Chương 69: Bão táp trên biển

Địch Nãi thật sự có chút hư nhược, liền cứ vậy nằm trong lòng Phất Lôi, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Phất Lôi hiện giờ toàn thân sảng khoái, thực muốn hướng lên trời rống to ba tiếng, bất quá thấy Địch Nãi trầm mặc không nói tiếng nào thì lại có chút lo lắng. Y cúi thấp đầu dùng trán mình đụng đụng trán Địch Nãi, may mắn, không phát sốt.

Nhìn sắc mặt có chút trắng bệch của cậu, Phất Lôi đau lòng không thôi, nhưng ẩn ẩn lại có chút hưng phấn.

Địch Nãi cường thế như vậy, trước kia chưa từng nhìn thấy cậu lộ ra biểu tình yếu đuối, cho dù bị thương vẫn thực kiên cường, chính là hiện giờ lại lẳng lặng nằm trong lòng y. Chỉ có y mới có thể làm cậu run rẩy, làm cậu vì khoái cảm mà thở dốc.

Nghĩ tới đây, Phất Lôi thực sự tự hào không thôi. Y rốt cuộc hoàn toàn chiếm giữ được người trong lòng. Vừa nãy, bọn họ kết hợp chặt chẽ như vậy, từ nay về sau hai người không còn khoảng cách nào nữa. Y thực tin tưởng đoạn tình cảm này sẽ không còn chút bất trắc nào. Đây là bầu bạn chỉ thuộc về một mình y.

Phất Lôi vẫn luôn nhận định Địch Nãi là độc nhất vô nhị, vô luận là trong bộ lạc hay cả đại lục này. Mặc kệ là gương mặt tuấn tú hay dáng người mạnh mẽ, tất cả đều làm Phất Lôi trầm mê không thôi. Từ lần đầu tiên gặp mặt, mỗi ánh mắt mỗi nụ cười mỗi động tác của Địch Nãi đều làm trái tim Phất Lôi rung động.

Nghĩ một người như vậy rốt cuộc đã hoàn toàn thuộc về mình, vô luận là trái tim hay thân thể, Phất Lôi đều thực thỏa mãn.

Phất Lôi kìm lòng không đậu xoa xoa mặt Địch Nãi, tinh tế vẽ theo những đường nét động lòng người kia. Lông mày Địch Nãi vừa thẳng vừa dày, xương mày khá cao. Y nghe người ta nói, người có chân mày như vậy có tính cách rất kiên cường, quả nhiên Địch Nãi là vậy.

Lông mi cậu thật dài, mảnh mà dày. Lúc nhắm mắt lại thoại nhìn có chút trẻ con. Đưa tay vuốt khẽ, hàng mi sẽ nhẹ nhàng run rẩy, mềm nhẹ hệt như lông chim, chọc trái tim người ta ngứa ngáy.

Ánh mắt Địch Nãi hẹp dài, con ngươi vừa đen vừa dáng, rất có thần. Khi cậu nhìn chăm chú sẽ làm người ta có cảm giác được toàn tâm toàn ý chú ý tới. Chính là khi đối mặt với kẻ địch, ánh mắt sẽ trở nên sắc bén, sắc bén hệt như con dao găm mà cậu mang theo bên người, làm người ta hoảng sợ.

Mũi Địch Nãi thực thẳng, tuy khá cao nhưng không quá đột ngột, có cảm giác thực thanh tú.

Xuống chút nữa là đôi môi hơi mỏng. Phần lớn thời điểm nó đều mím lại, nhưng lúc vui vẻ sẽ hơi hé mở, lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp.

Hương vị của nó thực ngọt ngào, cũng thực mê người. Phất Lôi nhẹ nhàng vuốt ve đường môi, thầm nghĩ tới dư vị ban nãy. Cho dù hiện giờ vì mệt mỏi mà có chút trắng bệch thì vẫn như cũ làm Phất Lôi cảm thấy hấp dẫn không thôi.

