Chương 100: Còn phải cố gắng một chút

Tiểu Côn Tháp bị nhéo tai, lắc lắc nửa ngày cũng không hất được tay tiểu Hi Á, khí lực không đủ ngã nhào xuống biến về hình người. Bất quá vừa lúc lại ngã nhào vào mặt tiểu Hi á, hai cái miệng chạm vào nhau, làm nhóm người lớn cười ha hả nửa ngày.

Tiểu Hi Á bị tiểu Côn Tháp đè nặng, có chút thở không nổi, bắt đầu ô ô khóc, lúc này nhóm người lớn mới bế hai bé lên.

Địch Nãi may mẫu một cái yếm, tuy đường may xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng điểm chú ý hiện giờ là tính thực dụng. Cho nên lúc Địch Nãi mặc yếm cho Côn Tháp, mọi người đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Lúc này bắp luộc cũng chín tới, Địch Nãi gắp ra dĩa rồi chia cho mỗi người một trái. Đây là lần đầu tiên mọi người ăn bắp, ngửi thấy mùi thơm liền giàn giụa nước miếng, đều nói trước kia không biết nên cứ để nó mọc hoang bên ngoài, quả thực quá lãng phí mà.

Địch Nãi cũng cầm một trái gặm, nói thật, trước kia khi còn ở quê cậu cũng rất thích ăn bắp, bất quá tới giờ cũng hơn một năm chưa ăn rồi. Nhớ tới trước kia mẹ thường luộc bắp cho mình ăn, mũi liền có chút chua xót muốn khóc. Bộ dáng mẹ đã không còn nhớ rõ, hiện giờ bà đang ở trên thiên đường, không biết có bắp ăn hay không.

Địch Nãi gặm bắp luộc xong thì lấy thêm vài trái tới bên đống lửa ngồi nướng. Cậu nghĩ, nếu mọi người đều thích ăn bắp thì cứ nướng thử, để mọi người thưởng thức thêm một hương vị bất đồng.

Kỳ thực nếu có thể làm thành bỏng ngô thì sẽ có càng nhiều yêu thích hơn. Đáng tiếc, loại này nếu không có dụng cụ thì Địch Nãi không có năng lực làm ra.

Sau khi nướng xong thì chỉ còn dư lại ba trái, Địch Nãi bóc hạt ra, chuẩn bị chốc nữa dùng để nấu ăn, bắp tươi xào với ớt cũng rất ngon, hương vị ngòn ngọt pha lẫn chút cay cay, mang đi xào thịt thì ngay cả thịt cũng có mùi thơm ngát của bắp.

Kỳ thực Địch Nãi rất muốn món ăn sáng ‘lưỡng mẫu địa’ của Vân Nam, đáng tiếc không tìm được đậu nành nên không có cách nào làm được. Món này cậu từng ăn ở một quán bán điểm tâm sáng ở Vân Nam, kì thực nó chính là bắp xào với đậu nành sau đó cho thêm ớt đỏ. Món này có ba màu xanh vàng đỏ đan xen, thoạt nhìn rất xinh đẹp, hương vị cũng thơm ngọt.

Địch Nãi lần đầu tiên ăn đã yêu thích, khi đó còn cố ý hỏi tên món này. ‘Lưỡng mẫu địa’, một mẫu bắp một mẫu đậu, cậu cảm thấy cái tên này quả thực rất chính xác nên nhớ tới giờ. Đáng tiếc hiện giờ cậu chỉ mới có bắp mà thôi.

Hôm nay Phất Lôi săn về một con lợn rừng, con lợn này có chút béo, nhìn lại mấy con cá câu được cũng béo, Địch Nãi muốn làm một món ăn mới—— chả cá. Món này là trước kia có một chiến hữu từng làm, Địch Nãi là một người thích ăn ngon nên ăn một lần liền nhớ thương phương pháp chế biến, liền quấn quít chiến hữu hỏi nửa ngày, thật vất vả mới học được.

Nguyên liệu làm chả cá khá đơn giản, là thịt mỡ, cá cùng trứng. Không có trứng gà, thế bằng trứng chim cũng được. Địch Nãi kích động từ thịt lợn cắt ra một miếng thịt mỡ, bắt đầu làm chả.

Khi đó chiến hữu cố ý nhắc nhở, cá tươi dùng để làm chả thì phải dùng phần thịt non ở bụng chứ không phải ở lưng, vì thế Địch Nãi cẩn thận cắt phần thịt trên bong bóng cá cắt xuống.

