Chương 57: Đừng Gặp Nguyễn Đào Yêu Nữa

“Không sao, em không muốn tôi chạm vào em thì tôi sẽ không chạm.” Đan Kình Hạo xấu hổ rút cánh tay lại, miễn cưỡng cười nói.

Cuối cùng anh cũng cảm nhận được cái gì gọi là tự làm bậy, không thể sống.

“Tôi muốn nghỉ ngơi, anh có thể đi ra ngoài hay không?” Nguyễn Đào Yêu nói rất nhỏ, như đang xin ý kiến của Đan Kình Hạo.

“Vậy em nghỉ ngơi đi,” Đan Kình Hạo miệng khô lưỡi khô: “Ngày mai cho người giúp em chuyển vào phòng bệnh cao cấp.”
“Không cần!” Nguyễn Đào Yêu kích động nói, làm cho bước chân của Đan Kình Hạo cứng đờ, Nguyễn Đào Yêu rút cái đầu nho nhỏ về trong chăn, buồn bã nói: “Căn phòng bệnh này rất tốt, không cần phiền phức.”
Ngay cả sự giúp đỡ của anh cũng không muốn nhận nữa sao? Đan Kình Hạo cười khổ, đưa lưng về phía Nguyễn Đào Yêu, giọng điệu cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: “Vậy em nghỉ ngơi đi, tôi ở ngay bên ngoài, có việc gì thì gọi tôi một tiếng là được.” Đan Kình Hạo anh đã bao giờ ăn nói khép nép như vậy, cho dù là đối xử với Tô Vy, cũng không ân cần như vậy.

Nguyễn Đào Yêu trả lời một câu yếu ớt, sau đó quay người sang bên kia, hai người giống như đoàn tàu đang chạy lùi, càng chạy càng xa.

Dương Liên lại một lần nữa đối chiến với Đông Sam, bởi vì bị lăn qua lộn lại cả một đêm, nghỉ ngơi không đủ, hơn nữa chưa xem tài liệu xong, kết quả có thể tưởng tượng được.

Lúc đi ra khỏi tòa án, Đông Sam lắc eo nhỏ, tiếng cười giống như chuông bạc đi tới trước mặt Dương Liên.

“Ngại quá, Dương Liên, lại thắng cô lần nữa rồi.”
Dương Liên đen mặt, mặc dù rất muốn tát vảo khuôn mặt đáng ghét kia, nhưng thua kiện không thể thua người, nên cô cũng nở một nụ cười, đánh trả: “Đông Sam, cơ hội gặp nhau của chúng ta trong tương lai sẽ nhiều hơn, không chỉ hai lần này đâu.

Chờ tới lúc cô nổi tiếng rồi tới đánh bại cô, cảm giác đó nhất định càng đã nghiền hơn.”

Đông Sam đang trong tâm trạng vui vẻ, lắc lư mái tóc của mình, vô cùng quyến rũ: “Tôi đương nhiên sẽ nổi tiếng hơn so với cô, cho dù trong sự nghiệp hay là đàn ông, cô đều thua tôi, cô phải tiếp tục cố gắng nha.”
Tôi nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà cô!
Dương Liên ở trong lòng mắng thậm tệ, trên mặt lại cười đến sáng lạn.

Vậy nên mới nói phụ nữ là một loài sinh vật tuyệt đối không nên dây vào, bởi vì bọn họ mới là điển hình của sự nham hiểm.

“Đàn ông sao, tôi nghe nói cô chia tay với Lê Hiếu rồi, tôi cũng quên nói lời chúc mừng, thật sự xin lỗi cô nha, bởi vì sau khi anh ấy chia tay với cô lại cầu hôn tôi, nói hóa ra người tốt nhất vẫn là tôi.” Muốn dùng Lê Hiếu tới để đả kích tôi sao, nằm mơ đi!
Vốn tưởng Đông Sam sẽ tức giận, không ngờ cô ta lại cười vui vẻ hơn.

