Chương 33: Con mắt của nàng đã bị dung mạo Diệp Hoàn nuôi đến xảo quyệt

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh nắng tháng sáu vừa gay gắt lại vừa nóng, tia nắng xuyên thấu qua lá cây rồi chiếu xuống mặt đất hình thành nên các quầng sáng to to nhỏ nhỏ, mấy tia nắng đó chiếu vào người Ân Kỳ, trong ánh nắng mập mờ ấy lông mày nàng hiện rõ sự bất an.

"Ngươi đang chờ ta?" Tuy là câu hỏi nhưng Ân Trường Hoan đã xác định, từ lúc trở về nhất định phải đi đường ngoài, mà lúc nãy ở phòng khách Ân Kỳ cũng thường hay vụng trộm nhìn nàng.

"Quận chúa." Ân Kỳ hình như rất khẩn trương, nàng nhìn quanh bốn phía một lúc rồi mới đi đến hành lễ sau đó vội vàng nói "Ta có một việc muốn nói với quận chúa."

Ân Trường Hoan gật đầu "Ngươi nói đi."

Mặt Ân Kỳ lộ vẻ khó xử, thận trọng nói "Chuyện ta muốn nói rất nghiêm trọng, có quá nhiều người ở đây, ngày mai ta có thể đến phủ quận chúa không?"

Ân Trường Hoan nhíu mày, cẩn thận như vậy sao? Nàng có chút hiếu kỳ không biết Ân Kỳ muốn nói gì.

Gật đầu, nàng nói "Được, ngày mai ngươi đến thì gõ cửa hướng tây, sẽ có người ở đó chờ ngươi."

Ân Kỳ vui mừng "Đa tạ quận chúa!"

Ân Kỳ không cùng Ân Trường Hoan trở lại phòng khách, Ân Trường Hoan trở về phòng khách được một lúc thì Ân Kỳ mới tới, không tiếp tục ngồi vào chỗ gần Ân Trường Hoan nữa.

Ân lão phu nhân cũng kinh ngạc khi thấy hành động của Ân Kỳ, bà ta ôn hòa hỏi "Sao vừa rồi lại ngồi vào bên kia?"

Trình thị nghe vậy quay đầu nhìn qua.

Ân Kỳ nắm chặt khăn tay, cúi đầu nói "Cháu chỉ là muốn nói chuyện cùng đại bá mẫu và quận chúa thôi."

Ân lão phu nhân tiếp tục hỏi "Vậy bọn họ nói với ngươi cái gì?"

Mặt Ân Kỳ đỏ lên, giọng nói cũng không được tốt lắm "Không nói gì nhiều, đại bá mẫu hỏi chuyện chung thân của cháu!"

"Ra là vậy" Ân lão phu nhân từ ái cười cười, cho rằng Ân Kỳ là bởi vì bị từ hôn nên mới sốt ruột trèo lên người Chu thị và Ân Trường Hoan "Bọn họ một người là đại bá mẫu ngươi, một người là thân muội muội ngươi, ngươi tiếp xúc với họ nhiều cũng tốt, về sau việc hôn nhân của ngươi mới có chỗ tốt."

"Vâng."

Sau yến hội các nhà đại hộ còn có rất nhiều hoạt động như chơi mã cầu(*), đá bóng, ném thẻ vào bình rượu, thúc cúc(*), mở thi đối thơ cũng đều có.

(*) Mã cầu:

duc-duong-quan-chua-33-0

(*) Thúc cúc: môn bóng đá cổ đại của Trung Quốc

duc-duong-quan-chua-33-1

Trời nóng, Ân Trường Hoan từ chối chơi mã cầu, nàng rất ít khi uống rượu ở bên ngoài, còn ngâm thơ thì không có hứng thú, lúc nha hoàn đến mời thì nàng liền chọn ném thẻ vào bình rượu.

Lúc nàng đến thì vừa vặn có người ném trúng, tạo nên âm thanh reo học rất lớn.

Oan gia ngõ hẹp, nàng lại gặp Kỷ Oánh Oánh.

Kỷ Oánh Oánh mặc y phục màu hồng nhạt, trên mặt còn có chút hưng phấn. Đứng cạnh Kỷ Oánh Oánh là Diệp Vi, Cố Như Nguyệt và Cố Như Vận.

Diệp Hành cũng ở đây, thấy Ân Trường Hoan tới liền kéo nàng quá "Người chơi sao?"

Kỷ Oánh Oánh nghe được câu này, lại nhìn thấy Ân Trường Hoan, liên tục nói "Không cho nàng ta chơi, mỗi lần nàng ta chơi thì người khác đều không thắng được, cho nàng ta đứng bên cạnh xem là được rồi."

"Nàng ấy thật sự lợi hại như vậy?" Cố Như Nguyệt hỏi.

"Rất lợi hại " Kỷ Oánh Oánh gật đầu "Ta chưa từng thấy ai ném thẻ vào bình rượu giỏi hơn nàng ta."

"Thế nhưng đại ca ta cũng ném thẻ vào bình rượu rất giỏi." Cố Như Nguyệt nhìn về phía nam nhân cầm tên. Nam nhi khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc cẩm bào màu xanh đậm, mặt đẹp như ngọc, phong độ lại rất nhẹ nhàng, ôn hoà.

A, từ lúc nào kinh thành lại có một mỹ nam đẹp như vậy, chỉ là, đôi mi thanh tú của Ân Trường Hoan lập tức chuyển hướng, vẫn là kém hơn Diệp Hoàn.

Quả nhiên sống theo kiểu từ nghèo thành giàu thì dễ dàng nhưng từ giàu thành nghèo thì lại khó, con mắt của nàng đã bị dung mạo Diệp Hoàn nuôi đến xảo quyệt rồi, bây giờ nhìn nam tử khác luôn cảm thấy không đẹp, cuộc sống sau này phải sống sao đây.