Băm nhuyễn thịt cá cùng thịt heo, sau đó bắt đầu quện đều, đồng thời bỏ thêm lòng trắng trứng, chút nước, quện đều. Trước tiên nấu một nồi nước, chờ nước sôi rồi thì bỏ vào từng khối từng khối, sau khi luộc chín thì vớt ra. Chả cá đã thành hình.

Nước luộc có thể thêm gừng tỏi cùng gia vị để nấu thành canh, sau đó cắt lát chả cá bỏ vào, lúc ăn thì hớp một ngụm vừa cái vừa nước. Hương vị chả cá rất ngon, hơn nữa không có xương, ăn vào thực đã ghiền.

Số thịt cá còn lại, Địch Nãi nấu thành canh cá. Có hai nhóc con ở đây, còn phải chú ý tới khẩu vị của chúng. Đứa nhỏ ăn cá sẽ thông minh, này đã được khoa học chứng minh.

Nội tạng lợn rừng, Địch Nãi bảo Phất Lôi giữ lại, rửa sạch để chế biến.

Thận lợn rừng Địch Nãi chuẩn bị làm món lùi. Cậu cảm thấy khoảng thời gian này vì kế hoạch tạo bảo bảo mà thắt lưng mình chịu tội không ít, nên bồi bổ một chút thì tốt hơn. Thận heo lùi khá đơn giản, sau khi chẻ đôi thận, bỏ tuyết mùi cùng màng gân, rửa sạch rồi bôi muối cùng gia vị này nọ, sau đó dùng lá sen gói lại, bọc bên ngoài một lớp bùn rồi vùi vào dưới đít lò.

Địch Nãi làm thêm vài món rau xào, sau đó mọi người quân quần cùng ăn cơm. Địch Nãi vừa ngồi xuống ăn vài ngụm, Phất Lôi đã không ngừng gắp bong bóng cá vào chén cậu.

Địch Nãi thích ăn bong bóng cá, sau khi nhận thức Địch Nãi một đoạn thời gian, Phất Lôi đã chậm rãi quan sát được. Sau đó, chỉ cần có món cá, Phất Lôi sẽ thực săn sóc gắp bong bóng cá cho cậu.

Địch Nãi thỏa mãn gắp bong bóng cá bỏ vào miệng, chậm rãi nhấm nuốt, cảm thấy mỹ vị thế gian chẳng qua cũng thế mà thôi.

Thải Ni gắp một miếng thịt cá bỏ vào miệng, nhai nhuyễn rồi uy cho tiểu Hi Á. Tiểu Hi Á chóp chép ăn ngon lành.

Tiểu Côn Tháp ở bên kia thì không dễ đút như vậy, Bội Cách cầm đũa uy bé, bé cứ một mực quơ quơ muốn túm lấy chiếc đũa, không chịu phối hợp. Luân Ân ở bên cạnh xé một miếng thịt lợn rừng đã nướng chín, nhai nát rồi dùng tay trực tiếp uy vào miệng tiểu Côn Tháp, bé liền hàm hồ ăn luôn.

Nhìn một màn này, Phất Lôi hâm mộ tới ánh mắt tỏa sáng, sau đó gắp một đũa rau cho Địch Nãi, để cậu ăn nhiều một chút. Nói không chứng, tiểu bảo bảo của y hiện giờ đã có trong bụng Địch Nãi!

Tiểu Nhị vốn đang nằm trong ổ, nghe thấy mùi liền chầm chậm bò ra. Địch Nãi thấy bộ dáng nó vẫn thực suy yếu, liền gắp chả cá cho nó ăn.

Tiểu Nhị từng chút từng chút gặm cắn, hoàn toàn không còn bộ dáng hùng hục ngày xưa.

Tuyết linh cũng chạy ra, áy náy đứng bên cạnh, thỉnh thoảng liếm liếm lưng Tiểu Nhị. Nhìn bộ dáng tội lỗi của nó, Địch Nãi cũng xé cho nó một miếng thịt nướng.

Mã Cát nhìn bộ dáng uể oải của Tiểu Nhị, liền hỏi Địch Nãi: “Vật nhỏ này bị sao vậy? Sinh bệnh à?”

Địch Nãi có chút xấu hổ, sờ sờ mũi, cuối cùng vẫn nói ra ngọn nguồn.

