Chương 60: Tiểu nhị mất tích

Địch Nãi thấy Lai Đức khí thế hung mãnh, mà trong tay mình lại không có vũ khí, chỉ đành tạm thời tránh né, lăn một vòng thoát khỏi công kích.

Lai Đức vồ phải khoảng không, bất quá không thèm để ý, đang định nhân cơ hội này bắt lấy Thải Ni thì bị một bao cát ném trúng. Bao cát nện lên người tuy không đau nhưng lại làm hắn phân tâm. Lai Đức hơi khựng lại, nhìn xem là ai ném mình, bất quá không ngờ không ngừng có thứ gì đó bay tới nện lên người mình.

Hóa ra, bọn họ khắc khẩu bên này đã sớm hấp dẫn sự chú ý của phi thú nhân cùng tiểu hài tử. Đặc biệt là sau khi Mã Cát rống câu kia, đám người lập tức vây tới. Bọn họ thấy Địch Nãi đấu với một thú nhân mà vẫn chiếm thượng phong thì thực thích thú, đứng một bên cổ vũ.

Nhưng lúc nhìn thấy Lai Đức đánh không lại Địch Nãi liền hóa thành hình thú thì không ít người tức giận. Địch Nãi cho dù mạnh cỡ nào thì vẫn là giống cái. Thú nhân trong bộ lạc, đừng nói dùng hình thú, cho dù dùng hình người đánh nhau với giống cái cũng đủ bị người người phỉ nhổ.

Một phi thú nhân xem không vừa mắt, liền thuận tay ném túi cát trong tay, những người khác cũng bắt đầu vừa mắng ‘không biết xấu hổ’ vừa kiếm đồ ném Lai Đức.

Lai Đức nhìn thấy mọi người phẫn nộ thì có chút ngây dại. Lúc này từ không trung truyền tới một tiếng rống to, chỉ thấy một con dực hổ hùng hổ phóng vút về phía Lai Đức.

Hóa ra các thú nhân đi săn vừa vặn quay về. Phất Lôi từ xa xa nhìn thấy vòng người thì cảm thấy có chút kì quái, lúc bay tới gần thấy cư nhiên có thú nhân khi dễ Địch Nãi thì y giận sôi gan, bất chấp con mồi đang ngậm trong miệng, rống to một tiếng bổ nhào xuống tính sổ Lai Đức.

Những người khác thấy Phất Lôi tới thì vội vàng lùi về sau, nhường ra khoảng đất trống cho Phất Lôi giáo huấn Lai Đức.

Địch Nãi đứng dậy, ngượng ngùng sờ sờ mũi, vỗ vỗ bụi đất trên người đứng một bên xem chiến. Nói tiếp, cậu vốn định học theo Võ Tòng đả hổ, bất quá hổ này lại là phi hổ, quả thực cậu không nắm chắc phần thắng cho lắm. Hiện giờ Phất Lôi đã trở lại, coi như cấp cứu đúng lúc a.

Lần này Phất Lôi thật sự tức giận, vết thương của Địch Nãi chỉ mới dưỡng hảo, nếu lần này lại để cậu bị thương thì y thực sự không thể tha thứ cho bản thân, đương nhiên, lại càng không tha thứ cho kẻ thương tổn Địch Nãi.

Lai Đức so với Phất Lôi, vô luận là hình thể hay kỹ xảo đều không cùng cấp bậc. Dù sao, Phất Lôi là một trong mười người dự tuyển vị trí tộc trưởng, sao có thể không có tài năng. Vì thế, trước mặt Phất Lôi đang phẫn nộ, Lai Đức đừng nói phản công, chỉ tránh né công kích cũng đủ mệt mỏi.

Phất Lôi nể tình là người cùng bộ lạc nên không tập trung công kích vào những điểm yếu hại, cắn chết cũng khó công đạo. Vì thế y liền dùng thái độ đùa bỡn, cắn lên đùi hoặc dùng đại chưởng chụp bay Lai Đức. Rất nhanh, cơ thể Lai Đức đã có đầy vết thương buồn thiu.

May mắn vừa nãy Địch Nãi cũng không bị thương, Phất Lôi cắn Lai Đức một thân thương đã là nhẹ rồi.