“Dương Liên à, cô thật sự là người phụ nữ khi yêu chỉ số thông minh bằng không điển hình đấy, bởi vì tôi đá anh ta nên anh ta mới quay lại tìm cô thôi,” Đông Sam đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng chỉ vào Dương Liên, giọng điệu vui vẻ: “Cô ý à, chỉ là một chiếc lốp dự phòng mà thôi, còn là chiếc lốp dự phòng của tôi.”
Đông Sam lắc mông quyến rũ rời đi, để lại Dương Liên một mình ở đó tức giận tới mức bốc hơi.

Lê Hiếu, cái tên đáng chém ngàn đao kia! Dám lừa cô! Hơn nữa lừa không có một chút kỹ thuật nào! Vấn đề là, cô lại tin thật!
Đao ở đâu? Cô muốn đi làm thịt hắn ta!
Lúc Dương Liên ngẩng đầu thì di động vang lên, một số điện thoại lạ, Dương Liên do dự một chút rồi nhận: “Alo?”
“Dương Liên, tôi là Thẩm Tống.” Giọng nói thanh mát như bạc hà truyền tới từ đầu bên kia, Dương Liên hơi kìm chế một chút sự tức giận trong lòng, nói: “Thẩm Tống, tôi đang muốn tìm anh đây.”
Tiếng cười sạch sẽ vẫn như trước kia, nhưng lần này lại lộ ra sự mỏi mệt, Thẩm Tống nói: “Vậy vẫn ở quán cà phê lần trước gặp?”
“Anh mời khách.” Dương Liên không chút khách khí, vô nghĩa, một câu lạc bộ cao cấp như Sunday, loại người trong giai đoạn phấn đấu giống con kiến nhỏ như cô chỉ cần vào vài lần thì ngay cả tro cốt cũng không còn.

Thẩm Tống là cảnh sát trưởng, được gọi là người trong tầng lớp cấp cao, không nhân cơ hội này mà tận dụng một phên thì chắc chắn là chỉ số thông minh của cô có vấn đề.

“Không thành vấn đề.” Thẩm Tống sảng khoái đồng ý.

Vì thế, Dương Liên bởi vì giảm bớt cơn giận do Đông Sam.

Có người coi tiền như rác, tâm trạng không tồi.

Thẩm Tống nhìn Dương Liên gọi ba chén cơm, bốn chiếc bánh mousse, năm chiếc bánh crepe của Pháp, rồi vui vẻ ngồi đánh chén no say, sau khi ăn no cuối cùng mới ngã gục trên ghế ngồi.

“Ăn no rồi?” Thẩm Tống cười mà như không.

“Ừm.” Dương Liên gật đầu vô cùng có trách nhiệm, Sunday rất ít khi có cơ hội đi vào, một khi đã đi vào, Dương Liên thề phải ăn đủ, dù sao không phải cô trả tiền.

“Cô mấy ngày không ăn cơm để đợi bữa ăn này của tôi đúng không?” Thẩm Tống hỏi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê, đây mới là cốc đầu tiên của anh ta, trong lúc ấy, anh hoàn toàn bị chinh phục bởi kỹ năng tiêu hóa xuất thần nhập hóa của Dương Liên.

“Nếu mấy ngày tôi không ăn cơm, anh nghĩ tôi chỉ ăn một chút như vậy đã no sao?” Dương Liên khinh bỉ liếc anh ta: “Đừng nói đùa nữa.”
Thẩm Tống há miệng: “Cô vẫn giống như trước vậy, không có dáng vẻ của con gái gì cả.” Dương Liên có dáng vẻ đẹp, nhưng hành vi và lối suy nghĩ lại rất giống đàn ông.

Chính bởi vì bộ dạng này của cô nên Nguyễn Đào Yêu ở bên cạnh cô mới thực sự an toàn.

Dương Liên phất tay gọi người tới thêm cốc cà phê, giọng nói thản nhiên: “Thẩm Tống, đừng nhắc tới mấy chuyện trước kia, những thứ đó đều đã qua.”
Nụ cười của Thẩm Tống cương cứng trên khóe miệng, dưới ánh phản xạ của ánh nắng mặt trời, không nhìn rõ mắt của anh ta, nhưng vẻ mặt có vẻ rất cô đơn.”Liên, cô nói cho tôi biết, tại sao Tiểu Yểu phải gả cho Đan Kình Hạo?”
Dương Liên từ từ ngước mắt lên, đôi mắt lóe lên tia sáng.

