Chương 174: Tai nạn xe đột ngột.

Cố Ngôn Sanh kinh ngạc nhìn chiếc điện thoại đã bị cúp máy, ngước mắt lên nhìn Ôn Niệm Nam đang nghi ngờ ở bên cạnh, cổ họng thắt lại.

“Công ty có chuyện gì sao?” Ôn Niệm Nam sửng sốt khi nghe thấy điện thoại được gọi đến từ Cố thị.

"Xin lỗi Niệm Nam ... tôi ... có thể phải về trước. Công ty đã xảy ra chuyện. Tôi sẽ giải quyết trước khi đến gặp em, được không?"

Cố Ngôn Sanh lái xe đến địa điểm đấu thầu, nhưng trên đường bị tắc đường, Cố Ngôn Sanh lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiểu Lý.

"Tiểu Lý, cậu lấy dữ liệu sao lưu của dự án trong văn phòng của tôi và gửi nó đến nơi Chu Nguyên Phong đấu thầu, càng sớm càng tốt."

Mọi chuyện đã bắt đầu khi Cố Ngôn Sanh đến, Cố Lâm đang nhìn chằm chằm vào máy tính và nhấp vào thứ gì đó.

"Như thế nào? Đã sửa xong chưa?"

Mắt Cố Lâm hơi trầm xuống, anh thở dài: "Virus bên kia sử dụng không thể truy tìm được chút nào. Công nghệ của anh ta vượt trội hơn tôi, tôi không thể, tôi không thể bẻ khóa nó..."

“Phía trên anh?” Cố Ngôn Sanh đột nhiên nghĩ đến một người nào đó, đi theo Đường Sóc như một cái bóng.

Lúc này, Đường Sóc từ bên kia đi ra, mỉm cười nói chuyện gì đó với Tần tổng, Cố Ngôn Sanh híp mắt khi nhìn thấy họ, phát hiện phía sau Đường Sóc không có Mộ Bắc Dật.

Đường Sóc nhìn thấy Cố Ngôn Sanh mỉm cười và bước tới.

"Thật là trùng hợp, Cố Ngôn Sanh, chúng ta lại gặp nhau."

Cố Ngôn Sanh liếc nhìn Tần tổng bên cạnh, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, đột nhiên điện thoại của anh vang lên khi anh đang định nói.

"Xin chào, có phải là Cố tổng không? Đây là bệnh viện. Lý tiên sinh bị tai nạn xe hơi bị thương nặng. Xin hãy đến làm thủ tục và liên hệ với gia đình anh ấy ..."

Vẻ mặt của Cố Ngôn Sanh lập tức thay đổi khi anh nghe thấy nó: "Anh nói gì?"

Trong bệnh viện, Tiểu Lý đang nằm tái nhợt với máy thở trong phòng chăm sóc đặc biệt. Cố Ngôn Sanh đứng ngoài cửa với vẻ mặt u ám. Cố Lâm và Chu Nguyên Phong đều đứng bên cạnh - không nói, bác sĩ cùng y tá bước ra ngoài, trên tay cầm hồ sơ.

Cố Lâm vội hỏi: "Bác sĩ, vết thương của anh ấy thế nào?"

"Chấn thương cột sống rất nghiêm trọng. Anh ấy mất quá nhiều máu, được cấp cứu hai lần rồi mà vẫn hôn mê sâu. Hãy xem liệu anh ấy có thể sống sót sau hai đêm này không."

"Sao lại bị thương nặng đến vậy..."

"Anh ấy bị một chiếc xe khác tông trực diện và húc văng. Khi được cấp cứu, anh ấy vẫn đang cầm chặt một túi hồ sơ trên tay. Đó có thể là một thứ rất quan trọng." Bác sĩ từ một bên trong túi lấy ra túi văn kiện đưa cho Cố Lâm.

Bác sĩ từ một bên trong túi lấy ra túi văn kiện đệ đãi Cố Lâm. nhìn túi tài liệu dính máu và nắm chặt tay.

"Cố Lâm, đi kiểm tra đi! Tìm xem là ai!"

Đã hai ngày liên tục, Cố Ngôn Sanh không đến gặp Ôn Niệm Nam nữa, nhưng cậu em trai của tiệm hoa hàng ngày vẫn đến gửi hoa hướng dương, nhưng không nhìn thấy Cố Ngôn Sanh.

Ôn Niệm Nam ngồi bên cửa sổ nhìn bông hoa hướng dương trong tay, hơi ngây người, xoay người bước tới đàn piano rồi cầm bút lên.

Những lời mời sáng tác gần đây hầu hết đều là phim truyền hình và điện ảnh, cũng chính vì loạt bài hát chủ đề do Ôn Niệm Nam viết đã trở nên nổi tiếng, và Ôn Niệm Nam cũng đã được trao huy chương vàng nhà soạn nhạc.

Cách đây vài ngày, một bộ phim cổ trang tiên hiệp đã gửi lời mời, yêu cầu Ôn Niệm Nam viết bài hát chủ đề cho bộ phim của họ, và muốn WE quay video cho bài hát chủ đề và gửi kịch bản trực tiếp, nói rằng WE chắc chắn thích nó.

Chắc chắn, Ôn Niệm Nam đã đồng ý yêu cầu sau khi xem nó, không chỉ vì cốt truyện xuất sắc, mà còn vì anh ấy đã nhìn thấy bức thư được viết bởi biên kịch của chương trình.

Hóa ra người viết kịch bản của vở kịch này là một fan hâm mộ của WE, và mỗi nhân vật trong đó đều được nhân cách hóa dựa trên cảm hứng từ những bài hát của WE đã được xuất bản trên Internet, và bức thư của anh ấy cũng nói lên rất nhiều suy nghĩ thực sự của Ôn Niệm Nam khi viết ca khúc và muốn đưa ước mơ của WE trở nên viên mãn.

Sau khi Ôn Niệm Nam đồng ý, biên kịch rất hào hứng và nói vài ngày nữa sẽ gửi trang phục của nam chính trong vở kịch để anh mặc thử, đồng thời muốn W.E đóng ca khúc chủ đề trong trang phục cổ trang.

"Niệm Nam, Niệm Nam thật tuyệt, tôi có một tin vui muốn nói với cậu."

Đường Sóc hào hứng chạy vào phòng chơi piano với vài mẩu giấy trên tay, cười nói: "Niệm Nam, đây là thư mời do cuộc thi piano gửi đến hôm nay. Họ nghĩ cậu là người giỏi nhất trong số những nhà vô địch gần đây. Họ chọn cậu đại diện cho quốc gia M đi tham gia cuộc thi piano quốc tế tầm cỡ thế giới được tổ chức 5 năm một lần, Niệm Nam, cậu quá lợi hai đi! "

Ôn Niệm Nam kinh ngạc hỏi: "Ta?"

"Chà, người ta ước tính rằng sẽ có rất nhiều cuộc phỏng vấn khi tin tức chính thức được công bố. Tất cả những người chiến thắng cuộc thi sẽ trở thành con cưng của thế giới. Đây là vinh dự cao quý nhất đối với tất cả các nghệ sĩ piano."

