Chương 13: Chủ ý của hai người

Thời gian trôi vụt qua.

Harry chọn được một quyển sách xong thì phát hiện không thấy bóng dáng bạn trai mình đâu, cậu kỳ quái tiến tới quầy thu ngân.

“Ồ, đứa nhỏ kia à, chạy ra ngoài rồi, hình như có việc gấp.” Ông chủ nghe Harry hỏi xong trả lời: “Sắc mặt cậu ấy cũng không tốt lắm.”

Sắc mặt không tốt? Harry hơi hoảng một chút, vừa tính tiền xong liền lao ra khỏi cửa, nhưng trên đường cái vắng vẻ hoàn toàn không có tung tích Allen.

Đi đâu mất rồi? Trong lòng Harry vô cùng bất ổn, cậu vội vàng chạy về đường Bàn Xoay: “Allen, Allen!” Cậu không có chìa khóa không thể mở cửa được, chỉ có thể đứng ở ngoài gọi lớn hơn mười phút nhưng không có ai trả lời.

Không về nhà?

Harry thực lo lắng, cậu dọc theo những con phố tìm kiếm, một bên tìm một tên gọi tên đối phương, thẳng đến khi màn đêm buông xuống, vẫn không có kết quả, rơi vào đường cùng, cậu lại quay về đường Bàn Xoay, ngồi trước cửa vừa hà hơi vừa chờ. Allen không biết vì sao lại vô cớ bỏ đi, nhất định là nhìn thấy người nào đó không thể không rời khỏi, nhất định là như vậy.

Harry dựa vào ván cửa ngơ ngác ngồi suốt buổi tối, ban đêm nơi này rất im lặng, ngay cả một tiếng bước chân cũng không có, hoàn toàn không có một tia hi vọng cho Harry. Cuối cùng Harry chống đỡ không được liền nửa mơ nửa tình co rụt vào cạnh cửa nặng nề thiếp đi, mãi đến khi đầu cắm xuống đất đau đớn làm tỉnh lại mới phát hiện ra mặt trời đã lên cao.

Allen cả đêm không về, chuyện này thực sự làm Harry có chút khủng hoảng.

Lúc này Harry có phần sợ hãi, cậu cùng với Allen quen biết có một thiếu sót nghiêm trọng chính là Allen mất đi một phần trí nhớ, thậm chí tên mình cũng không biết, nếu như Allen bởi vì nhớ được cái gì mà rời đi, Harry thực sợ hãi nếu người này rời bỏ mình, nếu Allen đã sớm có người làm bạn thì sao? Harry càng nghĩ càng hỗn loạn, nhưng cậu lại tự thuyết phục mình, nếu như có người như vậy, không có khả năng suốt kì lễ Giáng Sinh không hề xuất hiện lần nào.

Harry tiếp tục nỗ lực tìm kiếm một vòng nhưng vẫn không có kết quả gì.

Bốn giờ chiều, Harry không thể không rời đi, cậu không thể về muộn tiệc tối của trường Hogwarts.

Chạy tới cửa hàng Muggle mua giấy viết, viết lại vài chữ sau đó nhét tờ giấy vào khe cửa, hi vọng Allen lúc trở về có thể nhìn thấy. Cuối cùng lưu luyến nhìn căn nhà một lần, gương mặt Harry có chút tái nhợt rời đi.

Năm giờ chiều.

Snape trực tiếp độn thổ tiến vào trong nhà, xuyên thấu qua cửa sổ, y nhìn thấy bên ngoài không có au, vô thức thở nhẹ, ngay sau đó y liền nhìn thấy tờ giấy.

Nội dung thế này:

Allen: Tôi phải về trường học, cuối tuần sẽ tới tìm anh.

Daniel của anh.

Lời nhắn hệt như con người của cậu, không hề muốn gây áp lực cho người khác.

Snape muốn thở dài, nếu Daniel oán hận cậu đột nhiên rời đi, nói không chừng y sẽ tốt hơn một chút.

………

Bảy giờ tối, đại sảnh Hogwarts.

