Chương 52: Không thể trốn tránh chân tình

Sáng sớm hôm sau, Mộ Giai Nam và Thu anh Đào không hẹn mà mở cửa phòng cùng một lúc, hai người hai mặt nhìn nhau… Thu anh Đào trừng mắt liếc hắn một cái, “Oành!” một tiếng thật mạnh đóng cửa phòng.

“…” Mộ Giai Nam nhìn cửa phòng đóng chặt nháy mắt mấy cái, đúng là tính tình không tốt nha.

Thu anh Đào hầm hừ ngồi trở lại giường, tối qua nàng không ngủ được chút nào, thẳng đến khi bên tai không còn nghe được nhạc khúc chết tiệt kia, hắn không biết ôn ào như vậy là quấy nhiễu người khác chắc!

Huyền khí hộ pháp cũng thức dậy từ sớm, đang ở trong viện đánh Thái Cực quyền, hắn nhìn chăm chú hai người đang giận hờn nhau, không khỏi khẽ cười: “Các ngươi cãi nhau sao?”

“Miệng của nàng ngoại trừ biết ăn còn có tác dụng gì nữa đâu.” Mộ Giai Nam lười biếng ngồi trong viện phơi nắng, híp mắt hỏi: “Có phải ta giải được một kiện ám khí nữa là có thể qua cửa?”

Huyền khí hộ pháp hít sâu: “Ta đang suy nghĩ nên dùng loại nào ám khí làm khó ngươi, lại cho rằng không cần làm điều thừa, ngươi hiểu biết các ám khí rất rõ ràng, lực lĩnh ngộ càng hơn lão phu một bậc, chỉ sợ giữ không được ngươi.”

“Tại sao muốn giữ ta?”

“Lão phu có việc phải về Hoàng thành một chuyến, thực không dám đấu diếm, lão phu ngoại trừ là Huyền khí hộ pháp, còn có một thân phận… Đó là sư phụ của thất vương gia Tống Hàn Nho, vốn ta muốn cùng ngươi đàm đạo nghiên cứu cách dùng ám khí thêm vài ngày nữa, nhưng hiện tại ta có việc phải đi.”

Mộ Giai Nam giật mình, thuận miệng chế nhạo nói: “Ngài là sư phụ của Tống Hàn Nho? Chắc là người chưa thật sự truyền thụ võ công cho hắn, vì nhìn Tống Hàn Nho cũng không giống người tập võ, người làm sư phụ cũng không đúng rồi.”

Nếu đã nói hết, Huyền khí hộ pháp cũng không che dấu: “Ha ha ha, lão phu thật sự là oan uổng, Tống Hàn Nho không muốn tập võ, lão phu cũng không thể cưỡng cầu.”

Mộ Giai Nam trầm tư một lát, bỗng nhiên vỗ tay một cái: “Như vậy rất tốt, vương phủ nhiều quy củ, vậy phiền người thường xuyên chiếu cố Ngưu Nữu Nữu, nàng ngốc như vậy thật khiến người khác lo lắng.”

“Chuyện đó ngươi cứ yên tâm, lão phu sẽ hết sức bảo hộ nàng không bị ai khi dễ, hơn nữa thất Vương phi Chư Cát Huệ Lan cũng không phải là người xảo quyệt, chỉ là…” Huyền khí hộ pháp thở dài một hơi: “Nha đầu kia có lẽ vào cửa không lâu sẽ phải vượt qua chiến loạn, nếu có thể không gả đi là tốt nhất.”

Mộ Giai Nam cả kinh: “Các ngươi chuẩn bị động thủ sao?”

“Loại sự tình này khó mà nói trước, đợi một, hai năm sau lỡ nha đầu kia có thai thì không phải càng phiền toái hơn sao? Hơn nữa một khi thời cơ đến sẽ khai chiến, hiện tại chỉ thiếu một người.” Huyền khí hộ pháp cố lộng huyền hư nhướng mày.