Trong mắt Ôn Niệm Nam cũng mang theo ý cười nhiều hơn một chút, nói: "Quả thực, đây là vinh hạnh cao nhất. Mẹ tôi nói nó chính là điều trước đây mẹ mơ ước. Phil, người mà con rất thích, cũng đã vô địch thế giới hai mươi năm trước . Nhà vô địch đã trở nên nổi tiếng trong trận chiến đầu tiên. "

Đường Só nắm tay Ôn Niệm Nam đầy phấn khích, nói: "Niệm Nam, quốc gia M chưa từng có chức vô địch. Nếu cậu vô địch lần này, cậu sẽ là nhà vô địch thế giới đầu tiên ở quốc gia M, và cậu sẽ là nhà vô địch thế giới trẻ tuổi nhất!"

Ôn Niệm Nam nhìn Đường Sóc đang vui vẻ cười đùa với một đứa trẻ, chính mình cũng bật cười.

"Đường Sóc, đã lâu không thấy cậu cười như vậy, trong mắt có tia sáng..."

Khóe miệng Đường Sóc mỉm cười nhìn Ôn Niệm Nam, chua xót nói: "Tôi không muốn trở nên khác lạ với bản thân, nhưng hiện thực đang đẩy tôi vào mưa bom bão đạn. Tôi phải mặc áo giáp vào và cầm vũ khí. Nếu có thể, thì sao tôi lại không muốn được là chính mình ... "

ÔN Niệm Nam nhìn thấy hai mắt Đường Sóc đỏ hoe, anh biết Đường Sóc đã vì nhà họ Đường mà từ bỏ những gì sau khi Đường Luân Hiên mất tích.

"Đường Sóc cậu đã làm việc rất chăm chỉ, cậu đã làm rất tốt, tôi ngưỡng mộ tài năng và năng lực của cậu."

Đường Sóc cười khổ: "Nhưng là tôi nghĩ vẫn chưa đủ, tôi không đủ mạnh, bằng không...

Nếu không ... sẽ không thể bảo vệ những người tôi yêu ...

"Niệm Nam, hai ngày trước công ty đã ký kết một dự án lớn, cậu có thể ăn mừng với tôi không? Tôi đã đặt một chỗ trong nhà hàng.”

Đường Sóc cất thư mời vào túi, dịu dàng nhìn Ôn Niệm Nam.

"Được chứ.”

"chào mừng."

Đường Sóc lắc lắc cái chén trong tay, hơi dựa lưng vào ghế, nhìn Ôn Niệm Nam đang ăn bánh pho mát.

Cuối cùng anh cũng cho Cố Ngôn Sanh nếm mùi thất bại, cuối cùng cũng có thể thư giãn một thời gian bên người mình yêu. Mặc dù điều đó có thể không ảnh hưởng lớn đến Cố gia, nhưng anh có thể cho thế giới bên ngoài biết rằng Khải Duyệt đã chiến thắng Cố gia lần này.

Đường Sóc không ngờ rằng Cố Ngôn Sanh sẽ đột ngột rời khỏi hiện trường và từ bỏ cuộc đấu thầu, anh nghĩ rằng đối phương sẽ chiến đấu với anh đến cùng.

"Này? Có người trên Weibo nói rằng Cố tổng đã chạy đến bệnh viện trong hai ngày qua, và thư ký của anh ấy bị tai nạn ô tô nên vào ICU."

"Cố tổng nào?"

"Hình như là Cố Ngôn Sanh, vua hot search bước ra từ truyện tranh. Không phải hai ngày trước cô nói rằng cô đã bị anh ta chinh phục bởi khuôn mặt sao?"

"Kỳ lạ, thư ký bị tai nạn xe cộ, sao chủ tịch mỗi ngày đều chạy tới bệnh viện?"

"Chẳng lẽ là chuyện tình công sở sao? Lên Weibo hỏi các chị em đi."

Ôn Niệm Nam nghe được Cố Ngôn Sanh đi bệnh viện sau cầm cái muỗng trên tay, đôi mắt theo bản năng liếc liếc mắt một cái bàn cách vách.

Đường Sóc tự nhiên cũng nghe được, ánh mắt hơi trầm xuống tiếp tục uống cà phê.

"Trời ơi, va chạm nghiêm trọng quá, chiếc xe này bị biến dạng".

"Tôi nghe nói từ những người đăng tải những bức ảnh rằng Cố Ngôn Sanh và Chu Nguyên Phong đều ở bên ngoài ICU vào thời điểm đó, và có một người trông rất giống Cố tổng."

Ôn Niệm Nam ngơ ngác giơ tay định lấy nước trái cây, nhưng vì không để ý nên đã làm đổ, nước trái cây bắn tung tóe trên cổ tay áo của Đường Sóc.

"Ôi ... xin lỗi, cậu nên vào toilet rửa sạch nước trái cây, nếu không sẽ để lại dấu vết."

Đường Sóc liếc nhìn mấy cô gái đang bàn tán chuyện phiếm trên bàn bên cạnh, gật đầu rời đi.

Ôn Niệm Nam lấy điện thoại ra, mở Weibo để xem tin tức về vụ tai nạn xe hơi của Tiểu Lý, anh ta đầy kinh ngạc khi nhìn thấy bức ảnh chiếc xe bị biến dạng hoàn toàn đổ đầy máu trên mặt đất.

"Tại sao nó lại bị đâm mạnh như vậy..."

Khi Đường Sóc ra khỏi toilet, Ôn Niệm Nam đã mặc áo khoác và chuẩn bị rời đi.

"Cậu ăn được gì chưa?"

"Thôi, chúng ta về trước đi."

Đường Sóc liếc mắt nhìn điện thoại trên bàn vẫn sáng màn hình, ánh mắt khẽ động, cười nói: "Được rồi, đi thôi."

“Đi thôi Niệm Nam, lên xe đi.” Đường Sóc lái xe chậm rãi khi Ôn Niệm Nam bên cạnh.

Ôn Niệm Nam cầm chặt điện thoại, do dự, "Cậu về trước đi. Tôi muốn đến bệnh viện. Tiểu Lý bị thương rất nặng. Anh ấy luôn đối với tôi rất lễ phép và giúp đỡ tôi rất nhiều."

"Không sao đâu. Tôi cùng đi với cậu. Tình cờ tôi cũng muốn đi gặp anh ấy. Anh ấy cũng đã giúp đỡ anh trai tôi và gặp qua anh ấy vài lần."

Sau khi Cố Ngôn Sanh giải quyết xong việc của công ty, anh ấy cùng Cố Lâm đến bệnh viện, bác sĩ nói chỉ cần tình trạng của anh ấy không xấu đi trong vài ngày tới, anh ấy có thể được chuyển đến khoa tổng hợp.

Cố Lâm cầm máy tính nhìn Cố Ngôn Sanh đang cau mày thở dài: "Anh à, em biết bây giờ anh cảm thấy rất tệ, nhưng anh ấy không bị thương không phải vì anh. Đó là một tai nạn.”

"Đó là lỗi của tôi. Tôi đã nói với anh ấy rằng anh ấy nên gửi tài liệu đến hiện trường càng sớm càng tốt, để anh ấy lái xe quá nhanh và xảy ra sự cố ..."

Cố Ngôn Sanh giơ tay che mắt, chậm rãi đi tới băng ghế, trầm giọng nói: "Đã điều tra được chưa?"

