,nhìn đối phương thẳng đến cuối cùng người đó mất đi quang hoa cùng mỹ lệ, chỉ lại tuyệt vọng. Đây là trò chơi yêu thích nhất của Phượng Thần Anh suốt mười mấy năm qua, số người bị hắn hủy diệt tính đến nay hai tay của Tần Nhan cũng đếm không hết. Có lẽ hắn rõ ràng hiểu biết tâm ý của Phượng Thần Anh đối với hắn, nhưng là mười mấy năm qua cũng không đáp lại y bất luận cái gì, hắn sợ hãi bản thân cũng sẽ có kết cụcnhư vậy.Lấy năng lực cùng thế lực của Phượng Thần Anh, hắn có thể rất dễ dàng cũng bị hủy diệt, cho dù Phượng Thần Anh từng nói qua, vĩnh viễn cũng sẽ không đối hắnnhư vậy.

“Ngươi ngoạn thì cứ ngoạn, cẩn thận đối phương có ý đồkhác, tuy rằng kế hoạch chúng ta còn chưa có bắt đầu, nhưng hiện tại chính là thời điểm phi thường nhạy cảm, nếu ngươi xuất hiện nhược điểm, phần thắng của chúng ta sẽ nhỏ đi.” Tần Nhan cũng cấp chính mình rót một chén rượu, sau đó đối với Phượng Thần Anh nâng chén.

Phượng Thần Anh mỉm cười cùng hắn chạm cốc, trầm giọng nói: “Sẽ không, ta, Phượng Thần Anh, cả đời này cũng sẽ không có khả năng có nhược điểm.”

Lúc này, Phượng Tê Các, trong tiểu viện tử của Phương Lâm, Đường Phi đang ngồi ở trên giường đọc một bản thật dày Hoàng Diệp luật, hắn thường thích ở trên giường đọc sách, đây là thói quencủa hắn. Triều đại này tuy rằng chưa từng nghe nói qua, nhưng giao tiếp vẫn dùng tiếng phổ thông, thời cổ đại gọi chung là tiếng quan thoại. Dùng chữ cũng là chữ Hán, bất quá tất cả đều là dạng phồn thể, Đường Phi xem đến đau đầu.

Chỉ mới đọc được khoảng hai mươi trang đệ nhất bộ Hoàng Diệp luật, hơn nữa nơi này đều dùng ngọn nến thắp sáng, ánh vàng cam mờ nhạt làm cho Đường Phi xem đến choáng đầu hoa mắt. Tất cả sách đều là dạng phồn thể còn không nói, lại còn là thể văn ngôn, làm choĐường Phi sống gần ba mươi năm đều là xem giản thể bạch thoại văn,khổ không nói nổi. Tuy rằng thời đại học có chọn học một năm văn học, nhưng hắn cơ hồ trốn hơn phân nửa, hiện tại nhớ tới đến, Đường Phi thế nhưng có chút hối hận, nếu lúc trước thành thành thật thật lên lớp học nhiều một chút, hôm nay sẽ không vất vả như vậy .

Bất quá pháp luật cổ đại cũng là dùng lễ nhập pháp, lễ pháp kết hợp. Lấy lễ làm chủ đạo, lấy pháp làm thước đo; Lấy lễ làm tiêu chuẩn, lấy pháp làm nội dung; Lấy lễ đãi nhân tâm, lấy pháp phân thiện ác; Lấy lễ tôn vinh hòa bình thịnh vượng, lấy pháp duy trì trật tự an ninh; Lấy lễ đưa vào pháp để đạo đức hóa, khuyên kẻ ác hướng thiện; Lấy pháp giúp cho lễ để pháp luật hóa, trừng trị kẻ bất nhân. Điểm này Đường Phi vẫn là biết, dù sao năm đó “Trung Quốc pháp chế sử” là một môn bắt buộc, hắn học cũng không tệ lắm. Về phần là “trọng hình khinh lễ”(hình là chính, lễ là phụ)hay là “lễ trọng tiểu hình”(hình là phụ, lễ là chính), vậy thì phải xem tâm tình hoàng đếquốc gia này.

