Chương 118: Ăn Ngựa

Nhạc Nhu khá kinh ngạc. Cô ta ít khi thấy Hàng Sư trẻ tuổi có thân pháp tốt như vậy. Hàng Đạo rất khó tu luyện. Hàng Ngữ, Hàng Thuật, điều khiển Hàng Khí, những thứ này phải tốn rất nhiều tinh lực, thời gian mới có thể thành thạo. Vì thế ít có người nào vừa thành thạo Hàng Đạo vừa có thân pháp điêu luyện. Người giỏi cả hai mặt này nếu không phải là thiên tài thì cũng là Hàng Sư có thâm niên cao.

Người đàn ông sau nhiều lần dùng trường tiên vẫn không quất trúng Cố Duệ thì cảm thấy mất mặt. Hắn liếc xem sắc mặt của Nhạc Nhu. Mắt thấy mặt cô ta hơi trầm xuống, khóe môi hắn đột nhiên động đậy. Hiển nhiên hắn đang niệm chú ngữ. Trường tiên chuyển động như một con rắn độc, tốc độ nhanh hơn rất nhiều…

“Trịnh Khải, không được!” Nhạc Nhu lên tiếng ngăn cản. Lúc này, Cố Duệ cầm miếng ngọc đuôi cá cất bên hông ra. Cỗ sức mạnh nóng rực kia lại nhập vào cơ thể cô…

Soạt!

Sức mạnh của cô bạo phát. Cô lướt qua trường tiên, lại gần người đàn ông kia rồi nhấc chân đá vào bụng hắn. Bốp!

Người đàn ông bị đá văng ra xa rồi rơi xuống đất. Ngực tụ máu bầm. Hắn nhìn Cố Duệ với ánh mắt không tin nổi.

Những người còn lại, lúc đầu vốn thờ ơ, lạnh nhạt nhưng lúc này lại nhìn Cố Duệ đầy kinh ngạc và nghi hoặc.

Không nói đến việc Cố Duệ mạnh như thế nào, chỉ riêng thân pháp kia của cô đã rất đẹp mắt. Hơn nữa, lúc cô bạo phát sức mạnh, bọn họ không hề cảm nhận được chút Hàng Lực nào được huy động trong cô. Điều này rất kỳ quái, trừ khi…

Vẻ mặt những người có mặt ở đây tràn đầy mờ mịt. Nhạc Nhu nhìn Cố Duệ bằng cặp mắt khác. Lúc Trịnh Khải không cam lòng, muốn tiếp tục tấn công Cố Duệ, Nhạc Nhu lên tiếng: “Đủ rồi, vị cô nương này vẫn chưa mạo phạm ta.”

“Nhưng cô ta có lai lịch không rõ ràng. Ai biết được cô ta và người đàn ông này có phải là người tà đạo hay không!” Trịnh Khải cứ khăng khăng Cố Duệ và tên có râu cùng một phe, hơn nữa còn nghi hai người là người tà đạo. Cố Duệ và tên có râu rất ấm ức. Mẹ kiếp, ai cùng một phe với cái người không biết xấu hổ kia hả!

Những người còn lại có vẻ như không có thiện cảm với Cố Duệ lắm: “Nhạc cô nương, mấy ngày nay rất nguy hiểm. Đêm qua, bốn người Tề lão tam và Khổng nhị thúc đã mất tích. Lỗ đại sư đã nói, chỗ này chắc chắn có tà ám hoặc người tà đạo thừa cơ hại người. Tôi canh chừng đến đêm nay thì hai người này đột nhiên xuất hiện. Việc này quá trùng hợp!”

“Đúng vậy, Nhạc cô nương, cô không thể thiện lương như vậy được… Tôi nghĩ trước tiên chúng ta cứ bắt bọn họ lại tra khảo rồi nói sau.”

Mấy người phía sau lần lượt biểu đạt suy nghĩ của mình. Nhưng tóm lại, mục đích chỉ có một: Bắt hai người Cố Duệ lại thẩm vấn. Chỉ có tên Trịnh Khải là khác. Hắn muốn giết chết hai người.

Trong lúc hỗn loạn, một giọng nói vang lên: “Bên trong có người đang tắm à?” Lời này rất đột ngột, khiến vẻ mặt mới dịu lại của Nhạc Nhu phút chốc trở nên lạnh lùng. Là kẻ nào không có mắt mà lên tiếng? Mấy người đàn ông nhìn nhau. Không phải tôi, giọng vừa rồi là nữ. Nữ? Là Cố Duệ.

