Chương 19: Xung Hỉ

Cố Duệ trừng mắt nhìn Lý Đại Hùng. Lúc này, tiếng bước chân nhẹ nhàng, uyển chuyển và tiếng ho khan truyền tới.

Cô quay đầu lại. Một người phụ nữ xinh đẹp mặc một bộ quần áo đơn giản đang đỡ một chàng trai bước tới.

Người phụ nữ kia thật sự rất đẹp, thoạt nhìn cứ tưởng mới đôi mươi, nhưng bà ta lại đang dìu con trai của chính mình, chàng trai kia hơn hai mươi tuổi. Nếu không phải bà ta búi búi tóc của người đã có chồng thì không ai nghĩ rằng bà chính là vợ của Xa viên ngoại đã ngoài năm mươi.

Nhưng sức khỏe của Xa thiếu gia thật sự không tốt. Mới đi vài bước mà anh ta đã thở dốc không ngừng, sắc mặt cũng không tốt, nhưng mà… anh ta đẹp trai!

Môi hồng răng trắng, mặt mũi sáng sủa, đây chính là thịt tươi (1) loại hảo hạng!

Cố Duệ liếc Xa viên ngoại có vẻ ngoài xấu xí rồi lại nhìn Xa phu nhân. Xem ra Xa thiếu gia được di truyền đúng gen rồi.

Đối với vị phu nhân và thiếu gia mới đến này, đám người tên đầu trọc tỏ vẻ vui mừng chào đón. Lư Dịch Chi nhìn Xa phu nhân một cái rồi đứng dậy chắp tay thi lễ.

Xa phu nhân điềm đạm, dịu dàng cười nói: “Công tử đừng khách sáo. Ta sớm nghe nói Phạm Dương có một vị công tử phá án như thần. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền!”

Sau đó, bỗng nhiên vẻ mặt bà ta trở nên đau thương: “Hôm nay, nhà họ Xa chúng tôi có ma quỷ quấy phá, đã nhọc sư phụ phải ra tay rồi.”

Mắt tên đầu trọc lóe lên, ông ta uống một ngụm rượu rồi cười nói: “Là việc nên làm thôi. Nếu không trừ yêu diệt quỷ, chúng tôi sẽ không có cơm ăn.”

Lời này của ông ta cứ như ước gì ma quỷ tích cực đến quậy nhà người ta vậy!

Thầm nghĩ như thế nhưng Cố Duệ vẫn không hé răng, cho đến khi tầm mắt của vị phu nhân kia dời lên người cô.

“Con chính là Tiểu Nha? Khiến con phải sợ hãi rồi. Bây giờ con đã quay lại nhà họ Xa rồi, con không cần phải lo sợ nữa, mẹ và bố chồng sẽ che chở cho con. Còn có Cảnh Phong, nó cũng sẽ che chở cho con.”

Cảnh Phong?

Nghe thế, Cố Duệ quay đầu nhìn chàng trai nho nhã, thân thể yếu đuối như kiều nữ kia… Dường như đối phương cảm nhận được ánh mắt cô, anh ta quay đầu lại, dịu dàng mỉm cười với cô, bộ dạng rất nhã nhặn và dịu dàng.

Đúng vậy, một chàng trai như vậy, gia thế anh ta lại như thế này sẽ có sức hấp dẫn cực kỳ lớn đối với các thiếu nữ trẻ tuổi ở những nơi nhỏ bé này. Dù rằng sức khỏe của anh ta không tốt.

Mọi người có mặt trên bàn tiệc nghe thế đều buông đũa xuống. Lư Dịch Chi giương mắt nhìn cô gái non nớt, thân thể gầy như con khỉ kia…

Cô ấy… mắt sáng rực rỡ, bộ dạng cực kỳ vui mừng…

“Thật… thật vậy chăng? Con thật sự kết hôn với Xa thiếu gia sao? Quá tốt rồi!”

Tay run run…

Thật sự không dám nhìn thẳng mà.

Một cô gái như vậy, ngay cả nhà bình thường cũng không muốn lấy. Nhưng rõ ràng, sắc mặt ba vị chủ nhân – không phải kẻ ngốc – của nhà họ Xa lại không hề thay đổi. Vẻ mặt của hai vợ chồng nhà họ Xa rất hiền từ… giống như đang rất vui vì đã tìm được con dâu của mình.

A… thật khiến người ta sợ hãi mà.

Tiệc rượu kết thúc. Cả ba quay về khách điếm. Lý Đại Hùng vừa bước vào cửa liền nói: “Ta cảm thấy có vấn đề.”

Cố Duệ: “Thì có ai nói không phải đâu.”

