Chương 1: (Trùng sinh) Nàng thật sự mù quáng

"Sao còn chưa tỉnh, không phải nói sau một canh giờ sẽ tỉnh lại sao?"

"Nương nương chớ có sốt ruột, Lý thái y nói thân thể quận chúa không có vấn đề, chỉ là cảm xúc quá khích động, đợi nàng ngủ đủ thì tự nhiên sẽ tỉnh."

"Ai gia sao có thể không nóng nảy, ngoại nhân đều nói Trường Hoan ỷ sủng sinh kiêu nhưng kì thực lại rất hiểu chuyện, nếu không phải phát sinh đại sự thì con bé làm sao lại mất khống chế như thế ―― đúng rồi, ngươi thẩm vấn người bên cạnh Trường Hoan có kết quả chưa?"

"Nha hoàn nói buổi trưa khi quận chúa vừa ngủ dậy thì tính tình liền không đúng, hỏi hôm nay hôm sau thì quận chúa đầu tiên là không tin, xác nhận không thể nghi ngờ thì nói vài câu mê sảng liền cưỡi ngựa xông vào hoàng cung. Cái khác bọn họ cũng không rõ lắm."

"Chủ tử xảy ra chuyện mà bọn họ cái gì cũng không biết!" Tay Trịnh thái hậu mang hộ giáp tinh xảo chợt vỗ trên mặt bàn, nghiêm nghị quát "Mỗi người ba roi, sau đó giam lại, không có ai gia phân phó bất luận kẻ nào cũng không được cho cơm ăn nước uống."

"Rõ, nô tỳ tuân mệnh."

Tiếng nói chuyện loáng thoáng truyền vào tai Ân Trường Hoan, nàng dần ý thức lại, không cao hứng nhíu mày.

Không mở mắt, Ân Trường Hoan xoay người chui vào đệm chăn ấm áp, mềm mại, nàng muốn ngủ tiếp, tiếp tục mơ giấc mộng kia.

Trong mộng nàng uống phải bát canh bị hạ độc, sau khi chết thì trùng sinh về tháng một năm nay khi ngoại tổ mẫu nàng còn chưa mất.

Trong mộng nàng tỉnh lại ở phủ quận chúa, ý thức được chính mình sống lại liền lập tức thúc ngựa xông vào hoàng cung.

Trong cung không cho phép phóng ngựa, cho dù nàng rất được hoàng đế cùng ngoại tổ mẫu sủng ái thì cũng không ngoại lệ, nhưng mà trong mộng khi trùng sinh trở về nàng giống như bị trúng tà hạ cổ, không để ý đến sự ngăn cản của thị vệ, một tay lôi kéo dây cương một tay cầm roi được hoàng đế ngự ban hùng hổ xông qua Ngọ môn. Chỉ tiếc nàng vừa thấy ngoại tổ mẫu còn chưa kịp nói câu nào liền bị mất đi ý thức.

Từ khi ngoại tổ mẫu qua đời, số lần nàng mộng thấy như vậy rất nhiều, nhưng không có lần nào lại rõ ràng như thế, giống như là nàng thật sự trùng sinh, gặp được ngoại tổ mẫu chân thật ngoài đời.

Nàng muốn tiếp tục mơ giấc mộng kia, thậm chí vĩnh viễn dừng lại ở trong mơ.

Nàng muốn ôm cánh tay ngoại tổ mẫu nũng nịu, muốn ngửi mùi trên người của ngoại tổ mẫu, muốn cùng ngoại tổ mẫu trò chuyện, hỏi bà một chút sống ở dưới đó có tốt không.

"Trường Hoan."

Thân thể Ân Trường Hoan cứng đờ, mày nhíu lại thành một chữ Xuyên 川, không đúng, nàng đã tỉnh dậy thì làm sao có thể nghe được thanh âm của ngoại tổ mẫu.

Trịnh thái hậu thấy Ân Trường Hoan lại bất động, bà nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Ân Trường Hoan, thanh âm ôn hòa "Trường Hoan, dậy đi nào."

Thật sự là thanh âm của ngoại tổ mẫu! Ân Trường Hoan cắn đầu lưỡi liền cảm thấy đau, nếu như là mộng thì không có thể đau như vậy.

Trong lòng Ân Trường Hoan nổi lên một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi ―― giấc mộng lúc trước không phải là mộng, nàng thật sự trùng sinh, trùng sinh vào lúc ngoại tổ mẫu còn sống.

Nghiêng đầu mở mắt, nhìn thấy Trịnh thái hậu mặc dù đã có nếp nhăn nhưng vẫn y nguyên hồng nhuận, còn có sự ung dung, độ lượng.

Ân Trường Hoan kinh ngạc nhìn Trịnh thái hậu, bờ môi mấp máy mấy lần nhưng không có thanh âm phát ra, giọt nước mắt to như hạt đậu trượt ra ngoài hốc mắt.

"Tại sao lại khóc?" Trịnh thái hậu từ ái lau đi nước mắt Ân Trường Hoan, dùng ngữ khí dỗ tiểu hài tử nói với nàng "Chuyện gì xảy ra, nói cho ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu làm chủ cho cháu."