Mã Cát trái lại không hề giật mình: “Hèn chi ta cứ thấy tình cảm hai nhóc này thực tốt, hóa ra là một đôi a, không tồi.”

Địch Nãi có chút giật mình, cậu không nghĩ người thời này có trình độ tiếp nhận cao đến vậy, thấy hai giống loài khác nhau yêu đương cũng không cảm thấy kỳ quái. Xem ra, cậu còn không phóng khoáng bằng người nguyên thủy a!

Ăn xong, Địch Nãi thấy hôm nay có mặt đầy đủ, liền bảo các thú nhân giúp mình thu gặt lương thực. Lúa hoang cơ bản đã chín tới, thừa dịp thời tiết tốt, sớm thu hoạch cho an tâm. Bằng không, cậu sợ nước sông dâng lên ngập cả khoảng ruộng hoặc bị chim ăn hết. Nếu thật là vậy, nửa năm vất vả này hoàn toàn uổng phí a.

Hách Đạt, Luân Ân cùng Văn Sâm Đặc đều không nói hai lời, cầm liềm đá theo Địch Nãi cùng Phất Lôi đi ra ruộng. Mã Cát cũng muốn hỗ trợ, Địch Nãi cười cười, cũng không cự tuyệt. Bất quá, cậu cảm thấy Mã Cát bình thường không làm những việc nặng, khẳng định chịu không nổi.

Bội Cách cùng Thải Nhi ôm đứa nhỏ, cảm thấy ngây ngốc trong sơn động cũng không có ý nghĩa, liền đi theo giúp vui.

Tới ruộng, Địch Nãi làm mẫu gặt lúa. Trong tay cậu cũng là liềm đá, tuy cậu có dao găm nhưng dùng để gặt lúa thì sẽ tạo thành tổn tại cho dao, giảm bớt thời gian sử dụng của nó. Hiện giờ Địch Nãi chỉ còn lại một món vũ khí tốt này mà thôi, cậu không muốn để nó hư quá sớm, cho nên cũng dùng liềm đá như mọi người.

Liềm đá không đủ sắc bén, gặt lúa khá cố sức, bình thường cần phải cứa vài lần mới cắt đứt thân lúa.

Địch Nãi dù sao cũng đã trải qua huấn luyện, tay dùng lực một chút cũng miễn cưỡng có thể ứng phó, một phút có thể cắt đứt hai ba cây. Mã Cát dùng sức chín trâu hai mổ mới cắt được một cây, lại còn cọ tay mình tới vừa thũng vừa đỏ. Hách Đạt đau lòng bảo hắn ra ngoài nghỉ ngơi, lúc này Mã Cát mới chịu thôi.

Lúc này đang là cuối hạ, thời tiết nóng bức, mặt trời chóng chang. Bội Cách cùng Thải Ni vốn trên bờ ruộng cười hì hì quan sát, lúc này đã chuyển trận doanh qua bóng râm dưới gốc cây.

Địch Nãi gặt lúa, cả người phơi dưới nắng, mồ hôi không ngừng nhiễu xuống ruộng, chảy cả vào mắt, có chút bỏng rát. Trước mắt còn có không ít côn trùng chập chờn bên cạnh, cắn rỉa đau đớn.

Lúc này Địch Nãi mới cảm nhận được sự vất vả của cha mẹ. Trước đây cha mẹ thương cậu, cơ bản mỗi khi tới mùa gặt đều bảo cậu đi phơi lúa, không cho xuống ruộng. Khi đó, trên tay cậu thường xuyên bị rộp bọng nước, còn ngại phơi nắng mà mệt mỏi. Giờ chân chính xuống ruộng gặt lúa mới hiểu công việc phơi lúa là nhẹ nhàng thế nào.

Mảnh ruộng của Địch Nãi không tính là lớn, năm người đồng tâm hiệp lực, rất nhanh đã gặt xong. Buông liềm đá trong tay, nhìn lại hai tay mình, quả nhiên đã có bọng nước.

Địch Nãi chỉ huy mọi người gôm lúa đã đặt lại một chỗ, sau đó ôm về phơi ở khoảng sân trước sơn động. Địch Nãi rất muốn dùng phương pháp hiện đại để tuốt hạt, đáng tiếc, không có sân gạch nên chỉ đành dùng phương pháp nguyên thủy nhất, trực tiếp dùng tay.

