Chương 44: Cho nên tôi không phải thiếu niên thiên tài gì cả

Tần Dập mở mắt ra trong căn phòng tối tăm, sau một trận làm tình kịch liệt, hai cơ thể trần truồng quấn quýt lấy nhau trên giường, người phụ nữ đang ngủ say trên khuỷu tay của anh.

Tần Dập không hề ngủ mà vẫn luôn chờ người phụ nữ ngủ say. Anh lấy ngón tay vuốt ve khuôn mặt đang yên tĩnh ngủ của Kiều Tri Niệm. Cô khẽ nhíu mày, hừ nhẹ vài tiếng rồi lại im lặng. Tần Dập nhìn đôi môi cong cong trơn bóng, đặt xuống một nụ hôn rồi đứng dậy mặc lại quần áo trong bóng tối, sau đó nhẹ nhàng khép cửa.

Tần Dập chậm rãi đi xuống tầng hai, thò người ra khỏi cửa sổ cuối hành lang, vịn vào đường ống rồi linh hoạt nhảy xuống sân mà không hề gây ra tiếng động, càng không kinh động đến người trực đêm ở tầng một. Bình thường cửa sau đóng lại chỉ có một khe hở, bóng dáng người đàn ông lóe lên rồi biến mất ở sân sau.

Ban đêm trong quán bar nhỏ, tầng dưới ăn uống linh đình, tầng trên không một bóng người.

Lục Duy đứng trên sân thượng, Trình Sâm đứng cạnh cô, cậu ta bị gió đêm thổi tóc bay rối tung, híp mắt lại tự giễu nói: “Cho nên tôi không phải thiếu niên thiên tài gì cả, chỉ là một tên ngu xuẩn rơi vào vũng bùn mà thôi. Nếu cô đã biết thì không nên ra ngoài gặp tôi nữa.”

Cây cọ khắc chữ “Sâm” ngày hôm đó đã bị đập vỡ, Nok và người nọ vốn không tin tưởng cậu ta. Lần này Trình Sâm ra ngoài cũng có người đi theo, Lục Duy vừa gặp thì phát hiện người đàn ông có vết sẹo trên lông mày bên trái. Cô kéo cậu ta đi, mượn đoàn xe diễu hành hoa trên đường để cắt đuôi, vội vàng chui vào quán bar nhỏ tầm thường này.

Toàn bộ tầng trên của quán bar đã có người bao trọn, đưa cậu ta tới đây là có dự tính từ trước.

“Lập trường của chúng ta không giống nhau.”

Người nói chuyện không phải Lục Duy, mà là người đàn ông mặc áo khoác màu đen đứng trên cầu thang.

Anh chậm rãi bước lên tầng, nhịp bước trầm ổn, bóng dáng cao lớn xuất hiện trước mặt hai người. Ánh sáng đầy màu sắc chiếu lên khuôn mặt sâu sắc và cứng rắn đang ngậm một điếu thuốc vừa châm của anh.

Lục Duy vỗ vỗ vai Trình Sâm, gương mặt vẫn luôn không có biểu cảm gì đột nhiên cười lên.

Nói với cậu ta: “Tôi muốn nhìn thấy anh vẽ tranh lần nữa.”

Sau đó cô bỏ đi, lướt qua bả vai của người vừa đến.

Tống Hoài Cẩn chờ ở tầng dưới đã lâu, dưới chân đầy tàn thuốc, để người phụ nữ của mình và gã đàn ông muốn giết mình nói chuyện với nhau, mỗi giây mỗi phút đều là cực hình.

“Tay của cậu không nên cầm súng, lại càng không nên giết Tống Hoài Cẩn, cậu ấy và cậu không có thù.”

Tần Dập cúi xuống nhìn bàn tay đang nắm chặt lan can, thon dài trắng nõn, nói là tay của con gái thì cũng không quá đáng, đôi tay như vậy thực sự không thích hợp để cầm súng.

