Chương 5: Lần đầu sáu tinh anh tụ họp

“Án tử lần này không cần tôi phải nói nhiều, tin tưởng mọi người cũng đã nhìn thấy, tầng cao nhất tòa nhà sở cảnh sát toàn bộ đều bị nổ hỏng, cục cảnh sát chúng ta chết mười ba người, năm mươi sáu người bị thương, thi thể Trần sir hiện nay vẫn đang để ở nhà xác, cho nên tôi muốn tất cả hiểu được tầm quan trọng của vụ án này đối với chúng ta.”

Tùng Dung ngồi ở ví trí chủ tọa trong phòng họp, cầm điều khiển chiếu đoạn phim, hắn mặc y phục thường ngày ống tay áo xắn lên trên khuỷu, vẻ mặt ngưng trọng mà tiêu sái. Hạ Quân Chi cùng Tề Tích sắc mặt thương cảm nhìn lên màn hình lớn trầm mặc không nói lời nào. Ngồi hai bên họ là hai cô gái, một người lớn lên bộ dáng thon dài vui tươi, người kia vén mái tóc lộ ra cái trán anh khí, đây là lần đầu tiên Kiều Úc nhìn thấy hai người nên cũng không biết bọn họ tên gì.

“Buổi sáng hôm đó Tiểu Trương còn cùng tôi nói chuyện vợ anh ấy mới sinh đứa nhỏ, kết quả… anh ấy vừa được làm cha, đứa nhỏ còn chưa được đặt tên, liền…” Lời nói còn chưa hết cô gái dung mạo vui tươi kia liền nghẹn ngào nói không lên lời, nước mắt không kìm nén được rơi xuống, hốc mắt hồng hồng lộ ra tơ máu.

Hạ Quân Chi đưa cho cô tờ khăn giấy, vỗ vỗ bả vai cô nói: “Thư Tình đừng khóc, người chết không thể sống lại, việc duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ là tìm cho ra hung thủ.”

Cô gái tên Thư Tình dùng hai tay bụm mặt, nước mắt theo kẽ ngón tay chảy xuống: “Hung thủ đã chết cháy còn có thể có biện pháp nào, vả lại cho dù hắn không chết các anh chị em trong cục cảnh sát chúng ta cũng không về được.”

Bờ vai cô gái không ngừng run, giọng nói cũng run rẩy, nỗi bi thương to lớn bao trùm bầu không khí trong phòng họp, làm cho tất cả mọi người trong lòng đều nặng trĩu nói không lên lời.

Ruỳnh!

Tề Tích đột nhiên đứng lên, vung tay đấm lên mặt bàn “Tôi con mẹ nó hận không thể lôi thi thể tên hung thủ kia ra để quất! Hắn rốt cuộc tại sao phải làm như vậy!”

“Tề Tích cậu bình tĩnh một chút, cậu là cảnh sát, nhớ rõ thân phận của mình!” Tùng Dung hai tay đan vào nhau, con mắt thâm thúy ảm đạm giống như bầu trời đêm nhìn không thấy ánh sáng.

“Sếp bảo tôi làm sao có thể bình tĩnh? Hung thủ kia ngang nhiên gài bom ở cục cảnh sát, ngang ngược cho rằng mình là Thiên Vương lão tử, chúng ta chết nhiều người như vậy, nhưng tối thiểu nguyên nhân vì sao mà chết cũng không biết! Không lẽ là bởi vì hắn muốn trả thù xã hội, muốn tất cả chúng ta chôn cùng!”

Tề Tích tức giận đạp đổ chiếc ghế dựa bên cạnh, hai mắt đỏ lên mang theo vệt nước, rõ ràng là vừa mới rơi nước mắt.

Cô gái vẻ mặt anh khí lặng lẽ dựng lại chiếc ghế bị đạp đổ, túm lấy Tề Tích đang cực kỳ phẫn nộ ấn vào ghế ngồi: “Nếu như lật đổ bàn đạp đổ ghế có thể đổi lấy mạng của anh em chúng ta, tôi cho dù phải liều mạng cùng anh đập bể, đạp đổ hết thảy, tôi con mẹ nó cho dù đem toàn bộ cảnh cục hủy đi bị khai trừ cũng nguyện ý, thế nhưng bây giờ bọn họ đều đã chết, cậu nổi điên như vậy có lợi ích gì!”