"Không, tất cả các video giám sát đường phố tại hiện trường đã biến mất. Tôi không thể tìm ra chuyện gì đã xảy ra, và việc giám sát các cửa hàng xung quanh cũng biến mất, như thể ai đó cố tình"

Sau khi Cố Lâm nói, anh ta đột nhiên nhớ ra điều gì đó và nhập một chuỗi mật mã.

Màn hình hiển thị màn hình ở bãi đậu xe ở khu đấu giá, Mộ Bắc Dật đột nhiên lái xe bỏ đi giữa chừng ...

Cố Ngôn Sanh đã xác minh phỏng đoán của mình ngay khi anh ta xem đoạn video, không ngạc nhiên khi anh ta không nhìn thấy Mộ Bắc Dật vào ngày hôm đó ... Hóa ra là ...

Cố Lâm cau mày và trầm giọng nói: " Sau khi suy nghĩ về nó, thì anh ấy là người duy nhất có thể điều khiển giám sát rất nhiều ngã tư. Nhưng bây giờ tôi không thể chắc chắn 100% rằng Đường Sóc đã làm điều đó. Tôi sẽ kiểm tra giám sát gần đó ... "

"Ngoài Đường Sóc ra còn có thể là ai!"

Cố Ngôn Sanh đứng dậy đi tới lối vào thang máy, trực tiếp đóng cửa ở lầu 1. Cố Lâm không kịp trở tay, chỉ có thể đợi thang máy đi lên rồi đi theo sau.

Cố Ngôn Sanh trông có vẻ bình tĩnh sau khi ra khỏi thang máy, đi đến bên cạnh xe, mở cửa ngồi vào, dùng trán ôm chặt vô lăng đẩy người lên.

Trong mấy chục giây khi thang máy đi xuống, anh nhìn mình trong gương với ánh mắt kinh hãi, chợt tỉnh lại.

Nếu bây giờ anh đến tập đoàn Khải Duyệt tìm Đường Sóc để gây rối thì chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, và anh sẽ phải đợi Cố Lâm tìm ra bằng chứng thực tế.

Cố Ngôn Sanh chậm rãi ngẩng đầu hít sâu một hơi, tâm trạng đã ổn định lại mới đi ra cửa xe.

Đột nhiên anh nhìn thấy Đường Sóc đang đứng phía xa ở ngã tư, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, anh ta khởi động xe, nhấn ga tăng tốc lái xe đâm vào Đường Sóc...