“Vậy còn anh thì sao? Tôi với anh có thù, bây giờ giết anh được không?”

Trình Sâm dứt lời, theo tiếng nói phát ra, bàn tay cầm súng lạnh như băng vẫn luôn để sau lưng chậm rãi đưa ra trước, đặt lên thái dương của Tần Dập.

Trước họng súng, người đàn ông vẫn thản nhiên hút thuốc, không thèm để ý ánh mắt thù hận của đối phương, thậm chí còn chẳng ngẩng đầu lên nhìn cậu ta. Tần Dập ngửa đầu nhả ra một làn khói, trầm giọng nói: “Cậu có thể chọn giết tôi ngay bây giờ và bị người ta lợi dụng cả đời, cũng có thể chọn nghe tôi nói xong rồi trở về cầm lại bút vẽ của mình.”

Trình Sâm ngạc nhiên: “Làm sao tôi biết anh có nói thật hay không.”

“A.” Tần Dập vứt tàn thuốc trong tay đi, dẫm lên đốm lửa còn chưa tắt: “Tại sao tôi phải gạt cậu? Số mệnh của anh ta đã hết, có cậu hay không cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”

Trình Sâm chậm rãi thả sủng trong tay xuống, lùi xa người đàn ông một đoạn, ngón tay đặt trên cò súng không hề buông lỏng. Cậu ta còn nhớ rõ hai năm trước, cả người Tần Dập dính đầy máu tươi giống như la sát, đó là ác mộng kinh khủng nhất trong trí nhớ khi ấy. Cho dù vừa rồi mình mới là người cầm súng kề vào đầu, nhưng cậu ta lại hoàn toàn không có cảm giác của kẻ khống chế, càng không chôn vùi được nỗi sợ hãi của mình.

Trình Sâm ép mình không nghĩ đến chuyện kia nữa, lên tiếng: “Anh nói đi.”

Nok ngồi trên ghế sô pha, trên bàn có một chai rượu vang đỏ và hai ly rượu, một người phụ nữ Châu Á mặc áo ngủ ngồi trên đùi. Vị trí bên cạnh anh ta lõm xuống, rõ ràng là có ai đã ngồi ở đó rất lâu, mà người nọ cũng vừa mới rời đi.

Trình Sâm một mình quay trở lại, vẻ mặt bình tĩnh đứng cạnh ghế sô pha đối mặt với anh ta.

Nok thấy cậu ta đã trở lại, nhướng mày nhìn người phụ nữ trên người mình. Người phụ nữ rất thức thời, nhìn thấy ánh mắt thì lập tức lộc cộc chạy lên tầng.

“Tra yeutruyen.net Khâm đã trở về từ chiều, sao bây giờ cậu mới về?”

Người đàn ông ngồi đây tối nay không uống rượu trắng, hiếm khi không nhìn thấy nụ cười trên mặt, giọng điệu của anh ta cũng không được tốt. Trình Sâm nghe xong thì ôn hòa yeutruyen.net nở nụ cười, bả vai hơi rung, lơ đãng lộ ra một vết màu xanh tím dưới cổ áo sơ mi.

Những người trải qua chuyện yêu đương đều biết đó là gì.

Khí lạnh trên mặt Nok cũng giảm bớt, nhưng trong giọng nói vẫn ý trách cứ: “Lần sau chú ý, chúng tôi đã chờ cậu rất lâu.”

Trình Sâm đáp ứng, giọng khiêm tốn; “Dạ, anh Nok.”

Ngay sau đó cậu ta nói: “Lục Duy chỉ là người được nuôi ở nhà họ Tần, chuyện liên quan tới nhà họ Tần cũng không rõ lắm.”

“Cậu chắc chắn?” Trong ánh mắt của Nok lộ ra sự nghi ngờ, không hề tin tưởng lời nói của đối phương.

“Chắc chắn, cô ấy mới chỉ mười tám tuổi, Tần Dập không cho cô ấy nhiều quyền lợi.”