Diệp Hành nhớ tới Ân Trường Hoan và Cố Nguyên còn chưa gặp mặt, vội vàng giới thiệu "Đây là thế tử của quận vương Nam Dương-Cố Nguyên."

Sau đó giới thiệu Ân Trường Hoan cho Cố Nguyên "Đây là Đức Dương quận chúa."

Cố Nguyên hành lễ với Ân Trường Hoan.

Hôm qua hắn đã nghe thấy mẫu thân nhắc đến cái tên này, trách không được mẫu thân hắn cứ nhất định bắt hắn tới đây ném thẻ vào bình rượu, chỉ là không biết Đức Dương quận chúa có biết tâm ý mẫu thân hắn không.

Ân Trường Hoan hoàn lại lễ, nhìn không chớp mắt, trừ lúc ban đầu nhìn Cố Nguyên thì sau đó cũng không nhìn nhiều nữa.

Lối vào vườn hoa, Diệp Nhiên kỳ quái nhìn Diệp Hoàn bỗng nhiên nở nụ cười "Công tử, người cười gì vậy?"

Thu lại nụ cười, Diệp Hoàn điềm nhiên như không có việc gì, nói "Ta không có cười."

"Công tử, ta có mắt mà." Cho nên đừng nói láo được không?

"Thật sao?" Diệp Hoàn quay đầu nhìn mắt Diệp Nhiên "Mắt thật đẹp."

Diệp Nhiên:... Công tử là có ý gì.

Diệp Hoàn không giải thích, hắn đi đến chỗ đám người "Đây là Cố Nguyên ném?"

Giọng nói thanh đạm, như một làn suối trong vào ngày mùa hè, ánh mắt Ân Trường Hoan sáng lên, quay đầu, quả nhiên là Diệp Hoàn.

Ôi, con mắt lại dễ chịu rồi.

Diệp Hoàn cứ như tự nhiên đi đến chỗ cạnh Ân Trường Hoan, nhìn trong bình, khen "Ném thật chính xác."

Diệp Hành ngạc nhiên nói "Biểu ca sao lại tới đây?" Hắn không phải ở phòng khách nam chào hỏi khách khứa sao.

"Đúng lúc đi ngang qua chỗ này nên tiến đến xem." Diệp Hoàn quay đầu nhìn Ân Trường Hoan, sắc mặt ôn nhu "Quận chúa không xuống thử sao?"

Cố Như Nguyệt vội nói "Nghe Nhu Lạc quận chúa nói Đức Dương quận chúa rất lợi hại, không bằng lần này so tài với đại ca ta một lần đi."

"Vẫn là bỏ đi " Ân Trường Hoan ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, cảm thấy hơi choáng đầu "Vừa rồi trong tiệc uống hai chén rượu, bây giờ còn hơi choáng đầu."

Cố Như Nguyệt cho rằng Ân Trường Hoan sợ thua nên không nói nữa, chỉ nhìn thấy Diệp Hoàn nhếch miệng cười nhàn nhạt, theo hắn biết thì nàng không uống rượu trong tiệc mà.

Diệp Hoàn không ở lại lâu, thật giống như hắn chỉ trùng hợp đi ngang qua.

Diệp Hoàn vừa rời đi, Ân Trường Hoan cũng cáo từ, nàng đi chào tạm biệt Diệp lão phu nhân, Diệp lão phu nhân còn tặng nàng một cái hộp, nói là cảm tạ nàng đã tặng quà sinh nhật.

Lên xe ngựa, Ân Trường Hoan mở hộp ra, bên trong là một cây trâm lưu ly, không giống với cái của Kỷ Oánh Oánh, cái này là màu đen tuyền, bên trong còn có ngân quang, giống như sao trên trời rơi vào bên trong, vô cùng lộng lẫy.

Chỉ là cuối cùng là Diệp lão phu nhân tặng chứ không phải Diệp Hoàn tặng.

Nàng không có tự luyến như vậy, nhưng Diệp Hoàn hôm qua mới nói cám ơn nàng không bởi vì một cây trâm lưu ly mà lại bán hắn, nên nàng mới đoán như thế.

Ném thẻ trong tay, mắt Cố Nguyên lóe lên hứng thú, kinh thành quả nhiên thú vị hơn Nam Dương nhiều.

Lạch cạch một tiếng, thẻ không vào trong bình mà là rơi trên mặt đất.

Cố Nguyên lại không thèm để ý, nghe thấy người bên cạnh nói "Quả là thế", "Quả nhiên vẫn là kém hơn Đức Dương."

Cố Như Nguyệt thấy Cố Nguyên không ném trúng liền thất vọng "Đức Dương quận chúa thật sự lợi hại như vậy?"

"Đương nhiên " Kỷ Oánh Oánh ưỡn ngực, nàng và Ân Trường Hoan đều là người kinh thành, mặc dù nàng không thích Ân Trường Hoan nhưng lúc này thì không, nàng nhất định phải tâng bốc Ân Trường Hoan, đây là mặt mũi của người kinh thành đó "Vô luận là ném như thế nào: quay người đưa lưng ném từ phía sau hay bịt mắt ném, nàng đều chưa từng thua, cho dù là có uống rượu thì cũng vẫn bách phát bách trúng."

"Vậy sao vừa rồi lại không ném?"

Kỷ Oánh Oánh ngừng một chút nói "Có lẽ là muốn cho ca ca ngươi chút mặt mũi, dù sao thua dưới tay một nữ nhi không phải chuyện vinh quang gì. Đại ca ngươi vừa mới đến kinh thành đã vì cái này mà mất mặt thì không tốt lắm."

Cố Nguyên:...

