Chương 53: Chuyện Cũ Của Lý Trạch Lâm

Trong cơn mê, Yên Vân Hạ thấy mình bị Lan Nhược đẩy xuống hố sâu, Yên Vân Hạ muốn níu lấy tay cô ta để giữ thăng bằng nhưng không kịp.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cho Yên Vân Hạ nhất thời rơi vào hoảng loạn.

Khuôn mặt Yên Vân Hạ nhăn nhó, trán cũng rịn mồ hôi.

Cuối cùng, Yên Vân Hạ cũng thảng thốt tỉnh dậy.

Hai mí mắt của cô vẫn còn nặng trĩu, đầu cũng nhức đến sợ, Yên Vân Hạ phải vỗ vỗ mấy cái lên trán mình thì mới có thể tỉnh táo trở lại.

Mùi thuốc sát trùng của bệnh viện khiến cho Yên Vân Hạ có chút không quen, nằm im một lúc nhìn cái trần nhà trắng muốt kia, Yên Vân Hạ mới bắt đầu cử động.

Cô cảm nhận được tay mình đang được bao bọc bởi một bàn tay ấm áp, vì thế vội vàng quay sang nhìn.

- Lý Trạch Lâm? - Yên Vân Hạ lẩm bẩm.

Cô vẫn còn nhớ loáng thoáng lúc ở trong rừng mình nghe thấy tiếng cậu, cảm nhận được Lý Trạch Lâm ôm mình vào lòng, nhưng khi ấy thần trí mơ hồ nên Yên Vân Hạ vẫn nghĩ chỉ là mơ thôi.

Hiện tại nhìn thấy cậu ở đây, còn nắm chặt tay mình, trái tim Yên Vân Hạ ấm áp hơn nhiều.

Cô không nhịn được mà nhoẻn miệng cười.

Tay còn lại của Yên Vân Hạ đưa lên, vuốt nhẹ những đường nét trầm ổn trên gương mặt của Lý Trạch Lâm.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Yên Vân Hạ có dịp quan sát cậu như vậy.

Đôi mày của Lý Trạch Lâm rõ ràng là đang nhăn lại, hình như giấc ngủ chẳng hề bình yên, cô nhẹ nhàng xoa những đường nét trên gương mặt cậu.

- Vân Hạ, em tỉnh rồi sao?
Tuy Yên Vân Hạ chạm rất nhẹ, nhưng Lý Trạch Lâm vẫn nhạy cảm nhận ra.

Dưới sự vuốt ve dịu dàng của cô, Lý Trạch Lâm trở mình ngồi dậy, mơ màng lên tiếng.

Yên Vân Hạ nhìn cậu như thế thì có chút buồn cười, xong vẫn nhu thuận đáp lại:
- Ừ, tỉnh rồi.

Lý Trạch Lâm nghe thấy giọng của cô dịu dàng quanh quẩn ở bên tai thì lúc này mới giật mình ngồi bật dậy.

Nhìn thấy Yên Vân Hạ đang dựa lưng vào thành giường quan sát mình, Lý Trạch Lâm thiếu chút nữa hét toáng lên vì vui sướng.

Cô thực sự tỉnh rồi.

Hôm qua Yên Vân Hạ sốt cao như thế, trên đường tới bệnh viện còn có dấu hiệu co giật làm Lý Trạch Lâm bị một phen hết hồn.

Giờ nhìn thấy cô bình thản ngồi đó, còn mỉm cười như vậy, Lý Trạch Lâm thực sự xúc động.

Cậu vội vàng ôm lấy Yên Vân Hạ, nhưng lại sợ cô đau nên chỉ dám nhẹ nhàng xoa dịu.

Lý Trạch Lâm lẩm bẩm:
- Thật tốt quá, cuối cùng em cũng ổn rồi.

Xin lỗi em… Xin lỗi vì đã để em một mình.

Lý Trạch Lâm cứ luôn miệng tự trách làm Yên Vân Hạ vừa thương lại vừa buồn cười.

Mãi sau đó khi Yên Vân Hạ nói mình mỏi lưng thì Lý Trạch Lâm mới chịu buông cô ra để Yên Vân Hạ nằm xuống.