Cố Duệ nhìn chằm chằm căn phòng sau lưng Nhạc Nhu: “Bên trong có người đang tắm?”

Tên có râu: Chuyển đề tài nhanh đấy!

Trịnh Khải cũng nghĩ Cố Duệ đang lái sang vấn đề khác: “To gan, ngươi thế nhưng…”

Hắn còn chưa nói xong đã bị Cố Duệ cắt lời: “Các người không nghe thấy sao?”

Nghe thấy gì? Đúng lúc này… Rầm! Nhà phía bên trái đột nhiên phát ra tiếng đánh nhau. Một lúc sau, Cố Duệ nhìn thấy một bóng đen cao to nhảy ra từ cửa sổ. Người đó hô to: “Khỉ, có cao thủ, chạy mau!”

Cố Duệ vừa thấy người đó là Lý Đại Hùng liền cảm thấy không ổn. Cái tên chuyên phá hỏng chuyện này! Nhìn thấy Lý Đại Hùng vừa khéo phất tay về phía Cố Duệ, người mù cũng biết hai người này cùng một phe. Tên này khá cao to, vừa nhìn đã biết không phải người tốt. Đám người Nhạc Nhu sao có thể không hiểu nhầm được.

Cố Duệ thầm hận tên đồng đội Đại Hùng đần như heo. Cô không định mạo hiểm tính mạng để giải thích với đám người lợi hại kia nên nhanh chóng chạy theo Lý Đại Hùng.

Hai người một trước một sau, bỏ lại tên có râu. Đám người Nhạc Nhu lập tức đuổi theo. Lúc nãy Nhạc Nhu còn nói thân pháp của Cố Duệ rất nhanh nhẹn nhưng không ngờ thân pháp của cô ta còn nhanh hơn. Tốc độ của cô ta có thể sánh với tốc độ của Trần Dịch Sinh trong lần càn quét thành U Châu mấy hôm trước. Thân pháp của Nhạc Nhu khiến Cố Duệ và Lý Đại Hùng hận không thể có Phong Hỏa Luân dưới chân để chạy cho nhanh.

Lý Đại Hùng buồn bực nói: “Khỉ, cô gái kia thật lợi hại. Sao cô ta đuổi theo chúng ta vậy?”

Cố Duệ: “Bởi vì cô ta nghĩ tôi rình xem cô ta tắm.”

Lý Đại Hùng: “Mẹ kiếp! Đồ xấu xa! Sao không rủ tôi xem cùng!”

Cố Duệ: “Nói nhảm, tôi là loại người đó sao? Đúng rồi, vừa rồi cậu kêu cao thủ gì đấy là sao? Cậu không thấy Khổng Động Sinh? Hay là tìm nhầm người?”

Lý Đại Hùng: “Đúng, đúng! Tôi vừa vào liền nhìn thấy có người đang tắm. Là nam, đã cởi sạch. Mà hắn thật lợi hại. Tôi vừa bước vào hắn đã nhận ra. Hắn hất thùng về phía tôi. Soạt soạt. Nguyên thùng nước tạt thẳng vào mặt tôi.”

Cố Duệ cảm thấy, thằng nhãi này không chịu cố gắng đọc sách, kể chuyện mà còn muốn kể cho thật văn vẻ, nghe liền thấy chướng tai. Nghe cậu ta kể, cô còn nghĩ cậu ta bị tạt nước trong bồn cầu vào mặt…

“Mẹ nó, tên kia bị cậu xem sạch?” Cố Duệ vừa chạy vừa hỏi.

“Đều là đàn ông con trai với nhau mà. Không phải cô gái phía sau cũng bị cô xem sạch sao?” Lý Đại Hùng sợ Cố Duệ hiểu sai ý mình nên vội vàng giải thích. Sau đó, cậu ta còn thuận miệng bổ sung thêm: “Nếu đổi lại là được rồi.”

Cố Duệ: “Nói nhảm gì đó. Tôi là người tùy tiện vậy sao... Trừ khi hắn đẹp trai và có dáng người chuẩn.”

Hai người phía trước tám nhảm lung tung, người phía sau nghe mà tức chết. Nhất là cô gái tên Nhạc Nhu, nghe hai người kia nói chuyện mà cạn lời. Nhất định phải nói về đề tài này trong lúc chạy trốn sao?