“…” Mộ Giai Nam thấy hắn thần sắc quỷ dị, nhìn thế nào cũng giống như đang tính kế chính mình, hắn lạnh lẽo nằm trở lại ghế, lời áp chế người nói: “Ngài nói lời này là có ý gì? Biết rõ Ngưu Nữu Nữu sắp lập gia đình còn cố ý khiêu khích? Ta không có tâm tham chiến đâu.”

Huyền khí hộ pháp tặc lưỡi cười ngồi xuống bên cạnh Mộ Giai Nam: “Mộ thiếu hiệp quả nhiên thông minh, lão phu chưa nói hết câu thì ngươi đã hiểu rồi.”

Mộ Giai Nam khinh thường nghiêng sang một bên: “Các ngươi thay nhau thuyết phục ta, ý đồ dĩ nhiên đã rõ ràng, đối với ngươi chẳng qua là dựa vào cướp cống phẩm của hoàng gia mà sống thôi, thiện tai thiện tai.”

Huyền khí hộ pháp bám riết không tha: “Ngươi là nghĩa tử của Quá Thủ Vô Ngân, Quá Thủ Vô Ngân cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, ngươi thân là nghĩa tử của hắn, không phải cũng nên vì nhân sĩ võ lâm mà ra sức sao?”

Mộ Giai Nam khóe miệng khẽ nhếch: “Ác danh rõ ràng đi? Ngài đừng tâng bốc nghĩa phụ ta nữa, Nghĩa phụ ta ai mà không biết hắn là thần trộm chứ, võ lâm nhân sĩ đều là đối tượng bị nghĩa phụ ta trêu chọc.”

“…” Huyền khí hộ pháp nghẹn họng nhìn trân trối, sau đó ngượng ngùng nói: “Ta từng hỏi Thiên trượng lão nhân, Quá Thủ Vô Ngân nếu biết kế hoạch “Thị long”, chứng minh Quá Thủ Vô Ngân cũng có tham dự, ngươi phải kế thừa!”

“Ta chưa thấy ai không phân rõ phải trái như ngài.” Mộ Giai Nam nghiêng đầu, qua loa nói: “Như vậy đi, nếu Ngưu Nữu Nữu có thể nói được, ta có thể suy nghĩ lại.”

“Chuyện này có liên quan gì đến Ngưu Nữu Nữu?”

“Quan hệ rất lớn, nếu không phải vì muốn chữa bệnh cho nha đầu kia, ta cũng không cần chui đầu vô lưới, đi vào Yến Hoàn Sơn để bị một đám lão nhân các người chặn đường, cưỡng bức lợi dụng.” Mộ Giai Nam không nể mặt trả lời, hắn thật sự là người không dễ chọc vào, một ngày thanh nhàn cũng đừng nghĩ qua.

Huyền khí hộ pháp vỗ đùi đánh nhịp, vội vàng giúp Mộ Giai Nam xoa bóp bả vai: “Thành giao, ngươi còn không đi đi, đợi ở chỗ này làm gì? đi mau đi mau, Mật Tông bát môn đồ rất khó đối phó, ta cho ngươi mượn hai loại ám khí mang theo đó.”

“…” Mộ Giai Nam không nói gì, mới vừa rồi còn nghĩ cách làm khó dễ hắn, lão nhân gia này thay đổi sắc mặt cũng nhanh quá đi .

Thu anh Đào nghe được tiếng đập cửa, nàng mắt điếc tai ngơ, quay đầu giả bộ ngủ.

“Nữu Nữu, ngươi ở đây chờ ta, ta đi sấm quan tiếp theo.” Mộ Giai Nam vốn có ý để nàng ở lại đây.

Cửa cuối cùng này là Mật Tông bát môn đồ, tám người tạo thành trận pháp —— Kim Cương, Quỷ Mẫu, Dạ Xoa, La Sát, Kỳ Ngộ, Tu La, Minh Vương và Bất Hữu. Tám vị cao thủ, am hiểu bày trận công kích, thay đổi liên tục, võ công cái thế, tu vi thượng thừa. Lại xưng thị huyết bát tuyệt, tính tình cao ngạo lạnh lùng, tuyệt tình tuyệt ý. Mật Tông bát môn đồ cũng không cùng ngoại nhân trao đổi, chỉ nghe mệnh của Yến Hồi đại sư, một khi có người sấm quan lập tức nghênh chiến, gặp thần sát thần, gặp quỷ giết quỷ, tuyệt không nhân từ nương tay.