“Thẩm Tống, anh có biết ngọn nguồn ra sao không? Đào Yêu vẫn là vợ của Đan Kình Hạo, sẽ không thay đổi.”
“Tôi muốn biết!” Vẻ mặt của Thẩm Tống trở nên nghiêm túc, giọng điệu cất cao thu hút sự chú ý của những người xung quanh, anh ta buộc mình phải bình tĩnh lại: “Trước kia cô ấy nói, sẽ ở bên tôi cả đời, nhưng bây giờ cô ấy lại biến thành vợ của người khác, khoảng cách chênh lệch ấy, tôi không chấp nhận được.”
“Thay vì hỏi tại sao Đào Yêu lại gả cho người khác, tại sao anh không hỏi mình xem, những năm anh mất tích đã làm cái gì?” Trong giọng nói Dương Liên lạnh lùng, không mang theo một chút cảm tình: “Đào Yêu vì anh, không biết đã khóc sưng mắt bao nhiêu lần, bạn học hỏi bạn trai cô ấy đâu? Cô ấy chỉ có thể gượng cười nói đi ra ngoài làm ăn kinh doanh.

Một năm như thế, hai năm như thế, anh có biết những người đó nói Đào Yêu sau lưng như thế nào không? Nói cô ấy bị đàn ông lừa, còn ngu ngốc chờ! Cô ấy một mình chịu tất cả sự đau khổ, không dám nói cho chú dì, sợ bọn họ tức giận, anh nghĩ tới cảm nhận của cô ấy không? Cô ấy có thể chịu đựng được khoảng cách chênh lệch ấy sao?
Dương Liên nói không ngừng nghỉ, giống như một luật sư đang bào chữa trên toà án, nói đến mức Thẩm Tống không có cách nào phản bác.

Anh ta cúi đầu, khuôn mặt thanh tú dưới ánh mặt trời, một nửa nằm trong bóng tối, ngoại hình của anh ta trông đẹp, là sự tinh xảo hiếm thấy trong đám đàn ông.

Ngón tay bất an không ngừng xoay tròn cốc cà phê, khẽ nói: “Tôi có nỗi khổ riêng.”
Dương Liên nở nụ cười lạnh lùng: “Hừ, nỗi khổ riêng? Thẩm Tống, anh tưởng anh đang đóng phim sao? Nỗi khổ gì làm cho anh không thể gọi nổi được một cuộc điện thoại trong mấy năm anh mất tích? Đừng nói với tôi là anh bận nhiều việc, bận tới mức ngay cả gọi điện cũng không có thời gian gọi? Đào Yêu sợ anh không tìm thấy cô ấy, ngay cả số điện thoại cũng không dám đổi.

Nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh chỉ dùng năm từ đơn giản: “anh có nỗi khổ riêng” là muốn cho qua sao?”
“Liên, đặt chuyện này qua một bên đi, cô vẫn không chịu nói cho tôi biết tại sao Tiểu Yểu gả cho Đan Kình Hạo sao?” Thẩm Tống bị Dương Liên nói tới mức ngay cả hơi sức để phản bác cũng không có, chỉ có thể nói sang chuyện khác.

Anh ta tới đây không phải để nghe Dương Liên chỉ trích, anh ta tới vì muốn biết sự thật.

“Thẩm Tống, anh muốn biết gì từ tôi?” Ánh mắt Dương Liên giống như phi dao, hiện lên ánh sáng lạnh lẽo: “Anh muốn biết Đào Yêu còn thích anh, hay là, cô ấy gả cho Đan Kình Hạo là có nỗi khổ riêng?”
“Tôi không biết: “ Thẩm Tống đau khổ nắm lấy tóc của mình, một cảnh sát trưởng trang nghiêm lại bị một luật sư thực tập nói tới mức không trả lời được: “Tôi không tin Tiểu Yểu sẽ gả cho người khác.”
“Cho dù anh có tin hay không, sự thật đã bày ra trước mắt, hơn nữa,” Dương Liên nhìn thoáng qua Thẩm Tống: “Đào Yêu đã mang thai con cùa Đan Kình Hạo, đây cũng là sự thật.”