Nhưng vào lúc này… Cố Duệ và Lý Đại Hùng bỗng nhiên cảm nhận được sát khí khiến người ta sợ hãi: “Khỉ, là cao thủ, chạy mau!” Lý Đại Hùng sợ đến mặt mày tái mét. Cố Duệ nghi ngờ quay lại nhìn. Cô nhìn thấy một bóng trắng nhảy ra từ ngôi nhà kia. Cái bóng đó rất trắng. Đồ trắng, giày trắng. Hắn ta giống như thong thả mặc đồ vào rồi mới đuổi theo. Ôi chao, xem kìa, dáng người hắn khá cao lại thon thả. Chân hắn điểm nhẹ một cái, cơ thể đã bay lướt qua bảy, tám mét. Lướt vài cái, khoảng cách giữa hắn và hai người Cố Duệ đã rút ngắn đi rất nhiều. E rằng chân hắn chỉ cần điểm vài cái nữa là đuổi kịp bọn họ.

Này đâu phải cao thủ bình thường! Rõ ràng là cao thủ trong các cao thủ! Cố Duệ tức chết: “Đại Hùng chết bầm, rình ai không rình, lại rình phải cao thủ kiểu này! Cậu hại chết tôi rồi!”

Hai người chạy như điên… Cuối cùng cũng đến cổng thôn. Ngựa vẫn còn. May quá, trời cao phù hộ, thế mà không có người mượn gió bẻ măng!

“Ông trời vẫn còn thương chúng ta! Đại Hùng, mau lên ngựa!” Bây giờ, Cố Duệ chẳng còn luyến tiếc gì với năm trăm lượng kia nữa. Mạng quan trọng hơn ngân lượng. Cô phải nhanh chạy về Khuê Sơn uống canh ba ba cho đỡ sợ.

Hai người phi như bay về phía con ngựa… Nhạc Nhu đang đuổi theo phía sau đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết. Cô ta lao ra cổng thôn. Một nam một nữ vốn đang chạy trốn kia đột nhiên đứng yên không nhúc nhích.

Xảy ra chuyện gì? Đang lúc cảm thấy nghi hoặc, cô ta đột nhiên ngửi thấy mùi máu tanh. Không ổn! Cô vọt tới cạnh hai người Cố Duệ. Bên cạnh một tán cây nhỏ là một vũng máu lớn. Quan trọng hơn, trong vũng máu là phần chân ngựa còn sót lại và ruột của nó. Chúng vẫn còn hơi ấm… Điều này nghĩa là, mấy con ngựa mới bị tấn công cách đây không lâu.

Mặt Nhạc Nhu trắng bệch. Cô ta không ngốc đến mức cho rằng hai người Cố Duệ gây ra việc này: “Các người đã nhìn thấy gì?”

Cô ta vừa thấp giọng hỏi vừa nắm chặt dải lụa. Lý Đại Hùng mặt mày sớm đã tái mét, không nói nên lời. Cố Duệ cũng tái hết cả mặt nhưng nhớ đến cảnh tượng cô và Lý Đại Hùng vừa nhìn thấy…

Khi chạy đến cổng thôn, khi bọn họ cách hai con ngựa tầm bốn, năm mét, lúc bọn họ chuẩn bị nhảy lên yên ngựa, một bóng đen to lớn nhảy ra từ bìa rừng. Hai người đã được huấn luyện nên rất nhạy bén. Cả hai lập tức dừng lại nhưng vẫn bị màn sương xanh biếc, hôi tanh chắn tầm nhìn. Nhưng Cố Duệ nhớ bản thân thấy rất rõ một bóng đen rất lớn nhào ra cắn hai con ngựa đang hoảng sợ kia. Không biết là cắn một cái hay hai cái nhưng hai con ngựa bị xé toạc, ruột văng ra, máu me rơi đầy đất…

Cố Duệ bình tĩnh vứt khúc ruột văng lên vai mình xuống tựa như không có cảm giác gì. Cô im lặng như ve sầu mùa đông: “Nhạc mỹ nhân, tôi nghĩ chúng ta càng nên để ý đến chuyện… hiện tại chúng ta có thể nhìn thấy thứ gì.”

Sao cơ? Vẻ mặt Nhạc Nhu trở nên nghiêm trọng. Cô ta nhìn theo ánh mắt Cố Duệ. Cô nhìn thấy sâu mười mét bên trong rừng cây ăn quả, cái gì đó đen đen, rất to ở trên một cây ăn quả tựa như chiếm lấy cây ấy, lại tựa như ẩn nấp trên đấy. Cặp mắt to và xanh lè của nó nhìn bọn họ chằm chằm.

Ánh trăng lạnh lẽo, thê lương. Ba người Cố Duệ nghe thấy tiếng cắn nuốt rất rõ ràng… Soạt soạt… Hai con ngựa lớn như vậy lại dễ dàng bị nhai nuốt. Nếu thứ đó ăn xong hai còn ngựa kia, có phải… nó muốn ăn thêm thứ gì khác… Ba người Cố Duệ lập tức cảm thấy không ổn.

