Chương 160: Tâm sự của Hàn cục.

Edit: Trang Nguyễn

            Beta: Sakura

“Lục gia, có lẽ là bọn nhỏ luyện tay không? Nói sau bọn nó cũng không biết Phan Đao Tử là người mình, nhất định là lần theo dấu vết biết nhà hắn có lương thực. Hai ngày này hắn không ở nhà, có thể hẹn nhau đến nhà hắn luyện tay?”

“Con mẹ nó, bắt bọn nó ói ra cho tao, buổi tối nhanh chóng mang trở về!” Lão Lục nghiến răng nghiến lợi.

“Có thể còn công an hay không?”

“Công an đều đã rút lui, nếu không bọn nó ở đâu có cơ hội đi hạ hàng? Nhanh lên, đừng để Phan Đao Tử hiểu lầm chúng ta làm, đến lúc đó lại bị cắn ngược một cái.”

Đại đội Gia Sơn.

Sau khi mẹ Phan chờ công an đi, bà ngồi ngẩn người trong nhà, cả người bà không tiện đi đứng, muốn đi đến nông trường lao động cải tạo thăm con trai cũng không thể. Thoáng suy nghĩ, bà gọi một người em họ của Phan Sĩ Nông đến, người em họ này có quan hệ với hắn rất tốt, hai bà mẹ đối với hai đứa nhỏ cũng rất thân thiết.

“Thương Nhi, con đến nông trường thăm anh của con, nói cho nó  biết nhà chúng ta bị trộm.”

Phan Công Thương: “Được, con đi. Bác cả, bác trước đến nhà con ăn cơm đi.”

Nhà Phan Công Thương rất nghèo, nhà mình cũng ăn không đủ no, cộng thêm mẹ Phan chỉ sợ càng khó khăn hơn, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn bà chết đói.

Mẹ Phan trước đồng ý: “Chờ tìm được lương thực trở về, liền trả lại cho nhà con.”

Bà nghĩ nhất định có thể tìm trở về.

Kết quả Phan Công Thương cũng không gặp được Phan Sĩ Nông, chỉ có thể truyền lời cho Trương Hắc Lư, để cho người trong nông trường nói cho hắn biết trong nhà bị trộm sạch lương thực, cái khác đều không nói.

Sau khi Phan Công Thương trở về, qua một đêm, lương thực nhà họ Phan cũng không có đưa về, mẹ Phan lại bắt đầu nghi hoặc, thật sự uy hiếp con trai mình, hay là muốn bỏ đói bà già này, để con trai bà không còn nỗi lo về sau?

Mẹ Phan có kinh nghiệm nhiều chuyện, tâm tư khó tránh khỏi lộn xộn, suy nghĩ lung tung ngược lại không ra phương pháp nào, lại không thể bàn bạc cùng người. Như vậy làm cho cuộc sống hằng ngày khó có thể bình an, hai ngày liền ngã bệnh.

Ba ngày sau, tiểu viện lại nhận được tin tức.

“Lục gia, công an đi rồi, nếu không buổi tối chúng ta lặng lẽ đi đưa chút lương thực?”

Lão Lục: “Ngu xuẩn, làm sao mày biết không có người âm thầm theo dõi? Vạn nhất bắt mày, mày đoán xem công an thả may hay bắt giam như Phan Đao Tử?”

Lão Lục vừa nhìn thủ pháp này cũng biết là người bên trong làm, không thể nào là người khác. Nhưng tìm không được nội bộ hại dân hại nước, chịu trách nhiệm vùng kia ai cũng không thừa nhận mình hạ hàng. Xem bộ dáng bọn nó cũng không giống như nói láo, lão Lục lại hoài nghi có phải còn có một đám người khác cố ý muốn hại mình hay không.

Thậm chí hắn còn biến đổi ngẫm lại, có phải lão đầu từ bồi dưỡng một người khác lão Lục chuẩn bị thay thế chính mình hay không?

Mấy người như bọn hắn, trừ lão Tam vẫn đi theo lão đầu tử, những người khác đều là thay đổi giữa chừng. Mà hắn nhập môn trễ nhất, hắn cảm thấy lão đầu tử không vừa lòng mình nhất, cảm thấy thiên phú của mình không đủ, tâm tính chưa đầy, chỉ là không có lựa chọn tốt hơn nên mới bổ nhiệm hắn làm đầu Lục này đây.

Dựa theo sự lý giải có hạn của hắn, lão Tam chưa bị đổi qua, những khác mấy đều đổi người.

Nếu như mình bị đổi đi, cũng không phải là không thể nào.

Vốn dựa theo kế hoạch của lão đầu tử, năm sau mới để cho bọn nhỏ đi ra ngoài thử nước. Nhưng nhiều nhân khẩu như vậy đều phải ăn phải uống, gần sang năm mới cũng phải đặt mua hàng tết cho bọn hắn, tự nhiên cần tiền lương thực. Nếu  không khai trương, chỉ miệng ăn núi lở cũng không được.