Mà cửa này, mới chân chính đẫm máu chiến đấu hăng hái.

Thu anh Đào nghe tiếng bước chân rời xa, nhất thời ngồi dậy lao ra cửa phòng, lúc này không phải là thời điểm cáu kỉnh, nàng mặc dù không giúp được gì cũng phải đi theo, ít nhất có thể tận mắt thấy tình hình chiến đấu.

Mộ Giai Nam dừng chân xoay người, ngoái đầu nhìn lại trừng mắt với nàng, biểu hiện nét mặt thoải mái bướng bỉnh: “Ta sẽ nhanh chóng trở lại.”

Thu anh Đào tức khắc chạy về phòng, nâng phần còn lại của chân tay đã bị băng bó đem bọc hành lý vác sau người, không nói gì nhiều theo phía sau Mộ Giai Nam. Mộ Giai Nam đi nhanh Thu anh Đào cũng đi nhanh theo, hắn chậm nàng cũng chậm, nhưng Mộ Giai Nam đương nhiên không muốn để nàng nhìn thấy cảnh máu chảy đầm đìa, hắn không kiên nhẫn giận dữ chỉ cửa phòng nói: “Trở về, ngươi đi theo càng làm ta vướng tay vướng chân!”

Thu anh Đào thấy hắn phát hỏa, lui từng bước về sau, nhưng như trước vẫn đứng lặng tại chỗ không chịu quay lại, chuyện này vì nàng mà ra, nàng sẽ không không quấy rối hắn…

Mộ Giai Nam thấy nàng vẫn đứng im tại chỗ, bước nhanh trở về kéo cổ tay nàng hướng trong phòng trở về… Thu anh Đào dùng sức đứng vững, nhưng tay nàng có thương tích không thể sử dụng lực, chỉ có thể giống như heo chết bị Mộ Giai Nam kéo trở về phòng (thật ra nguyên văn là chó con, nhưng ta thấy kỳ kỳ nên để là heo).

Thu anh Đào thấy Mộ Giai Nam dứt khoát kiên quyết, lần này hắn không nói gì, chỉ có thái độ lạnh lùng, mà thái độ này của hắn chứng tỏ cửa này rất khó khăn. Nàng không biết làm sao để giữ chân Mộ Giai Nam, đành ôm chặt thắt lưng Mộ Giai Nam. Giờ này khắc này, không có người nguyện ý chờ nàng viết tờ giấy khuyên can, nàng có thể làm chỉ là không tiếng động ngăn hắn lại.

Mộ Giai Nam lưng cứng đờ, nhẹ nhắm mắt ổn định tâm tình, hắn lạnh lùng gỡ tay nàng ra… Nhưng tay hắn trở nên mất đi khí lực, ý nghĩ muốn im lặng rời đi, nhưng tâm không đành tiếp tục quở trách nàng.

“Buông tay, ta vì chính mình mà chiến, lúc này đây, thật sự cùng ngươi không quan hệ.”

Thu anh Đào thật muốn một cước đá chết hắn, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, mạng của hắn rất trọng yếu a, chẳng lẽ hắn nói cùng nàng không quan hệ, là nàng có thể nhìn như không thấy sao? Đây là xuất phát từ một phần quan tâm, hắn không hiểu hay là giả vờ không hiểu?

Mộ Giai Nam cũng không cam đoan mình có thể sống sót hay không, dù sao cũng là lấy một địch tám. Hơn nữa Huyền khí hộ pháp luôn mãi dặn dò, cửa này thủ quan giả cũng lãnh khốc vô tình, Huyền khí hộ pháp rất muốn giúp Mộ Giai Nam dàn xếp, nhưng không được chỉ có thuận lợi thông qua cửa này mới có thể gặp Yến Hồi đại sư, đây là mệnh lệnh của Yến Hồi đại sư.