Tùng Dung xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, nhìn chằm chằm vào phần danh sách tử vong nặng trịch trong tay nói: “Âu Dương Mạn nói đúng, chúng ta ở trong này bi thương, một chút tác dụng cũng không có, có tinh lực nổi điên như vậy còn không bằng đi điều tra án mạng, xem tên hung thủ mất trí này rốt cuộc vì sao lại điên cuồng như vậy.”

Kiều Úc trầm mặc ngồi trên ghế không nói lời nào, hắn không dám ngẩng đầu nhìn người xung quanh, không muốn nhìn thấy nỗi đau nặng trĩu cùng đau lòng trong mắt bọn họ, nếu như những người này biết hung thủ mất trí trong miệng bọn họ đang ngồi đây có thể ngay lập tức rút súng ra bắn mình không.

Đã từng nhiều lần suýt chết, sớm đối mặt với sự sống chết cảm thấy tê liệt trong giờ phút này nội tâm Kiều Úc lại sinh ra cảm giác bất an trước nay chưa từng có, trong mắt bọn họn không cách nào che giấu nỗi đau thương cùng thống hận của chính mình giống như châm chọc trong lòng, quanh quẩn ko đi.

Hai chân co lại, đầu càng ngày càng cúi thấp xuống, giờ khắc này hắn thật hi vọng mình vừa mù vừa điếc, như vậy có thể giả bộ như không nghe không thấy, lương tâm không chừng sẽ dễ chịu hơn một chút.

Phần bất an này đều bị Tùng Dung nhìn thấy, từ lúc Kiều Úc đi vào cửa phòng họp hắn đã bắt đầu quan sát, Lê Dạ Tinh biểu hiện quá ý vị sâu xa, cậu ta yên tĩnh đến đáng sợ, tuy rằng bình thường cậu ta sẽ không nhiều lời, thế nhưng đối với vụ án lần này ở đây chỉ có cậu ta là người bị hại, đối mặt với sự thực tàn khốc, vẻ mặt của cậu ta không phải là thống khổ, không phải là đau thương, mà là một loại cố ý giả vờ chết lặng, thậm chí còn thấy được nỗi sợ hãi dao động trong đôi mắt, điều này làm cho Tùng Dung không hiểu được.

Nâng cằm lên, Tùng Dung nhìn chằm chằm vào Kiều Úc nói: “Dạ Tinh, nói một chút nhận định của cậu.”

Kiều Úc nhất thời không kịp phản ứng ‘Dạ Tinh’ chính là hắn, trong chốc lát mờ mịt, mãi đến khi Hạ Quân Chi vỗ hắn một cái hắn mới phản ứng lại.

“A, lão đại anh vừa nói cái gì?”

Tùng Dung có chút đăm chiêu nhìn hắn, không nhanh không chậm nói: “Tôi hỏi là cậu đối với vụ án này có ý kiến gì không.”

“Việc này… lão đại anh cũng biết tôi mất trí nhớ, ký ức trước kia tôi đều không nhớ rõ, anh bảo tôi nói cái gì?” Trong lúc không nắm rõ được tình huống cụ thể của vụ án lại tùy tiện mở miệng, nhỡ nói ra tình tiết gì mà bọn họ không biết vậy thì nguy rồi.

“Đừng lo, cậu chỉ cần nói một chút từ góc độ pháp y, chúng ta lấy DNA của hung thủ có thể tìm được manh mối hay không.”

“Ý của anh là?” Kiều Úc chần chờ, hai tay không tự giác nắm chặt trong lòng run lên, chẳng lẽ hắn ta muốn…

“A, đúng như cậu nghĩ, hôm nay sợ rằng vất vả cậu đem thi thể hung thủ giải phẫu một chút, nhìn xem có thể tìm ra được đầu mối gì không. Hiện tại manh mối trên tay chúng ta căn bản là không có khả năng tìm ra được động cơ gây án của hung thủ, huống hồ hắn đã chết, vụ án này chẳng khác nào biến thành án tử chưa được giải quyết, cho nên trước mắt chỉ có thể bắt đầu điều tra từ thân phận của người chết, hy vọng có thể có bước đột phá.”

Kiều Úc mặt không đổi sắc ngẩng đầu: “Tìm được thân phận của hắn thì như thế nào? Cho dù biết rõ hắn là ai chúng ta cũng tìm không ra động cơ gây án cùng mục đích phạm tội của hắn, cái này căn bản là làm việc vô ích.”