Phất Lôi cúi đầu, ngậm lấy môi Địch Nãi, tinh tế mút lấy. Nụ hôn này mang theo an ủi cùng nhu tình, làm Địch Nãi nhịn không được trầm mê. Cậu vươn đầu lưỡi, cùng đầu lưỡi Phất Lôi chậm rãi dây dưa. Nước bọt trong miệng cả hai chuyển giao, Địch Nãi nghĩ, này đại khái có thể xem là tương nhu dĩ mạt đi.

Phất Lôi hôn thực hăng say, chỉ cảm thấy cho dù mang toàn bộ thế giới tới y cũng không nguyện ý đổi phút giây ôn nhu này.

Nhưng ngay lúc này, bụng Địch Nãi đột nhiên phát ra âm thanh ọt ọt thực vang dội. Địch Nãi ôm bụng, cũng cảm thấy có chút sát phong cảnh, chỉ là làm người thì có ba gấp, vẫn ăn trước rồi nói sau. Cậu đẩy Phất Lôi, không chút khách khí nói: “Mau đi săn đi, ta đói bụng.”

Phất Lôi định ôm Địch Nãi đi tẩy trừ một chút, bất quá cậu cau mày khoát tay: “Ta tự mình làm được.” Nói xong, cậu chống chân Phất Lôi muốn ngồi dậy.

“Tê…” Vừa mới động một chút, Địch Nãi liền cảm giác nơi bí ẩn dưới thân truyền tới một trận đau đớn, mà thắt lưng cũng có chút không chịu nghe lời. Quả nhiên, cường độ làm tình mãnh liệt như vậy, cho dù cậu là bộ đội đặc chủng được huấn luyện nghiêm khắc cũng chịu không nổi a! Nghĩ lại, thật không hiểu Thải Ni yếu ớt như vậy sao có thể thừa nhận được Văn Sâm Đặc.

Địch Nãi nhịn đau đứng lên, lắc lắc lắc lắc đi về phía biển. Phất Lôi vội vàng chạy tới đỡ, lại bị Địch Nãi đẩy ra. Cậu cảm thấy mình không yếu ớt như vậy, hoàn toàn có thể tự gánh vác.

Phất Lôi xuống nước, đơn giản tẩy trừ dấu vết tình sự còn lưu lại trên người. Quay qua nhìn Địch Nãi đang nhíu mày nhịn đau, y liền nhịn không được lo lắng hỏi han: “Ngươi không sao chứ? Để ta giúp đi?”

Địch Nãi có chút xấu hổ trừng mắt, thầm nghĩ, cái người này đúng là chẳng được tích sự gì, cậu biến thành thế này còn không phải do y hại à? Liền tức giận nói: “Đừng có kì kèo, mau đi đi! Ngươi muốn để ta chết đói à?”

Phất Lôi vừa nghe vậy liền bật người biến thành hình thú gấp rút chạy đi săn.

Thấy y bay đi rồi, lúc này Địch Nãi mới ngồi xổm xuống đắm mình trong nước. Tiếp xúc với nước biển, cậu run bắn cả người. Này quả thực con mẹ nó kích thích mà. Nước biển cũng chính là nước muối, đụng vào miệng vết thương làm đau buốt.

Cẩn thận rửa đi tinh dịch dính trên người, sau đó sờ soạng muốn rửa luôn mặt sau. Dù sao nơi đó cũng bị thương, nếu không rửa, cậu sợ sẽ bị nhiễm trùng.

Địch Nãi hít sâu một hơi mới dám đưa tay xuống. Đại khái là vì khai quá độ nên nơi đó tới giờ vẫn còn mềm mại, có chút nóng. Ngón tay vói vào sâu một chút, thế nhưng ẩn ẩn cảm giác có lực hút mút chặt lấy đầu ngón tay. Địch Nãi kinh hách, vội vàng cọ rửa lung tung, sau đó bất chấp có sạch hay chưa vội vàng rút ra.