Văn Sâm Đặc trở về sau Phất Lôi, cũng thấy Lai Đức nhưng không cùng Phất Lôi dạy dỗ người nọ mà tìm kiếm bóng dáng Thải Ni trong đám đông. Lai Đức tới đây khẳng định là vì Thải Ni. Hắn lo lắng Thải Ni bị thương tổn, dù sao Thải Ni cũng đang mang thai, không thể quá kích động.

Nhìn thấy Thải Ni được Mã Cát kéo ra phía sau đám người, Văn Sâm Đặc thở phào một hơi. Thải Ni hiển nhiên cũng thấy Văn Sâm Đặc, ngoắc ngoắc tay. Hắn vội vàng bay tới bên cạnh, hóa thành hình người ôm lấy Thải Ni, vỗ vỗ vai ý bảo không cần sợ.

Vừa nãy Thải Ni nhìn thấy Địch Nãi bị Lai Đức dùng hình thú công kích đã sợ tới mức trái tim sắp nhảy ra ngoài. Nếu Địch Nãi vì giúp hắn ngăn cản Lai Đức mà bị thương thì Thải Ni thực áy náy. Cũng may ngay lúc này Phất Lôi trở về, Văn Sâm Đặc cũng tới bên cạnh, trái tim Thải Ni cuối cùng cũng trở về chỗ cũ.

Lai Đức cuối cùng bị Phất Lôi đánh tới không dậy nổi, thở hổn hển nằm dưới đất giả chết. Phất Lôi biến về hình người, đá hắn một cước: “Thế nào? Sao không đắc ý nữa đi? Rất đắc ý đúng không, cư nhiên dùng hình thú khi dễ giống cái.”

Mọi người ở xung quanh đều hi hi ha ha chế giễu: “Lai Đức thối, không biết xấu hổ!” Còn không ngừng ném qua những viên đá nhỏ.

Lai Đức cũng biết hôm nay mình thực mất mặt. Đầu tiên là hình người không thắng nổi một giống cái, hiện giờ lại bị Phất Lôi đánh cho thương tích đầy mình. Hết thảy đều là họa Thải Ni gây ra, nếu không phải Thải Ni không chịu về, hắn cũng không đến mức rơi vào kết cục thê thảm này. Nghĩ tới đây, Lai Đức ngẩng đầu lên tìm kiếm tung tích Thải Ni.

Thải Ni thấy Lai Đức bị đánh, trong lòng cũng có chút khổ sở. Tuy hắn biết, Lai Đức bị vậy cũng là trừng phạt đúng tội, nhưng dù sao cũng từng là người hắn yêu, mặc kệ thế nào, cả hai từng có khoảng thời gian ngọt ngào. Cho dù hoa tâm cỡ nào thì cũng có một đoạn Lai Đức toàn tâm toàn ý chiếu cố mình.

Thải Ni cũng biết, hôm nay hắn phải chấm dứt hoàn toàn với Lai Đức trước mặt mọi người. Bằng không, cứ mập mờ thế này thì không biết Lai Đức sẽ còn gây ra chuyện gì nữa. Vì thế, Thải Ni kéo Văn Sâm Đặc, đi tới trước mặt Lai Đức.

Lai Đức nhìn hai bọn họ nắm chặt tay nhau, ánh mắt bắt đầu bốc hỏa. Tuy bị thương nhưng hắn vẫn cố giãy dụa muốn đứng lên, tách bọn họ ra.

Văn Sâm Đặc cổ vũ nắm chặt tay Thải Ni, thầm bảo không cần sợ, hắn luôn ở bên cạnh. Thải Ni nhìn Lai Đức, cố lấy dũng khí mở miệng: “Lai Đức, về sau ngươi đừng tới tìm ta nữa. Ta yêu Văn Sâm Đặc, ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ với hắn.”

Lai Đức nghe vậy, hai mắt trợn trừng nhìn Thải Ni. Hắn thực không ngờ Thải Ni luôn nhu nhược lại có lúc tuyệt tình tới vậy. Thải Ni nhìn ánh mắt hung ác của Lai Đức mà run rẩy, bất quá vẫn cố thẳng lưng nói tiếp: “Lai Đức, ngươi đừng nghĩ ta cùng Văn Sâm Đặc ở cùng một chỗ là phản bội ngươi. Là ngươi lén sau lưng ta theo đuổi Y Oa trước. Chuyện này, ta rốt cuộc có oan uổng ngươi hay không, trong lòng ngươi hiểu rõ.”

