Chương 69: Tài nấu ăn

Nhìn thấy xe rời khỏi gara dưới tầng ngầm, cách xa cao ốc, trái tim Đường Hiểu vốn buộc chặt rốt cục cũng thả lỏng một chút, giống một bãi bùn nhão ngồi phịch ở chỗ ngồi phía sau.

Cốc Tu Cẩn dừng xe ở ven đường, nói với Đường Hiểu, “Ngồi vào phía trước đi.”

Đường Hiểu vốn định mở cửa đi xuống, nghĩ nghĩ vẫn là trực tiếp từ ghế sau bước lên, cậu cũng không sợ động tác này bất nhã, dù sao cậu cũng chỉ là một người bình thường.

Cốc Tu Cẩn cũng không cảm thấy không tốt, anh biết Đường Hiểu ở trước mặt anh càng ngày càng thả lỏng, đây cũng là chuyện tốt.

“Tại sao lại bị Rycen phát hiện?”

Thấy cậu ngồi xong, Cốc Tu Cẩn một lần nữa lái xe ra đường chính, vừa mở miệng hỏi, bình thường Đường Hiểu rất sợ bị người khác phát hiện, vẫn luôn rất thật cẩn thận, hôm nay cư nhiên bị Rycen bắt được tại trận, rất không tầm thường.

Đường Hiểu lau lau mồ hôi lạnh, trong lòng bi ai nói, “Có lẽ vì em đang suy nghĩ chút chuyện, cho nên mới không có chú ý tới anh ta.” Vẫn là cậu sơ suất.

“Nghĩ cái gì mà nhập tâm như vậy?” Cốc Tu Cẩn hỏi.

Đường Hiểu giải thích, “Xế trưa, anh Kỳ bảo em đi đưa tư liệu cho giám đốc Trương, cùng ông ta hàn huyên vài câu, ông ta đột nhiên mời em đến bộ phận ông ta làm việc, còn nói sẽ cho em một chức vị thật tốt, em cuối cùng vẫn cảm thấy dường như ông ta có mục đích gì đó.”

Cốc Tu Cẩn lạnh mặt, “Xem ra ông ta vẫn không chịu nổi.”

Đường Hiểu nghiêng đầu chớp chớp mắt, “Có ý gì?”

Cốc Tu Cẩn nói, “Ông ta có một cháu trai tên là Trương Dương, lúc trước luôn làm việc ở bộ phận tài chính, đến hiện tại cũng mới làm việc khoảng ba tháng, biểu hiện làm việc cũng thường thường, tuy rằng không có sai lầm gì lớn, nhưng thái độ làm việc của cậu ta không tốt lắm, cho nên vẫn chỉ có thể làm một nhân viên nhỏ.”

“Vậy thì có liên quan gì đến em?”

Đường Hiểu nhớ tới cái người trẻ tuổi gọi Trương Thiên Thành là chú kia, xem ra hắn chính là Trương Dương.

“Đương nhiên là có liên quan.” Cốc Tu Cẩn nhìn cậu một cái, cười nói, “Nếu lần này không có em, người được đề bạt qua chỗ Rycen chính là cậu ta.”

Đường Hiểu lập tức nghĩ thông suốt điểm mấu chốt trong đó, nếu Trương Dương là một người không có năng lực, như vậy người đề bạt hắn qua chỗ Rycen cũng chỉ có thể là giám đốc Trương, nhưng bởi vì cậu mà mất đi vị trí kia, cho nên giám đốc Trương mới mời cậu qua, trăm phần trăm là vì cháu ông ta.

“Cơ hội thăng chức ở bộ phận tài chính tương đối thấp, năng lực cá nhân của tên Trương Dương này chỉ thường thường, nhưng mà dã tâm của cậu ta cũng lớn không thua gì chú mình, không cam lòng phải ở lại nơi đó, cho nên muốn lợi dụng cơ hội qua chỗ Rycen làm việc mà lấy tiếng cho mình.” Cốc Tu Cẩn thản nhiên cười nói, giống như người anh đang nói không phải là nhân viên của anh.