“Tôi nhớ được pháp y học có một câu danh ngôn là ‘dùng dao giải phẫu làm cho người chết nói chuyện’, tuy hung thủ đã chết nhưng cơ thể hắn vẫn còn, lưu lại toàn bộ bí mật của hắn trước khi chết, như thế cậu còn có thể nói không ý nghĩa.”

Kiều Úc thông suốt đứng lên, sắc mặt tái nhợt nói: “Người chết không thể sống lại, cho dù tôi đem hắn cắt thành tám khúc đối với vụ án cũng vô ích, hắn là ai quan trọng sao? Anh lẽ nào không suy nghĩ một chút, một người lá gan có lớn tới đâu cũng sẽ không tùy tiện chạy đến sở cảnh sát đánh bom, nói hắn đến giết người chẳng bằng nói hắn bị người khác sai khiến. Hiện tại cho dù chúng ta biết được tướng mạo của hắn, DNA của hắn cũng không thể điều tra được tổ chức đứng sau lưng hắn, đây chẳng phải là tốn công vô ích sao?”

Tư Tình có chút lo lắng nhìn hai người đang đối chọi gay gắt, lén lút kéo tay Lê Dạ Tinh nói: “Dạ Tinh, những điều này cậu làm sao mà biết được? Tại sao cậu có thể khẳng định hắn không phải là tâm thần rối loạn hoặc là trả thù xã hội mà là bị người khác sai khiến?”

Tay chân cứng đờ, Kiều Úc mới ý thức được phản ứng của mình là quá khích. Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn hắn như nhìn một người xa lạ. Hắn ho nhẹ một tiếng, cúi đầu che giấu, vừa rồi Tùng Dung vừa muốn đem thi thể của hắn ra giải phẫu, nội tâm liền ‘ầm’  một tiếng bùng lên ngọn lửa, vốn cho rằng tất cả sẽ cùng cái chết của hắn mà chấm dứt, thế nhưng bây giờ hắn đã biến thành cỗ thi thể bị đốt rụi, những người này vì cái gì không muốn buông tha hắn.

“Thực xin lỗi, tôi có chút kích động, tôi chỉ cảm thấy là người đã chết nên cho hắn sự tôn trọng tối thiểu nhất, tuy rằng hắn là hung thủ nhưng cũng đã bị cháy đến không còn hình dạng, sự trừng phạt nghiêm khắc như vậy là đủ rồi. Việc hắn có phải bị người khác sai khiến hay không chỉ là suy đoán của tôi, dù gì trên thế giới này người tâm thần rối loạn không có nhiều như vậy, huống chi lúc tôi ở trong bệnh viện nghe người ta nói, hung thủ giết người động tác cực kỳ nhanh nhẹn như là trải qua huần luyện đặc biệt, cho nên tôi nghĩ hắn bị người khác sai khiến.”

“Thật nực cười, cậu làm pháp y mà lại giảng giải với tôi cho người chết sự tôn trọng tối thiểu nhất, cậu giải phẫu thi thể cho dù không tới mấy trăm cũng đến vài chục đi, trước kia sao không thấy cậu từ bi như vậy? Lê Dạ Tinh, nếu cậu không muốn làm không cần viện cớ nhiều như vậy, tổ trọng án miếu thờ quá nhỏ chỉ sợ không dung được cháu của Đại Phật như cậu.”

Tùng Dung hung hăng đem cặp tài liệu ném mạnh lên bàn, gân xanh trên trán thình thịch nảy lên, tên Lê Dạ Tinh này quả thật rất khó hiểu, toàn bộ trên dưới hắn đều là pháp y, tất cả mọi người chờ thương thế của hắn tốt lên sau đó trở về nhanh chóng kết thúc vụ án, thế nhưng việc đến tay hắn lại nói là vô ích, quả thực là vô lại đến nhà.

“Tiểu Tinh, tại sao cậu từ bệnh viện trở về lại đổi tính thế này, hiện tại tất cả manh mối chúng ta có đều bị chặt đứt, chỉ còn một con đường từ thi thể hung thủ, lúc này cậu cùng lão đại cãi nhau cái gì? Vốn dĩ là đứa trẻ rất ngoan, trở về lại thay đổi thành người khác, còn như vậy đừng trách tỷ tỷ bắt cậu lại nha.”