Xem nửa hiểu nửa không, Đường Phi đem sách đẩy ra, sau nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần. Nếu cứ như vậy, hắn ngày tháng năm nào mới kiếm đủ một ngàn lượng cấp pháp sư đưa hắn trở về đây...... Hy vọng cái gì kêuPhương Lâm kia, có thể hảo hảo chiếu cố thân thể hắn.

Ngày hôm qua hắn mới biết được, Phương Lâmnày nguyên lai đã khảo qua công danh, đã là một tú tài. Ngày hôm qua hắn hỏi Ưu nhi, Hoàng Diệp nơi này có thể mua một cái công danhhay không, tiền mua công danh coi như mượn trước của Phượng Thần Anh, chờ hắn tiếp được vài án kiệnliền đem tiền trả lại hắn. Ai ngờ Ưu nhi cư nhiên hỏi lại, hắn vốn chính là tú tài có công danh trong người, vì cái gì còn muốn mua, hắn mới biết được Phương Lâm cũng không phải chỉ là một đại thiếu giatiêu cục, hắn vẫn là có chút danh tiếng tài tử. Chỉ là, lấy thân phận bối cảnh Phương Lâm,hắn thật đúng là đoán không ra.

“Công tử,” Ưu nhi bưng cơm chiều tiến vào, thấy Đường Phi ngã vào trên giường không khỏi bật cười, nói: “Công tử, mệt mỏi sao, cơm chiều đã làm tốt, ăn no lại đọc.”

“Ân......” Đường Phi thanh âm miễn cưỡng, từ từ nhắm hai mắt ngồi dậy, quần áo bị hắn buộc lung tungtheo động tác hắn từ bả vai trượt xuống dưới, lộ ra một bên xương quai xanhtinh xảo.

Ưu nhi mặt đỏ lên, nhanh chóng cúi đầu. Tuy nói một đoạn thời gian này,lão gia rất ít lui tới đây, cơ hồ đều là hướng về vài tiểu công tử mới tớiĐông viện kia, nghe nói trong đó có một người tên là Tương công tử đặc biệt được sủng. Nhưng là “Phương Lâm công tử” cho dù thật sự thất sủng, chỉ cần hắn một ngày vẫn còn là công tử của Đông viện, bản thân tuyệt đối không thể có tâm tư khác. Huống hồ, lão gia đối với “Phương Lâm công tử” giống như thực đặc biệt, nếu không cũng sẽ không bảo mình chú ý nhất cử nhất động của công tử,mỗi ngày hội báo.

Đường Phi tùy tiện sửa sang lại một chút quần áo,rồi mang vào nhuyễn hài dưới giường đi đến ngoại thất, ngồi ở trên ghế bắt đầu ăn cơm, Ưu nhi ở một bên hầu hạ. Thời điểm vừa mới bắt đầu, hắn từng gọi Ưu nhi ngồi xuống cùng nhau ăn, dù sao muốn Ưu nhi đứng nhìn hắn ăn cơm thực rất vô nhân đạo, nhưng là hắn vừa mới nói xong, Ưu nhi liền quỳ trên mặt đất giáo huấn cho hắn một đống lớn quy củchủ tớ, hắn mới nhớ đến chính mình đang ở xã hộicổ đại phong kiến, phân chia cấp bậc nghiêm trọng. Tự đó về sau hắn liền bắt buộc chính mình phải nương theo quy củ nơi này, chẳng qua tại thời điểm những người gọi là “hạ nhân” quỳ trước hắn, hắn hơi hơi di chuyển vị trí, tận lực làm cho những người đó đừng quỳ trước mặt hắn, hắn còn muốn trở lại tương lai, không muốn ở nơi này giảm thọ.

“Sao lại thế này! Một cái sân lớn như vậy, ngay cả mộthạ nhânthông truyền cũng không có sao?!”

