Chương 38: Mới có tám con sư tử?

Nam tử giữ cửa cũng bị một màn này làm cho hoá đá, lúc này lại có hai con sư tử đang chậm rãi đi đến vị trí Mộ Giai Nam: “Đại sự không ổn, người sấm quan có nguy hiểm!” Hơn nữa không khó tưởng tượng, tám con sư tử nếu đồng thời công kích, người này chắn chắn sẽ mất mạng. Thủ quan nam tử cũng quên giải huyệt đạo cho Thu anh Đào, hắn cấp tốc chạy đi tìm các sư huynh đến hỗ trợ áp chế đàn sư tử.

Mộ Giai Nam thần sắc trấn định như lúc ban đầu, hắn giơ cây đuốc nhìn chung quanh một vòng: “một, hai, … Mới có tám con sao?” Mộ Giai Nam trong mắt xẹt qua một tia bất mãn, hắn dùng hết mấy cây đuốc vậy mà mới dụ được có tám con sư tử, nguyên bản hắn muốn tiết kiệm thời gian làm một trận, ai.

Thôi hắn đành giết tám con sư tử này trước vậy… Mộ Giai Nam mâu trung lạnh lùng, ném cây đuốc lên giữa không trung, đám sư tử nháy mắt thấy có được cơ hội săn mồi, nhất thời chen chúc đánh về phía Mộ Giai Nam…

Thu anh Đào ở tầng trên há mồm thở dốc không thể hô hấp bình thường, nàng cảm giác tứ chi máu lạnh như sắp đóng băng, môi bị nàng dùng răng cắn đến chảy máu, sợ hãi và bất an làm thân thể nàng run run…

Trong bóng đêm, nàng không nhìn rõ vị trí Mộ Giai Nam. Kỳ thật hắn trong lúc vứt cây đuốc lên cũng đã di chuyển vị trí, sư tử tuy dũng mãnh nhưng cũng chỉ là dã thú, tám con sư tử cùng lao vào va chạm nhau, thừa dịp mấy con sư tử đầu óc còn choáng váng, Mộ Giai Nam lấy động tác mau lẹ rút ra song đao, một cái xoay người rơi xuống đất, chuẩn xác chém đứt yết hầu bốn con sư tử. Khi bốn con sư tử ngã xuống đất; phát ra tiếng vang chấn động sơn cốc; cây đuốc lại vững vàng rơi vào trong tay Mộ Giai Nam.

Nguồn sáng lại chiếu sáng lên mặt, Thu anh Đào cũng có một tia thanh tỉnh nhìn về phía Mộ Giai Nam, nàng hô hấp dồn dập, nhưng hai mắt dần dần mơ hồ nhìn không rõ … Mộ Giai Nam không có việc gì, cái loại vui mừng này không có ngôn ngữ nào diễn tả được, không người có thể lý giải giờ phút này nàng có bao nhiêu thống khổ, nàng nhìn Mộ Giai Nam liều chết chiến đầu với dã thú, mà bản thân nàng lại kêu không ra tiếng, khóc không thành lời, thậm chí tay chân cũng không cử động được, áp lực trầm trọng khiến nàng muốn điên lên.

Thu anh Đào trong lòng một lần lại một lần cầu trời phù hộ, bỗng nhiên trước mắt nàng tối sầm, hôn mê bất tỉnh, nhưng ngón tay nàng vẫn nắm chặt, nàng rất muốn lao ra thay hắn đỡ một vòng lại một vòng công kích… Mộ Giai Nam, ngươi nhất định phải bình an vô sự, xin ngươi.

Sư tử là loài động vật có linh tính cao, một phương pháp dùng hai lần sẽ mất đi hiệu lực, đương nhiên, Mộ Giai Nam cũng hiểu được điểm ấy. hắn bên ngoài thần thái tự nhiên, nhưng trong lòng lại tính nhẩm xem hắn còn bao nhiêu thời gian, đại khái nén nhang chắc đã cháy được một nữa rồi, một khi đến thời gian quy định mà hắn chưa tìm được Nữu Nữu, nha đầu kia nhất định rất hợp với khẩu vị sư tử… Tình thế cấp bách.