Chẳng qua Huyền khí hộ pháp cũng có tư tâm, nếu Mộ Giai Nam thuận lợi công phá Mật Tông bát môn đồ trận, chứng tỏ Mộ Giai Nam nhất định thành danh, thiên hạ đều biết. Mặc dù Yến Hồi đại sư đã mặc kệ chuyện thế tục, nhưng mà người có thể đi cửa này chứng minh hắn thực lực hung hậu. nói cách khác, Yến Hồi đại sư có lẽ sẽ giúp bọn họ tuyển ra một vị chân chính hiền tài, rắn mất đầu là nguyên nhân bọn họ luôn chậm chạp không dậy nổi, người giang hồ cũng không phải như binh lính triều đình nói gì nghe nấy, mà người thống lĩnh quần hùng, cơ trí và tài cán phải hơn người.

một trận chiến này đi cực đoan, nếu có thể thuận lợi sấm quan, thành công đề cử ra một vị võ lâm bá chủ, nếu không thành công, Mộ Giai Nam sẽ chôn thân trong Yến Hoàn Sơn.

Huyền khí hộ pháp kỳ vọng rất cao vào Mộ Giai Nam, bởi vì Mộ Giai Nam quả thật nhạy bén hơn người, khuyết điểm là kinh nghiệm còn non kém, chỉ có không ngừng bồi luyện mới cường đại được. Huyền khí hộ pháp tựa hồ có thể cảm thấy một thế hệ võ lâm minh chủ đang ở trước mắt.

Mà bên kia, Thu anh Đào đương nhiên không thể trơ mắt nhìn Mộ Giai Nam đi mạo hiểm, nhưng nàng lại vô lực ngăn cản, bởi vì Mộ Giai Nam cho nàng thái độ lạnh như băng và chân thật đáng tin, nàng có thể đem mạng Mộ Giai Nam đánh cược một lần sao? …

Mộ Giai Nam không cần danh hiệu một đêm thành danh hư vinh, mục đích của hắn rất đơn giản, quá quan, xem bệnh, rời đi…

Vạt áo Mộ Giai Nam đã bị ướt một mãnh, tâm bắt đầu phiền muộn…” Nha đầu ngươi thật sự là đáng ghét, không cần khóc sướt mướt nhiễu loạn lòng ta có được không!”

Thu anh Đào không dám buông tay, chỉ sợ buông tay người nào đó tựa như con ngựa hoang rời đi… Nàng đem khuôn mặt dán trên lưng Mộ Giai Nam, có lẽ nàng làm chuyện gì cũng khiến hắn không như ý, nhưng nàng vẫn là muốn tận khả năng giữ Mộ Giai Nam lâu một chút, hy vọng hắn có thể cảm nhận được… Nàng lo lắng, nàng sợ hắn gặp chuyện không may, thế gian có một người phi thường để ý sống chết của hắn.

Mộ Giai Nam cô đơn cười nhẹ, con ngươi đen nhiễm một tầng ảm đạm. hắn chưa bao giờ đối với nàng rống to, vốn tưởng rằng nàng sẽ tức giận một cước đá hắn ra ngoài cửa, hắn cũng yên tâm mà đi nghênh chiến. Nhưng hiện tại đổi lấy là một phần chân thành tha thiết ấm áp. hắn sai lầm rồi, sai ở chỗ xem nhẹ cố chấp của nàng, chẳng bao lâu trước, hắn cho rằng nha đầu kia ưu điểm lớn nhất chính là tâm tư không đủ tinh tế, dễ khi dễ. hắn cũng ỷ vào điểm này khi dễ Nữu Nữu, thậm chí cảm thấy nàng chỉ là đối tượng để hắn tìm vui, thích nhìn nàng phát hỏa, thấy nàng càng thẹn quá thành giận hắn lại càng vui vẻ.

Thu anh Đào buông ra một bàn tay viết trên lưng Mộ Giai Nam: nếu ngươi chết, thì chờ ta trên đường xuống hoàng tuyền.