Dư vị của lễ Giáng Sinh vẫn còn tràn ngập khắp các ngóc ngách ở đại sảnh, đám học trò líu ríu bàn luận về các món quà trong kỳ nghỉ cùng các tin đồn thú vị.

Đeo lại mắt kính làm Harry có chút không quen, cậu ngồi giữa Ron và Hermione, không có chút tinh thần nào, tâm trí của cậu vẫn đặt tại căn phòng u tối kia, Allen có nhìn thấy tờ giấy hay không?

“Harry!”

“A…………” Harry nghiêng đầu miễn cưỡng cười một chút.

“Bồ làm sao vậy, sắc mặt không được tốt lắm?” Hermione thân thiết hỏi, sau đó đột nhiên nhỏ giọng: “Bồ có dùng dược của mình không?”

Harry gật đầu, lần này lộ ra nụ cười có phần chân thật: “Rất tuyệt, cám ơn.”

Hermione cũng cười, lộ ra hàm răng xinh đẹp của mình: “Bồ vui là tốt rồi.”

“Hermione…….” Harry lộ ra thỉnh cầu: “Bồ có thể làm thêm loại độc dược này cho mình được không? Nhiều một chút.” Hai bình cho một lần chuyển đổi thân phận, nếu sau này mỗi cuối tuần đều phải ra ngoài thì cậu cần rất nhiều.

“Làm nhiều một chút? Chính là, Harry, bồ vui vẻ mình rất cao hưng.” Hermione tìm từ: “Nhưng mà thứ này cũng không thế giúp bồ trốn tránh sự thật.”

“Không, không phải.” Harry chần chờ, nếu muốn Hermione trợ giúp tốt nhất là cậu nên thẳng thắng, cá tính Hermione không thể cứ mập mờ mà tiếp tục làm thứ gì đó: “Buổi tối, buổi tối tụi mình nói chuyện được không?”

“……..Được.” Ánh mắt Hermione càng thêm lo lắng.

“Hắc, Harry.” Ron thúc bả vai bạn thân: “Bồ xem lão dơi kìa, lễ Giáng Sinh này lão nhất định rất kinh khủng, biểu tình tựa như muốn giết tụi mình vậy.”

“Là giáo sư Snape!” Hermione lập tức cắt ngang: “Hơn nữa thầy không thể giết học trò.”

“Mình chỉ đùa một chút thôi mà.” Ron nhún vai, vẻ mặt lập tức trở nên đau khổ: “Xong đời, ngày mai tụi mình có lớp độc dược.”

Loảng xoảng một tiếng, Neville đang ngồi đối diện làm rớt cái dĩa khỏi tay, đứa nhỏ đáng thương vừa vặn vô tình nghe thấy lời nói của Ron.

“Ron!” Hermione nhíu mi, xoay qua phía Neville: “Neville, ngày mai mình với bồ một tổ.”

Neville lập tức chuyển ánh mắt cảm kích.

Ron thét lên: “Còn mình thì sao?”

“Bồ giúp Harry.” Hermione bộc lộ khí phách nữ vương sắp đặt.

“Hai anh em chúng ta khổ rồi.” Ron nắm bả vai Harry, động tác vô cùng khoa trương.

Harry mỉm cười ứng phó.

Bữa tối Harry ăn rất ít, cậu ăn không vô.

Buổi tối lúc đối mặt với Hermione, Harry thực xấu hổ.

Hermione lo lắng hiểu rõ mà chờ đợi, không hề thúc giục.

“Mình………thích một người.” Harry túm chặt vạt áo chùng của mình.

“A?” Hermione không hề lời mở đầu lại là chủ đề này, rất nhanh cô lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Mình nghĩ điều này rất tuyệt.”

Harry ngượng ngùng cười, tiếp tục nói: “Nhưng mà mình lại dùng bộ dáng ngụy trang.”

“Cô ấy không biết bồ là Harry Potter?” Hermione hiểu ra: “Vậy cô ấy có thích bồ không?”

Harry cứng đờ, cậu biết đây là phần gian nan nhất, nuốt nuốt miếng, cậu không muốn nói dối Hermione: “Anh ấy thích mình.”

Là anh, không phải là cô.