Đám người vây xem hiểu ra, lập tức hô lớn: “Đồ hoa tâm, mau cút đi, đừng ở đây mất mặt! Mau cút đi!”

Thải Ni thấy Lai Đức có chút nản lòng, liền thừa thắng xông lên: “Lai Đức, hiện giờ chúng ta rất hạnh phúc. Ngươi đừng tới quấy rầy chúng ta nữa.”

Lai Đức nghe Thải Ni nói tới đây thì hiểu được mình thực sự không còn hi vọng. Tới lúc này, hắn mới nhận ra, mất đi Thải Ni sẽ đau đớn đến vậy. Bọn họ từng có những ngày tháng tốt đẹp, chính là hiện tại, tất cả đã tan biến. Hắn chán nản bò dậy, nhìn Thải Ni thật sâu, sau đó giương cánh, nghiêng ngả lảo đảo bay đi.

Nhìn thấy Lai Đức đi rồi, Văn Sâm Đặc cùng Thải Ni đều thở phào.

Mọi người vây xem thì bắt đầu bàn tán, thú nhân hoa tâm như vậy nhất định không thể tha thứ. Ra mòi, qua hôm nay, thanh danh trong bộ lạc của Lai Đức sẽ rất tệ hại. Từ nay về sau, không còn giống cái nào coi trọng hắn nữa.

Vốn bộ dáng Lai Đức khá suất, cho dù chia tay với Thải Ni vẫn có thể tìm được giống cái khác, chính là hắn cố tình chạy tới đây nháo loạn, làm tất cả mọi người đều nhìn thấy bộ mặt chán ghét của mình.

Giờ thì tất cả các phi thú nhân trẻ tuổi, chỉ cần không phát điên thì sẽ không có ai gả cho hắn, một thú nhân đánh giống cái! Từ nay về sau, chỉ sợ khi nhóm giống cái thấy hắn, nhát thì chạy trốn, mà gan lớn thì sẽ mắng hắn tới tấp.

Phất Lôi đánh Lai Đức một trận, phần lớn là thay Địch Nãi trút giận, bất quá vẫn còn cáu kỉnh không thôi. Địch Nãi thấy vậy, vội vàng chạy tới, ôm mặt Phất Lôi hung hăng hôn một cái, khen ngợi: “Phất Lôi nhà chúng ta thực lợi hại!” Lúc này trên mặt y mới dần lộ ra ý cười.

Mã Cát cũng chạy tới khuyên can: “Quên đi quên đi, đừng tức giận vì loại người đó. Không đáng.”

Thải Ni có chút xấu hổ. Hôm nay cũng ngờ Địch Nãi cứu hắn cùng bảo bảo. Địch Nãi vì giúp hắn mà suýt chút nữa bị Lai Đức đả thương, Thải Ni quả thực có chút áy náy. Lai Đức dù sao cũng là người yêu cũ, làm ra chuyện thế này, hắn cảm thấy thực mất mặt.

Thải Ni cùng Văn Sâm Đặc đi tới trước mặt Địch Nãi, Phất Lôi nói cảm tạ: “Hôm nay thực cám ơn các ngươi.” Văn Sâm Đặc vạn phần cảm kích, nếu không phải có Địch Nãi ngăn cản, không biết Thải Ni phải gặp tai họa gì nữa.

Địch Nãi khoát tay: “Này không có gì, nói thật, ta chỉ xem hắn là đối tượng luyện quyền thôi. Mấy ngày nay Phất Lôi dưỡng ta thực tốt quá, béo hẳn một vòng.”

Mã Cát bật cười: “Xem ra, Phất Lôi vừa nãy không nên giáo huấn Lai Đức, đã cướp chuyện tốt của ngươi a.”

Địch Nãi hất đầu: “Chứ gì nữa, đổi lại là ta, ta đã đánh tới răng rơi đầy đất rồi!”

Mọi người nghe xong, đều cười ha hả, cũng vì thế mà bầu không khí nặng nề rốt cuộc cũng tiêu tan.

