Chương 18: Những Tấm Ảnh

Sau khi nghe được tin đó, tôi cảm thấy ấm lòng hơn, tôi biết Giang Tiểu Thơ lo lắng sợ tôi không biết trời cao đất dày, lo chuyện an toàn của dân làng, lại một mình trở về chịu chết, mới để lại lời nói đó, mặc dù lời nói khó nghe, hơn nữa ý của Tiết Dương là Giang Tiểu Thơ tặng cho tôi ma nữ đó, hình như là nhân vật rất lợi hại, có thể giúp người ta đỡ công khổ luyện ba mươi năm.

Giờ có lẽ Giang Tiểu Thơ có việc phải tự mình đi giải quyết, cô ấy đã yêu cầu tôi chờ cô ấy, thì chắc chắn cô ấy sẽ quay lại giúp tôi giải quyết, vậy nên tôi cũng không vội, ở lại đây chờ cô ấy là được.

Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi nhận ra bản thân ngày càng để ý đến Giang Tiểu Thơ, lời cô ấy nói, tôi cũng tự động nghe theo, tôi cảm thấy bản thân mình có chút yêu thích cái cô nàng mở miệng ra là nói “làm loạn”, mặc dù cô ấy rất thần bí, thần bí đến mức mà tôi không thể hiểu được trình độ của cô ấy, nhưng kiểu thần bí như hoa anh túc thế này mới thu hút được tôi.

Nhưng vẫn còn một điều tôi không biết nên làm thế nào, bởi vì tôi không biết rõ căn nguyên của Giang Tiểu Thơ này, tôi hiện giờ đã có thể chắc chắn đến bảy phần khẳng định cô ấy không phải là Giang Tiểu Thơ trước đây tôi quen biết, nhưng cô ấy rốt cuộc là ai, tiếp cận tôi với mục đích gì? Tôi không mảy may biết gì.

Nhưng chắc chắn một điều, hiện giờ tôi chỉ có thể tin tưởng cô ấy, thế là đủ rồi.

Mấy ngày tiếp theo, tôi thật thà ở lại đây nghỉ ngơi, mỗi ngày Tiết Dương đều bưng đến cho tôi canh thuốc cao, nhìn biểu cảm xót ruột của cậu ta cũng có thể thấy được canh thuốc này giá trị thế nào, điều này làm cho tôi có phần cảm kích vị thanh niên tóc bạc lạnh lùng kia, mặc dù anh ta là người ít nói, lãnh đạm nhưng đối với tôi vẫn rất chu đáo.

Ở lại đây bao nhiêu ngày như vậy, tiếp xúc với thanh niên tóc bạc kia cũng nhiều lần, nhưng lần nào anh ta cũng đem cái bộ dạng khó gần, bao nhiêu ngày qua tôi cũng chỉ nói với anh ta được một câu, ngược lại tiếp xúc với Tiết Dương rất nhiều, cũng từ miệng cậu ta biết được rất nhiều chuyện.

Cậu ta với thanh niên tóc bạc kỳ thực không được coi là quan hệ sư đồ, trước đây Tiết Dương là đứa trẻ bị bỏ rơi, được thanh niên tóc bạc cứu về, cho ở lại bên cạnh mình, nuôi dưỡng lớn lên, thường xuyên được nghe thấy nhìn thấy nên cũng hiểu biết nhiều thứ, mặc dù thanh niên tóc bạc không thừa nhận Tiết Dương là đồ đệ của mình, nhưng Tiết Dương lại nhất mực cho rằng mình là đồ đệ của anh ta, thanh niên tóc bạc cũng không bác bỏ, cứ như vậy cho đến bây giờ.

Tiết Dương và thanh niên tóc bạc kia thật ra cũng không được coi là đạo sĩ, nói thế nào nhỉ, bọn họ là dạng nhận tiền bạc của người khác việc gì cũng làm, biết phong thủy, xem bói, trừ ma quỷ, bắt long mạch, thuật Vu cổ (*) cũng tinh thông, quan trọng là có người bị bệnh, mời họ đi xem bệnh, cũng có thể chữa được, trên thế gian này dường như không có gì mà thanh niên tóc bạc này không biết.

Khi tôi hỏi thanh niên tóc bạc tên là gì, Tiết Dương lắc đầu nói không biết, lúc đó làm cho tôi tức điên, “Cậu còn không biết sư phụ mình tên là gì?”