Huống chi kể từ lần trước kích động nhóm xã viên trộm cướp lương thực được phát một khoản, sau đó Hàn Thanh Tùng tiếp quản công tác trị an ở công xã, nhà kho của các đại đội và sở lương thực của công xã đều có nhà tuần tra, bọn họ cũng không có cơ hội đi trộm cướp lương thực nữa.

Không có lương thực, làm sao gom lại lòng người? Nuôi nhiều người như vậy rất cần lương thực.

Lão Lục phải nghĩ biện pháp, hắn chỉ có thể để cho bọn nhỏ sớm thử nước một chút.

Lão đầu tử đối với chuyện này rất bất mãn, còn phát hỏa, có điều cũng không trừng phát hắn ngay trước mặt. Nhưng rất nhanh lão đầu tử chuyển bị động thành chủ động, coi như nói trước để cho bọn nhỏ thử nước, còn thuận tiện thử dò xét phân lượng của Hàn Thanh Tùng.

Nghĩ như vậy lúc này hắn vừa sợ lại vừa khó chịu, sợ Phan Đao Tử khai ra mình hoặc lão đầu tử bỏ mình.

Lão đầu tử cùng lão Tam cũng không ở đây, huyện thành chỉ có lão Nhị và mình, nhưng lão Nhị mặc kệ cửa trộm này, hằng ngày bên ngoài hai người củng không lui tới nhiều, hắn muốn tìm người thương lượng cũng không thể.

Hiện tại hắn thật sự không nghĩ ra được chủ ý gì, định anh hai bàn bạc một chút, xem có thể ra chủ ý gì hay không.

Hắn lại không nghĩ đến trên người Đại Vượng, mặc dù hắn và Đại Vượng cùng nhau nhập môn, nhưng hắn gặp Đại Vượng không đến hai lần, ban đầu cùng Đại Vượng ở chung luyện tập làm kẻ trộm vặt, đám bọn họ lao động cải tạo  lao động cải tạo, đổi nghề đổi nghề, hắn thật đúng không nghĩ đến trên người Đại Vượng.

Hơn nữa lúc ấy Đại Vượng còn nhỏ, trong khóa học người im lìm lại ít xuất hiện, có nhiều thứ nhìn một lần sẽ nhớ, nhưng cậu không nói. Hoặc nhìn mấy lần biết bí quyến trở về tự mình len lén khổ luyện, cũng không biểu diễn ở trước mặt để cho người ta nhìn. Hơn nữa lúc ấy rõ ràng cậu cảm thấy hứng thú với cờ bạc hơn, ít hứng thứ với những thứ khác, tất cả mọi người cho rằng cậu sẽ không rành.

Lão Lục nhập môn ngắn hơn những người khác, mặc dù kỹ năng có thiên phú, nhưng tâm tính huấn luyện chưa đủ, chưa từng trải qua chuyện này, lúc này bắt đầu loạn thành một đoàn.

Hắn không biết, mặc dù bọn họ không đi đến nhà họ Phan, nhưng sau nhiều lần thăm dò tin tức, tất cả đều rơi vào trong tai mắt của Hàn Thanh Tùng.

Động tác của La Hải Thành và Lưu Kiếm Vân cũng khá nhanh, cho một người dò la tin tức, rất nhanh đã truy tung đến tiểu viện trong huyện thành.

La Hải Thành: “Hàn cục, tìm được điểm dừng chân của bọn họ ở huyện thành. Muốn bắt tất cả không?” Chẳng qua bọn họ biết vị trí rồi tiến hành giám thị, còn không nắm giữ các thành viên, dù sao cũng không thể đến quá gần.

Hàn Thanh Tùng: “Không nên đánh rắn động cỏ, tiếp tục giám thị.”

Trực giác của anh cảm thấy nơi này nhất định có một thủ lĩnh, phải bắt được thủ lĩnh này mới có giá trị, nếu như còn để giống lần trước bắt được một ổ côn đồ cắc ké, để tên thủ lĩnh chạy mất thì không có tác dụng gì.

“Khi cần thiết lại để cho Phan Sĩ Nông gặp người trong nhà.”

La Hải Thành cười nói: “Được được.” Xem tư thế của bà ấy, kết luận chính là kẻ cướp bóc đột nhập vào nhà, ngược lại rất có thể là chuyện lớn gì đó liên quan đến con trai cho nên bà mới bị dọa sợ sinh bệnh.

Nếu như Phan Sĩ Nông tin tưởng là người của bọn hắn làm chuyện này, đó mới thú vị đây.

“Hàn cục, chị dâu thật là lợi hại.”

Nếu như không phải Lâm Lam gõ mở được miệng của Phan Sĩ Nông xác định sau lưng hắn có người, Hàn cục cũng không nghĩ ra để Đại Vượng ban đêm đi trộm nhà họ Phan, càng sẽ không đưa đến tòa tiểu viện trông bình thường như thế này. Tiểu viện này vốn dĩ dùng đan lát che dấu, thường xuyên có người, cũng sẽ không khiến cho người khác chú ý, cho dù dân chúng chung quanh cũng cảm thấy rất bình thường, bởi vì bọn họ đan chiếu xong cũng đem ra ngoài đi bán.