Âu Dương Mạn dùng sức ‘chà đạp’ tóc Kiều Úc, trên mặt lộ vẻ tươi cười sủng nịch, trong mắt cô Lê Dạ Tinh vẫn chỉ là một tiểu đệ đệ, dù sao tuổi trẻ khí thịnh hơn nữa còn bị lão đại trường kì áp bức, ngẫu nhiên đùa giỡn cáu kỉnh một chút cũng không có vấn đề gì.

Một câu ‘thay đổi’ trực tiếp chọc trúng uy hiếp Kiều Úc, chết tiệt, đây rốt cuộc là làm sao vậy, trước bị lão già Tây Sâm áp bức cũng không cãi lại, hiện tại bị Tùng Dung nói mấy câu liền nổi nóng, chẳng lẽ xác người trẻ tuổi, ngay cả tâm trí cũng biến thành ấu trĩ?

Kiều Úc ảo não trong lòng thở dài, nhận mệnh đẩy tay Âu Dương Mạn ra: “Được rồi, Âu Dương tỷ, tôi biết sai rồi, lão đại về sau nói cái gì tôi đều nghe, tuyệt đối không cãi lại được không?”

Âu Dương Mạn trừng to mắt không thể tin chỉ vào hắn nói: “A? Mặt trời mọc đằng Tây, cậu từ trước tới giờ không gọi tôi là tỷ, ôi chao, tôi rất cảm động nha, đừng đi, đến, để tỷ tỷ ôm một cái, tiểu tâm can của tỷ.”

Âu Dương Mạn nói xong liền bay qua, Kiều Úc bị cô dọa sợ tới mức nổi cả da gà toàn thân nhảy dựng lên trên ghế, làm cô ôm không khí, rầm một tiếng ngã xuống đất.

“Ha ha ha ha ha ha…” Tề Tích nhịn không được cười ha hả, Thư Tình cùng Hạ Quân Chi cũng mím môi cười trộm, Tùng Dung vẻ mặt băng sơn vạn năm không đổi một chút biểu tình cũng không có, nhưng ánh mắt lại trở nên sắc bén.

“Tiểu Tinh a, cậu thật đúng là dở hơi, cậu trước kia từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu không ho một tiếng, dù sao so với trước kia cậu vẫn có sức sống hơn.” Hạ Quân Chi đem Âu Dương Mạn đau đến gào khóc nâng dậy, tán thưởng vỗ vỗ bả vai Kiều Úc.

Vừa rồi bầu không khí ngưng trọng, Kiều Úc đột nhiên hiểu ra, mọi người vì để hòa hoãn không khí xấu hổ giữa hắn và Tùng Dung mới dụng khổ tâm như vậy, nói không cảm động là giả.

“Được rồi, được rồi, nháo đủ chưa, mỗi lần nói chính sự các cô cậu đều không đứng đắn, tật xấu này đều do thói quen, tất cả nghiêm túc cho tôi, vụ án này không tra ra cười P cười.” Tùng Dung nheo mắt quét một vòng, tất cả mọi người bị ánh mắt hung thần ác sát của lão đại quét qua sợ tới mức khẽ run rẩy, vội vàng lập tức ngồi lại ghế.

Vài người vừa rồi còn cười đến mặt tươi như hoa lúc này đột nhiên lộ vẻ nghiêm túc, mỗi người đều có biểu tình như vậy thật là có một chút hương vị cảnh sát hình sự, thế nhưng không biết người nào không nín được lại phụt ra, vẻ mặt giả bộ nghiêm túc của mọi người rốt cục cũng không nhịn được nữa.

Tề Tích cười đến mức đau sốc hông, nhưng lại cố gắng lấy tay kéo khóe miệng cố gắng không cười thành tiếng quá to: “Mọi người nghiêm túc có nghe thấy không! Cho dù lão đại có nói tục cũng giả vờ như không thấy biết chưa?”

Ngay cả Kiều Úc cũng nhịn không được, trực tiếp cúi đầu xuống cười, không khí ảm đạm trong phòng họp trực tiếp bị tiếng cười quăng đi. Nhân viên cảnh sát bên ngoài không biết nội tình quay đầu ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi:

“Tiểu Lý, vừa rồi cậu có nghe thấy tổ trọng án bên kia truyền ra tiếng cười không?”

“Nha, cậu cũng nghe thấy, cậu nói xem không phải vụ án lần này gây áp lực quá lớn cho nên thành bệnh tâm thần đi?”