Đang lúc Đường Phi uống canh, ngoài cửa truyền đến một âm thanh trong trẻo, mang theo cố ý tức giận cùng khinh thường.

Đường Phi buông bát, nhíu mày nhìn Ưu nhi, đây là có chuyện gì?

Ưu nhi nhanh chóng nói: “Ưu nhi ra ngoài nhìn xem.”

“Đợi đã,” Đường Phi giữ chặt Ưu nhi: “Ta với ngươi cùng đi.” Ở chỗ của người khác dùng ngữ khí như vậy nói chuyện, rõ ràng chính là muốn gây phiền toái, Ưu nhi nhỏ như vậy chỉ e không đủ nhét kẻ răng cho bọn họ!

Đường Phi cùng Ưu nhi một trước một sau đi ra cửa phòng, trong viện treo đầy đèn lồng đỏ thẫmđang đứng một đám ngườihùng hung hổ hổ, cầm đầu là ba thiếu niên bộ dạng mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp như từ trong tranh bước ra. Đường Phi nhíu mày, hắn nhận ra ba người đó, chính là ba nam sủng Phượng Thần Anh mới nạp, đứngphía sau bọn họ hẳn là đám hạ nhân đi?

“Có gì phải làm sao?” Đường Phi không chút để ý,dựa vào cây cột ở hành lang gấp khúc hỏi, Ưu nhi vốn định che ở phía trước hắn, lại bị hắn ngăn lại. Đối phó những người như thế, không dùng chút thủ đoạn là không được.

“Hừ! Lá gan thật lớn, thấy Tương quânđứng đầu Đông viện còn không quỳ xuống!” Một thiếu niên bộ dáng tôi tớ nhảy ra đối Đường Phi gầm lên.

Đứng đầuĐông viện? Đường Phi khó hiểu nhìn về phía Ưu nhi, Ưu nhi khuôn mặt nhỏ nhắn có chút trắng bệch. Ở bên tai Đường Phi thấp giọng nói: “Công tử, Đông Nam nhị viện đều có một cái vị tríthủ tịch, có thể chưởng quản viện của mình, Đông việnta đứng đầu xưng là ‘Quân’, còn lại xưng là ‘Công tử’. Tương công tửkia không biết khi nào thì được phong làm ‘Quân’, Ưu nhi căn bản không thu được tin tức từ tổng quản bên kia đưa đến!”

Đường Phi nhíu mày, Phượng Thần Anh kai có thật là hoàng thân quốc thích? Còn có thể cấp tình phu, tình phụtrong nhà phong hào?

“Nhĩ hảo.” Đường Phi biết lý lẽ, nâng tay cùng “Tương quân” kia bày ra vẻ tiếp đón. Hắn đối vị “Tương quân” nàyrất ấn tượng, bởi vì diện mạo “Tương quân” đúng khẩu vị của hắn.

“Ngươi !” Tên tôi tớ nhảy ra kia mặt tức giận đỏ bừng: “Ngươi dám đối Tương quân vô lễ như thế!”

Đường Phi không kiên nhẫn bĩu môi, hắn đã ôn tồn chào hỏi còn không được?

“Như vậy, xin hỏi, muốn ta làm như thế nào mới gọi là hữu lễ? Có phải giống như ngươi vậy, phận nô tài đối với chủ tử như ta, hô to gọi nhỏ một chút quy củ lễ phép đều không có mới gọi là hữu lễ?” Đường Phi khinh thường giương lên khóe miệng hỏi, Ưu nhi giáo huấn cho hắn chút quan niệm chủ tớ rốt cục cũng phát huy công dụng.

“Ngươi ! Ngươi !” Tôi tớ kia tức giận thoáng chốc nói không ra lời, nhưng chủ tử của hắn lại không có nửa điểm ý tứmuốn tới giúp hắn, chỉ là mắt lạnh nhìn Đường Phi.

