Chương 29: Ám Hại

Mộng Tịch cố nhấc đôi mi nặng trĩu, đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng nồng nặc mùi thuốc khử trùng.

Một cơn đau đầu ập đến bất chợt khiến trán cô nhăn lại, đau truyền theo từng xung thần kinh, thâm nhập qua các tế bào cơ thể vào tận bên trong xương tủy.

Nỗi đau về thể xác là thế, nỗi đau trong tinh thần còn đang tra tấn cô hơn gấp hàng vạn lần.

“Cô tỉnh rồi à?”
Mộng Tịch chớp mắt vài cái, thị lực đã khôi phục hoàn toàn.

Cô nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của người đàn ông trước mặt, bất giác khẽ thở dài.

Tình cảnh này cô đã trải qua rồi.

Hơn nữa cô hình như còn tỉnh dậy chính trong căn phòng này, gặp chính người đàn ông kia.

“Bác sĩ Dương...” Cô cất chất giọng yếu ớt.

Anh khoanh hai tay ở trước ngực, lắc đầu đầy bất lực.

Trong lòng Dương Nghiêm tự hỏi sao lại có một cô gái ngốc nghếch đến vậy, sẵn sàng để cho người khác chà đạp, giày xéo.

Thân thế của Mộng Tịch, Dương Nghiêm đã tìm người điều tra kỹ lưỡng.

Cô thân là thiên kim tiểu thư nhà họ Chu, lại là con dâu hào
môn nhà họ Tề, khiến ai nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ, thèm khát.

Đáng tiếc, cuộc hôn nhân lại chỉ mang tính chất thương mại và người chồng của cô ấy- thiếu gia Tề Khang Vũ lại có tình nhân khác
bên ngoài.

Sự cố ở bữa tiệc Tề thị dù đã được bưng bít cẩn thận để tránh sự dòm ngó của công chúng, nhưng Dương Nghiêm đã nghe ngóng được vài phần.

Qua hành động cứu người phụ nữ khác trước mặt Vợ mình của Tề Khang Vũ, anh càng khẳng định Mộng Tịch đang phải chịu đựng một cuộc hôn nhân đầy áp lực, như bị kiềm cặp trong gông xiềng bằng một tờ giấy hôn thú để mang lại lợi ích của dòng tộc.

Tất cả chỉ là suy đoán riêng của Dương Nghiêm, còn ẩn tình thế nào thì có lẽ người trong cuộc mới hiểu hết được.

“Mộng Tịch, đầu cô làm bằng đá à? Sao cứ túy ý để người khác làm bị thương như thế?”
Cô cười dở vì câu câu nói đùa của vị bác sĩ trước mặt.

Nghĩ đi nghĩ lại, Dương Nghiêm là một trong những người hiếm hoi Mộng Tịch gặp mà cảm thấy thoải mái ở thành phố S này.

Nếu anh với tư cách là một người bạn của cô có lẽ sẽ rất tốt, đằng này lại trong vai trò là một bác sĩ thì thật không nên gặp lại quá nhiều lần.

Kỳ thật đến lúc Mộng Tịch biết rằng duyên phận giữa cô và anh gắn chặt với hai chữ đau thương thì đã quá muộn màng rồi...!
“Bác sĩ Dương, tôi bất cẩn tự ngã mà đập đầu xuống nền đá thôi.” Cô cười một cách không thể nào nhếch nhác hơn.

Dương Nghiêm nhìn vết siết hằn trên cổ còn vương lại chút máu khô và vết thương còn dán băng ở trên trán, anh đã biết tỏng là cô bị người khác ngược đãi đến mức ngất đi.

Hỏi cô như thế, chỉ muốn xem cô có thành thật trả lời không thôi.

Thấy Mộng Tịch muốn ngồi dậy, anh liền đỡ cô lên.

Dương Nghiêm rót đưa cho cô một ly nước lọc rồi ngồi xuống chiếc ghế inox bên cạnh giường bệnh.

“Mộng Tịch, bệnh nhân vốn không nên nói dối bác sĩ.

Hơn nữa dù cho cố che dấu cũng không có bác sĩ nào ở khoa cấp cứu này dám tin vào mấy lời ngờ nghệch ban nãy đâu.”
Bị anh vạch trần, cô không nói gì thêm.