Dải lụa trên tay Nhạc Nhu lưu động tựa như muốn ra tay nhưng cô ta khống chế nó lại. Cô có cảm giác bản thân không phải là đối thủ của thứ kia. Cho nên, cô không dám tùy tiện ra tay. Phía sau truyền đến tiếng người kêu to. Là đám người Trịnh Khải!

Cặp mắt màu xanh kia đột nhiên biến mất. Đi rồi? Cố Duệ sửng người, nghi hoặc. Cũng vì thế nên khi đám người Trịnh Khải tấn công mình, cô không kịp tránh né. May mà có Nhạc Nhu ngăn lại.

Cố Duệ hoàn hồn, tức giận mắng: “Mẹ kiếp, ngươi bị thiểu năng hả? Nhìn cho kỹ xem chuyện gì đang xảy ra kìa!”

Đám người đến sau thấy tình trạng thảm khốc dưới tàng cây liền hoảng sợ. Bọn họ đều là Hàng Sư, hiển nhiên biết chết chóc nghĩa là gì. Nhưng Trịnh Khải vẫn mạnh miệng. Hắn nhìn Cố Duệ chằm chằm rồi cười lạnh: “Ai biết được đây có phải tà pháp mà các ngươi thi triển hay không? Giết hai con ngựa, giả thần giả quỷ để thoát tội…”

Cố Duệ trợn mắt xem thường. Cô lười nói, sợ nói chuyện với hắn sẽ hạ thấp chỉ số thông minh của bản thân.

Lý Đại Hùng lại méo miệng nói: “Khỉ, cô hay nói tôi là tên đần nhất trong các Hàng Sư. Giờ cô thấy chưa, trong đám Hàng Sư vẫn có thứ gọi là thiểu năng. Sau này cô không được mắng tôi ngốc nữa.”

Cố Duệ gật đầu đồng ý. Cô sai rồi. Cô đã quá xem thường sự uyên thâm của thế giới này, ngay cả thiểu năng cũng có thể đạt đến cảnh giới “đáng khen ngợi” như vậy.

Lý Đại Hùng rất không nể mặt mà nhạo báng. Trịnh Khải tức điên lên. Hắn đang muốn ra tay, Nhạc Nhu đang định trách cứ thì có âm thanh lạnh lẽo từ trên truyền xuống: “Trịnh Khải.”

Âm thanh này phát ra từ trên đỉnh đầu bọn họ!