Ân Trường Hoan rưng rưng lắc đầu, nàng rất muốn lập tức đem tất cả mọi chuyện nói cho ngoại tổ mẫu, nhưng chuyện nàng sau khi chết trùng sinh quá thần kỳ, nàng không biết nên nói thế nào, hơn nữa hiện tại nhiều người phức tạp, cũng không thích hợp nói loại chuyện khó tin này.

Ân Trường Hoan không nói Trịnh thái hậu không truy hỏi, đối với Trịnh thái hậu mà nói, chỉ cần thân thể Ân Trường Hoan không sao thì những cái khác đều không quan trọng.

Bà để thái y tiến lên bắt mạch cho Ân Trường Hoan, thái y thấy Ân Trường Hoan tỉnh liền thở phào, Trịnh thái hậu đã nói, nếu xảy ra chuyện gì thì mười cái đầu của hắn đều không đủ rơi.

Sau khi kiểm tra cẩn thận, thái y nói thân thể Ân Trường Hoan không có bất cứ vấn đề gì.

Trịnh thái hậu khẽ gật đầu, để thái y lui ra.

"Khoan đã." Ân Trường Hoan bỗng nhiên lên tiếng, nàng ngồi xuống đầu giường.

Tính tình Ân Trường Hoan vốn hoạt bát, nhưng nàng dù sao cũng là được Trịnh thái hậu một tay dạy bảo lớn lên, mà Trịnh thái hậu không có nhi tử thân sinh nhưng lại nuôi lớn thánh thượng hiện nay mà đương kim thánh thượng thật tâm thật ý tôn kính bà hơn cả mẹ đẻ, bởi vậy có thể thấy được bản lĩnh của Trịnh thái hậu. Ân Trường Hoan không có lợi hại như Trịnh thái hậu nhưng ít ra cũng có ba phần, mặc dù kinh hỉ đến sắp mất khống chế nhưng nàng vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại.

Lý thái y cung kính "Quận chúa có gì phân phó?"

Ân Trường Hoan nghiêm mặt nói "Lý thái y, tình trạng thân thể ngoại tổ mẫu là ngươi phụ trách đúng không?"

Lý thái y hồi "Vâng."

Ân Trường Hoan thấp giọng "Ngoại tổ mẫu gần đây có khả năng phát sinh bệnh tim không?"

Trước khi trùng sinh Trịnh thái hậu cũng là bởi vì đột phát bệnh tim mà qua đời, không có bất kỳ dấu hiệu nào, lúc có người phát hiện thì đã là sáng ngày hôm sau, người đã sớm đi.

"Bệnh tim?" Dung mạo Lý thái y đại biến, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Ân Trường Hoan, thanh âm không tự chủ đề cao "Làm sao có thể, thân thể thái hậu khỏe mạnh, không có bất kỳ dị thường nào, không có khả năng xuất hiện bệnh tim."

"Đến bất ngờ thì sao?" Ân Trường Hoan không yên lòng, nói "Không bằng Lý thái y hiện tại bắt mạch cho ngoại tổ mẫu để xác nhận một chút."

Đây là một chuyện rất đơn giản, Lý thái y không có lý do từ chối, Trịnh thái hậu mặc dù cảm thây kỳ quái nhưng Ân Trường Hoan là đang quan tâm bà, bà đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

Nín hơi bắt mạch, lại hỏi kỹ mọi chuyện thường ngày của Trịnh thái hậu, ngữ khí Lý thái y chắc chắn nói "Thân thể thái hậu khỏe mạnh, không có khả năng phát sinh bệnh tim."

Lý thái y là một trong hai thái y giỏi nhất của thái y viện, lẽ ra hắn chẩn bệnh không có sai, có thể kiếp trước ngoại tổ mẫu đích thật là bị đau tim mà chết, sau khi ngoại tổ mẫu qua đời, mấy vị thái y xem xét đều nói là bị bệnh tim, vị Lý thái y này cũng bởi vì thất trách mà bị giáng chức, cuối cùng là đã có chuyện gì xảy ra.

Ân Trường Hoan không nghĩ ra, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể để Lý thái y rời đi, sau đó Trịnh thái hậu cho cung nữ lui xuống, để tâm phúc canh giữ ở ngoài điện, bà hỏi Ân Trường Hoan "Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?"

Ân Trường Hoan là được Trịnh thái hậu một tay nuôi nấng, bà hiểu rất rõ Ân Trường Hoan, sẽ không vô duyên vô cớ xông hoàng cung ôm bà khóc, càng sẽ không vô duyên vô cớ hỏi bà có thể bị đau tim hay không.

Đem hành vi của Ân Trường Hoan nối liền lại, không khó đoán ra Ân Trường Hoan là cho rằng bà sẽ xảy ra chuyện nên mới kích động như vậy. Thế nhưng là vì cái gì Trường Hoan cảm thấy bà sẽ xảy ra chuyện, điểm ấy dù là túc trí đa mưu tính toán không bỏ sót thì Trịnh thái hậu cũng nghĩ không thông.

Nhớ lại nàng đã từng mất đi ngoại tổ mẫu, hốc mắt Ân Trường Hoan lại đỏ lên, nàng ôm lấy Trịnh thái hậu, dựa sát vào trong ngực bà thấp giọng nói chuyện nàng khởi tử hoàn sinh.