Chapter
1 Chương 1: Cậu có tư cách gì?
2 Chương 2: Thật không ra thể thống gì
3 Chương 3: Em nói không có, anh có tin không?
4 Chương 4: Là y? Y thế nhưng đã trở về!
5 Chương 5: Giấy thỏa thuận ly hôn
6 Chương 6: Cậu không nên chạm vào giới hạn của tôi!
7 Chương 7: Nó đáng giá được con đối xử tốt
8 Chương 8: Vết sẹo trêи trán
9 Chương 9: Cố ý nhào vào ngực tôi sao?
10 Chương 10: Tái ngộ Thẩm Lạc An
11 Chương 11: Hết thảy thuộc về tôi
12 Chương 12: Anh ấy sẽ không quan tâm
13 Chương 13: Tái ngộ tại nhạc hội
14 Chương 14: Ôn lại chuyện yêu đương vụng trộm?
15 Chương 15: Cậu đúng là ghê tởm
16 Chương 16: Thật làm tôi thấy mất mặt
17 Chương 17: Không sinh khí, cảm ơn cậu
18 Chương 18: Cậu có phải rất sợ tôi?
19 Chương 19: Bệnh bao tử tái phát
20 Chương 20: Vì để che vết sẹo
21 Chương 21: Anh giúp em xoa xoa
22 Chương 22: Tôi đau quá!
23 Chương 23: Nhi tử hiếu thuận
24 Chương 24: Quan hệ ly hôn
25 Chương 25: Vì người thương tôi
26 Chương 26: Ca ca tốt của ta
27 Chương 27: Em muốn nhìn cậu ấy cười
28 Chương 28: Ai ở trêи lầu?
29 Chương 29: Cậu không đủ tư cách
30 Chương 30: Bạch y thiếu niên
31 Chương 31: Đây là cậu tự tìm!
32 Chương 32: Xem ra cậu còn nhớ rất rõ
33 Chương 33: Cầu xin anh đừng phá hủy nó
34 Chương 34: Con muốn được mẹ ôm lần nữa
35 Chương 35: Thẩm Lạc An sẽ qua đêm ở đây
36 Chương 36: Đèn trong phòng
37 Chương 37: Bữa tiệc sinh nhật bắt đầu
38 Chương 38: Hợp tấu tại buổi tiệc
39 Chương 39: Bản nhạc phổ này ở đâu?
40 Chương 40: Thỏa thuận ngoài ban công
41 Chương 41: Chảy máu dạ dày?
42 Chương 42: Sóng gió từ một đoạn video
43 Chương 43: Cố Ngôn Sinh không xứng đáng
44 Chương 44: Thương tổn ngày trước
45 Chương 45: Ai quan tâm cậu ta còn sống hay không
46 Chương 46: Tôi muốn ra viện
47 Chương 47: Về rồi sao?
48 Chương 48: Trong lòng càng đau đớn
49 Chương 49: Cậu ấy rất yêu ngài
50 Chương 50: Loại người toàn âm mưu thủ đoạn sao?
51 Chương 51: Về nhà ngay lập tức
52 Chương 52: Ảnh chụp bị phơi bày
53 Chương 53: Dựa vào đâu mà bắt tôi xin lỗi
54 Chương 54: Cố Ngôn Sinh, tôi hận anh!
55 Chương 55: Cậu không bế chẳng lẽ muốn tôi bế?
56 Chương 56: Em sẽ cứu được anh
57 Chương 57: Cậu ta đang ở nhà chăm vợ
58 Chương 58: Để cậu ta tránh xa Ôn Niệm Nam một chút
59 Chương 59: Lại muốn bất ngờ đánh lén tôi nữa à?
60 Chương 60: Mối quan hệ căng thẳng
61 Chương 61: Bình yên trước bão tố
62 Chương 62: Cố tình vò nát bộ quần áo
63 Chương 63: Cuối cùng cũng tỉnh dậy
64 Chương 64: Con có thể… ly hôn được không?
65 Chương 65: Mau tới đút cháo cho Niệm Niệm
66 Chương 66: Bắt con ở chung với cậu ta?
67 Chương 67: Con mẹ nó Ôn Niệm Nam cậu có bệnh đúng không?
68 Chương 68: Niệm Nam… đau không?
69 Chương 69: Nếu cậu ly hôn thì tớ có cơ hội không?
70 Chương 70: Lão lưu manh sao? Là tiểu lưu manh thì có!
71 Chương 71: Làm một cặp chồng chồng bình thường
72 Chương 72: Bóng lưng trước khi hôn mê
73 Chương 73: Đã bắt đầu quan tâm tới người ta
74 Chương 74: Cậu bị Niệm Nam ghét bỏ rồi à?
75 Chương 75: Toàn thân đầy bùn đất thấy thế nào?
76 Chương 76: Chàng nghệ sĩ dương cầm dưới ánh hào quang sân khấu
77 Chương 77: Vết sẹo bên dưới đôi găng tay màu trắng
78 Chương 78: Bình giấm chua quá
79 Chương 79: Cậu dám cắn tôi thử xem?
80 Chương 80: Nắm tay dắt cậu qua đường được không?
81 Chương 81: Cố Ngôn Sinh, mày mới là kẻ không có tự trọng
82 Chương 82: Bằng chứng ‘vượt quá giới hạn’
83 Chương 83: Anh có bao giờ nghĩ rằng… anh sai rồi không?
84 Chương 84: Tại sao ngài không để cậu Ôn rời đi
85 Chương 85: Nếu tiếp tục bị ép buộc, cậu ấy sẽ phát điên mất
86 Chương 86: Nhẫn cưới lạnh như băng
87 Chương 87: Cố Ngôn Sinh… anh ghen rồi
88 Chương 88: Sờ thật sướng
89 Chương 89: Nếu như không gặp nhau thì tốt biết bao
90 Chương 90: Đừng sợ tôi, tôi sẽ bảo vệ em
91 Chương 91: Nhẫn cưới “Vĩnh Hằng” là giả sao?
92 Chương 92: Mẹ chọn Ôn Niệm Nam hay là con?
93 Chương 93: Hắn đưa Thẩm Lạc An đến rồi
94 Chương 94: Bóng lưng màu trắng khó quên
95 Chương 95: Chỉ cần mày chết là được giải thoát
96 Chương 96: Chiếc nhẫn nhuốm máu trong tay
97 Chương 97: Tôi không quan tâm cậu ta sống hay chết
98 Chương 98: Bộ âu phục trắng nhuốm đỏ
99 Chương 99: Sống đau đớn quá…
100 Chương 100: Cố Ngôn Sinh… anh là kẻ không có lương tâm
101 Chương 101: Tôi hận anh ta! Đây là anh ta nợ tôi!
102 Chương 102: Tinh thần có vấn đề?
103 Chương 103: Đồ ngốc… Tại sao cậu lại bị thương rồi?
104 Chương 104: Lần này… đến lượt anh tới bảo vệ em.
105 Chương 105: Hiệu quả trị liệu của bác sĩ Lý!
106 Chương 106: Cậu ta đã thay đổi.
107 Chương 107: Mùi hương trong phòng của Ôn Niệm Nam
108 Chương 108: Vợ cậu thật chạy theo người khác sao?
109 Chương 109: Không thể chấp nhận sự thật.
110 Chương 110: Tôi quyến rũ ai không liên quan tới anh.
111 Chương 111: Cho Cố Ngôn Sanh đội nón xanh
112 Chương 112: Đã ly hôn rồi còn giải thích để làm gì?
113 Chương 113: Đừng từ bỏ tình yêu với đàn dương cầm.
114 Chương 114: Thẩm Lạc An nhận là W.E?
115 Chương 115: Phát hiện bị Cố tổng theo dõi.
116 Chương 116: Muốn W.E đàn ở trường quay.
117 Chương 117: Niệm Nam, cậu... cậu là W.E?!
118 Chương 118: Em có gạt tôi điều gì không?
119 Chương 119: Trong ba ngày mất tích kia em đã làm gì?
120 Chương 120: Bản nhạc ở cao trung là của ai?
121 Chương 121: Niệm Nam đánh đàn cùng Đường Sóc
122 Chương 122: Bị mất sợi dây chuyền hình nốt nhạc.
123 Chương 123: Niệm Nam hành động của cậu đáng eo quá.
124 Chương 124: Dây đeo điện thoại tình nhân trên phát sóng trực tiếp.
125 Chương 125: Bị tấn công bất ngờ trong đêm.
126 Chương 126: Cố tổng anh cố ý xa lánh tôi sao?
127 Chương 127: Đường Sóc tốt hơn anh gấp trăm lần.
128 Chương 128: Anh thực sự hối hận vì đã ly hôn.
129 Chương 129: Anh thích chơi trò lưu manh sao.
130 Chương 130: Tôi muốn anh chết.
131 Chương 131: Cởi áo ra tôi bôi thuốc cho
132 Chương 132: Anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm
133 Chương 133: Ai là người nhà của cậu ta?
134 Chương 134: Đường Sóc tôi đợi cậu quay lại.
135 Chương 135: Người yêu mới của vợ cũ
136 Chương 136: Em đi gặp bác sĩ tâm lý?
137 Chương 137: Cố Ngôn Sanh, anh đưa tôi đi đâu?
138 Chương 138: Trả lại vòng cổ cho Thẩm Lạc An.
139 Chương 139: Tôi cấm anh nói sự thật cho anh ấy.
140 Chương 140: Chiếc vòng cổ hình nốt nhạc.
141 Chương 141: Xảy ra chuyện ở cuộc thi piano.
142 Chương 142: Anh trai tôi đã mất.
143 Chương 143: Cố Ngôn Sanh bị cắn.
144 Chương 144: Em chính là người cứu tôi.
145 Chương 145: Tôi đối xử tệ với em ấy lắm sao?
146 Chương 146: Thẩm Lạc An bị bắt.
147 Chương 147: Đem hắn ra đánh gãy chân.
148 Chương 148: Anh yêu em…anh rất hối hận vì đã ly hôn.
149 Chương 149: Nhẫn cưới vĩnh cửu chính hiệu xuất hiện.
150 Chương 150: Tìm chiếc nhẫn bị vứt.