Nok âm thầm chấp nhận lời nói của Trình Sâm, thế nhưng vẫn không hoàn toàn tin tưởng, có điều vì kiêng kỵ người phía sau cậu ta nên cũng chẳng hỏi gì thêm. Kể từ sau khi người kia đến, anh ta càng lúc càng nghi ngờ thanh niên Châu Á duy nhất bên cạnh mình, sự nghi ngờ này dường như không còn là trông gà hóa cuốc nữa, đặc biệt là chuyện Trình Sâm còn tránh thoát khỏi sự giám sát của Tra Khâm vào chiều nay.

Trình Sâm trở về phòng của mình dưới ánh mắt chăm chú của Nok. Sau khi đóng cửa lại, ánh mắt sáng ngời của cậu ta lập tức trở nên u ám, cơ thể giống như mất hết sức lực dựa vào cửa rồi trượt xuống đất.

Trình Sâm vùi đầu vào chân, ôm lấy bả vai mình, cố gắng kiềm chế tiếng nức nở nghẹn lại trong cổ họng. Chỉ có cậu ta biết mình đang thật sự khóc, cho dù là đôi mắt đỏ au hay giọt nước mắt trên sàn nhà đều nhắc nhở Trình Sâm rằng sau hai năm, cậu ta lại rơi lệ. Chẳng qua là lần này còn nhục nhã hơn lần trước.

Đúng như lời mà cậu ta đã nói với Lục Duy trên sân thượng, cậu ta là một tên ngu xuẩn rơi vào vũng bùn.

