Chương 65: Có chút khó xử

Chưa đến nửa giờ, quán Phong Vị liền đưa đầy đủ thức ăn bọn họ gọi đến đây.

Tiền là do Elma trả, Đường Hiểu vốn là trả tiền lại cho cô, bất quá bị cô cự tuyệt, nói là khó khăn lắm tổng tài mới tùy ý để các cô cùng kêu thức ăn bên ngoài, cho nên bữa ăn này là do cô mời.

Đường Hiểu thấy thái độ kiên quyết của cô, liền không kiên trì nữa, mang theo thức ăn của cậu và Cốc Tu Cẩn trở về văn phòng, thức ăn này phải nhân lúc còn nóng ăn mới ngon.

“Tốc độ rất nhanh.” Cốc Tu Cẩn thấy cậu mang theo mấy túi thức ăn trở về, vốn dĩ anh nghĩ rằng phải hơn nửa giờ.

Đường Hiểu dùng một loại ngữ khí pha chút đắc ý nói, “Bởi vì quán Phong Vị cách nơi này không xa lắm, hơn nữa bởi vì buôn bán rất đắt khách, cho nên bọn họ chỉ nhận giao thức ăn ở vùng này, tốc độ mới tương đối nhanh.”

“Vậy thật sự phải nếm thử một chút.”

Nghe tất cả mọi người đều sùng bái quán ăn này như vậy, Cốc Tu Cẩn ít nhiều cũng có chút hứng trí.

Đường Hiểu lấy thức ăn ra đặt lên bàn, tổng cộng có sáu hộp thức ăn, còn có hai hộp canh, bọn họ ăn được khá nhiều, Đường Hiểu không muốn để Cốc Tu Cẩn ăn không đủ no, cho nên gọi thức ăn cũng nhiều.

Cốc Tu Cẩn nhìn mấy hộp thức ăn này, hơi hơi nhăn mày, bất quá lúc Đường Hiểu mở hộp thức ăn ra, sau khi nhìn thấy thức ăn bên trong được đựng bằng túi nhỏ, lông mày anh liền giãn ra.

“Học trưởng, ăn thử sủi cảo này đi.”

Đường Hiểu lấy sủi cảo cậu cố ý gọi đẩy đến trước mặt Cốc Tu Cẩn, sau đó lại lấy một đôi đũa đã rửa sạch đưa cho anh.

Đôi đũa này lúc trước tiểu Vương đưa cơm trưa đến thì bị dư ra, sau đó Trương quản gia liền dứt khoát bảo tiểu Vương mang một bộ dụng cụ dùng cơm đặt ở đây, phòng ngừa bất cứ tình huống nào, bây giờ vừa lúc dùng tới.

Cốc Tu Cẩn thấy Đường Hiểu không có vẻ câu nệ khi đối mặt với anh như trước kia, khóe miệng không khỏi cong lên.

Đường Hiểu vừa lúc nhìn thấy, “Học trưởng, anh đang cười gì vậy?”

Cốc Tu Cẩn cười lắc đầu, “Em cũng ăn đi, để lạnh thì không thể ăn nữa.”

Vì thế hai người hợp lực giải quyết toàn bộ thức ăn, Đường Hiểu ăn nhiều nhất, căn cứ theo suy nghĩ không nên lãng phí thức ăn, bụng cậu ăn đến no căng, lúc lười biếng ngồi trên ghế sô pha, Đường Hiểu vuốt cái bụng, thầm nghĩ rằng quả nhiên đã mua rất nhiều.

Cốc Tu Cẩn thuận tay dọn dẹp những hộp thức ăn kia.

Sau khi Đường Hiểu nhìn thấy, liền đứng lên tiếp nhận rác rưởi trên tay anh, “Em đem đi vứt đây.” Sau đó liền bỏ chạy.

Cốc Tu Cẩn bật cười.

Sau khi Đường Hiểu mang rác đi ra ngoài, vừa lúc gặp được Elma đi về hướng này.