Nghĩ như thế, Mộ Giai Nam cảm thấy hắn làm lãng phí một nữa thời gian, hắn đem cây đuốc ném về phía trước, bốn con sư tử nghĩ là hắn lại đùa giỡn dùng hoa chiêu, cho nên vẫn đứng im một chỗ quan sát, mà Mộ Giai Nam đột nhiên bật người đạp vào vách động, hắn nắm chặt song đao trong tay lao xuống đem lưỡi đao chém vào yết hầu hai con sư tử, chỉ nghe hai con sư tử thống khổ tru lên, “Đông! … Đông! …” Sau đó là hai tiếng ngã sấp xuống. Còn lại hai con sư tử thấy thế cũng không công kích Mộ Giai Nam, mà là lui về phía sau… Mộ Giai Nam cũng không nghĩ để hai con sư tử chạy trốn, hắn rút ra song đao, hai tay mở ra, trong tay ánh đao chợt loé, đoạt đi sinh mạng hai con sư tử.

Khi tám con sư tử toàn bộ tử vong, đàn sư tử đang bị nhốt tựa hồ đã biết được tin đồng bạn chết thảm, bọn chúng cũng không hề kêu gào bừa bãi, thậm chí còn bất động cuộn mình thành một chỗ, cái gọi là kẻ mạnh sẽ thắng kẻ yếu, đó chính là quy luật của thiên nhiên, chúng nó cũng sẽ e ngại người mạnh mẽ, cùng lúc đó, trong động tức khắc hiện ra một mảnh tĩnh lặng.

Leng keng… một tiếng vật kim loại rơi xuống đất, động tĩnh rất nhỏ xuyên qua yên lặng, Mộ Giai Nam cảnh giác giơ lên song đao phòng bị, hắn nhìn theo phương hướng âm thanh phát ra từ từ đi đến…

Mà đám sư huynh đệ đang nhìn trộm cũng vội vàng định thần, bọn họ cơ hồ nhìn đến choáng váng, căn bản họ định giúp vị sấm quan này thoát khỏi miệng sư tử, nhưng khi bọn họ đến nơi lại thấy nằm dưới đất là xác của tám con sư tử… Tám con sư tử đó nha. Trong đó, có một vị tiểu sư đệ con mắt trợn lên, ngồi xổm xuống khó có thể tin nhẹ giọng hỏi sư huynh: “Trời ạ! Này vị sấm quan này cũng quá cường hãn đi, ra tay chẳng những vừa chuẩn vừa ngoan, hơn nữa còn trong nửa nén nhanh mà giết được tám con sư tử, mà hắn làm sao có thể đoán được chính xác yết hầu của sư tử trong bong đêm chứ?!”

“Nữ tử té xỉu rồi…” một vị sư huynh khác mặt không chút thay đổi chỉ chỉ Thu anh Đào, sau đó hắn giải huyệt cho Thu anh Đào. Lại nói, lúc nãy bọn họ chỉ lo quan sát vị sấm quan làm cách nào giết được tám con sư tử, nhưng trong bóng đêm bọn họ thật sự thấy không rõ vị sấm quan đã ra chiêu như thế nào, bọn họ chỉ biết mấy con sư tử còn sống đã sợ tới mức tè ra quần, cho nên cũng không ai đi quản sống chết của Thu anh Đào.

Đoàn người vừa định đem Thu anh Đào ra khỏi huyệt động, tiểu sư đệ lại kinh hoảng kêu lên: “Sấm quan giả cư nhiên vẫn đứng ở phía dưới không đi, hắn làm sao biết chúng ta ở đây rình xem hắn?”

“Chắc là trùng hợp, cho dù hắn cường hãn cũng không có khả năng thiên lý nhãn…” Sư huynh mặt không chút thay đổi kết luận nói.