Đường Hiểu nắm lấy ngón tay mình nói, “Nếu không phải em, cậu ta chẳng phải là thực hiện được nguyện vọng rồi sao?”

Cốc Tu Cẩn nhợt nhạt cong khóe miệng, “Đường Hiểu, em không chú ý vừa rồi anh nói chính là đề bạt sao?”

Đường Hiểu nghiêng đầu nghi hoặc liếc anh một cái.

Cốc Tu Cẩn ý vị sâu sa nói, “Đề bạt không có nghĩa nhất định sẽ là cậu ta, Rycen là cấp dưới của anh, muốn tiến cử cậu ta vào bộ phận, ngoại trừ được Rycen gật đầu, còn phải thông qua sự đồng ý của anh mới được.”

Đường Hiểu trừng mắt nhìn anh, đây mới là đại BOSS chân chính!

Bận việc nửa ngày, kết quả bị một câu nói của người khác liền biến thành công dã tràng, không tức chết hay sao?

Cốc Tu Cẩn liếc mắt nhìn vẻ mặt của cậu, cười nói, “Trong khoảng thời gian này em không cần trả lời Trương Thiên Thành, tháng sau công ty sẽ tiến hành chỉnh đốn nội bộ, em chỉ cần bảo trì trầm mặc là được rồi.”

Đường Hiểu lập tức gật gật đầu, cậu không ngờ sẽ nhanh như vậy, mấy ngày hôm trước vừa mới nói, tháng sau liền bắt đầu, đến lúc đó công ty chắc chắn sẽ rung chuyển thật lớn.

Khi hai người trở lại biệt thự vẫn chưa đến bảy giờ.

Lúc Đường Hiểu chạy về phòng, người hầu đã đem quần áo của cậu đặt chỉnh tề trên giường.

Từ sau khi vào ở nơi này, cậu đã không còn cơ hội trình diễn năng lực nội trợ của mình nữa, phòng ở là do người hầu quét dọn, quần áo là do người hầu giặt giũ, ba bữa cơm cũng là do đầu bếp làm, từ sáng tới tối còn có người đưa thức ăn khuya, quả thực sung sướng giống như thần tiên, nhưng mà…

Đường Hiểu cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, nói không chừng một ngày nào đó cậu sẽ thật nhàm chán.

Cậu càng nghĩ càng cảm thấy không được, dù sao cũng phải đưa ra một chút chứng cứ có sức thuyết phục, chứng minh mình cũng không phải ở đây ăn không uống không.

Chín giờ hơn, Đường Hiểu phát hiện Cốc Tu Cẩn vẫn còn làm việc ở thư phòng, liền xuống lầu chạy đến phòng bếp, đúng lúc Trương quản gia và đầu bếp đều ở đây, nhìn thấy cậu đi đến, Trương quản gia buông đồ đạc trên tay xuống.

“Đường Hiểu, thức ăn khuya vẫn chưa làm, nếu cậu đã đói bụng thì cố gắng đợi một chút.”

Đường Hiểu thấy Trương quản gia hiểu lầm, liền giải thích, “Trương quản gia, thức ăn khuya đêm nay có thể giao cho tôi làm hay không?”

Trương quản gia kinh ngạc nhướng nhướng mày, “Cậu biết nấu cơm?”

Đường Hiểu ngại ngùng gãi đầu, “Trước kia tôi sống một mình, ba bữa cơm đều là tự tôi làm.”

“Thế à, vậy được rồi.”

Trương quản gia nghe xong liền đáp ứng, sau đó dẫn đầu bếp Lưu mập mạp ra ngoài, lúc bước qua bên cạnh cậu, đầu bếp Lưu trưng ra khuôn mặt to béo cười tươi như hoa, dùng sức vỗ vai Đường Hiểu, “Đường Hiểu, thức ăn khuya của đại thiếu gia giao cho cậu đó.”