Nhìn thấy cậu, ánh mắt Elma lập tức sáng lên, liền đi tới ân cần nói, “Đường tiên sinh, để tôi giúp cậu vứt rác cho.”

Đường Hiểu vội vàng khoát tay, “Không cần, tự tôi làm được rồi.”

Elma tủm tỉm cười.

Đường Hiểu trong lòng nao nao, chung quy vẫn cảm thấy dường như bị cô nhìn ra điều gì, nói xong liền bỏ chạy.

Sau khi trở lại văn phòng, Đường Hiểu tiếp tục phiên dịch những tư liệu kia.

Bây giờ cậu vẫn chưa biết, bởi vì chuyện hai vị trí kia, cậu còn chưa bắt đầu đi làm, đã có người bắt đầu chú ý bọn họ.

Trần Hướng Trung dựa theo sự căn dặn của Cốc Tu Cẩn, sau khi hủy bỏ một vị trí trong danh sách, còn lại một vị trí, bởi vì ông ta không muốn đắc tội hai vị giám đốc kia, cho nên dứt khoát không để cho ai, ngược lại đề bạt một người mới có thực học, sau đó trực tiếp bảo trợ lý giao danh sách cho Rycen.

Mà danh sách vừa đến tay Rycen chưa được một giờ, một số người đã biết.

“Đường Hiểu, Tống Nhất Quân? Chẳng lẽ bọn họ chính là hai người đi cửa sau kia?”

Phía sau Rycen đột nhiên lộ ra một cái đầu, nhìn tên người trên danh sách phát ra thanh âm nghi hoặc.

Rycen dùng một loại âm điệu tiếng Trung nửa mùa nói, “Tiệm dầu… không đúng!”

Mục Triêu Kha sửa lại cho đúng nói, “Là ‘có chút’, cậu nói không đúng chỗ nào?”

(*) Anh Rycen nói là 油店 (pinyin là Yóudiàn), còn còn anh Kha sửa lại là 有点 (pinyin là Yǒudiǎn), do cách đọc na ná nhau nên anh Rycen bị nhầm.

Rycen thật sự đối với tiếng Trung không có biện pháp, dứt khoát dùng tiếng mẹ đẻ trả lời, “Tôi nhớ rõ trước đó có một giám đốc họ Trương tới tìm tôi, hắn muốn sắp xếp cho cháu ruột của hắn vào làm, nhưng bị tôi cự tuyệt.”

Mục Triêu Kha vuốt cằm suy tư nói, “Mặc kệ thế nào, nếu hai người kia không có thực học, đến lúc đó đuổi bọn họ cũng không muộn.”

Rycen cũng biết điều này, liền đem danh sách giao lại cho anh ta, “Vậy thông báo bọn họ ngày mai đến đây.”

Mục Triêu Kha đảo mắt xem thường, trực tiếp đưa danh sách cho một người đi ngang qua, “Giao cho cậu.” Sau đó bỏ chạy.

Người nào đó bị hại tỏ vẻ vô cùng khó chịu, anh ta nhìn nhìn những người khác ở xung quanh, lại đều bỏ chạy hết, anh ta cũng rất bận có được không, cuối cùng vẫn nhận mệnh lấy điện thoại ra, bấm dãy số một người trong đó.

Đường Hiểu đang tra một từ không biết, di động trong túi liền vang lên.

Đường Hiểu lấy ra nhìn, là một dãy số xa lạ, “Xin chào, tôi là Đường Hiểu.”

“Xin chào, tôi là Kỳ Văn nhân viên trực thuộc bộ phận của Rycen, mời cậu tám giờ sáng mai đến đây phỏng vấn, vậy nhé!”

Đường Hiểu vui vẻ, đang định nói một tiếng cám ơn, trong di động liền truyền đến tiếng ‘tút tút tút’, cư nhiên cứ cúp máy như vậy.

“Làm sao vậy?” Cốc Tu Cẩn ngẩng đầu thấy cậu đang sững sờ, liền hỏi.

