Chương 41: Cô chỉ có thể hoàn toàn thuộc về anh

Vấn đề nước ngoài đã được Tần Dập xử lý xong từ trước, vậy nên hai người đến nơi làm xong thủ tục rất nhanh.

Lúc ra yeutruyen.net khỏi cục, họ không cho ai đi cùng, tài xế chậm rãi lái xe cách một đoạn không xa ở phía sau. Tần Dập cởi áo khoác âu phục ra, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nắm tay Kiều Tri Niệm mặc váy trắng đi dạo trên đường. Người đàn ông cao lớn đẹp trai và người con gái nhỏ nhắn xinh đẹp, đôi tình nhân như vậy khiến người đi đường liên tục ngoảnh lại.

Đây là lần đầu tiên Kiều Tri Niệm nhìn thấy Tần Dập không mặc quần áo màu đen, áo sơ mi trắng sạch sẽ thoải mái đi cùng với váy của cô thoạt trông rất giống đồ tình nhân.

Trong lòng suy nghĩ, ngoài miệng Kiều Tri Niệm cũng nói ra.

“Tần Dập, quần áo của hai chúng ta giống đồ tình nhân ghê. Sau này anh có thể mặc thêm nhiều quần áo màu trắng không? Nhìn đẹp lắm.”

“Em gọi anh là gì?”

Kiều Tri Niệm đang chớp mắt chờ câu trả lời, không ngờ sự chú ý của người đàn ông lại chẳng đặt trên quần áo.

“Tần Dập!”

Cô gái nhỏ giật mình gọi, sau đó bị người đàn ông ôm vào lòng, từ trên cao nhìn xuống cô.

Những người xung quanh nghe thấy tiếng kêu, có người dừng lại định tới gần thì bị ánh mắt sắc bén của người đàn ông đẩy lùi.

“Gọi chồng, nghe lời, gọi anh nghe một chút đi.”

Người đàn ông dụ dỗ, muốn nghe cô mềm mại gọi mình. Nhưng Kiều Tri Niệm không thể thốt ra được, chỉ đành nói: “A Dập, gọi là A Dập nhé? Cho em thêm chút thời gian đi.”

Tần Dập có hơi không vui, khóe miệng hạ xuống.

“Chờ qua ba tháng nữa cơ thể em ổn định thì chúng ta sẽ làm đám cưới, có lẽ lúc đó bụng vẫn chưa lộ rõ.”

Tần Dập vẫn luôn lo lắng, nếu không làm chu toàn mọi thứ thì cứ có cảm giác người vẫn chưa về tay của mình. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Tri Niệm, anh đã xác định cô nhất định phải là của mình. Tần Dập có thể nuông chiều cô bất cứ chuyện gì, chỉ có quyền sở hữu này là không thể.

Sự bá đạo từ trong xương của anh lộ ra rằng ‘phải nhanh lên”.

“Chờ sinh bé cưng xong không được à? Bây giờ em rất xấu.”

Gần đây khẩu vị của Kiều Tri Niệm không được tốt nên trông rất tiều tụy, nếu không phải vì sắc mặt buổi sáng quá nhợt nhạt thì yeutruyen.net cô cũng sẽ không trang điểm.

Tần Dập nghe vậy thì độ cong của khóe môi nâng lên trở lại, anh cảm thấy sau khi mang thai, cô gái nhỏ thú vị hơn trước kia, đều là anh có lòng xây đắp, sao có thể xấu được chứ.

“Em tự nhìn sự xấu xí của mình đi.”

Tần Dập xoay người của cô sang cánh cửa kính sáng loáng bên cạnh, trên đó phản chiếu hình ảnh của đôi trai tài gái sắc.

Anh chờ không nổi nữa, cô chỉ có thể hoàn toàn thuộc về mình anh, tới mức cứ nhắc đến Kiều Tri Niệm là phải nghĩ đến Tần Dập mới được. Tên của hai người họ phải gắn với nhau chặt chẽ, trừ điều này là anh không thể chấp nhận.