Đường Hiểu bị ông vỗ đến thiếu chút nữa bổ nhào về phía trước.

Hai người đi rồi, Đường Hiểu lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, chuẩn bị làm một lúc.

Trương quản gia và đầu bếp Lưu từ bên ngoài phòng bếp dò xét một chút, thấy Đường Hiểu thật sự bắt tay vào làm, hơn nữa động tác còn rất quen thuộc, đầu bếp Lưu không khỏi kinh ngạc, “Không ngờ Đường Hiểu còn biết nấu cơm, đầu năm nay nam sinh chịu nấu cơm lại giỏi nấu ăn cũng không nhiều.”

“Đúng vậy, Đường Hiểu chính là một trong số người không nhiều đó.” Trương quản gia cũng cười tủm tỉm nói.

Gần đến mười giờ, Đường Hiểu dùng một cái vá to vớt hoành thánh trong nồi ra, sau đó để vào trong một cái chén lớn đã chuẩn bị tốt, hương thơm ngào ngạt thoáng chốc tỏa đầy phòng bếp, lại rưới một ít nước dùng để làm canh, một chén hoành thánh đã chuẩn bị xong.

Đường Hiểu ngửi ngửi một chút, tài nấu ăn của cậu vẫn chưa bị lụt nghề, sau khi đậy nắp nồi lại, cậu liền bưng chén lên lầu.

Sau khi cậu đi rồi, Trương quản gia và đầu bếp Lưu bước vào phòng bếp, hai người xem xét vài lần hoành thánh còn lại trong nồi, Đường Hiểu làm hơi nhiều, cho nên sau khi múc đi mười mấy miếng vẫn còn lại một ít.

Đầu bếp Lưu vuốt chiếc cằm trụi lủi, “Hương vị ngửi qua rất được, không biết khi ăn sẽ như thế nào?”

Ông ta vừa mới dứt lời, tay Trương quản gia liền cầm lấy một đôi đũa duỗi vào trong nồi, gắp một miếng hoành thánh ra nhanh chóng đưa vào miệng, ăn đến mức cả miệng đều đầy hương vị, khiến đầu bếp Lưu cũng phát thèm.

“Thế nào?” Đầu bếp Lưu vội hỏi.

“Không tồi không tồi, đây quả thật là hoành thánh ngon nhất tôi từng ăn, không ngờ Đường Hiểu còn có chiêu này.” Trương quản gia trực tiếp gật đầu, khen không dứt miệng.

Đầu bếp Lưu không tin, cũng ăn một miếng, sau khi nước canh tràn ra, ông ta trừng to mắt, “Hoành thánh này cư nhiên làm còn ngon hơn so với tôi.” Nguyên liệu làm hoành thánh trong tủ lạnh đều là do ông chuẩn bị, nhưng mà ông tự thấy quả thật không ngon bằng hoành thánh do Đường Hiểu làm.

Hai người đâu biết rằng, bởi vì Đường Hiểu thích ăn sủi cảo và hoành thánh, nhưng lại không có cách nào mỗi ngày đều ăn ở bên ngoài, sau đó liền tự mình học làm, thậm chí còn cố ý sử dụng chút công phu, có thể nói hoành thánh chính là món sở trường nhất của cậu.

Bên kia, sau khi Đường Hiểu đem hoành thánh vào thư phòng, mùi thơm phát ra lập tức khiến Cốc Tu Cẩn chú ý.

Cốc Tu Cẩn buông văn kiện trong tay, xoa xoa khóe mắt, đứng dậy đi tới, nhìn thấy thức ăn khuya là hoành thánh cũng không bất ngờ, “Trương quản gia đâu? Ông ấy nhờ em đưa tới?”

“Không phải, là em xung phong nhận việc.” Đường Hiểu đưa đôi đũa cho anh.

