Chương 17: Quân cờ

Đêm đến, tại Lưỡng Nghi điện phía bắc Thần Long điện, Nam Hải chân nhân và các đệ tử đang luyện đan cầu phúc cho Ngụy Chương.

Trong điện sương khói lượn lờ, Nam Hải chân nhân vừa múa may kiếm gỗ đào trước lò luyện đan, vừa ê a niệm những chú ngữ khó hiểu. Phía sau gã, mấy chục đệ tử chân truyền cũng đang tụng những câu từ lạ lùng kia không dứt miệng.

Lưu Thính Huyền đứng bói bên cạnh Ngụy Chương. Gã vừa bấm tay tính toán vừa xem Nam Hải chân nhân và đám đệ tử biểu diễn, khóe mắt giật giật.

Ngụy Chương ngày nào cũng phải ăn một viên "Trường mệnh tiên đan", lại còn phải nghe bói một quẻ xem mọi sự có thuận lợi hay không.

Mà đám Nam Hải chân nhân lại là bọn giang hồ bịp bợm, kiếm ăn bằng cách lừa đảo hãm hại. Những đệ tử kia cũng chỉ cần ra giá cao là mua được cái danh "đệ tử chân truyền của Nam Hải chân nhân", tiến cung cùng nhảy múa.

Chính Lưu Thính Huyền cũng là một trong số đó, chẳng qua hiện giờ chuyển từ luyện đan thành xem bói thôi.

Còn đan dược trong lò chẳng qua là chu sa trộn cùng với ngũ thạch tán và một ít dược thảo rẻ tiền thôi.

Có sống lâu trăm tuổi được không thì Lưu Thính Huyền không biết, nhưng ăn mấy thứ đó thêm vài năm nữa thì thực sự sẽ toi mạng.

Ngụy Chương nghiện thứ đan dược này, một ngày không ăn thì cả người khó chịu.

Nửa canh giờ sau, cuối cùng Nam Hải chân nhân và chúng đệ tử cũng luyện xong, cái đầu mập mạp lắc lư, gã lấy đan dược trong lò ra, cung kính dâng lên.

Ngụy Chương vui sướng vô cùng, nuốt viên thuốc kia vào bụng, thở dài thỏa mãn rồi nằm ườn ra ngai vàng.

Lưu Thính Huyền cụp mắt không dám nhìn, tiếp tục xem bói, nghĩ đến việc hôm nay Từ thái úy phái người đưa tin tới, hít sâu một hơi.

Chẳng bao lâu sau, Ngụy Chương quay đầu nhìn Lưu Thính Huyền, "Lưu khanh, hôm nay quẻ tượng như thế nào?"

Lưu Thính Huyền chau mày, ra vẻ sắp có chuyện không hay, chỉ vào quẻ tượng nói, "Bệ hạ, quẻ này cho thấy có người đang giấu giếm ngài!"

Lưu Thính Huyền nói rất nghiêm túc, còn chỉ vào quẻ tượng giải thích, dù sao Ngụy Chương cũng không biết được thật giả.

Ngụy Chương trợn mắt, ngữ khí không tốt lắm, "Che giấu ư?"

Là ai, Từ Ưng Bạch sao? Ngụy Chương còn đang suy tư thì Lưu Thính Huyền ghé sát lại, nói nhỏ để chỉ hai người nghe được, "Theo như quẻ bói, người che giấu bệ hạ đã bầu bạn bên ngài nhiều năm rồi."

Bầu bạn nhiều năm, Ngụy Chương sợ hãi cả kinh, nhìn về phía Lưu Mãng đang đứng hầu gần đó rồi lại nhìn về phía Nam Hải chân nhân, cuối cùng nâng cằm cẩn thận ngẫm nghĩ nhưng thực sự không nghĩ ra bất cứ ai, đành phải quay lại nhìn Lưu Thính Huyền, "Lưu khanh, quẻ này có cách giải không?"

Lưu Thính Huyền cau chặt mày, bấm đốt ngón tay, vô cùng nghiêm túc đáp, "Lời của Thiên Đạo, bệ hạ xuất cung sẽ biết."

"Ta sẽ sai người xúi giục Ngụy Chương xuất cung."