——

Hoắc Chính Kỳ nhận được điện thoại thì rơi nước mắt, thằng con trai hai mươi bảy tuổi không đưa được một người về nhà, mà còn phải gả sớm đứa con gái mới lớn đi mất.

Lúc này Kiều Uyển Ninh lại nghĩ thoáng hơn ông, chỉ dặn dò con gái chăm sóc sức khỏe cho tốt.

Trong lúc Kiều Tri Niệm đang nói chuyện, Tần Dập cầm lấy điện thoại trong tay cô, kính cẩn gọi một tiếng “mẹ”.

Đầu dây bên kia sững sờ, cả người bên cạnh cũng thế. Một lúc sau Kiều Uyển Ninh mới hoàn hồn lại, trả lời không được tự nhiên: “Ừm.”

Sau đó hai mẹ con nói chuyện thêm mấy câu rồi cúp máy, bà cần yên tĩnh một chút.

“Sao rồi?”

Người đàn ông nắm lấy cằm của người con gái.

“Anh chỉ là cảm thấy…” Tần Dập nhanh chóng thay đổi cách xưng hô làm Kiều Tri Niệm cảm thấy áy náy vì chuyện vừa nãy ở bên ngoài không gọi anh.

Những suy nghĩ của cô đều viết hết lên mặt, anh lớn hơn cô mười tuổi thế nên vừa nhìn đã biết người này đang nghĩ gì.

“Vậy em gọi anh một tiếng đi.”

Người đàn ông tiếp tục dụ dỗ, lần này càng có sức thuyết phục hơn.

“Ch.. chồng?”

“A..” Anh phấn khích giống như một đứa trẻ, bế người lên xoay một vòng rồi lại ôm vào lòng. Trên người Tần Dập đều là cơ bắp cứng ngắt, bị ôm chặt cũng không dễ chịu gì, cô gái không ngừng cựa quậy, cô gái mềm mại trong ngực khiến anh đột nhiên muốn chửi bậy.

“Em sớm đã nên gọi anh như thế, anh đã đè em bao nhiêu lần rồi, hửm?”

“Có đăng ký kết hôn hay không thì em cũng là phụ nữ hết.”

Trong phòng không có người khác, nhưng mỗi một câu Tần Dập nói đều kề sát tai của cô. Người con gái nghe thế thì khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên, Kiều Tri Niệm xấu hổ, tức giận đánh anh.

Người đàn ông mặc cho những nắm đấm không có chút lực nào của cô nện lên ngực mình giống như gãi ngứa. Sau đó thừa dịp Kiều Tri Niệm không để ý, Tần Dập nắm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn của cô gói trọn trong lòng bàn tay anh.

“Anh là đồ xấu xa.”

Tần Dập thích nghe cô làm nũng, cô càng làm nũng thì anh lại càng muốn bắt nạt.

Chính là kiểu dùng sức vuốt ve.

“Không xấu thì làm sao có đứa nhỏ trong bụng em được.”

Giọng nói nóng bỏng của Tần Dập ở bên tai làm nửa người Kiều Tri Niệm tê dại.

Lời nói bên tai cô càng lúc càng không đứng đắn, bàn tay của người đàn ông cũng bắt đầu không yên, sờ bụng cô xong lại không ngừng xoa nắn bầu ngực trổ mã mềm mại.

“Lớn quá, là do anh chăm tốt có đúng không?”

“Chưa đầy một tháng nữa anh sẽ có thể đi vào chào hỏi con trai rồi.”

Tần Dập nói những lời thô tục với dáng vẻ đứng đắn, phải mất một lúc lâu sau Kiều Tri Niệm mới hiểu anh đang nói gì.

“Mặc kệ anh, em đi gọi điện thoại cho anh trai đây.”