Cốc Tu Cẩn tiếp nhận đôi đũa, nghi hoặc nhìn cậu một cái, “Xem ra dường như em rất hưng phấn, có phải có chuyện gì tốt hay không?”

Đường Hiểu cười lắc đầu, thúc giục nói, “Anh nếm thử một chút hoành thánh này trước đi.”

Cốc Tu Cẩn đưa mắt nhìn hoành thánh trong bát, lại nhìn nhìn vẻ mặt của cậu, trong mắt nhất thời hiện lên một tia hiểu rõ, vừa gắp lấy một miếng hoành thánh, vừa nói, “Bát hoành thánh này không phải là do em làm đó chứ?”

Đường Hiểu sửng sốt, “Làm sao anh biết?”

Cốc Tu Cẩn không lập tức trả lời cậu, ăn miếng hoành thánh, dừng lại vài giây mới nói, “Tay nghề không tồi, hương vị ngon hơn so với đầu bếp Lưu.” Đầu bếp Lưu đã từng là đầu bếp cấp năm sao, so với hương vị hoàn hảo của ông ta hiển nhiên không cần phải nói.

Đường Hiểu nhất thời há hốc mồm.

Sự thật chứng minh Cốc Tu Cẩn cũng không phải chỉ nói cho có lệ, hai ba lần anh liền ăn sạch hoành thánh trong chén lớn, ngay cả canh cũng uống sạch sẽ.

Đường Hiểu đưa một tờ khăn giấy cho anh.

Cốc Tu Cẩn lau miệng nói “Tay nghề tốt như vậy mà mai một thì rất đáng tiếc.”

Đường Hiểu lập tức nói, “Nếu sau này anh muốn ăn, em tùy thời đều có thể làm cho anh.”

Cốc Tu Cẩn cười, “Không sợ phiền phức?”

Đường Hiểu lập tức vỗ ngực cam đoan nói, “Tuyệt không phiền phức, vì học trưởng làm thức ăn khuya em ngàn vạn lần rất vui lòng .”

“Vậy anh liền mỏi mắt mong chờ.”

Đường Hiểu mang chén không trở lại phòng bếp, định vớt số hoành thánh còn lại lên, kết quả mở nắp nồi ra liền nhìn thấy, bên trong chỉ còn lại mỗi nước canh, làm gì còn miếng hoành thánh nào, nhất thời trợn tròn mắt, ai ăn vụng hoành thánh của cậu?

Trong hoa viên, Trương quản gia và đầu bếp Lưu đã sớm trốn đi đang chuẩn bị tách ra trở về phòng, đầu bếp Lưu đột nhiên vỗ đầu, “Không xong rồi, nếu Đường Hiểu trở về phát hiện hoành thánh bị chúng ta ăn sạch thì làm sao bây giờ?”

Trương quản gia suy nghĩ một chút, “Vậy ông đi nói với cậu ấy một tiếng, tôi đi trước đây.”

Nói xong liền thật sự rời đi, cước bộ có vẻ rất vội.

Đầu bếp Lưu chờ Trương quản gia đi rồi mới kịp phản ứng; nói với một tiểu bối chuyện ông ăn vụng hoành thánh, lão Trương này muốn ông ta để mặt mũi ở đâu đây chứ.

Tại phòng bếp, Đường Hiểu vẫn còn đang suy nghĩ ‘phạm nhân’ là ai.