Đường Hiểu cất di động nói, “Vừa rồi có một người tên là Kỳ Văn nói cho em biết buổi sáng ngày mai đến phỏng vấn.”

Cốc Tu Cẩn nhướng mày hỏi, “Mấy giờ?”

Đường Hiểu đột nhiên ngây ngẩn cả người, “Hình như anh ta nói là tám giờ sáng.”

Nhân viên Thịnh Đằng thống nhất thời gian đi làm là chín giờ, tám giờ dường như đại đa số người vẫn còn chưa tới, chẳng lẽ người trong bộ phận của Rycen đều đi làm lúc tám giờ sao? Bất quá cũng có một số người quả thật sẽ đi làm trước.

“Xem ra Kỳ Văn là muốn đùa giỡn em và người mới kia một trận rồi.” Cốc Tu Cẩn nói, “Kỳ Văn chính là người anh nói với em lúc trước, là một trong những người thường xuyên cùng Rycen đi Đức công tác, lúc tâm tình không tốt, anh ta rất thích giận chó đánh mèo với người khác.”

Cho nên người tên Kỳ Văn này, bây giờ là tâm tình không tốt, cho nên mới cố ý bảo cậu đến lúc tám giờ sao?

Đường Hiểu chỉ cảm thấy nằm không cũng trúng đạn.

Cốc Tu Cẩn cười nói, “Em không cần để ý những lời anh ta nói, nếu tám giờ em đến, anh ta sẽ chín giờ mới xuất hiện, anh ta cũng sẽ không quá chú ý tới em, cho nên dù chín giờ em đến cũng không thành vấn đề gì.”

“Nhưng mà như vậy có được không?” Đường Hiểu không yên tâm lắm, nếu như bị vị Kỳ Văn kia biết, cậu nhất định sẽ bị nhớ thương cho xem.

Cốc Tu Cẩn lấy ngữ khí không cho cậu phản bác nói, “Anh nói được là được.”

Vì thế, thân làm quần chúng yếu thế, bạn học Đường Hiểu bày tỏ, không phải cậu không muốn đến lúc tám giờ, mà là ông chủ lớn không đồng ý. Xoắn xuýt vài giây, cậu liền yên tâm thoải mái tiếp nhận.

Ngày hôm sau, Đường Hiểu ăn xong điểm tâm lúc bảy giờ năm mươi phút liền đứng ở cửa huyền quan thúc giục Cốc Tu Cẩn.

Cốc Tu Cẩn thấy cậu cả người hoang mang rối loạn khẩn trương hết cả lên, đành phải đẩy nhanh tốc độ, giúp cậu toại nguyện, bảy giờ năm mươi sáu phút liền lái xe rời khỏi biệt thự, đợi đến khi xe vững vàng chạy ra đường lớn, anh mới hỏi, “Những gì tối hôm qua anh nói với em đã nhớ kỹ hết chưa?”

Đường Hiểu gật đầu, “Đã nhớ kỹ rồi.”

Tám giờ ba mươi phút.

Lúc này đã có nhân viên lục tục đi làm.

Cốc Tu Cẩn đứng trước thang máy, nhẹ giọng nói với Đường Hiểu, “Nơi làm việc của nhóm mấy người Rycen ở tầng mười, nhớ kỹ không được đi lầm chỗ.”

Thịnh Đằng có rất nhiều thang máy, có thang máy chuyên dụng cho các chủ quản, nhưng cũng tách biệt so với thang máy của Cốc Tu Cẩn, Cốc Tu Cẩn cũng không định cùng Đường Hiểu đi, cho nên bọn họ phải tách ra trước khi vào thang máy.

“Em sẽ không lầm đâu.” Đường Hiểu chung quy vẫn cảm thấy Cốc Tu Cẩn xem cậu giống như một đứa trẻ.

Lúc này, thang máy ‘ding’ một tiếng vang lên.

Cốc Tu Cẩn sờ sờ đầu cậu nói, “Em vào đi.”

Đường Hiểu quay đầu lại nhìn anh một cái, sau đó mới bước vào thang máy.