151 Chương 151: Niệm Niệm bị ôm ở hành lang bữa tiệc.
152 Chương 152: Tôi xin lỗi!
153 Chương 153: Con trai của Cố Ngôn Sanh?
154 Chương 154: Chu Nguyên Phong, cậu đang yêu?
155 Chương 155: Bị nhốt ở tầng hầm.
156 Chương 156: Cố Ngôn Sanh gọi cho Ôn Niệm Nam trên phát sóng trực tiếp.
157 Chương 157: Tôi đã phá hủy cây đàn của mẹ anh ấy.
158 Chương 158: Nhật ký thời trung học của Niệm Nam được lộ diện.
159 Chương 159: Em thật ngốc... anh đã làm bị thương.
160 Chương 160: Cố Ngôn Sanh say rượu gặp Ôn Niệm Nam ở khách sạn.
161 Chương 161: Cố Ngôn Sanh có phải anh cố ý gây thương tích cho mình không.
162 Chương 162: Nụ hôn đẫm nước mắt trong phòng tắm
163 Chương 163: Ôn Niệm Nam bị nhốt trong khách sạn.
164 Chương 164: Cố Ngôn Sanh bị phát hiện nửa đêm lẻn vào phòng.
165 Chương 165: Cậu đang muốn thuyết phục tôi làm hòa với anh ta sao?
166 Chương 166: Tôi muốn cưng chiều em cả đời
167 Chương 167: “Tôi ... tôi đã sửa được đàn piano của mẹ em”
168 Chương 168: Đầu tiên phải lấy được thân thể của hắn.
169 Chương 169: Anh còn muốn ly hôn lần nữa sao?
170 Chương 170: Trái tim anh thuộc về em, và tình yêu chỉ dành cho em
171 Chương 171: Một nụ hôn nồng cháy trên cây đàn piano
172 Chương 172: Cố Ngôn Sanh xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp của W.E
173 Chương 173: Tôi không dám yêu ai nữa.
174 Chương 174: Tai nạn xe đột ngột.
175 Chương 175: Niệm Nam ngất xỉu vì bất ngờ bị đau bụng.
176 Chương 176: Tôi có thể sống thêm vài năm nữa.
177 Chương 177: Này, để tôi cho em ăn cháo, được không?
178 Chương 178: Tôi sẽ tiêu diệt kẻ bắt nạt tôi.
179 Chương 179: Bệnh trầm cảm của Ôn Niệm Nam
180 Chương 180: Cố Ngôn Sanh nôn ra máu và hôn mê.
181 Chương 181: Thẩm Lạc An đã yêu cầu các người làm điều này?
182 Chương 182: Tôi không sợ
183 Chương 183: Ôn Noãn Nam có thể uy hiếp anh ấy
184 Chương 184: Đừng khóc ... Tôi thực sự không đau.
185 Chương 185: Tôi muốn Cố Ngôn Sanh tự tay tiêu diệt WE
186 Chương 186: Tên cặn bã Cố Ngôn Sanh tái hợp với Thẩm Lạc An?
187 Chương 187: Tôi đã quyết định… không muốn yêu nữa.
188 Chương 188: Đừng gọi tên tôi…thật ghê tởm!”
189 Chương 189: Nóng vội sẽ chọc giận người ta.
190 Chương 190: Được rồi ... tôi đồng ý đính hôn với cậu.
191 Chương 191: Quỳ xuống! Nhặt chiếc nhẫn
192 Chương 192: Công khai dạy dỗ Thẩm Lạc An trong buổi đính hôn.
193 Chương 193: Cầu xin ngươi ... Ta xin ngươi tỉnh lại, được không?!
194 Chương 194: Ta thích từ từ tra tấn ngươi.
195 Chương 195: Tôi xin lỗi.
196 Chương 196: Niệm Niệm ... Tôi đếm ba lần. Khi em mở mắt ra, tôi liền biến mất.
197 Chương 197: Những lời nói dối mà Cố Ngôn Sanh đã lên kế hoạch cẩn thận.
198 Chương 198: Tại sao tất cả mọi người đều không nói cho tôi biết!
199 Chương 199: Tôi không ghét cậu…., đừng khóc.
200 Chương 200: Tôi không ghét cậu…., đừng khóc.
201 Chương 201: Chính anh là người ép cậu ấy tự sát.
202 Chương 202: Niệm Niệm... chúng ta hứa nhé!
203 Chương 203: Cố tổng không thể yêu nữa sao?
204 Chương 204: Anh muốn em trở thành vợ anh lần nữa.
205 Chương 205: Cố Ngôn Sanh đỏ mặt khi hôn
206 Chương 206: Trở lại khách sạn cùng Niệm Niệm.
207 Chương 207: Cố Ngôn Sanh... Em đã tha thứ cho anh từ lâu rồi.
208 Chương 208: Tai của em có phải rất nhạy cảm không?
209 Chương 209: Em thật đáng yêu
210 Chương 210: Niệm Niệm về nhà với tôi ...
211 Chương 211: Tôi đưa em vào phòng tắm.
212 Chương 212: Cố Ngôn Sanh bị bắt gặp...
213 Chương 213: Anh muốn em đeo nhẫn cầu hôn.
214 Chương 214: Tôi có bị bỏ rơi một lần nữa không.
215 Chương 215: Anh cảm thấy phiền phức phải không?
216 Chương 216: Tôi không phải là Niệm Nam của ba năm đó nữa
217 Chương 217: Ôn Niệm Nam lại mất tích.
218 Chương 218: Ngôn Sanh ... Cứu tôi với!
219 Chương 219: Hắn bị tiêm thuốc mất trí nhớ.
220 Chương 220: Cố Ngôn Sanh, em cấm anh chết!
221 Chương 221: Cố Ngôn Sanh mất trí nhớ và trở nên ngu ngốc.
222 Chương 222: Đột nhập phòng tắm! Anh có thể chạm vào eo của em không?
223 Chương 223: Giải quyết phản ứng.
224 Chương 224: Dường như Cố Ngôn Sanh đang ... làm nũng?
225 Chương 225: Hắn đã đánh chết người, dịu dàng ở đâu?
226 Chương 226: Vết cắn! Chuyện gì đã xảy ra sau khi say rượu.
227 Chương 227: Anh cởi quần áo của tôi?
228 Chương 228: Anh Niệm Nam, anh ấy có bị đau lưng không?
229 Chương 229: Ôn Niệm Nam là người anh ấy thật lòng yêu.
230 Chương 230: Đừng sợ ... Anh sẽ không ép buộc em.
231 Chương 231: Tranh cãi!
232 Chương 232: Tôi muốn nghe em nói rằng em yêu tôi, em không thể rời xa tôi.
233 Chương 233: Cố Ngôn Sanh cầu hôn
234 Chương 234: Đi lãnh chứng.
235 Chương 235: Cố thị phải có phu nhân tổng tài.
236 Chương 236: Đi thăɱ Đường Sóc.
237 Chương 237: Cố Ngôn Sanh chuẩn bị cho hôn lễ.
238 Chương 238: Tôi sẽ phá hỏng hôn lễ.
239 Chương 239: Cố Ngôn Sanh bị thương, rồi làɱ nũng.
240 Chương 240: Đường Sóc nhớ lại.
241 Chương 241: Cố Ngôn Sanh đòi ɱột cái ôɱ trên phát sóng trực tiếp
242 Chương 242: WE bị trêu chọc.
243 Chương 243: Cố Ngôn Sanh thông báo tổ chức lễ cưới
244 Chương 244: Niệɱ Niệɱ được dỗ ngủ.
245 Chương 245: Đáɱ cưới của Cố Ngôn Sanh và Ôn Niệɱ Naɱ (Phần ɱột)
246 Chương 246: Đáɱ cưới của Cố Ngôn Sanh và Ôn Niệɱ Naɱ (Phần 2)
247 Chương 247: Phiên ngoại.
248 Chương 248: Phiên ngoại 2 – Lần đầu tiên của Ngôn Sanh & Niệɱ Naɱ.
249 Chương 249: Phiên ngoại Đường Sóc_ɱộ Bắc Dật: Vết sẹo do trầy xước
250 Chương 250: Phiên ngoại Đường Sóc_ɱộ Bắc Dật: Eɱ không có chút cảɱ giác nào với tôi sao?
251 Chương 251: Phiên ngoại Đường Sóc_ɱộ Bắc Dật: Làɱ người yêu ɱột tháng.
252 Chương 252: Phiên ngoại Đường Sóc_ɱộ Bắc Dật: Đường Sóc bị ốɱ.
253 Chương 253: Phiên ngoại Đường Sóc_ɱộ Bắc Dật: Liệu nó có thể bị phá hủy ɱột lần nữa không?
254 Chương 254: Phiên ngoại Đường Sóc_ɱộ Bắc Dật: Chia tay (1)
255 Chương 255: Phiên ngoại Đường Sóc_ɱộ Bắc Dật: tiểu Sóc đừng khóc…Tôi cảɱ thấy rất tồi tệ?
256 Chương 256: Phiên ngoại Tiểu Tần tổng_Tiêu Kỳ Hạo: Lần đầu gặp gỡ cậu chủ nhỏ xinh như búp bê!
257 Chương 257: Phiên ngoại Tần Vấn Thiên_Tiêu Kỳ Hạo: Anh ta chỉ là ɱột con chó của tôi!
258 Chương 258: Phiên ngoại Tần Vấn Thiên_Tiêu Kỳ Hạo: Anh đừng thích tra tấn eɱ.
259 Chương 259: Phiên ngoại Tần Vấn Thiên_Tiêu Kỳ Hạo: Eɱ sẽ khiến anh đau đến ɱức ɱềɱ lòng.
260 Chương 260: Phiên ngoại Tần Vấn Thiên_Tiêu Kỳ Hạo: ɱuốn anh bế và dạy cưỡi ngựa.
261 Chương 261: Phiên ngoại Tần Vấn Thiên_Tiêu Kỳ Hạo: Xin lỗi Tiểu Thiên, có đau không?
262 Chương 262: Phiên ngoại Tần Vấn Thiên_Tiêu Kỳ Hạo: Hãy là người yêu của nhau.
263 Chương 263: Phiên ngoại Chu Nguyên Phong_Đường Luân Hiên: Chúng ta hãy kết hôn.
264 Chương 264: Phiên ngoại Chu Nguyên Phong_Đường Luân Hiên: Cùng eɱ bước vào hôn lễ.
265 Chương 265: Phiên ngoại: Hoàn
Chapter