Quay đầu nhìn nhìn xung quanh, không phát hiện tầm mắt nào, lúc này mới bình tâm lại. Chính là, gương mặt vẫn hơi nóng lên, tim cũng đập nhanh hơn. Cậu thầm nghĩ, thực con mẹ nó tà môn mà, chẳng lẽ ông đây bị làm tới phát nghiện?

Trong lòng có chút không thoải mái, ông là một người đàn ông chân chính, sao có thể như vậy? Này không phải giống như đám nữ nhân à? Cậu biến thành như vậy rốt cuộc là trời sinh hay vì cải tạo, quả thực là con mẹ nó hỗn loạn mà!

Không được, hôm nào nhất định phải đòi lại, để Phất Lôi cũng nếm trải tư vị này!

Lúc này, Phất Lôi đang săn thú đột nhiên hắt xì một tiếng. Y nghi hoặc giật giật lỗ tai, phóng người đuổi theo một con hoẵng.

Địch Nãi đi lên bờ, nhặt quần áo nằm lả tả trên cát đi giặt sạch, sau đó treo trên bờ. Tiếp đó cậu đốt một đống lửa, vây da thú bắt đầu nướng mấy con cá đã cứng ngắc nằm trên cát.

Lúc này Phất Lôi cũng đã quay lại, mang theo một con hoẵng vùng vài con chim biển. Thuần thục mổ bụng lột da, xát muối rồi đặt lên kệ nướng. Rất nhanh, mùi thơm bắt đầu lan tỏa làm người ta chảy nước miếng ròng ròng.

Địch Nãi xé nửa con chim, bất chấp còn nóng cắn một ngụm. Ngô, thơm thơm giòn giòn thực ngon miệng. Quả nhiên, lúc đói bụng ăn gì cũng ngon. Địch Nãi cuối cùng cũng ăn no nê. Phun ra miếng xương chim cuối cùng, dùng lá cây lau tay, Địch Nãi sờ sờ bụng rồi đi qua bên kia, lấy quần áo được gió biển hong khô mặc vào.

Lúc này, ánh trăng tròn vành vạnh đang từ mặt biển dần dần treo cao. Gió biển rì rào, sóng ập vào bờ cát tựa hồ vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Địch Nãi để chân trần giẫm lên mặt cát, hít thở làn gió mang theo vị mặn của biển, đột nhiên nhớ tới một bài ca cũ—- ‘thủy thủ’ của Trịnh Thiếu Thu.

Kỳ thực tầm tuổi cậu, rất ít người biết tới Trịnh Thiếu Thu. Khoảng thời gian thiếu niên ngây ngô, cậu rất yêu thích bài hát này. Lúc học trung học, thầy thể dục cũng rất thích bài này, mỗi lần chơi bóng đều cầm theo một cái máy nghe nhạc nhỏ liên tục phát bài này. Từ khi nghe thấy, cậu liền yêu thích giai điệu cùng ca từ của nó.

Nhớ tới bài hát này liền nhớ tới thế giới kia, nhớ tới những con người từng quen thuộc, Địch Nãi đột nhiên có chút thương cảm.

Tuy tình cảnh không phù hợp lắm nhưng Địch Nãi vẫn lẩm nhẩm ngâm nga: “Hạt cát đắng chát, gương mặt bỏng rát, giống như lời quở trách của cha, như tiếng khóc của mẹ, vĩnh viễn không quên, khi tôi còn trẻ, tôi thích ở một mình trên bờ cát, cuộn cao ống quần, chân trần giẫm lên mặt cát…”

Phất Lôi lúc này cũng đi tới bên cạnh Địch Nãi, nghe thấy bài hát xa lạ, trong lòng ẩn ẩn hiểu được Địch Nãi đang nhớ về quê nhà. Đó là một Địch Nãi có chút xa lạ, một Địch Nãi mà y không quen biết. Điều này làm Phất Lôi có chút khổ sở, y thực hi vọng có thể nhìn thấy quá khứ của Địch Nãi. Như vậy có lẽ y sẽ thấu hiểu cậu hơn, sẽ không như bây giờ, không tìm ra lời nào để an ủi.