Chapter
1 Chương 1: Thất nghiệp
2 Chương 2: Chủ xe
3 Chương 3: Danh thiếp
4 Chương 4: Tổ trưởng
5 Chương 5: Lần thứ hai gặp mặt
6 Chương 6: Hiểu lầm
7 Chương 7: Bánh trên trời rơi xuống
8 Chương 8: Giải thích
9 Chương 9: Học trưởng
10 Chương 10: Bạn cùng phòng
11 Chương 11: Tình cờ gặp mặt
12 Chương 12: Nhà trọ
13 Chương 13: Chu thích
14 Chương 14: Chuyển nhà
15 Chương 15: Vào ở
16 Chương 16: Ngoài ý muốn
17 Chương 17: Té bị thương
18 Chương 18: Phòng khám
19 Chương 19: Nứt xương
20 Chương 20: Không nên
21 Chương 21: Tâm tình
22 Chương 22: Chăm sóc
23 Chương 23: Ra ngoài
24 Chương 24: Ước mơ
25 Chương 25: Chuyển nhà
26 Chương 26: Đàn ông
27 Chương 27: Hiểu ra
28 Chương 28: Bất an
29 Chương 29: Chuyển khoản
30 Chương 30: Ra ngoài
31 Chương 31: Đi dạo phố
32 Chương 32: Cắt tóc
33 Chương 33: Bạn bè
34 Chương 34: Dạy học
35 Chương 35: Máy tính
36 Chương 36: Trang web
37 Chương 37: Thăm dò
38 Chương 38: Khẩn trương
39 Chương 39: Cảm nghĩ
40 Chương 40: Sắc dụ
41 Chương 41: Trợ lý
42 Chương 42: Đồng nghiệp
43 Chương 43: Thăng chức
44 Chương 44: Phiền não
45 Chương 45: Cơm trưa
46 Chương 46: Chán nản
47 Chương 47: Cố kỳ
48 Chương 48: Uy hiếp
49 Chương 49: Dự phòng
50 Chương 50: Tâm sự
51 Chương 51: Cái chết
52 Chương 52: An lòng
53 Chương 53: Bạn gái
54 Chương 54: Nghi hoặc
55 Chương 55: Khúc nhạc dạo
56 Chương 56: Làm rõ tình cảm
57 Chương 57: Em nói em yêu anh
58 Chương 58: Vu oan hãm hại
59 Chương 59: Tranh giành quyết liệt
60 Chương 60: Thương lượng
61 Chương 61: Chuyện xảy ra ngoài ý muốn
62 Chương 62: Quanh co
63 Chương 63: Hai vị trí
64 Chương 64: Chuẩn bị chiến tranh
65 Chương 65: Có chút khó xử
66 Chương 66: Tín nhiệm
67 Chương 67: Thăm dò
68 Chương 68: Trương Thiên Thành lôi kéo
69 Chương 69: Tài nấu ăn
70 Chương 70: Nhà ăn
71 Chương 71: Không ai cùng ăn cơm
72 Chương 72: Chi tiết để nhìn người
73 Chương 73: Tốc độ
74 Chương 74: Danh sách giảm biên chế
75 Chương 75: Lý do thật sự
76 Chương 76: Cực phẩm nữ nhân
77 Chương 77: Một trận giảm giá đau lòng
78 Chương 78: Sóng gió rạp chiếu phim
79 Chương 79: Cái gọi là vận khí
80 Chương 80: Thua cược
81 Chương 81: Anh là người đàn ông của em
82 Chương 82: Gặp mặt tình địch?
83 Chương 83: JQ trong không khí
84 Chương 84: Phát hiện bí mật
85 Chương 85: Trở thành cộng sự
86 Chương 86: Lãnh cảm?
87 Chương 87: Cọ súng ra lửa
88 Chương 88: Buổi bán đấu giá đất
89 Chương 89: Tin tức nội bộ
90 Chương 90: Đề bạt
91 Chương 91: Ăn không còn một mẩu
92 Chương 92: Nữ đồng nghiệp Hà Lỵ
93 Chương 93: Kế hoạch chặt chẽ
94 Chương 94: ‘Tổn hữu’
95 Chương 95: Ngả bài
96 Chương 96: Chuyện gia đình
97 Chương 97: Về thăm quê
98 Chương 98: Thăm dò
99 Chương 99: Thân thích đến nhà
100 Chương 100: Thủ đoạn nham hiểm
101 Chương 101: Khu vui chơi
102 Chương 102: Đi khám bác sĩ đi
103 Chương 103: Tới cửa
104 Chương 104: Đuổi người
105 Chương 105: Trở về H thị
106 Chương 106: Sống chung
107 Chương 107: Dây dưa
108 Chương 108: Động tình
109 Chương 109: Bỏ qua
110 Chương 110: Cốc gia
111 Chương 111: Đã từng nhập ngũ
112 Chương 112: Kinh ngạc
113 Chương 113: Lối tắt khác
114 Chương 114: Ba ván thắng hai
115 Chương 115: Họp mặt
116 Chương 116: Chức vị chính là người yêu
117 Chương 117: Hết hi vọng?
118 Chương 118: Tình cờ gặp mặt ở khách sạn
119 Chương 119: Lễ phục
120 Chương 120: Tiệc rượu
121 Chương 121: Âm mưu của Lan Lâm
122 Chương 122: Tranh chấp
123 Chương 123: Sóng gió
124 Chương 124: Bị bại lộ
125 Chương 125: Xin lỗi?
126 Chương 126: Sự thay đổi của Lan Lâm
127 Chương 127: Quan hệ tam giác
128 Chương 128: Giải quyết
129 Chương 129: Gặp mặt
130 Chương 130: Xảy ra chuyện
131 Chương 131: Tới cửa
132 Chương 132: Hợp tác
133 Chương 133: Trộm tư liệu
134 Chương 134: Thất bại
135 Chương 135: Lại gặp cảnh sát
136 Chương 136: Thông đồng
137 Chương 137: Tiệc rượu
138 Chương 138: Công khai
139 Chương 139: Chỉ một người được sống
140 Chương 140: Đại kết cục
Chapter