Nếu hắn không nhớ lầm thì người này là Nhu Lạc quận chúa mà. Nàng ấy và Đức Dương quận chúa không phải luôn đối đầu nhau sao, sao bây giờ lại nói giúp Đức Dương quận chúa vậy?

Nữ nhân kinh thành thật quá kỳ quái!

Ân Trường Hoan ở trong lòng đoán Ân Kỳ sẽ nói với nàng chuyện bất ngờ, nhưng mà lúc nghe được nàng vẫn không khỏi kinh ngạc, kinh ngạc đến có chút hoài nghi đây có phải là thật hay không, nhưng trong lòng nàng như có một giọng nói khẳng định cái này là thật.

Ân Bạch Tuyết thế mà lại không phải nữ nhi của tam phòng, mà là của nhị phòng Ân Bác Văn cùng Trình thị.

Ân Kỳ mặc y phục nha hoàn vào phủ quận chúa, trên đầu còn trùm một cái khăn màu xám, gương mặt vốn trắng nõn cũng không biết bị nàng bôi cái gì mà trở nên vừa vàng vừa đen, hoàn toàn mang dáng vẻ của một nữ nông dân, nếu không ngẩng đầu nhìn kỹ, đố ai nhận ra nàng là tam tiểu thư của Ân gia-Ân Kỳ.

Nàng chọn cách cách ăn mặc này không cần nói cũng biết là vì tránh đi tai mắt của người khác.

"Làm sao ngươi lại biết chuyện này?" Việc này quá lớn, nàng nhất định phải biết chuyện gì đã xảy ra.

Ân Kỳ câu nệ ngồi lên ghế "Là ba năm trước đây, có một ngày ta đi chính viện tìm mẫu thân, cửa đại môn mở nên ta nghĩ là bà đang ở trong phòng, đi vào thì ai ngờ bên trong không có người, vừa vặn lúc này bọn họ lại trở về, ta theo bản năng liền trốn đi, trùng hợp nghe được mẫu thân và Tiền ma ma nói chuyện."

Tiền ma ma là nhũ mẫu của Trình thị.

"Mẫu thân khóc lóc kể lể nói Ân Bạch Tuyết rõ ràng là nữ nhi của bà nhưng lại gọi tam thẩm là mẫu thân, vì chăm sóc tam thẩm mà bản thân cũng đổ bệnh, Tiền ma ma an ủi bà nói chí ít hài tử còn ở gần mình, là tiểu thư Ân gia đường đường chính chính." Bởi vì quá mức chấn kinh, Ân Kỳ đối với cuộc đối thoại này nhớ rất rõ.

Ân Trường Hoan nghe được không khỏi rùng mình "Vậy hài tử thật của tam phòng ở đâu?"

Ân Kỳ lắc đầu "Bọn họ chưa hề nhắc tới."

"Ngươi lúc đó vì sao lại không nói ra?"

Ân Kỳ cúi đầu, đỏ mặt ngượng ngùng nói "Ta không dám, mẫu thân là quản gia của Ân gia, lão phu nhân dù có biết cũng sẽ coi như không biết, nhiều nhất chỉ có tam thẩm làm ồn ào, xui xẻo nhất chỉ có ta."

"Vậy sao bây giờ ngươi lại nói ra?"

Ân Kỳ càng thêm ngại ngùng "Thanh danh nữ nhi Ân gia đã hỏng, mẫu thân sẽ không thật tâm thật ý giúp ta tìm một cửa hôn nhân tử tế, ta...

Ân Kỳ muốn nói lại thôi, một cô nương còn chưa gả đi lại nói chuyện chung thân của mình thì chung quy vẫn còn rất thẹn thùng.

Ân Trường Hoan hiểu rõ, nói thay nàng "Ngươi muốn ta giúp ngươi tìm một cửa hôn nhân tốt?"

Ân Kỳ cắn môi, chịu đựng ý xấu hổ "Phải."

Mọi chuyện quá lớn, đầu Ân Trường Hoan có một chút hỗn loạn, nàng nói "Ta đã biết, ngươi đi về trước đi, ta sẽ giúp ngươi an bài."

Ân gia hiện tại chắc chắn sẽ không dám đắc tội nàng, đến lúc đó nàng để Chu thị hoặc Trịnh gia tìm cho Ân Kỳ tìm một mối hôn sự tốt cũng không phải việc gì khó.

"Đa tạ quận chúa."

Ân Kỳ lo sợ bất an rời khỏi phủ quận chúa.

Nàng đã đi một nước cờ hiểm, nàng cũng không biết làm như vậy có đúng hay không, Ân Bạch Tuyết là con riêng của cha và Trình thị, tính về tuổi tác thì khi đó Gia Di trưởng công chúa vẫn còn sống, quận chúa và Trịnh thái hậu biết chuyện này nhất định sẽ không bỏ qua Ân gia, mà nàng lại là nữ nhi của Ân gia, có vinh cùng hưởng, có nhục cùng chịu. Nhưng nếu nàng không làm như vậy, cả đời này của nàng sẽ bị hủy, nàng không giống Ân Lâm hay Ân Trân. Ân Lâm có Trình thị và cha yêu thương, về sau hôn sự tất nhiên sẽ không cần lo lắng, di nương Ân Trân là cháu gái của tổ mẫu, cũng không cần lo lắng, chỉ có nàng là không còn mẹ đẻ, cha lại không yêu thương, nàng không tự mình lo lắng thì phải làm thế nào.

Ân Kỳ hít sâu một hơi, đã làm rồi, nàng không còn đường lui, bây giờ cách duy nhất là mong Ân Trường Hoan giữ lời, đây là cơ hội duy nhất của nàng.

Ân Trường Hoan thật sự bị tin tức này làm kinh hoàng.

Ân Kỳ vừa rời đi nàng liền vội vàng tiến cung, mục đích đương nhiên là vào Từ Ninh cung.