“Vẫn là sư huynh kiến thức rộng rãi!” Tiểu sư đệ nhếch lên ngón tay cái tán thưởng, sau đó mới yên tâm lớn mật nhìn về phía tình hình bên dưới ——

… Mộ Giai Nam cẩn thận ngồi xổm xuống sờ soạng một lát, hắn cảm thấy ngón tay chợt lạnh, Mộ Giai Nam tức khắc nhặt lên một thiết hoàn, hắn sờ sờ thiết hoàn, ngón tay thong thả gắt gao nắm chặt, đồng thời hắn đột nhiên ngẩng đầu… Bởi vì hắn sờ được, đây là chiếc nhẫn do hắn tự tay đeo cho Ngưu Nữu Nữu, mà hắn từng cố ý không nói ra cách tháo chiếc nhẫn này với nàng, thật ra chiếc nhẫn này rất đặc biệt: kim loại để làm nhẫn gặp nóng sẽ nhỏ lại, gặp lạnh sẽ to ra, hiện tại chiếc nhẫn vừa vặn tương phản, gặp lạnh sẽ rộng ra… Chứng minh thân thể Ngưu Nữu Nữu đột nhiên chuyển lạnh cho nên nhẫn mới rơi khỏi tay nàng.

Mộ Giai Nam dĩ nhiên không dám lại phỏng đoán, trong mắt hắn lửa giận thiêu đốt, đạp lên vách tường đột nhiên nhảy lên, khi ngón tay chạm vào vị trí đỉnh động, hắn nhanh chóng nắm lấy thạch bích bên cạnh chống đỡ thân thể mà nhảy lên, mà khi hắn lên được tầng thứ hai, vị tiểu sư đệ đang nhìn trộm kia đơ ra như phỗng, tiểu sư đệ trợn mắt há hốc mồm mà ngã ngồi trên đất…”A a a! Sấm quan giả thực sự có thiên nhãn a!” (mấy anh chết chắc)

Những người còn lại vẫn chưa hết bàng hoàng khi Mộ Giai Nam chẳng những thuận lợi qua cửa mà còn tìm được mật đạo xuất khẩu, bọn họ liền bất động nghẹn họng nhìn trân trối… Mộ Giai Nam thần sắc ngưng trọng, hắn không để ý tới mấy ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, hắn chỉ chú ý bóng dáng người đang nằm dưới đất phía sau một gương mặt xa lạ… Mộ Giai Nam bước nhanh đi lên, vừa đi vừa phát ra mệnh lệnh: “Đều cút ngay cho ta.”

Thủ quan sư huynh đệ biết được sấm quan giả đang nổi nóng, càng biết được cho dù sư huynh đệ bọn họ có liên thủ cũng không phải là đố thủ của sấm quan giả, thậm chí còn phải nói là kém xa, cho nên bọn họ tự giác tránh qua một bên.

“Tiểu nương tử nhà ngươi không có việc gì, chỉ là nhìn ngươi giết sư tử mà khẩn trương té xỉu mà thôi.” Tiểu sư đệ nhìn Mộ Giai Nam bắn ra ánh mắt sùng bái.

Mộ Giai Nam không để ý tới bọn họ, trước tiên hắn kiểm tra mạch đập cho Ngưu Nữu Nữu, đợi xác định nàng thật sự là té xỉu, hắn mới thở dài một cái, khóe miệng cong lên một chút an tâm nhẹ cười… Mộ Giai Nam ôm lấy Ngưu Nữu Nữu, đi ra cửa động, sau đó tìm nơi có ánh mặt trời chiếu vào khoanh chân mà ngồi, hắn đem bàn tay lạnh như băng của nàng nắm chặt trong lòng bàn tay… Mà thân thể của nàng vẫn lạnh như băng, Mộ Giai Nam trong mắt tràn đấy lo lắng, hắn đem Ngưu Nữu Nữu ôm vào trong lòng, ý đồ muốn dùng thân thể của hắn sưởi ấm cho nàng, hắn cũng muốn nói cho biết nàng, hắn nói được thì làm được, hắn đã tới cứu nàng.