Nhớ đến Lâm Lam, vẻ mặt nguội lạnh của Hàn Thanh Tùng thoáng ôn nhu trở lại: “Đi sắp xếp.”

Hôm nay lễ đông chí, anh muốn về sớm ăn tết cùng cô.

Anh từ bên ngoài trở về phòng làm việc, lại thấy thông tín viên đưa thư từ nhà ga cởi chiếc xe thùng đến đây, vận chuyển báo chí, văn kiện giấy tờ, thư… cùng một đống đồ.

Hắn thấy Hàn Thanh Tùng liền cười nói: “Hàn cục, hình như có một phong thư cho anh đây này.”

Hàn Thanh Tùng: “Hình như?”

Lục Cẩm Tú và các chiến hữu viết thư đều ghi tên của anh, đám người Phàn Tiếu thì trực tiếp ghi tên Lâm Lam, làm sao còn có hình như vừa nói?

Thông tín viên ngừng xe, từ bên trong bưu kiện lấy ra một chiếc túi hình trống đựng phong thư đưa cho Hàn Thanh Tùng: “Hàn cục, anh ngó xem, có phải của anh hay không?”

Hàn Thanh Tùng nhận lấy, chỉ thấy trên phong thư viết công an huyện X nhận, phía sau có một dấu móc, một nhà bảy miệng bốn trai một gái kia.

Hàn Thanh Tùng: “. . . . . .”

Thông tín viên cười nói: “Hàn cục, tôi tính toán một chút, một nhà cục công an chúng ta có bảy miệng cũng chỉ có mấy người, có điều người ta là tính cả người già, nhắc đến bốn trai một gái, trừ anh ra không có người khác nữa.”

Hàn Thanh Tùng gật đầu: “Cậu chờ một chút, tôi nhìn xem.”

Anh trực tiếp xé mở phong thư, đi đến bên trong nhìn thoáng qua, dĩ nhiên là một xấp hình.

Hai ngón tay anh dò xét bên trong kẹp ra một tấm, thời điểm nhìn thấy tấm hình kia trên mặt không khỏi ngưng trọng.

Trong hình một nhóm người đi về phía trước, Lâm Lam quay đầu lại nhìn về anh cười một tiếng, ống kính từ đàng xa chụp đến, làm cho anh trong nháy mắt có một loại cảm giác không hiểu về thời không, giống như… cô muốn đi xa, cùng cười nói tạm biệt với anh.

Nhưng lúc ấy rõ ràng cô cùng với bọn họ ở chung một chỗ, bên cạnh cô là bóng lưng anh ôm Tiểu Vượng, phía trước là mấy đứa nhỏm bọn họ đang đứng xếp hàng kiểm tra vé vào.

Anh cất tấm hình vào bên trong túi áo nơi ngực trái, nhìn một chút, bên trong còn có một trang giấy.

Anh mở ra nhìn một chút, đây là ngành văn hóa ở thủ đô gửi đến, chủ quan mà nói hai năm trước có hai người Ý chụp hình ở huyện thành vừa vặn gặp được cả nhà này,lúc ấy giữ phương thức liên lạc, đáng tiếc sau lại vô ý rơi xuống nước mất đi. Thời điểm vị người Ý kia trở về nước chuyện này phó thác cho hắn, hi vọng hắn có thể giúp đỡ tìm chủ nhân trên tấm hình. Kết quả hắn vì dính líu đến vận động chánh trị, làm chậm trễ chuyện này. Năm nay sửa lại án xử sai khôi phục tự do, đã nghĩ biện pháp gửi tấm hình cho chủ nhân. Hắn cũng không biết tên địa chỉ cụ thể, nhưng biết huyện, nhìn người đàn ông mặc đồng phục công an, đã nghĩ nhất định là công an huyện thành, gửi đến cho bọn hắn thì có thể nhận viết.

Anh trở về phòng làm việc, ngược lại để hình trên bàn lần lượt xem, có tấm một mình anh,  con, ảnh gia đình, không có một mình Lâm Lam, bởi vì cô vẫn ôm Tiểu Vượng.

Anh đem tấm hình kia lấy ra nhìn lại, trong lòng càng không thoải mái.

Anh liền nhớ lại một chuyện.

Từ cuối năm trước, thỉnh thoảng anh vẫn mơ cùng một giấc mộng, trong mộng cô đi thẳng về phía trước, anh gọi cô cũng không quay đầu lại. Sau đó giấc mộng kia càng ngày càng rõ ràng, bóng lưng cô mảnh khảnh, tóc nhẹ nhàng đung đưa, cánh tay đong đưa…. Còn có chiếc váy trên người cô, lộ ra cánh tay tinh tế trắng noãn,  vòng eo nhỏ nhắn, vạt áo rộng rãi, không biết chất liệu vải vóc gì, mà phiêu dật, trơn thuận.

Cô cứ đi thẳng, không chịu quay đầu lại.