Trịnh thái hậu nghe xong liền cười lạnh "Trách không được, trách không được, ai gia luôn thắc mắc sao hắn lại cưới Trình thị, thì ra hai người bọn họ đã sớm đã có gian díu. Thật sự là có mẫu thân thế nào thì sẽ có nữ nhi như thế, cá mè một lứa, thật làm người khác buồn nôn."

"Ngoại tổ mẫu, chúng ta có nên vạch trần bọn hắn ngay bây giờ không " Ân Trường Hoan nhíu mày "Thế nhưng chúng ta không có chứng cứ."

Cho dù Ân Kỳ đứng ra tố cáo Trình thị cùng Ân Bác Văn thì họ cũng có thể giảo biện. Nếu Ân Bạch Tuyết cùng Trình thị lớn lên giống nhau thì tốt rồi, đáng tiếc Ân Bạch Tuyết cùng Trình thị lại không giống nhau, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như Ân Bạch Tuyết giống Trình thị thì có lẽ Đồng thị cũng có thể đã phát giác.

Mặt Trịnh thái hậu trầm như nước "Ai gia sẽ phái người đi điều tra, chỉ cần bọn hắn làm thì chắc chắn sẽ có một chút dấu vết để lại, nếu vẫn điều tra không ra thì trực tiếp trói nô tài của bọn hắn lại, nghiêm hình thẩm vấn, ai gia không tin bọn họ không nói thật."

Ân Trường Hoan mấp máy môi, nói ra suy đoán của nàng "Mẫu thân có phải là đã nhận ra chuyện này nên mới bị hại không?"

Vẻ mặt Trịnh thái hậu cứng đờ, thật lâu mới nói ra "Có lẽ là vậy, mẫu thân cháu là cái người vụng về, bị ủy khuất chỉ biết chịu đựng." Bà nhìn Ân Trường Hoan, vui mừng cười một tiếng "Vẫn là Trường Hoan của ta thông minh, biết đem chuyện này nói cho ngoại tổ mẫu."

"Đương nhiên là phải nói cho ngoại tổ mẫu rồi " Ân Trường Hoan biết nhắc đến mẫu thân của nàng, Trịnh thái hậu sẽ lại buồn, cố ý nói "Ngoại tổ mẫu vừa thông minh lại tài giỏi, Trường Hoan không theo kịp một nửa của người, nếu cháu không nói thì lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ, đến lúc đó sẽ không có thuốc hối hận cho Trường Hoan ăn."

"Cháu nha!" Trịnh thái hậu yêu thương gõ một cái vào trán Ân Trường Hoan "Nếu cháu đã nói như vậy thì chuyện lần này liền giao cho cháu đi làm vậy, đến lúc đó đưa kết quả nói cho ai gia là được rồi."

Ân Trường Hoan mở to mắt, thấy Trịnh thái hậu không giống như nói đùa, nàng mới gấp gáp nói "Ngoại tổ mẫu, người nói thật sao? Vạn nhất cháu làm không tốt thì sao?"

"Sợ cái gì, vừa rồi ai gia mới khen cháu thông minh, nhanh như vậy đã rụt rè rồi?"

"Thế nhưng...

"Không nhưng nhị gì hết " Trịnh thái hậu cổ vũ nhìn Ân Trường Hoan, ôn hòa cười một tiếng "Yên tâm đi làm đi, cho dù cháu không làm tốt còn có ngoại tổ mẫu giúp cháu, sẽ không gây ra chuyện lớn gì đâu."

Ân Trường Hoan nghĩ Trịnh thái hậu chỉ nói mà thôi, thế nhưng là bà vậy mà lại giao một bộ phận người của mình cho Ân Trường Hoan.

Kiếp trước Ân Trường Hoan từng đem những người này thu về tay, bây giờ làm một lần nữa cũng không khó, nhưng ở kiếp trước là do Trịnh thái hậu qua đời, hiện tại Trịnh thái hậu còn rất tốt, Ân Trường Hoan không muốn tiếp nhận, trong tay nàng cũng có người.

"Đứa nhỏ ngốc, cháu cũng không phải không biết trong tay ai gia còn nhiều người." Trịnh thái hậu nói "Lại nói, khi cháu trưởng thành thì không thể hoàn toàn dựa vào ai gia, phải học tính tự lập."

Người Ân Trường Hoan run lên, ôm Trịnh thái hậu nũng nịu "Cháu chính là thích được ngoại tổ mẫu bảo hộ sủng ái."

Trịnh thái hậu ôm Ân Trường Hoan "Không phải ngoại tổ mẫu già rồi sao, đến lượt cháu bảo hộ sủng ái ngoại tổ mẫu chứ."

Ân Trường Hoan vẫn làm nũng, trong lòng nàng biết Trịnh thái hậu là cố ý tôi luyện nàng. Gia Di trưởng công chúa là mẫu thân nàng, là người cho nàng sinh mệnh, vì mẫu thân giải oan là trách nhiệm của người làm nữ nhi như nàng.

Nàng ngẩng đầu lên, cười xán lạn "Được, về sau đổi thành Trường Hoan đến bảo hộ sủng ái ngoại tổ mẫu."

Trở lại phủ quận chúa, Ân Trường Hoan suy nghĩ một đêm rồi một mặt phái người đi điều tra một mặt tiết lộ cho Đồng thị.

Thứ nhất nàng thực sự có chút không đành lòng nhìn Đồng thị vì Ân Bạch Tuyết mà thương tâm, thứ hai Đồng thị ở Ân gia nhiều năm như vậy, bà đi điều tra nói không chừng còn có thể có manh mối.

Ân Trường Hoan không sợ sẽ đánh rắn động cỏ, một số lúc phải đánh rắn thì mới có thể khiến nó lòi đuôi.