Cậu ở bên cạnh hết quan tâm hỏi cô muốn ăn gì, uống gì, lại chủ động giúp Yên Vân Hạ xoa bóp cái chân đau của cô.

Yên Vân Hạ thoải mái đón nhận sự ‘phục vụ’ tận tâm này, nhưng cũng không quên quan tâm hỏi:
- Anh ở đây cùng em, đạo diễn có biết không đấy?
- Anh đã gọi điện xin phép rồi, với lại hôm nay trời vẫn mưa, tổ chương trình cũng không quay được nên đã hoãn lại một ngày.

- Lý Trạch Lâm ân cần vén chăn cho Yên Vân Hạ, trầm ngâm một lúc rồi mới hỏi - Vân Hạ, chuyện hôm qua, anh có thể biết không?
Yên Vân Hạ nhìn Lý Trạch Lâm hai tay đan vào nhau, rõ ràng đây là hành động quen thuộc mỗi khi cậu gặp chuyện căng thẳng.

Yên Vân Hạ không muốn giấu, nhưng cũng không muốn làm cho Lý Trạch Lâm bị sốc hay thấy áy náy.

Cô trực tiếp đổi chủ đề:

- Thực ra em cũng có chuyện muốn hỏi anh.

Lý Trạch Lâm còn đang cúi đầu, nghe vậy liền ngẩng lên nhìn cô.

Lý Trạch Lâm vẫn luôn cảm thấy tự trách nên khi nghe Yên Vân Hạ có chuyện muốn hỏi thì lập tức trở nên căng thẳng.

Lý Trạch Lâm nuốt khan, chậm rãi lên tiếng:
- Có chuyện gì sao? Em cứ nói đi, anh sẽ nghe.

Yên Vân Hạ tuy không muốn dọa Lý Trạch Lâm, nhưng nhìn cậu dáng người cao lớn lại ngồi khép nép trước mặt mình như thế này thì thực sự rất buồn cười.

Yên Vân Hạ nhẹ nhàng đáp:
- Cũng không có gì.

Chỉ là sau một thời gian, em phát hiện ra mình vẫn chẳng hiểu gì về người yêu mình cả.

Nếu hiện tại em muốn nghe anh kể thì anh có nói cho em nghe không?
Lý Trạch Lâm có cảm giác sống lưng mình lạnh buốt.

Mặc dù cậu không ngại kể cho Yên Vân Hạ nghe về quá khứ của mình, nhưng sẽ có một số chuyện Lý Trạch Lâm chưa sẵn sàng.

Cậu căng thẳng trả lời:
- Nếu là Vân Hạ hỏi, anh nhất định sẽ nghiêm túc trả lời.

Em chỉ muốn biết chuyện của anh và Lan Nhược trước đây thôi, không cần nghiêm trọng như vậy đâu.

- Yên Vân Hạ bật cười trước dáng vẻ đáng yêu của Lý Trạch Lâm.

Chuyện cũ của cậu và Lan Nhược sao? Lý Trạch Lâm trầm ngâm.

Có lẽ đã rất lâu rồi cậu không cần để ý tới những việc đó nữa, trong lòng Lý Trạch Lâm chỉ có mình Yên Vân Hạ mà thôi.

Dù không biết vì sao đột nhiên Yên Vân Hạ lại hỏi những chuyện này, nhưng Lý Trạch Lâm cảm thấy con gái hầu như đều rất quan tâm tới những người khác giới xung quanh ban trai mình.

Cậu im lặng một hồi, bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian những năm đại học ấy.

Lan Nhược khi đó là một đại tiểu thư, cành vàng lá ngọc.

Cô ta xinh đẹp lại có tiền, rất nhiều nam sinh trong trường theo đuổi Lan Nhược.

Hai người bọn họ cùng lớp, nhưng Lý Trạch Lâm cũng chẳng để tâm lắm, vì mỗi ngày cậu đều phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền, lấy đâu ra thời gian mà để ý tới chuyện khác?
Giọng của Lý Trạch Lâm đều đều vang lên:
- Trong ấn tượng của anh, Lan Nhược cũng chẳng có gì đặc biệt.