Im lặng lắng nghe Địch Nãi hát bài kia vài lần, sau đó mới đưa tay kéo cậu ôm vào lòng. Nhẹ nhàng hôn lên tóc, lên trán Địch Nãi, giống như làm vậy có thể xua tan nỗi niềm bi thương của cậu.

Địch Nãi cũng bị tâm tình thương cảm của mình chấn kinh, cậu vốn không phải loại người thương xuân bi thu, rất nhanh liền tĩnh tâm lại. Ngẩng đầu nhìn sắc mặt lo lắng của Phất Lôi, hướng y mỉm cười, sau đó kéo đầu y xuống, dâng lên một nụ hôn sâu triền miên.

Hôn xong, hơi thở hai người đều trở nên hỗn loạn. Phất Lôi lại hưng phấn, vật cứng bên dưới rõ ràng dựng thẳng, đỉnh vào lưng Địch Nãi.

Địch Nãi tựa tiếu phi tiếu liếc mắt, Phất Lôi cũng có chút xấu hổ. Bất quá, chuyện này không có cách nào, phản ứng bản năng. Phất Lôi dứt khoát giả ngu, kéo Địch Nãi tới gần, hôn tiếp.

Mắt thấy dục hỏa bị đốt ngày càng cao, Địch Nãi không dám thêm củi, cậu còn phải suy nghĩ cho thắt lưng của mình a! Nghĩ tới đây, cậu luồng tay vào trong lớp da thú, hung hăng nhéo anh bạn nhỏ của Phất Lôi.

Phất Lôi đột nhiên bị tập kích, lập tức bụm lấy phía dưới lùi ra sau vài bước, ‘a’ một tiếng to. Sau khi phản ứng lại, y ủy khuất trợn to mắt nhìn Địch Nãi lên án. Địch Nãi hoàn toàn không bị ảnh hưởng, đi qua đá thêm một cước: “Ngươi đấy, quần ông đây cả buổi trưa mà còn không biết đủ. Đi, ngủ.”

Vì thế một đêm an bình, ngủ thẳng cẳng tới tận hừng đông.

Sáng hôm sau, hai người tùy tiện ăn chút gì đó rồi xuất phát. Bọn họ hi vọng có thể nhanh chóng bay qua biển, trở về đất liền.

Lúc mới bắt đầu cất cánh, thời tiết cũng không tệ lắm. Mặt trời theo bình thường từ mặt biển dâng lên, tựa như lòng đỏ trứng gà khổng lồ. Trên mặt biển ẩn ẩn có chút sương mù, bất quá cũng không ảnh hưởng tới Phất Lôi phi hành.

Bởi vì tìm thấy dạ minh châu, lập tức có thể quay về bộ lạc nên tâm tình Địch Nãi thực không tồi. Tuy hôm qua có chút mệt mỏi nhưng tốc độ khôi phục của cậu thực kinh người, qua một đêm, trên người chỉ còn chút đau nhức âm ỷ mà thôi.

Địch Nãi ngồi trên lưng Phất Lôi hết nhìn đông tới nhìn tây, ngẫu nhiên chào hỏi đám chim biển bay ngang qua, huýt vang vài tiếng. Cậu vui, Phất Lôi bay cũng vui vẻ thoải mái rất nhiều.

Chính là, bay được khoảng nửa đường thì thời tiết bắt đầu biến hóa. Mặt biển vốn sóng yên biển lặng bắt đầu nổi gió, mây đen cuồn cuộn, mặt trời bị đám mây che khuất. Địch Nãi thầm nghĩ, rất có thể một cơn bão sắp ập tới. Tuy chưa từng nhìn thấy nhưng vẫn biết sự nguy hiểm của nó từ các bài phóng sự trên TV. Trong lòng Địch Nãi có chút bất an, hỏi Phất Lôi: “Có vẻ trời sắp mưa, hay chúng ta quay lại đảo đi?”