Nụ cười của Hermione đông cứng lại: “Anh ấy?” Cổ họng khô khan.

Harry gục đầu xuống, cắn răng: “Ừm.”

Người đối diện có chút bối rối trầm mặc.

Đầu Harry ngày càng cúi thấp hơn.

“A, thật có lỗi, Harry, mình chỉ là có chút giật mình.” Hermione ý thức được sự trầm mặc của mình tạo thành hiệu quả tiêu cực, cô bé nhẹ nhàng đỡ lấy bả vai Harry: “Việc này không có vấn đề gì cả, mặc dù có chút bất ngờ.”

Harry cảm kích ngẩng đầu: “Bồ không ngại sao?”

“Tụi mình là bằng hữu, không phải sao?” Hermione thuyết phục đồng bạn: “Tình yêu kỳ thật là chuyện riêng, mình không nghĩ phải để tâm đến điều đó, nhưng mà không thể phủ nhận, mình thật sự kinh ngạc.”

Harry nhẹ nhàng thở ra: “Mình cũng không nghĩ mọi việc sẽ như vậy.”

“Bồ có vui vẻ không?” Hermione liếm môi: “Cùng với anh ấy?”

Harry lập tức gật đầu, không chút do dự.

Hermione ôm chầm lấy Harry: “Là bằng hữu, mình nên chúc mừng bồ nhỉ?”

“Cám ơn.” Harry cảm thấy kế tiếp dễ dàng hơn: “Anh ấy đã tốt nghiệp rồi, mình hi vọng cuối tuần có thể gặp nhau, vì thế mình hi vọng bồ có thể giúp mình làm loại dược này.”

Hermione cuối cùng cũng hiểu rõ, gật đầu đồng ý.

Harry liền bày tỏ cảm tạ, sau đó đứng dậy trở về phòng ngủ.

“Harry………”

Harry quay đầu lại.

“Mình sẽ giúp, nhưng mà” Hermione nói ra suy nghĩ của mình: “Mình cho rằng bồ nên nói anh ấy biết sự thật, tình yêu không nên có sự lừa dối.”

“……….mình sẽ suy nghĩ.”

…………..

Sử dụng bột floo di chuyển tới hầm.

Snape dùng tốc độ nhanh nhất chỉnh lí xong mớ nguyên liệu độc dược ngày mai cần sử dụng sau đó liền nằm lên giường.

Căn phòng không đốt đèn, tối như mực, rất lạnh.

Snape vô thức nâng tay, tư thế chuẩn bị ôm lấy người nào đó.

“Chết tiệt.” Snape ý thức được chính mình đang làm gì, y cứng đờ, lại mắng lần nữa.

Ba tuần, hai mươi mốt ngày đủ để tạo thành một thói quen.

Thói quen chết tiệt!

Snape tự ép chính mình nằm thẳng, nhìn lên trần nhà.

Những lúc rảnh rỗi, y lại không thể quản được suy nghĩ của mình, y lại nhớ tới Daniel, thiếu niên tràn ngập ấm áp kia.

Snape lại không ngừng tự khinh bỉ chính mình, cùng lúc đó y lại kiềm không được mà hồi tưởng lại, y đờ đẫn nhìn trần nhà, có lẽ chỉ có thời điểm ban đêm yên tĩnh như thế này, y mới có thể buông lỏng mình một chút, thoáng nhớ lại một ít chuyện cũ. Bất luận là tình bạn hay tình yêu, y không phải chưa từng khát vọng, nhưng đó chỉ là thời điểm còn trẻ, hai mươi năm qua, hắc ám cùng tuyệt vọng từng chút ăn mòn y, cô độc cùng lạnh lẽo bao quanh cuộc sống của y, y đã sớm nản lòng, cùng kiên quyết sẽ không ước ao những thứ xa xỉ căn bản không hề tồn tại đó, đồng dạng cũng là thứ y không xứng đáng có được.

Hơn nữa, y cùng Daniel lúc đó tính là cái gì? Snape cảm thấy chính mình thực kinh tởm làm người ta buồn nôn.

Nếu Daniel biết được mình là ai, nhất định cũng sẽ cảm thấy ghê tởm.