——

Còn chưa kịp chờ Kiều Tri Niệm gọi đi thì Hoắc Tri Hành đã gọi tới.

Anh không nói chuyện nhiều với em gái như bình thường mà chỉ nói vài câu rồi bảo Tần Dập nghe máy.

Từ sau cuộc nói chuyện lần trước cửa biệt thự nhà họ Tần, quan hệ giữa Tần Dập và Hoắc Tri Hành đã tốt hơn rất nhiều.

Kiều Tri Niệm không nghi ngờ gì ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Tần Dập.

Ở đầu dây bên kia, Hoắc Tri Hành biết người đã đổi, giọng nói dịu dàng lập tức trầm xuống.

“Nok đã trở lại, ở đó anh tự chú ý, tôi không giúp được.”

“Được.” Tần Dập đưa lưng về phía cô gái, trong con ngươi thoáng qua tia sáng lạnh lẽo.

Sau khi cúp điện thoại, Kiều Tri Niệm hỏi anh: “Anh của em nói gì với anh vậy?”

Người đàn ông quay đầu lại, thoáng chốc đã trở lại dáng vẻ dịu dàng.

“Dặn anh chăm sóc cho em thật tốt.”

Chapter
1 Chương 1: Tần Dập ôm lấy cô gái
2 Chương 2: Anh điên cuồng hôn lên môi, cổ và trước ngực cô
3 Chương 3: Dáng vẻ luống cuống của cô giống như một bé thỏ con
4 Chương 4: Em đã bị anh phá thân rồi, còn muốn đi đâu nữa?
5 Chương 5: Bà chủ của các người
6 Chương 6: Anh ấn lên bụng của cô, vô cùng hài lòng với hình dạng của mình
7 Chương 7: Đàn ông càng mạnh mẽ thì càng thích phụ nữ nhu nhược
8 Chương 8: Cô bỗng nhiên không muốn để người này rời khỏi cô
9 Chương 9: Nếu có thể ăn mặc gọn gàng đứng dưới ánh mặt trời
10 Chương 10: Anh nhàn nhã ngồi hút thuốc
11 Chương 11: Cô không dám chạm vào
12 Chương 12: Cả cô và người trước mặt đều cần giải toả
13 Chương 13: Ở nơi đây, anh một tay che trời
14 Chương 14: Anh rất thích để lại dấu ấn của mình
15 Chương 15: Cô bé, em có biết anh yêu em nhiều như thế nào không?
16 Chương 16: Em không cần nói, tôi biết mà
17 Chương 17: Anh cúi đầu nhìn vết máu lan rộng
18 Chương 18: Cô càng không nhắc tới chuyện ở Thái Lan
19 Chương 19: Phản bội vĩnh viễn không chỉ có một lần
20 Chương 20: Giờ đã tìm ra nguyên nhân cho một loạt các vấn đề
21 Chương 21: Anh không kiêng kị điều gì, chỉ là để ý đến cô mà thôi
22 Chương 22: Anh ấy không phải người xấu
23 Chương 23: Động tác của tay anh rất nhẹ nhàng
24 Chương 24: Anh nói đúng
25 Chương 25: Nói đến cầm thú thì hai người đều như nhau cả
26 Chương 26: Anh là người duy nhất đánh tôi
27 Chương 27: Cho dù cả người anh có dính máu me bẩn thỉu
28 Chương 28: Gã chỉ vừa châm điếu thuốc
29 Chương 29: Người khác có, em cũng sẽ có
30 Chương 30: Nhà của anh không phải là nhà của em à?
31 Chương 31: Tôi muốn phá hủy những thứ mà Tần Dập quan tâm
32 Chương 32: Dù đó là sự thật
33 Chương 33: Nếu thích thì ngày nào cũng đút cho em nhé?
34 Chương 34: Tầng hầm của nhà họ Tần, hay còn gọi là phòng tra tấn
35 Chương 35: “Sợ à?”
36 Chương 36: Với uy thế của Tần Dập hiện tại
37 Chương 37: Chuyện nên tới sẽ tới
38 Chương 38: Nở nụ cười như đã hiểu rõ
39 Chương 39: Hoa và sao trời đang tô điểm cho nhau