Tên đầu trọc: “Nói xem, chỗ nào có vấn đề.”

Lý Đại Hùng: “Khỉ xấu như vậy, dù có cho cũng không ai thèm. Tên Xa thiếu gia kia giống như tiểu bạch kiểm, nhà lại giàu có, cần gì phải làm thế!”

Tên đầu trọc: “Nuôi ngươi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng khôn lên một chút.”

Cố Duệ: “Hai người có thể cút khỏi đây rồi.”

Hai người này đúng là “cút” đi thật nhưng mà kéo theo Cố Duệ “cút” xuống phòng bếp làm đầu cá hầm tiêu.

Tuy rằng đồ ăn ở nhà họ Xa rất phong phú, nhưng hai thầy trò bọn họ ăn chưa được thỏa thích lắm, mới quay đầu một cái lại đói rồi.

Nên làm bữa khuya thôi.

Vì mùi cá quá tanh, Cố Duệ đương nhiên không muốn tự mình làm. Cho nên, cô đứng một bên chỉ đạo hai thầy trò kia làm…

May mắn hai tên này vì ăn, có thể bất chấp mặt mũi nên ngoan ngoãn làm theo.

Trong lúc bận rộn, Cố Duệ dựa vào tường hỏi tên đầu trọc: “Sao ông biết Xa Văn Long giả điên?”

“Tình huống của ông ta nếu không phải bị quỷ nhập thì cũng là bị dọa cho điên. Nếu là quỷ nhập, ta quét dịch hoa đào lên mắt là có thể bóng dáng con quỷ nhập vào ông ta, nhưng ta lại không thấy. Nếu là bị quỷ dọa cho điên… Ta đã ấn vào huyệt Hôn Linh sau gáy, cho dù không thể khỏi hẳn, ít nhất cũng sẽ có một chút phản ứng. Nhưng ông ta lại không hề có, chắc là nhìn thấy ta làm bậy làm bạ nên hùa theo, làm như ông ta bị quỷ nhập vào người.”

Tên đầu trọc xem ra cũng có chút thủ đoạn. Lần này xem như Cố Duệ được mở mang tầm mắt.

“Nhưng mà người chết thật sự là vợ ông ta, ông ta lại giả điên để lan truyền chuyện nhà họ Xa có quỷ ra bên ngoài. Vậy thì điều này đối với ông ta hoặc nhà họ Xa có lợi gì? Hay là Xa Văn Long cố ý làm ầm ĩ lên? Không hiểu sao ta cứ có cảm giác Xa viên ngoại chắc chắn sẽ cảm ơn ông ta về chuyện này, hai người bọn họ thể nào cũng cùng một phe. Hôm nay đám hộ vệ cũng có vấn đề, nếu không thì tại sao lại có nhiều người vào được tiền sảnh như vậy?”

Đúng lúc này, tên đầu trọc đã xử lý xong con cá chép. Ông ta nghe thế thì ngẩng đầu nhìn Cố Duệ.

“Cô cảm thấy ba người chủ nhân của nhà họ Xa như thế nào?”

Cố Duệ đơn giản đáp lại: “Quá “thâm”, quá yếu, quá trẻ.”

Lý Đại Hùng đang nhóm lửa thì ngẩng đầu lên nói: “Cái này ta biết này! Quá “thâm” chỉ Xa viên ngoại, quá trẻ là chỉ Xa phu nhân, còn quá yếu là chỉ con của bọn họ.”

Ba cái “quá” này là điểm kỳ quặc của ba người, cũng là điểm bất ngờ mà bọn họ mang lại cho người khác.

Đầu tiên là Xa viên ngoại. Dù lòng dạ có thâm sâu như thế nào, nhưng khi trong nhà xảy ra chuyện như vậy, ông ta không nên phản ứng như thế kia chứ?

Cho dù là đang kể khổ, ánh mắt ông ta vẫn vô cùng bình tĩnh. Điều này nói lên rằng mọi thứ đều là đóng kịch, hoặc là những thứ này vẫn chưa đủ làm dao động lòng dạ sắt đá của ông ta, hoặc là những điều này đều nằm trong suy tính của ông ta.

Tiếp theo là Xa phu nhân. Người phụ nữ này thoạt nhìn rất hoàn mỹ, không có nhược điểm nào nhưng lại quá trẻ tuổi.

“Lai lịch của Xa phu nhân này không rõ ràng. Ba mươi năm trước, bà ta được gả vào nhà họ Xa. Lúc đó bà ta tầm mười mấy tuổi, nhưng giờ đã hơn bốn mươi rồi, mà vẻ bề ngoài lại như gái đôi mươi. Đúng là quỷ dị! Phụ nữ qua ba mươi, cơ thể đã bắt đầu già…” Lư Dịch Chi bỗng nhiên xuất hiện ở cửa và lạnh nhạt nói.