“Ngươi cái gì, mẹ ngươi....... à nương ngươi, không có dạy khi nói chuyện dùng tay chỉ vào người khác là thực không lễ phép sao?” Đường Phi mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ, thanh âm lạnh như băng không có nửa điểm lo lắng: “A, ta thiếu chút nữa đã quên, ngươi là nô tàitrong phủ, xem ra là có nương sinh, không có nương dạy.”

Ưu nhi kinh ngạc nhìn Đường Phi, công tử từ khi nào thì nói chuyện đả kích như vậy?!

Tôi tớ kia như bị Đường Phi nói trúng chỗ đau, vẻ mặt trắng bệch, suýt nữa liền khóc!

“Làm càn!” Tương quânnãy giờ vẫn mắt lạnh trầm mặc rốt cục đã lên tiếng, Đường Phi còn tưởng rằng hắn rốt cục nổi bão, ai biết Tương quân cư nhiên phản thủ ném tôi tớ kia một cái tát, thanh âm lạnh lùng nói: “Đừng quên chính mình là thân phậngì, ngươi chỉ là một cái nô tài, dám đối với chủ tử hô to gọi nhỏ.”

Một cái tát kia đem mọi người ở đây đánh tỉnh, tôi tớ kia “bùm” một tiếng quỳ gối trước mặtTương quân, sau đó khóc cầu xin tha thứ.

Đường Phi chán ghét nhíu mày, hắn chán ghét nhất chính là nhìn đến cảnh tượngnhư vậy, cho nên hắn chưa bao giờ xem phim cổ trang, đây là vũ nhục nhân cách người khác, hắn không thể tiếp nhận!

Tương quân giáo huấn xong tôi tớkia, sau đó xoay người đối với Đường Phi nói: “Ngươi là Phương Lâm?”

Đường Phi không có gật đầu, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn. Hảo cảm của Đường Phi đối với diện mạo của hắn nay chỉ còn lại con số âm.

Tương quân cũng không giận, nghiêng đầu đối Đường Phi cười, nói: “Ta hôm nay vừa được lão gia phong làm đứng đầuĐông viện, công tử các viện khác đều đến thỉnh an, nhưng là trái chờ phải đợi vẫn đợi không được ‘Phương Lâm’ công tử giá lâm, không có biện pháp ta chỉ có thể tự mình đến đây.”

“Thỉnh Tương quân thứ tội,” Ưu nhi nhanh chóng đứng ra quỳ gối trước mặtTương quân: “Thực ra là vì Ưu nhi không có thu được tin tứctổng quản truyền đến, đây là lỗi của Ưu nhi, thỉnh Tương quân tha thứ cho công tử.”

Đường Phi vài bước tiến lên, một phen kéo Ưu nhi lại: “Công tử?” Ưu nhi kinh ngạc nhìn Đường Phi. Đường Phi đem Ưu nhi kéo đến phía sauchính mình, trong lòng thầm mắng Ưu nhi thân không có mấy lượng thịt, lại học người ta bảo vệ chủ tử. Hắn lại không biết hành động “bảo hộ” này, triệt để hoàn toàn đoạt lấy tâm của Ưu nhi. Cũng nhờ có Ưu nhi, Đường Phi sau này mới có thể một lần tìm được đường sống trong chỗ chết, tuy nhiên đây là chuyện sau này, tạm thời không đề cập tới.

Ưu nhi nhìn bóng dángcao lớn của Đường Phi, nhớ tới lần trước, cũng là hắn vì cứu chính mình mà đỡ một gậy. Bỗng dưng, nước mắt liền như vậy rơi xuống, Ưu nhi che miệng lại ngăn không cho chính mình khóc thành tiếng, công tử là người thứ nhất chân tâm bảo hộ hắn. Ưu nhi biết chính mình rốt cuộc không thể khống chế cảm tình của mình, hắn nhất định, muốn phản bội lão gia.