Ân Trường Hoan là nữ nhi của Gia Di trưởng công chúa cùng Ân quốc công hiện nay.

Gia Di trưởng công chúa khi sinh ra đã ốm yếu, sinh hạ Ân Trường Hoan không bao lâu liền buông tay nhân gian. Trịnh thái hậu chỉ có một đứa con gái là Gia Di trưởng công chúa, độc nữ qua đời, bà một là vì an ủi tang nữ thống khổ, hai là lo lắng người Ân gia không thể chiếu cố tốt Ân Trường Hoan, thế là liền đem Ân Trường Hoan mang vào Từ Ninh cung nuôi dưỡng.

Từ nhỏ lớn lên ở trong hoàng cung Ân Trường Hoan cùng người Ân gia không thân cận lắm, bởi vì nhiều nguyên nhân mà người Ân gia đối với Ân Trường Hoan cũng chỉ là tình cảm trên danh nghĩa, trong lòng Ân Trường Hoan, thân nhân của nàng chỉ có một mình Trịnh thái hậu, cho nên nàng mới có thể nói thật, không có nửa phần giấu diếm.

Mà Ân Trường Hoan tự mình hiểu lấy, nàng không có bản lĩnh lợi hại giống Trịnh thái hậu, nếu chính nàng đi tìm chân tướng, bảo hộ sinh mệnh hai tổ tôn thì không bằng đem chuyện này nói cho Trịnh thái hậu.

Trịnh thái hậu lắc đầu bật cười, vỗ nhè nhẹ lưng Ân Trường Hoan nói "Trường Hoan của chúng ta có phải gặp ác mộng không?"

Trịnh thái hậu không nghi ngờ Ân Trường Hoan sẽ nói dối, nhưng chuyện này quá mức kỳ lạ, bà đang suy nghĩ có lẽ là Ân Trường Hoan gặp ác mộng, nhất thời không phân biệt được hiện thực cùng mộng cảnh.

Ân Trường Hoan nghe vậy vội la lên "Ngoại tổ mẫu người tin tưởng cháu đi, cháu chưa hề nói dối, đây đều là thật."

"Đúng rồi " nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện có thể chứng minh nàng chưa hề nói dối "Ngoại tổ mẫu, trong tay người có phải hay không có một người tên Trương Thanh?"

Thần sắc Trịnh thái hậu khẽ biến, trong tay bà đúng là có một người tên Trương Thanh, người này cực kì quan trọng, là tâm phúc của bà, rất ít người biết, bà cũng chưa từng nhắc tới hắn trước mặt Ân Trường Hoan.

"Sau khi người qua đời hắn đã tìm cháu, còn đem toàn bộ thủ hạ trong tay người giao cho cháu."

Tiếp đó Ân Trường Hoan lại nói mấy cái tên, đều là lung lạc năng nhân dị sĩ của Trịnh thái hậu, có mấy người thậm chí còn là trọng thần trong triều.

Những chuyện này là tuyệt mật, Ân Trường Hoan không có khả năng trong mộng sẽ biết được, Trịnh thái hậu không còn nghi hoặc gì, mặc dù chuyện này rất khó có thể tưởng tượng nổi.

"Ai đã hạ độc cháu?" Bà qua đời chưa đến một năm, lại có người dám hạ độc Trường Hoan, sắc mặt Trịnh thái hậu liền âm trầm như nước.

Ân Trường Hoan lắc đầu "Cháu không biết."

Phủ quận chúa được mấy ma ma quản lý rất chặt, có thể đến gần nàng thì đều là tâm phúc, Ân Trường Hoan cũng nghĩ không thông nàng sao lại bị hạ độc.

"Cháu trúng độc bây giờ không vội, còn có nhiều thời gian như vậy, hiện tại quan trọng chính là thân thể ngoại tổ mẫu." Ân Trường Hoan lau nước mắt. Nàng trước khi trùng sinh nếu biết ngoại tổ mẫu sẽ đột phát bệnh tim thì sẽ kịp thời dự phòng "Ngoại tổ mẫu, chúng ta đi tìm Điền thái y xem có được không?"

Trong cung thái y có hai người y thuật tốt nhất, một người là Lý thái y, chủ yếu phụ trách thân thể Trịnh thái hậu. Một người khác là Điền thái y, phụ trách sức khỏe của hoàng đế.

"Không vội." Trịnh thái hậu híp mắt "Thân thể của mình ai gia nắm chắc, khả năng đột phát bệnh tim không lớn." Bà nhẹ nhõm cười cười "Lại nói, ai gia còn chờ để xem Trường Hoan thành thân, ai gia không có việc gì."

"Thế nhưng mà..."

Trịnh thái hậu mỉm cười vuốt tóc Ân Trường Hoan, ôn nhu nhưng lại ý vị thâm trường nói "Trường Hoan, cháu không nên quên, chuyện trên đời này không phải chỉ có ngoài ý muốn."

Mắt Ân Trường Hoan đột nhiên co lại "Ngoại tổ mẫu cho là có người làm?"

"Thế nhưng mà sau khi người qua đời thì các thái y đều nói người là bị đau tim mà đi." Lúc trước nàng cũng có sự hoài nghi này, nhưng mà trong hoàng cung có nhiều thái y như vậy, không có khả năng không ai phát hiện có bất thường "Cháu cùng Trương Thanh bí mật điều tra qua, không có dị thường gì."

"Thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, thái y trong hoàng cung cũng không nhất định là có y thuật tốt nhất, bọn họ cũng không thể nhìn ra tất cả mọi thứ" Ngữ khí Trịnh thái hậu bình tĩnh "Huống hồ khi đó ai gia đã đi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cho dù phát hiện không đúng bọn họ cũng sẽ không nói."

Thấy trên mặt Ân Trường Hoan vẫn còn lo lắng, Trịnh thái hậu chậm rãi cười nói "Trường Hoan yên tâm, cháu trùng sinh là lão thiên gia cho tổ tôn chúng ta hi vọng sống, ngoại tổ mẫu nhất định sẽ cẩn thận."

Nghe được câu nói này, Ân Trường Hoan cong môi cười một tiếng "Có câu nói này của ngoại tổ mẫu thì Trường Hoan an tâm rồi."

Trịnh thái hậu cẩn thận hỏi chuyện Ân Trường Hoan trùng sinh cùng việc nàng có chỗ nào không thoải mái không, chuyện trùng sinh quá thần kỳ cũng quá khó tưởng tượng, Trịnh thái hậu lo lắng sẽ có di chứng.

Có thể chính Ân Trường Hoan cũng không rõ vì sao nàng lại trùng sinh, nàng chỉ là uống bát canh bị hạ độc, tỉnh lại liền trùng sinh, đã không nhìn thấy đầu trâu mặt ngựa cũng không nhìn thấy Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.

"Có lẽ lão thiên gia rất thích cháu, không đành lòng để cho cháu cứ như vậy hương tiêu ngọc vẫn, cho nên mới để cháu trùng sinh." Kinh hỉ của chuyện trùng sinh dần biến mất, Ân Trường Hoan vẫn là quận chúa ngoan ngoãn, dáng yêu trong mắt Trịnh thái hậu.

Trịnh thái hậu búng một cái vào trán Ân Trường Hoan, bật cười nói "Cháu nha, làm sao còn giống bộ dạng của tiểu hài tử chưa lớn."

Ân Trường Hoan lại dựa sát vào người Trịnh thái hậu, nũng nịu nói "Trước mặt ngoại tổ mẫu cháu mãi mãi là hài tử."

Ân Trường Hoan hơn nửa năm không gặp Trịnh thái hậu, tưởng niệm mà nói đều nói không hết. Tổ tôn hai người nói gần nửa canh giờ thì giọng chưởng sự cô cô của Từ Ninh cung ở ngoài điện vang lên "Thái hậu, hoàng thượng cùng Đoan vương gia tới."

Nghe được Đoan vương tới, Ân Trường Hoan bĩu môi khinh thường, người này trong ngoài đều không phải quân tử, nàng thực sự mù quáng khi lúc trước chọn hắn làm vị hôn phu.

Trịnh thái hậu thấy biểu cảm của Ân Trường Hoan liền giật mình, bà qua đời thì Ân Trường Hoan nhất định sẽ sống không tốt.

Hai tổ tôn bọn họ mà chết thì cũng thôi đi nhưng lần này Trường Hoan lại trùng sinh, những kẻ dám khi dễ bảo bối ngoại tôn nữ của bà một người bà cũng sẽ không buông tha.

Trịnh thái hậu nghĩ như vậy, liền nghe được Ân Trường Hoan cáo trạng:

"Ngoại tổ mẫu, Đoan vương là kẻ xấu, trước khi cháu bị độc chết mấy ngày thì bắt gặp hắn cùng Ân Bạch Tuyết lén lút gặp mặt, bộ dáng vô sỉ khiến người khác buồn nôn."