Cậu bảo các thú nhân bọc tay bằng một lớp da thú thật dày, sau đó trải một lớp da thú trên mặt đất, chậm rãi dùng tay tuốt lúa rớt vào da thú. Lúa hoang phủ kín tấm da thú, sau đó mang ra phơi nắng.

Phương thức này kì thực khá hao phí tâm trí, hơn nữa không cẩn thận còn có thể bị cắt vào tay.

Địch Nãi tuốt tới sưng đỏ cả hai tay, nghĩ thầm, nếu sang năm được mùa hơn mà vẫn dùng phương thức này thì không phải sẽ mệt chết sao? Đến khi đó, phải làm một cái bồ đập lúa mới được.

Bất quá, nhìn lúa hoang thu hoạch được trải đầy trên vài tấm da thú, trong lòng cũng có chút vui sướng. Nghĩ tới sau khi lúa phơi khô có thể mang đi nấu cơm, từ nay về sau cuối cùng cũng có thể thoát khỏi tình cảnh không có cơm ăn như vây giờ.

Địch Nãi bận rộn một hồi thì cùng Mã Cát làm bữa tối. Buổi sáng Phất Lôi bắt được vài con chim bồ câu, vừa lúc hầm canh cho mọi người, hương vị cực kì thơm ngon.

Mãi cho tới khi màn đêm buông xuống, mọi người mệt lừ người cùng ăn bữa tối. Địch Nãi cám ơn mọi người đã hỗ trợ, còn hứa hẹn sau khi lúa phơi xong sẽ mời bọn họ ăn món mới.

Mọi người đi rồi, Địch Nãi bảo Phất Lôi chở mình ra hồ tắm rửa. Làm ruộng quả thực vất vả không phải bình thường, trên người cứ ngứa ngáy. Tới hồ, một thân mồ hôi được tẩy sạch, Địch Nãi mới cảm thấy cả người thoải mái hơn hẳn.

Phất Lôi xung phong giúp cậu mát xa, ấn ấn một hồi dục vọng liền dâng trào, liền áp đảo Địch Nãi lên tảng đá bên hồ, vừa hôn vừa dùng vật cứng nóng bỏng của mình đỉnh đỉnh Địch Nãi.

Địch Nãi bất mãn hô: “Này, mệt sắp chết rồi mà ngươi vẫn còn tinh lực à?”

“Đứa nhỏ của Luân Ân cùng Văn Sâm Đặc đáng yêu cỡ nào a, chúng ta phải cố gắng hơn nữa mới sớm có bảo bảo a.”

Địch Nãi thầm nghĩ, này cũng có lý a, mình đâu có lý do gì cự tuyệt? Vì thế liền nhắm mắt lại, ngầm đồng ý.

Phất Lôi gần nhẹ một tiếng, hóa thân thành dã thú, bắt đầu cuồng liếm. Địch Nãi tuy cảm thấy thực mỏi mệt nhưng rất nhanh bị đầu lưỡi ướt át lại có chút thô ráp của y khơi mào dục vọng.

Phất Lôi vừa thấy Địch Nãi động tình, liền bật người xuất thương ra trận, trong cơ thể cực kỳ mê người dưới thân cố gắng cày cấy.

….

Hoàn Chương 100.