Chapter
1 Chương 1: Cố Gia Kỳ Nhân
2 Chương 2: Bà Mối
3 Chương 3: Chàng Trai
4 Chương 4: Giết! Tiêu Diệt?
5 Chương 5: Giằng Co
6 Chương 6: Vớt Xác
7 Chương 7: Rốt Cuộc Cô Là Ai?
8 Chương 8: Mò Vàng
9 Chương 9: Đại Nhân
10 Chương 10: Phạm Dương Lư Thị
11 Chương 11: Chim Cú Núi Và Thôn Tiểu Dương
12 Chương 12: Xuống Nước Và Canh Rong Biển
13 Chương 13: Thi Thể Dưới Đáy Nước
14 Chương 14: Ném Bao Nhiêu Tảng Đá?
15 Chương 15: Đọc Nhiều Sách
16 Chương 16: Cực Cô
17 Chương 17: Nhà Họ Xa
18 Chương 18: Cát Dạ Quang
19 Chương 19: Xung Hỉ
20 Chương 20: Tập Kích Ban Đêm
21 Chương 21: Có Lên Hay Không!
22 Chương 22: Nghi Ngờ
23 Chương 23: Ngôi Nhà Ma
24 Chương 24: Phương Pháp Phá Vỡ Huyễn Thuật
25 Chương 25: Xác Giấu Trong Tường Và Người Đó!
26 Chương 26: Mật Thất Trong Lầu Các
27 Chương 27: Xa Phu Nhân
28 Chương 28: Hy Sinh Vì Nước
29 Chương 29: Ám Sát
30 Chương 30: Nhà Lao
31 Chương 31: Lý Mãnh
32 Chương 32: Vẫn Ở Trên Đường...
33 Chương 33: Hoài Nghi
34 Chương 34: Vấn Đề
35 Chương 35: Tha Thứ
36 Chương 36: Lều Bán Trà
37 Chương 37: Ông Lão 18+
38 Chương 38: Treo Ngược, Ánh Trăng Đong Đầy Trời Đất
39 Chương 39: Hồ Thái Khuê
40 Chương 40: Đóng Cửa Lại Nhé?
41 Chương 41: Ko!
42 Chương 42: Tổ Sư Gia Mấy Người Cũng Làm Vậy Sao?
43 Chương 43: Ngủ Với Ai?
44 Chương 44: Ba Điểm Quan Trọng Của Hàng Đạo
45 Chương 45: Ba Ải, Mưa Đêm
46 Chương 46: Sơn Quỷ
47 Chương 47: Thi Thể Nam Dưới Mưa
48 Chương 48: Một Con Gà
49 Chương 49: Hàng Tự Và Trí Nhớ
50 Chương 50: Thời Gian Như Bóng Câu Qua Cửa Sổ
51 Chương 51: Qua Ải?
52 Chương 52: Khách Đến
53 Chương 53: Vụ Án Cây Lựu
54 Chương 54: Mạng Người Quan Trọng
55 Chương 55: Mất Tích
56 Chương 56: Đêm Tỏ Tình
57 Chương 57: Cuộc Sống Về Đêm Và Ngồi Xổm Trong Nhà Xác
58 Chương 58: Mùi Chua Và Mùi Hương
59 Chương 59: Cào Nát Mặt
60 Chương 60: Có! Không Có!
61 Chương 61: Dấu Vết
62 Chương 62: Cái Gì Cũng Có Thể Thử Khi Tuyệt Vọng
63 Chương 63: Sống?
64 Chương 64: Bọ Hung Máu
65 Chương 65: Cũng Không Phải Bị Mù!
66 Chương 66: Cậu Nhóc Cầm Ná
67 Chương 67: Thích À? Tôi Cũng Thế
68 Chương 68: Giếng? Phía Dưới Có Gì?
69 Chương 69: Độc
70 Chương 70: Cảm Kích
71 Chương 71: Túi Thơm
72 Chương 72: Phân Tích
73 Chương 73: Người Chết, Dụng Cụ Giả Thi Thể
74 Chương 74: Vụ Án Thứ Hai
75 Chương 75: Đi Câu Đêm
76 Chương 76: Người Giả?
77 Chương 77: Thiết Chùy! Chết Rồi?
78 Chương 78: Muốn Ngủ Cùng Chị?
79 Chương 79: Ruồi Nhặng
80 Chương 80: Chỉ Là Nữ Thôi Mà
81 Chương 81: Phu Canh Và Ăn Trộm
82 Chương 82: Nấu Canh
83 Chương 83: Khổng Động Sinh
84 Chương 84: Tơ Máu
85 Chương 85: Hai Người Chết, Hai Hung Thủ!
86 Chương 86: Anh Họ
87 Chương 87: Giải Rượu
88 Chương 88: Đợi Một Người
89 Chương 89: Không Cam Lòng
90 Chương 90: Nhị Phu Nhân
91 Chương 91: Chết Có Đôi
92 Chương 92: Triệu Tử Kỳ
93 Chương 93: Quan Với Quan
94 Chương 94: Hẻm Mộc Đồng
95 Chương 95: Thổ Ngập Đáp
96 Chương 96: Ngọc Đuôi Cá
97 Chương 97: Giấu Thi Thể?