Trớ trêu cho mớ cảm xúc và mối quan hệ này, y phải cắt đứt nó.

Snape ngồi bật dậy, trở lại phòng khách, nếu Daniel lại đến tìm y, y nên làm cái gì.

Thuốc lãng quên.

Thần chú lãng quên có gây ra một vài tác dụng phụ, Snape loại bỏ, vậy dùng thuốc lãng quên đi, loại độc dược này so ra rất ôn hòa cũng không có tác dụng phụ, chính là có thể phá giải được, bất quá cũng không dễ, dù sao đối với Daniel mà nói, đây dù sao cũng chỉ là 21 ngày trong tuổi 15 mà thôi, cũng không phải…… rất quan trọng.

Snape thắp sáng đèn, chăm chú xử lý dược liệu, đặt nồi quặng lên ngọn lửa màu xanh nhẹ nhàng lay động, giống như ma trơi.

Nam nhân tóc đen không chút thay đổi sắc mặt, động tác vô cùng thành thạo.

Bốn giờ sau, độc dược màu bạc được rót vào lọ thủy tinh.

Snape nhìn lọ độc dược, thật lâu thật lâu, cuối cùng cầm lấy nó vào phòng ngủ, đặt trên đầu giường.

Lần thứ hai nằm lên giường, Snape mạnh mẽ áp chế tình tự đang trào dâng trong lòng, y dùng bế quan bí thuật, chậm rãi làm trống rỗng đầu óc, sắc mặt lạnh như băng bao trùm lên giương mặt Snape.

Snape nhắm mắt lại.

Làm như không nhìn thấy chính mình lúc 18 tuổi đang khóc trong nội tâm.