Dưới ánh nến, vẻ mặt Từ Ưng Bạch ôn hòa, vừa hạ cờ vừa chậm rãi giải thích, "Đến lúc đó gã sẽ tự nghi ngờ mình bị lừa."

Mai Vĩnh hít sâu một hơi, cũng hạ cờ, "Nhưng cũng chỉ là nghi ngờ, không có chứng cứ, chỉ sợ khó mà làm gã tin được."

"Đã có chứng cứ rồi," Từ Ưng Bạch hạ một quân cờ nữa, cười đến là dịu dàng, "Tiên sinh không cần lo lắng."

Đường phố Trường An lúc này là náo nhiệt nhất.

Tuy bây giờ là tháng chạp rét mướt nhưng đã gần tới giao thừa, người qua kẻ lại vô cùng tấp nập.

Hai người cùng dạo phố, Lưu Thính Huyền đưa Ngụy Chương tới Ngưỡng Khiếu Đường.

Càng tới gần, không khí lại càng náo nhiệt. Tiếng người ồn ào không dứt, một tòa lầu bị cháy một nửa vô cùng nổi bật.

Lưu Thính Huyền dẫn Ngụy Chương vào Ngưỡng Khiếu Đường, ngồi xuống một chỗ trống. Ngụy Chương sốt ruột nhìn quanh, đang định hỏi xem có phải Lưu Thính Huyền bói sai hay không thì nghe thấy tiếng chuyện trò sôi nổi ở bàn bên cạnh.

"Biết tin gì chưa, lão gia nhà Phòng thừa tướng chết rồi!"

"Sao, tưởng lão chỉ bệnh nặng thôi?"

"Lời quan gia nói mà ngươi cũng tin à?" Có người nói, "Mãn Hoa Lâu có bao nhiêu người chứng kiến kia kìa, lão tắt thở từ lâu rồi!"

Một người khác thần bí nói, "Nghe nói Phòng thừa tướng vẫn còn muốn làm quan, cố ý nói Phòng lão gia không chết, còn đốt Mãn Hoa Lâu đấy..."

"Sao có thể," Có người không tán đồng, "Bệ hạ mánh khóe thông thiên, chuyện lớn như thế sao lại không biết chứ?"

"Mánh khóe thông thiên à? Ha ha ha ha! Thật là nực cười! Người Đại Tấn ai mà không biết hoàng đế thực sự là Phòng thừa tướng và Tư Lễ Giám Lưu Mãng đại nhân chứ?"

"Chẳng phải hôm đó còn có một tên Trang Tứ nữa sao? Gã là quan trong triều mà còn không dám mở miệng đấy?"

Một bàn người say khướt cười ha hả.

Lưu Thính Huyền nhìn về phía Ngụy Chương, vẻ mặt hoàng đế bệ hạ cao cao tại thượng giờ phút này tối tăm đáng sợ, như muốn giết người.

"Trước giờ bệ hạ là người xốc nổi, đa nghi, sẽ không cho phép người khác lừa dối mình," Từ Ưng Bạch hạ cờ, vây quân của Mai Vĩnh lại, "Tối nay gã sẽ làm mọi cách để biết được đáp án, ta sẽ giúp một tay. Ngày mai lâm triều gã ắt sẽ hỏi tội Phòng Như Ý."

"Đến lúc đó, nếu Phòng Như Ý thành thật thừa nhận, được bệ hạ khai ân thì có lẽ có thể nhặt về một mạng, còn nếu không nhận," Từ Ưng Bạch lại thong thả đi một nước cờ, "Thì không thể thoát chết."

Từ Ưng Bạch ngẩng đầu nhìn Mai Vĩnh, thanh âm trong trẻo, "Mai tiên sinh nói xem gã có nhận tội không?"

Mai Vĩnh thở dài, "Đã là kẻ truy cầu phú quý trong hiểm cảnh, nếu ngay từ đầu quyết định khi quân thì sao có thể quay đầu?"

Thần Long Điện đèn đuốc sáng trưng, Ngụy Chương nổi giận đùng đùng tiến vào, trước tiên sai người hầu triệu Trang Tứ đến rồi đuổi tất cả cung nữ thái giám đi.

Lưu Mãng thấy vậy hai mắt lóe lên, sau khi lui ra liền viết vội một phong thư, kêu một thái giám tâm phúc chạy nhanh gửi đến phủ Thừa tướng.