Cố Duệ thình lình phản bác lại: “Lư đại nhân không biết rồi. Có không ít phụ nữ chú trọng dưỡng sinh. Nếu người đó bảo dưỡng thích hợp, tập luyện hợp lý thì hơn bốn mươi tuổi vẫn có thể trẻ đẹp như gái hai mươi, điều này cũng không kỳ lạ. Huống hồ, có một số người sinh ra đã không thể lão hóa, dù không quan tâm lắm đến những thứ này cũng có thể duy trì vẻ đẹp.”

Cố Duệ không nói chính mình. Nhưng lúc trước, dù cô gần ba mươi nhưng người lại không khác gì mười tám, mười chín tuổi. Đương nhiên, cái này là vì cô vẫn luôn chú trọng bảo dưỡng cơ thể.

Tuy rằng, về tổng thể Lư Dịch Chi không có nói tới, nhưng cô không thích giọng điệu khi nói của anh ta.

Nghe giống như phụ nữ chỉ đến thế mà thôi…

Phản ứng cương quyết này của Cố Duệ khiến mọi người kinh ngạc. Nhất là khi cô còn đang ở trong cái “bị thịt” này.

Đám người Thanh Vũ nhíu mày. Lư Dịch Chi bình tĩnh nhìn cô, nói: “Xin lỗi, ta đã phiến diện quá rồi. Đúng như lời cô nói, ta đã từng gặp không ít phụ nữ tuổi đã qua tứ tuần nhưng vẫn khuynh quốc khuynh thành như thuở trước. Chiếm nhiều nhất là những người tu đạo. Chỉ là ta phiến diện cho rằng ở một nơi như trấn Đông Liễu này sẽ không xuất hiện một người phụ nữ như thế.”

Cố Duệ nghe vậy thì sửng sốt. Cô quay đầu lại hỏi tên đầu trọc: “Phương pháp tu luyện của đạo môn các ông có thể bảo trì thanh xuân sao?”

Tên đầu trọc: “Có thì có…”

Cố Duệ: “Thế có còn nhận thêm người nữa không?”

Mắt cô sáng rực. Nếu ánh mắt khi nhìn Xa Cảnh Phong chỉ là giả vờ thì ánh mắt của cô lúc này có thể so với vàng 24K!

Đúng là con gái có khác…

Ấy chết, lạc đề rồi.

Cố Duệ đứng đắn quay người lại nói: “Vậy Lư đại nhân cảm thấy Xa phu nhân không giống như người xuất thân từ những nơi nhỏ như thế này?”

Lý Đại Hùng: “Ta lại cảm thấy ý của anh ta là một nơi nhỏ như nơi này chỉ có thể sinh ra người như cô, không thể nào sinh ra người như bà ta được.”

“Vâng, cảm ơn ngươi đã “tốt bụng” nhắc nhở ta!”

“Anh không tra được lai lịch của bà ta sao?”

“Không có cách nào tra được. Cô cảm thấy nghi ngờ gì sao?”

“Không có, chỉ hỏi vu vơ vậy thôi. Nhưng mà đây chẳng phải là một trong những quy trình tra án của Đại lý tự các ông sao?”

Cố Duệ theo bản năng nghĩ đến quy trình tra án của thời hiện đại mà quên một điều quan trọng rằng ở cổ đại, không phải người nào cũng phải có thân phận rõ ràng như ở hiện đại. Cho dù là ở Đại Đường thì người có thân phận không rõ, lai lịch không rõ và người đi lại trong giang hồ nhiều không kể xiết. Huống hồ chỉ có một cách điều tra tung tích một người, không có chuyện theo dõi và càng không có đông đảo cư dân mạng không gì không làm được như của thời hiện đại.

Giọng điệu kinh ngạc của Cố Duệ làm đám người Đại lý tự cảm thấy không được tự nhiên, trong lòng cảm thấy thèn thẹn. Bọn họ đang bị cô ta cười nhạo sao?

Lư Dịch Chi cũng cảm thấy thế, nhưng anh ta rất biết kiềm chế nên không thể hiện ra ngoài: “Đây đương nhiên là một bước trong quy trình tra án, nhưng trước mắt chỉ có thể làm được bấy nhiêu, khiến Vương cô nương chê cười rồi.”

Ừ, người này lại nghi ngờ cô.