Trong điền trang, không khí sinh hoạt nhàn nhã mà yên tĩnh.

Sáng sớm, nghe tiếng chim líu ríu hót, Đồng thị rời giường đang muốn đi rửa mặt thì chợt phát hiện trên mặt bàn có một phong thư.

Mở phong thư ra, một tờ giấy viết thư rất mỏng, số lượng từ lác đác không có mấy nhưng bà lại nhìn vô số lần. Càng nhìn mặt càng trắn, càng xem tay càng run, cuối cùng ngã ngồi trên mặt đất.

Nếu Ân Bạch Tuyết không phải nữ nhi của bà thì nữ nhi thân sinh đang ở đâu?

Chapter
1 Chương 1: (Trùng sinh) Nàng thật sự mù quáng
2 Chương 2: Mỹ nam ở chỗ nàng là có đặc quyền
3 Chương 3: Ta cảm thấy vui mừng thay cha và nương của ngươi
4 Chương 4: Chung quy là bọn ta có lỗi với muội ấy
5 Chương 5: Diệp công tử, chúng ta lại gặp mặt
6 Chương 6: Diệp công tử thật thú vị
7 Chương 7: Nằm mơ
8 Chương 8: Nàng không hiểu ý của Diệp Hoàn
9 Chương 9: Ta không nói chuyện cùng người cha bất công
10 Chương 10: Không, huynh cần
11 Chương 11: Diệp đại nhân, huynh thật tốt, nhưng ta không thể chiếm tiện nghi...
12 Chương 12: Nhất định sẽ cho cháu một tương lai hạnh phúc
13 Chương 13: Người xuất sắc nhất chính là Diệp Hoàn
14 Chương 14: Quận chúa say rồi sao?
15 Chương 15: Bằng dung mạo anh tuấn của công tử
16 Chương 16: Chắc chắn hoàng đế sẽ càng thêm tức giận
17 Chương 17: Diệp đại nhân này thật thú vị
18 Chương 18: Không, không có khả năng!
19 Chương 19: Cảm thấy tim đập có chút nhanh
20 Chương 20: Không bằng một nửa Diệp đại nhân
21 Chương 21: Ừm, như vậy trông khá giống
22 Chương 22: Cá ướp muối Diệp đại nhân tặng rất ngon
23 Chương 23: Bị phát hiện
24 Chương 24: Ta bình thường là một người hay thương tâm một mình
25 Chương 25: Một cô nương tốt khó tìm trên trời dưới đất
26 Chương 26: Mắt Phó Dịch bị mù sao
27 Chương 27: Nàng muốn đánh đòn phủ đầu trước
28 Chương 28: Cái gương vỡ
29 Chương 29: Là do nàng ta nợ Ân gia
30 Chương 30: Nàng luôn có chút anh hùng khí đoản
31 Chương 31: Dù sao da mặt nàng vẫn mỏng hơn
32 Chương 32: Trừ khi mặt trời mọc từ hướng tây
33 Chương 33: Con mắt của nàng đã bị dung mạo Diệp Hoàn nuôi đến xảo quyệt
34 Chương 34: Sao công tử lại là người như vậy được chứ!
35 Chương 35: Cái này không thể trách nàng, thật đấy
36 Chương 36: Ngươi đoán xem
37 Chương 37: Đúng là cháu nên khiêm tốn một chút
38 Chương 38: So với Đức Dương quận chúa quả thực là cách biệt một trời
39 Chương 39: Chẳng lẽ hắn không thể làm chuyện phòng the?
40 Chương 40: Sao nàng lại mất tự nhiên?
41 Chương 41: Không ngờ công tử lại giảo hoạt như vậy
42 Chương 42: Nhi lang đẹp nhất thế gian
43 Chương 43: Nàng không muốn lại tự mình đa tình nữa đâu
44 Chương 44: May mà ta thông minh
45 Chương 45: Người lại suy nghĩ nhiều rồi
46 Chương 46: Vậy muội có ý nghĩ muốn hôn hắn không?
47 Chương 47: Chẳng lẽ quận chúa có sở thích khác người
48 Chương 48: Kỷ Oánh Oánh, đầu óc ngươi bị hồ Đồ sao?
49 Chương 49: Toang rồi!
50 Chương 50: Ngươi không phải nữ nhi của ta
51 Chương 51: Vuốt mông ngựa cũng thật thành thạo, điêu luyện
52 Chương 52: Ta là nói thật thì có gì phải ngượng ngùng
53 Chương 53: Đám người ngu muội
54 Chương 54: Người kia là Gia Hòa trưởng công chúa
55 Chương 55: Ân lão phu nhân trúng gió rồi
56 Chương 56: Hoan nghênh lần sau trở lại nha
57 Chương 57: Lại có người chủ động đi gây chuyện với nàng
58 Chương 58: Dù sao quận chúa thích nhất là người đẹp
59 Chương 59: Có thể giúp được quận chúa, trong lòng Diệp Hoàn thấy rất vui
60 Chương 60: Muốn trách thì trách nàng quá tốt
61 Chương 61: Xem Ra Quận Chúa Rất Vượng Phu
62 Chương 62: Quá Dính Người Như Vậy Không Tốt
63 Chương 63: Mãi Mãi Nghe Theo
64 Chương 64
65 Chương 65: Nếu Huynh Dám Nạp Thiếp Ta Liền Nuôi Trai Lơ
66 Chương 66
67 Chương 67: Có Lại Tư Lợi Bội Ước Nữa Không
68 Chương 68: Ta Đã Có Ý Trung Nhân
69 Chương 69: Hôm Nay Ân Trường Hoan Rất Vừa Mắt
70 Chương 70: Con Vẫn Thích Diệp Hoàn Đúng Không
71 Chương 71: Nàng Một Cái Ân Trường Hoan Một Cái