Hoàn

Chapter
1 Chương 1: Gặp gỡ
2 Chương 2: Bé con sợ sệt
3 Chương 3: Trọng thập đồng thú
4 Chương 4: Bùa hộ mệnh và biến đổi
5 Chương 5: Thiếu niên kích động
6 Chương 6: Giải câu đố trong hội đèn lồng
7 Chương 7: Nguyện ước giản đơn
8 Chương 8: Ngủ chung
9 Chương 9: Bậc thầy nấu lẩu
10 Chương 10: Cắm trại trên giường
11 Chương 11
12 Chương 12: Tỉnh mộng
13 Chương 13: Chủ ý của hai người
14 Chương 14: Phạt cấm túc
15 Chương 15: Chấm dứt
16 Chương 16: Bà snape
17 Chương 17: Hiệu trưởng “can thiệp”
18 Chương 18: Harry bất thường
19 Chương 19: Ánh mắt màu đen
20 Chương 20: Người yêu của snape
21 Chương 21: Ký ức bị mất đi
22 Chương 22: Màu bạc lừa dối
23 Chương 23: Tiếng gọi tình nhân
24 Chương 24: Phá vỡ cùng xấu hổ
25 Chương 25: Cái tát
26 Chương 26: Ước định và tín nhiệm
27 Chương 27: Tham khảo và học tập
28 Chương 28: Hoàng tử lai
29 Chương 29: Án treo
30 Chương 30: Âm thầm che chở
31 Chương 31: Dần dần thay đổi
32 Chương 32: Tài năng của harry
33 Chương 33: Lý tưởng và hiện thực
34 Chương 34
35 Chương 35: Mặt trái của hai người
36 Chương 36: Án treo tiến hành
37 Chương 37: Cái gọi là “trả thù”
38 Chương 38: Châm lửa
39 Chương 39: Gặt hái của cha đỡ đầu
40 Chương 40: [phiên ngoại] ngày lễ valentine
41 Chương 41: Đánh nhau
42 Chương 42: Tương kế tựu kế
43 Chương 43: Một vở kịch [pn]
44 Chương 44: Kỳ nghỉ hè vui vẻ
45 Chương 45: Ở cùng cha đỡ đầu
46 Chương 46: Trận đấu bí mật
47 Chương 47: Đánh nhau
48 Chương 48: Thật thật giả giả
49 Chương 49: Chuyện cũ
50 Chương 50: Bộ mặt khác của malfoy
51 Chương 51: Bỏ trốn
52 Chương 52: Hermione hóm hỉnh
53 Chương 53: Đại cẩu làm vệ sĩ
54 Chương 54: Gặp lại hoàng tử lai
55 Chương 55: Vấn đề tuổi tác
56 Chương 56: Draco pk harry
57 Chương 57: Bản đồ đạo tặc đổi chủ
58 Chương 58: Vận may xuất hiện
59 Chương 59: Vận may tuyệt đối
60 Chương 60: Người yêu nhất
61 Chương 61: Sự kiện chấn động
62 Chương 62: Làm thơ
63 Chương 63: Nụ cười đẫm máu
64 Chương 64: Dù sao cũng không đạt yêu cầu
65 Chương 65: Cường hôn
66 Chương 66: Nụ hôn tình yêu
67 Chương 67: Tiểu miêu harry
68 Chương 68: Giáo sư và mèo con
69 Chương 69: Ác mộng
70 Chương 70: Hermione truy ra chân tướng
71 Chương 71: Im lặng là vàng
72 Chương 72: Ý nghĩa của cây tầm gửi
73 Chương 73: Tranh cãi
74 Chương 74
75 Chương 75: Kẻ thứ ba xuất hiện
76 Chương 76: Khúc mắc của sirius
77 Chương 77: Giáo sư bực bội
78 Chương 78: Mật khẩu chính xác
79 Chương 79: Thân phận của allen
80 Chương 80: Ranh giới sống & chết
81 Chương 81: Không nói cho anh biết
82 Chương 82: Khi dễ người hiền
83 Chương 83: Canh! canh! canh!
84 Chương 84: Khiêu khích
85 Chương 85: Ý loạn tình mê
86 Chương 86: Cơn giận dữ của harry
87 Chương 87: Quà sinh nhật
88 Chương 88: Tương lai
89 Chương 89: Ngươi muốn cái gì?
90 Chương 90: Hỗn loạn
91 Chương 91: Rửa tội
92 Chương 92: Giao dịch
93 Chương 93: Chết chóc và rơi xuống
94 Chương 94: Tôi yêu anh!
95 Chương 95: Trả nợ và bỏ trốn
96 Chương 96: Thần hộ mệnh tình yêu
97 Chương 97: Gặp nạn & thoát hiểm
98 Chương 98: Tôi muốn gặp anh
99 Chương 99: Tình yêu tuyệt vọng
100 Chương 100: Sợ hãi
101 Chương 101: Vị trí vương miện
102 Chương 102: Mình kết hôn đi!
103 Chương 103: Quyết chiến ở hogwarts
104 Chương 104: Sống sót
105 Chương 105: Chồng
106 Chương 106: Cầm thú!
107 Chương 107: Lỗi lầm
108 Chương 108: Tình yêu
109 Chương 109: Ta yêu ngươi
110 Chương 110: Vĩ thanh
Chapter