Chapter
1 Chương 1: Gặp gỡ trong rừng (thượng)
2 Chương 2: Tùng lâm kỳ ngộ (trung)
3 Chương 3: Tùng lâm kỳ ngộ (hạ)
4 Chương 4: Hiểm cảnh phùng sinh…
5 Chương 5: Ông xuyên qua sao?…
6 Chương 6: Giống cái quái đản…
7 Chương 7: Nước thánh không phải dễ uống a…
8 Chương 8: Cuộc sống không cần cạo râu…
9 Chương 9: Để lộ cảnh xuân…
10 Chương 10: Mọi người cùng tập dùng đũa…
11 Chương 11: Đồ gốm…
12 Chương 12: Bánh trứng chim…
13 Chương 13: Tộc trưởng tới…
14 Chương 14: Độ thoáng của người nguyên thủy…
15 Chương 15
16 Chương 16: Ớt là thứ tốt a! …
17 Chương 17: Vòng cổ nanh sói
18 Chương 18: Áo cộc tay…
19 Chương 19: Món lẩu cá cay…
20 Chương 20: Đánh con quay…
21 Chương 21: Thú nhân chuyên tình
22 Chương 22: Tộc trưởng mời khách
23 Chương 23: Kim sắc vũ quan
24 Chương 24: Ngày trao đổi
25 Chương 25: Nghi thức
26 Chương 26: Đường trở về
27 Chương 27: Tuyệt vọng
28 Chương 28: Bắt đầu cuộc sống mới
29 Chương 29: Nhu cáp hệ xúc tua
30 Chương 30: Bàn chải đánh răng hay bàn chải chà giày
31 Chương 31: Dân dĩ thực vi thiên
32 Chương 32: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (thượng)
33 Chương 33: Mộng xuân như ảo như thật
34 Chương 34: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (trung)
35 Chương 35: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (hạ)
36 Chương 36: Người nguyên thủy cũng học được cách chơi cờ năm quân
37 Chương 37: Bài kiểm tra
38 Chương 38: Nụ hôn đầu tiên
39 Chương 39: Chủ nghĩa độc thân
40 Chương 40: Chuyện yêu đương
41 Chương 41: Phất lôi kỳ thật có chút phúc hắc
42 Chương 42: Bày tỏ
43 Chương 43: Dép lê
44 Chương 44: Tấm lòng cha mẹ
45 Chương 45: Dục vọng chinh phục của nam nhân
46 Chương 46: Tình địch
47 Chương 47: Ghen
48 Chương 48: Ngải đạt trưởng thành
49 Chương 49: Giày cỏ
50 Chương 50: Đêm trong lều
51 Chương 51: Viễn cổ xâm lấn?
52 Chương 52: Mỹ nhân dực báo tộc
53 Chương 53: Mông lão hổ
54 Chương 54: Dây dưa
55 Chương 55: Trở lại bộ lạc
56 Chương 56: Thời gian ôn tình
57 Chương 57: Ăn một ngụm cơm thực không dễ dàng
58 Chương 58: Phiền não của phất lôi
59 Chương 59: Đánh ngã tiện thú lai đức
60 Chương 60: Tiểu nhị mất tích
61 Chương 61: Sa mạc kinh hồn
62 Chương 62: Bông trên núi cao
63 Chương 63: Tuyết sơn phi bộc
64 Chương 64: Hướng về biển rộng
65 Chương 65: Tiếng hát mỹ nhân ngư
66 Chương 66: Phất lôi trúng chiêu
67 Chương 67: Phương pháp giải độc (thượng)
68 Chương 68: Phương pháp giải độc (hạ)
69 Chương 69: Bão táp trên biển
70 Chương 70: Trừng phạt của thần biển
71 Chương 71: Mỹ nhân ngư thành thật
72 Chương 72: Niềm vui tương phùng
73 Chương 73: Tình yêu bất diệt
74 Chương 74: Tình yêu cùng dâng hiến
75 Chương 75: Thắng lợi trở về
76 Chương 76: Phiền não của tiểu nhị
77 Chương 77: Sinh hay không sinh là một vấn đề
78 Chương 78: Địch nãi muốn phản công
79 Chương 79: Người có tình cùng làm chuyện khoái hoạt
80 Chương 80: Làm người không thể quá đắc ý
81 Chương 81: Nghênh đón lễ thù thần (thượng)
82 Chương 82: Nghênh đón lễ thù thần (trung)
83 Chương 83: Nghênh đón lễ thù thần (hạ)
84 Chương 84: Bữa tiệc tạm biệt
85 Chương 85: Chuyện cầu hôn
86 Chương 86: Lần đầu tiên của tiểu nhị
87 Chương 87: Ngày tháng yên tình, ngẫu nhiên có chút phiền não
88 Chương 88: Đại chiến dực long
89 Chương 89: Phất lôi mất tích
90 Chương 90: Địch nãi thông suốt
91 Chương 91: Tìm được phất lôi
92 Chương 92: Địch nãi chủ động
93 Chương 93: Phất lôi, chúng ta cũng sinh một đứa đi?
94 Chương 94: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (thượng)
95 Chương 95: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (hạ)
96 Chương 96: Gãi ngứa là một chuyện đáng xấu hổ
97 Chương 97: Tiểu nhị bị thương
98 Chương 98: Pn chuyện xưa của tiểu nhị cùng tuyết linh (thượng)
99 Chương 99: Đính ước cho bảo bảo là không đúng nga!
100 Chương 100: Còn phải cố gắng một chút
101 Chương 101: Địch nãi trả thù
102 Chương 102: Địch nãi có
103 Chương 103: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (thượng)
104 Chương 104: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (hạ)
105 Chương 105: Mang thai không cần cấm dục đi? (thượng)
106 Chương 106: Mang thai không cần phải cấm dục đi? (trung)
107 Chương 107: Mang thai không cần cấm dục đi? (hạ)
108 Chương 108: Lần đầu tiên máy thai
109 Chương 109: Nguy cơ khan hiếm thức ăn
110 Chương 110: Địch nãi sinh
111 Chương 111: Làm vú em thật khó (thượng)
112 Chương 112: Làm vú em thật khó (hạ)
113 Chương 113: Tân sứ mệnh của tiểu nhị
114 Chương 114: Hình thú của tiểu bảo bảo
115 Chương 115: Ai là ba ba ai là mụ mụ
116 Chương 116: Nhặt được một tiểu bạch xà
117 Chương 117: Tiểu bạch xà cùng tiểu lão hổ
118 Chương 118: Vũ điệu say rượu
119 Chương 119: Hậu quả của tham hoan
120 Chương 120: Vị đồng hương nhân ngư
121 Chương 121: Phiên ngoại – phản xuyên (thượng)
122 Chương 122: Phiên ngoại - tiểu nhị cùng tuyết tinh (hạ)
123 Chương 123: Phiên ngoại - phản xuyên (trung)
124 Chương 124: Phiên ngoại - phản xuyên (hạ)
125 Chương 125: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp
126 Chương 126: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (trung)
127 Chương 127: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (hạ)
128 Chương 128: Phiên ngoại - mã cát cùng hách đạt
Chapter