Sau lại có một lần, anh xuống nông thôn nằm vùng quá mệt mỏi, ban ngày ngủ gật, đột nhiên lại mơ thấy cô. Lần này cô xoay người lại, nhìn anh, cười cười với anh: “Anh ba, tạm biệt.”

Sau đó cô lại bắt đầu từ từ biến mất, anh thoáng giật mình tỉnh dậy, từ đó về sau không còn mơ thấy nữa.

Vài ngày trước, không biết tại sao đột nhiên anh lại mơ thấy cô, lần này cô nằm trên giường bệnh đang ngủ say, cả người cắm đầy ống dây kỳ quái, bộ dáng vĩnh viễn không tỉnh lại.

Anh không rõ tại sao lại mơ thấy như vậy, giấc mơ này khiến anh không cách nào tiếp nhận được, không khỏi nảy sinh sự tối tăm, bi phẫn, buồn bã, lạnh lẽo.

May mà chẳng qua chỉ là mơ.

Anh lấy tấm hình khiến anh không thoải mái giấu vào chỗ sâu trong ngăn kéo, khóa lại. Anh mở một ngăn kéo khác, tìm ra hai chiếc kẹp bằng gỗ, lấy ra tờ giấy các-tông cứng, làm thành một khung hình, bỏ tấm ảnh gia đình cùng Lâm Lam ôm Tiểu Vượng vào bên trong khung hình tự chế.

Sau đó, anh nhìn về phía tấm hình ngẩn người, bất tri bất giác trời tối dần.

Lâm Lam từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, cười nói: “Anh ba, em nghe nói có nhân vật thần bí viết thư cho anh, trên cương vụ em đến điều tra, xem thử có phải thôn cô nào đó… hay không.”

Hàn Thanh Tùng quay đầu nhìn cô, trong phòng không có mở đèn nên tối đen, cô đứng ở cửa, đèn hành lang chụp xuống nụ cười của cô, vừa tươi đẹp lại vừa chân thật. Trái tim luôn hoảng hốt của anh đột nhiên an định trở lại, thuận tay kéo đèn bàn ra, chỉ chỉ vào khung hình mình làm, để cô nhìn tấm ảnh gia đình.

“Hình? Nơi nào có vậy, sao em không biết?” Lâm Lam đã chạy tới: “Ai nha, chụp thật đẹp, vừa nhìn cũng biết là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp rồi. Những cũng do chúng ta xinh đẹp. Anh nhìn đồng chí công an này, cao lớn cao ngất, mặt mày tuấn lãng khí chất không tầm thường, làm sao lại nhìn đẹp như thế chứ?”

“Còn có đứa nhỏ này, giống như thiên sứ nhỏ, đây là con gái nhà ai, làm sao lại cao như thế…”

Nghe cô giống bà Vương bán dưa khen người trong nhà, Hàn Thanh Tùng nhìn cô không chớp mắt, làm sao cũng không tưởng tượng nổi, cô ở tình huống nào mà cả người bị cắm đầy ống dây… Anh thắng lại không để cho chính mình lại suy nghĩ lung tung, chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Lâm Lam chọn lấy một tấm Hàn Thanh Tùng hỏi về người Ý kia, ảnh được chụp. Thời điểm anh chăm chỉ làm việc ánh mắt chuyên chú mà sắc bén, một bên mặt càng thấy cao ngất, khung lông mày, sống mũi, cằm, đường công trôi chảy đường nét rõ ràng, mang theo cảm giác uy nghiêm chỉ một mình anh có, thấy vậy trái tim cô đập thình thịch đây này.

“Anh ba, cũng làm cho em một khung hình, em để trên bàn.”

Hàn Thanh Tùng mượn giấy các-tông gập lại.

“Không được, em phải để trong nhà, không thể để phòng làm việc. Vạn nhất có người trộm mất thì chịu thiệt lớn mất rồi.” Lâm Lam nói đầy nghiêm trang.

Hàn Thanh Tùng nhìn cô một cái, khóe môi theo bản năng vung lên.

Lâm Lam: “Em vẫn nên đi mua kẹp nhựa hình đồng tiền, vừa lúc bỏ vào.”

Nói thật cô tuyệt không muốn cái kẹp nhựa đồng tiền kia, quá hạ giá cấp bậc của mình, còn không bằng tự mình may một chiếc túi vải nhỏ miệng đây. Có điều kẹp nhựa hình đồng tiền có hình dáng hữu hình, có thể để hình, một mặt để ảnh gia đình, một mặt để hình một mình anh ba.

Hàn Thanh Tùng: “Cũng mua cho anh.”

Lâm Lam: . . . . . . Trên người của anh ngay cả tiền cũng không đem theo, anh còn muốn kẹp nhựa đồng tiền làm gì: “Được.”

Hàn Thanh Tùng đứng dậy: “Về nhà gói sủi cảo với em.”

Lâm Lam: “Em tìm anh chính là hỏi chuyện này đây, đi thôi.”

Trên đường Lâm Lam chủ động kéo khuỷu tay của anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh ba, câu được cá không?”

“Câu được một con, không vội thu lưới, xem thử còn con nào khác hay không.”