72 Chương 72: Không Cãi Nhau Hai Câu Thì Sẽ Cảm Thấy Không Thoải Mái
73 Chương 73: Quận Chúa Làm Bằng Sắt Vị Hôn Phu Vương Gia Như Nước Chảy
74 Chương 74: Hoàn Hoàn
75 Chương 75: Muốn Làm Gì Thì Làm
76 Chương 76: Không Có Ý Nghĩ Cái Quỷ Ấy
77 Chương 77: Đây Là Thiên Phú
78 Chương 79: Hay Là Nói Trong Lòng Trưởng Công Chúa Có Quỷ
79 Chương 80: Sẽ Không Tìm Nam Nhân Nam Dương Làm Quận Mã
80 Chương 82: Có Lẽ Đã Đến Lúc Lập Thái Tử
81 Chương 83: Mẫu Thân Cám Ơn Người
82 Chương 84: Ân Bác Văn Lĩnh Cơm Hộp Rồi
83 Chương 86: Thọ Yến Trịnh Thái Hậu
84 Chương 89: Nào Có Mẫu Thân Đi Tính Kế Nữ Nhi Của Mình
85 Chương 88: Mưu Hại
86 Chương 87: Gia Hòa Cứu Trường Hoan Sao Có Thể
87 Chương 91: Ta Chỉ Là Đang Nói Sự Thật
88 Chương 92: Kết Quả
89 Chương 93: Phải Biết Co Biết Dãn Mới Được
90 Chương 94: Quận Chúa Đúng Là Quận Chúa Không Tầm Thường
91 Chương 95: Đã Là Của Ta
92 Chương 96: Đa Tạ Mong Ước Của Trần Tiểu Thư
93 Chương 97: Ta Ấy Mà Chính Là Quá Lương Thiện
94 Chương 98: Chớp Mắt Cái Đã Đến Năm Thứ Hai
95 Chương 99: Đây Là Có Chuyện Gì Vậy
96 Chương 100: Nàng Nguyện Ý Nhượng Bộ
97 Chương 101: Vị Này Là
98 Chương 102: Quận Chúa Đại Hỉ
99 Chương 103: Tân Lang Của Nàng
100 Chương 104: Bái Đường Thành Thân
101 Chương 105: Tối Hôm Qua Vất Vả Thái Tử Điện Hạ Rồi
102 Chương 106: Trường Hoan Chúng Ta Sinh Con Đi
103 Chương 107: Mắng Nàng Ít Đi Vài Câu
104 Chương 108: Ân Trường Hoan Này Cũng Không Phải Quá Thông Minh
105 Chương 109: Động Phòng Cái Quỷ Ấy
106 Chương 110: Nàng Trước Kia Đúng Là Mắt Mù Mới Đi Thích Thái Tử
107 Chương 111: Thư Viện Đức Dương
108 Chương 112: Chàng Muốn Nhưng Mà Ta Thực Sự Không Nỡ
109 Chương 113: Bọn họ không làm được không có nghĩa là ta không làm được
110 Chương 114: Nàng cố gắng nghiêm túc như vậy, nhất định có thể thành công
111 Chương 115: Lâu Đức Dương của thư viện Đức Dương
112 Chương 116: Hu hu
113 Chương 117: Giống hệt lúc hắn mới gặp nàng
114 Chương 118: Đại bộ phận là Ân Bạch Tuyết, cẩn thận mua sắm
115 Chương 119: Chỉ là muốn dạy dỗ người
116 Chương 120: Tám lạng nửa cân
117 Chương 121: Nếu như hắn nói hắn bị mộng du thì liệu Trường Hoan có tin không?
118 Chương 122: Ban thưởng
119 Chương 123: Thái tử phi vụиɠ ŧяộʍ nuôi trai lơ có dung mạo tuấn tú
120 Chương 124: Ta đã có được người tốt nhất rồi
121 Chương 125: Là ta cũng sẽ không chọn Sở Bạch
122 Chương 126: Thẳng thắn
123 Chương 127: Ai có thể chứng minh, ai nhìn thấy?
124 Chương 128
125 Chương 129: Mỹ nhân có độc, rời xa vẫn hơn
126 Chương 130: Nàng mãi mãi là của ta
127 Chương 131: Nàng không phải rất thích hồng nhan này sao?
128 Chương 132: Nhớ thương phu quân của Trường Hoan, thật vô liêm sỉ
129 Chương 133: Có tin mừng
130 Chương 134: Con mắt ta rất tốt
131 Chương 135: Nhiều con cháu cũng không phải chuyện tốt
132 Chương 136: Giữa phu thê quan trọng là phải tình đầu ý hợp
133 Chương 137: Thi hội
134 Chương 138: Con là hài tử nhà người mà
135 Chương 139: Xem ra cần phải nàng ra tay
136 Chương 140: Hắn bị thương, không thể ăn cay
137 Chương 141: Không phù hợp với thân phận và khí chất
138 Chương 142: Diệp Mặc rất đáng yêu
139 Chương 143: Nàng có ta thích là đủ rồi
140 Chương 144: Phụ hoàng, thái tử chọc giận người sao?
141 Chương 145: Mắt bị mù
142 Chương 146: Nhân vật chính của cuộc đời ta
143 Chương 147: Kết cục (thượng)
144 Chương 148: Kết cục (hạ): Mỹ nhân thì không thể có quầng thâm mắt
145 Chương 149: Phiên ngoại (một): Phó Thần chọn đ�? ?�oán tương lai
146 Chương 150: Phiên ngoại (hai): Phó Du
147 Chương 151: Phiên ngoại (ba): Ca ca không phải kẻ xấu
148 Chương 152: Phiên ngoại (bốn): ?�n Bạch Tuyết
149 Chương 153: Phiên ngoại (năm): Phó Dịch
150 Chương 154: Phiên ngoại (sáu): Nữ tử tham gia khoa cử
151 Chương 155: Phiên ngoại (bảy): Lâm sư muội sao có thể làm chuyện như vậy
152 Chương 156: Phiên ngoại (tám): Toàn văn hoàn
Chapter