Chapter
1 Chương 1: (Trùng sinh) Nàng thật sự mù quáng
2 Chương 2: Mỹ nam ở chỗ nàng là có đặc quyền
3 Chương 3: Ta cảm thấy vui mừng thay cha và nương của ngươi
4 Chương 4: Chung quy là bọn ta có lỗi với muội ấy
5 Chương 5: Diệp công tử, chúng ta lại gặp mặt
6 Chương 6: Diệp công tử thật thú vị
7 Chương 7: Nằm mơ
8 Chương 8: Nàng không hiểu ý của Diệp Hoàn
9 Chương 9: Ta không nói chuyện cùng người cha bất công
10 Chương 10: Không, huynh cần
11 Chương 11: Diệp đại nhân, huynh thật tốt, nhưng ta không thể chiếm tiện nghi...
12 Chương 12: Nhất định sẽ cho cháu một tương lai hạnh phúc
13 Chương 13: Người xuất sắc nhất chính là Diệp Hoàn
14 Chương 14: Quận chúa say rồi sao?
15 Chương 15: Bằng dung mạo anh tuấn của công tử
16 Chương 16: Chắc chắn hoàng đế sẽ càng thêm tức giận
17 Chương 17: Diệp đại nhân này thật thú vị
18 Chương 18: Không, không có khả năng!
19 Chương 19: Cảm thấy tim đập có chút nhanh
20 Chương 20: Không bằng một nửa Diệp đại nhân
21 Chương 21: Ừm, như vậy trông khá giống
22 Chương 22: Cá ướp muối Diệp đại nhân tặng rất ngon
23 Chương 23: Bị phát hiện
24 Chương 24: Ta bình thường là một người hay thương tâm một mình
25 Chương 25: Một cô nương tốt khó tìm trên trời dưới đất
26 Chương 26: Mắt Phó Dịch bị mù sao
27 Chương 27: Nàng muốn đánh đòn phủ đầu trước
28 Chương 28: Cái gương vỡ
29 Chương 29: Là do nàng ta nợ Ân gia
30 Chương 30: Nàng luôn có chút anh hùng khí đoản
31 Chương 31: Dù sao da mặt nàng vẫn mỏng hơn
32 Chương 32: Trừ khi mặt trời mọc từ hướng tây
33 Chương 33: Con mắt của nàng đã bị dung mạo Diệp Hoàn nuôi đến xảo quyệt
34 Chương 34: Sao công tử lại là người như vậy được chứ!
35 Chương 35: Cái này không thể trách nàng, thật đấy
36 Chương 36: Ngươi đoán xem
37 Chương 37: Đúng là cháu nên khiêm tốn một chút
38 Chương 38: So với Đức Dương quận chúa quả thực là cách biệt một trời
39 Chương 39: Chẳng lẽ hắn không thể làm chuyện phòng the?
40 Chương 40: Sao nàng lại mất tự nhiên?
41 Chương 41: Không ngờ công tử lại giảo hoạt như vậy
42 Chương 42: Nhi lang đẹp nhất thế gian
43 Chương 43: Nàng không muốn lại tự mình đa tình nữa đâu
44 Chương 44: May mà ta thông minh
45 Chương 45: Người lại suy nghĩ nhiều rồi
46 Chương 46: Vậy muội có ý nghĩ muốn hôn hắn không?
47 Chương 47: Chẳng lẽ quận chúa có sở thích khác người
48 Chương 48: Kỷ Oánh Oánh, đầu óc ngươi bị hồ Đồ sao?
49 Chương 49: Toang rồi!
50 Chương 50: Ngươi không phải nữ nhi của ta
51 Chương 51: Vuốt mông ngựa cũng thật thành thạo, điêu luyện
52 Chương 52: Ta là nói thật thì có gì phải ngượng ngùng
53 Chương 53: Đám người ngu muội
54 Chương 54: Người kia là Gia Hòa trưởng công chúa
55 Chương 55: Ân lão phu nhân trúng gió rồi
56 Chương 56: Hoan nghênh lần sau trở lại nha
57 Chương 57: Lại có người chủ động đi gây chuyện với nàng
58 Chương 58: Dù sao quận chúa thích nhất là người đẹp
59 Chương 59: Có thể giúp được quận chúa, trong lòng Diệp Hoàn thấy rất vui
60 Chương 60: Muốn trách thì trách nàng quá tốt
61 Chương 61: Xem Ra Quận Chúa Rất Vượng Phu
62 Chương 62: Quá Dính Người Như Vậy Không Tốt
63 Chương 63: Mãi Mãi Nghe Theo
64 Chương 64
65 Chương 65: Nếu Huynh Dám Nạp Thiếp Ta Liền Nuôi Trai Lơ
66 Chương 66
67 Chương 67: Có Lại Tư Lợi Bội Ước Nữa Không
68 Chương 68: Ta Đã Có Ý Trung Nhân
69 Chương 69: Hôm Nay Ân Trường Hoan Rất Vừa Mắt
70 Chương 70: Con Vẫn Thích Diệp Hoàn Đúng Không
71 Chương 71: Nàng Một Cái Ân Trường Hoan Một Cái
72 Chương 72: Không Cãi Nhau Hai Câu Thì Sẽ Cảm Thấy Không Thoải Mái
73 Chương 73: Quận Chúa Làm Bằng Sắt Vị Hôn Phu Vương Gia Như Nước Chảy
74 Chương 74: Hoàn Hoàn
75 Chương 75: Muốn Làm Gì Thì Làm