40 Chương 40: Không ngờ anh lại xấu hổ
41 Chương 41: Cô chỉ có thể hoàn toàn thuộc về anh
42 Chương 42: Tôi muốn trở thành Tần Dập
43 Chương 43: “Qua ba tháng rồi, “giao lưu” gần một chút không?”
44 Chương 44: Cho nên tôi không phải thiếu niên thiên tài gì cả
45 Chương 45: Em nghe thấy những gì?
46 Chương 46: Không giống như lời người khác nói
47 Chương 47: Cô thấy ánh lửa lóe lên
48 Chương 48: Bây giờ trên người anh mang theo hương vị lạnh thấu xương
49 Chương 49: Có chết cũng muốn giữ sĩ diện
50 Chương 50: Anh là như vậy, không hiền lành cũng không dịu dàng
51 Chương 51: Ở trước mặt cô
52 Chương 52: Tâm tư giấu kín bị nói trúng
53 Chương 53: Cô gái được phác hoạ lần trước, tôi cũng muốn
54 Chương 54: Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu
55 Chương 55: Đến khi bé con biết cử động
56 Chương 56: Không phải không muốn, mà là sợ có được rồi lại mất đi
57 Chương 57: Việc anh phải làm là bảo vệ Hoắc Tri Hành an toàn
58 Chương 58: “Hơn Tần Dập chứ?”
59 Chương 59: Con bé? Thích không?
60 Chương 60: Để xem anh ta mất bao lâu mới tìm được các cô
61 Chương 61: Sao anh có thể nuốt lời với cô gái của mình được
62 Chương 62: Muốn tôi tin Tần Dập là kẻ thù
63 Chương 63: Cô khẽ gọi tên anh nhưng không có ai trả lời
64 Chương 64: Anh có thể buông bỏ danh dự và thân phận
65 Chương 65: Nhắm mắt lại, đừng nhìn
66 Chương 66: Dù cho mọi người nhìn thấy
67 Chương 67: Mày không nên động vào cô ấy
68 Chương 68: Tiếng súng lại vang lên
69 Chương 69: Không có gì đáng sợ hơn việc mất đi anh
70 Chương 70: Hình ảnh hai người như dừng lại
71 Chương 71: Dù kết cục có ra sao
72 Chương 72: “Gọi chồng đi, anh muốn nghe"
73 Chương 73: Nhà họ Tần không nợ nhân tình, nếu có thì phải trả
74 Chương 74: “Chỉ dịu dàng với mình em.”
75 Chương 75: Sau này sẽ có em bên anh, là gia đình của anh
76 Chương 76: Những kẻ đáng hận cũng có chỗ đáng thương
77 Chương 77: Lần đầu anh Tần ghen nên phải lưu lại làm kỷ niệm
78 Chương 78: “Đi thôi, chồng con đang đợi con đấy.”
79 Chương 79: Lễ cưới
80 Chương 80: Ngoại truyện 1: “Đây không phải là sữa đấy chứ…”
81 Chương 81: Ngoại truyện 2: “Con nó cử động.”
82 Chương 82: Ngoại truyện 3: Sinh nhật và đoàn viên
83 Chương 83: Ngoại truyện 4: Nghe được tiếng cô thì anh đau lòng
84 Chương 84: Ngoại truyện 5: Chào con, Tần Lệ Hành
85 Chương 85: Ngoại truyện 6: “Con rất nhớ anh, không nhìn thấy anh là khóc.”
86 Chương 86: Ngoại truyện 7: “Sao có nhiều người thích em đến vậy chứ?”
87 Chương 87: Ngoại truyện 8: Tiếp chương trước H
88 Chương 88: Ngoại truyện 9: “Em ôm con của anh, còn anh ôm vợ của mình.”
89 Chương 89: Ngoại truyện 10: Đây là sinh ra một Tần Dập nhỏ
90 Chương 90: Ngoại truyện 11: Người đàn ông tốt như vậy, là người đàn ông của em
91 Chương 91: Ngoại truyện 12: “Tần Vũ Mộc, con nhóc xấu xa…”
92 Chương 92: Ngoại truyện 13: Thật ra anh đâu có thoả hiệp.
Chapter