Tiểu thái giám vội vã lên đường, khi đến một hẻm nhỏ gần phủ Thừa tướng thì sau gáy đột nhiên đau nhói, chưa kịp kêu la đã bị bịt kín mũi miệng kéo vào trong hẻm.

Phó Lăng Nghi và hai ám vệ từ trên cao nhìn xuống, lục được một phong thư trong tay áo thái giám kia. Y động tay động chân với gương mặt gã một lúc, dán một chiếc mặt nạ da người rồi hồi cung "Phục mệnh".

Mặt khác, Ngụy Chương ngồi trên long ỷ đang kiềm chế tâm tư phiền muộn, ba mươi phút sau mới thấy Trang Tứ phong trần mệt mỏi tiến vào.

Trang Tứ vẫn tương đối mơ hồ, gã chỉ là một chủ sự nho nhỏ của Hộ Bộ, sao đêm hôm khuya khoắt lại bị gọi vào cung chứ?

Ánh mắt Ngụy Chương lạnh băng, hỏi, "Trang Tứ, đêm giao thừa ngươi ở đâu?"

Trang Tứ ngẩng phắt đầu, lập tức hiểu được tại sao Ngụy Chương lại gọi mình.

Gã quỳ thẳng tắp, khấu đầu một cái rồi hiên ngang lẫm liệt đáp, "Hồi bệ hạ, đêm đó vi thần ở Mãn Hoa Lâu..."

Ngụy Chương phá lên cười, "Ngươi đã thấy gì?"

Trang Tứ thuật lại từ đầu đến cuối, Ngụy Chương càng nghe càng cau mày, cuối cùng ném vỡ tan chiếc bình sứ bên cạnh.

"Nực cười!" Tiếng quát tháo kích động xen lẫn tiếng đồ sứ vỡ, "Trẫm là hoàng đế! Vậy mà bọn chúng lại dám to gan lừa gạt trẫm!"

"Cả ngươi nữa, đồ ngu xuẩn!" Ngụy Chương cực kỳ kích động, chỉ vào Trang Tứ chửi ầm lên, lạc cả giọng, "Sao không nói cho trẫm biết!"

Trang Tứ không chút sợ hãi đáp, "Ngày ấy sau khi vi thần hỏi Phòng thừa tướng thì đã trở về viết tấu chương ngay. Thỉnh bệ hạ tra rõ xem phụ thân của Phòng thừa tướng có thật là bệnh nặng hay không."

Nói xong chính gã cũng phẫn nộ, "Nhưng dường như bệ hạ chưa hề nhận được tấu chương! Ta đã quyết định ngày mai lâm triều gián ngôn, không ngờ tối nay bệ hạ đã biết rồi!"

Ngụy Chương nghe vậy ngã ngồi trên long ỷ.

Thao túng cả tấu chương? Được... được lắm!

Còn ai vào đây nữa.

Chẳng phải là kẻ ăn ngủ ngay cạnh Tuyên Chính Điện, khoác cái danh vì gã phân ưu, Lưu Mãng đó sao.

Ngụy Chương hung hăng siết tay vịn, sai ám vệ lập tức đi giám sát phủ Phòng thừa tướng, chẳng mấy chốc đã chặn được một phong thư báo rằng đã chuyển thi thể Phòng lão gia tới đâu.

Lúc này, thi thể đang được vài ám vệ giả trang thành gia đinh hộ tống đi xa, bọn họ gãi đầu, nghĩ xem lát nữa nên giả chết thế nào cho giống.

Từ Ưng Bạch nhận lấy phong mật báo của Lưu Mãng trên tay Phó Lăng Nghi, đặt lên đầu ngọn nến, "Nếu ngày mai bệ hạ có hỏi thì nhờ Mai tiên sinh "nói đỡ" cho Phòng thừa tướng vài câu."

Ánh lửa chập chờn chiếu lên gương mặt bình thản nhợt nhạt.

Trên bàn cờ, quân đen của Từ Ưng Bạch đã chiếm ưu thế tuyệt đối, Mai Vĩnh thở dài, khen, "Đúng là hậu sinh khả uý, vài ngày trước Ưng Bạch chơi cờ với ta đã thủ hạ lưu tình rồi."