… không biết qua bao lâu, ánh nắng ôn hoà chiếu vào người Thu anh Đào, nàng suy yếu mở mắt ra… Cảm giác nàng đang cuộn mình trong một vòng ngực ấm áp, hơi thở quen thuộc, nàng hai tay vô lực chậm rãi vòng ra sau lưng Mộ Giai Nam, nàng tựa hồ không thể xác định mình có phải đang nằm mơ hay không… Lời cầu nguyện của nàng thật sự linh nghiệm sao? Mộ Giai Nam thật sự bình an sao? Nàng nhớ rõ trước khi nàng hôn mê còn có bốn con sư tử giơ răng nanh muốn tấn công Mộ Giai Nam…

Mộ Giai Nam cảm thấy một đôi tay nhỏ bé đang vuốt ve lưng mình, hắn không khỏi tà môi cười, nếu nàng đã tỉnh hắn nên buông nàng ra, tuy nghĩ vậy nhưng hắn lại không thể buông tay, hắn gắt gao ôm nàng vào lòng, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi lên hai người, ấm áp, hoà thuận, vui vẻ coi như một đoàn nhiệt liệt hỏa.

Thu anh Đào dựa vào lòng ngực Mộ Giai Nam, nàng có thể nghe được tiếng tim đập vững vàng của hắn, nàng thế này mới an tâm cười cười, hắn thật sự còn sống, đúng vậy, nàng từng nói, hắn là nam nhân rất kêu ngạo.

… một ngón tay nâng cằm nàng lên, Thu anh Đào ánh mắt mơ màng, nàng lại đối mặt với gương mặt yêu mị, nàng có cảm giác bất đồng, trừ bỏ dung nhan hoàn mỹ còn có thêm vài phần ôn nhu. Khi môi hắn tới gần bên môi nàng, đầu nàng trống rỗng, không tự chủ được nhắm mắt lại…

“Khụ khụ, đại hiệp ngươi đã qua cửa thành công!” Tiểu sư đệ bị các sư huynh đẩy lên báo cáo, bọn họ đều là đồng nam sao có thể nhìn cảnh nóng bỏng như vậy được chứ.

(Mỗ Nam: Gừ Gừ!!!đừng cản ta, ta muốn giết người. Hắc phong: Nam ca để đó cho muội, hai người cứ tiếp tục…xách dao rượt)

Mà khi hai phiến môi sắp chạm vào nhau, bị lời nhắc nhở của những khán giả xung quanh làm thức tỉnh, Mộ Giai Nam môi cứng đờ, hắn lập tức buông Thu anh Đào ra, vội vàng đứng lên… Thần sắc Mộ Giai Nam có chút không được tự nhiên, hắn cũng biết người hắn ôm sắp trở thành thê tử của người khác, vậy mà hắn còn xúc động muốn hôn nàng, hắn nhất định là lo lắng quá mà bị điên mất rồi.

Lúc này Thu anh Đào mới cảm thấy xấu hổ, nàng không được tự nhiên nắm chặt góc áo… Nàng thật sự là háo sắc mà, lại bị tiểu yêu nghiệt mê hoặc, đừng quên ngươi sắp gả cho Thất Vương gia a, mau tỉnh lại đi Thu anh Đào.

Mộ Giai Nam điều chỉnh cảm xúc, sau đó hắn dung ánh mắt không có thiện chí nhìn những sư huynh đệ thủ quan, hắn cần xác định một chuyện, nếu là thật hắn nhất định sẽ không lưu tình, hắn sẽ cho mấy người trước mắt đi làm bạn với mấy con sư tử vừa rồi…”Nếu trong thời gian quy định mà ta chưa tìm được nàng, các ngươi sẽ đem nàng làm thức ăn cho sư tử, phải không?”

“Đại hiệp hiểu lầm rồi, lúc đầu khi đưa giới hạn thời gian cho người, ta đã nói rất rõ ràng a…” Tiểu sư đệ vội vàng lôi vị sư huynh lúc trước ra quy định với Mộ Giai Nam, vị sư huynh kia lập tức bình tĩnh nói lại một lần nữa: “Ngươi cũng nhìn thấy chỗ này có ba mươi sáu huyệt động, mà vị nữ tử kia bị giam giữ ở một trong số đó, trong đó có mười tám huyệt động bên trong có dã thú thường lui tới, nếu ngươi trong thời gian một nén nhang mà không tìm được vị nữ tử kia… Trong huyệt động sẽ thả ra một đàn sư tử đói khát đã lâu.”