Updated 152 Episodes

1
Chương 1: (Trùng sinh) Nàng thật sự mù quáng
2
Chương 2: Mỹ nam ở chỗ nàng là có đặc quyền
3
Chương 3: Ta cảm thấy vui mừng thay cha và nương của ngươi
4
Chương 4: Chung quy là bọn ta có lỗi với muội ấy
5
Chương 5: Diệp công tử, chúng ta lại gặp mặt
6
Chương 6: Diệp công tử thật thú vị
7
Chương 7: Nằm mơ
8
Chương 8: Nàng không hiểu ý của Diệp Hoàn
9
Chương 9: Ta không nói chuyện cùng người cha bất công
10
Chương 10: Không, huynh cần
11
Chương 11: Diệp đại nhân, huynh thật tốt, nhưng ta không thể chiếm tiện nghi...
12
Chương 12: Nhất định sẽ cho cháu một tương lai hạnh phúc
13
Chương 13: Người xuất sắc nhất chính là Diệp Hoàn
14
Chương 14: Quận chúa say rồi sao?
15
Chương 15: Bằng dung mạo anh tuấn của công tử
16
Chương 16: Chắc chắn hoàng đế sẽ càng thêm tức giận
17
Chương 17: Diệp đại nhân này thật thú vị
18
Chương 18: Không, không có khả năng!
19
Chương 19: Cảm thấy tim đập có chút nhanh
20
Chương 20: Không bằng một nửa Diệp đại nhân
21
Chương 21: Ừm, như vậy trông khá giống
22
Chương 22: Cá ướp muối Diệp đại nhân tặng rất ngon
23
Chương 23: Bị phát hiện
24
Chương 24: Ta bình thường là một người hay thương tâm một mình
25
Chương 25: Một cô nương tốt khó tìm trên trời dưới đất
26
Chương 26: Mắt Phó Dịch bị mù sao
27
Chương 27: Nàng muốn đánh đòn phủ đầu trước
28
Chương 28: Cái gương vỡ
29
Chương 29: Là do nàng ta nợ Ân gia
30
Chương 30: Nàng luôn có chút anh hùng khí đoản
31
Chương 31: Dù sao da mặt nàng vẫn mỏng hơn
32
Chương 32: Trừ khi mặt trời mọc từ hướng tây
33
Chương 33: Con mắt của nàng đã bị dung mạo Diệp Hoàn nuôi đến xảo quyệt
34
Chương 34: Sao công tử lại là người như vậy được chứ!
35
Chương 35: Cái này không thể trách nàng, thật đấy
36
Chương 36: Ngươi đoán xem
37
Chương 37: Đúng là cháu nên khiêm tốn một chút
38
Chương 38: So với Đức Dương quận chúa quả thực là cách biệt một trời
39
Chương 39: Chẳng lẽ hắn không thể làm chuyện phòng the?
40
Chương 40: Sao nàng lại mất tự nhiên?
41
Chương 41: Không ngờ công tử lại giảo hoạt như vậy
42
Chương 42: Nhi lang đẹp nhất thế gian
43
Chương 43: Nàng không muốn lại tự mình đa tình nữa đâu
44
Chương 44: May mà ta thông minh
45
Chương 45: Người lại suy nghĩ nhiều rồi
46
Chương 46: Vậy muội có ý nghĩ muốn hôn hắn không?
47
Chương 47: Chẳng lẽ quận chúa có sở thích khác người
48
Chương 48: Kỷ Oánh Oánh, đầu óc ngươi bị hồ Đồ sao?
49
Chương 49: Toang rồi!
50
Chương 50: Ngươi không phải nữ nhi của ta
51
Chương 51: Vuốt mông ngựa cũng thật thành thạo, điêu luyện
52
Chương 52: Ta là nói thật thì có gì phải ngượng ngùng
53
Chương 53: Đám người ngu muội
54
Chương 54: Người kia là Gia Hòa trưởng công chúa
55
Chương 55: Ân lão phu nhân trúng gió rồi
56
Chương 56: Hoan nghênh lần sau trở lại nha
57
Chương 57: Lại có người chủ động đi gây chuyện với nàng
58
Chương 58: Dù sao quận chúa thích nhất là người đẹp
59
Chương 59: Có thể giúp được quận chúa, trong lòng Diệp Hoàn thấy rất vui
60
Chương 60: Muốn trách thì trách nàng quá tốt
61
Chương 61: Xem Ra Quận Chúa Rất Vượng Phu
62
Chương 62: Quá Dính Người Như Vậy Không Tốt
63
Chương 63: Mãi Mãi Nghe Theo
64
Chương 64
65
Chương 65: Nếu Huynh Dám Nạp Thiếp Ta Liền Nuôi Trai Lơ
66
Chương 66
67
Chương 67: Có Lại Tư Lợi Bội Ước Nữa Không
68
Chương 68: Ta Đã Có Ý Trung Nhân
69
Chương 69: Hôm Nay Ân Trường Hoan Rất Vừa Mắt
70
Chương 70: Con Vẫn Thích Diệp Hoàn Đúng Không
71
Chương 71: Nàng Một Cái Ân Trường Hoan Một Cái
72
Chương 72: Không Cãi Nhau Hai Câu Thì Sẽ Cảm Thấy Không Thoải Mái
73
Chương 73: Quận Chúa Làm Bằng Sắt Vị Hôn Phu Vương Gia Như Nước Chảy
74
Chương 74: Hoàn Hoàn
75
Chương 75: Muốn Làm Gì Thì Làm