Updated 92 Episodes

1
Chương 1: Tần Dập ôm lấy cô gái
2
Chương 2: Anh điên cuồng hôn lên môi, cổ và trước ngực cô
3
Chương 3: Dáng vẻ luống cuống của cô giống như một bé thỏ con
4
Chương 4: Em đã bị anh phá thân rồi, còn muốn đi đâu nữa?
5
Chương 5: Bà chủ của các người
6
Chương 6: Anh ấn lên bụng của cô, vô cùng hài lòng với hình dạng của mình
7
Chương 7: Đàn ông càng mạnh mẽ thì càng thích phụ nữ nhu nhược
8
Chương 8: Cô bỗng nhiên không muốn để người này rời khỏi cô
9
Chương 9: Nếu có thể ăn mặc gọn gàng đứng dưới ánh mặt trời
10
Chương 10: Anh nhàn nhã ngồi hút thuốc
11
Chương 11: Cô không dám chạm vào
12
Chương 12: Cả cô và người trước mặt đều cần giải toả
13
Chương 13: Ở nơi đây, anh một tay che trời
14
Chương 14: Anh rất thích để lại dấu ấn của mình
15
Chương 15: Cô bé, em có biết anh yêu em nhiều như thế nào không?
16
Chương 16: Em không cần nói, tôi biết mà
17
Chương 17: Anh cúi đầu nhìn vết máu lan rộng
18
Chương 18: Cô càng không nhắc tới chuyện ở Thái Lan
19
Chương 19: Phản bội vĩnh viễn không chỉ có một lần
20
Chương 20: Giờ đã tìm ra nguyên nhân cho một loạt các vấn đề
21
Chương 21: Anh không kiêng kị điều gì, chỉ là để ý đến cô mà thôi
22
Chương 22: Anh ấy không phải người xấu
23
Chương 23: Động tác của tay anh rất nhẹ nhàng
24
Chương 24: Anh nói đúng
25
Chương 25: Nói đến cầm thú thì hai người đều như nhau cả
26
Chương 26: Anh là người duy nhất đánh tôi
27
Chương 27: Cho dù cả người anh có dính máu me bẩn thỉu
28
Chương 28: Gã chỉ vừa châm điếu thuốc
29
Chương 29: Người khác có, em cũng sẽ có
30
Chương 30: Nhà của anh không phải là nhà của em à?
31
Chương 31: Tôi muốn phá hủy những thứ mà Tần Dập quan tâm
32
Chương 32: Dù đó là sự thật
33
Chương 33: Nếu thích thì ngày nào cũng đút cho em nhé?
34
Chương 34: Tầng hầm của nhà họ Tần, hay còn gọi là phòng tra tấn
35
Chương 35: “Sợ à?”
36
Chương 36: Với uy thế của Tần Dập hiện tại
37
Chương 37: Chuyện nên tới sẽ tới
38
Chương 38: Nở nụ cười như đã hiểu rõ
39
Chương 39: Hoa và sao trời đang tô điểm cho nhau
40
Chương 40: Không ngờ anh lại xấu hổ
41
Chương 41: Cô chỉ có thể hoàn toàn thuộc về anh
42
Chương 42: Tôi muốn trở thành Tần Dập
43
Chương 43: “Qua ba tháng rồi, “giao lưu” gần một chút không?”
44
Chương 44: Cho nên tôi không phải thiếu niên thiên tài gì cả
45
Chương 45: Em nghe thấy những gì?
46
Chương 46: Không giống như lời người khác nói
47
Chương 47: Cô thấy ánh lửa lóe lên
48