98 Chương 98: Xương Thịt Heo Xào
99 Chương 99: Đường Nước Ngầm
100 Chương 100: Xảo Quyệt
101 Chương 101: Vô Sỉ?
102 Chương 102: Đùa Tôi À?
103 Chương 103: Một Cái Động
104 Chương 104: Tên Da Xanh
105 Chương 105: Dưới Nước!
106 Chương 106: Cuộn Tơ
107 Chương 107: Kiểu Này Thì Đánh Kiểu Gì!
108 Chương 108: Kẻ Ngu Xuẩn Thật Sự!
109 Chương 109: Tuyển Thủ Dụ Quái Số Một
110 Chương 110: Sẽ Chết
111 Chương 111: Rồng Trong Kính!
112 Chương 112: Con Đường Bí Mật Dưới Đất
113 Chương 113: Đời Có Khi Nào Không Biệt Li
114 Chương 114: Bảng Nhãn Nhà Họ Trần
115 Chương 115: Lại Là Vườn Trái Cây
116 Chương 116: Thôn Ẩn Nguyệt
117 Chương 117: Rình Trộm
118 Chương 118: Ăn Ngựa
119 Chương 119: Cự Xà
120 Chương 120: Nhân Vật Hung Ác
121 Chương 121: Dưới Lò
122 Chương 122: Khổng Nhị Thúc, Tam Quốc Mộ
123 Chương 123: Đào Tẩu Ban Đêm?
124 Chương 124: May Mắn
125 Chương 125: Cầm Thú!
126 Chương 126: Áo Choàng Lớn
127 Chương 127: Hắn Dẫn Tới
128 Chương 128: Một Kích Tất Trúng!
129 Chương 129: Đánh Chết, Bại Lộ, Chia Của?
130 Chương 130: Quan Hệ Nam Nữ Không Bình Thường?
131 Chương 131: Lộc Hợi, Quân Thục
132 Chương 132: Cây Mục
133 Chương 133: Xác Dưới Cây
134 Chương 134: Ngũ Hành Hữu Thủy
135 Chương 135: Vén Rèm
136 Chương 136: Xác Chết Vùng Dậy
137 Chương 137: Lôi Vũ
138 Chương 138: Lên Núi, Lên Núi
139 Chương 139: Hề Nang
140 Chương 140: Dã Cẩu
141 Chương 141: Vết Nứt
142 Chương 142: Hy Vọng
143 Chương 143: Mê Hoặc
144 Chương 144: Hố Lớn
145 Chương 145: Thông Đạo Lõm Vào
146 Chương 146: Có Sờ Không?
147 Chương 147: Lầu Bia Đá
148 Chương 148: Lầu Trúc Trong Núi
149 Chương 149: Thượng Thất Tinh
150 Chương 150: Ăn Cỏ
151 Chương 151: Sư Phụ Đến Rồi!
152 Chương 152: Hùng Hoàng
153 Chương 153: Cô Muốn Sao, Cho Cô Hết
154 Chương 154: Thất Tinh Thập Tam Quan
155 Chương 155: Mở Quan Tài, Nhấc Thi Thể
156 Chương 156: Lỗ Đại Sư
157 Chương 157: Thiên Tuyết Thiền, Lão Gừng Già Đầu Trọc
158 Chương 158: Cương Thi Sống Dậy, Ra Khỏi Mộ
159 Chương 159: Tuyệt Sắc
160 Chương 160: Hàng Sư Chân Chính
161 Chương 161: Du Thi, Mồi Nhử
162 Chương 162: Dẫn Thi
163 Chương 163: Thỏ Khôn Ba Hang
164 Chương 164: Chiếc Thuyền
165 Chương 165: Lỗ, Lộc!
166 Chương 166: Pháo Lép
167 Chương 167: Nói Nhiều Quá
168 Chương 168: Thay Thế
169 Chương 169: Khí Thế
170 Chương 170: Nhận Chủ
171 Chương 171: Thanh hà thôi lương
172 Chương 172: Trên thuyền
173 Chương 173: Ôm một cái?
174 Chương 174: Tôi thích cô
175 Chương 175: Miếu cổ, đi tiểu
176 Chương 176: Phàm nhân qua đường, chê cười rồi!
177 Chương 177: Ngọc nương
178 Chương 178: Thần tiêu bạch hạc
179 Chương 179: Cái hố thật lớn
180 Chương 180: Nữ thần tha mạng
181 Chương 181: Xác ướp
182 Chương 182: Xung đột, đánh!
183 Chương 183: Tức giận!
184 Chương 184: Nghiêm trị?
185 Chương 185: Phần lãi
186 Chương 186: Yêu nghiệt a!
187 Chương 187: Hắn đào mộ tổ tiên ngươi?
188 Chương 188: Xuống nước
189 Chương 189: Kiềm chế chút
190 Chương 190: Trưởng thành
Chapter