Mộng Tịch một mạch uống cạn ly nước vì khát, đôi môi được tiếp thêm nước, trở nên mềm mại hơn, sắc mặt cũng theo đó mà hồng hào lên trông thấy.

“Nếu cô muốn tắm rửa, tôi sẽ gọi y tá vào giúp cô.

Tắm xong thì nghỉ ngơi một lát, tôi sẽ nói y tá mang cháo đến cho cô.

Còn nữa, tối nay ngủ lại ở bệnh viện một đêm, sáng mai kiểm tra lại mọi thứ đều bình thường thì cô có thể về nhà” Dương Nghiêm cẩn thận dặn dò từng chuyện.

Mộng Tịch nói lời cảm ơn đến Dương Nghiêm.

Anh đi rồi, cô vào bên trong phòng tắm lau chùi cơ thể.

Buổi chiều ăn xong một ít cháo, cô thấy mệt nên nằm ngủ thiếp đi.

Đầu của Mộng Tịch hơi nhức, lại thêm đau cổ họng, có lẽ là do buổi sáng đứng dưới trời nắng khá lâu.

Cô nằm mê man một hồi, trời đã tối sầm, hành lang ngoài phòng bệnh càng thêm yên ắng.

Tiếng đẩy cửa nhẹ nhàng, cô khẽ quay người, mắt hướng ra cửa tò mò không biết ai còn đến vào giờ này.

“Y tá, có chuyện gì thế?”
“Tôi đến để tiêm thuốc cho cô.”
Mộng Tịch lấy làm lạ.

Cô chưa từng nghe Dương Nghiêm và mấy cô y tá trước đó nhắc nhở phải tiêm thuốc.

Hơn nữa bây giờ đã rất khuya, vốn không phải khoảng thời gian khám và điều trị bệnh thông thường.

“Bác sĩ Nghiêm nói phải tiêm thuốc sao?” Mộng Tịch hỏi lại.

Người phụ nữ đang mặc trên mình bộ đồ y tá kia chỉ gật đầu, không nói tiếng nào.

Cách lớp khẩu trang y tế màu xanh, Mộng Tịch chỉ có thể nhìn thấy được đôi mắt sắc lẹm của cô ta.

Hoàn toàn khác xa với vẻ ngoài thân thiện của những cô y tá mà cô đã gặp qua.

Quan sát kỹ mới thấy, cô ta chỉ đem một khay kim loại vuông có đựng kim tiêm và một ống thuốc chứa dung dịch màu vàng, hoàn toàn không có xe đẩy y tế chuyên dụng của bệnh viện.

Mộng Tịch bắt đầu nổi lòng nghi ngờ, nhưng cô ta lại nói tiêm thuốc là chỉ thị riêng của bác sĩ Dương đối với mình cô, bảo cô nhanh chóng hợp tác một chút để mọi người cùng nghỉ ngơi sớm.

Người phụ nữ bắt đầu rút thứ dịch màu vàng vào trong ống tiêm.

Cô ta bắt ven ở tĩnh mạch trên khuỷu tay Mộng Tịch một cách sơ sài rồi giơ kim tiêm lên.

“Khoan đã, tôi thấy hơi buồn đi vệ sinh” Mộng Tịch hơi do dự, cô tìm cách kéo dài thời gian.

Có vẻ như người phụ nữ kia đã mất kiên nhẫn, cô ta trừng mắt lên nhìn Mộng Tịch, giọng như ra lệnh:
“Tiêm thuốc trước đã, tôi không có nhiều thời gian đâu.”
Biểu hiện này của cô ta càng làm Mộng Tịch dấy mạnh nghi ngờ trong lòng.

Cô liền đẩy một bên tay của cô ta đang giữ lấy cánh tay mình, định bụng chạy ra ngoài.

“Cô muốn chạy đi đâu?”
Cô ta giữ chặt cánh vai của Mộng Tịch, khống chế cô nằm xuống giường.

Cô lúc hoảng loạn không ngừng la lên, tay không quên giữ lấy cánh tay đang cầm kim tiêm của người phụ nữ kia:
“Cứu mạng..

cứu...cứu với.”
Cánh cửa phòng đột nhiên bị mở toang ra.