Lâm Lam gật đầu: “Sớm một chút bắt bọn họ.”

Nếu như chỉ bắt lâu la thì một chút tác dụng cũng không có, chốc lát bọn họ tro tàn lại cháy, chỉ có bắt tên thủ lĩnh mới có thể chặt đứt cánh tay của bọn hắn.

Hàn Thanh Tùng cúi đầu nhìn cô: “Cái kia… có bí quyết gì không?”

Lâm Lam: “Bí quyết gì?”

“Lúc trước cho dù bọn anh hỏi thế nào, Phan Sĩ Nông cũng không mở miệng.”

Lâm Lam cười nói: “Nào có bí quyết gì, em thấy là do các anh quá hung dữ, khiến người ta sợ đến không dám mở miệng. Các người nên tuyển chọn một ít nữ công an, cũng không có việc gì cùng người tâm sự nói chuyện tâm tình, để cho bọn họ dỡ xuống tâm đề phòng, như vậy bọn họ mới vui lòng cung khai.”

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Chapter
1 Chương 1: Uống thuốc trừ sâu
2 Chương 2: Xin xuất ngũ
3 Chương 3: Nghe lén
4 Chương 4: Hù dọa
5 Chương 5: Đến thị trấn nhận tiền
6 Chương 6: Khám bệnh
7 Chương 7: Bánh bao trắng
8 Chương 8: Khích bác
9 Chương 9: Đánh nhau
10 Chương 10: Trở về
11 Chương 11: Trả tiền lại? Nằm mơ!
12 Chương 12: Tố cáo
13 Chương 13: Ở riêng
14 Chương 14: Nhà mới, đắn đo
15 Chương 15: Duy trì
16 Chương 16: Chia chăn
17 Chương 17: Dọn nhà
18 Chương 18: Bắt được ăn lén!
19 Chương 19: Đoạt lại!
20 Chương 20: Cõng nồi
21 Chương 21: Bà mẹ tham ăn
22 Chương 22: Thiên vị con dâu
23 Chương 23: Hôn một chút và tiền đến
24 Chương 24: Mua được ghen ghét
25 Chương 25: Làm tiền
26 Chương 26: Người đàn bà đanh đá phát uy
27 Chương 27: 1500 đồng!
28 Chương 28: Là ai tố giác?
29 Chương 29: Trộm đêm
30 Chương 30: Bị đánh một trận
31 Chương 31: Dắt tay
32 Chương 32: Cha độc ác ra tay ác độc
33 Chương 33: Quan mới nhậm chức
34 Chương 34: Hối lộ
35 Chương 35: Ít ăn đòn
36 Chương 36: Thân mật, cưng chìu vợ
37 Chương 37: JJ đặc biệt lớn
38 Chương 38: Ngủ nhà mới
39 Chương 39: Đêm rất dài
40 Chương 40: Ôn nhu & chạy trốn
41 Chương 41: Chui vào bẫy rập
42 Chương 42: Đồ Vật thất đức
43 Chương 43: Thử nghiệm
44 Chương 44: Chủ trương tử hình
45 Chương 45: Bắt gian
46 Chương 46: Báo án
47 Chương 47: Thay đổi và Tham
48 Chương 48: Gia quy và bị khinh thường
49 Chương 49: Phần thưởng và hình phạt
50 Chương 50: Nghiêm hình bức cung
51 Chương 51: Mười roi
52 Chương 52: Phân thịt & ân ái
53 Chương 53: Mất mặt
54 Chương 54: Cục trưởng Hàn cẩn thận
55 Chương 55: Tiểu tửu quỷ
56 Chương 56: Ăn tết & khen thưởng
57 Chương 57: Chị dâu cả bùng nổ
58 Chương 58: Bùng nổ!
59 Chương 59: Uống say thì nói thật
60 Chương 60: Ngược cực phẩm
61 Chương 61: Mệnh khổ trách ai?
62 Chương 62: Nguyên nữ chủ
63 Chương 63: Bệnh & nhảy lớp
64 Chương 64: Thể hiện
65 Chương 65: Không chịu thua
66 Chương 66: Đừng uất ức!
67 Chương 67: Ăn roi & biết sai
68 Chương 68: Tình thương của cha như núi
69 Chương 69: Tố cáo
70 Chương 70: Ba mươi roi
71 Chương 71: Em lười em tham ăn anh đều thích
72 Chương 72: Thân cận
73 Chương 73: Muốn gì?
74 Chương 74: Người đàn ông này có tốt không?
75 Chương 75: Tội phạm đã từng bị kết án
76 Chương 76: Đại Vượng khác thường
77 Chương 77: Đồ Cưới
78 Chương 78: Lại đánh tôi đi!
79 Chương 79: Tương thân tương ái
80 Chương 80: Điều tra ngọn nguồn
81 Chương 81: Mẹ hiền con thảo
82 Chương 82: Liều một lần
83 Chương 83: Mãn nguyện & hạnh phúc
84 Chương 84: Ăn tuyệt hậu
85 Chương 85: Uất ức
86 Chương 86: Chỗ dựa & cảm kích
87 Chương 87: Bà tám
88 Chương 88: Lấy chồng
89 Chương 89: Anh em, bất hòa
90 Chương 90: Tuyệt tình, dã hợp
91 Chương 91: Hiềm khích, tố cáo
92 Chương 92: Làm chuyện xấu sau lưng