“Cô nói bọn họ thật sự yêu nhau sao?” Thẩm Tống bỗng cười ra tiếng, nghe rất đau thương.

“Tôi không nói như vậy: “ Dương Liên cảm thấy bản thân có chút tàn nhẫn, Thẩm Tống thật lòng thích Đào Yêu, nhưng khoảng trống ở giữa kia làm cho bọn họ đi trên hai con đường khác nhau: “Tôi đến đây, cũng không phải vì đả kích anh, mà để nói với anh một chuyện.”
Thẩm Tống ngẩng đầu, ẩn giấu đằng sau là đôi mắt đẹp tới khó tin: “Hửm?”
“Tôi muốn nói với anh,” Dương Liên dừng một chút, biết câu nói tiếp theo rất tàn nhẫn, nhưng vì Đào Yêu, cô không thể không làm như vậy: “Mong anh từ nay về sau đừng gặp Đào Yêu nữa.”
Ánh mặt trời bỗng trở nên rất chói mắt, Thẩm Tống thậm chí không thể mở mắt ra, bàn tay cầm cốc cà phê run rẩy một chút, cuối cùng vẫn từ từ đặt xuống.

Ngựa xe như nước, thế giới ồn ào như thế, nhưng thế giới của Thẩm Tống lại yên tĩnh tới mức kỳ cục.

“Đây là ý của ai? Của Tiểu Yểu hay là của Đan Kình Hạo?” Thẩm Tống cố gắng chống đỡ nụ cười trên mặt, nhưng nỗi buồn vẫn rõ nét trên khuôn mặt anh ta.

“Là ai không quan trọng,” Dương Liên cũng không muốn giải thích nhiều, có một số việc chỉ cần chú trọng kết quả là được, mấy thứ như quá trình thì bỏ qua đi: “Cho dù có phải Đào Yêu còn thích anh hay không, cô ấy cũng đã là vợ của Đan Kình Hạo, đây là sự thật không thể chối cãi.

Mà anh là mối tình đầu của cô ấy, nếu thường xuyên gặp mặt khó tránh khỏi có người bàn tán.

Đào Yêu đơn thuần, không hiểu sự đáng sợ của ngôn từ, nhưng anh rất rõ, thanh danh một người quan trọng tới cỡ nào.

Nói cách khác, Đan Kình Hạo tốt xấu cũng là nhân vật có uy tín và danh dự của thành phố C, anh ngoại tình với vợ của anh ta một cách trắng trợn, cho dù anh là cảnh sát trưởng, ngày tháng sau này chắc chắn cũng sẽ khó sống.”
“Đây là cách tốt cho cả ba người.” Dương Liên nói một câu tổng kết.

Thẩm Tống lại hừ lạnh một tiếng, anh ta là người nhã nhặn, tiếng cười mang theo chút ý lạnh, khiến cho người ta cảm thấy âm trầm: “Là tốt cho ba người hay tốt cho hai người bon họ?”
“Thẩm Tống! Anh có biết bởi vì hành vi liều lĩnh lần trước của anh, đã làm cho Đào Yêu chịu đau khổ hay không, chẳng lẽ anh thật sự muốn hủy hoại cô ấy mới vừa lòng sao??” Dương Liên vừa kích động đã nói ra những gì cô ấy không dám nói..