Dù sao người này không phải là người của đạo môn, không thể dùng thủ đoạn kia để tra linh hồn và cơ thể cô. Mà cho dù thật sự có, chỉ cần không chạm vào giới hạn cuối cùng của anh ta thì sẽ không có vấn đề gì. Cố Duệ đã nhìn thấu được điểm này nên không tỏ ý kiến gì.

“Không, ta không cười… Đúng rồi, Xa Văn Long có bệnh chứng gì không?”

Tên đầu trọc sau khi ướp gia vị xong thì thả cá vào nồi hầm. Ông ta lấy khăn lau tay và nói: “Ta đã xem qua rồi. Hắn ta bị suy nhược bẩm sinh, nghĩa là lúc mang thai, mẹ hắn ta không chăm sóc tốt cái thai… Loại này là phiền nhất, suy yếu từ trong xương, có thể lớn lên đã không dễ dàng gì. Hơn nữa, ánh mắt hắn ta hơi tối, da dẻ xanh xao, có vẻ như gần đây thân thể không khỏe lắm… Nhưng hôm nay lại có thể ra gặp mặt chúng ta.”

Ông ta dừng một chút rồi nhìn Cố Duệ nói: “Người con dâu này đúng là có sức hấp dẫn đặc biệt mà.”

Cố Duệ không cảm xúc nói: “Ông muốn nói gì?”

“Xung hỉ.”

Cưới Cố Duệ để xung hỉ.

“Xung hỉ? Cưới một người bị một tên đạo sĩ giang hồ nói là có mệnh thiên sát cô tinh để xung hỉ?” Cố Duệ không hề sợ hãi nói.

Nhưng câu tiếp theo của tên đầu trọc lại khiến Cố Duệ sởn tóc gáy, và cũng khiến vẻ mặt Lư Dịch Chi trầm lại.

“Nhưng cô không biết rằng đạo pháp có một loại tà pháp, gọi là lấy cực khắc cực.”

Tên đầu trọc nói tiếp: “Lấy một cô gái mới cập kê (2) có mệnh cách cực đoan cô sát xung hỉ cho một chàng trai cực đoan đoản mệnh, lấy mạng đổi mạng để bảo đảm cho chàng trai kia có thể sống lâu và khỏe mạnh, không phải chịu nỗi khổ của sự suy nhược bẩm sinh. Nếu cao tay hơn nữa, người kia còn có thể xoay chuyển vận mệnh của chàng trai đó! Trong thiên hạ này, người đoản mệnh rất nhiều nhưng cô gái có mệnh cô sát, lại có thể bình yên lớn lên thì không có bao nhiêu… Cho nên cách này hiếm ai sử dụng.”

Sau đó ông ta nhếch miệng nhìn Cố Duệ: “Nhưng không khéo là, cô là loại người đó.”

***

(1) Thịt tươi: chỉ các chàng trai trẻ có vẻ đẹp không phân biệt giới tính.

(2) Cập kê: vừa đến tuổi lấy chồng.