Phất Lôi lắc đầu, huy động cánh bắt đầu đẩy nhanh tốc độ. Phất Lôi cảm thấy quảng đường quay lại đảo cùng vào đất liền cũng tương đương nhau, không bằng cố sức đi tiếp. Ít nhất có thể tiết kiệm chút thời gian.

Cơn mưa ập tới nhanh hơn bọn họ dự tính. Rất nhanh, mây đen che phủ bầu trời, mưa to tầm tã. Địch Nãi nằm trên lưng Phất Lôi, chỉ cảm thấy hạt mưa đánh vào người có chút đau rát.

Sóng biển chấn động càng lúc càng lớn, tuy không ảnh hưởng tới Phất Lôi đang phi hành trên không trung nhưng vẫn làm bọn họ cảm thấy sợ hãi. Biển rộng đã lộ ra bộ mặt tàn khốc của mình.

Mưa rền gió dữ làm Phất Lôi gặp lực cản rất lớn. Y cảm thấy cánh càng lúc càng nặng, nặng tới mức không thể chịu đựng. Vô thức y bay ngày càng chậm, ngày càng thấp. Cuối cùng một cơn sóng to ập tới, bởi vì lâm vào tình trạng kiệt sức mà độ cao đã hạ xuống rất thấp, Phất Lôi bị cuống vào trong cơn sóng.

Hoàn Chương 69.