76 Chương 76: Không Có Ý Nghĩ Cái Quỷ Ấy
77 Chương 77: Đây Là Thiên Phú
78 Chương 79: Hay Là Nói Trong Lòng Trưởng Công Chúa Có Quỷ
79 Chương 80: Sẽ Không Tìm Nam Nhân Nam Dương Làm Quận Mã
80 Chương 82: Có Lẽ Đã Đến Lúc Lập Thái Tử
81 Chương 83: Mẫu Thân Cám Ơn Người
82 Chương 84: Ân Bác Văn Lĩnh Cơm Hộp Rồi
83 Chương 86: Thọ Yến Trịnh Thái Hậu
84 Chương 89: Nào Có Mẫu Thân Đi Tính Kế Nữ Nhi Của Mình
85 Chương 88: Mưu Hại
86 Chương 87: Gia Hòa Cứu Trường Hoan Sao Có Thể
87 Chương 91: Ta Chỉ Là Đang Nói Sự Thật
88 Chương 92: Kết Quả
89 Chương 93: Phải Biết Co Biết Dãn Mới Được
90 Chương 94: Quận Chúa Đúng Là Quận Chúa Không Tầm Thường
91 Chương 95: Đã Là Của Ta
92 Chương 96: Đa Tạ Mong Ước Của Trần Tiểu Thư
93 Chương 97: Ta Ấy Mà Chính Là Quá Lương Thiện
94 Chương 98: Chớp Mắt Cái Đã Đến Năm Thứ Hai
95 Chương 99: Đây Là Có Chuyện Gì Vậy
96 Chương 100: Nàng Nguyện Ý Nhượng Bộ
97 Chương 101: Vị Này Là
98 Chương 102: Quận Chúa Đại Hỉ
99 Chương 103: Tân Lang Của Nàng
100 Chương 104: Bái Đường Thành Thân
101 Chương 105: Tối Hôm Qua Vất Vả Thái Tử Điện Hạ Rồi
102 Chương 106: Trường Hoan Chúng Ta Sinh Con Đi
103 Chương 107: Mắng Nàng Ít Đi Vài Câu
104 Chương 108: Ân Trường Hoan Này Cũng Không Phải Quá Thông Minh
105 Chương 109: Động Phòng Cái Quỷ Ấy
106 Chương 110: Nàng Trước Kia Đúng Là Mắt Mù Mới Đi Thích Thái Tử
107 Chương 111: Thư Viện Đức Dương
108 Chương 112: Chàng Muốn Nhưng Mà Ta Thực Sự Không Nỡ
109 Chương 113: Bọn họ không làm được không có nghĩa là ta không làm được
110 Chương 114: Nàng cố gắng nghiêm túc như vậy, nhất định có thể thành công
111 Chương 115: Lâu Đức Dương của thư viện Đức Dương
112 Chương 116: Hu hu
113 Chương 117: Giống hệt lúc hắn mới gặp nàng
114 Chương 118: Đại bộ phận là Ân Bạch Tuyết, cẩn thận mua sắm
115 Chương 119: Chỉ là muốn dạy dỗ người
116 Chương 120: Tám lạng nửa cân
117 Chương 121: Nếu như hắn nói hắn bị mộng du thì liệu Trường Hoan có tin không?
118 Chương 122: Ban thưởng
119 Chương 123: Thái tử phi vụиɠ ŧяộʍ nuôi trai lơ có dung mạo tuấn tú
120 Chương 124: Ta đã có được người tốt nhất rồi
121 Chương 125: Là ta cũng sẽ không chọn Sở Bạch
122 Chương 126: Thẳng thắn
123 Chương 127: Ai có thể chứng minh, ai nhìn thấy?
124 Chương 128
125 Chương 129: Mỹ nhân có độc, rời xa vẫn hơn
126 Chương 130: Nàng mãi mãi là của ta
127 Chương 131: Nàng không phải rất thích hồng nhan này sao?
128 Chương 132: Nhớ thương phu quân của Trường Hoan, thật vô liêm sỉ
129 Chương 133: Có tin mừng
130 Chương 134: Con mắt ta rất tốt
131 Chương 135: Nhiều con cháu cũng không phải chuyện tốt
132 Chương 136: Giữa phu thê quan trọng là phải tình đầu ý hợp
133 Chương 137: Thi hội
134 Chương 138: Con là hài tử nhà người mà
135 Chương 139: Xem ra cần phải nàng ra tay
136 Chương 140: Hắn bị thương, không thể ăn cay
137 Chương 141: Không phù hợp với thân phận và khí chất
138 Chương 142: Diệp Mặc rất đáng yêu
139 Chương 143: Nàng có ta thích là đủ rồi
140 Chương 144: Phụ hoàng, thái tử chọc giận người sao?
141 Chương 145: Mắt bị mù
142 Chương 146: Nhân vật chính của cuộc đời ta
143 Chương 147: Kết cục (thượng)
144 Chương 148: Kết cục (hạ): Mỹ nhân thì không thể có quầng thâm mắt
145 Chương 149: Phiên ngoại (một): Phó Thần chọn đ�? ?�oán tương lai
146 Chương 150: Phiên ngoại (hai): Phó Du
147 Chương 151: Phiên ngoại (ba): Ca ca không phải kẻ xấu
148 Chương 152: Phiên ngoại (bốn): ?�n Bạch Tuyết
149 Chương 153: Phiên ngoại (năm): Phó Dịch
150 Chương 154: Phiên ngoại (sáu): Nữ tử tham gia khoa cử
151 Chương 155: Phiên ngoại (bảy): Lâm sư muội sao có thể làm chuyện như vậy
152 Chương 156: Phiên ngoại (tám): Toàn văn hoàn
Chapter