Chapter
1 Chương 1: Cố Gia Kỳ Nhân
2 Chương 2: Bà Mối
3 Chương 3: Chàng Trai
4 Chương 4: Giết! Tiêu Diệt?
5 Chương 5: Giằng Co
6 Chương 6: Vớt Xác
7 Chương 7: Rốt Cuộc Cô Là Ai?
8 Chương 8: Mò Vàng
9 Chương 9: Đại Nhân
10 Chương 10: Phạm Dương Lư Thị
11 Chương 11: Chim Cú Núi Và Thôn Tiểu Dương
12 Chương 12: Xuống Nước Và Canh Rong Biển
13 Chương 13: Thi Thể Dưới Đáy Nước
14 Chương 14: Ném Bao Nhiêu Tảng Đá?
15 Chương 15: Đọc Nhiều Sách
16 Chương 16: Cực Cô
17 Chương 17: Nhà Họ Xa
18 Chương 18: Cát Dạ Quang
19 Chương 19: Xung Hỉ
20 Chương 20: Tập Kích Ban Đêm
21 Chương 21: Có Lên Hay Không!
22 Chương 22: Nghi Ngờ
23 Chương 23: Ngôi Nhà Ma
24 Chương 24: Phương Pháp Phá Vỡ Huyễn Thuật
25 Chương 25: Xác Giấu Trong Tường Và Người Đó!
26 Chương 26: Mật Thất Trong Lầu Các
27 Chương 27: Xa Phu Nhân
28 Chương 28: Hy Sinh Vì Nước
29 Chương 29: Ám Sát
30 Chương 30: Nhà Lao
31 Chương 31: Lý Mãnh
32 Chương 32: Vẫn Ở Trên Đường...
33 Chương 33: Hoài Nghi
34 Chương 34: Vấn Đề
35 Chương 35: Tha Thứ
36 Chương 36: Lều Bán Trà
37 Chương 37: Ông Lão 18+
38 Chương 38: Treo Ngược, Ánh Trăng Đong Đầy Trời Đất
39 Chương 39: Hồ Thái Khuê
40 Chương 40: Đóng Cửa Lại Nhé?
41 Chương 41: Ko!
42 Chương 42: Tổ Sư Gia Mấy Người Cũng Làm Vậy Sao?
43 Chương 43: Ngủ Với Ai?
44 Chương 44: Ba Điểm Quan Trọng Của Hàng Đạo
45 Chương 45: Ba Ải, Mưa Đêm
46 Chương 46: Sơn Quỷ
47 Chương 47: Thi Thể Nam Dưới Mưa
48 Chương 48: Một Con Gà
49 Chương 49: Hàng Tự Và Trí Nhớ
50 Chương 50: Thời Gian Như Bóng Câu Qua Cửa Sổ
51 Chương 51: Qua Ải?
52 Chương 52: Khách Đến
53 Chương 53: Vụ Án Cây Lựu
54 Chương 54: Mạng Người Quan Trọng
55 Chương 55: Mất Tích
56 Chương 56: Đêm Tỏ Tình
57 Chương 57: Cuộc Sống Về Đêm Và Ngồi Xổm Trong Nhà Xác
58 Chương 58: Mùi Chua Và Mùi Hương
59 Chương 59: Cào Nát Mặt
60 Chương 60: Có! Không Có!
61 Chương 61: Dấu Vết
62 Chương 62: Cái Gì Cũng Có Thể Thử Khi Tuyệt Vọng
63 Chương 63: Sống?
64 Chương 64: Bọ Hung Máu
65 Chương 65: Cũng Không Phải Bị Mù!
66 Chương 66: Cậu Nhóc Cầm Ná
67 Chương 67: Thích À? Tôi Cũng Thế
68 Chương 68: Giếng? Phía Dưới Có Gì?
69 Chương 69: Độc
70 Chương 70: Cảm Kích
71 Chương 71: Túi Thơm
72 Chương 72: Phân Tích
73 Chương 73: Người Chết, Dụng Cụ Giả Thi Thể
74 Chương 74: Vụ Án Thứ Hai
75 Chương 75: Đi Câu Đêm
76 Chương 76: Người Giả?
77 Chương 77: Thiết Chùy! Chết Rồi?
78 Chương 78: Muốn Ngủ Cùng Chị?
79 Chương 79: Ruồi Nhặng
80 Chương 80: Chỉ Là Nữ Thôi Mà
81 Chương 81: Phu Canh Và Ăn Trộm
82 Chương 82: Nấu Canh
83 Chương 83: Khổng Động Sinh
84 Chương 84: Tơ Máu
85 Chương 85: Hai Người Chết, Hai Hung Thủ!
86 Chương 86: Anh Họ
87 Chương 87: Giải Rượu
88 Chương 88: Đợi Một Người
89 Chương 89: Không Cam Lòng
90 Chương 90: Nhị Phu Nhân
91 Chương 91: Chết Có Đôi
92 Chương 92: Triệu Tử Kỳ
93 Chương 93: Quan Với Quan
94 Chương 94: Hẻm Mộc Đồng
95 Chương 95: Thổ Ngập Đáp
96 Chương 96: Ngọc Đuôi Cá
97 Chương 97: Giấu Thi Thể?