Updated 265 Episodes

1
Chương 1: Cậu có tư cách gì?
2
Chương 2: Thật không ra thể thống gì
3
Chương 3: Em nói không có, anh có tin không?
4
Chương 4: Là y? Y thế nhưng đã trở về!
5
Chương 5: Giấy thỏa thuận ly hôn
6
Chương 6: Cậu không nên chạm vào giới hạn của tôi!
7
Chương 7: Nó đáng giá được con đối xử tốt
8
Chương 8: Vết sẹo trêи trán
9
Chương 9: Cố ý nhào vào ngực tôi sao?
10
Chương 10: Tái ngộ Thẩm Lạc An
11
Chương 11: Hết thảy thuộc về tôi
12
Chương 12: Anh ấy sẽ không quan tâm
13
Chương 13: Tái ngộ tại nhạc hội
14
Chương 14: Ôn lại chuyện yêu đương vụng trộm?
15
Chương 15: Cậu đúng là ghê tởm
16
Chương 16: Thật làm tôi thấy mất mặt
17
Chương 17: Không sinh khí, cảm ơn cậu
18
Chương 18: Cậu có phải rất sợ tôi?
19
Chương 19: Bệnh bao tử tái phát
20
Chương 20: Vì để che vết sẹo
21
Chương 21: Anh giúp em xoa xoa
22
Chương 22: Tôi đau quá!
23
Chương 23: Nhi tử hiếu thuận
24
Chương 24: Quan hệ ly hôn
25
Chương 25: Vì người thương tôi
26
Chương 26: Ca ca tốt của ta
27
Chương 27: Em muốn nhìn cậu ấy cười
28
Chương 28: Ai ở trêи lầu?
29
Chương 29: Cậu không đủ tư cách
30
Chương 30: Bạch y thiếu niên
31
Chương 31: Đây là cậu tự tìm!
32
Chương 32: Xem ra cậu còn nhớ rất rõ
33
Chương 33: Cầu xin anh đừng phá hủy nó
34
Chương 34: Con muốn được mẹ ôm lần nữa
35
Chương 35: Thẩm Lạc An sẽ qua đêm ở đây
36
Chương 36: Đèn trong phòng
37
Chương 37: Bữa tiệc sinh nhật bắt đầu
38
Chương 38: Hợp tấu tại buổi tiệc
39
Chương 39: Bản nhạc phổ này ở đâu?
40
Chương 40: Thỏa thuận ngoài ban công
41
Chương 41: Chảy máu dạ dày?
42
Chương 42: Sóng gió từ một đoạn video
43
Chương 43: Cố Ngôn Sinh không xứng đáng
44
Chương 44: Thương tổn ngày trước
45
Chương 45: Ai quan tâm cậu ta còn sống hay không
46
Chương 46: Tôi muốn ra viện
47
Chương 47: Về rồi sao?
48
Chương 48: Trong lòng càng đau đớn
49
Chương 49: Cậu ấy rất yêu ngài
50
Chương 50: Loại người toàn âm mưu thủ đoạn sao?
51
Chương 51: Về nhà ngay lập tức
52
Chương 52: Ảnh chụp bị phơi bày
53
Chương 53: Dựa vào đâu mà bắt tôi xin lỗi
54
Chương 54: Cố Ngôn Sinh, tôi hận anh!
55
Chương 55: Cậu không bế chẳng lẽ muốn tôi bế?
56
Chương 56: Em sẽ cứu được anh
57
Chương 57: Cậu ta đang ở nhà chăm vợ
58
Chương 58: Để cậu ta tránh xa Ôn Niệm Nam một chút
59
Chương 59: Lại muốn bất ngờ đánh lén tôi nữa à?
60
Chương 60: Mối quan hệ căng thẳng
61
Chương 61: Bình yên trước bão tố
62
Chương 62: Cố tình vò nát bộ quần áo
63
Chương 63: Cuối cùng cũng tỉnh dậy
64
Chương 64: Con có thể… ly hôn được không?
65
Chương 65: Mau tới đút cháo cho Niệm Niệm
66
Chương 66: Bắt con ở chung với cậu ta?
67
Chương 67: Con mẹ nó Ôn Niệm Nam cậu có bệnh đúng không?
68
Chương 68: Niệm Nam… đau không?
69
Chương 69: Nếu cậu ly hôn thì tớ có cơ hội không?
70
Chương 70: Lão lưu manh sao? Là tiểu lưu manh thì có!
71
Chương 71: Làm một cặp chồng chồng bình thường
72
Chương 72: Bóng lưng trước khi hôn mê
73
Chương 73: Đã bắt đầu quan tâm tới người ta
74
Chương 74: Cậu bị Niệm Nam ghét bỏ rồi à?
75
Chương 75: Toàn thân đầy bùn đất thấy thế nào?
76
Chương 76: Chàng nghệ sĩ dương cầm dưới ánh hào quang sân khấu
77
Chương 77: Vết sẹo bên dưới đôi găng tay màu trắng
78
Chương 78: Bình giấm chua quá
79
Chương 79: Cậu dám cắn tôi thử xem?
80
Chương 80: Nắm tay dắt cậu qua đường được không?
81
Chương 81: Cố Ngôn Sinh, mày mới là kẻ không có tự trọng
82
Chương 82: Bằng chứng ‘vượt quá giới hạn’
83
Chương 83: Anh có bao giờ nghĩ rằng… anh sai rồi không?
84
Chương 84: Tại sao ngài không để cậu Ôn rời đi
85
Chương 85: Nếu tiếp tục bị ép buộc, cậu ấy sẽ phát điên mất
86
Chương 86: Nhẫn cưới lạnh như băng
87
Chương 87: Cố Ngôn Sinh… anh ghen rồi
88
Chương 88: Sờ thật sướng
89
Chương 89: Nếu như không gặp nhau thì tốt biết bao
90
Chương 90: Đừng sợ tôi, tôi sẽ bảo vệ em
91
Chương 91: Nhẫn cưới “Vĩnh Hằng” là giả sao?
92
Chương 92: Mẹ chọn Ôn Niệm Nam hay là con?
93
Chương 93: Hắn đưa Thẩm Lạc An đến rồi
94
Chương 94: Bóng lưng màu trắng khó quên
95
Chương 95: Chỉ cần mày chết là được giải thoát
96
Chương 96: Chiếc nhẫn nhuốm máu trong tay
97
Chương 97: Tôi không quan tâm cậu ta sống hay chết
98
Chương 98: Bộ âu phục trắng nhuốm đỏ
99
Chương 99: Sống đau đớn quá…
100
Chương 100: Cố Ngôn Sinh… anh là kẻ không có lương tâm
101
Chương 101: Tôi hận anh ta! Đây là anh ta nợ tôi!
102
Chương 102: Tinh thần có vấn đề?
103
Chương 103: Đồ ngốc… Tại sao cậu lại bị thương rồi?
104
Chương 104: Lần này… đến lượt anh tới bảo vệ em.
105