Chapter
1 Chương 1: Tần Dập ôm lấy cô gái
2 Chương 2: Anh điên cuồng hôn lên môi, cổ và trước ngực cô
3 Chương 3: Dáng vẻ luống cuống của cô giống như một bé thỏ con
4 Chương 4: Em đã bị anh phá thân rồi, còn muốn đi đâu nữa?
5 Chương 5: Bà chủ của các người
6 Chương 6: Anh ấn lên bụng của cô, vô cùng hài lòng với hình dạng của mình
7 Chương 7: Đàn ông càng mạnh mẽ thì càng thích phụ nữ nhu nhược
8 Chương 8: Cô bỗng nhiên không muốn để người này rời khỏi cô
9 Chương 9: Nếu có thể ăn mặc gọn gàng đứng dưới ánh mặt trời
10 Chương 10: Anh nhàn nhã ngồi hút thuốc
11 Chương 11: Cô không dám chạm vào
12 Chương 12: Cả cô và người trước mặt đều cần giải toả
13 Chương 13: Ở nơi đây, anh một tay che trời
14 Chương 14: Anh rất thích để lại dấu ấn của mình
15 Chương 15: Cô bé, em có biết anh yêu em nhiều như thế nào không?
16 Chương 16: Em không cần nói, tôi biết mà
17 Chương 17: Anh cúi đầu nhìn vết máu lan rộng
18 Chương 18: Cô càng không nhắc tới chuyện ở Thái Lan
19 Chương 19: Phản bội vĩnh viễn không chỉ có một lần
20 Chương 20: Giờ đã tìm ra nguyên nhân cho một loạt các vấn đề
21 Chương 21: Anh không kiêng kị điều gì, chỉ là để ý đến cô mà thôi
22 Chương 22: Anh ấy không phải người xấu
23 Chương 23: Động tác của tay anh rất nhẹ nhàng
24 Chương 24: Anh nói đúng
25 Chương 25: Nói đến cầm thú thì hai người đều như nhau cả
26 Chương 26: Anh là người duy nhất đánh tôi
27 Chương 27: Cho dù cả người anh có dính máu me bẩn thỉu
28 Chương 28: Gã chỉ vừa châm điếu thuốc
29 Chương 29: Người khác có, em cũng sẽ có
30 Chương 30: Nhà của anh không phải là nhà của em à?
31 Chương 31: Tôi muốn phá hủy những thứ mà Tần Dập quan tâm
32 Chương 32: Dù đó là sự thật
33 Chương 33: Nếu thích thì ngày nào cũng đút cho em nhé?
34 Chương 34: Tầng hầm của nhà họ Tần, hay còn gọi là phòng tra tấn
35 Chương 35: “Sợ à?”
36 Chương 36: Với uy thế của Tần Dập hiện tại
37 Chương 37: Chuyện nên tới sẽ tới
38 Chương 38: Nở nụ cười như đã hiểu rõ
39 Chương 39: Hoa và sao trời đang tô điểm cho nhau
40 Chương 40: Không ngờ anh lại xấu hổ
41 Chương 41: Cô chỉ có thể hoàn toàn thuộc về anh
42 Chương 42: Tôi muốn trở thành Tần Dập
43 Chương 43: “Qua ba tháng rồi, “giao lưu” gần một chút không?”
44 Chương 44: Cho nên tôi không phải thiếu niên thiên tài gì cả
45 Chương 45: Em nghe thấy những gì?
46 Chương 46: Không giống như lời người khác nói
47 Chương 47: Cô thấy ánh lửa lóe lên
48 Chương 48: Bây giờ trên người anh mang theo hương vị lạnh thấu xương
49 Chương 49: Có chết cũng muốn giữ sĩ diện
50 Chương 50: Anh là như vậy, không hiền lành cũng không dịu dàng
51 Chương 51: Ở trước mặt cô
52 Chương 52: Tâm tư giấu kín bị nói trúng
53 Chương 53: Cô gái được phác hoạ lần trước, tôi cũng muốn
54 Chương 54: Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu
55 Chương 55: Đến khi bé con biết cử động
56 Chương 56: Không phải không muốn, mà là sợ có được rồi lại mất đi
57 Chương 57: Việc anh phải làm là bảo vệ Hoắc Tri Hành an toàn
58 Chương 58: “Hơn Tần Dập chứ?”
59 Chương 59: Con bé? Thích không?
60 Chương 60: Để xem anh ta mất bao lâu mới tìm được các cô
61 Chương 61: Sao anh có thể nuốt lời với cô gái của mình được
62 Chương 62: Muốn tôi tin Tần Dập là kẻ thù
63 Chương 63: Cô khẽ gọi tên anh nhưng không có ai trả lời
64 Chương 64: Anh có thể buông bỏ danh dự và thân phận
65 Chương 65: Nhắm mắt lại, đừng nhìn
66 Chương 66: Dù cho mọi người nhìn thấy
67 Chương 67: Mày không nên động vào cô ấy
68 Chương 68: Tiếng súng lại vang lên
69 Chương 69: Không có gì đáng sợ hơn việc mất đi anh
70 Chương 70: Hình ảnh hai người như dừng lại
71 Chương 71: Dù kết cục có ra sao
72 Chương 72: “Gọi chồng đi, anh muốn nghe"
73 Chương 73: Nhà họ Tần không nợ nhân tình, nếu có thì phải trả
74 Chương 74: “Chỉ dịu dàng với mình em.”
75 Chương 75: Sau này sẽ có em bên anh, là gia đình của anh
76 Chương 76: Những kẻ đáng hận cũng có chỗ đáng thương
77 Chương 77: Lần đầu anh Tần ghen nên phải lưu lại làm kỷ niệm
78 Chương 78: “Đi thôi, chồng con đang đợi con đấy.”
79 Chương 79: Lễ cưới
80 Chương 80: Ngoại truyện 1: “Đây không phải là sữa đấy chứ…”
81 Chương 81: Ngoại truyện 2: “Con nó cử động.”
82 Chương 82: Ngoại truyện 3: Sinh nhật và đoàn viên
83 Chương 83: Ngoại truyện 4: Nghe được tiếng cô thì anh đau lòng
84 Chương 84: Ngoại truyện 5: Chào con, Tần Lệ Hành
85 Chương 85: Ngoại truyện 6: “Con rất nhớ anh, không nhìn thấy anh là khóc.”
86 Chương 86: Ngoại truyện 7: “Sao có nhiều người thích em đến vậy chứ?”
87 Chương 87: Ngoại truyện 8: Tiếp chương trước H
88 Chương 88: Ngoại truyện 9: “Em ôm con của anh, còn anh ôm vợ của mình.”
89 Chương 89: Ngoại truyện 10: Đây là sinh ra một Tần Dập nhỏ
90 Chương 90: Ngoại truyện 11: Người đàn ông tốt như vậy, là người đàn ông của em
91 Chương 91: Ngoại truyện 12: “Tần Vũ Mộc, con nhóc xấu xa…”
92 Chương 92: Ngoại truyện 13: Thật ra anh đâu có thoả hiệp.
Chapter