“Không biết mà, mỗi lần gặp những người tới làm ăn với ông ta, người khác đều gọi ông ta là đại sư.” Tiết Dương mặt mày đăm chiêu, “Tôi có hỏi rồi, nhưng ông ấy không trả lời.”

“Vậy lúc bạn bè anh ta tới, cũng phải nghe thấy chứ.” Tôi hỏi.

Tiết Dương cười đau khổ, “Anh nghĩ với tính cách của sư phụ, có thể kết bạn được không?”

Tôi bị câu nói này của Tiết Dương làm cho cứng họng, đúng vậy, tính cách của thanh niên tóc bạc như vậy, có thể kết giao bạn bè được sao? Thật phiền phức.

Không biết tại sao đột nhiên tôi cảm thấy cái vị thanh niên tóc bạc này thật đáng thương, dù anh ta có nhiều tiền, cái gì cũng biết, giống như không có gì là không thể, nhưng lại chẳng có lấy một người để nói chuyện, thảo nào lại lạnh lùng đến vậy.

Đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện cũng rất quan trọng, “Cậu vừa nói là cậu được sư phụ nuôi lớn, cậu mười lăm tuổi, trông sư phụ cậu cũng chỉ nhiều nhất hai mươi mấy, mười lăm năm trước, anh ta mới mấy tuồi, có thể nuôi cậu được sao?”

“Không, mười lăm năm trước, ông ấy đã trông như vậy rồi.” Tiết Dương trả lời.

Tôi ngẩn người. “không hề thay đổi?”

“Ừm” Tiết Dương gật đầu.

“Vậy anh ta bao nhiêu tuổi rồi.” Tôi hỏi lại.

“Không biết nữa.” Chuyện có liên quan đến thanh niên tóc bạc kia, hỏi đến Tiết Dương chỉ biết trả lời không biết, tôi thật sự hoài nghi có thật là cậu ta đã sống cùng với thanh niên tóc bạc mười mấy năm rồi không.

Nói thật là, nếu không vì chuyện ở thôn vẫn còn đó, tôi thậm chí cảm thấy cuộc sống ở đây rất thoải mái, mỗi ngày đều nhàn nhã không phải làm gì, đến giờ cơm lại có người mang đến, cuộc sống này giống như các công tử thời xưa vậy.

Hơn nữa, hai thầy trò họ cũng chẳng quản tự do của tôi, ngoại trừ sảnh lớn cấm bất kỳ ai cũng không được ra vào thì những chỗ còn lại tôi đều có thể tự do đi lại, có lúc tôi còn ra ngoài mua mấy bao thuốc.

Nhưng trong lòng tôi vẫn canh cánh về tính mạng của mọi người trong thôn, tôi cũng có phần hiểu được tại sao Giang Tiểu Thơ lại bảo tôi ở lại đây, từ sự thăm dò hai ngày nay, vị thanh niên tóc bạc kia không có chuyện gì là không làm được cả, nói không chừng chính Giang Tiểu Thơ nhờ anh ta giúp tôi giải quyết chuyện ở thôn, mặc dù tính tình anh ta hơi khó chịu, nhưng tôi vẫn rất kính nể anh ta, không còn cách nào khác, tính mạng bố mẹ tôi còn phải nhờ cả vào anh ta.

Ở lại đây khoảng một tuần, tôi cảm thấy cơ thể đã hồi phục không ít, không còn yếu ớt nữa, thậm chí còn tốt hơn nhiều so với lúc khỏe mạnh nhất.

Từ miệng của Tiết Dương tôi biết cơ thể mình đã phục hồi hoàn toàn, cùng lúc thông báo cho tôi điều đó, Tiết Dương phấn khởi nhìn vào cái trống trên đầu giường, bảo tôi gọi con quỷ đó ra xem thử, cậu ta còn chưa được thấy quỷ huyền cấp như nào.

Trong lòng tôi cũng rất hiếu kỳ, mặc dù vẫn còn sợ ma nữ suýt chút nữa hút cho tôi khô người, nhưng lại không thể từ chối được sự năn nỉ của Dương Tiết, cuối cùng tôi đồng ý.