Chapter
1 Chương 1: Một Đêm Hỗn Loạn Xui Xẻo
2 Chương 2: Chỉ Đáng Giá 3 Triệu Đồng
3 Chương 3: Tình Một Đêm Không Có Kết Quả
4 Chương 4: Chiếc Giày Thủy Tinh Của Cô Bé Lọ Lem
5 Chương 5: Gặp Mặt Sau Tình Một Đêm
6 Chương 6: Che Sai Chỗ Rồi
7 Chương 7: Đã Nể Mặt Rồi Mà Còn Không Biết Điều
8 Chương 8: Khảo Sát Nhà Vệ Sinh Nữ
9 Chương 9: Kỷ Thấm Còn Đáng Sợ Hơn Cả Quỷ Dữ
10 Chương 10: Người Chết Vì Tiền Chim Chết Vì Miếng Mồi Ngon
11 Chương 11: Cực Phẩm Trong Trai Đẹp
12 Chương 12: Ngụy Quân Tử Thật Tiểu Nhân
13 Chương 13: Thiên Nhiên Và Tự Nhiên
14 Chương 14: Một Công Đôi Việc
15 Chương 15: Nghịch Lửa Cháy Tay
16 Chương 16: Không Phải Oan Gia Không Đối Đầu
17 Chương 17: Tinh Anh Giới Pháp Luật
18 Chương 18: Tôi Muốn Kiện Cô
19 Chương 19: Chết Một Con Chó
20 Chương 20: Tò Mò Hại Chết Một Con Mèo
21 Chương 21: Ăn Thỏ Sẽ Giảm Bớt Tiêu Chuẩn
22 Chương 22: Nghe Nói Cô Đã Mang Thai Con Của Tôi
23 Chương 23: Nguyễn Đào Yêu Đã Chết Rồi Có Chuyện Gì Thì Cứ Đốt Vàng Mã
24 Chương 24: Cúi Đầu Với Cầm Thú
25 Chương 25: Tin Tức Lớn Mang Tính Bùng Nổ
26 Chương 26: Thế Giới Bao La Vợ Là Lớn Nhất
27 Chương 27: Con Bắt Buộc Phải Kết Hôn
28 Chương 28: Cô Gái Nhỏ Cô Có Tự Nguyện Kết Hôn Không
29 Chương 29: Thỏ Trắng Nhỏ Tức Giận
30 Chương 30: Ưu Thế Áp Đảo
31 Chương 31: Về Sau Đừng Để Tôi Gặp Lại Cô Trong Giới Giải Trí
32 Chương 32: Tôi Thích Anh
33 Chương 33: Lòng Dạ Đen Tối
34 Chương 34: Người Đàn Ông Tồi
35 Chương 35: Anh Thẩm Tống
36 Chương 36: Số Lạ
37 Chương 37: Bởi Vì Em Là Người Của Tôi
38 Chương 38: Anh Ta Là Bạn Chung Phòng Mới Của Tôi
39 Chương 39: Người Đàn Ông Thất Thường
40 Chương 40: Người Đàn Ông Biết Ma Thuật
41 Chương 41: Tình Địch Mạnh Mẽ
42 Chương 42: Liều Mình Cứu Tình Địch
43 Chương 43: Nguyễn Đào Yêu Là Ác Bá Nhà Quê
44 Chương 44: Làm Sĩ Quan Cao Cấp
45 Chương 45: Muốn Mạng Của Đan Kình Hạo
46 Chương 46: Người Phụ Nữ Của Con Trai Tôi Mà Ông Cũng Giành
47 Chương 47: Đừng Lấy Tình Cảm Của Cô Ra So Sánh Với Tôi
48 Chương 48: Bộ Đội Tiên Phong
49 Chương 49: Giai Điệu Tuyệt Vời Nhất
50 Chương 50: Bày Ra Chuyện Lớn
51 Chương 51: Cả Gan Vượt Tường Là Phải Bị Bỏ Lồng Heo
52 Chương 52: Nguyễn Đào Yêu Gả Cho Anh Đi
53 Chương 53: Tại Sao Lại Là Đan Kình Hạo
54 Chương 54: Sống Không Được Chết Không Xong
55 Chương 55: Con Không Muốn Gặp Anh Ấy