Người đàn ông đứng trước cửa không ai khác chính là bác sĩ Dương.

“Có chuyện gì vậy?”
Người phụ nữ kia cảm thấy mình sắp gặp phiền phức, bèn nhanh chóng tiến hành mọi chuyện.

Cô ta giằng co với Mộng Tịch, cánh tay dùng hết sức lực mà chuẩn bị cắm kim tiêm xuống người cô.

“Cô làm gì vậy?”
Dương Nghiêm kịp thời chạy qua, ngăn cản âm mưu của người phụ nữ kia.

Cây kim tiêm gần như sắp đâm vào bên trong cánh tay Mộng Tịch, chỉ còn cách khoảng hai centimet, chất dịch màu vàng đã nhỏ ra vài giọt, rơi xuống cánh tay cô.

Người phụ nữ kia vẫn không chịu bỏ qua, cô ta cố sống cố chết hết tay Dương Nghiêm ra, tiếp tục nhắm đến Mộng Tịch.

Anh cùng cô ta xô xát qua lại, trong lúc giằng co đã hất kim tiêm ra đằng xa.

Bị va đập mạnh, nút đẩy bị văng ra, chất dịch trong xi lanh theo đó mà tràn ra bên ngoài.

Người phụ nữ kia liền hừ một tiếng,
mọi chuyện thất bại, cô ta đẩy mạnh Dương Nghiêm rồi tìm đường tháo chạy.

Dương Nghiêm không có ý định đuổi theo.

Anh sợ Mộng Tịch một mình nguy hiểm nên ở lại cùng cô.

Anh nhặt ống tiêm còn sót lại chút thuốc ở bên trong, bỏ vào chiếc khay kim loại vẫn còn chai thuốc rỗng bị xé nhãn.

Nhìn thấy chất dịch màu vàng, Dương Nghiêm cũng lờ mờ đoán ra được thứ thuốc bên trong là gì.

“Cô không sao chứ?”
Mộng Tịch khẽ lắc đầu.

Cô không sao, chỉ là rất sợ mà cả người còn run lên.

Dương Nghiêm không biết vì sao, đột nhiên ôm lấy bả vai cô.

Mộng Tịch khẽ giật mình, nhưng cũng không có ý định đẩy anh ra khỏi.