Updated 128 Episodes

1
Chương 1: Gặp gỡ trong rừng (thượng)
2
Chương 2: Tùng lâm kỳ ngộ (trung)
3
Chương 3: Tùng lâm kỳ ngộ (hạ)
4
Chương 4: Hiểm cảnh phùng sinh…
5
Chương 5: Ông xuyên qua sao?…
6
Chương 6: Giống cái quái đản…
7
Chương 7: Nước thánh không phải dễ uống a…
8
Chương 8: Cuộc sống không cần cạo râu…
9
Chương 9: Để lộ cảnh xuân…
10
Chương 10: Mọi người cùng tập dùng đũa…
11
Chương 11: Đồ gốm…
12
Chương 12: Bánh trứng chim…
13
Chương 13: Tộc trưởng tới…
14
Chương 14: Độ thoáng của người nguyên thủy…
15
Chương 15
16
Chương 16: Ớt là thứ tốt a! …
17
Chương 17: Vòng cổ nanh sói
18
Chương 18: Áo cộc tay…
19
Chương 19: Món lẩu cá cay…
20
Chương 20: Đánh con quay…
21
Chương 21: Thú nhân chuyên tình
22
Chương 22: Tộc trưởng mời khách
23
Chương 23: Kim sắc vũ quan
24
Chương 24: Ngày trao đổi
25
Chương 25: Nghi thức
26
Chương 26: Đường trở về
27
Chương 27: Tuyệt vọng
28
Chương 28: Bắt đầu cuộc sống mới
29
Chương 29: Nhu cáp hệ xúc tua
30
Chương 30: Bàn chải đánh răng hay bàn chải chà giày
31
Chương 31: Dân dĩ thực vi thiên
32
Chương 32: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (thượng)
33
Chương 33: Mộng xuân như ảo như thật
34
Chương 34: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (trung)
35
Chương 35: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (hạ)
36
Chương 36: Người nguyên thủy cũng học được cách chơi cờ năm quân
37
Chương 37: Bài kiểm tra
38
Chương 38: Nụ hôn đầu tiên
39
Chương 39: Chủ nghĩa độc thân
40
Chương 40: Chuyện yêu đương
41
Chương 41: Phất lôi kỳ thật có chút phúc hắc
42
Chương 42: Bày tỏ
43
Chương 43: Dép lê
44
Chương 44: Tấm lòng cha mẹ
45
Chương 45: Dục vọng chinh phục của nam nhân
46
Chương 46: Tình địch
47
Chương 47: Ghen
48
Chương 48: Ngải đạt trưởng thành
49
Chương 49: Giày cỏ
50
Chương 50: Đêm trong lều
51
Chương 51: Viễn cổ xâm lấn?
52
Chương 52: Mỹ nhân dực báo tộc
53
Chương 53: Mông lão hổ
54
Chương 54: Dây dưa
55
Chương 55: Trở lại bộ lạc
56
Chương 56: Thời gian ôn tình
57
Chương 57: Ăn một ngụm cơm thực không dễ dàng
58
Chương 58: Phiền não của phất lôi
59
Chương 59: Đánh ngã tiện thú lai đức
60
Chương 60: Tiểu nhị mất tích
61
Chương 61: Sa mạc kinh hồn
62
Chương 62: Bông trên núi cao
63
Chương 63: Tuyết sơn phi bộc
64
Chương 64: Hướng về biển rộng
65
Chương 65: Tiếng hát mỹ nhân ngư
66
Chương 66: Phất lôi trúng chiêu
67
Chương 67: Phương pháp giải độc (thượng)
68
Chương 68: Phương pháp giải độc (hạ)
69
Chương 69: Bão táp trên biển
70
Chương 70: Trừng phạt của thần biển
71
Chương 71: Mỹ nhân ngư thành thật
72
Chương 72: Niềm vui tương phùng
73
Chương 73: Tình yêu bất diệt