56 Chương 56: Hối Hận Có Thể Ăn Sao
57 Chương 57: Đừng Gặp Nguyễn Đào Yêu Nữa
58 Chương 58: Dương Liên Em Không Có Lương Tâm
59 Chương 59: Cho Tôi Mỗi Loại Một Phần
60 Chương 60: Các Người Dự Định Kết Hôn
61 Chương 61: Bây Giờ Tôi Làm Chủ
62 Chương 62: Sinh Vật Không Phải Người
63 Chương 63: Thà Chết Chứ Không Chịu Nhục
64 Chương 64: Kích Thước
65 Chương 65: Ai Động Vào Quần Áo Tôi Tôi Sẽ Chặt Tay Chân Hắn
66 Chương 66: Đâm Đầu Vào Chỗ Chết
67 Chương 67: Cậu Hưởng Phúc Mình Chịu Họa
68 Chương 68: Thân Bại Danh Liệt
69 Chương 69: Khách Sáo Với Người Phụ Nữ Của Tôi Một Chút
70 Chương 70: Đàn Ông Đánh Nhau Như Muỗi Chích
71 Chương 71: Chuyện Của Tôi Từ Lúc Nào Đến Lượt Anh Xen Vào
72 Chương 72: Thích Đan Kình Hạo
73 Chương 73: Tâm Sự Của Anh Em Nhà Họ Nhã
74 Chương 74: Cậu Một Vừa Hai Phải Thôi
75 Chương 75: Xin Lỗi Tớ Không Vội
76 Chương 76: Người Phụ Nữ Này Là Một Mối Họa
77 Chương 77: Cô Ấy Không Phải Là Người Mà Cô Có Thể Mắng Chửi
78 Chương 78: Có Giá Bao Nhiêu
79 Chương 79: Đừng Có Mơ Bước Được Vào Cửa Lớn Nhà Họ Lữ
80 Chương 80: Lại Có Thai Rồi
81 Chương 81: Tả Thanh Long Hữu Bạch Hổ Chính Giữa Là Một Tên Ngốc
82 Chương 82: Đây Là Một Cái Bẫy
83 Chương 83: Anh Sẽ Hại Chết Cô Ấy
84 Chương 84: Thẩm Tống Anh Đang Tìm Chết
85 Chương 85: La Mật Âu Và Chu Lệ Diệp
86 Chương 86: Dương Liên Cầu Xin Tôi!
87 Chương 87: Dương Liên Đang Ở Đâu
88 Chương 88: Em Hãy Cho Anh Cơ Hội Giải Thích!
89 Chương 89: Giúp Em Đạp Đổ Nhà Họ Lữ
90 Chương 90: Tôi Sẽ Không Khách Khí Đâu
91 Chương 91: Nguyễn Đào Yêu Chúng Ta Ly Hôn
92 Chương 92: Người Phụ Nữ Lăng Loàn
93 Chương 93: Bọn Họ Đã Xảy Ra Chuyện Rồi
94 Chương 94: Lữ Kiêu Chia Tay Đi
95 Chương 95: Vương Giả Trở Về
96 Chương 96: Cháu Không Có Lợi Dụng Anh Ấy
97 Chương 97: Ký Nó Đi
98 Chương 98: Thế Giới U Tối
99 Chương 99: Bởi Vì Em Là Trái Tim Của Anh
100 Chương 100: Tôi Phải Giết Hắn
101 Chương 101: Bạn Bè Phản Bội Người Thân Xa Rời
102 Chương 102: Chúng Ta Đã Về Rồi
103 Chương 103: Cá Mắc Câu
104 Chương 104: Đây Là Con Của Em À
105 Chương 105: Chú Ơi Chú Rất Đẹp Trai
106 Chương 106: Tôi Không Muốn Gặp Lại Cô Nữa
107 Chương 107: Sự Lột Xác Sau Sáu Năm
108 Chương 108: Cô Muốn Quyến Rũ Chồng Trước
109 Chương 109: Anh Trai Đã Chết Rồi
110 Chương 110: Đan Thị Nguy Cơ
111 Chương 111: Kết Cục Sau Cùng
Chapter