“Ngươi đã đến đây, cũng xem qua ta, xin hỏi ngươi có thể đi chưa? Ta bụng còn đang đói.” Đường Phi sắc mặt không tốt nhìn hắn, ở thế giới của hắn,việc tranh giành tình nhân cũng không hiếm thấy, nhưng là không biết xấu hổ giống như bọn họ vậy thật đúng là chưa thấy qua! Thật sự là không hiểu những người này, chỉ là một cái danh hào đứng đầu đám nam sủng cũng có thể cảm thấy kiêu ngạo như vậy? Hắn rốt cuộc còn tôn nghiêm nên có của mộtnam nhânhay không? !

Tương quângiận cực phản cười, đi đến trước mặt Đường Phi dừng lại, ngẩng đầu khiêu khích nhìn Đường Phi, nói: “Ngươi bị thương vừa khỏi, cho nên đối với việc ngươi vô lễ lần này, ta sẽ không so đo. Bất quá --” Tương quânngừng một chút, hơi hơi nghiêng ngườinói với Đường Phi: “Lần sau ta sẽ không khinh địch như vậy mà buông tha ngươi.”

Đường Phi châm biếm xoay người nói: “Tạm biệt không tiễn.” Bỗng nhiên lại dừng cước bộ, xoay người đối hắn nói: “Lần sau đến nhớ rõ đừng chọn thời điểm ta đang ăn cơm, sẽ ảnh hưởng khẩu vị của ta.” Nói xong lại lôi kéo Ưu nhi vào phòng.

Tương quânmang theo một nụ cười hàm xúc không rõ ý tứ,nhìn Đường Phi nắm tay Ưu nhi, sau đó mang theo người của mình rời đi.

Đường Phi ngồi trở lại trên bàn cơm, tiếp tục ăn cơm.

“Công tử,” Ưu nhi giữ chặt tay Đường Phi, phát hiện chính mình thất thố,liền đỏ mặt lùi lại, nhỏ giọng nói: “Đồ ăn đều lạnh, Ưu nhi làm cái mớicho công tử.”

“Không cần, ta không để ý.” Đường Phi không bận tâm nhún nhún vai, sau đó cầm lấy chén tiếp tục ăn. Hắn thật sự là không kiêng ăn, trước kia Trần Thần từng đối hắn nói qua, trên đời này dể nuôi nhất chính là hắn, một chén nước sôi chan canh cũng đã thỏa mãn y. Khi đó Đường Phi chỉ là cười, không nói lời nào, Trần Thần không biết, bởi vì cuộc sống trước đây của hắn, làm cho hắn luyện thành một cái vị giác ngu ngốc, thức ăn khó ăn cỡ nào, hắn đều có thể mặt không đổi sắc ăn xong. Với hắn mà nói, cái gì có thể nhét đầy bụng, thì chính là hương vị ngon nhất thế giới. Cho nên cuộc đời này củaĐường Phi chán ghét nhất một loại người, chính là những kẻ lãng phí thực phẩm.

Ưu nhi cảm động nhìn Phương Lâm, hắn muốn săn sócPhương Lâm. Trước đây, bởi vì Phương Lâmcũng là một đệ tửnhà giàu, đối với việc ăn mặc chi phí đều thực chú ý, những thứ cơm lạnh đồ ăn lạnh như thế này, hắn tuyệt đối không ăn. Nhưng hôm nay Phương Lâmlại nói hắn không để ý, Ưu nhi đương nhiên nghĩPhương Lâmsợ hắn vất vả săn sóc mình. Thời điểm Phương Lâmvừa mới tới đây, Ưu nhi bị phân phối đến bên ngườihắn, vốn những người thân phận giống như hắn, Phượng Thần Anh chỉ phân phó những hạ nhân trong Phượng Tê Các đến hầu hạ, nhưng Phương Lâmkhác với các công tửbình thường, hắn biết võ, cho nên cần Ưu nhi đồng dạng biết võ như vậy tới hầu hạ, ít nhất ở thời điểm hắn gây chuyện có thể khống chế được hắn. Lúc ấy Ưu nhi trong lòng ủy khuất, nhưng là hiện tại, hắn cảm thấy chính mình may mắn có thể gặp được Phương Lâm.