… Mộ Giai Nam ngừng thở, chỉ cảm thấy lòng ngực nhói đau, không ngừng quay cuồng, hắn lắc lắc đầu, đem toàn lực áp chế cảm xúc, rồi sau đó ra vẻ trêu chọc nói: “Ngươi choáng váng hay là điên rồi? Còn cố ý nguyền rủa ta? Đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, bách chiến bách thắng Nam ca ca sao lại chết?”

Thu anh Đào một chút cũng không muốn cười, nàng trịnh trọng viết: mạng của ta ở trong tay ngươi, tùy ý ngươi. (ta thật sự cảm động rồi)

Mộ Giai Nam cảm xúc đình trệ, trong tim có một phần không dám nói ra tâm mình, giờ phút này lại nhiều một phần vui sướng, tuy rằng bọn họ vô duyên nắm tay nhau, nhưng ít nhất Nữu Nữu có thể cảm thụ được lòng hắn, giữa bọn họ tồn tại một phần ăn ý.

hắn rốt cục xoay người, nhưng trong chớp mắt đã không kềm chế được tươi cười, hắn ngồi xổm xuống, lau đi giọt lệ trên khoé mắt Thu anh Đào: “không có việc gì, tin tưởng ta.”

Thu anh Đào cảm thấy có cổ cường đại áp lực dòng khí ở ngực, ép tới nàng hô hấp khó khăn, ẩn ẩn ngửi được hơi thở nguy hiểm, nàng ôm cổ Mộ Giai Nam, nước mắt lại rơi xuống…

Nàng yêu Mộ Giai Nam, đúng vậy là yêu.

Nguyên lai cảm tình, không phải muốn bỏ là có thể bỏ, muốn chạy trốn là có thể thành công, vô luận là đi qua thiên sơn vạn thủy, hay là trèo đèo lội suối mà lãng tránh, thậm chí dùng hết các loại lý do thuyết phục chính mình, cũng chỉ phí công mà thôi.

Thu anh Đào rốt cục thẳng thắn thừa nhận, nàng buông tha cho sự lừa mình dối người, chỉ hy vọng Mộ Giai Nam bình an vô sự.