“Ừ, xem ra là như vậy.”

Tùng Dung tắt máy chiếu đi lông mày nhăn thành một đoàn, đối với đám cấp dưới không biết điều này hoàn toàn bất lực, đám người kia thật sự là cảnh sát sao? Trong lòng hắn vô vàn lần hỏi trời xanh.

“Nếu các cô các cậu còn cười đừng trách tôi không khách khí, ngày hôm qua càn quét tội phạm đánh không lại Tổ trưởng còn theo tôi khóc lóc kể lể không đủ người, tôi xem các cô các cậu cả đám đều rất có tinh thần, không bằng điều qua đó hỗ trợ.”

Tề Tích: “…”

Hạ Quân Chi: “…”

Âu Dương Mạn: “…”

Thư Tình: “…”

Kiều Úc: “?”

“Ô a! Lão đại tha mạng, chúng em không dám!!” Ngoại trừ Kiều Úc bốn người khác đều ôm đầu khóc rống, khàn cả giọng, rất có tư thái Mạnh Khương Nữ khóc đổ Trường thành*.

Kiều Úc: “Mọi người như thế nào vừa nghe sắp bị điều đi càn quét tệ nạn liền thành bộ dạng này?”

“Tiểu Tinh cậu không biết… Ngày trước bị điều đi không có một người nào có kết cục tốt a! Nói là đi nằm vùng, kỳ thực không phải giả trang thành gà thì cũng chính là thành vịt a!! Lần trước tôi suýt bị một lão già đáng khinh bạo cúc đó có biết không!”

Kiều Úc: “…”

Tùng Dung thành công cứu vãn tôn nghiêm làm lãnh đạo của mình, một lần nữa dựng lại hình tượng cao lớn bất khả xâm phạm, hắn cầm tập tài liệu lật vài tờ nói: “Đã muốn ở lại tổ trọng án thì thành thật đi điều tra án cho tôi.”

“Tiểu Tình, Quân Chi, hai người đi bệnh viện tìm nhân chứng lấy khẩu cung, đem hình dáng đặc trưng của hung thủ về dùng máy tính phục hồi lại.”

“Vâng, lão đại.” Hạ Quân Chi cùng Thư Tình cùng thở phào nhẹ nhõm, nhiệm vụ này thật thoải mái không có chút gì bị trả đũa, thật cám ơn trời đất.

“Tề Tích, Âu Dương Mạn, hai người đi đến phòng tài liệu điều tra thông tin đăng ký hộ khẩu trong vòng hai mươi năm, đặc biệt lưu ý đến những người là nam, tuổi từ hai mươi lăm đến ba mươi, thân thể hơi gầy, từng tham gia nhập ngũ và tham dự đặc huấn vũ trang, đem tất cả tư liệu của những người đủ điều kiện tập hợp thành bản điện tử gửi cho tôi.”

Tề Tích, Âu Dương Mạn “… Vâng.”

Chúng tôi có thể nói không sao? Dựa vào cái gì lão đại cho Hạ Quân Chi và Thư Tình việc nhẹ nhàng như vậy, hồ sơ trong phòng tài liệu không hơn nghìn vạn cũng có trên trăm vạn, nếu tìm từng cái, lại chuyển thành bản điện tử rõ ràng là không muốn cho bọn họ ngủ mà! Lão đại là phúc hắc nam nhân, tâm địa giống tiểu nhân, bị trả thù gì đó là ghét nhất!

Tùng Dung nhìn vẻ mặt cầu xin của Tề Tích và Âu Dương Mạn thỏa mãn gật đầu, hắn liếc mắt quét tới Kiều Úc: “Về phần Lê Dạ Tinh, phiền cậu đem thi thể hung thủ giải phẫu một chút sau đó viết một phần báo cáo điều tra chi tiết cho tôi, có vấn đề gì không?”

Kiều Úc gật gật đầu, quay đi không để ý tới cặp mắt tràn đầy ý tứ thăm dò của Tùng Dung, đôi mắt đen như mực, ánh mắt như mắt mèo dạo chơi trong đêm khuya, dường như có một loại trực giác đáng sợ, hai đôi mắt giao nhau Kiều Úc có cảm giác như bị nhìn thấu, tư vị này rất không thoải mái.