Updated 92 Episodes

1
Chương 1: Tần Dập ôm lấy cô gái
2
Chương 2: Anh điên cuồng hôn lên môi, cổ và trước ngực cô
3
Chương 3: Dáng vẻ luống cuống của cô giống như một bé thỏ con
4
Chương 4: Em đã bị anh phá thân rồi, còn muốn đi đâu nữa?
5
Chương 5: Bà chủ của các người
6
Chương 6: Anh ấn lên bụng của cô, vô cùng hài lòng với hình dạng của mình
7
Chương 7: Đàn ông càng mạnh mẽ thì càng thích phụ nữ nhu nhược
8
Chương 8: Cô bỗng nhiên không muốn để người này rời khỏi cô
9
Chương 9: Nếu có thể ăn mặc gọn gàng đứng dưới ánh mặt trời
10
Chương 10: Anh nhàn nhã ngồi hút thuốc
11
Chương 11: Cô không dám chạm vào
12
Chương 12: Cả cô và người trước mặt đều cần giải toả
13
Chương 13: Ở nơi đây, anh một tay che trời
14
Chương 14: Anh rất thích để lại dấu ấn của mình
15
Chương 15: Cô bé, em có biết anh yêu em nhiều như thế nào không?
16
Chương 16: Em không cần nói, tôi biết mà
17
Chương 17: Anh cúi đầu nhìn vết máu lan rộng
18
Chương 18: Cô càng không nhắc tới chuyện ở Thái Lan
19
Chương 19: Phản bội vĩnh viễn không chỉ có một lần
20
Chương 20: Giờ đã tìm ra nguyên nhân cho một loạt các vấn đề
21
Chương 21: Anh không kiêng kị điều gì, chỉ là để ý đến cô mà thôi
22
Chương 22: Anh ấy không phải người xấu
23
Chương 23: Động tác của tay anh rất nhẹ nhàng
24
Chương 24: Anh nói đúng
25
Chương 25: Nói đến cầm thú thì hai người đều như nhau cả
26
Chương 26: Anh là người duy nhất đánh tôi
27
Chương 27: Cho dù cả người anh có dính máu me bẩn thỉu
28
Chương 28: Gã chỉ vừa châm điếu thuốc
29
Chương 29: Người khác có, em cũng sẽ có
30
Chương 30: Nhà của anh không phải là nhà của em à?
31
Chương 31: Tôi muốn phá hủy những thứ mà Tần Dập quan tâm
32
Chương 32: Dù đó là sự thật
33
Chương 33: Nếu thích thì ngày nào cũng đút cho em nhé?
34
Chương 34: Tầng hầm của nhà họ Tần, hay còn gọi là phòng tra tấn
35
Chương 35: “Sợ à?”
36
Chương 36: Với uy thế của Tần Dập hiện tại
37
Chương 37: Chuyện nên tới sẽ tới
38
Chương 38: Nở nụ cười như đã hiểu rõ
39
Chương 39: Hoa và sao trời đang tô điểm cho nhau
40
Chương 40: Không ngờ anh lại xấu hổ
41
Chương 41: Cô chỉ có thể hoàn toàn thuộc về anh
42
Chương 42: Tôi muốn trở thành Tần Dập
43
Chương 43: “Qua ba tháng rồi, “giao lưu” gần một chút không?”
44
Chương 44: Cho nên tôi không phải thiếu niên thiên tài gì cả
45
Chương 45: Em nghe thấy những gì?
46
Chương 46: Không giống như lời người khác nói
47
Chương 47: Cô thấy ánh lửa lóe lên
48