Tầng mười của cao ốc, cả tầng lầu đều là nơi làm việc bộ phận trực thuộc của Rycen! Là bộ phận duy nhất độc chiếm cả một tầng lâu ở Thịnh Đằng, cũng là bộ phận có tiền lương cao nhất, cho nên mới có rất nhiều người chen lấn đến vỡ đầu muốn vào làm.

Tầng lầu an an tĩnh tĩnh, cơ hồ không thấy một bóng người.

Hóa ra bọn họ thật sự đều đi làm lúc chín giờ, đột nhiên Đường Hiểu cảm thấy một tia may mắn.

“Xin chào!” Đúng lúc này, một giọng nói lớn đột nhiên vang lên bên tai cậu.

Đường Hiểu hoảng sợ, xoay người lại liền nhìn thấy một thanh niên ăn mặc rất quy củ xuất hiện ở phía sau mình, dáng vẻ thanh niên thoạt nhìn rất khẩn trương, còn nghiêng người chín mươi độ, nhìn không rõ mặt của cậu ta.

Không đợi cậu nói chuyện, thanh niên kia lại tiếp tục lớn tiếng nói, “Xin chào, tôi là Tống Nhất Quân, tôi tới đây phỏng vấn.”

Đường Hiểu: “…”

Đúng lúc này, một người từ trong tháng máy phía sau Đường Hiểu đi ra, là một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, bộ dạng rất anh tuấn, nhìn thấy bọn họ đứng ở cửa, mới nhíu mày nói, “Hai người đang ngủ sao?”

Tống Nhất Quân ngây ngẩn cả người.

Đường Hiểu khi xem qua tư liệu đã biết anh ta, chính là người đàn ông tên là Rycen kia, lập tức đáp lại, “Xin chào, tôi là Đường Hiểu, buổi chiều hôm qua có một người tên Kỳ Văn bảo tôi tới đây.”

Tống Nhất Quân rốt cục cũng hoàn hồn, vội vàng nói, “Xin chào, tôi là Tống Nhất Quân, cũng là một ngươig tên Kỳ Văn bảo tôi tới.”

Rycen cao thấp liếc mắt đánh giá bọn họ một cái, ngôn ngữ nói chuyện đổi thành tiếng Đức, anh ta nói, “Vậy hai người ở đây chờ đi, chắc là hai mươi phút nữa Kỳ Văn sẽ tới.” Sau đó bước đi.

Tống Nhất Quân trợn tròn mắt.

Đường Hiểu sớm đã chuẩn bị tâm lý, khó trách Cốc Tu Cẩn bảo cậu chín giờ hãy đến đây tốt hơn, thì ra vị Rycen này cũng cố ý để bọn họ chịu chút đau khổ; kết quả cậu vẫn rất lo lắng, cho nên mới đến đây trước ba mươi phút, thật sự tự là làm tự chịu.

“Người anh em này, vừa rồi rất xin lỗi a, tôi nghĩ cậu là nhân viên ở đây.” Tống Nhất Quân đột nhiên nói với cậu.

Đường Hiểu nhìn thanh niên khuôn mặt hiền lành, lắc đầu, “Không có gì.”

Tống Nhất Quân thấy cậu không có ý định trò chuyện với mình, vốn đang nghĩ nói chuyện với cậu, lại không thể không nhịn xuống, kỳ thật cậu ta rất muốn hỏi vừa rồi câu nói cuối cùng của người ngoại quốc kia là có ý gì, bởi vì cậu ta không hiểu tiếng Đức. Cho nên khi thấy Đường Hiểu không động đậy, cậu ta cũng không động đậy.