Nhìn Địch Nãi vài lần đánh nhau với thú nhân, Mã Cát thực bội phục. Lần này thực sự động tâm, muốn Địch Nãi dạy mình vài chiêu. Như vậy, lúc gặp nguy hiểm cũng có thể ứng phó kịp thời.

Địch Nãi trêu chọc: “Này, ngươi học để khi dễ Hách Đạt à?”

Mã Cát liếc mắt: “Chỉ có ngươi mới bắt nạt Phất Lôi thôi, Hách Đạt nghe lời như vậy, ta làm gì mà khi dễ chứ?”

Địch Nãi cười hắc hắc, nháy nháy mắt: “Kia cũng không nhất định. Nói không chừng ngày nào đó đột nhiên muốn khi dễ một chút thì sao?” Ý tứ là, nói không chừng lúc nào đó Mã Cát đột nhiên muốn bá vương ngạnh thượng cung.

Mặt Mã Cát đỏ bừng, đập Địch Nãi một cái: “Ngươi ngươi ngươi, dám lôi ta ra đùa cợt hả, đánh chết ngươi!”

Địch Nãi cười hì hì tránh được, Mã Cát cứ đuổi theo không tha. Nhất thời sơn động không ngừng có tiếng cười vui vẻ.

Các thú nhân thấy bọn họ chơi đùa, cười cười đi xử lý con mồi.

Dùng xong cơm trưa, Địch Nãi kéo Mã Cát tiếp tục làm xích đu. Phất Lôi đang định tới giúp một tay thì bị tộc trường phái người tới gọi đi.

Chờ Phất Lôi quay lại, xích đu đã làm xong. Mã Đang kích động ngồi trên xích đu, để Hách Đạt đưa giúp.

Thải Ni cũng muốn thử, Văn Sâm Đặc thấy du dây Địch Nãi làm cũng khá chắc chắn nên đồng ý. Dù sao, hắn ở phía sau đẩy, sẽ không để Thải Ni bị đẩy lên quá cao.

Địch Nãi thấy Phất Lôi trở lại, liền hỏi: “Tộc trưởng gọi ngươi có chuyện gì không?”

“Tộc trưởng nói tế phẩm cho lễ thù thần cần một thứ khá xuất đặc biệt, bảo nhóm người đề cử làm tộc trưởng chúng ta đi tìm.”

Địch Nãi nhăn mặt nhíu mày: “Thứ đặc biệt? Thế nào mới tính là đặc biệt?”

“Tộc trưởng nói, truyền thuyết ở một hang động trên hòn đảo ngoài biển đông có một viên đá có thể phát sáng vào ban đêm.”

Địch Nãi ngẩn ra: “Chẳng lẽ là dạ minh châu? Thứ này quả thực khá mới lạ. Đúng rồi, ngươi nói biển đông, có xa lắm không?”

Phất Lôi suy nghĩ một chút mới đáp: “Tộc trưởng nói cứ thẳng về hướng tây, xuyên qua bình nguyên, tiếp đó băng qua một mảnh sa mạc lớn, bay tiếp qua hai ngọn núi lớn thì sẽ tới bờ biển đông. Đại khái bốn năm ngày mới tới được.”

“Ta đi với ngươi.”

Phất Lôi gật đầu: “Ân, tốt. Chúng ta tranh thủ thời gian, tầm mười ngày có thể trở về.” Y cũng luyến tiếc cùng Địch Nãi tách ra lâu như vậy.

Vì thế liền quyết định như vậy, bọn họ nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ xuất phát đi tìm dạ minh châu.

Lúc ăn tối, Địch Nãi phát hiện Tiểu Nhị không thấy đâu. Tiểu Nhị cứ xuất quỷ nhập thần, thường xuyên tới tận khuya mới quay về, Địch Nãi cũng tập thành thói quen. Nói thật, đắm chìm trong bể tình, quả thực cậu có chút lơ là vật nhỏ này. Địch Nãi có chút áy náy.

Ăn bữa tối xong, Địch Nãi bắt đầu tìm kiếm Tiểu Nhị. Ngày mai phải xuất phát đi tìm dạ minh châu, Địch Nãi hi vọng có thể sớm tìm ra nó, mang đi cùng.

Chính là, ở phụ cận tìm tới tìm lui một vòng lớn cũng không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Nhị.

Phất Lôi an ủi: “Chắc nó chạy đi đâu chơi rồi, nói không chừng sáng mai sẽ thấy nó về thôi.”