Chapter
1 Chương 1: Hôn Nhân Thương Mại
2 Chương 2: Ở Bên Người Phụ Nữ Khác
3 Chương 3: Bị Gây Khó Dễ
4 Chương 4: Nổi Cơn Tức Giận
5 Chương 5: Đợi
6 Chương 6: Tính Kế
7 Chương 7: Cô Còn Có Tư Cách Cầu Xin Sao H
8 Chương 8: Độc Ác
9 Chương 9: Tự Sát
10 Chương 10: Đổ Cháo Lên Đầu
11 Chương 11: Lời Cảnh Cáo Từ Tề Trác Phong
12 Chương 12: Nói Chuyện Với Dương Nghiêm
13 Chương 13: Nỗi Sợ Của Mộng Tịch
14 Chương 14: Trở Thành Kẻ Ăn Cắp
15 Chương 15: Căn Nhà Gỗ Trong Vườn
16 Chương 16: Nổi Sợ Của Tề Khang Vũ
17 Chương 17: Bóng Đen Quá Khứ
18 Chương 18: Đem Đổ Đi
19 Chương 19: Ở Cửa Hàng Trang Sức Gặp Tình Nhân Của Hắn
20 Chương 20: Đến Mộ Mẹ
21 Chương 21: Dự Tiệc 1
22 Chương 22: Dự Tiệc 2
23 Chương 23: Khuyên Tai Ngọc Phỉ Thúy Xanh
24 Chương 24: Bước Đầu Âm Mưu
25 Chương 25: Trừng Phạt Giúp Cô Tình Nhân Bé Nhỏ
26 Chương 26: Hoan Ái Với Người Phụ Nữ Khác H
27 Chương 27: Rối Loạn Nhân Cách
28 Chương 28: Phát Điện
29 Chương 29: Ám Hại
30 Chương 30: Người Chồng Trên Danh Nghĩa!
31 Chương 31: 31: Đột Ngột Thay Đổi
32 Chương 32: 32: Ảo Giác
33 Chương 33: 33: Yêu Không Đền Đáp
34 Chương 34: 34: Bổn Phận Vợ Chồng
35 Chương 35: 35: Chiếc Váy Bị Bẩn
36 Chương 36: 36: Chu Bá Thành Về Nước
37 Chương 37: 37: Cưỡng Ép H
38 Chương 38: 38: Tiếng Nổ Vang Trời
39 Chương 39: 39: Âm Mưu Kinh Hoàng Được Giấu Kín
40 Chương 40: 40: Bị Dị Ứng
41 Chương 41: 41: Vương Lĩnh Gặp Tai Nạn
42 Chương 42: 42: Để Thẩm Tình Gả Cho Vương Lĩnh
43 Chương 43: 43: Hôn Lễ Máu
44 Chương 44: 44: Khiến Ả Đường Đường Chính Chính Bước Vào Tề Gia
45 Chương 45: 45: Bắt Cóc
46 Chương 46: 46: Lựa Chọn
47 Chương 47: 47: Nghiệt Duyên
48 Chương 48: 48: Con Gái Nhà Họ Chu
49 Chương 49: 49: Một Mình Nhận Tội
50 Chương 50: 50: Tủi Thân
51 Chương 51: 51: Nghi Hoặc
52 Chương 52: 52: Là Kỷ Vật Của Mẹ Em
53 Chương 53: 53: Cô Gái Năm Đó Là Cô Sao
54 Chương 54: 54: Người Đàn Ông Trong Tấm Ảnh
55 Chương 55: 55: Mễ Yến Thanh Có Thai
56 Chương 56: 56: Xuân Ái Và Bá Thành Từng Yêu Nhau Sâu Đậm
57 Chương 57: 57: Trái Đất Tròn
58 Chương 58: 58: Xô Xát
59 Chương 59: 59: Bất Mê Chấp Ngộ
60 Chương 60: 60: Giác Mạc Của Cô Đem Cho Yến Thanh Đi
61 Chương 61: 61: Anh Đã Từng Đến Mộ Mẹ Tôi Bao Giờ Chưa
62 Chương 62: 62: Lòng Dạ Con Người Đáng Sợ Đến Mức Nào
63 Chương 63: 63: Không Có Nhiều Hay Ít Chỉ Có Còn Yêu Hay Hết Yêu
64 Chương 64: 64: Trừ Khi Ông Chết
65 Chương 65: 65: Tra Tấn Tinh Thần 1
66 Chương 66: 66: Vạch Mặt
67 Chương 67: 67: Tận Cùng Của Nổi Đau
68 Chương 68: 68: Kết Thúc 1
69 Chương 69: 69: Kết Thúc 2
70 Chương 70: 70: Sống Cùng Sống Chết Cùng Chết
71 Chương 71: 71: Cóc Ghẻ Mà Cứ Ngỡ Mình Là Thiên Nga
72 Chương 72: 72: Rốt Cuộc Cô Muốn Làm Gì
73 Chương 73: 73: Hạ Thuốc
74 Chương 74: 74: Tôi Sẽ Tiễn Anh Xuống Địa Ngục!
75 Chương 75: 75: Trút Cơn Thịnh Nộ
76 Chương 76: 76: Tội Ăn Cắp
Chapter