“…” Mộ Giai Nam khóe miệng co giật, lúc ấy hắn lòng nóng như lửa đốt, làm gì rảnh rỗi mà đi phân tích mấy câu đó chứ? … Nữ tử bị giam ở một động trong ba mươi sáu huyệt động, quả thật hắn chưa nói sẽ thả sư tử vào trong động giam giữ Thu anh Đào! Lời nói dễ làm người ta hiểu lầm, báo hại hắn khẩn trương quá hoá liều, hắn tính một lần giải quyết hết mười tám con sư tử. Mộ Giai Nam cũng biết nếu mười tám con sư tử cùng tấn công một lượt, hắn nhất định sẽ có nguy hiểm, cũng không đến mức phải mất mạng, nhưng bị thương là điều không tránh khỏi.

Tuy bọn họ đã giải thích rõ ràng, nhưng tội hù dọa Nữu Nữu thì phải trừng phạt. Mộ Giai Nam giơ lên nụ cười lạnh, hắn hoạt động gân cốt, đi đến gần năm vị thủ quan, bẻ ngón tay “răng rắc, răng rắc”… Mấy sư huynh đệ thủ quan nhìn ra được Mộ Giai Nam muốn ra tay, lập tức bày trận pháp…

một khắc sau, trong khe núi truyền ra từng tiềng kêu thảm thiết: “A… Nga… A… Sấm quan giả xuống tay rất nặng a… Đại hiệp dạy ta võ công đi, a đau…”

“…” Thu anh Đào thấy bọn họ nhe răng trợn mắt té ngã trên đất: Nàng “không đành lòng nhìn” đành ngoảnh mặt làm ngơ, chậc chậc, nàng không thể thấy máu nha… Thu anh Đào vụng trộm che miệng cười, xứng đáng, ai kêu bọn họ không tốt, dám bắt nạt nàng! Mộ Giai Nam đừng dừng tay, dùng sức đánh đi, oa ha ha.