=================

*Mạnh Khương Nữ khóc đổ Trường thành: Mạnh Khương Nữ hay Nàng Mạnh Khương là một nhân vật trong truyện cổ tích dân gian Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành của Trung Quốc. Câu chuyện kể rằng, vào thời Tần Thủy Hoàng, ngay trong đêm tân hôn của Mạnh Khương Nữ với tân lang là một thư sinh Giang Nam tên Phạm Hỷ Lương, chồng Mạnh Khương Nữ bị triều đình bắt đi xây dựng Vạn Lý Trường Thành. Đến mùa Đông, Mạnh Khương Nữ đan áo cho chồng và đã lặn lội tìm chồng để trao áo. Mạnh Khương Nữ đã đi khắp theo chiều dài của Trường Thành, hỏi thăm nhiều người và cuối cùng nhận được hung tin chồng mình bị chết vùi thây dưới Trường Thành. Nàng Mạnh Khương đau buồn khóc lóc thảm thiết ba ngày ba đêm, nước hòa lẫn máu. Tiếng khóc của Mạnh Khương vang xa tám trăm dặm Trường Thành, làm sụp đổ một khúc thành, để lộ xác chết của chồng mình. Nàng an táng cho chồng xong liền nhảy xuống biển tự vẫn

Chapter
1 Chương 1: Khúc hạ màn của dao giải phẩu
2 Chương 2: Giảo thố tử hậu chúng cẩu thực *
3 Chương 3: Lễ rửa tội sinh mạng sống
4 Chương 4: Còn sống sẽ không để bị tổn thương
5 Chương 5: Lần đầu sáu tinh anh tụ họp
6 Chương 6: Cuộc đấu khẩu trong đêm
7 Chương 7: Chơi xỏ cũng là bản lĩnh
8 Chương 8: X ấn ký. Khí quan. Nữ nhân
9 Chương 9: Vụ án giết người trong rừng cây
10 Chương 10: Lá gan bị đánh cắp
11 Chương 11: Tin đồn trong trường học
12 Chương 12: Manh mối mơ hồ
13 Chương 13: Hiểu rõ bộ mặt thật của nữ nhân
14 Chương 14: Thánh khiết. Huyết tế. Từ hồn
15 Chương 15: Vòng tay không cánh mà bay
16 Chương 16: Nghi đoan chi Tiêu gia đại trạch. (Đầu mối đầu tiên hướng về đại trạch Tiêu gia)
17 Chương 17: Một dao vô cùng sai lầm
18 Chương 18: Là cục diện bế tắc hay bước đột phá
19 Chương 19: Biểu hiện giả dối bên ngoài
20 Chương 20: Dường như chỉ là giấc mơ kinh hồn động phách
21 Chương 21: Một cơn sóng chưa yên ba cơn sóng lại tới
22 Chương 22: Hương lâm đạn vũ dạ phong cuồng. [Rừng súng mưa đạn vẫn phong cuồng.]
23 Chương 23: Gió đêm thổi không đi kích động
24 Chương 24: Sóng ngầm nổi dậy, thăm dò khéo
25 Chương 25: Lại thêm một vụ án giết người
26 Chương 26: Kiều Úc cuối cùng cũng thông suốt rồi
27 Chương 27: Hội thánh nữ điên cuồng
28 Chương 28: Manh mối gần trong gang tấc (canh một)
29 Chương 29: Cúng bái và ngũ hành mệnh cách (canh hai)
30 Chương 30: Đố hỏa phần thiêu liệt nhiên tình (ngọn lửa đố kị thiêu cháy tình nồng)