Địch Nãi cũng biết, cứ tìm kiếm lung tung như vậy không có tác dụng gì. Thật ra cậu cũng không sợ Tiểu Nhị bị bắt nạt, thú nhân trong bộ lạc phần lớn đều không khó xử vật nhỏ như vậy. Tiểu Nhị lại thông minh, thú trảo bình thường rất khó bắt được.

Thở hắt ra. Quên đi, không tìm nữa. Tiểu Nhị là đứa trọng tình, Địch Nãi tin tưởng nó nhất định sẽ quay về.

Hoàn Chương 60.

Chapter
1 Chương 1: Gặp gỡ trong rừng (thượng)
2 Chương 2: Tùng lâm kỳ ngộ (trung)
3 Chương 3: Tùng lâm kỳ ngộ (hạ)
4 Chương 4: Hiểm cảnh phùng sinh…
5 Chương 5: Ông xuyên qua sao?…
6 Chương 6: Giống cái quái đản…
7 Chương 7: Nước thánh không phải dễ uống a…
8 Chương 8: Cuộc sống không cần cạo râu…
9 Chương 9: Để lộ cảnh xuân…
10 Chương 10: Mọi người cùng tập dùng đũa…
11 Chương 11: Đồ gốm…
12 Chương 12: Bánh trứng chim…
13 Chương 13: Tộc trưởng tới…
14 Chương 14: Độ thoáng của người nguyên thủy…
15 Chương 15
16 Chương 16: Ớt là thứ tốt a! …
17 Chương 17: Vòng cổ nanh sói
18 Chương 18: Áo cộc tay…
19 Chương 19: Món lẩu cá cay…
20 Chương 20: Đánh con quay…
21 Chương 21: Thú nhân chuyên tình
22 Chương 22: Tộc trưởng mời khách
23 Chương 23: Kim sắc vũ quan
24 Chương 24: Ngày trao đổi
25 Chương 25: Nghi thức
26 Chương 26: Đường trở về
27 Chương 27: Tuyệt vọng
28 Chương 28: Bắt đầu cuộc sống mới
29 Chương 29: Nhu cáp hệ xúc tua
30 Chương 30: Bàn chải đánh răng hay bàn chải chà giày
31 Chương 31: Dân dĩ thực vi thiên
32 Chương 32: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (thượng)
33 Chương 33: Mộng xuân như ảo như thật
34 Chương 34: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (trung)
35 Chương 35: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (hạ)
36 Chương 36: Người nguyên thủy cũng học được cách chơi cờ năm quân
37 Chương 37: Bài kiểm tra
38 Chương 38: Nụ hôn đầu tiên
39 Chương 39: Chủ nghĩa độc thân
40 Chương 40: Chuyện yêu đương
41 Chương 41: Phất lôi kỳ thật có chút phúc hắc
42 Chương 42: Bày tỏ
43 Chương 43: Dép lê
44 Chương 44: Tấm lòng cha mẹ
45 Chương 45: Dục vọng chinh phục của nam nhân
46 Chương 46: Tình địch
47 Chương 47: Ghen
48 Chương 48: Ngải đạt trưởng thành
49 Chương 49: Giày cỏ
50 Chương 50: Đêm trong lều
51 Chương 51: Viễn cổ xâm lấn?
52 Chương 52: Mỹ nhân dực báo tộc
53 Chương 53: Mông lão hổ
54 Chương 54: Dây dưa
55 Chương 55: Trở lại bộ lạc
56 Chương 56: Thời gian ôn tình
57 Chương 57: Ăn một ngụm cơm thực không dễ dàng
58 Chương 58: Phiền não của phất lôi
59 Chương 59: Đánh ngã tiện thú lai đức
60 Chương 60: Tiểu nhị mất tích
61 Chương 61: Sa mạc kinh hồn
62 Chương 62: Bông trên núi cao
63 Chương 63: Tuyết sơn phi bộc
64 Chương 64: Hướng về biển rộng
65 Chương 65: Tiếng hát mỹ nhân ngư
66 Chương 66: Phất lôi trúng chiêu
67 Chương 67: Phương pháp giải độc (thượng)
68 Chương 68: Phương pháp giải độc (hạ)