Updated 152 Episodes

1
Chương 1: (Trùng sinh) Nàng thật sự mù quáng
2
Chương 2: Mỹ nam ở chỗ nàng là có đặc quyền
3
Chương 3: Ta cảm thấy vui mừng thay cha và nương của ngươi
4
Chương 4: Chung quy là bọn ta có lỗi với muội ấy
5
Chương 5: Diệp công tử, chúng ta lại gặp mặt
6
Chương 6: Diệp công tử thật thú vị
7
Chương 7: Nằm mơ
8
Chương 8: Nàng không hiểu ý của Diệp Hoàn
9
Chương 9: Ta không nói chuyện cùng người cha bất công
10
Chương 10: Không, huynh cần
11
Chương 11: Diệp đại nhân, huynh thật tốt, nhưng ta không thể chiếm tiện nghi...
12
Chương 12: Nhất định sẽ cho cháu một tương lai hạnh phúc
13
Chương 13: Người xuất sắc nhất chính là Diệp Hoàn
14
Chương 14: Quận chúa say rồi sao?
15
Chương 15: Bằng dung mạo anh tuấn của công tử
16
Chương 16: Chắc chắn hoàng đế sẽ càng thêm tức giận
17
Chương 17: Diệp đại nhân này thật thú vị
18
Chương 18: Không, không có khả năng!
19
Chương 19: Cảm thấy tim đập có chút nhanh
20
Chương 20: Không bằng một nửa Diệp đại nhân
21
Chương 21: Ừm, như vậy trông khá giống
22
Chương 22: Cá ướp muối Diệp đại nhân tặng rất ngon
23
Chương 23: Bị phát hiện
24
Chương 24: Ta bình thường là một người hay thương tâm một mình
25
Chương 25: Một cô nương tốt khó tìm trên trời dưới đất
26
Chương 26: Mắt Phó Dịch bị mù sao
27
Chương 27: Nàng muốn đánh đòn phủ đầu trước
28
Chương 28: Cái gương vỡ
29
Chương 29: Là do nàng ta nợ Ân gia
30
Chương 30: Nàng luôn có chút anh hùng khí đoản
31
Chương 31: Dù sao da mặt nàng vẫn mỏng hơn
32
Chương 32: Trừ khi mặt trời mọc từ hướng tây
33
Chương 33: Con mắt của nàng đã bị dung mạo Diệp Hoàn nuôi đến xảo quyệt
34
Chương 34: Sao công tử lại là người như vậy được chứ!
35
Chương 35: Cái này không thể trách nàng, thật đấy
36
Chương 36: Ngươi đoán xem
37
Chương 37: Đúng là cháu nên khiêm tốn một chút
38
Chương 38: So với Đức Dương quận chúa quả thực là cách biệt một trời
39
Chương 39: Chẳng lẽ hắn không thể làm chuyện phòng the?
40
Chương 40: Sao nàng lại mất tự nhiên?
41
Chương 41: Không ngờ công tử lại giảo hoạt như vậy
42
Chương 42: Nhi lang đẹp nhất thế gian
43
Chương 43: Nàng không muốn lại tự mình đa tình nữa đâu
44
Chương 44: May mà ta thông minh
45
Chương 45: Người lại suy nghĩ nhiều rồi
46
Chương 46: Vậy muội có ý nghĩ muốn hôn hắn không?
47
Chương 47: Chẳng lẽ quận chúa có sở thích khác người
48
Chương 48: Kỷ Oánh Oánh, đầu óc ngươi bị hồ Đồ sao?
49
Chương 49: Toang rồi!
50
Chương 50: Ngươi không phải nữ nhi của ta
51
Chương 51: Vuốt mông ngựa cũng thật thành thạo, điêu luyện
52
Chương 52: Ta là nói thật thì có gì phải ngượng ngùng
53
Chương 53: Đám người ngu muội
54
Chương 54: Người kia là Gia Hòa trưởng công chúa
55
Chương 55: Ân lão phu nhân trúng gió rồi
56
Chương 56: Hoan nghênh lần sau trở lại nha
57
Chương 57: Lại có người chủ động đi gây chuyện với nàng
58
Chương 58: Dù sao quận chúa thích nhất là người đẹp
59
Chương 59: Có thể giúp được quận chúa, trong lòng Diệp Hoàn thấy rất vui
60
Chương 60: Muốn trách thì trách nàng quá tốt
61
Chương 61: Xem Ra Quận Chúa Rất Vượng Phu
62
Chương 62: Quá Dính Người Như Vậy Không Tốt
63
Chương 63: Mãi Mãi Nghe Theo
64
Chương 64
65
Chương 65: Nếu Huynh Dám Nạp Thiếp Ta Liền Nuôi Trai Lơ
66
Chương 66
67
Chương 67: Có Lại Tư Lợi Bội Ước Nữa Không
68
Chương 68: Ta Đã Có Ý Trung Nhân
69
Chương 69: Hôm Nay Ân Trường Hoan Rất Vừa Mắt
70
Chương 70: Con Vẫn Thích Diệp Hoàn Đúng Không
71
Chương 71: Nàng Một Cái Ân Trường Hoan Một Cái
72
Chương 72: Không Cãi Nhau Hai Câu Thì Sẽ Cảm Thấy Không Thoải Mái
73
Chương 73: Quận Chúa Làm Bằng Sắt Vị Hôn Phu Vương Gia Như Nước Chảy
74
Chương 74: Hoàn Hoàn
75
Chương 75: Muốn Làm Gì Thì Làm