Updated 76 Episodes

1
Chương 1: Hôn Nhân Thương Mại
2
Chương 2: Ở Bên Người Phụ Nữ Khác
3
Chương 3: Bị Gây Khó Dễ
4
Chương 4: Nổi Cơn Tức Giận
5
Chương 5: Đợi
6
Chương 6: Tính Kế
7
Chương 7: Cô Còn Có Tư Cách Cầu Xin Sao H
8
Chương 8: Độc Ác
9
Chương 9: Tự Sát
10
Chương 10: Đổ Cháo Lên Đầu
11
Chương 11: Lời Cảnh Cáo Từ Tề Trác Phong
12
Chương 12: Nói Chuyện Với Dương Nghiêm
13
Chương 13: Nỗi Sợ Của Mộng Tịch
14
Chương 14: Trở Thành Kẻ Ăn Cắp
15
Chương 15: Căn Nhà Gỗ Trong Vườn
16
Chương 16: Nổi Sợ Của Tề Khang Vũ
17
Chương 17: Bóng Đen Quá Khứ
18
Chương 18: Đem Đổ Đi
19
Chương 19: Ở Cửa Hàng Trang Sức Gặp Tình Nhân Của Hắn
20
Chương 20: Đến Mộ Mẹ
21
Chương 21: Dự Tiệc 1
22
Chương 22: Dự Tiệc 2
23
Chương 23: Khuyên Tai Ngọc Phỉ Thúy Xanh
24
Chương 24: Bước Đầu Âm Mưu
25
Chương 25: Trừng Phạt Giúp Cô Tình Nhân Bé Nhỏ
26
Chương 26: Hoan Ái Với Người Phụ Nữ Khác H
27
Chương 27: Rối Loạn Nhân Cách
28
Chương 28: Phát Điện
29
Chương 29: Ám Hại
30
Chương 30: Người Chồng Trên Danh Nghĩa!
31
Chương 31: 31: Đột Ngột Thay Đổi
32
Chương 32: 32: Ảo Giác
33
Chương 33: 33: Yêu Không Đền Đáp
34
Chương 34: 34: Bổn Phận Vợ Chồng
35
Chương 35: 35: Chiếc Váy Bị Bẩn
36
Chương 36: 36: Chu Bá Thành Về Nước
37
Chương 37: 37: Cưỡng Ép H
38
Chương 38: 38: Tiếng Nổ Vang Trời
39
Chương 39: 39: Âm Mưu Kinh Hoàng Được Giấu Kín
40
Chương 40: 40: Bị Dị Ứng
41
Chương 41: 41: Vương Lĩnh Gặp Tai Nạn
42
Chương 42: 42: Để Thẩm Tình Gả Cho Vương Lĩnh
43
Chương 43: 43: Hôn Lễ Máu
44
Chương 44: 44: Khiến Ả Đường Đường Chính Chính Bước Vào Tề Gia
45
Chương 45: 45: Bắt Cóc
46
Chương 46: 46: Lựa Chọn
47
Chương 47: 47: Nghiệt Duyên
48
Chương 48: 48: Con Gái Nhà Họ Chu
49
Chương 49: 49: Một Mình Nhận Tội
50
Chương 50: 50: Tủi Thân
51
Chương 51: 51: Nghi Hoặc
52
Chương 52: 52: Là Kỷ Vật Của Mẹ Em
53
Chương 53: 53: Cô Gái Năm Đó Là Cô Sao
54
Chương 54: 54: Người Đàn Ông Trong Tấm Ảnh
55
Chương 55: 55: Mễ Yến Thanh Có Thai
56
Chương 56: 56: Xuân Ái Và Bá Thành Từng Yêu Nhau Sâu Đậm
57
Chương 57: 57: Trái Đất Tròn
58
Chương 58: 58: Xô Xát
59
Chương 59: 59: Bất Mê Chấp Ngộ
60
Chương 60: 60: Giác Mạc Của Cô Đem Cho Yến Thanh Đi
61
Chương 61: 61: Anh Đã Từng Đến Mộ Mẹ Tôi Bao Giờ Chưa
62
Chương 62: 62: Lòng Dạ Con Người Đáng Sợ Đến Mức Nào
63
Chương 63: 63: Không Có Nhiều Hay Ít Chỉ Có Còn Yêu Hay Hết Yêu
64
Chương 64: 64: Trừ Khi Ông Chết
65
Chương 65: 65: Tra Tấn Tinh Thần 1
66
Chương 66: 66: Vạch Mặt
67
Chương 67: 67: Tận Cùng Của Nổi Đau
68
Chương 68: 68: Kết Thúc 1
69
Chương 69: 69: Kết Thúc 2
70
Chương 70: 70: Sống Cùng Sống Chết Cùng Chết
71
Chương 71: 71: Cóc Ghẻ Mà Cứ Ngỡ Mình Là Thiên Nga
72
Chương 72: 72: Rốt Cuộc Cô Muốn Làm Gì
73
Chương 73: 73: Hạ Thuốc
74
Chương 74: 74: Tôi Sẽ Tiễn Anh Xuống Địa Ngục!
75
Chương 75: 75: Trút Cơn Thịnh Nộ
76
Chương 76: 76: Tội Ăn Cắp