76
Chương 76: Không Có Ý Nghĩ Cái Quỷ Ấy
77
Chương 77: Đây Là Thiên Phú
78
Chương 79: Hay Là Nói Trong Lòng Trưởng Công Chúa Có Quỷ
79
Chương 80: Sẽ Không Tìm Nam Nhân Nam Dương Làm Quận Mã
80
Chương 82: Có Lẽ Đã Đến Lúc Lập Thái Tử
81
Chương 83: Mẫu Thân Cám Ơn Người
82
Chương 84: Ân Bác Văn Lĩnh Cơm Hộp Rồi
83
Chương 86: Thọ Yến Trịnh Thái Hậu
84
Chương 89: Nào Có Mẫu Thân Đi Tính Kế Nữ Nhi Của Mình
85
Chương 88: Mưu Hại
86
Chương 87: Gia Hòa Cứu Trường Hoan Sao Có Thể
87
Chương 91: Ta Chỉ Là Đang Nói Sự Thật
88
Chương 92: Kết Quả
89
Chương 93: Phải Biết Co Biết Dãn Mới Được
90
Chương 94: Quận Chúa Đúng Là Quận Chúa Không Tầm Thường
91
Chương 95: Đã Là Của Ta
92
Chương 96: Đa Tạ Mong Ước Của Trần Tiểu Thư
93
Chương 97: Ta Ấy Mà Chính Là Quá Lương Thiện
94
Chương 98: Chớp Mắt Cái Đã Đến Năm Thứ Hai
95
Chương 99: Đây Là Có Chuyện Gì Vậy
96
Chương 100: Nàng Nguyện Ý Nhượng Bộ
97
Chương 101: Vị Này Là
98
Chương 102: Quận Chúa Đại Hỉ
99
Chương 103: Tân Lang Của Nàng
100
Chương 104: Bái Đường Thành Thân
101
Chương 105: Tối Hôm Qua Vất Vả Thái Tử Điện Hạ Rồi
102
Chương 106: Trường Hoan Chúng Ta Sinh Con Đi
103
Chương 107: Mắng Nàng Ít Đi Vài Câu
104
Chương 108: Ân Trường Hoan Này Cũng Không Phải Quá Thông Minh
105
Chương 109: Động Phòng Cái Quỷ Ấy
106
Chương 110: Nàng Trước Kia Đúng Là Mắt Mù Mới Đi Thích Thái Tử
107
Chương 111: Thư Viện Đức Dương
108
Chương 112: Chàng Muốn Nhưng Mà Ta Thực Sự Không Nỡ
109
Chương 113: Bọn họ không làm được không có nghĩa là ta không làm được
110
Chương 114: Nàng cố gắng nghiêm túc như vậy, nhất định có thể thành công
111
Chương 115: Lâu Đức Dương của thư viện Đức Dương
112
Chương 116: Hu hu
113
Chương 117: Giống hệt lúc hắn mới gặp nàng
114
Chương 118: Đại bộ phận là Ân Bạch Tuyết, cẩn thận mua sắm
115
Chương 119: Chỉ là muốn dạy dỗ người
116
Chương 120: Tám lạng nửa cân
117
Chương 121: Nếu như hắn nói hắn bị mộng du thì liệu Trường Hoan có tin không?
118
Chương 122: Ban thưởng
119
Chương 123: Thái tử phi vụиɠ ŧяộʍ nuôi trai lơ có dung mạo tuấn tú
120
Chương 124: Ta đã có được người tốt nhất rồi
121
Chương 125: Là ta cũng sẽ không chọn Sở Bạch
122
Chương 126: Thẳng thắn
123
Chương 127: Ai có thể chứng minh, ai nhìn thấy?
124
Chương 128
125
Chương 129: Mỹ nhân có độc, rời xa vẫn hơn
126
Chương 130: Nàng mãi mãi là của ta
127
Chương 131: Nàng không phải rất thích hồng nhan này sao?
128
Chương 132: Nhớ thương phu quân của Trường Hoan, thật vô liêm sỉ
129
Chương 133: Có tin mừng
130
Chương 134: Con mắt ta rất tốt
131
Chương 135: Nhiều con cháu cũng không phải chuyện tốt
132
Chương 136: Giữa phu thê quan trọng là phải tình đầu ý hợp
133
Chương 137: Thi hội
134
Chương 138: Con là hài tử nhà người mà
135
Chương 139: Xem ra cần phải nàng ra tay
136
Chương 140: Hắn bị thương, không thể ăn cay
137
Chương 141: Không phù hợp với thân phận và khí chất
138
Chương 142: Diệp Mặc rất đáng yêu
139
Chương 143: Nàng có ta thích là đủ rồi
140
Chương 144: Phụ hoàng, thái tử chọc giận người sao?
141
Chương 145: Mắt bị mù
142
Chương 146: Nhân vật chính của cuộc đời ta
143
Chương 147: Kết cục (thượng)
144
Chương 148: Kết cục (hạ): Mỹ nhân thì không thể có quầng thâm mắt
145
Chương 149: Phiên ngoại (một): Phó Thần chọn đ�? ?�oán tương lai
146
Chương 150: Phiên ngoại (hai): Phó Du
147
Chương 151: Phiên ngoại (ba): Ca ca không phải kẻ xấu
148
Chương 152: Phiên ngoại (bốn): ?�n Bạch Tuyết
149
Chương 153: Phiên ngoại (năm): Phó Dịch
150
Chương 154: Phiên ngoại (sáu): Nữ tử tham gia khoa cử
151
Chương 155: Phiên ngoại (bảy): Lâm sư muội sao có thể làm chuyện như vậy
152
Chương 156: Phiên ngoại (tám): Toàn văn hoàn