Người khác đều đi một bước đoán một bước, nhưng người khác đi một bước, Từ Ưng Bạch đã đoán ra con đường của người ta rồi giăng lưới bao vây kín kẽ, không chừa lối thoát.

Mượn đao giết người, một mũi tên trúng hai con chim, vừa diệt trừ Phòng Như Ý, vừa làm lung lay vị trí của Lưu Mãng, mà bản thân hắn lại mượn cớ bệnh nặng để tránh phong ba, khiến trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Bất kể những người này có phản ứng ra sao cũng đều là nằm trong dự liệu, khả năng nhìn thấu nhân tâm và bản lĩnh bày mưu tính kế vô cùng đáng kinh ngạc nhưng cũng không khỏi khiến người ta khiếp sợ.

Từ Ưng Bạch híp mắt cười, nhẹ nhàng bảo, "Tiên sinh quá khen."

Tiễn Mai Vĩnh đi xong, Từ Ưng Bạch thở phào, đứng dậy chuẩn bị rửa mặt nghỉ ngơi.

Có lẽ do ngồi lâu tê chân nên lúc hắn đứng dậy hơi lảo đảo, tầm mắt tối sầm, được Phó Lăng Nghi nhanh tay đỡ lấy vai.

"Ư–" Từ Ưng Bạch hít ngược một hơi khí lạnh, choáng váng cả đầu óc.

"Ngươi làm sao vậy?!" Hắn nghe người kia sốt sắng hỏi.

"Chắc là đói bụng, thân thể chịu không nổi," Từ Ưng Bạch thở dài, bất đắc dĩ nói.

Trái tim Phó Lăng Nghi cũng run lên theo từng nhịp thở của người kia, y nôn nóng dìu người ngồi xuống ghế mây, rót một ly nước ấm rồi đỡ gáy đút cho hắn uống.

Từ Ưng Bạch nhắm mắt lại, đến tay cũng không nhấc nổi, sắc mặt càng thêm tái.

Ánh mắt Phó Lăng Nghi hiện lên vẻ xót xa, hơi thở cũng gấp gáp lên.

Uống nước ấm xong, Từ Ưng Bạch tỉnh táo hơn không ít. Hắn tròn mắt, hốt hoảng nhìn Phó Lăng Nghi đang sốt ruột cởi dây buộc một bao giấy dầu không biết vừa lấy ở đâu ra.

Mở giấy gói ra, bên trong là hai miếng bánh ngọt được xếp ngay ngắn.

Từ Ưng Bạch hơi kinh ngạc, "Của Ngưỡng Khiếu Đường?"

"Phải," Phó Lăng Nghi đưa gói đồ tới, "Lúc làm việc ta đi ngang qua Ngưỡng Khiếu Đường, gặp Tản Sương cô nương mua một phần."

Y không nhìn Từ Ưng Bạch, giọng nói vừa trầm vừa khàn, tương đối khó nghe, "Ngươi ăn một chút lót dạ đi."

Từ Ưng Bạch chọn một miếng bánh đậu xanh, ăn xong cảm giác choáng váng đỡ đi không ít. Phó Lăng Nghi vẫn cầm bao giấy đứng yên đó, khiến hắn không khỏi mở miệng trêu chọc, "Ngươi cũng rất chu đáo đấy chứ, sau này cô nương nào gả cho ngươi thì xem như có phúc rồi."

Vừa dứt lời, Từ Ưng Bạch cảm thấy người kia lập tức cứng đờ, ngay sau đó y lên tiếng, "Ta sẽ không lấy vợ."

"Hả?" Từ Ưng Bạch hơi sửng sốt, nhẹ giọng hỏi, "Vì sao?"

Người thường chẳng phải mong được bình an, hoà thuận, vui vẻ, có người bầu bạn đến đầu bạc răng long, thân hữu ở bên, con cháu quây quần hay sao?

"Ta có người trong lòng rồi," Phó Lăng Nghi cúi đầu, cụp mắt, giấu đi nỗi khổ sở và điên cuồng khỏi người kia, "Nhưng lại không tìm thấy."

Y cười buồn, bi thương vô hạn, "Ta muốn biết rốt cuộc bây giờ người đó đang ở đâu."