93 Chương 93: Quyết đấu
94 Chương 94: Đánh nhau
95 Chương 95: Đánh hội đồng
96 Chương 96: Đánh thật mạnh
97 Chương 97: KO! Hôn gió
98 Chương 98: Bồi đến khóc!
99 Chương 99: Biết sai có thể thay đổi
100 Chương 100: Xem thường
101 Chương 101: Đi cửa sau
102 Chương 102: Bắt lại!
103 Chương 103: Vắn đề khó khăn
104 Chương 104: Nhân vật nam chính
105 Chương 105: Lấy lòng
106 Chương 106: Sợ mất đi
107 Chương 107: Quá mất mặt!
108 Chương 108: Một lời từ chối
109 Chương 109: Đau đầu bị chỉnh
110 Chương 110: Đề nghị của Nhị Vượng
111 Chương 111: Không tha thứ
112 Chương 112: Quyết liệt , ghen
113 Chương 113: Vợ chồng cùng nhau đi họp
114 Chương 114: Phát minh nhỏ
115 Chương 115: Tặng hoa,nhận thưởng
116 Chương 116: Tự tiến cử bị cự tuyệt
117 Chương 117: Thành công,tình nghĩa
118 Chương 118: Tiểu Vượng sáng tác,trường thể dục tuyển chọn
119 Chương 119: Đi hay không đi?
120 Chương 120: An ủi âm thầm
121 Chương 121: Bắt thư nhà
122 Chương 122: Vui mừng - Vô tình gặp được
123 Chương 123: Xem hội thao có kẻ làm chuyện xấu
124 Chương 124: Cấm thi, giải nhất
125 Chương 125: Phẫu thuật, vận may
126 Chương 126: Trạm radio, tự chủ
127 Chương 127: Tái giá, đánh bẹp nó
128 Chương 128: Thăng chức,không phục
129 Chương 129: Thầm mến, bóp chết
130 Chương 130: Trả tiền, mua lại
131 Chương 131: Đoạt công lao
132 Chương 132: Đạp trở lại,hoài nghi
133 Chương 133: Chẳng lẽ sắp phất rồi?
134 Chương 134: Chuyến đặc biệt, tàn nhẫn
135 Chương 135: Cha Tam Vượng nuôi gia đình
136 Chương 136: Tiểu Vượng đảm đương việc nhà
137 Chương 137: Thẩm phán, khám phá
138 Chương 138: Người đàn ông nguội lạnh
139 Chương 139: Không phục tới chiến!
140 Chương 140: Phân lương thực, gọi điện thoại
141 Chương 141: Học Tiếng Anh, phân nhà
142 Chương 142: Người đàn bà đanh đá ai cũng không sợ!
143 Chương 143: Sinh nhật, chuyển chính thức.
144 Chương 144: Đi máy bay, Iran.
145 Chương 145: Núi Bảo Thạch, Tư lệnh viên.
146 Chương 146: Thuyết phục, tư cách dự thi.
147 Chương 147: Á Vận Hội.
148 Chương 148: Huy Chương Vàng, về nhà.
149 Chương 149: Đoàn tụ,mặn ngọt.
150 Chương 150: Đánh cướp!
151 Chương 151: Tâm ý!
152 Chương 152: Dọn nhà,ác độc.
153 Chương 153: Tâm sự,leo tường.
154 Chương 154: Giám thị,thích.
155 Chương 155: Tuyển chọn,học cách buông thả.
156 Chương 156: Nhớ về kiếp trước.
157 Chương 157: Thử dò xét,giao phong.
158 Chương 158: Ôn nhu đao
159 Chương 159: Đại Vượng ra tay.
160 Chương 160: Tâm sự của Hàn cục.
161 Chương 161: Đuổi bắt.
162 Chương 162: Tự lộ việc xấu trong nhà.
163 Chương 163: Đánh gục,hắn không được.
164 Chương 164: Bắt được,chuyện xấu.
165 Chương 165: Khách đến từ hải ngoại.
166 Chương 166: Xuất bản sách,khóc.
167 Chương 167: Lên thủ đô,làm bạn.
168 Chương 168: Đảm đương, bình an.
169 Chương 169: Đại kết cục.
170 Chương 170: Phiên ngoại
171 Chương 171: Phiên ngoại.
172 Chương 172: Phiên ngoại.
173 Chương 173: Phiên ngoại: Tung lưới.
174 Chương 174: Phiên ngoại: Con cờ.
175 Chương 175: Phiên ngoại: Ám sát.
176 Chương 176: Phiên ngoại: Sa lưới.
177 Chương 177: Phiên ngoại: Tử hình.
178 Chương 178: Phiên ngoại: Chạy trời không khỏi nắng.
179 Chương 179: Phiên ngoại.
180 Chương 180: Phiên ngoại: Tuần tra núi.
181 Chương 181: Phiên ngoại: Thổ lộ.
182 Chương 182: Phiên ngoại: Biểu lộ tâm ý.
183 Chương 183: Phiên ngoại: Kỳ thi đại học.
184 Chương 184: Phiên ngoại: Đại học.
185 Chương 185: Phiên ngoại: Trở về
186 Chương 186: Phiên ngoại: Yêu nhau.
Chapter