76
Chương 76: Không Có Ý Nghĩ Cái Quỷ Ấy
77
Chương 77: Đây Là Thiên Phú
78
Chương 79: Hay Là Nói Trong Lòng Trưởng Công Chúa Có Quỷ
79
Chương 80: Sẽ Không Tìm Nam Nhân Nam Dương Làm Quận Mã
80
Chương 82: Có Lẽ Đã Đến Lúc Lập Thái Tử
81
Chương 83: Mẫu Thân Cám Ơn Người
82
Chương 84: Ân Bác Văn Lĩnh Cơm Hộp Rồi
83
Chương 86: Thọ Yến Trịnh Thái Hậu
84
Chương 89: Nào Có Mẫu Thân Đi Tính Kế Nữ Nhi Của Mình
85
Chương 88: Mưu Hại
86
Chương 87: Gia Hòa Cứu Trường Hoan Sao Có Thể
87
Chương 91: Ta Chỉ Là Đang Nói Sự Thật
88
Chương 92: Kết Quả
89
Chương 93: Phải Biết Co Biết Dãn Mới Được
90
Chương 94: Quận Chúa Đúng Là Quận Chúa Không Tầm Thường
91
Chương 95: Đã Là Của Ta
92
Chương 96: Đa Tạ Mong Ước Của Trần Tiểu Thư
93
Chương 97: Ta Ấy Mà Chính Là Quá Lương Thiện
94
Chương 98: Chớp Mắt Cái Đã Đến Năm Thứ Hai
95
Chương 99: Đây Là Có Chuyện Gì Vậy
96
Chương 100: Nàng Nguyện Ý Nhượng Bộ
97
Chương 101: Vị Này Là
98
Chương 102: Quận Chúa Đại Hỉ
99
Chương 103: Tân Lang Của Nàng
100
Chương 104: Bái Đường Thành Thân
101
Chương 105: Tối Hôm Qua Vất Vả Thái Tử Điện Hạ Rồi
102
Chương 106: Trường Hoan Chúng Ta Sinh Con Đi
103
Chương 107: Mắng Nàng Ít Đi Vài Câu
104
Chương 108: Ân Trường Hoan Này Cũng Không Phải Quá Thông Minh
105
Chương 109: Động Phòng Cái Quỷ Ấy
106
Chương 110: Nàng Trước Kia Đúng Là Mắt Mù Mới Đi Thích Thái Tử
107
Chương 111: Thư Viện Đức Dương
108
Chương 112: Chàng Muốn Nhưng Mà Ta Thực Sự Không Nỡ
109
Chương 113: Bọn họ không làm được không có nghĩa là ta không làm được
110
Chương 114: Nàng cố gắng nghiêm túc như vậy, nhất định có thể thành công
111
Chương 115: Lâu Đức Dương của thư viện Đức Dương
112
Chương 116: Hu hu
113
Chương 117: Giống hệt lúc hắn mới gặp nàng
114
Chương 118: Đại bộ phận là Ân Bạch Tuyết, cẩn thận mua sắm
115
Chương 119: Chỉ là muốn dạy dỗ người
116
Chương 120: Tám lạng nửa cân
117
Chương 121: Nếu như hắn nói hắn bị mộng du thì liệu Trường Hoan có tin không?
118
Chương 122: Ban thưởng
119
Chương 123: Thái tử phi vụиɠ ŧяộʍ nuôi trai lơ có dung mạo tuấn tú
120
Chương 124: Ta đã có được người tốt nhất rồi
121
Chương 125: Là ta cũng sẽ không chọn Sở Bạch
122
Chương 126: Thẳng thắn
123
Chương 127: Ai có thể chứng minh, ai nhìn thấy?
124
Chương 128
125
Chương 129: Mỹ nhân có độc, rời xa vẫn hơn
126
Chương 130: Nàng mãi mãi là của ta
127
Chương 131: Nàng không phải rất thích hồng nhan này sao?
128
Chương 132: Nhớ thương phu quân của Trường Hoan, thật vô liêm sỉ
129
Chương 133: Có tin mừng
130
Chương 134: Con mắt ta rất tốt
131
Chương 135: Nhiều con cháu cũng không phải chuyện tốt
132
Chương 136: Giữa phu thê quan trọng là phải tình đầu ý hợp
133
Chương 137: Thi hội
134
Chương 138: Con là hài tử nhà người mà
135
Chương 139: Xem ra cần phải nàng ra tay
136
Chương 140: Hắn bị thương, không thể ăn cay
137
Chương 141: Không phù hợp với thân phận và khí chất
138
Chương 142: Diệp Mặc rất đáng yêu
139
Chương 143: Nàng có ta thích là đủ rồi
140
Chương 144: Phụ hoàng, thái tử chọc giận người sao?
141
Chương 145: Mắt bị mù
142
Chương 146: Nhân vật chính của cuộc đời ta
143
Chương 147: Kết cục (thượng)
144
Chương 148: Kết cục (hạ): Mỹ nhân thì không thể có quầng thâm mắt
145
Chương 149: Phiên ngoại (một): Phó Thần chọn đ�? ?�oán tương lai
146
Chương 150: Phiên ngoại (hai): Phó Du
147
Chương 151: Phiên ngoại (ba): Ca ca không phải kẻ xấu
148
Chương 152: Phiên ngoại (bốn): ?�n Bạch Tuyết
149
Chương 153: Phiên ngoại (năm): Phó Dịch
150
Chương 154: Phiên ngoại (sáu): Nữ tử tham gia khoa cử
151
Chương 155: Phiên ngoại (bảy): Lâm sư muội sao có thể làm chuyện như vậy
152
Chương 156: Phiên ngoại (tám): Toàn văn hoàn