Updated 140 Episodes

1
Chương 1: Thất nghiệp
2
Chương 2: Chủ xe
3
Chương 3: Danh thiếp
4
Chương 4: Tổ trưởng
5
Chương 5: Lần thứ hai gặp mặt
6
Chương 6: Hiểu lầm
7
Chương 7: Bánh trên trời rơi xuống
8
Chương 8: Giải thích
9
Chương 9: Học trưởng
10
Chương 10: Bạn cùng phòng
11
Chương 11: Tình cờ gặp mặt
12
Chương 12: Nhà trọ
13
Chương 13: Chu thích
14
Chương 14: Chuyển nhà
15
Chương 15: Vào ở
16
Chương 16: Ngoài ý muốn
17
Chương 17: Té bị thương
18
Chương 18: Phòng khám
19
Chương 19: Nứt xương
20
Chương 20: Không nên
21
Chương 21: Tâm tình
22
Chương 22: Chăm sóc
23
Chương 23: Ra ngoài
24
Chương 24: Ước mơ
25
Chương 25: Chuyển nhà
26
Chương 26: Đàn ông
27
Chương 27: Hiểu ra
28
Chương 28: Bất an
29
Chương 29: Chuyển khoản
30
Chương 30: Ra ngoài
31
Chương 31: Đi dạo phố
32
Chương 32: Cắt tóc
33
Chương 33: Bạn bè
34
Chương 34: Dạy học
35
Chương 35: Máy tính
36
Chương 36: Trang web
37
Chương 37: Thăm dò
38
Chương 38: Khẩn trương
39
Chương 39: Cảm nghĩ
40
Chương 40: Sắc dụ
41
Chương 41: Trợ lý
42
Chương 42: Đồng nghiệp
43
Chương 43: Thăng chức
44
Chương 44: Phiền não
45
Chương 45: Cơm trưa
46
Chương 46: Chán nản
47
Chương 47: Cố kỳ
48
Chương 48: Uy hiếp
49
Chương 49: Dự phòng
50
Chương 50: Tâm sự
51
Chương 51: Cái chết
52
Chương 52: An lòng
53
Chương 53: Bạn gái
54
Chương 54: Nghi hoặc
55
Chương 55: Khúc nhạc dạo
56
Chương 56: Làm rõ tình cảm
57
Chương 57: Em nói em yêu anh
58
Chương 58: Vu oan hãm hại
59
Chương 59: Tranh giành quyết liệt
60
Chương 60: Thương lượng
61
Chương 61: Chuyện xảy ra ngoài ý muốn
62
Chương 62: Quanh co
63
Chương 63: Hai vị trí
64
Chương 64: Chuẩn bị chiến tranh
65
Chương 65: Có chút khó xử
66
Chương 66: Tín nhiệm
67
Chương 67: Thăm dò
68
Chương 68: Trương Thiên Thành lôi kéo
69
Chương 69: Tài nấu ăn
70
Chương 70: Nhà ăn
71
Chương 71: Không ai cùng ăn cơm
72
Chương 72: Chi tiết để nhìn người
73
Chương 73: Tốc độ
74
Chương 74: Danh sách giảm biên chế
75
Chương 75: Lý do thật sự