Updated 186 Episodes

1
Chương 1: Uống thuốc trừ sâu
2
Chương 2: Xin xuất ngũ
3
Chương 3: Nghe lén
4
Chương 4: Hù dọa
5
Chương 5: Đến thị trấn nhận tiền
6
Chương 6: Khám bệnh
7
Chương 7: Bánh bao trắng
8
Chương 8: Khích bác
9
Chương 9: Đánh nhau
10
Chương 10: Trở về
11
Chương 11: Trả tiền lại? Nằm mơ!
12
Chương 12: Tố cáo
13
Chương 13: Ở riêng
14
Chương 14: Nhà mới, đắn đo
15
Chương 15: Duy trì
16
Chương 16: Chia chăn
17
Chương 17: Dọn nhà
18
Chương 18: Bắt được ăn lén!
19
Chương 19: Đoạt lại!
20
Chương 20: Cõng nồi
21
Chương 21: Bà mẹ tham ăn
22
Chương 22: Thiên vị con dâu
23
Chương 23: Hôn một chút và tiền đến
24
Chương 24: Mua được ghen ghét
25
Chương 25: Làm tiền
26
Chương 26: Người đàn bà đanh đá phát uy
27
Chương 27: 1500 đồng!
28
Chương 28: Là ai tố giác?
29
Chương 29: Trộm đêm
30
Chương 30: Bị đánh một trận
31
Chương 31: Dắt tay
32
Chương 32: Cha độc ác ra tay ác độc
33
Chương 33: Quan mới nhậm chức
34
Chương 34: Hối lộ
35
Chương 35: Ít ăn đòn
36
Chương 36: Thân mật, cưng chìu vợ
37
Chương 37: JJ đặc biệt lớn
38
Chương 38: Ngủ nhà mới
39
Chương 39: Đêm rất dài
40
Chương 40: Ôn nhu & chạy trốn
41
Chương 41: Chui vào bẫy rập
42
Chương 42: Đồ Vật thất đức
43
Chương 43: Thử nghiệm
44
Chương 44: Chủ trương tử hình
45
Chương 45: Bắt gian
46
Chương 46: Báo án
47
Chương 47: Thay đổi và Tham
48
Chương 48: Gia quy và bị khinh thường
49
Chương 49: Phần thưởng và hình phạt
50
Chương 50: Nghiêm hình bức cung
51
Chương 51: Mười roi
52
Chương 52: Phân thịt & ân ái
53
Chương 53: Mất mặt
54
Chương 54: Cục trưởng Hàn cẩn thận
55
Chương 55: Tiểu tửu quỷ
56
Chương 56: Ăn tết & khen thưởng
57
Chương 57: Chị dâu cả bùng nổ
58
Chương 58: Bùng nổ!
59
Chương 59: Uống say thì nói thật
60
Chương 60: Ngược cực phẩm
61
Chương 61: Mệnh khổ trách ai?
62
Chương 62: Nguyên nữ chủ
63
Chương 63: Bệnh & nhảy lớp
64
Chương 64: Thể hiện
65
Chương 65: Không chịu thua
66
Chương 66: Đừng uất ức!
67
Chương 67: Ăn roi & biết sai
68
Chương 68: Tình thương của cha như núi
69
Chương 69: Tố cáo
70
Chương 70: Ba mươi roi
71
Chương 71: Em lười em tham ăn anh đều thích
72
Chương 72: Thân cận
73
Chương 73: Muốn gì?
74
Chương 74: Người đàn ông này có tốt không?
75
Chương 75: Tội phạm đã từng bị kết án
76
Chương 76: Đại Vượng khác thường
77
Chương 77: Đồ Cưới
78
Chương 78: Lại đánh tôi đi!
79
Chương 79: Tương thân tương ái
80
Chương 80: Điều tra ngọn nguồn
81
Chương 81: Mẹ hiền con thảo
82
Chương 82: Liều một lần
83
Chương 83: Mãn nguyện & hạnh phúc
84
Chương 84: Ăn tuyệt hậu
85
Chương 85: Uất ức
86
Chương 86: Chỗ dựa & cảm kích
87
Chương 87: Bà tám
88
Chương 88: Lấy chồng
89
Chương 89: Anh em, bất hòa
90
Chương 90: Tuyệt tình, dã hợp
91
Chương 91: Hiềm khích, tố cáo
92
Chương 92: Làm chuyện xấu sau lưng
93
Chương 93: Quyết đấu
94
Chương 94: Đánh nhau
95
Chương 95: Đánh hội đồng
96
Chương 96: Đánh thật mạnh
97
Chương 97: KO! Hôn gió
98
Chương 98: Bồi đến khóc!
99
Chương 99: Biết sai có thể thay đổi
100
Chương 100: Xem thường
101
Chương 101: Đi cửa sau
102
Chương 102: Bắt lại!
103
Chương 103: Vắn đề khó khăn
104
Chương 104: Nhân vật nam chính