Chapter
1 Chương 1: Nhất Xuống địa ngục và xuyên không, ngươi chọn một
2 Chương 1-2: Xuống địa ngục hoặc xuyên qua, ngươi chọn một
3 Chương 2: Xuất môn vì gặp sắc lang
4 Chương 3: Núi có sơn tặc là chuyện thường tình
5 Chương 4: Sơn tặc cũng cần sinh tồn mà
6 Chương 5: Sắc lang đột kích
7 Chương 6: Nước tới đắp đất chặn, kẻ địch đến con nhóc chắn
8 Chương 7: Trộm gà không được còn mất nắm gạo
9 Chương 8: Không bị thương coi như không đánh nhau
10 Chương 9: Tay cầm tay, xuống núi
11 Chương 10: Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng
12 Chương 11: Công ty vận chuyển xuất phát thôi
13 Chương 12: Đúng là đến phá rối
14 Chương 13: Tất cả đều là dâm tặc, giang hồ Gì thế này?
15 Chương 14: Cũng may, cũng may
16 Chương 15: “Dã thú” hung mãnh!
17 Chương 16: Hành động ám sát có tố chất nhất
18 Chương 17: Ngàn cân treo sợi tóc, ngày đính ước
19 Chương 18: Bắt không được nam nhân, tìm bà mối
20 Chương 19: Không thể ra tay đánh người tươi cười
21 Chương 20: Nghe được tin tức không nên nghe
22 Chương 21: Mê huyễn nhẫn
23 Chương 22: Không thể gặp gỡ trước hôn nhân
24 Chương 23: Tưởng phiết thanh, lại phiết không rõ
25 Chương 24: Tìm a tìm a, tìm cái cớ
26 Chương 25: Tự mình đưa tiễn
27 Chương 26: Sơn tặc đưa trại chủ xuống núi
28 Chương 27: Cổ đại cũng có fan đoàn
29 Chương 28: Đánh giá cầu độc mộc
30 Chương 29: Giữa đường bị cướp thịt nướng
31 Chương 30: Không quỳ xuống, sẽ không kết thúc!
32 Chương 31: Non xanh nước biếc, tình thơ ý hoạ
33 Chương 32: Bọn họ là đến kiếm chuyện
34 Chương 33: Giống như đánh tiểu quái thú
35 Chương 34: “Khủng bố” thôn lão nhân
36 Chương 35: Kẻ thù gặp lại trừng mắt nhìn nhau
37 Chương 36: Mây mù bên trong đạp nhụy hoa
38 Chương 37: Quay cuồng quá long
39 Chương 38: Mới có tám con sư tử?
40 Chương 39: Ta so với ngươi càng mị lực hơn
41 Chương 40: Một đôi khẩu thị tâm phi (nói một đường nghĩ một nẻo)
42 Chương 41: Gục cùng vồ đến
43 Chương 42: Nói dối thiện ý
44 Chương 43: Ngồi trên dây thừng 30 năm
45 Chương 44: Ai vì ai liều mạng?
46 Chương 45: Cửa này “Tuyệt kỹ” rất cao!
47 Chương 46: “Thị long” tồn tại
48 Chương 47: Như hoa
49 Chương 48: Ám khí, ám khí
50 Chương 49: Nương của ngươi! …Khoẻ không?
51 Chương 50: Chuyện đơn giản, tưởng phức tạp
52 Chương 51: Nhạc khúc đại diện lòng ta
53 Chương 52: Không thể trốn tránh chân tình
54 Chương 53: Ba ngày ba đêm
55 Chương 54: Thắng, gả cho ta
56 Chương 55: Nương của ngươi! …Nàng ở nơi nào?
57 Chương 56: Lão nhân! Quay lại nói cho rõ ràng
58 Chương 57: “Gật đầu” và “Lắc đầu “
59 Chương 58: Thượng phòng hạ phòng bếp
60 Chương 59: Hò hét, phá rống mà ra!
61 Chương 60: Một phong thư xa nhau + hồi hoàng thành
62 Chương 61: Hồi hoàng thành
63 Chương 62: Động cơ giết người của Ngưu Đại Ngưu
64 Chương 63: Tiến cung diện thánh
65 Chương 64: Thất vương gia, rung động ?
66 Chương 65: Vì yêu buông tay
67 Chương 66: Xuyên qua là trùng hợp sao?
68 Chương 67: Kế đánh tráo
69 Chương 68: Có chuyện xảy ra
70 Chương 69: Xoay chuyển Càn Khôn!
71 Chương 70: Thỉnh gọi ta, phản tặc vương
72 Chương 71: Sắc nữ nổi giận
73 Chương 72: Trên bàn cơm “Đánh giá “
74 Chương 73: Tiên hạ thủ vi cường
75 Chương 74: Gục! Ta phác! . . .
76 Chương 75: Nhất chùy định giang sơn . . .
77 Chương 76: Thần tiên quyến lữ (kết thúc) . . .
Chapter