Lần đầu tiên triệu hồi, quỷ sẽ chống đối, cho nên cần chuẩn bị thật tốt, Tiết Dương ở trong phòng chuẩn bị hồi lâu, dùng chu sa vẽ lên mặt đất rất nhiều bùa, rải thành một vòng tròn, sau đó dán các lá bùa màu vàng lên trên cửa sổ và cửa lớn, đề phòng quỷ chạy thoát ra ngoài, mọi thứ đã sắp xếp xong, giờ mới chuẩn bị gọi quỷ.

Phương pháp gọi quỷ lại rất đơn giản, chỉ cần gỡ phần máu và bùn ra, đứng trong vòng tròn, đặt cái trống ở bên ngoài vòng, từng chút một rút sợi dây đỏ ra là có thể kéo quỷ ra ngoài.

Tôi theo lời Tiết Dương nói, đang chuẩn bị gỡ máu bùn xuống, bên ngoài truyền đến giọng nói lạnh lùng của thanh niên tóc bạc: “Tiết Dương, chuẩn bị trà.”

“Vâng” Tiết Dương trả lời, rồi quay ra nháy mắt với tôi. “Chờ một chút rồi xem, tôi đi chuẩn bị trà đã!”

Nói rồi, Tiết Dương đi ngay, tôi có chút buồn chán ngồi trên giường chờ Tiết Dương, lúc đó, tôi nhìn thấy thanh niên tóc bạc đi ngang qua trước phòng tôi, theo sau là một cô gái mặc chiếc váy màu đỏ, nhìn thấy cô gái đó, tôi đứng bật dậy.

Là Giang Tiểu Thơ!

Cô ấy cuối cùng cũng đến rồi!

Tôi vui mừng chạy ra ngoài, vừa bước ra khỏi cửa thì thấy bóng dáng chiếc váy đỏ biến mất ở sảnh lớn, sau đó cửa sảnh đóng lại!

Mặc dù lúc trước Tiết Dương luôn nhắc nhở tôi không được vào đại sảnh, nhưng lúc này trong đầu tôi chỉ có Giang Tiểu Thơ, đâu thể chú ý nhiều đến thế, vậy nên tôi nhanh chóng chạy về phía đại sảnh.

Vừa đi đến cửa, tôi nghe thấy giọng nói bên trong truyền ra: “Anh ta thế nào rồi? không sao chứ?”

Là Giang Tiểu Thơ!

Tôi vui mừng, lúc này giọng nói của thanh niên tóc bạc cất lên: “Vết thương khỏi rồi, nhưng cô không sao đấy chứ, vì cứu anh ta mà cô không tiếc để lộ ra thân phận của mình, phía dưới chắc đã để ý tới cô rồi đó.”

“Đã đuổi đi hết rồi, không sao.” Giọng nói của Giang Tiểu Thơ lại lần nữa truyền đến.

Tôi ngẩn người ra, chuyện gì vậy? Tôi vội vàng đẩy cửa. “Gì mà người ở dưới để ý đến em? Gì mà lộ thân phận?”

“Ai cho phép ngươi vào đây?” Giọng của thanh niên tóc bạc lãnh đạm, nhưng tôi cũng bị hiện trường trong phòng làm cho ngạc nhiên.

Trong phòng thực sự có Giang Tiểu Thơ đang đứng đó không sai, nhưng lúc đó cô ấy đang dùng một ánh mắt vô cùng kinh hãi nhìn tôi.

Ánh mắt tôi nhanh chóng chú ý đến xung quanh căn phòng, vì trong phòng có dán rất nhiều ảnh, đều là ảnh chụp tập thể, những bức ảnh này đều đã rất lâu rồi, có vài bức ảnh còn mặc đồ quân nhân màu vàng.

Tôi chú ý rằng mỗi bức ảnh mặc dù có rất nhiều người, nhưng có năm người luôn xuất hiện, trong mỗi bức ảnh năm người đó đều đứng đơn độc ngay phía trước.

Năm người đó gồm Giang Tiểu Thơ, có cả thanh niên tóc bạc, trong ảnh nét mặt anh ta vẫn lạnh lùng như vậy, còn có một cô gái với nụ cười tươi sáng, rất xinh đẹp, và một người đeo kính râm màu đen, trông giống như một thanh niên có học thức.

Và người cuối cùng…

Trong mỗi bức ảnh, anh ta luôn đứng giữa, có nụ cười rất hiền hòa.

Sau khi nhìn kỹ người trong bức ảnh, tôi hoàn toàn chết lặng.

Là tôi?

…….