Chương 105: Hiệu quả trị liệu của bác sĩ Lý!
106
Chương 106: Cậu ta đã thay đổi.
107
Chương 107: Mùi hương trong phòng của Ôn Niệm Nam
108
Chương 108: Vợ cậu thật chạy theo người khác sao?
109
Chương 109: Không thể chấp nhận sự thật.
110
Chương 110: Tôi quyến rũ ai không liên quan tới anh.
111
Chương 111: Cho Cố Ngôn Sanh đội nón xanh
112
Chương 112: Đã ly hôn rồi còn giải thích để làm gì?
113
Chương 113: Đừng từ bỏ tình yêu với đàn dương cầm.
114
Chương 114: Thẩm Lạc An nhận là W.E?
115
Chương 115: Phát hiện bị Cố tổng theo dõi.
116
Chương 116: Muốn W.E đàn ở trường quay.
117
Chương 117: Niệm Nam, cậu... cậu là W.E?!
118
Chương 118: Em có gạt tôi điều gì không?
119
Chương 119: Trong ba ngày mất tích kia em đã làm gì?
120
Chương 120: Bản nhạc ở cao trung là của ai?
121
Chương 121: Niệm Nam đánh đàn cùng Đường Sóc
122
Chương 122: Bị mất sợi dây chuyền hình nốt nhạc.
123
Chương 123: Niệm Nam hành động của cậu đáng eo quá.
124
Chương 124: Dây đeo điện thoại tình nhân trên phát sóng trực tiếp.
125
Chương 125: Bị tấn công bất ngờ trong đêm.
126
Chương 126: Cố tổng anh cố ý xa lánh tôi sao?
127
Chương 127: Đường Sóc tốt hơn anh gấp trăm lần.
128
Chương 128: Anh thực sự hối hận vì đã ly hôn.
129
Chương 129: Anh thích chơi trò lưu manh sao.
130
Chương 130: Tôi muốn anh chết.
131
Chương 131: Cởi áo ra tôi bôi thuốc cho
132
Chương 132: Anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm
133
Chương 133: Ai là người nhà của cậu ta?
134
Chương 134: Đường Sóc tôi đợi cậu quay lại.
135
Chương 135: Người yêu mới của vợ cũ
136
Chương 136: Em đi gặp bác sĩ tâm lý?
137
Chương 137: Cố Ngôn Sanh, anh đưa tôi đi đâu?
138
Chương 138: Trả lại vòng cổ cho Thẩm Lạc An.
139
Chương 139: Tôi cấm anh nói sự thật cho anh ấy.
140
Chương 140: Chiếc vòng cổ hình nốt nhạc.
141
Chương 141: Xảy ra chuyện ở cuộc thi piano.
142
Chương 142: Anh trai tôi đã mất.
143
Chương 143: Cố Ngôn Sanh bị cắn.
144
Chương 144: Em chính là người cứu tôi.
145
Chương 145: Tôi đối xử tệ với em ấy lắm sao?
146
Chương 146: Thẩm Lạc An bị bắt.
147
Chương 147: Đem hắn ra đánh gãy chân.
148
Chương 148: Anh yêu em…anh rất hối hận vì đã ly hôn.
149
Chương 149: Nhẫn cưới vĩnh cửu chính hiệu xuất hiện.
150
Chương 150: Tìm chiếc nhẫn bị vứt.
151
Chương 151: Niệm Niệm bị ôm ở hành lang bữa tiệc.
152
Chương 152: Tôi xin lỗi!
153
Chương 153: Con trai của Cố Ngôn Sanh?
154
Chương 154: Chu Nguyên Phong, cậu đang yêu?
155
Chương 155: Bị nhốt ở tầng hầm.
156
Chương 156: Cố Ngôn Sanh gọi cho Ôn Niệm Nam trên phát sóng trực tiếp.
157
Chương 157: Tôi đã phá hủy cây đàn của mẹ anh ấy.
158
Chương 158: Nhật ký thời trung học của Niệm Nam được lộ diện.
159
Chương 159: Em thật ngốc... anh đã làm bị thương.
160
Chương 160: Cố Ngôn Sanh say rượu gặp Ôn Niệm Nam ở khách sạn.
161
Chương 161: Cố Ngôn Sanh có phải anh cố ý gây thương tích cho mình không.
162
Chương 162: Nụ hôn đẫm nước mắt trong phòng tắm
163
Chương 163: Ôn Niệm Nam bị nhốt trong khách sạn.
164
Chương 164: Cố Ngôn Sanh bị phát hiện nửa đêm lẻn vào phòng.
165
Chương 165: Cậu đang muốn thuyết phục tôi làm hòa với anh ta sao?
166
Chương 166: Tôi muốn cưng chiều em cả đời
167
Chương 167: “Tôi ... tôi đã sửa được đàn piano của mẹ em”
168
Chương 168: Đầu tiên phải lấy được thân thể của hắn.
169
Chương 169: Anh còn muốn ly hôn lần nữa sao?
170
Chương 170: Trái tim anh thuộc về em, và tình yêu chỉ dành cho em
171
Chương 171: Một nụ hôn nồng cháy trên cây đàn piano
172
Chương 172: Cố Ngôn Sanh xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp của W.E
173
Chương 173: Tôi không dám yêu ai nữa.
174
Chương 174: Tai nạn xe đột ngột.
175
Chương 175: Niệm Nam ngất xỉu vì bất ngờ bị đau bụng.
176
Chương 176: Tôi có thể sống thêm vài năm nữa.
177
Chương 177: Này, để tôi cho em ăn cháo, được không?
178
Chương 178: Tôi sẽ tiêu diệt kẻ bắt nạt tôi.
179
Chương 179: Bệnh trầm cảm của Ôn Niệm Nam
180
Chương 180: Cố Ngôn Sanh nôn ra máu và hôn mê.
181
Chương 181: Thẩm Lạc An đã yêu cầu các người làm điều này?
182
Chương 182: Tôi không sợ
183
Chương 183: Ôn Noãn Nam có thể uy hiếp anh ấy
184
Chương 184: Đừng khóc ... Tôi thực sự không đau.
185
Chương 185: Tôi muốn Cố Ngôn Sanh tự tay tiêu diệt WE
186
Chương 186: Tên cặn bã Cố Ngôn Sanh tái hợp với Thẩm Lạc An?
187
Chương 187: Tôi đã quyết định… không muốn yêu nữa.
188
Chương 188: Đừng gọi tên tôi…thật ghê tởm!”
189
Chương 189: Nóng vội sẽ chọc giận người ta.
190
Chương 190: Được rồi ... tôi đồng ý đính hôn với cậu.