31 Chương 31: Tương tư đốt nỗi nhớ
32 Chương 32: Yêu và không yêu đều sai
33 Chương 33: Người chết tiếp theo là ai?
34 Chương 34: Sáng sớm tinh mơ tranh thủ từng giây
35 Chương 35: Bọ ngựa bắt ve
36 Chương 36: Phơi bày chân tướng hung thủ (1)
37 Chương 37: Phơi bày chân tướng hung thủ (2)
38 Chương 38: Sương mù tan
39 Chương 39: Hy vọng có thể bắt đầu lại lần nữa
40 Chương 40: Hạnh phúc gần trong gang tấc
41 Chương 41: Điềm mật giao lưu đó biết không
42 Chương 42: Vì y đạo mi xảo họa bì
43 Chương 43: Dạ thám bệnh viện tra nguyên nhân cái chết
44 Chương 44: Chân tướng và tình yêu say đắm
45 Chương 45: Người vợ giống như bị điên
46 Chương 46: Huỷ hoại tình yêu
47 Chương 47: Mặt dây chuyền và Chiếc hộp đen
48 Chương 48: Tiếng ca mê hoặc tinh thần
49 Chương 49: Tình yêu lo được lo mất
50 Chương 50: Manh mối trong quán bar Mê Hoặc*
51 Chương 51: Cạm bẫy quyến rũ đàn ông
52 Chương 52: Giáo đường đẫm máu của quỷ
53 Chương 53: Âm mưu ngấm ngầm nổi dậy
54 Chương 54: Phiên ngoại. Đều do Trung Thu gây họa
55 Chương 55: Thi thể lạnh lẽo của dạ tinh
56 Chương 56: Kéo nhau trở lại tổ chức
57 Chương 57: Cưỡng bức ngươi đi vào địa ngục
58 Chương 58: Đường cùng thỏa hiệp
59 Chương 59: Quay về tổ chức mãi mãi
60 Chương 60: Gặp lại trong đêm
61 Chương 61: Chính mình nói ra sự thật
62 Chương 62: Phát súng nham hiểm
63 Chương 63: Quan hệ đồng minh tạm thời
64 Chương 64: Ở bệnh viện ôm cây đợi thỏ
65 Chương 65: Thử nghiệm thuốc trường sinh bất lão
66 Chương 66: Lão Tinh da mặt mỏng
67 Chương 67: Đêm trước khi bước vào đại chiến
68 Chương 68: Manh mối trước đại chiến
69 Chương 69: Đại chiến vào đêm thất tịch
70 Chương 70: Đêm đại chiến trước khi xâm nhập
71 Chương 71: Bước vào trận cuồng phong bão táp
72 Chương 72: Mở màn đại chiến trong địa cung (Thượng) (2)
73 Chương 73-1: Mở màn đại chiến nơi địa cung(thượng)
74 Chương 73-2: Mở màn đại chiến nơi địa cung(hạ)
75 Chương 74-1: Trận chiến đẫm máu trong cung điện ngầm (Thượng)
76 Chương 74-2: Trận chiến đẫm máu trong cung điện ngầm(thượng) (2)
77 Chương 75: Trận chiến đẫm máu trong địa cung (Hạ)
78 Chương 76: 【Đại kết cục】 Tình yêu đẹp nhất
79 Chương 77: Phiên ngoại : Chấn phu cương(nhất)
80 Chương 78: Phiên ngoại : Chấn phu cương (Hạ)
81 Chương 79: Phiên ngoại : Nhớ lại thời còn trẻ (Thượng)
82 Chương 80: Phiên ngoại : Nhớ lại thời còn trẻ (Hạ)
Chapter