98 Chương 98: Xương Thịt Heo Xào
99 Chương 99: Đường Nước Ngầm
100 Chương 100: Xảo Quyệt
101 Chương 101: Vô Sỉ?
102 Chương 102: Đùa Tôi À?
103 Chương 103: Một Cái Động
104 Chương 104: Tên Da Xanh
105 Chương 105: Dưới Nước!
106 Chương 106: Cuộn Tơ
107 Chương 107: Kiểu Này Thì Đánh Kiểu Gì!
108 Chương 108: Kẻ Ngu Xuẩn Thật Sự!
109 Chương 109: Tuyển Thủ Dụ Quái Số Một
110 Chương 110: Sẽ Chết
111 Chương 111: Rồng Trong Kính!
112 Chương 112: Con Đường Bí Mật Dưới Đất
113 Chương 113: Đời Có Khi Nào Không Biệt Li
114 Chương 114: Bảng Nhãn Nhà Họ Trần
115 Chương 115: Lại Là Vườn Trái Cây
116 Chương 116: Thôn Ẩn Nguyệt
117 Chương 117: Rình Trộm
118 Chương 118: Ăn Ngựa
119 Chương 119: Cự Xà
120 Chương 120: Nhân Vật Hung Ác
121 Chương 121: Dưới Lò
122 Chương 122: Khổng Nhị Thúc, Tam Quốc Mộ
123 Chương 123: Đào Tẩu Ban Đêm?
124 Chương 124: May Mắn
125 Chương 125: Cầm Thú!
126 Chương 126: Áo Choàng Lớn
127 Chương 127: Hắn Dẫn Tới
128 Chương 128: Một Kích Tất Trúng!
129 Chương 129: Đánh Chết, Bại Lộ, Chia Của?
130 Chương 130: Quan Hệ Nam Nữ Không Bình Thường?
131 Chương 131: Lộc Hợi, Quân Thục
132 Chương 132: Cây Mục
133 Chương 133: Xác Dưới Cây
134 Chương 134: Ngũ Hành Hữu Thủy
135 Chương 135: Vén Rèm
136 Chương 136: Xác Chết Vùng Dậy
137 Chương 137: Lôi Vũ
138 Chương 138: Lên Núi, Lên Núi
139 Chương 139: Hề Nang
140 Chương 140: Dã Cẩu
141 Chương 141: Vết Nứt
142 Chương 142: Hy Vọng
143 Chương 143: Mê Hoặc
144 Chương 144: Hố Lớn
145 Chương 145: Thông Đạo Lõm Vào
146 Chương 146: Có Sờ Không?
147 Chương 147: Lầu Bia Đá
148 Chương 148: Lầu Trúc Trong Núi
149 Chương 149: Thượng Thất Tinh
150 Chương 150: Ăn Cỏ
151 Chương 151: Sư Phụ Đến Rồi!
152 Chương 152: Hùng Hoàng
153 Chương 153: Cô Muốn Sao, Cho Cô Hết
154 Chương 154: Thất Tinh Thập Tam Quan
155 Chương 155: Mở Quan Tài, Nhấc Thi Thể
156 Chương 156: Lỗ Đại Sư
157 Chương 157: Thiên Tuyết Thiền, Lão Gừng Già Đầu Trọc
158 Chương 158: Cương Thi Sống Dậy, Ra Khỏi Mộ
159 Chương 159: Tuyệt Sắc
160 Chương 160: Hàng Sư Chân Chính
161 Chương 161: Du Thi, Mồi Nhử
162 Chương 162: Dẫn Thi
163 Chương 163: Thỏ Khôn Ba Hang
164 Chương 164: Chiếc Thuyền
165 Chương 165: Lỗ, Lộc!
166 Chương 166: Pháo Lép
167 Chương 167: Nói Nhiều Quá
168 Chương 168: Thay Thế
169 Chương 169: Khí Thế
170 Chương 170: Nhận Chủ
171 Chương 171: Thanh hà thôi lương
172 Chương 172: Trên thuyền
173 Chương 173: Ôm một cái?
174 Chương 174: Tôi thích cô
175 Chương 175: Miếu cổ, đi tiểu
176 Chương 176: Phàm nhân qua đường, chê cười rồi!
177 Chương 177: Ngọc nương
178 Chương 178: Thần tiêu bạch hạc
179 Chương 179: Cái hố thật lớn
180 Chương 180: Nữ thần tha mạng
181 Chương 181: Xác ướp
182 Chương 182: Xung đột, đánh!
183 Chương 183: Tức giận!
184 Chương 184: Nghiêm trị?
185 Chương 185: Phần lãi
186 Chương 186: Yêu nghiệt a!
187 Chương 187: Hắn đào mộ tổ tiên ngươi?
188 Chương 188: Xuống nước
189 Chương 189: Kiềm chế chút
190 Chương 190: Trưởng thành
Chapter