Từ Ưng Bạch nghe vậy tiếc nuối thở dài, "Thì ra là thế, chừng nào xong việc ta sẽ sớm để ngươi đi tìm nàng."

Cố ý nhắc tới chuyện buồn của người khác có vẻ không hay lắm, hắn thông cảm cho Phó Lăng Nghi lui xuống.

Chờ Phó Lăng Nghi rời đi, Từ Ưng Bạch quay đầu rồi giật mình.

Hắn nhận ra người kia không mang số bánh ngọt ấy đi mà nhẹ nhàng đặt chúng dưới ánh nến.

Chapter
1 Chương 1: Trọng sinh
2 Chương 2: Đại lao
3 Chương 3: Tử tù
4 Chương 4: Triều dã
5 Chương 5: Tích mệnh
6 Chương 6: Vương triều
7 Chương 7: Đạo Đức kinh
8 Chương 8: Cứu tế
9 Chương 9: Bệnh cũ
10 Chương 10: Cấp báo
11 Chương 11: Ám sát
12 Chương 12: Giả bệnh
13 Chương 13: Tửu lầu
14 Chương 14: Bươm bướm
15 Chương 15: Để tang
16 Chương 16: Quan tài
17 Chương 17: Quân cờ
18 Chương 18: Không biết
19 Chương 19: Ngoại truyện 1 (1/2)
20 Chương 20: Nghe lời
21 Chương 21: Thật giả
22 Chương 22: Giằng co
23 Chương 23: Thay người
24 Chương 24: Thẳng thắn
25 Chương 25: Theo sau
26 Chương 26: Kim ốc
27 Chương 27: Giao thừa
28 Chương 28: Rung động
29 Chương 29: Sụp đổ
30 Chương 30: Khóa cửa
31 Chương 31: Nói dối
32 Chương 32: Ngang bướng
33 Chương 33: Trâm cài
34 Chương 34: Âm mưu
35 Chương 35: Rút lui
36 Chương 36: Mộng dài
37 Chương 37: Kiếp trước
38 Chương 38: Điên cuồng
39 Chương 39: Nhân gian (Hết quyển 1)
40 Chương 40: Biện pháp
41 Chương 41: Bên hổ
42 Chương 42: Kiềm chế
43 Chương 43: Làm càn
44 Chương 44: Kiều Kiều
45 Chương 45: Khó nhịn
46 Chương 46: Bảo hổ lột da
47 Chương 47: Không thể
48 Chương 48: Chia ly
49 Chương 49: Tích lũy sức mạnh
50 Chương 50: Túc Châu
51 Chương 51: Thân mật
52 Chương 52: Tin tưởng
53 Chương 53: Đồ giả
54 Chương 54: Khăng khít
55 Chương 55: Càn rỡ
56 Chương 56: Giống nhau
57 Chương 57: Đường hẹp
58 Chương 58: Thử
59 Chương 59: Không lạnh
60 Chương 60: Trù tính
61 Chương 61: Của ta
62 Chương 62: Tướng công
63 Chương 63: Về nhà
64 Chương 64: Khẩn cầu
65 Chương 65: Vết bầm
66 Chương 66: Đế vương
67 Chương 67: Kẹo mạch nha
68 Chương 68: Sét đánh ngang tai
69 Chương 69: Sống
70 1: Trọng Sinh
71 2: Đại Lao
72 3: Tử Tù
73 4: Triều Dã
74 5: Tích Mệnh
75 6: Vương Triều
76 7: Đạo Đức Kinh
77 8: Cứu Tế
78 9: Bệnh Cũ
79 10: Cấp Báo
80 11: Ám Sát
81 12: Giả Bệnh
82 13: Tửu Lầu
83 C14: Bươm bướm
84 C15: Để tang
85 C16: Quan tài
86 C17: Quân cờ
87 C18: Không biết
88 C19: Ngoại truyện 1 12
89 C20: Nghe lời
90 C21: Thật giả
91 C22: Giằng co
92 C23: Thay người
93 C24: Thẳng thắn
94 C25: Theo sau
95 C26: Kim ôc
96 C27: Giao thừa
97 C28: Rung động
98 C29: Sụp đổ
99 C30: Khóa cửa
100 C31: Nói dối
101 C32: Ngang bướng
102 C33: Trâm cài
103 C34: Âm mưu
104 C35: Rút lui
105 C36: Mộng dài
106 C37: Kiếp trước
107 C38: Điên cuồng
108 C39: Nhân gian hết quyển 1
109 C40: Biện pháp
110 C41: Bên hổ
111 C42: Kiềm chế
Chapter