Updated 111 Episodes

1
Chương 1: Một Đêm Hỗn Loạn Xui Xẻo
2
Chương 2: Chỉ Đáng Giá 3 Triệu Đồng
3
Chương 3: Tình Một Đêm Không Có Kết Quả
4
Chương 4: Chiếc Giày Thủy Tinh Của Cô Bé Lọ Lem
5
Chương 5: Gặp Mặt Sau Tình Một Đêm
6
Chương 6: Che Sai Chỗ Rồi
7
Chương 7: Đã Nể Mặt Rồi Mà Còn Không Biết Điều
8
Chương 8: Khảo Sát Nhà Vệ Sinh Nữ
9
Chương 9: Kỷ Thấm Còn Đáng Sợ Hơn Cả Quỷ Dữ
10
Chương 10: Người Chết Vì Tiền Chim Chết Vì Miếng Mồi Ngon
11
Chương 11: Cực Phẩm Trong Trai Đẹp
12
Chương 12: Ngụy Quân Tử Thật Tiểu Nhân
13
Chương 13: Thiên Nhiên Và Tự Nhiên
14
Chương 14: Một Công Đôi Việc
15
Chương 15: Nghịch Lửa Cháy Tay
16
Chương 16: Không Phải Oan Gia Không Đối Đầu
17
Chương 17: Tinh Anh Giới Pháp Luật
18
Chương 18: Tôi Muốn Kiện Cô
19
Chương 19: Chết Một Con Chó
20
Chương 20: Tò Mò Hại Chết Một Con Mèo
21
Chương 21: Ăn Thỏ Sẽ Giảm Bớt Tiêu Chuẩn
22
Chương 22: Nghe Nói Cô Đã Mang Thai Con Của Tôi
23
Chương 23: Nguyễn Đào Yêu Đã Chết Rồi Có Chuyện Gì Thì Cứ Đốt Vàng Mã
24
Chương 24: Cúi Đầu Với Cầm Thú
25
Chương 25: Tin Tức Lớn Mang Tính Bùng Nổ
26
Chương 26: Thế Giới Bao La Vợ Là Lớn Nhất
27
Chương 27: Con Bắt Buộc Phải Kết Hôn
28
Chương 28: Cô Gái Nhỏ Cô Có Tự Nguyện Kết Hôn Không
29
Chương 29: Thỏ Trắng Nhỏ Tức Giận
30
Chương 30: Ưu Thế Áp Đảo
31
Chương 31: Về Sau Đừng Để Tôi Gặp Lại Cô Trong Giới Giải Trí
32
Chương 32: Tôi Thích Anh
33
Chương 33: Lòng Dạ Đen Tối
34
Chương 34: Người Đàn Ông Tồi
35
Chương 35: Anh Thẩm Tống
36
Chương 36: Số Lạ
37
Chương 37: Bởi Vì Em Là Người Của Tôi
38
Chương 38: Anh Ta Là Bạn Chung Phòng Mới Của Tôi
39
Chương 39: Người Đàn Ông Thất Thường
40
Chương 40: Người Đàn Ông Biết Ma Thuật
41
Chương 41: Tình Địch Mạnh Mẽ
42
Chương 42: Liều Mình Cứu Tình Địch
43
Chương 43: Nguyễn Đào Yêu Là Ác Bá Nhà Quê
44
Chương 44: Làm Sĩ Quan Cao Cấp
45
Chương 45: Muốn Mạng Của Đan Kình Hạo
46
Chương 46: Người Phụ Nữ Của Con Trai Tôi Mà Ông Cũng Giành
47
Chương 47: Đừng Lấy Tình Cảm Của Cô Ra So Sánh Với Tôi
48
Chương 48: Bộ Đội Tiên Phong
49
Chương 49: Giai Điệu Tuyệt Vời Nhất
50
Chương 50: Bày Ra Chuyện Lớn
51
Chương 51: Cả Gan Vượt Tường Là Phải Bị Bỏ Lồng Heo
52
Chương 52: Nguyễn Đào Yêu Gả Cho Anh Đi
53
Chương 53: Tại Sao Lại Là Đan Kình Hạo
54
Chương 54: Sống Không Được Chết Không Xong
55
Chương 55: Con Không Muốn Gặp Anh Ấy