Updated 77 Episodes

1
Chương 1: Nhất Xuống địa ngục và xuyên không, ngươi chọn một
2
Chương 1-2: Xuống địa ngục hoặc xuyên qua, ngươi chọn một
3
Chương 2: Xuất môn vì gặp sắc lang
4
Chương 3: Núi có sơn tặc là chuyện thường tình
5
Chương 4: Sơn tặc cũng cần sinh tồn mà
6
Chương 5: Sắc lang đột kích
7
Chương 6: Nước tới đắp đất chặn, kẻ địch đến con nhóc chắn
8
Chương 7: Trộm gà không được còn mất nắm gạo
9
Chương 8: Không bị thương coi như không đánh nhau
10
Chương 9: Tay cầm tay, xuống núi
11
Chương 10: Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng
12
Chương 11: Công ty vận chuyển xuất phát thôi
13
Chương 12: Đúng là đến phá rối
14
Chương 13: Tất cả đều là dâm tặc, giang hồ Gì thế này?
15
Chương 14: Cũng may, cũng may
16
Chương 15: “Dã thú” hung mãnh!
17
Chương 16: Hành động ám sát có tố chất nhất
18
Chương 17: Ngàn cân treo sợi tóc, ngày đính ước
19
Chương 18: Bắt không được nam nhân, tìm bà mối
20
Chương 19: Không thể ra tay đánh người tươi cười
21
Chương 20: Nghe được tin tức không nên nghe
22
Chương 21: Mê huyễn nhẫn
23
Chương 22: Không thể gặp gỡ trước hôn nhân
24
Chương 23: Tưởng phiết thanh, lại phiết không rõ
25
Chương 24: Tìm a tìm a, tìm cái cớ
26
Chương 25: Tự mình đưa tiễn
27
Chương 26: Sơn tặc đưa trại chủ xuống núi
28
Chương 27: Cổ đại cũng có fan đoàn
29
Chương 28: Đánh giá cầu độc mộc
30
Chương 29: Giữa đường bị cướp thịt nướng
31
Chương 30: Không quỳ xuống, sẽ không kết thúc!
32
Chương 31: Non xanh nước biếc, tình thơ ý hoạ
33
Chương 32: Bọn họ là đến kiếm chuyện
34
Chương 33: Giống như đánh tiểu quái thú
35
Chương 34: “Khủng bố” thôn lão nhân
36
Chương 35: Kẻ thù gặp lại trừng mắt nhìn nhau
37
Chương 36: Mây mù bên trong đạp nhụy hoa
38
Chương 37: Quay cuồng quá long
39
Chương 38: Mới có tám con sư tử?
40
Chương 39: Ta so với ngươi càng mị lực hơn
41
Chương 40: Một đôi khẩu thị tâm phi (nói một đường nghĩ một nẻo)
42
Chương 41: Gục cùng vồ đến
43
Chương 42: Nói dối thiện ý
44
Chương 43: Ngồi trên dây thừng 30 năm
45
Chương 44: Ai vì ai liều mạng?
46
Chương 45: Cửa này “Tuyệt kỹ” rất cao!
47
Chương 46: “Thị long” tồn tại
48
Chương 47: Như hoa
49
Chương 48: Ám khí, ám khí
50
Chương 49: Nương của ngươi! …Khoẻ không?
51
Chương 50: Chuyện đơn giản, tưởng phức tạp
52
Chương 51: Nhạc khúc đại diện lòng ta
53
Chương 52: Không thể trốn tránh chân tình
54
Chương 53: Ba ngày ba đêm
55
Chương 54: Thắng, gả cho ta
56
Chương 55: Nương của ngươi! …Nàng ở nơi nào?
57
Chương 56: Lão nhân! Quay lại nói cho rõ ràng
58
Chương 57: “Gật đầu” và “Lắc đầu “
59
Chương 58: Thượng phòng hạ phòng bếp
60
Chương 59: Hò hét, phá rống mà ra!
61
Chương 60: Một phong thư xa nhau + hồi hoàng thành
62
Chương 61: Hồi hoàng thành
63
Chương 62: Động cơ giết người của Ngưu Đại Ngưu
64
Chương 63: Tiến cung diện thánh
65
Chương 64: Thất vương gia, rung động ?
66
Chương 65: Vì yêu buông tay
67
Chương 66: Xuyên qua là trùng hợp sao?
68
Chương 67: Kế đánh tráo
69
Chương 68: Có chuyện xảy ra
70
Chương 69: Xoay chuyển Càn Khôn!
71
Chương 70: Thỉnh gọi ta, phản tặc vương
72
Chương 71: Sắc nữ nổi giận
73
Chương 72: Trên bàn cơm “Đánh giá “
74
Chương 73: Tiên hạ thủ vi cường
75
Chương 74: Gục! Ta phác! . . .
76
Chương 75: Nhất chùy định giang sơn . . .
77
Chương 76: Thần tiên quyến lữ (kết thúc) . . .