Chapter
1 Chương 1: Tú Tú
2 Chương 2: Chuyện kỳ Lạ
3 Chương 3: Biến Mất
4 Chương 4: Chiếc Giếng Cạn
5 Chương 5: Quay Về
6 Chương 6: Cô nhi
7 Chương 7: Canh Giữ Bên Quan Tài
8 Chương 8: Quay Về
9 Chương 9: Cảnh Nguy Khốn
10 Chương 10: Sống Hay Là Chết
11 Chương 11: Âm Binh
12 Chương 12: Đường Đêm
13 Chương 13: Ngửi Hương
14 Chương 14: Dương Khí
15 Chương 15: Tóc Bạc
16 Chương 16: Kiên Trì
17 Chương 17: Lời Nhắn
18 Chương 18: Những Tấm Ảnh
19 Chương 19: Huyết Thực
20 Chương 20: Cái Bẫy
21 Chương 21: Ngoài Ý Muốn
22 Chương 22: Trẻ Con
23 Chương 23: Thần Giữ Cửa
24 Chương 24: Vĩnh Dạ
25 Chương 25: Ăn người
26 Chương 26: Miếu thờ
27 Chương 27: Nỗi sợ hãi
28 Chương 28: Gõ cửa
29 Chương 29: Thất vọng
30 Chương 30: Mất tích
31 Chương 31: Thành phố ma
32 Chương 32: Tượng đá
33 Chương 33: Đầu người
34 Chương 34: Nghi hoặc
35 Chương 35: Ngốc nghếch
36 Chương 36: Canh thịt
37 Chương 37: Trứng trùng
38 Chương 38: Cửa đồng
39 Chương 39: Tượng đồng
40 Chương 40: Mặt người
41 Chương 41: Bước đường cùng
42 Chương 42: Giang Lưu
43 Chương 43: Cố nhân
44 Chương 44: Trứng người
45 Chương 45: Từ Phúc
46 Chương 46: Vĩnh cửu
47 Chương 47: Quay lại
48 Chương 48: Bể máu
49 Chương 49: Đứa bé
50 Chương 50: Lừa dối
51 Chương 51: Sụp đổ
52 Chương 52: Điên cuồng
53 Chương 53: Tàn sát
54 Chương 54: Cách thức
55 Chương 55: Vân Nam
56 Chương 56: Lệ Giang
57 Chương 57: Xác chết người phụ nữ
58 Chương 58: Cắn rứt
59 Chương 59: Kì lạ
60 Chương 60: Dụ dỗ
61 Chương 61: Ác ma
62 Chương 62: Hồi phục
63 Chương 63: Bộ xương
64 Chương 64: Im miệng
65 Chương 65: Về nhà
66 Chương 66: Long Tâm
67 Chương 67: Mưa lớn
68 Chương 68: Đêm tối
69 Chương 69: Vượt qua
70 Chương 70: Phế vật
71 Chương 71: Ngôi làng bị nguyền rủa
72 Chương 72: Cái kéo
73 Chương 73: Thảm sát
74 Chương 74: Đường cùng
75 Chương 75: Nội quỷ
76 Chương 76: Cứu binh
77 Chương 77: Hồng hoang
78 Chương 78: Khách tới
79 Chương 79: Tư cách
80 Chương 80: Tuyên cáo
81 Chương 81: Đột phá
82 Chương 82: Kim hoa
83 Chương 83: Vô phong
84 Chương 84: Cố nhân
85 Chương 85: Tin dữ
86 Chương 86: Khép lại
87 Chương 87: Núi đao
88 Chương 88: Tiện nhân
89 Chương 89: Súc sinh
90 Chương 90: Trốn tránh
91 Chương 91
92 Chương 92: Phá pháp
93 Chương 93: Gọi hồn
94 Chương 94: Không muốn
95 Chương 95: Hoa Sơn
96 Chương 96: Kẻ mạnh
97 Chương 97: Định Lô
98 Chương 98: Hồng Tuyết
99 Chương 99: Xung đột
100 Chương 100: Cửu trọng
101 Chương 101: Song tử
102 Chương 102: Đối thoại
103 Chương 103: Sát kiếm
104 Chương 104: Phá Tâm
105 Chương 105: Quỷ kiếm
106 Chương 106: Trò chơi
107 Chương 107: Băng Hỏa
108 Chương 108: Ra sân
Chapter