56
Chương 56: Hối Hận Có Thể Ăn Sao
57
Chương 57: Đừng Gặp Nguyễn Đào Yêu Nữa
58
Chương 58: Dương Liên Em Không Có Lương Tâm
59
Chương 59: Cho Tôi Mỗi Loại Một Phần
60
Chương 60: Các Người Dự Định Kết Hôn
61
Chương 61: Bây Giờ Tôi Làm Chủ
62
Chương 62: Sinh Vật Không Phải Người
63
Chương 63: Thà Chết Chứ Không Chịu Nhục
64
Chương 64: Kích Thước
65
Chương 65: Ai Động Vào Quần Áo Tôi Tôi Sẽ Chặt Tay Chân Hắn
66
Chương 66: Đâm Đầu Vào Chỗ Chết
67
Chương 67: Cậu Hưởng Phúc Mình Chịu Họa
68
Chương 68: Thân Bại Danh Liệt
69
Chương 69: Khách Sáo Với Người Phụ Nữ Của Tôi Một Chút
70
Chương 70: Đàn Ông Đánh Nhau Như Muỗi Chích
71
Chương 71: Chuyện Của Tôi Từ Lúc Nào Đến Lượt Anh Xen Vào
72
Chương 72: Thích Đan Kình Hạo
73
Chương 73: Tâm Sự Của Anh Em Nhà Họ Nhã
74
Chương 74: Cậu Một Vừa Hai Phải Thôi
75
Chương 75: Xin Lỗi Tớ Không Vội
76
Chương 76: Người Phụ Nữ Này Là Một Mối Họa
77
Chương 77: Cô Ấy Không Phải Là Người Mà Cô Có Thể Mắng Chửi
78
Chương 78: Có Giá Bao Nhiêu
79
Chương 79: Đừng Có Mơ Bước Được Vào Cửa Lớn Nhà Họ Lữ
80
Chương 80: Lại Có Thai Rồi
81
Chương 81: Tả Thanh Long Hữu Bạch Hổ Chính Giữa Là Một Tên Ngốc
82
Chương 82: Đây Là Một Cái Bẫy
83
Chương 83: Anh Sẽ Hại Chết Cô Ấy
84
Chương 84: Thẩm Tống Anh Đang Tìm Chết
85
Chương 85: La Mật Âu Và Chu Lệ Diệp
86
Chương 86: Dương Liên Cầu Xin Tôi!
87
Chương 87: Dương Liên Đang Ở Đâu
88
Chương 88: Em Hãy Cho Anh Cơ Hội Giải Thích!
89
Chương 89: Giúp Em Đạp Đổ Nhà Họ Lữ
90
Chương 90: Tôi Sẽ Không Khách Khí Đâu
91
Chương 91: Nguyễn Đào Yêu Chúng Ta Ly Hôn
92
Chương 92: Người Phụ Nữ Lăng Loàn
93
Chương 93: Bọn Họ Đã Xảy Ra Chuyện Rồi
94
Chương 94: Lữ Kiêu Chia Tay Đi
95
Chương 95: Vương Giả Trở Về
96
Chương 96: Cháu Không Có Lợi Dụng Anh Ấy
97
Chương 97: Ký Nó Đi
98
Chương 98: Thế Giới U Tối
99
Chương 99: Bởi Vì Em Là Trái Tim Của Anh
100
Chương 100: Tôi Phải Giết Hắn
101
Chương 101: Bạn Bè Phản Bội Người Thân Xa Rời
102
Chương 102: Chúng Ta Đã Về Rồi
103
Chương 103: Cá Mắc Câu
104
Chương 104: Đây Là Con Của Em À
105
Chương 105: Chú Ơi Chú Rất Đẹp Trai
106
Chương 106: Tôi Không Muốn Gặp Lại Cô Nữa
107
Chương 107: Sự Lột Xác Sau Sáu Năm
108
Chương 108: Cô Muốn Quyến Rũ Chồng Trước
109
Chương 109: Anh Trai Đã Chết Rồi
110
Chương 110: Đan Thị Nguy Cơ
111
Chương 111: Kết Cục Sau Cùng