69 Chương 69: Bão táp trên biển
70 Chương 70: Trừng phạt của thần biển
71 Chương 71: Mỹ nhân ngư thành thật
72 Chương 72: Niềm vui tương phùng
73 Chương 73: Tình yêu bất diệt
74 Chương 74: Tình yêu cùng dâng hiến
75 Chương 75: Thắng lợi trở về
76 Chương 76: Phiền não của tiểu nhị
77 Chương 77: Sinh hay không sinh là một vấn đề
78 Chương 78: Địch nãi muốn phản công
79 Chương 79: Người có tình cùng làm chuyện khoái hoạt
80 Chương 80: Làm người không thể quá đắc ý
81 Chương 81: Nghênh đón lễ thù thần (thượng)
82 Chương 82: Nghênh đón lễ thù thần (trung)
83 Chương 83: Nghênh đón lễ thù thần (hạ)
84 Chương 84: Bữa tiệc tạm biệt
85 Chương 85: Chuyện cầu hôn
86 Chương 86: Lần đầu tiên của tiểu nhị
87 Chương 87: Ngày tháng yên tình, ngẫu nhiên có chút phiền não
88 Chương 88: Đại chiến dực long
89 Chương 89: Phất lôi mất tích
90 Chương 90: Địch nãi thông suốt
91 Chương 91: Tìm được phất lôi
92 Chương 92: Địch nãi chủ động
93 Chương 93: Phất lôi, chúng ta cũng sinh một đứa đi?
94 Chương 94: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (thượng)
95 Chương 95: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (hạ)
96 Chương 96: Gãi ngứa là một chuyện đáng xấu hổ
97 Chương 97: Tiểu nhị bị thương
98 Chương 98: Pn chuyện xưa của tiểu nhị cùng tuyết linh (thượng)
99 Chương 99: Đính ước cho bảo bảo là không đúng nga!
100 Chương 100: Còn phải cố gắng một chút
101 Chương 101: Địch nãi trả thù
102 Chương 102: Địch nãi có
103 Chương 103: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (thượng)
104 Chương 104: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (hạ)
105 Chương 105: Mang thai không cần cấm dục đi? (thượng)
106 Chương 106: Mang thai không cần phải cấm dục đi? (trung)
107 Chương 107: Mang thai không cần cấm dục đi? (hạ)
108 Chương 108: Lần đầu tiên máy thai
109 Chương 109: Nguy cơ khan hiếm thức ăn
110 Chương 110: Địch nãi sinh
111 Chương 111: Làm vú em thật khó (thượng)
112 Chương 112: Làm vú em thật khó (hạ)
113 Chương 113: Tân sứ mệnh của tiểu nhị
114 Chương 114: Hình thú của tiểu bảo bảo
115 Chương 115: Ai là ba ba ai là mụ mụ
116 Chương 116: Nhặt được một tiểu bạch xà
117 Chương 117: Tiểu bạch xà cùng tiểu lão hổ
118 Chương 118: Vũ điệu say rượu
119 Chương 119: Hậu quả của tham hoan
120 Chương 120: Vị đồng hương nhân ngư
121 Chương 121: Phiên ngoại – phản xuyên (thượng)
122 Chương 122: Phiên ngoại - tiểu nhị cùng tuyết tinh (hạ)
123 Chương 123: Phiên ngoại - phản xuyên (trung)
124 Chương 124: Phiên ngoại - phản xuyên (hạ)
125 Chương 125: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp
126 Chương 126: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (trung)
127 Chương 127: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (hạ)
128 Chương 128: Phiên ngoại - mã cát cùng hách đạt
Chapter