---------------

Chapter
1 Chương 1: Số mệnh
2 Chương 2: Đây là đâu?
3 Chương 3: Rời phủ
4 Chương 4: Thượng tinh lâu
5 Chương 5: Âm mưu của Phượng Thần Anh
6 Chương 6: Đường ra ...?
7 Chương 7: Khiêu khích
8 Chương 8: Đối đầu
9 Chương 9: Cái gọi là ‘Trạng Sư’
10 Chương 10: Ảo ảnh
11 Chương 11: Dụ hoặc
12 Chương 12: Tịch này là Hà Tịch…
13 Chương 13: Bằng hữu
14 Chương 14: Xung đột
15 Chương 15: Vô lương tâm …
16 Chương 16: Mệnh tẫn
17 Chương 17: Hãm hại
18 Chương 18: Lễ vu lan
19 Chương 19: Lần đầu giết người
20 Chương 20: Huyết sắc…
21 Chương 21: Giải cứu…
22 Chương 22: Run rẩy…
23 Chương 23: Sợ hãi…
24 Chương 24: Nói…
25 Chương 25: Không thể khống chế…
26 Chương 26: Quan hệ Tứ Giác
27 Chương 27: Thất tình?!
28 Chương 28: Bảo kiếm sau lưng
29 Chương 29: Gợn sóng…
30 Chương 30: Không thể thoát được
31 Chương 31: Rối rắm?
32 Chương 32: Ngày mồng tám tháng chạp
33 Chương 33: Tâm rối loạn
34 Chương 34: Mưu đồ riêng
35 Chương 35: Hôn trong tuyết
36 Chương 36: Ước định
37 Chương 37: Tận tình
38 Chương 38: Nhập cuộc
39 Chương 39: Đại hôn
40 Chương 40: Mai phục
41 Chương 41: Huyết dạ (đêm máu)
42 Chương 42: Thật giả
43 Chương 43: (???)
44 Chương 44: Loạn…
45 Chương 45
46 Chương 46: Dụ hoặc
47 Chương 47: Sương mù
48 Chương 48: Tiêu Tương cư
49 Chương 49: Không cần sao?
50 Chương 50: Câu hôn
51 Chương 51: Dọn dẹp
52 Chương 52: Nguy cơ tứ phía
53 Chương 53: Đều tự mưu đồ
54 Chương 54: Mặt nạ bí mật…
55 Chương 55: Âm mưu
56 Chương 56: Ám sát…
57 Chương 57: Huyết lệ hứa hẹn…
58 Chương 58: Ánh sáng biến mất
59 Chương 59: Tình thâm
60 Chương 60: Thần bí nhân
61 Chương 61: Thế cục thay đổi
62 Chương 62
63 Chương 63: Mưa gió kéo đến
64 Chương 64: Chịu thẩm vấn
65 Chương 65: Quân át chủ bài???
66 Chương 66: Tình yêu không sai
67 Chương 67: Đáp án
68 Chương 68: Ngờ vực vô căn cứ
69 Chương 69: Tình ý
70 Chương 70: Tuyên ngôn của Tần Nghị
71 Chương 71: Đệ thất thập nhất chương
72 Chương 72: Nhu tình
73 Chương 73: Mật ngọt
74 Chương 74: Mật tín
75 Chương 75: Đập vỡ
76 Chương 76: Ý đồ
77 Chương 77: Quỷ khóc
78 Chương 78: Thương tổn
79 Chương 79: Tuyệt vọng
80 Chương 80: Nhốt
81 Chương 81
82 Chương 82: Tự thương hại
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101: Phiên ngoại Thân cận hội tết Nguyên Tiêu
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120: Chính văn kết thúc
121 Chương 121: Phiên ngoại 1
122 Chương 122: Phiên ngoại 2
123 Chương 123: Phiên ngoại 3
124 Chương 124: Phiên ngoại 4
125 Chương 125: Phiên ngoại 5
Chapter