Chapter
1 Chương 1: Gặp gỡ trong rừng (thượng)
2 Chương 2: Tùng lâm kỳ ngộ (trung)
3 Chương 3: Tùng lâm kỳ ngộ (hạ)
4 Chương 4: Hiểm cảnh phùng sinh…
5 Chương 5: Ông xuyên qua sao?…
6 Chương 6: Giống cái quái đản…
7 Chương 7: Nước thánh không phải dễ uống a…
8 Chương 8: Cuộc sống không cần cạo râu…
9 Chương 9: Để lộ cảnh xuân…
10 Chương 10: Mọi người cùng tập dùng đũa…
11 Chương 11: Đồ gốm…
12 Chương 12: Bánh trứng chim…
13 Chương 13: Tộc trưởng tới…
14 Chương 14: Độ thoáng của người nguyên thủy…
15 Chương 15
16 Chương 16: Ớt là thứ tốt a! …
17 Chương 17: Vòng cổ nanh sói
18 Chương 18: Áo cộc tay…
19 Chương 19: Món lẩu cá cay…
20 Chương 20: Đánh con quay…
21 Chương 21: Thú nhân chuyên tình
22 Chương 22: Tộc trưởng mời khách
23 Chương 23: Kim sắc vũ quan
24 Chương 24: Ngày trao đổi
25 Chương 25: Nghi thức
26 Chương 26: Đường trở về
27 Chương 27: Tuyệt vọng
28 Chương 28: Bắt đầu cuộc sống mới
29 Chương 29: Nhu cáp hệ xúc tua
30 Chương 30: Bàn chải đánh răng hay bàn chải chà giày
31 Chương 31: Dân dĩ thực vi thiên
32 Chương 32: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (thượng)
33 Chương 33: Mộng xuân như ảo như thật
34 Chương 34: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (trung)
35 Chương 35: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (hạ)
36 Chương 36: Người nguyên thủy cũng học được cách chơi cờ năm quân
37 Chương 37: Bài kiểm tra
38 Chương 38: Nụ hôn đầu tiên
39 Chương 39: Chủ nghĩa độc thân
40 Chương 40: Chuyện yêu đương
41 Chương 41: Phất lôi kỳ thật có chút phúc hắc
42 Chương 42: Bày tỏ
43 Chương 43: Dép lê
44 Chương 44: Tấm lòng cha mẹ
45 Chương 45: Dục vọng chinh phục của nam nhân
46 Chương 46: Tình địch
47 Chương 47: Ghen
48 Chương 48: Ngải đạt trưởng thành
49 Chương 49: Giày cỏ
50 Chương 50: Đêm trong lều
51 Chương 51: Viễn cổ xâm lấn?
52 Chương 52: Mỹ nhân dực báo tộc
53 Chương 53: Mông lão hổ
54 Chương 54: Dây dưa
55 Chương 55: Trở lại bộ lạc
56 Chương 56: Thời gian ôn tình
57 Chương 57: Ăn một ngụm cơm thực không dễ dàng
58 Chương 58: Phiền não của phất lôi
59 Chương 59: Đánh ngã tiện thú lai đức
60 Chương 60: Tiểu nhị mất tích
61 Chương 61: Sa mạc kinh hồn
62 Chương 62: Bông trên núi cao
63 Chương 63: Tuyết sơn phi bộc
64 Chương 64: Hướng về biển rộng
65 Chương 65: Tiếng hát mỹ nhân ngư
66 Chương 66: Phất lôi trúng chiêu
67 Chương 67: Phương pháp giải độc (thượng)
68 Chương 68: Phương pháp giải độc (hạ)
69 Chương 69: Bão táp trên biển
70 Chương 70: Trừng phạt của thần biển
71 Chương 71: Mỹ nhân ngư thành thật
72 Chương 72: Niềm vui tương phùng
73 Chương 73: Tình yêu bất diệt
74 Chương 74: Tình yêu cùng dâng hiến
75 Chương 75: Thắng lợi trở về
76 Chương 76: Phiền não của tiểu nhị
77 Chương 77: Sinh hay không sinh là một vấn đề
78 Chương 78: Địch nãi muốn phản công
79 Chương 79: Người có tình cùng làm chuyện khoái hoạt
80 Chương 80: Làm người không thể quá đắc ý
81 Chương 81: Nghênh đón lễ thù thần (thượng)
82 Chương 82: Nghênh đón lễ thù thần (trung)
83 Chương 83: Nghênh đón lễ thù thần (hạ)
84 Chương 84: Bữa tiệc tạm biệt
85 Chương 85: Chuyện cầu hôn
86 Chương 86: Lần đầu tiên của tiểu nhị
87 Chương 87: Ngày tháng yên tình, ngẫu nhiên có chút phiền não
88 Chương 88: Đại chiến dực long
89 Chương 89: Phất lôi mất tích
90 Chương 90: Địch nãi thông suốt
91 Chương 91: Tìm được phất lôi
92 Chương 92: Địch nãi chủ động
93 Chương 93: Phất lôi, chúng ta cũng sinh một đứa đi?
94 Chương 94: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (thượng)
95 Chương 95: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (hạ)
96 Chương 96: Gãi ngứa là một chuyện đáng xấu hổ
97 Chương 97: Tiểu nhị bị thương
98 Chương 98: Pn chuyện xưa của tiểu nhị cùng tuyết linh (thượng)
99 Chương 99: Đính ước cho bảo bảo là không đúng nga!
100 Chương 100: Còn phải cố gắng một chút
101 Chương 101: Địch nãi trả thù
102 Chương 102: Địch nãi có
103 Chương 103: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (thượng)
104 Chương 104: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (hạ)
105 Chương 105: Mang thai không cần cấm dục đi? (thượng)
106 Chương 106: Mang thai không cần phải cấm dục đi? (trung)
107 Chương 107: Mang thai không cần cấm dục đi? (hạ)
108 Chương 108: Lần đầu tiên máy thai
109 Chương 109: Nguy cơ khan hiếm thức ăn
110 Chương 110: Địch nãi sinh
111 Chương 111: Làm vú em thật khó (thượng)
112 Chương 112: Làm vú em thật khó (hạ)
113 Chương 113: Tân sứ mệnh của tiểu nhị
114 Chương 114: Hình thú của tiểu bảo bảo
115 Chương 115: Ai là ba ba ai là mụ mụ
116 Chương 116: Nhặt được một tiểu bạch xà
117 Chương 117: Tiểu bạch xà cùng tiểu lão hổ
118 Chương 118: Vũ điệu say rượu
119 Chương 119: Hậu quả của tham hoan
120 Chương 120: Vị đồng hương nhân ngư
121 Chương 121: Phiên ngoại – phản xuyên (thượng)
122 Chương 122: Phiên ngoại - tiểu nhị cùng tuyết tinh (hạ)
123 Chương 123: Phiên ngoại - phản xuyên (trung)
124 Chương 124: Phiên ngoại - phản xuyên (hạ)
125 Chương 125: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp
126 Chương 126: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (trung)
127 Chương 127: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (hạ)
128 Chương 128: Phiên ngoại - mã cát cùng hách đạt
Chapter