74
Chương 74: Tình yêu cùng dâng hiến
75
Chương 75: Thắng lợi trở về
76
Chương 76: Phiền não của tiểu nhị
77
Chương 77: Sinh hay không sinh là một vấn đề
78
Chương 78: Địch nãi muốn phản công
79
Chương 79: Người có tình cùng làm chuyện khoái hoạt
80
Chương 80: Làm người không thể quá đắc ý
81
Chương 81: Nghênh đón lễ thù thần (thượng)
82
Chương 82: Nghênh đón lễ thù thần (trung)
83
Chương 83: Nghênh đón lễ thù thần (hạ)
84
Chương 84: Bữa tiệc tạm biệt
85
Chương 85: Chuyện cầu hôn
86
Chương 86: Lần đầu tiên của tiểu nhị
87
Chương 87: Ngày tháng yên tình, ngẫu nhiên có chút phiền não
88
Chương 88: Đại chiến dực long
89
Chương 89: Phất lôi mất tích
90
Chương 90: Địch nãi thông suốt
91
Chương 91: Tìm được phất lôi
92
Chương 92: Địch nãi chủ động
93
Chương 93: Phất lôi, chúng ta cũng sinh một đứa đi?
94
Chương 94: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (thượng)
95
Chương 95: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (hạ)
96
Chương 96: Gãi ngứa là một chuyện đáng xấu hổ
97
Chương 97: Tiểu nhị bị thương
98
Chương 98: Pn chuyện xưa của tiểu nhị cùng tuyết linh (thượng)
99
Chương 99: Đính ước cho bảo bảo là không đúng nga!
100
Chương 100: Còn phải cố gắng một chút
101
Chương 101: Địch nãi trả thù
102
Chương 102: Địch nãi có
103
Chương 103: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (thượng)
104
Chương 104: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (hạ)
105
Chương 105: Mang thai không cần cấm dục đi? (thượng)
106
Chương 106: Mang thai không cần phải cấm dục đi? (trung)
107
Chương 107: Mang thai không cần cấm dục đi? (hạ)
108
Chương 108: Lần đầu tiên máy thai
109
Chương 109: Nguy cơ khan hiếm thức ăn
110
Chương 110: Địch nãi sinh
111
Chương 111: Làm vú em thật khó (thượng)
112
Chương 112: Làm vú em thật khó (hạ)
113
Chương 113: Tân sứ mệnh của tiểu nhị
114
Chương 114: Hình thú của tiểu bảo bảo
115
Chương 115: Ai là ba ba ai là mụ mụ
116
Chương 116: Nhặt được một tiểu bạch xà
117
Chương 117: Tiểu bạch xà cùng tiểu lão hổ
118
Chương 118: Vũ điệu say rượu
119
Chương 119: Hậu quả của tham hoan
120
Chương 120: Vị đồng hương nhân ngư
121
Chương 121: Phiên ngoại – phản xuyên (thượng)
122
Chương 122: Phiên ngoại - tiểu nhị cùng tuyết tinh (hạ)
123
Chương 123: Phiên ngoại - phản xuyên (trung)
124
Chương 124: Phiên ngoại - phản xuyên (hạ)
125
Chương 125: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp
126
Chương 126: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (trung)
127
Chương 127: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (hạ)
128
Chương 128: Phiên ngoại - mã cát cùng hách đạt