Chương 48: Bây giờ trên người anh mang theo hương vị lạnh thấu xương
49
Chương 49: Có chết cũng muốn giữ sĩ diện
50
Chương 50: Anh là như vậy, không hiền lành cũng không dịu dàng
51
Chương 51: Ở trước mặt cô
52
Chương 52: Tâm tư giấu kín bị nói trúng
53
Chương 53: Cô gái được phác hoạ lần trước, tôi cũng muốn
54
Chương 54: Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu
55
Chương 55: Đến khi bé con biết cử động
56
Chương 56: Không phải không muốn, mà là sợ có được rồi lại mất đi
57
Chương 57: Việc anh phải làm là bảo vệ Hoắc Tri Hành an toàn
58
Chương 58: “Hơn Tần Dập chứ?”
59
Chương 59: Con bé? Thích không?
60
Chương 60: Để xem anh ta mất bao lâu mới tìm được các cô
61
Chương 61: Sao anh có thể nuốt lời với cô gái của mình được
62
Chương 62: Muốn tôi tin Tần Dập là kẻ thù
63
Chương 63: Cô khẽ gọi tên anh nhưng không có ai trả lời
64
Chương 64: Anh có thể buông bỏ danh dự và thân phận
65
Chương 65: Nhắm mắt lại, đừng nhìn
66
Chương 66: Dù cho mọi người nhìn thấy
67
Chương 67: Mày không nên động vào cô ấy
68
Chương 68: Tiếng súng lại vang lên
69
Chương 69: Không có gì đáng sợ hơn việc mất đi anh
70
Chương 70: Hình ảnh hai người như dừng lại
71
Chương 71: Dù kết cục có ra sao
72
Chương 72: “Gọi chồng đi, anh muốn nghe"
73
Chương 73: Nhà họ Tần không nợ nhân tình, nếu có thì phải trả
74
Chương 74: “Chỉ dịu dàng với mình em.”
75
Chương 75: Sau này sẽ có em bên anh, là gia đình của anh
76
Chương 76: Những kẻ đáng hận cũng có chỗ đáng thương
77
Chương 77: Lần đầu anh Tần ghen nên phải lưu lại làm kỷ niệm
78
Chương 78: “Đi thôi, chồng con đang đợi con đấy.”
79
Chương 79: Lễ cưới
80
Chương 80: Ngoại truyện 1: “Đây không phải là sữa đấy chứ…”
81
Chương 81: Ngoại truyện 2: “Con nó cử động.”
82
Chương 82: Ngoại truyện 3: Sinh nhật và đoàn viên
83
Chương 83: Ngoại truyện 4: Nghe được tiếng cô thì anh đau lòng
84
Chương 84: Ngoại truyện 5: Chào con, Tần Lệ Hành
85
Chương 85: Ngoại truyện 6: “Con rất nhớ anh, không nhìn thấy anh là khóc.”
86
Chương 86: Ngoại truyện 7: “Sao có nhiều người thích em đến vậy chứ?”
87
Chương 87: Ngoại truyện 8: Tiếp chương trước H
88
Chương 88: Ngoại truyện 9: “Em ôm con của anh, còn anh ôm vợ của mình.”
89
Chương 89: Ngoại truyện 10: Đây là sinh ra một Tần Dập nhỏ
90
Chương 90: Ngoại truyện 11: Người đàn ông tốt như vậy, là người đàn ông của em
91
Chương 91: Ngoại truyện 12: “Tần Vũ Mộc, con nhóc xấu xa…”
92
Chương 92: Ngoại truyện 13: Thật ra anh đâu có thoả hiệp.