Updated 128 Episodes

1
Chương 1: Gặp gỡ trong rừng (thượng)
2
Chương 2: Tùng lâm kỳ ngộ (trung)
3
Chương 3: Tùng lâm kỳ ngộ (hạ)
4
Chương 4: Hiểm cảnh phùng sinh…
5
Chương 5: Ông xuyên qua sao?…
6
Chương 6: Giống cái quái đản…
7
Chương 7: Nước thánh không phải dễ uống a…
8
Chương 8: Cuộc sống không cần cạo râu…
9
Chương 9: Để lộ cảnh xuân…
10
Chương 10: Mọi người cùng tập dùng đũa…
11
Chương 11: Đồ gốm…
12
Chương 12: Bánh trứng chim…
13
Chương 13: Tộc trưởng tới…
14
Chương 14: Độ thoáng của người nguyên thủy…
15
Chương 15
16
Chương 16: Ớt là thứ tốt a! …
17
Chương 17: Vòng cổ nanh sói
18
Chương 18: Áo cộc tay…
19
Chương 19: Món lẩu cá cay…
20
Chương 20: Đánh con quay…
21
Chương 21: Thú nhân chuyên tình
22
Chương 22: Tộc trưởng mời khách
23
Chương 23: Kim sắc vũ quan
24
Chương 24: Ngày trao đổi
25
Chương 25: Nghi thức
26
Chương 26: Đường trở về
27
Chương 27: Tuyệt vọng
28
Chương 28: Bắt đầu cuộc sống mới
29
Chương 29: Nhu cáp hệ xúc tua
30
Chương 30: Bàn chải đánh răng hay bàn chải chà giày
31
Chương 31: Dân dĩ thực vi thiên
32
Chương 32: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (thượng)
33
Chương 33: Mộng xuân như ảo như thật
34
Chương 34: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (trung)
35
Chương 35: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (hạ)
36
Chương 36: Người nguyên thủy cũng học được cách chơi cờ năm quân
37
Chương 37: Bài kiểm tra
38
Chương 38: Nụ hôn đầu tiên
39
Chương 39: Chủ nghĩa độc thân
40
Chương 40: Chuyện yêu đương
41
Chương 41: Phất lôi kỳ thật có chút phúc hắc
42
Chương 42: Bày tỏ
43
Chương 43: Dép lê
44
Chương 44: Tấm lòng cha mẹ
45
Chương 45: Dục vọng chinh phục của nam nhân
46
Chương 46: Tình địch
47
Chương 47: Ghen
48
Chương 48: Ngải đạt trưởng thành
49
Chương 49: Giày cỏ
50
Chương 50: Đêm trong lều
51
Chương 51: Viễn cổ xâm lấn?
52
Chương 52: Mỹ nhân dực báo tộc
53
Chương 53: Mông lão hổ
54
Chương 54: Dây dưa
55
Chương 55: Trở lại bộ lạc
56
Chương 56: Thời gian ôn tình
57
Chương 57: Ăn một ngụm cơm thực không dễ dàng
58
Chương 58: Phiền não của phất lôi
59
Chương 59: Đánh ngã tiện thú lai đức
60
Chương 60: Tiểu nhị mất tích
61
Chương 61: Sa mạc kinh hồn
62
Chương 62: Bông trên núi cao
63
Chương 63: Tuyết sơn phi bộc
64
Chương 64: Hướng về biển rộng
65
Chương 65: Tiếng hát mỹ nhân ngư
66
Chương 66: Phất lôi trúng chiêu
67
Chương 67: Phương pháp giải độc (thượng)
68
Chương 68: Phương pháp giải độc (hạ)
69
Chương 69: Bão táp trên biển
70
Chương 70: Trừng phạt của thần biển
71
Chương 71: Mỹ nhân ngư thành thật
72
Chương 72: Niềm vui tương phùng
73
Chương 73: Tình yêu bất diệt