191
Chương 191: Quỳ xuống! Nhặt chiếc nhẫn
192
Chương 192: Công khai dạy dỗ Thẩm Lạc An trong buổi đính hôn.
193
Chương 193: Cầu xin ngươi ... Ta xin ngươi tỉnh lại, được không?!
194
Chương 194: Ta thích từ từ tra tấn ngươi.
195
Chương 195: Tôi xin lỗi.
196
Chương 196: Niệm Niệm ... Tôi đếm ba lần. Khi em mở mắt ra, tôi liền biến mất.
197
Chương 197: Những lời nói dối mà Cố Ngôn Sanh đã lên kế hoạch cẩn thận.
198
Chương 198: Tại sao tất cả mọi người đều không nói cho tôi biết!
199
Chương 199: Tôi không ghét cậu…., đừng khóc.
200
Chương 200: Tôi không ghét cậu…., đừng khóc.
201
Chương 201: Chính anh là người ép cậu ấy tự sát.
202
Chương 202: Niệm Niệm... chúng ta hứa nhé!
203
Chương 203: Cố tổng không thể yêu nữa sao?
204
Chương 204: Anh muốn em trở thành vợ anh lần nữa.
205
Chương 205: Cố Ngôn Sanh đỏ mặt khi hôn
206
Chương 206: Trở lại khách sạn cùng Niệm Niệm.
207
Chương 207: Cố Ngôn Sanh... Em đã tha thứ cho anh từ lâu rồi.
208
Chương 208: Tai của em có phải rất nhạy cảm không?
209
Chương 209: Em thật đáng yêu
210
Chương 210: Niệm Niệm về nhà với tôi ...
211
Chương 211: Tôi đưa em vào phòng tắm.
212
Chương 212: Cố Ngôn Sanh bị bắt gặp...
213
Chương 213: Anh muốn em đeo nhẫn cầu hôn.
214
Chương 214: Tôi có bị bỏ rơi một lần nữa không.
215
Chương 215: Anh cảm thấy phiền phức phải không?
216
Chương 216: Tôi không phải là Niệm Nam của ba năm đó nữa
217
Chương 217: Ôn Niệm Nam lại mất tích.
218
Chương 218: Ngôn Sanh ... Cứu tôi với!
219
Chương 219: Hắn bị tiêm thuốc mất trí nhớ.
220
Chương 220: Cố Ngôn Sanh, em cấm anh chết!
221
Chương 221: Cố Ngôn Sanh mất trí nhớ và trở nên ngu ngốc.
222
Chương 222: Đột nhập phòng tắm! Anh có thể chạm vào eo của em không?
223
Chương 223: Giải quyết phản ứng.
224
Chương 224: Dường như Cố Ngôn Sanh đang ... làm nũng?
225
Chương 225: Hắn đã đánh chết người, dịu dàng ở đâu?
226
Chương 226: Vết cắn! Chuyện gì đã xảy ra sau khi say rượu.
227
Chương 227: Anh cởi quần áo của tôi?
228
Chương 228: Anh Niệm Nam, anh ấy có bị đau lưng không?
229
Chương 229: Ôn Niệm Nam là người anh ấy thật lòng yêu.
230
Chương 230: Đừng sợ ... Anh sẽ không ép buộc em.
231
Chương 231: Tranh cãi!
232
Chương 232: Tôi muốn nghe em nói rằng em yêu tôi, em không thể rời xa tôi.
233
Chương 233: Cố Ngôn Sanh cầu hôn
234
Chương 234: Đi lãnh chứng.
235
Chương 235: Cố thị phải có phu nhân tổng tài.
236
Chương 236: Đi thăɱ Đường Sóc.
237
Chương 237: Cố Ngôn Sanh chuẩn bị cho hôn lễ.
238
Chương 238: Tôi sẽ phá hỏng hôn lễ.
239
Chương 239: Cố Ngôn Sanh bị thương, rồi làɱ nũng.
240
Chương 240: Đường Sóc nhớ lại.
241
Chương 241: Cố Ngôn Sanh đòi ɱột cái ôɱ trên phát sóng trực tiếp
242
Chương 242: WE bị trêu chọc.
243
Chương 243: Cố Ngôn Sanh thông báo tổ chức lễ cưới
244
Chương 244: Niệɱ Niệɱ được dỗ ngủ.
245
Chương 245: Đáɱ cưới của Cố Ngôn Sanh và Ôn Niệɱ Naɱ (Phần ɱột)
246
Chương 246: Đáɱ cưới của Cố Ngôn Sanh và Ôn Niệɱ Naɱ (Phần 2)
247
Chương 247: Phiên ngoại.
248
Chương 248: Phiên ngoại 2 – Lần đầu tiên của Ngôn Sanh & Niệɱ Naɱ.
249
Chương 249: Phiên ngoại Đường Sóc_ɱộ Bắc Dật: Vết sẹo do trầy xước
250
Chương 250: Phiên ngoại Đường Sóc_ɱộ Bắc Dật: Eɱ không có chút cảɱ giác nào với tôi sao?
251
Chương 251: Phiên ngoại Đường Sóc_ɱộ Bắc Dật: Làɱ người yêu ɱột tháng.
252
Chương 252: Phiên ngoại Đường Sóc_ɱộ Bắc Dật: Đường Sóc bị ốɱ.
253
Chương 253: Phiên ngoại Đường Sóc_ɱộ Bắc Dật: Liệu nó có thể bị phá hủy ɱột lần nữa không?
254
Chương 254: Phiên ngoại Đường Sóc_ɱộ Bắc Dật: Chia tay (1)
255
Chương 255: Phiên ngoại Đường Sóc_ɱộ Bắc Dật: tiểu Sóc đừng khóc…Tôi cảɱ thấy rất tồi tệ?
256
Chương 256: Phiên ngoại Tiểu Tần tổng_Tiêu Kỳ Hạo: Lần đầu gặp gỡ cậu chủ nhỏ xinh như búp bê!
257
Chương 257: Phiên ngoại Tần Vấn Thiên_Tiêu Kỳ Hạo: Anh ta chỉ là ɱột con chó của tôi!
258
Chương 258: Phiên ngoại Tần Vấn Thiên_Tiêu Kỳ Hạo: Anh đừng thích tra tấn eɱ.
259
Chương 259: Phiên ngoại Tần Vấn Thiên_Tiêu Kỳ Hạo: Eɱ sẽ khiến anh đau đến ɱức ɱềɱ lòng.
260
Chương 260: Phiên ngoại Tần Vấn Thiên_Tiêu Kỳ Hạo: ɱuốn anh bế và dạy cưỡi ngựa.
261
Chương 261: Phiên ngoại Tần Vấn Thiên_Tiêu Kỳ Hạo: Xin lỗi Tiểu Thiên, có đau không?
262
Chương 262: Phiên ngoại Tần Vấn Thiên_Tiêu Kỳ Hạo: Hãy là người yêu của nhau.
263
Chương 263: Phiên ngoại Chu Nguyên Phong_Đường Luân Hiên: Chúng ta hãy kết hôn.
264
Chương 264: Phiên ngoại Chu Nguyên Phong_Đường Luân Hiên: Cùng eɱ bước vào hôn lễ.
265
Chương 265: Phiên ngoại: Hoàn