Updated 190 Episodes

1
Chương 1: Cố Gia Kỳ Nhân
2
Chương 2: Bà Mối
3
Chương 3: Chàng Trai
4
Chương 4: Giết! Tiêu Diệt?
5
Chương 5: Giằng Co
6
Chương 6: Vớt Xác
7
Chương 7: Rốt Cuộc Cô Là Ai?
8
Chương 8: Mò Vàng
9
Chương 9: Đại Nhân
10
Chương 10: Phạm Dương Lư Thị
11
Chương 11: Chim Cú Núi Và Thôn Tiểu Dương
12
Chương 12: Xuống Nước Và Canh Rong Biển
13
Chương 13: Thi Thể Dưới Đáy Nước
14
Chương 14: Ném Bao Nhiêu Tảng Đá?
15
Chương 15: Đọc Nhiều Sách
16
Chương 16: Cực Cô
17
Chương 17: Nhà Họ Xa
18
Chương 18: Cát Dạ Quang
19
Chương 19: Xung Hỉ
20
Chương 20: Tập Kích Ban Đêm
21
Chương 21: Có Lên Hay Không!
22
Chương 22: Nghi Ngờ
23
Chương 23: Ngôi Nhà Ma
24
Chương 24: Phương Pháp Phá Vỡ Huyễn Thuật
25
Chương 25: Xác Giấu Trong Tường Và Người Đó!
26
Chương 26: Mật Thất Trong Lầu Các
27
Chương 27: Xa Phu Nhân
28
Chương 28: Hy Sinh Vì Nước
29
Chương 29: Ám Sát
30
Chương 30: Nhà Lao
31
Chương 31: Lý Mãnh
32
Chương 32: Vẫn Ở Trên Đường...
33
Chương 33: Hoài Nghi
34
Chương 34: Vấn Đề
35
Chương 35: Tha Thứ
36
Chương 36: Lều Bán Trà
37
Chương 37: Ông Lão 18+
38
Chương 38: Treo Ngược, Ánh Trăng Đong Đầy Trời Đất
39
Chương 39: Hồ Thái Khuê
40
Chương 40: Đóng Cửa Lại Nhé?
41
Chương 41: Ko!
42
Chương 42: Tổ Sư Gia Mấy Người Cũng Làm Vậy Sao?
43
Chương 43: Ngủ Với Ai?
44
Chương 44: Ba Điểm Quan Trọng Của Hàng Đạo
45
Chương 45: Ba Ải, Mưa Đêm
46
Chương 46: Sơn Quỷ
47
Chương 47: Thi Thể Nam Dưới Mưa
48
Chương 48: Một Con Gà
49
Chương 49: Hàng Tự Và Trí Nhớ
50
Chương 50: Thời Gian Như Bóng Câu Qua Cửa Sổ
51
Chương 51: Qua Ải?
52
Chương 52: Khách Đến
53
Chương 53: Vụ Án Cây Lựu
54
Chương 54: Mạng Người Quan Trọng
55
Chương 55: Mất Tích
56
Chương 56: Đêm Tỏ Tình
57
Chương 57: Cuộc Sống Về Đêm Và Ngồi Xổm Trong Nhà Xác
58
Chương 58: Mùi Chua Và Mùi Hương
59
Chương 59: Cào Nát Mặt
60
Chương 60: Có! Không Có!
61
Chương 61: Dấu Vết
62
Chương 62: Cái Gì Cũng Có Thể Thử Khi Tuyệt Vọng
63
Chương 63: Sống?
64
Chương 64: Bọ Hung Máu
65
Chương 65: Cũng Không Phải Bị Mù!
66
Chương 66: Cậu Nhóc Cầm Ná
67
Chương 67: Thích À? Tôi Cũng Thế
68
Chương 68: Giếng? Phía Dưới Có Gì?
69
Chương 69: Độc
70
Chương 70: Cảm Kích
71
Chương 71: Túi Thơm
72
Chương 72: Phân Tích
73
Chương 73: Người Chết, Dụng Cụ Giả Thi Thể
74
Chương 74: Vụ Án Thứ Hai
75
Chương 75: Đi Câu Đêm
76
Chương 76: Người Giả?
77
Chương 77: Thiết Chùy! Chết Rồi?
78
Chương 78: Muốn Ngủ Cùng Chị?
79
Chương 79: Ruồi Nhặng
80
Chương 80: Chỉ Là Nữ Thôi Mà
81
Chương 81: Phu Canh Và Ăn Trộm
82
Chương 82: Nấu Canh
83
Chương 83: Khổng Động Sinh
84
Chương 84: Tơ Máu
85
Chương 85: Hai Người Chết, Hai Hung Thủ!
86
Chương 86: Anh Họ
87
Chương 87: Giải Rượu
88
Chương 88: Đợi Một Người
89
Chương 89: Không Cam Lòng
90
Chương 90: Nhị Phu Nhân
91
Chương 91: Chết Có Đôi
92
Chương 92: Triệu Tử Kỳ
93
Chương 93: Quan Với Quan
94
Chương 94: Hẻm Mộc Đồng
95
Chương 95: Thổ Ngập Đáp
96
Chương 96: Ngọc Đuôi Cá
97
Chương 97: Giấu Thi Thể?