Vài lần cô ấy thử bắt chuyện, nhưng anh đều lảng tránh.

Việc khiến anh bất ngờ nhất là khi anh bị hiểu lầm rằng là người ăn cắp, chủ cửa hàng đó đến tận phòng hiệu trưởng làm loạn thì Lan Nhược đã xuất hiện hòa giải.

Khi đó Lý Trạch Lâm làm thêm tại một cửa hàng tạp hóa, vì trực ca đêm nên Lý Trạch Lâm có nhiệm vụ khóa sổ sách, chốt doanh thu hôm ấy.

Nhưng tồi tệ là sáng hôm sau khi nhân viên trực ca sáng kiểm tra lại thì không thấy tiền ở trong két tủ nữa.

Lý Trạch Lâm là người cuối cùng ra ngoài, đương nhiên mọi nghi ngờ đều đổ dồn về phía cậu.

Lão chủ tiệm hùng hổ xách Lý Trạch Lâm tới tận phòng hiệu trưởng để làm ầm lên.

Một kẻ nghèo kiết xác như Lý Trạch Lâm, đương nhiên chẳng thể phản bác lại.

Những tưởng tương lai sẽ cứ như vậy mà tan biến thì Lan Nhược lại xuất hiện.

Không chỉ giúp Lý Trạch Lâm giải quyết mà còn tìm được cả thủ phạm ăn cắp.

- Lúc đó, anh thấy cảm động, ít nhất là trong hàng ngàn người vẫn còn một người tin anh.

- Lý Trạch Lâm thong thả nói.

- Có điều anh chỉ coi cô ấy là ân nhân, không hề có bất kỳ suy nghĩ nào khác.

Anh chắc chắn đấy.

Yên Vân Hạ dạo gần đây rất thích nhìn Lý Trạch Lâm luống cuống như vậy, cô nhẹ nhàng gật đầu xem như đã hiểu.

Một lúc sau Yên Vân Hạ mới tiếp tục truy xét:
- Vậy còn Dương Oánh Oánh thì sao?
Lý Trạch Lâm lần này có thể khẳng định chắc chắn rằng hôm qua trong lúc Yên Vân Hạ, Lan Nhược và Dương Oánh Oánh ở chung đã xảy ra chuyện gì đó.

Cậu thở dài một tiếng, nhanh chóng giải thích:
- Oánh Oánh cùng anh có chung hoàn cảnh nên thi thoảng anh có giúp đỡ cô ấy một chút.

Dù sao bọn anh cũng có những tiết đối diễn, không ai muốn ghép cặp với bọn anh cả, nên anh và Dương Oánh Oánh là bất đắc dĩ thôi.

Yên Vân Hạ chẳng qua chỉ muốn biết về mối quan hệ của Dương Oánh Oánh và Lan Nhược với Lý Trạch Lâm để tránh việc ‘nối giáo cho giặc’ thôi.