Updated 108 Episodes

1
Chương 1: Tú Tú
2
Chương 2: Chuyện kỳ Lạ
3
Chương 3: Biến Mất
4
Chương 4: Chiếc Giếng Cạn
5
Chương 5: Quay Về
6
Chương 6: Cô nhi
7
Chương 7: Canh Giữ Bên Quan Tài
8
Chương 8: Quay Về
9
Chương 9: Cảnh Nguy Khốn
10
Chương 10: Sống Hay Là Chết
11
Chương 11: Âm Binh
12
Chương 12: Đường Đêm
13
Chương 13: Ngửi Hương
14
Chương 14: Dương Khí
15
Chương 15: Tóc Bạc
16
Chương 16: Kiên Trì
17
Chương 17: Lời Nhắn
18
Chương 18: Những Tấm Ảnh
19
Chương 19: Huyết Thực
20
Chương 20: Cái Bẫy
21
Chương 21: Ngoài Ý Muốn
22
Chương 22: Trẻ Con
23
Chương 23: Thần Giữ Cửa
24
Chương 24: Vĩnh Dạ
25
Chương 25: Ăn người
26
Chương 26: Miếu thờ
27
Chương 27: Nỗi sợ hãi
28
Chương 28: Gõ cửa
29
Chương 29: Thất vọng
30
Chương 30: Mất tích
31
Chương 31: Thành phố ma
32
Chương 32: Tượng đá
33
Chương 33: Đầu người
34
Chương 34: Nghi hoặc
35
Chương 35: Ngốc nghếch
36
Chương 36: Canh thịt
37
Chương 37: Trứng trùng
38
Chương 38: Cửa đồng
39
Chương 39: Tượng đồng
40
Chương 40: Mặt người
41
Chương 41: Bước đường cùng
42
Chương 42: Giang Lưu
43
Chương 43: Cố nhân
44
Chương 44: Trứng người
45
Chương 45: Từ Phúc
46
Chương 46: Vĩnh cửu
47
Chương 47: Quay lại
48
Chương 48: Bể máu
49
Chương 49: Đứa bé
50
Chương 50: Lừa dối
51
Chương 51: Sụp đổ
52
Chương 52: Điên cuồng
53
Chương 53: Tàn sát
54
Chương 54: Cách thức
55
Chương 55: Vân Nam
56
Chương 56: Lệ Giang
57
Chương 57: Xác chết người phụ nữ
58
Chương 58: Cắn rứt
59
Chương 59: Kì lạ
60
Chương 60: Dụ dỗ
61
Chương 61: Ác ma
62
Chương 62: Hồi phục
63
Chương 63: Bộ xương
64
Chương 64: Im miệng
65
Chương 65: Về nhà
66
Chương 66: Long Tâm
67
Chương 67: Mưa lớn
68
Chương 68: Đêm tối
69
Chương 69: Vượt qua
70
Chương 70: Phế vật
71
Chương 71: Ngôi làng bị nguyền rủa
72
Chương 72: Cái kéo
73
Chương 73: Thảm sát
74
Chương 74: Đường cùng
75
Chương 75: Nội quỷ
76
Chương 76: Cứu binh
77
Chương 77: Hồng hoang
78
Chương 78: Khách tới
79
Chương 79: Tư cách
80
Chương 80: Tuyên cáo
81
Chương 81: Đột phá
82
Chương 82: Kim hoa
83
Chương 83: Vô phong
84
Chương 84: Cố nhân
85
Chương 85: Tin dữ
86
Chương 86: Khép lại
87
Chương 87: Núi đao
88
Chương 88: Tiện nhân
89
Chương 89: Súc sinh
90
Chương 90: Trốn tránh
91
Chương 91
92
Chương 92: Phá pháp
93
Chương 93: Gọi hồn
94
Chương 94: Không muốn
95
Chương 95: Hoa Sơn
96
Chương 96: Kẻ mạnh
97
Chương 97: Định Lô
98
Chương 98: Hồng Tuyết
99
Chương 99: Xung đột
100
Chương 100: Cửu trọng
101
Chương 101: Song tử
102
Chương 102: Đối thoại
103
Chương 103: Sát kiếm
104
Chương 104: Phá Tâm
105
Chương 105: Quỷ kiếm
106
Chương 106: Trò chơi
107
Chương 107: Băng Hỏa
108
Chương 108: Ra sân