74
Chương 74: Tình yêu cùng dâng hiến
75
Chương 75: Thắng lợi trở về
76
Chương 76: Phiền não của tiểu nhị
77
Chương 77: Sinh hay không sinh là một vấn đề
78
Chương 78: Địch nãi muốn phản công
79
Chương 79: Người có tình cùng làm chuyện khoái hoạt
80
Chương 80: Làm người không thể quá đắc ý
81
Chương 81: Nghênh đón lễ thù thần (thượng)
82
Chương 82: Nghênh đón lễ thù thần (trung)
83
Chương 83: Nghênh đón lễ thù thần (hạ)
84
Chương 84: Bữa tiệc tạm biệt
85
Chương 85: Chuyện cầu hôn
86
Chương 86: Lần đầu tiên của tiểu nhị
87
Chương 87: Ngày tháng yên tình, ngẫu nhiên có chút phiền não
88
Chương 88: Đại chiến dực long
89
Chương 89: Phất lôi mất tích
90
Chương 90: Địch nãi thông suốt
91
Chương 91: Tìm được phất lôi
92
Chương 92: Địch nãi chủ động
93
Chương 93: Phất lôi, chúng ta cũng sinh một đứa đi?
94
Chương 94: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (thượng)
95
Chương 95: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (hạ)
96
Chương 96: Gãi ngứa là một chuyện đáng xấu hổ
97
Chương 97: Tiểu nhị bị thương
98
Chương 98: Pn chuyện xưa của tiểu nhị cùng tuyết linh (thượng)
99
Chương 99: Đính ước cho bảo bảo là không đúng nga!
100
Chương 100: Còn phải cố gắng một chút
101
Chương 101: Địch nãi trả thù
102
Chương 102: Địch nãi có
103
Chương 103: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (thượng)
104
Chương 104: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (hạ)
105
Chương 105: Mang thai không cần cấm dục đi? (thượng)
106
Chương 106: Mang thai không cần phải cấm dục đi? (trung)
107
Chương 107: Mang thai không cần cấm dục đi? (hạ)
108
Chương 108: Lần đầu tiên máy thai
109
Chương 109: Nguy cơ khan hiếm thức ăn
110
Chương 110: Địch nãi sinh
111
Chương 111: Làm vú em thật khó (thượng)
112
Chương 112: Làm vú em thật khó (hạ)
113
Chương 113: Tân sứ mệnh của tiểu nhị
114
Chương 114: Hình thú của tiểu bảo bảo
115
Chương 115: Ai là ba ba ai là mụ mụ
116
Chương 116: Nhặt được một tiểu bạch xà
117
Chương 117: Tiểu bạch xà cùng tiểu lão hổ
118
Chương 118: Vũ điệu say rượu
119
Chương 119: Hậu quả của tham hoan
120
Chương 120: Vị đồng hương nhân ngư
121
Chương 121: Phiên ngoại – phản xuyên (thượng)
122
Chương 122: Phiên ngoại - tiểu nhị cùng tuyết tinh (hạ)
123
Chương 123: Phiên ngoại - phản xuyên (trung)
124
Chương 124: Phiên ngoại - phản xuyên (hạ)
125
Chương 125: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp
126
Chương 126: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (trung)
127
Chương 127: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (hạ)
128
Chương 128: Phiên ngoại - mã cát cùng hách đạt