Nghe cậu thành thực như vậy, Yên Vân Hạ cũng an tâm hơn nhiều

Chapter
1 Chương 1: Cứu Nguy
2 Chương 2: Gặp Lại
3 Chương 3: Nam Nhân Lên Được Phòng Khách Xuống Được Nhà Bếp
4 Chương 4: Nữ Thần Trong Lòng Lý Trạch Lâm
5 Chương 5: Buổi Sáng Ấm Áp
6 Chương 6: Sống Chung
7 Chương 7: Lý Trạch Lâm Lấy Giúp Tôi Băng Vệ Sinh
8 Chương 8: Chuyện Ngại Ngùng
9 Chương 9: Phụ Huynh Giục Kết Hôn
10 Chương 10: Đối Tượng Xem Mắt
11 Chương 11: Lần Đầu Ra Mắt Phụ Huynh
12 Chương 12: Hợp Đồng Tình Nhân
13 Chương 13: Ở Bên Nhau
14 Chương 14: Người Yêu Cũ
15 Chương 15: Gia Nhập Đoàn Phim
16 Chương 16: Lần Đầu Tranh Cãi
17 Chương 17: Tai Nạn Nghề Nghiệp
18 Chương 18: Say Rượu Làm Loạn
19 Chương 19: Ăn Vạ
20 Chương 20: Lên Hotsearch
21 Chương 21: Tất Cả Là Tại Quân Thiệu
22 Chương 22: Rắc Rối Tại Buổi Tiệc
23 Chương 23: Yên Vân Hạ Bị Thương
24 Chương 24: Chăm Sóc
25 Chương 25: Khó Khăn Ập Tới
26 Chương 26: Điểm Tựa
27 Chương 27: Gặp Lại Bạn Cũ
28 Chương 28: Mình Thích Cậu
29 Chương 29: Xa Mặt Cách Lòng
30 Chương 30: Truy Thê
31 Chương 31: Quan Hệ Bạn Trai - Bạn Gái
32 Chương 32: Hòa Hợp
33 Chương 33: Yên Lòng
34 Chương 34: Mộng Xuân
35 Chương 35: Tập Thoại
36 Chương 36: Gia Cảnh Của Lý Trạch Lâm
37 Chương 37: Bày Tỏ
38 Chương 38: Chuyện Tình Chị Em
39 Chương 39: Bạn Trai Cũ Làm Phiền
40 Chương 40: Tin Đồn
41 Chương 41: Ghen
42 Chương 42: Thừa Nhận Tình Cảm
43 Chương 43: Chuyện Tốt Của Du Bắc Quân
44 Chương 44: Hợp Tác Làm Chuyện Lớn
45 Chương 45: Du Bắc Quân Bẽ Mặt
46 Chương 46: Hạ Màn
47 Chương 47: Lần Đầu Tiên Cùng Nhau Xuất Hiện
48 Chương 48: Ẩn Ý
49 Chương 49: Gameshow Hẹn Hò
50 Chương 50: Lan Nhược Giở Trò
51 Chương 51: Sự Thật Về Lan Nhược
52 Chương 52: Lo Sợ
53 Chương 53: Chuyện Cũ Của Lý Trạch Lâm
54 Chương 54: Hỗn Loạn
55 Chương 55: Bà Nội Tức Giận
56 Chương 56: Thuyết Phục
57 Chương 57: Muốn Dành Cho Em Một Đời Hạnh Phúc
58 Chương 58: Công Khai
59 Chương 59: Phát Đường
60 Chương 60: Khó Xử
61 Chương 61: Đi Mỹ
62 Chương 62: Em Là Gia Đình Của Anh
63 Chương 63: Cùng Em Đi Dạo Một Vòng Thành Phố
64 Chương 64: Ra Mắt Phụ Huynh
65 Chương 65: Gặp Gỡ Niên Tư
66 Chương 66: Gỡ Bỏ Khúc Mắc
67 Chương 67: Thăm Ban
68 Chương 68: Scandal
69 Chương 69: Scandal 2
70 Chương 70: Họp Báo
71 Chương 71: Hạ Bệ Lan Nhược
72 Chương 72: Quà Sinh Nhật
73 Chương 73: Quà Sinh Nhật 2
74 Chương 74: Đêm Hoan Ái
75 Chương 75: Cầu Hôn
76 Chương 76: Có Tin Vui
77 Chương 77: Hạnh Phúc Của Chúng Ta
78 Chương 78: Lo Lắng
79 Chương 79: Kết Cục
80 Chương 80: Ngoại Truyện 1 Chúng Ta Đã Từng Gặp Gỡ
81 Chương 81: Ngoại Truyện 2 Nỗi Lo Lắng Của Lý Trạch Lâm
Chapter