Chương 48: Bây giờ trên người anh mang theo hương vị lạnh thấu xương
49
Chương 49: Có chết cũng muốn giữ sĩ diện
50
Chương 50: Anh là như vậy, không hiền lành cũng không dịu dàng
51
Chương 51: Ở trước mặt cô
52
Chương 52: Tâm tư giấu kín bị nói trúng
53
Chương 53: Cô gái được phác hoạ lần trước, tôi cũng muốn
54
Chương 54: Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu
55
Chương 55: Đến khi bé con biết cử động
56
Chương 56: Không phải không muốn, mà là sợ có được rồi lại mất đi
57
Chương 57: Việc anh phải làm là bảo vệ Hoắc Tri Hành an toàn
58
Chương 58: “Hơn Tần Dập chứ?”
59
Chương 59: Con bé? Thích không?
60
Chương 60: Để xem anh ta mất bao lâu mới tìm được các cô
61
Chương 61: Sao anh có thể nuốt lời với cô gái của mình được
62
Chương 62: Muốn tôi tin Tần Dập là kẻ thù
63
Chương 63: Cô khẽ gọi tên anh nhưng không có ai trả lời
64
Chương 64: Anh có thể buông bỏ danh dự và thân phận
65
Chương 65: Nhắm mắt lại, đừng nhìn
66
Chương 66: Dù cho mọi người nhìn thấy
67
Chương 67: Mày không nên động vào cô ấy
68
Chương 68: Tiếng súng lại vang lên
69
Chương 69: Không có gì đáng sợ hơn việc mất đi anh
70
Chương 70: Hình ảnh hai người như dừng lại
71
Chương 71: Dù kết cục có ra sao
72
Chương 72: “Gọi chồng đi, anh muốn nghe"
73
Chương 73: Nhà họ Tần không nợ nhân tình, nếu có thì phải trả
74
Chương 74: “Chỉ dịu dàng với mình em.”
75
Chương 75: Sau này sẽ có em bên anh, là gia đình của anh
76
Chương 76: Những kẻ đáng hận cũng có chỗ đáng thương
77
Chương 77: Lần đầu anh Tần ghen nên phải lưu lại làm kỷ niệm
78
Chương 78: “Đi thôi, chồng con đang đợi con đấy.”
79
Chương 79: Lễ cưới
80
Chương 80: Ngoại truyện 1: “Đây không phải là sữa đấy chứ…”
81
Chương 81: Ngoại truyện 2: “Con nó cử động.”
82
Chương 82: Ngoại truyện 3: Sinh nhật và đoàn viên
83
Chương 83: Ngoại truyện 4: Nghe được tiếng cô thì anh đau lòng
84
Chương 84: Ngoại truyện 5: Chào con, Tần Lệ Hành
85
Chương 85: Ngoại truyện 6: “Con rất nhớ anh, không nhìn thấy anh là khóc.”
86
Chương 86: Ngoại truyện 7: “Sao có nhiều người thích em đến vậy chứ?”
87
Chương 87: Ngoại truyện 8: Tiếp chương trước H
88
Chương 88: Ngoại truyện 9: “Em ôm con của anh, còn anh ôm vợ của mình.”
89
Chương 89: Ngoại truyện 10: Đây là sinh ra một Tần Dập nhỏ
90
Chương 90: Ngoại truyện 11: Người đàn ông tốt như vậy, là người đàn ông của em
91
Chương 91: Ngoại truyện 12: “Tần Vũ Mộc, con nhóc xấu xa…”
92
Chương 92: Ngoại truyện 13: Thật ra anh đâu có thoả hiệp.