Updated 110 Episodes

1
Chương 1: Gặp gỡ
2
Chương 2: Bé con sợ sệt
3
Chương 3: Trọng thập đồng thú
4
Chương 4: Bùa hộ mệnh và biến đổi
5
Chương 5: Thiếu niên kích động
6
Chương 6: Giải câu đố trong hội đèn lồng
7
Chương 7: Nguyện ước giản đơn
8
Chương 8: Ngủ chung
9
Chương 9: Bậc thầy nấu lẩu
10
Chương 10: Cắm trại trên giường
11
Chương 11
12
Chương 12: Tỉnh mộng
13
Chương 13: Chủ ý của hai người
14
Chương 14: Phạt cấm túc
15
Chương 15: Chấm dứt
16
Chương 16: Bà snape
17
Chương 17: Hiệu trưởng “can thiệp”
18
Chương 18: Harry bất thường
19
Chương 19: Ánh mắt màu đen
20
Chương 20: Người yêu của snape
21
Chương 21: Ký ức bị mất đi
22
Chương 22: Màu bạc lừa dối
23
Chương 23: Tiếng gọi tình nhân
24
Chương 24: Phá vỡ cùng xấu hổ
25
Chương 25: Cái tát
26
Chương 26: Ước định và tín nhiệm
27
Chương 27: Tham khảo và học tập
28
Chương 28: Hoàng tử lai
29
Chương 29: Án treo
30
Chương 30: Âm thầm che chở
31
Chương 31: Dần dần thay đổi
32
Chương 32: Tài năng của harry
33
Chương 33: Lý tưởng và hiện thực
34
Chương 34
35
Chương 35: Mặt trái của hai người
36
Chương 36: Án treo tiến hành
37
Chương 37: Cái gọi là “trả thù”
38
Chương 38: Châm lửa
39
Chương 39: Gặt hái của cha đỡ đầu
40
Chương 40: [phiên ngoại] ngày lễ valentine
41
Chương 41: Đánh nhau
42
Chương 42: Tương kế tựu kế
43
Chương 43: Một vở kịch [pn]
44
Chương 44: Kỳ nghỉ hè vui vẻ
45
Chương 45: Ở cùng cha đỡ đầu
46
Chương 46: Trận đấu bí mật
47
Chương 47: Đánh nhau
48
Chương 48: Thật thật giả giả
49
Chương 49: Chuyện cũ
50
Chương 50: Bộ mặt khác của malfoy
51
Chương 51: Bỏ trốn
52
Chương 52: Hermione hóm hỉnh
53
Chương 53: Đại cẩu làm vệ sĩ
54
Chương 54: Gặp lại hoàng tử lai
55
Chương 55: Vấn đề tuổi tác
56
Chương 56: Draco pk harry
57
Chương 57: Bản đồ đạo tặc đổi chủ
58
Chương 58: Vận may xuất hiện
59
Chương 59: Vận may tuyệt đối
60
Chương 60: Người yêu nhất
61
Chương 61: Sự kiện chấn động
62
Chương 62: Làm thơ
63
Chương 63: Nụ cười đẫm máu
64
Chương 64: Dù sao cũng không đạt yêu cầu
65
Chương 65: Cường hôn
66
Chương 66: Nụ hôn tình yêu
67
Chương 67: Tiểu miêu harry
68
Chương 68: Giáo sư và mèo con
69
Chương 69: Ác mộng
70
Chương 70: Hermione truy ra chân tướng
71
Chương 71: Im lặng là vàng
72
Chương 72: Ý nghĩa của cây tầm gửi
73
Chương 73: Tranh cãi
74
Chương 74
75
Chương 75: Kẻ thứ ba xuất hiện
76
Chương 76: Khúc mắc của sirius
77
Chương 77: Giáo sư bực bội
78
Chương 78: Mật khẩu chính xác
79
Chương 79: Thân phận của allen
80
Chương 80: Ranh giới sống & chết
81
Chương 81: Không nói cho anh biết
82
Chương 82: Khi dễ người hiền
83
Chương 83: Canh! canh! canh!
84
Chương 84: Khiêu khích
85
Chương 85: Ý loạn tình mê
86
Chương 86: Cơn giận dữ của harry
87
Chương 87: Quà sinh nhật
88
Chương 88: Tương lai
89
Chương 89: Ngươi muốn cái gì?
90
Chương 90: Hỗn loạn
91
Chương 91: Rửa tội
92
Chương 92: Giao dịch
93
Chương 93: Chết chóc và rơi xuống
94
Chương 94: Tôi yêu anh!
95
Chương 95: Trả nợ và bỏ trốn
96
Chương 96: Thần hộ mệnh tình yêu
97
Chương 97: Gặp nạn & thoát hiểm
98
Chương 98: Tôi muốn gặp anh
99
Chương 99: Tình yêu tuyệt vọng
100
Chương 100: Sợ hãi
101
Chương 101: Vị trí vương miện
102
Chương 102: Mình kết hôn đi!
103
Chương 103: Quyết chiến ở hogwarts
104
Chương 104: Sống sót
105
Chương 105: Chồng
106
Chương 106: Cầm thú!
107
Chương 107: Lỗi lầm
108
Chương 108: Tình yêu
109
Chương 109: Ta yêu ngươi
110
Chương 110: Vĩ thanh