Updated 81 Episodes

1
Chương 1: Cứu Nguy
2
Chương 2: Gặp Lại
3
Chương 3: Nam Nhân Lên Được Phòng Khách Xuống Được Nhà Bếp
4
Chương 4: Nữ Thần Trong Lòng Lý Trạch Lâm
5
Chương 5: Buổi Sáng Ấm Áp
6
Chương 6: Sống Chung
7
Chương 7: Lý Trạch Lâm Lấy Giúp Tôi Băng Vệ Sinh
8
Chương 8: Chuyện Ngại Ngùng
9
Chương 9: Phụ Huynh Giục Kết Hôn
10
Chương 10: Đối Tượng Xem Mắt
11
Chương 11: Lần Đầu Ra Mắt Phụ Huynh
12
Chương 12: Hợp Đồng Tình Nhân
13
Chương 13: Ở Bên Nhau
14
Chương 14: Người Yêu Cũ
15
Chương 15: Gia Nhập Đoàn Phim
16
Chương 16: Lần Đầu Tranh Cãi
17
Chương 17: Tai Nạn Nghề Nghiệp
18
Chương 18: Say Rượu Làm Loạn
19
Chương 19: Ăn Vạ
20
Chương 20: Lên Hotsearch
21
Chương 21: Tất Cả Là Tại Quân Thiệu
22
Chương 22: Rắc Rối Tại Buổi Tiệc
23
Chương 23: Yên Vân Hạ Bị Thương
24
Chương 24: Chăm Sóc
25
Chương 25: Khó Khăn Ập Tới
26
Chương 26: Điểm Tựa
27
Chương 27: Gặp Lại Bạn Cũ
28
Chương 28: Mình Thích Cậu
29
Chương 29: Xa Mặt Cách Lòng
30
Chương 30: Truy Thê
31
Chương 31: Quan Hệ Bạn Trai - Bạn Gái
32
Chương 32: Hòa Hợp
33
Chương 33: Yên Lòng
34
Chương 34: Mộng Xuân
35
Chương 35: Tập Thoại
36
Chương 36: Gia Cảnh Của Lý Trạch Lâm
37
Chương 37: Bày Tỏ
38
Chương 38: Chuyện Tình Chị Em
39
Chương 39: Bạn Trai Cũ Làm Phiền
40
Chương 40: Tin Đồn
41
Chương 41: Ghen
42
Chương 42: Thừa Nhận Tình Cảm
43
Chương 43: Chuyện Tốt Của Du Bắc Quân
44
Chương 44: Hợp Tác Làm Chuyện Lớn
45
Chương 45: Du Bắc Quân Bẽ Mặt
46
Chương 46: Hạ Màn
47
Chương 47: Lần Đầu Tiên Cùng Nhau Xuất Hiện
48
Chương 48: Ẩn Ý
49
Chương 49: Gameshow Hẹn Hò
50
Chương 50: Lan Nhược Giở Trò
51
Chương 51: Sự Thật Về Lan Nhược
52
Chương 52: Lo Sợ
53
Chương 53: Chuyện Cũ Của Lý Trạch Lâm
54
Chương 54: Hỗn Loạn
55
Chương 55: Bà Nội Tức Giận
56
Chương 56: Thuyết Phục
57
Chương 57: Muốn Dành Cho Em Một Đời Hạnh Phúc
58
Chương 58: Công Khai
59
Chương 59: Phát Đường
60
Chương 60: Khó Xử
61
Chương 61: Đi Mỹ
62
Chương 62: Em Là Gia Đình Của Anh
63
Chương 63: Cùng Em Đi Dạo Một Vòng Thành Phố
64
Chương 64: Ra Mắt Phụ Huynh
65
Chương 65: Gặp Gỡ Niên Tư
66
Chương 66: Gỡ Bỏ Khúc Mắc
67
Chương 67: Thăm Ban
68
Chương 68: Scandal
69
Chương 69: Scandal 2
70
Chương 70: Họp Báo
71
Chương 71: Hạ Bệ Lan Nhược
72
Chương 72: Quà Sinh Nhật
73
Chương 73: Quà Sinh Nhật 2
74
Chương 74: Đêm Hoan Ái
75
Chương 75: Cầu Hôn
76
Chương 76: Có Tin Vui
77
Chương 77: Hạnh Phúc Của Chúng Ta
78
Chương 78: Lo Lắng
79
Chương 79: Kết Cục
80
Chương 80: Ngoại Truyện 1 Chúng Ta Đã Từng Gặp Gỡ
81
Chương 81: Ngoại Truyện 2 Nỗi Lo Lắng Của Lý Trạch Lâm