Updated 190 Episodes

1
Chương 1: Cố Gia Kỳ Nhân
2
Chương 2: Bà Mối
3
Chương 3: Chàng Trai
4
Chương 4: Giết! Tiêu Diệt?
5
Chương 5: Giằng Co
6
Chương 6: Vớt Xác
7
Chương 7: Rốt Cuộc Cô Là Ai?
8
Chương 8: Mò Vàng
9
Chương 9: Đại Nhân
10
Chương 10: Phạm Dương Lư Thị
11
Chương 11: Chim Cú Núi Và Thôn Tiểu Dương
12
Chương 12: Xuống Nước Và Canh Rong Biển
13
Chương 13: Thi Thể Dưới Đáy Nước
14
Chương 14: Ném Bao Nhiêu Tảng Đá?
15
Chương 15: Đọc Nhiều Sách
16
Chương 16: Cực Cô
17
Chương 17: Nhà Họ Xa
18
Chương 18: Cát Dạ Quang
19
Chương 19: Xung Hỉ
20
Chương 20: Tập Kích Ban Đêm
21
Chương 21: Có Lên Hay Không!
22
Chương 22: Nghi Ngờ
23
Chương 23: Ngôi Nhà Ma
24
Chương 24: Phương Pháp Phá Vỡ Huyễn Thuật
25
Chương 25: Xác Giấu Trong Tường Và Người Đó!
26
Chương 26: Mật Thất Trong Lầu Các
27
Chương 27: Xa Phu Nhân
28
Chương 28: Hy Sinh Vì Nước
29
Chương 29: Ám Sát
30
Chương 30: Nhà Lao
31
Chương 31: Lý Mãnh
32
Chương 32: Vẫn Ở Trên Đường...
33
Chương 33: Hoài Nghi
34
Chương 34: Vấn Đề
35
Chương 35: Tha Thứ
36
Chương 36: Lều Bán Trà
37
Chương 37: Ông Lão 18+
38
Chương 38: Treo Ngược, Ánh Trăng Đong Đầy Trời Đất
39
Chương 39: Hồ Thái Khuê
40
Chương 40: Đóng Cửa Lại Nhé?
41
Chương 41: Ko!
42
Chương 42: Tổ Sư Gia Mấy Người Cũng Làm Vậy Sao?
43
Chương 43: Ngủ Với Ai?
44
Chương 44: Ba Điểm Quan Trọng Của Hàng Đạo
45
Chương 45: Ba Ải, Mưa Đêm
46
Chương 46: Sơn Quỷ
47
Chương 47: Thi Thể Nam Dưới Mưa
48
Chương 48: Một Con Gà
49
Chương 49: Hàng Tự Và Trí Nhớ
50
Chương 50: Thời Gian Như Bóng Câu Qua Cửa Sổ
51
Chương 51: Qua Ải?
52
Chương 52: Khách Đến
53
Chương 53: Vụ Án Cây Lựu
54
Chương 54: Mạng Người Quan Trọng
55
Chương 55: Mất Tích
56
Chương 56: Đêm Tỏ Tình
57
Chương 57: Cuộc Sống Về Đêm Và Ngồi Xổm Trong Nhà Xác
58
Chương 58: Mùi Chua Và Mùi Hương
59
Chương 59: Cào Nát Mặt
60
Chương 60: Có! Không Có!
61
Chương 61: Dấu Vết
62
Chương 62: Cái Gì Cũng Có Thể Thử Khi Tuyệt Vọng
63
Chương 63: Sống?
64
Chương 64: Bọ Hung Máu
65
Chương 65: Cũng Không Phải Bị Mù!
66
Chương 66: Cậu Nhóc Cầm Ná
67
Chương 67: Thích À? Tôi Cũng Thế
68
Chương 68: Giếng? Phía Dưới Có Gì?
69
Chương 69: Độc
70
Chương 70: Cảm Kích
71
Chương 71: Túi Thơm
72
Chương 72: Phân Tích
73
Chương 73: Người Chết, Dụng Cụ Giả Thi Thể
74
Chương 74: Vụ Án Thứ Hai
75
Chương 75: Đi Câu Đêm
76
Chương 76: Người Giả?
77
Chương 77: Thiết Chùy! Chết Rồi?
78
Chương 78: Muốn Ngủ Cùng Chị?
79
Chương 79: Ruồi Nhặng
80
Chương 80: Chỉ Là Nữ Thôi Mà
81
Chương 81: Phu Canh Và Ăn Trộm
82
Chương 82: Nấu Canh
83
Chương 83: Khổng Động Sinh
84
Chương 84: Tơ Máu
85
Chương 85: Hai Người Chết, Hai Hung Thủ!
86
Chương 86: Anh Họ
87
Chương 87: Giải Rượu
88
Chương 88: Đợi Một Người
89
Chương 89: Không Cam Lòng
90
Chương 90: Nhị Phu Nhân
91
Chương 91: Chết Có Đôi
92
Chương 92: Triệu Tử Kỳ
93
Chương 93: Quan Với Quan
94
Chương 94: Hẻm Mộc Đồng
95
Chương 95: Thổ Ngập Đáp
96
Chương 96: Ngọc Đuôi Cá
97
Chương 97: Giấu Thi Thể?