Chapter
1 Chương 1: Thất nghiệp
2 Chương 2: Chủ xe
3 Chương 3: Danh thiếp
4 Chương 4: Tổ trưởng
5 Chương 5: Lần thứ hai gặp mặt
6 Chương 6: Hiểu lầm
7 Chương 7: Bánh trên trời rơi xuống
8 Chương 8: Giải thích
9 Chương 9: Học trưởng
10 Chương 10: Bạn cùng phòng
11 Chương 11: Tình cờ gặp mặt
12 Chương 12: Nhà trọ
13 Chương 13: Chu thích
14 Chương 14: Chuyển nhà
15 Chương 15: Vào ở
16 Chương 16: Ngoài ý muốn
17 Chương 17: Té bị thương
18 Chương 18: Phòng khám
19 Chương 19: Nứt xương
20 Chương 20: Không nên
21 Chương 21: Tâm tình
22 Chương 22: Chăm sóc
23 Chương 23: Ra ngoài
24 Chương 24: Ước mơ
25 Chương 25: Chuyển nhà
26 Chương 26: Đàn ông
27 Chương 27: Hiểu ra
28 Chương 28: Bất an
29 Chương 29: Chuyển khoản
30 Chương 30: Ra ngoài
31 Chương 31: Đi dạo phố
32 Chương 32: Cắt tóc
33 Chương 33: Bạn bè
34 Chương 34: Dạy học
35 Chương 35: Máy tính
36 Chương 36: Trang web
37 Chương 37: Thăm dò
38 Chương 38: Khẩn trương
39 Chương 39: Cảm nghĩ
40 Chương 40: Sắc dụ
41 Chương 41: Trợ lý
42 Chương 42: Đồng nghiệp
43 Chương 43: Thăng chức
44 Chương 44: Phiền não
45 Chương 45: Cơm trưa
46 Chương 46: Chán nản
47 Chương 47: Cố kỳ
48 Chương 48: Uy hiếp
49 Chương 49: Dự phòng
50 Chương 50: Tâm sự
51 Chương 51: Cái chết
52 Chương 52: An lòng
53 Chương 53: Bạn gái
54 Chương 54: Nghi hoặc
55 Chương 55: Khúc nhạc dạo
56 Chương 56: Làm rõ tình cảm
57 Chương 57: Em nói em yêu anh
58 Chương 58: Vu oan hãm hại
59 Chương 59: Tranh giành quyết liệt
60 Chương 60: Thương lượng
61 Chương 61: Chuyện xảy ra ngoài ý muốn
62 Chương 62: Quanh co
63 Chương 63: Hai vị trí
64 Chương 64: Chuẩn bị chiến tranh
65 Chương 65: Có chút khó xử
66 Chương 66: Tín nhiệm
67 Chương 67: Thăm dò
68 Chương 68: Trương Thiên Thành lôi kéo
69 Chương 69: Tài nấu ăn
70 Chương 70: Nhà ăn
71 Chương 71: Không ai cùng ăn cơm
72 Chương 72: Chi tiết để nhìn người
73 Chương 73: Tốc độ
74 Chương 74: Danh sách giảm biên chế
75 Chương 75: Lý do thật sự
76 Chương 76: Cực phẩm nữ nhân
77 Chương 77: Một trận giảm giá đau lòng
78 Chương 78: Sóng gió rạp chiếu phim
79 Chương 79: Cái gọi là vận khí
80 Chương 80: Thua cược
81 Chương 81: Anh là người đàn ông của em
82 Chương 82: Gặp mặt tình địch?
83 Chương 83: JQ trong không khí
84 Chương 84: Phát hiện bí mật
85 Chương 85: Trở thành cộng sự
86 Chương 86: Lãnh cảm?
87 Chương 87: Cọ súng ra lửa
88 Chương 88: Buổi bán đấu giá đất
89 Chương 89: Tin tức nội bộ
90 Chương 90: Đề bạt
91 Chương 91: Ăn không còn một mẩu
92 Chương 92: Nữ đồng nghiệp Hà Lỵ
93 Chương 93: Kế hoạch chặt chẽ
94 Chương 94: ‘Tổn hữu’
95 Chương 95: Ngả bài
96 Chương 96: Chuyện gia đình
97 Chương 97: Về thăm quê
98 Chương 98: Thăm dò
99 Chương 99: Thân thích đến nhà
100 Chương 100: Thủ đoạn nham hiểm
101 Chương 101: Khu vui chơi
102 Chương 102: Đi khám bác sĩ đi
103 Chương 103: Tới cửa
104 Chương 104: Đuổi người
105 Chương 105: Trở về H thị
106 Chương 106: Sống chung
107 Chương 107: Dây dưa
108 Chương 108: Động tình
109 Chương 109: Bỏ qua
110 Chương 110: Cốc gia
111 Chương 111: Đã từng nhập ngũ
112 Chương 112: Kinh ngạc
113 Chương 113: Lối tắt khác
114 Chương 114: Ba ván thắng hai
115 Chương 115: Họp mặt
116 Chương 116: Chức vị chính là người yêu
117 Chương 117: Hết hi vọng?
118 Chương 118: Tình cờ gặp mặt ở khách sạn
119 Chương 119: Lễ phục
120 Chương 120: Tiệc rượu
121 Chương 121: Âm mưu của Lan Lâm
122 Chương 122: Tranh chấp
123 Chương 123: Sóng gió
124 Chương 124: Bị bại lộ
125 Chương 125: Xin lỗi?
126 Chương 126: Sự thay đổi của Lan Lâm
127 Chương 127: Quan hệ tam giác
128 Chương 128: Giải quyết
129 Chương 129: Gặp mặt
130 Chương 130: Xảy ra chuyện
131 Chương 131: Tới cửa
132 Chương 132: Hợp tác
133 Chương 133: Trộm tư liệu
134 Chương 134: Thất bại
135 Chương 135: Lại gặp cảnh sát
136 Chương 136: Thông đồng
137 Chương 137: Tiệc rượu
138 Chương 138: Công khai
139 Chương 139: Chỉ một người được sống
140 Chương 140: Đại kết cục
Chapter