Updated 125 Episodes

1
Chương 1: Số mệnh
2
Chương 2: Đây là đâu?
3
Chương 3: Rời phủ
4
Chương 4: Thượng tinh lâu
5
Chương 5: Âm mưu của Phượng Thần Anh
6
Chương 6: Đường ra ...?
7
Chương 7: Khiêu khích
8
Chương 8: Đối đầu
9
Chương 9: Cái gọi là ‘Trạng Sư’
10
Chương 10: Ảo ảnh
11
Chương 11: Dụ hoặc
12
Chương 12: Tịch này là Hà Tịch…
13
Chương 13: Bằng hữu
14
Chương 14: Xung đột
15
Chương 15: Vô lương tâm …
16
Chương 16: Mệnh tẫn
17
Chương 17: Hãm hại
18
Chương 18: Lễ vu lan
19
Chương 19: Lần đầu giết người
20
Chương 20: Huyết sắc…
21
Chương 21: Giải cứu…
22
Chương 22: Run rẩy…
23
Chương 23: Sợ hãi…
24
Chương 24: Nói…
25
Chương 25: Không thể khống chế…
26
Chương 26: Quan hệ Tứ Giác
27
Chương 27: Thất tình?!
28
Chương 28: Bảo kiếm sau lưng
29
Chương 29: Gợn sóng…
30
Chương 30: Không thể thoát được
31
Chương 31: Rối rắm?
32
Chương 32: Ngày mồng tám tháng chạp
33
Chương 33: Tâm rối loạn
34
Chương 34: Mưu đồ riêng
35
Chương 35: Hôn trong tuyết
36
Chương 36: Ước định
37
Chương 37: Tận tình
38
Chương 38: Nhập cuộc
39
Chương 39: Đại hôn
40
Chương 40: Mai phục
41
Chương 41: Huyết dạ (đêm máu)
42
Chương 42: Thật giả
43
Chương 43: (???)
44
Chương 44: Loạn…
45
Chương 45
46
Chương 46: Dụ hoặc
47
Chương 47: Sương mù
48
Chương 48: Tiêu Tương cư
49
Chương 49: Không cần sao?
50
Chương 50: Câu hôn
51
Chương 51: Dọn dẹp
52
Chương 52: Nguy cơ tứ phía
53
Chương 53: Đều tự mưu đồ
54
Chương 54: Mặt nạ bí mật…
55
Chương 55: Âm mưu
56
Chương 56: Ám sát…
57
Chương 57: Huyết lệ hứa hẹn…
58
Chương 58: Ánh sáng biến mất
59
Chương 59: Tình thâm
60
Chương 60: Thần bí nhân
61
Chương 61: Thế cục thay đổi
62
Chương 62
63
Chương 63: Mưa gió kéo đến
64
Chương 64: Chịu thẩm vấn
65
Chương 65: Quân át chủ bài???
66
Chương 66: Tình yêu không sai
67
Chương 67: Đáp án
68
Chương 68: Ngờ vực vô căn cứ
69
Chương 69: Tình ý
70
Chương 70: Tuyên ngôn của Tần Nghị
71
Chương 71: Đệ thất thập nhất chương
72
Chương 72: Nhu tình
73
Chương 73: Mật ngọt
74
Chương 74: Mật tín
75
Chương 75: Đập vỡ
76
Chương 76: Ý đồ
77
Chương 77: Quỷ khóc
78
Chương 78: Thương tổn
79
Chương 79: Tuyệt vọng
80
Chương 80: Nhốt
81
Chương 81
82
Chương 82: Tự thương hại
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101: Phiên ngoại Thân cận hội tết Nguyên Tiêu
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120: Chính văn kết thúc
121
Chương 121: Phiên ngoại 1
122
Chương 122: Phiên ngoại 2
123
Chương 123: Phiên ngoại 3
124
Chương 124: Phiên ngoại 4
125
Chương 125: Phiên ngoại 5