Chapter
1 Chương 1: Nhất Xuống địa ngục và xuyên không, ngươi chọn một
2 Chương 1-2: Xuống địa ngục hoặc xuyên qua, ngươi chọn một
3 Chương 2: Xuất môn vì gặp sắc lang
4 Chương 3: Núi có sơn tặc là chuyện thường tình
5 Chương 4: Sơn tặc cũng cần sinh tồn mà
6 Chương 5: Sắc lang đột kích
7 Chương 6: Nước tới đắp đất chặn, kẻ địch đến con nhóc chắn
8 Chương 7: Trộm gà không được còn mất nắm gạo
9 Chương 8: Không bị thương coi như không đánh nhau
10 Chương 9: Tay cầm tay, xuống núi
11 Chương 10: Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng
12 Chương 11: Công ty vận chuyển xuất phát thôi
13 Chương 12: Đúng là đến phá rối
14 Chương 13: Tất cả đều là dâm tặc, giang hồ Gì thế này?
15 Chương 14: Cũng may, cũng may
16 Chương 15: “Dã thú” hung mãnh!
17 Chương 16: Hành động ám sát có tố chất nhất
18 Chương 17: Ngàn cân treo sợi tóc, ngày đính ước
19 Chương 18: Bắt không được nam nhân, tìm bà mối
20 Chương 19: Không thể ra tay đánh người tươi cười
21 Chương 20: Nghe được tin tức không nên nghe
22 Chương 21: Mê huyễn nhẫn
23 Chương 22: Không thể gặp gỡ trước hôn nhân
24 Chương 23: Tưởng phiết thanh, lại phiết không rõ
25 Chương 24: Tìm a tìm a, tìm cái cớ
26 Chương 25: Tự mình đưa tiễn
27 Chương 26: Sơn tặc đưa trại chủ xuống núi
28 Chương 27: Cổ đại cũng có fan đoàn
29 Chương 28: Đánh giá cầu độc mộc
30 Chương 29: Giữa đường bị cướp thịt nướng
31 Chương 30: Không quỳ xuống, sẽ không kết thúc!
32 Chương 31: Non xanh nước biếc, tình thơ ý hoạ
33 Chương 32: Bọn họ là đến kiếm chuyện
34 Chương 33: Giống như đánh tiểu quái thú
35 Chương 34: “Khủng bố” thôn lão nhân
36 Chương 35: Kẻ thù gặp lại trừng mắt nhìn nhau
37 Chương 36: Mây mù bên trong đạp nhụy hoa
38 Chương 37: Quay cuồng quá long
39 Chương 38: Mới có tám con sư tử?
40 Chương 39: Ta so với ngươi càng mị lực hơn
41 Chương 40: Một đôi khẩu thị tâm phi (nói một đường nghĩ một nẻo)
42 Chương 41: Gục cùng vồ đến
43 Chương 42: Nói dối thiện ý
44 Chương 43: Ngồi trên dây thừng 30 năm
45 Chương 44: Ai vì ai liều mạng?
46 Chương 45: Cửa này “Tuyệt kỹ” rất cao!
47 Chương 46: “Thị long” tồn tại
48 Chương 47: Như hoa
49 Chương 48: Ám khí, ám khí
50 Chương 49: Nương của ngươi! …Khoẻ không?
51 Chương 50: Chuyện đơn giản, tưởng phức tạp
52 Chương 51: Nhạc khúc đại diện lòng ta
53 Chương 52: Không thể trốn tránh chân tình
54 Chương 53: Ba ngày ba đêm
55 Chương 54: Thắng, gả cho ta
56 Chương 55: Nương của ngươi! …Nàng ở nơi nào?
57 Chương 56: Lão nhân! Quay lại nói cho rõ ràng
58 Chương 57: “Gật đầu” và “Lắc đầu “
59 Chương 58: Thượng phòng hạ phòng bếp
60 Chương 59: Hò hét, phá rống mà ra!
61 Chương 60: Một phong thư xa nhau + hồi hoàng thành
62 Chương 61: Hồi hoàng thành
63 Chương 62: Động cơ giết người của Ngưu Đại Ngưu
64 Chương 63: Tiến cung diện thánh
65 Chương 64: Thất vương gia, rung động ?
66 Chương 65: Vì yêu buông tay
67 Chương 66: Xuyên qua là trùng hợp sao?
68 Chương 67: Kế đánh tráo
69 Chương 68: Có chuyện xảy ra
70 Chương 69: Xoay chuyển Càn Khôn!
71 Chương 70: Thỉnh gọi ta, phản tặc vương
72 Chương 71: Sắc nữ nổi giận
73 Chương 72: Trên bàn cơm “Đánh giá “
74 Chương 73: Tiên hạ thủ vi cường
75 Chương 74: Gục! Ta phác! . . .
76 Chương 75: Nhất chùy định giang sơn . . .
77 Chương 76: Thần tiên quyến lữ (kết thúc) . . .
Chapter