Updated 140 Episodes

1
Chương 1: Thất nghiệp
2
Chương 2: Chủ xe
3
Chương 3: Danh thiếp
4
Chương 4: Tổ trưởng
5
Chương 5: Lần thứ hai gặp mặt
6
Chương 6: Hiểu lầm
7
Chương 7: Bánh trên trời rơi xuống
8
Chương 8: Giải thích
9
Chương 9: Học trưởng
10
Chương 10: Bạn cùng phòng
11
Chương 11: Tình cờ gặp mặt
12
Chương 12: Nhà trọ
13
Chương 13: Chu thích
14
Chương 14: Chuyển nhà
15
Chương 15: Vào ở
16
Chương 16: Ngoài ý muốn
17
Chương 17: Té bị thương
18
Chương 18: Phòng khám
19
Chương 19: Nứt xương
20
Chương 20: Không nên
21
Chương 21: Tâm tình
22
Chương 22: Chăm sóc
23
Chương 23: Ra ngoài
24
Chương 24: Ước mơ
25
Chương 25: Chuyển nhà
26
Chương 26: Đàn ông
27
Chương 27: Hiểu ra
28
Chương 28: Bất an
29
Chương 29: Chuyển khoản
30
Chương 30: Ra ngoài
31
Chương 31: Đi dạo phố
32
Chương 32: Cắt tóc
33
Chương 33: Bạn bè
34
Chương 34: Dạy học
35
Chương 35: Máy tính
36
Chương 36: Trang web
37
Chương 37: Thăm dò
38
Chương 38: Khẩn trương
39
Chương 39: Cảm nghĩ
40
Chương 40: Sắc dụ
41
Chương 41: Trợ lý
42
Chương 42: Đồng nghiệp
43
Chương 43: Thăng chức
44
Chương 44: Phiền não
45
Chương 45: Cơm trưa
46
Chương 46: Chán nản
47
Chương 47: Cố kỳ
48
Chương 48: Uy hiếp
49
Chương 49: Dự phòng
50
Chương 50: Tâm sự
51
Chương 51: Cái chết
52
Chương 52: An lòng
53
Chương 53: Bạn gái
54
Chương 54: Nghi hoặc
55
Chương 55: Khúc nhạc dạo
56
Chương 56: Làm rõ tình cảm
57
Chương 57: Em nói em yêu anh
58
Chương 58: Vu oan hãm hại
59
Chương 59: Tranh giành quyết liệt
60
Chương 60: Thương lượng
61
Chương 61: Chuyện xảy ra ngoài ý muốn
62
Chương 62: Quanh co
63
Chương 63: Hai vị trí
64
Chương 64: Chuẩn bị chiến tranh
65
Chương 65: Có chút khó xử
66
Chương 66: Tín nhiệm
67
Chương 67: Thăm dò
68
Chương 68: Trương Thiên Thành lôi kéo
69
Chương 69: Tài nấu ăn
70
Chương 70: Nhà ăn
71
Chương 71: Không ai cùng ăn cơm
72
Chương 72: Chi tiết để nhìn người
73
Chương 73: Tốc độ
74
Chương 74: Danh sách giảm biên chế
75
Chương 75: Lý do thật sự