Updated 111 Episodes

1
Chương 1: Trọng sinh
2
Chương 2: Đại lao
3
Chương 3: Tử tù
4
Chương 4: Triều dã
5
Chương 5: Tích mệnh
6
Chương 6: Vương triều
7
Chương 7: Đạo Đức kinh
8
Chương 8: Cứu tế
9
Chương 9: Bệnh cũ
10
Chương 10: Cấp báo
11
Chương 11: Ám sát
12
Chương 12: Giả bệnh
13
Chương 13: Tửu lầu
14
Chương 14: Bươm bướm
15
Chương 15: Để tang
16
Chương 16: Quan tài
17
Chương 17: Quân cờ
18
Chương 18: Không biết
19
Chương 19: Ngoại truyện 1 (1/2)
20
Chương 20: Nghe lời
21
Chương 21: Thật giả
22
Chương 22: Giằng co
23
Chương 23: Thay người
24
Chương 24: Thẳng thắn
25
Chương 25: Theo sau
26
Chương 26: Kim ốc
27
Chương 27: Giao thừa
28
Chương 28: Rung động
29
Chương 29: Sụp đổ
30
Chương 30: Khóa cửa
31
Chương 31: Nói dối
32
Chương 32: Ngang bướng
33
Chương 33: Trâm cài
34
Chương 34: Âm mưu
35
Chương 35: Rút lui
36
Chương 36: Mộng dài
37
Chương 37: Kiếp trước
38
Chương 38: Điên cuồng
39
Chương 39: Nhân gian (Hết quyển 1)
40
Chương 40: Biện pháp
41
Chương 41: Bên hổ
42
Chương 42: Kiềm chế
43
Chương 43: Làm càn
44
Chương 44: Kiều Kiều
45
Chương 45: Khó nhịn
46
Chương 46: Bảo hổ lột da
47
Chương 47: Không thể
48
Chương 48: Chia ly
49
Chương 49: Tích lũy sức mạnh
50
Chương 50: Túc Châu
51
Chương 51: Thân mật
52
Chương 52: Tin tưởng
53
Chương 53: Đồ giả
54
Chương 54: Khăng khít
55
Chương 55: Càn rỡ
56
Chương 56: Giống nhau
57
Chương 57: Đường hẹp
58
Chương 58: Thử
59
Chương 59: Không lạnh
60
Chương 60: Trù tính
61
Chương 61: Của ta
62
Chương 62: Tướng công
63
Chương 63: Về nhà
64
Chương 64: Khẩn cầu
65
Chương 65: Vết bầm
66
Chương 66: Đế vương
67
Chương 67: Kẹo mạch nha
68
Chương 68: Sét đánh ngang tai
69
Chương 69: Sống
70
1: Trọng Sinh
71
2: Đại Lao
72
3: Tử Tù
73
4: Triều Dã
74
5: Tích Mệnh
75
6: Vương Triều
76
7: Đạo Đức Kinh
77
8: Cứu Tế
78
9: Bệnh Cũ
79
10: Cấp Báo
80
11: Ám Sát
81
12: Giả Bệnh
82
13: Tửu Lầu
83
C14: Bươm bướm
84
C15: Để tang
85
C16: Quan tài
86
C17: Quân cờ
87
C18: Không biết
88
C19: Ngoại truyện 1 12
89
C20: Nghe lời
90
C21: Thật giả
91
C22: Giằng co
92
C23: Thay người
93
C24: Thẳng thắn
94
C25: Theo sau
95
C26: Kim ôc
96
C27: Giao thừa
97
C28: Rung động
98
C29: Sụp đổ
99
C30: Khóa cửa
100
C31: Nói dối
101
C32: Ngang bướng
102
C33: Trâm cài
103
C34: Âm mưu
104
C35: Rút lui
105
C36: Mộng dài
106
C37: Kiếp trước
107
C38: Điên cuồng
108
C39: Nhân gian hết quyển 1
109
C40: Biện pháp
110
C41: Bên hổ
111
C42: Kiềm chế