98
Chương 98: Xương Thịt Heo Xào
99
Chương 99: Đường Nước Ngầm
100
Chương 100: Xảo Quyệt
101
Chương 101: Vô Sỉ?
102
Chương 102: Đùa Tôi À?
103
Chương 103: Một Cái Động
104
Chương 104: Tên Da Xanh
105
Chương 105: Dưới Nước!
106
Chương 106: Cuộn Tơ
107
Chương 107: Kiểu Này Thì Đánh Kiểu Gì!
108
Chương 108: Kẻ Ngu Xuẩn Thật Sự!
109
Chương 109: Tuyển Thủ Dụ Quái Số Một
110
Chương 110: Sẽ Chết
111
Chương 111: Rồng Trong Kính!
112
Chương 112: Con Đường Bí Mật Dưới Đất
113
Chương 113: Đời Có Khi Nào Không Biệt Li
114
Chương 114: Bảng Nhãn Nhà Họ Trần
115
Chương 115: Lại Là Vườn Trái Cây
116
Chương 116: Thôn Ẩn Nguyệt
117
Chương 117: Rình Trộm
118
Chương 118: Ăn Ngựa
119
Chương 119: Cự Xà
120
Chương 120: Nhân Vật Hung Ác
121
Chương 121: Dưới Lò
122
Chương 122: Khổng Nhị Thúc, Tam Quốc Mộ
123
Chương 123: Đào Tẩu Ban Đêm?
124
Chương 124: May Mắn
125
Chương 125: Cầm Thú!
126
Chương 126: Áo Choàng Lớn
127
Chương 127: Hắn Dẫn Tới
128
Chương 128: Một Kích Tất Trúng!
129
Chương 129: Đánh Chết, Bại Lộ, Chia Của?
130
Chương 130: Quan Hệ Nam Nữ Không Bình Thường?
131
Chương 131: Lộc Hợi, Quân Thục
132
Chương 132: Cây Mục
133
Chương 133: Xác Dưới Cây
134
Chương 134: Ngũ Hành Hữu Thủy
135
Chương 135: Vén Rèm
136
Chương 136: Xác Chết Vùng Dậy
137
Chương 137: Lôi Vũ
138
Chương 138: Lên Núi, Lên Núi
139
Chương 139: Hề Nang
140
Chương 140: Dã Cẩu
141
Chương 141: Vết Nứt
142
Chương 142: Hy Vọng
143
Chương 143: Mê Hoặc
144
Chương 144: Hố Lớn
145
Chương 145: Thông Đạo Lõm Vào
146
Chương 146: Có Sờ Không?
147
Chương 147: Lầu Bia Đá
148
Chương 148: Lầu Trúc Trong Núi
149
Chương 149: Thượng Thất Tinh
150
Chương 150: Ăn Cỏ
151
Chương 151: Sư Phụ Đến Rồi!
152
Chương 152: Hùng Hoàng
153
Chương 153: Cô Muốn Sao, Cho Cô Hết
154
Chương 154: Thất Tinh Thập Tam Quan
155
Chương 155: Mở Quan Tài, Nhấc Thi Thể
156
Chương 156: Lỗ Đại Sư
157
Chương 157: Thiên Tuyết Thiền, Lão Gừng Già Đầu Trọc
158
Chương 158: Cương Thi Sống Dậy, Ra Khỏi Mộ
159
Chương 159: Tuyệt Sắc
160
Chương 160: Hàng Sư Chân Chính
161
Chương 161: Du Thi, Mồi Nhử
162
Chương 162: Dẫn Thi
163
Chương 163: Thỏ Khôn Ba Hang
164
Chương 164: Chiếc Thuyền
165
Chương 165: Lỗ, Lộc!
166
Chương 166: Pháo Lép
167
Chương 167: Nói Nhiều Quá
168
Chương 168: Thay Thế
169
Chương 169: Khí Thế
170
Chương 170: Nhận Chủ
171
Chương 171: Thanh hà thôi lương
172
Chương 172: Trên thuyền
173
Chương 173: Ôm một cái?
174
Chương 174: Tôi thích cô
175
Chương 175: Miếu cổ, đi tiểu
176
Chương 176: Phàm nhân qua đường, chê cười rồi!
177
Chương 177: Ngọc nương
178
Chương 178: Thần tiêu bạch hạc
179
Chương 179: Cái hố thật lớn
180
Chương 180: Nữ thần tha mạng
181
Chương 181: Xác ướp
182
Chương 182: Xung đột, đánh!
183
Chương 183: Tức giận!
184
Chương 184: Nghiêm trị?
185
Chương 185: Phần lãi
186
Chương 186: Yêu nghiệt a!
187
Chương 187: Hắn đào mộ tổ tiên ngươi?
188
Chương 188: Xuống nước
189
Chương 189: Kiềm chế chút
190
Chương 190: Trưởng thành