105
Chương 105: Lấy lòng
106
Chương 106: Sợ mất đi
107
Chương 107: Quá mất mặt!
108
Chương 108: Một lời từ chối
109
Chương 109: Đau đầu bị chỉnh
110
Chương 110: Đề nghị của Nhị Vượng
111
Chương 111: Không tha thứ
112
Chương 112: Quyết liệt , ghen
113
Chương 113: Vợ chồng cùng nhau đi họp
114
Chương 114: Phát minh nhỏ
115
Chương 115: Tặng hoa,nhận thưởng
116
Chương 116: Tự tiến cử bị cự tuyệt
117
Chương 117: Thành công,tình nghĩa
118
Chương 118: Tiểu Vượng sáng tác,trường thể dục tuyển chọn
119
Chương 119: Đi hay không đi?
120
Chương 120: An ủi âm thầm
121
Chương 121: Bắt thư nhà
122
Chương 122: Vui mừng - Vô tình gặp được
123
Chương 123: Xem hội thao có kẻ làm chuyện xấu
124
Chương 124: Cấm thi, giải nhất
125
Chương 125: Phẫu thuật, vận may
126
Chương 126: Trạm radio, tự chủ
127
Chương 127: Tái giá, đánh bẹp nó
128
Chương 128: Thăng chức,không phục
129
Chương 129: Thầm mến, bóp chết
130
Chương 130: Trả tiền, mua lại
131
Chương 131: Đoạt công lao
132
Chương 132: Đạp trở lại,hoài nghi
133
Chương 133: Chẳng lẽ sắp phất rồi?
134
Chương 134: Chuyến đặc biệt, tàn nhẫn
135
Chương 135: Cha Tam Vượng nuôi gia đình
136
Chương 136: Tiểu Vượng đảm đương việc nhà
137
Chương 137: Thẩm phán, khám phá
138
Chương 138: Người đàn ông nguội lạnh
139
Chương 139: Không phục tới chiến!
140
Chương 140: Phân lương thực, gọi điện thoại
141
Chương 141: Học Tiếng Anh, phân nhà
142
Chương 142: Người đàn bà đanh đá ai cũng không sợ!
143
Chương 143: Sinh nhật, chuyển chính thức.
144
Chương 144: Đi máy bay, Iran.
145
Chương 145: Núi Bảo Thạch, Tư lệnh viên.
146
Chương 146: Thuyết phục, tư cách dự thi.
147
Chương 147: Á Vận Hội.
148
Chương 148: Huy Chương Vàng, về nhà.
149
Chương 149: Đoàn tụ,mặn ngọt.
150
Chương 150: Đánh cướp!
151
Chương 151: Tâm ý!
152
Chương 152: Dọn nhà,ác độc.
153
Chương 153: Tâm sự,leo tường.
154
Chương 154: Giám thị,thích.
155
Chương 155: Tuyển chọn,học cách buông thả.
156
Chương 156: Nhớ về kiếp trước.
157
Chương 157: Thử dò xét,giao phong.
158
Chương 158: Ôn nhu đao
159
Chương 159: Đại Vượng ra tay.
160
Chương 160: Tâm sự của Hàn cục.
161
Chương 161: Đuổi bắt.
162
Chương 162: Tự lộ việc xấu trong nhà.
163
Chương 163: Đánh gục,hắn không được.
164
Chương 164: Bắt được,chuyện xấu.
165
Chương 165: Khách đến từ hải ngoại.
166
Chương 166: Xuất bản sách,khóc.
167
Chương 167: Lên thủ đô,làm bạn.
168
Chương 168: Đảm đương, bình an.
169
Chương 169: Đại kết cục.
170
Chương 170: Phiên ngoại
171
Chương 171: Phiên ngoại.
172
Chương 172: Phiên ngoại.
173
Chương 173: Phiên ngoại: Tung lưới.
174
Chương 174: Phiên ngoại: Con cờ.
175
Chương 175: Phiên ngoại: Ám sát.
176
Chương 176: Phiên ngoại: Sa lưới.
177
Chương 177: Phiên ngoại: Tử hình.
178
Chương 178: Phiên ngoại: Chạy trời không khỏi nắng.
179
Chương 179: Phiên ngoại.
180
Chương 180: Phiên ngoại: Tuần tra núi.
181
Chương 181: Phiên ngoại: Thổ lộ.
182
Chương 182: Phiên ngoại: Biểu lộ tâm ý.
183
Chương 183: Phiên ngoại: Kỳ thi đại học.
184
Chương 184: Phiên ngoại: Đại học.
185
Chương 185: Phiên ngoại: Trở về
186
Chương 186: Phiên ngoại: Yêu nhau.