76
Chương 76: Cực phẩm nữ nhân
77
Chương 77: Một trận giảm giá đau lòng
78
Chương 78: Sóng gió rạp chiếu phim
79
Chương 79: Cái gọi là vận khí
80
Chương 80: Thua cược
81
Chương 81: Anh là người đàn ông của em
82
Chương 82: Gặp mặt tình địch?
83
Chương 83: JQ trong không khí
84
Chương 84: Phát hiện bí mật
85
Chương 85: Trở thành cộng sự
86
Chương 86: Lãnh cảm?
87
Chương 87: Cọ súng ra lửa
88
Chương 88: Buổi bán đấu giá đất
89
Chương 89: Tin tức nội bộ
90
Chương 90: Đề bạt
91
Chương 91: Ăn không còn một mẩu
92
Chương 92: Nữ đồng nghiệp Hà Lỵ
93
Chương 93: Kế hoạch chặt chẽ
94
Chương 94: ‘Tổn hữu’
95
Chương 95: Ngả bài
96
Chương 96: Chuyện gia đình
97
Chương 97: Về thăm quê
98
Chương 98: Thăm dò
99
Chương 99: Thân thích đến nhà
100
Chương 100: Thủ đoạn nham hiểm
101
Chương 101: Khu vui chơi
102
Chương 102: Đi khám bác sĩ đi
103
Chương 103: Tới cửa
104
Chương 104: Đuổi người
105
Chương 105: Trở về H thị
106
Chương 106: Sống chung
107
Chương 107: Dây dưa
108
Chương 108: Động tình
109
Chương 109: Bỏ qua
110
Chương 110: Cốc gia
111
Chương 111: Đã từng nhập ngũ
112
Chương 112: Kinh ngạc
113
Chương 113: Lối tắt khác
114
Chương 114: Ba ván thắng hai
115
Chương 115: Họp mặt
116
Chương 116: Chức vị chính là người yêu
117
Chương 117: Hết hi vọng?
118
Chương 118: Tình cờ gặp mặt ở khách sạn
119
Chương 119: Lễ phục
120
Chương 120: Tiệc rượu
121
Chương 121: Âm mưu của Lan Lâm
122
Chương 122: Tranh chấp
123
Chương 123: Sóng gió
124
Chương 124: Bị bại lộ
125
Chương 125: Xin lỗi?
126
Chương 126: Sự thay đổi của Lan Lâm
127
Chương 127: Quan hệ tam giác
128
Chương 128: Giải quyết
129
Chương 129: Gặp mặt
130
Chương 130: Xảy ra chuyện
131
Chương 131: Tới cửa
132
Chương 132: Hợp tác
133
Chương 133: Trộm tư liệu
134
Chương 134: Thất bại
135
Chương 135: Lại gặp cảnh sát
136
Chương 136: Thông đồng
137
Chương 137: Tiệc rượu
138
Chương 138: Công khai
139
Chương 139: Chỉ một người được sống
140
Chương 140: Đại kết cục