Updated 77 Episodes

1
Chương 1: Nhất Xuống địa ngục và xuyên không, ngươi chọn một
2
Chương 1-2: Xuống địa ngục hoặc xuyên qua, ngươi chọn một
3
Chương 2: Xuất môn vì gặp sắc lang
4
Chương 3: Núi có sơn tặc là chuyện thường tình
5
Chương 4: Sơn tặc cũng cần sinh tồn mà
6
Chương 5: Sắc lang đột kích
7
Chương 6: Nước tới đắp đất chặn, kẻ địch đến con nhóc chắn
8
Chương 7: Trộm gà không được còn mất nắm gạo
9
Chương 8: Không bị thương coi như không đánh nhau
10
Chương 9: Tay cầm tay, xuống núi
11
Chương 10: Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng
12
Chương 11: Công ty vận chuyển xuất phát thôi
13
Chương 12: Đúng là đến phá rối
14
Chương 13: Tất cả đều là dâm tặc, giang hồ Gì thế này?
15
Chương 14: Cũng may, cũng may
16
Chương 15: “Dã thú” hung mãnh!
17
Chương 16: Hành động ám sát có tố chất nhất
18
Chương 17: Ngàn cân treo sợi tóc, ngày đính ước
19
Chương 18: Bắt không được nam nhân, tìm bà mối
20
Chương 19: Không thể ra tay đánh người tươi cười
21
Chương 20: Nghe được tin tức không nên nghe
22
Chương 21: Mê huyễn nhẫn
23
Chương 22: Không thể gặp gỡ trước hôn nhân
24
Chương 23: Tưởng phiết thanh, lại phiết không rõ
25
Chương 24: Tìm a tìm a, tìm cái cớ
26
Chương 25: Tự mình đưa tiễn
27
Chương 26: Sơn tặc đưa trại chủ xuống núi
28
Chương 27: Cổ đại cũng có fan đoàn
29
Chương 28: Đánh giá cầu độc mộc
30
Chương 29: Giữa đường bị cướp thịt nướng
31
Chương 30: Không quỳ xuống, sẽ không kết thúc!
32
Chương 31: Non xanh nước biếc, tình thơ ý hoạ
33
Chương 32: Bọn họ là đến kiếm chuyện
34
Chương 33: Giống như đánh tiểu quái thú
35
Chương 34: “Khủng bố” thôn lão nhân
36
Chương 35: Kẻ thù gặp lại trừng mắt nhìn nhau
37
Chương 36: Mây mù bên trong đạp nhụy hoa
38
Chương 37: Quay cuồng quá long
39
Chương 38: Mới có tám con sư tử?
40
Chương 39: Ta so với ngươi càng mị lực hơn
41
Chương 40: Một đôi khẩu thị tâm phi (nói một đường nghĩ một nẻo)
42
Chương 41: Gục cùng vồ đến
43
Chương 42: Nói dối thiện ý
44
Chương 43: Ngồi trên dây thừng 30 năm
45
Chương 44: Ai vì ai liều mạng?
46
Chương 45: Cửa này “Tuyệt kỹ” rất cao!
47
Chương 46: “Thị long” tồn tại
48
Chương 47: Như hoa
49
Chương 48: Ám khí, ám khí
50
Chương 49: Nương của ngươi! …Khoẻ không?
51
Chương 50: Chuyện đơn giản, tưởng phức tạp
52
Chương 51: Nhạc khúc đại diện lòng ta
53
Chương 52: Không thể trốn tránh chân tình
54
Chương 53: Ba ngày ba đêm
55
Chương 54: Thắng, gả cho ta
56
Chương 55: Nương của ngươi! …Nàng ở nơi nào?
57
Chương 56: Lão nhân! Quay lại nói cho rõ ràng
58
Chương 57: “Gật đầu” và “Lắc đầu “
59
Chương 58: Thượng phòng hạ phòng bếp
60
Chương 59: Hò hét, phá rống mà ra!
61
Chương 60: Một phong thư xa nhau + hồi hoàng thành
62
Chương 61: Hồi hoàng thành
63
Chương 62: Động cơ giết người của Ngưu Đại Ngưu
64
Chương 63: Tiến cung diện thánh
65
Chương 64: Thất vương gia, rung động ?
66
Chương 65: Vì yêu buông tay
67
Chương 66: Xuyên qua là trùng hợp sao?
68
Chương 67: Kế đánh tráo
69
Chương 68: Có chuyện xảy ra
70
Chương 69: Xoay chuyển Càn Khôn!
71
Chương 70: Thỉnh gọi ta, phản tặc vương
72
Chương 71: Sắc nữ nổi giận
73
Chương 72: Trên bàn cơm “Đánh giá “
74
Chương 73: Tiên hạ thủ vi cường
75
Chương 74: Gục! Ta phác! . . .
76
Chương 75: Nhất chùy định giang sơn . . .
77
Chương 76: Thần tiên quyến lữ (kết thúc) . . .