76
Chương 76: Cực phẩm nữ nhân
77
Chương 77: Một trận giảm giá đau lòng
78
Chương 78: Sóng gió rạp chiếu phim
79
Chương 79: Cái gọi là vận khí
80
Chương 80: Thua cược
81
Chương 81: Anh là người đàn ông của em
82
Chương 82: Gặp mặt tình địch?
83
Chương 83: JQ trong không khí
84
Chương 84: Phát hiện bí mật
85
Chương 85: Trở thành cộng sự
86
Chương 86: Lãnh cảm?
87
Chương 87: Cọ súng ra lửa
88
Chương 88: Buổi bán đấu giá đất
89
Chương 89: Tin tức nội bộ
90
Chương 90: Đề bạt
91
Chương 91: Ăn không còn một mẩu
92
Chương 92: Nữ đồng nghiệp Hà Lỵ
93
Chương 93: Kế hoạch chặt chẽ
94
Chương 94: ‘Tổn hữu’
95
Chương 95: Ngả bài
96
Chương 96: Chuyện gia đình
97
Chương 97: Về thăm quê
98
Chương 98: Thăm dò
99
Chương 99: Thân thích đến nhà
100
Chương 100: Thủ đoạn nham hiểm
101
Chương 101: Khu vui chơi
102
Chương 102: Đi khám bác sĩ đi
103
Chương 103: Tới cửa
104
Chương 104: Đuổi người
105
Chương 105: Trở về H thị
106
Chương 106: Sống chung
107
Chương 107: Dây dưa
108
Chương 108: Động tình
109
Chương 109: Bỏ qua
110
Chương 110: Cốc gia
111
Chương 111: Đã từng nhập ngũ
112
Chương 112: Kinh ngạc
113
Chương 113: Lối tắt khác
114
Chương 114: Ba ván thắng hai
115
Chương 115: Họp mặt
116
Chương 116: Chức vị chính là người yêu
117
Chương 117: Hết hi vọng?
118
Chương 118: Tình cờ gặp mặt ở khách sạn
119
Chương 119: Lễ phục
120
Chương 120: Tiệc rượu
121
Chương 121: Âm mưu của Lan Lâm
122
Chương 122: Tranh chấp
123
Chương 123: Sóng gió
124
Chương 124: Bị bại lộ
125
Chương 125: Xin lỗi?
126
Chương 126: Sự thay đổi của Lan Lâm
127
Chương 127: Quan hệ tam giác
128
Chương 128: Giải quyết
129
Chương 129: Gặp mặt
130
Chương 130: Xảy ra chuyện
131
Chương 131: Tới cửa
132
Chương 132: Hợp tác
133
Chương 133: Trộm tư liệu
134
Chương 134: Thất bại
135
Chương 135: Lại gặp cảnh sát
136
Chương 136: Thông đồng
137
Chương 137: Tiệc rượu
138
Chương 138: Công khai
139
Chương 139: Chỉ một người được sống
140
Chương 140: Đại kết cục