98
Chương 98: Xương Thịt Heo Xào
99
Chương 99: Đường Nước Ngầm
100
Chương 100: Xảo Quyệt
101
Chương 101: Vô Sỉ?
102
Chương 102: Đùa Tôi À?
103
Chương 103: Một Cái Động
104
Chương 104: Tên Da Xanh
105
Chương 105: Dưới Nước!
106
Chương 106: Cuộn Tơ
107
Chương 107: Kiểu Này Thì Đánh Kiểu Gì!
108
Chương 108: Kẻ Ngu Xuẩn Thật Sự!
109
Chương 109: Tuyển Thủ Dụ Quái Số Một
110
Chương 110: Sẽ Chết
111
Chương 111: Rồng Trong Kính!
112
Chương 112: Con Đường Bí Mật Dưới Đất
113
Chương 113: Đời Có Khi Nào Không Biệt Li
114
Chương 114: Bảng Nhãn Nhà Họ Trần
115
Chương 115: Lại Là Vườn Trái Cây
116
Chương 116: Thôn Ẩn Nguyệt
117
Chương 117: Rình Trộm
118
Chương 118: Ăn Ngựa
119
Chương 119: Cự Xà
120
Chương 120: Nhân Vật Hung Ác
121
Chương 121: Dưới Lò
122
Chương 122: Khổng Nhị Thúc, Tam Quốc Mộ
123
Chương 123: Đào Tẩu Ban Đêm?
124
Chương 124: May Mắn
125
Chương 125: Cầm Thú!
126
Chương 126: Áo Choàng Lớn
127
Chương 127: Hắn Dẫn Tới
128
Chương 128: Một Kích Tất Trúng!
129
Chương 129: Đánh Chết, Bại Lộ, Chia Của?
130
Chương 130: Quan Hệ Nam Nữ Không Bình Thường?
131
Chương 131: Lộc Hợi, Quân Thục
132
Chương 132: Cây Mục
133
Chương 133: Xác Dưới Cây
134
Chương 134: Ngũ Hành Hữu Thủy
135
Chương 135: Vén Rèm
136
Chương 136: Xác Chết Vùng Dậy
137
Chương 137: Lôi Vũ
138
Chương 138: Lên Núi, Lên Núi
139
Chương 139: Hề Nang
140
Chương 140: Dã Cẩu
141
Chương 141: Vết Nứt
142
Chương 142: Hy Vọng
143
Chương 143: Mê Hoặc
144
Chương 144: Hố Lớn
145
Chương 145: Thông Đạo Lõm Vào
146
Chương 146: Có Sờ Không?
147
Chương 147: Lầu Bia Đá
148
Chương 148: Lầu Trúc Trong Núi
149
Chương 149: Thượng Thất Tinh
150
Chương 150: Ăn Cỏ
151
Chương 151: Sư Phụ Đến Rồi!
152
Chương 152: Hùng Hoàng
153
Chương 153: Cô Muốn Sao, Cho Cô Hết
154
Chương 154: Thất Tinh Thập Tam Quan
155
Chương 155: Mở Quan Tài, Nhấc Thi Thể
156
Chương 156: Lỗ Đại Sư
157
Chương 157: Thiên Tuyết Thiền, Lão Gừng Già Đầu Trọc
158
Chương 158: Cương Thi Sống Dậy, Ra Khỏi Mộ
159
Chương 159: Tuyệt Sắc
160
Chương 160: Hàng Sư Chân Chính
161
Chương 161: Du Thi, Mồi Nhử
162
Chương 162: Dẫn Thi
163
Chương 163: Thỏ Khôn Ba Hang
164
Chương 164: Chiếc Thuyền
165
Chương 165: Lỗ, Lộc!
166
Chương 166: Pháo Lép
167
Chương 167: Nói Nhiều Quá
168
Chương 168: Thay Thế
169
Chương 169: Khí Thế
170
Chương 170: Nhận Chủ
171
Chương 171: Thanh hà thôi lương
172
Chương 172: Trên thuyền
173
Chương 173: Ôm một cái?
174
Chương 174: Tôi thích cô
175
Chương 175: Miếu cổ, đi tiểu
176
Chương 176: Phàm nhân qua đường, chê cười rồi!
177
Chương 177: Ngọc nương
178
Chương 178: Thần tiêu bạch hạc
179
Chương 179: Cái hố thật lớn
180
Chương 180: Nữ thần tha mạng
181
Chương 181: Xác ướp
182
Chương 182: Xung đột, đánh!
183
Chương 183: Tức giận!
184
Chương 184: Nghiêm trị?
185
Chương 185: Phần lãi
186
Chương 186: Yêu nghiệt a!
187
Chương 187: Hắn đào mộ tổ tiên ngươi?
188
Chương 188: Xuống nước
189
Chương 189: Kiềm chế chút
190
Chương 190: Trưởng thành