Updated 82 Episodes

1
Chương 1: Khúc hạ màn của dao giải phẩu
2
Chương 2: Giảo thố tử hậu chúng cẩu thực *
3
Chương 3: Lễ rửa tội sinh mạng sống
4
Chương 4: Còn sống sẽ không để bị tổn thương
5
Chương 5: Lần đầu sáu tinh anh tụ họp
6
Chương 6: Cuộc đấu khẩu trong đêm
7
Chương 7: Chơi xỏ cũng là bản lĩnh
8
Chương 8: X ấn ký. Khí quan. Nữ nhân
9
Chương 9: Vụ án giết người trong rừng cây
10
Chương 10: Lá gan bị đánh cắp
11
Chương 11: Tin đồn trong trường học
12
Chương 12: Manh mối mơ hồ
13
Chương 13: Hiểu rõ bộ mặt thật của nữ nhân
14
Chương 14: Thánh khiết. Huyết tế. Từ hồn
15
Chương 15: Vòng tay không cánh mà bay
16
Chương 16: Nghi đoan chi Tiêu gia đại trạch. (Đầu mối đầu tiên hướng về đại trạch Tiêu gia)
17
Chương 17: Một dao vô cùng sai lầm
18
Chương 18: Là cục diện bế tắc hay bước đột phá
19
Chương 19: Biểu hiện giả dối bên ngoài
20
Chương 20: Dường như chỉ là giấc mơ kinh hồn động phách
21
Chương 21: Một cơn sóng chưa yên ba cơn sóng lại tới
22
Chương 22: Hương lâm đạn vũ dạ phong cuồng. [Rừng súng mưa đạn vẫn phong cuồng.]
23
Chương 23: Gió đêm thổi không đi kích động
24
Chương 24: Sóng ngầm nổi dậy, thăm dò khéo
25
Chương 25: Lại thêm một vụ án giết người
26
Chương 26: Kiều Úc cuối cùng cũng thông suốt rồi
27
Chương 27: Hội thánh nữ điên cuồng
28
Chương 28: Manh mối gần trong gang tấc (canh một)
29
Chương 29: Cúng bái và ngũ hành mệnh cách (canh hai)
30
Chương 30: Đố hỏa phần thiêu liệt nhiên tình (ngọn lửa đố kị thiêu cháy tình nồng)
31
Chương 31: Tương tư đốt nỗi nhớ
32
Chương 32: Yêu và không yêu đều sai
33
Chương 33: Người chết tiếp theo là ai?
34
Chương 34: Sáng sớm tinh mơ tranh thủ từng giây
35
Chương 35: Bọ ngựa bắt ve
36
Chương 36: Phơi bày chân tướng hung thủ (1)
37
Chương 37: Phơi bày chân tướng hung thủ (2)
38
Chương 38: Sương mù tan
39
Chương 39: Hy vọng có thể bắt đầu lại lần nữa
40
Chương 40: Hạnh phúc gần trong gang tấc
41
Chương 41: Điềm mật giao lưu đó biết không
42
Chương 42: Vì y đạo mi xảo họa bì
43
Chương 43: Dạ thám bệnh viện tra nguyên nhân cái chết
44
Chương 44: Chân tướng và tình yêu say đắm
45
Chương 45: Người vợ giống như bị điên
46
Chương 46: Huỷ hoại tình yêu
47
Chương 47: Mặt dây chuyền và Chiếc hộp đen
48
Chương 48: Tiếng ca mê hoặc tinh thần
49
Chương 49: Tình yêu lo được lo mất
50
Chương 50: Manh mối trong quán bar Mê Hoặc*
51
Chương 51: Cạm bẫy quyến rũ đàn ông
52
Chương 52: Giáo đường đẫm máu của quỷ
53
Chương 53: Âm mưu ngấm ngầm nổi dậy
54
Chương 54: Phiên ngoại. Đều do Trung Thu gây họa
55
Chương 55: Thi thể lạnh lẽo của dạ tinh
56
Chương 56: Kéo nhau trở lại tổ chức
57
Chương 57: Cưỡng bức ngươi đi vào địa ngục
58
Chương 58: Đường cùng thỏa hiệp
59
Chương 59: Quay về tổ chức mãi mãi
60
Chương 60: Gặp lại trong đêm
61
Chương 61: Chính mình nói ra sự thật
62
Chương 62: Phát súng nham hiểm
63
Chương 63: Quan hệ đồng minh tạm thời
64
Chương 64: Ở bệnh viện ôm cây đợi thỏ
65
Chương 65: Thử nghiệm thuốc trường sinh bất lão
66
Chương 66: Lão Tinh da mặt mỏng
67
Chương 67: Đêm trước khi bước vào đại chiến
68
Chương 68: Manh mối trước đại chiến
69
Chương 69: Đại chiến vào đêm thất tịch
70
Chương 70: Đêm đại chiến trước khi xâm nhập
71
Chương 71: Bước vào trận cuồng phong bão táp
72
Chương 72: Mở màn đại chiến trong địa cung (Thượng) (2)
73
Chương 73-1: Mở màn đại chiến nơi địa cung(thượng)
74
Chương 73-2: Mở màn đại chiến nơi địa cung(hạ)
75
Chương 74-1: Trận chiến đẫm máu trong cung điện ngầm (Thượng)
76
Chương 74-2: Trận chiến đẫm máu trong cung điện ngầm(thượng) (2)
77
Chương 75: Trận chiến đẫm máu trong địa cung (Hạ)
78
Chương 76: 【Đại kết cục】 Tình yêu đẹp nhất
79
Chương 77: Phiên ngoại : Chấn phu cương(nhất)
80
Chương 78: Phiên ngoại : Chấn phu cương (Hạ)
81
Chương 79: Phiên ngoại : Nhớ lại thời còn trẻ (Thượng)
82
Chương 80: Phiên ngoại : Nhớ lại thời còn trẻ (Hạ)