Updated 128 Episodes

1
Chương 1: Gặp gỡ trong rừng (thượng)
2
Chương 2: Tùng lâm kỳ ngộ (trung)
3
Chương 3: Tùng lâm kỳ ngộ (hạ)
4
Chương 4: Hiểm cảnh phùng sinh…
5
Chương 5: Ông xuyên qua sao?…
6
Chương 6: Giống cái quái đản…
7
Chương 7: Nước thánh không phải dễ uống a…
8
Chương 8: Cuộc sống không cần cạo râu…
9
Chương 9: Để lộ cảnh xuân…
10
Chương 10: Mọi người cùng tập dùng đũa…
11
Chương 11: Đồ gốm…
12
Chương 12: Bánh trứng chim…
13
Chương 13: Tộc trưởng tới…
14
Chương 14: Độ thoáng của người nguyên thủy…
15
Chương 15
16
Chương 16: Ớt là thứ tốt a! …
17
Chương 17: Vòng cổ nanh sói
18
Chương 18: Áo cộc tay…
19
Chương 19: Món lẩu cá cay…
20
Chương 20: Đánh con quay…
21
Chương 21: Thú nhân chuyên tình
22
Chương 22: Tộc trưởng mời khách
23
Chương 23: Kim sắc vũ quan
24
Chương 24: Ngày trao đổi
25
Chương 25: Nghi thức
26
Chương 26: Đường trở về
27
Chương 27: Tuyệt vọng
28
Chương 28: Bắt đầu cuộc sống mới
29
Chương 29: Nhu cáp hệ xúc tua
30
Chương 30: Bàn chải đánh răng hay bàn chải chà giày
31
Chương 31: Dân dĩ thực vi thiên
32
Chương 32: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (thượng)
33
Chương 33: Mộng xuân như ảo như thật
34
Chương 34: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (trung)
35
Chương 35: Phiên ngoại – tâm sự của thải ni (hạ)
36
Chương 36: Người nguyên thủy cũng học được cách chơi cờ năm quân
37
Chương 37: Bài kiểm tra
38
Chương 38: Nụ hôn đầu tiên
39
Chương 39: Chủ nghĩa độc thân
40
Chương 40: Chuyện yêu đương
41
Chương 41: Phất lôi kỳ thật có chút phúc hắc
42
Chương 42: Bày tỏ
43
Chương 43: Dép lê
44
Chương 44: Tấm lòng cha mẹ
45
Chương 45: Dục vọng chinh phục của nam nhân
46
Chương 46: Tình địch
47
Chương 47: Ghen
48
Chương 48: Ngải đạt trưởng thành
49
Chương 49: Giày cỏ
50
Chương 50: Đêm trong lều
51
Chương 51: Viễn cổ xâm lấn?
52
Chương 52: Mỹ nhân dực báo tộc
53
Chương 53: Mông lão hổ
54
Chương 54: Dây dưa
55
Chương 55: Trở lại bộ lạc
56
Chương 56: Thời gian ôn tình
57
Chương 57: Ăn một ngụm cơm thực không dễ dàng
58
Chương 58: Phiền não của phất lôi
59
Chương 59: Đánh ngã tiện thú lai đức
60
Chương 60: Tiểu nhị mất tích
61
Chương 61: Sa mạc kinh hồn
62
Chương 62: Bông trên núi cao
63
Chương 63: Tuyết sơn phi bộc
64
Chương 64: Hướng về biển rộng
65
Chương 65: Tiếng hát mỹ nhân ngư
66
Chương 66: Phất lôi trúng chiêu
67
Chương 67: Phương pháp giải độc (thượng)
68
Chương 68: Phương pháp giải độc (hạ)
69
Chương 69: Bão táp trên biển
70
Chương 70: Trừng phạt của thần biển
71
Chương 71: Mỹ nhân ngư thành thật
72
Chương 72: Niềm vui tương phùng
73
Chương 73: Tình yêu bất diệt
74
Chương 74: Tình yêu cùng dâng hiến
75
Chương 75: Thắng lợi trở về
76
Chương 76: Phiền não của tiểu nhị
77
Chương 77: Sinh hay không sinh là một vấn đề
78
Chương 78: Địch nãi muốn phản công
79
Chương 79: Người có tình cùng làm chuyện khoái hoạt
80
Chương 80: Làm người không thể quá đắc ý
81
Chương 81: Nghênh đón lễ thù thần (thượng)
82
Chương 82: Nghênh đón lễ thù thần (trung)
83
Chương 83: Nghênh đón lễ thù thần (hạ)
84
Chương 84: Bữa tiệc tạm biệt
85
Chương 85: Chuyện cầu hôn
86
Chương 86: Lần đầu tiên của tiểu nhị
87
Chương 87: Ngày tháng yên tình, ngẫu nhiên có chút phiền não
88
Chương 88: Đại chiến dực long
89
Chương 89: Phất lôi mất tích
90
Chương 90: Địch nãi thông suốt
91
Chương 91: Tìm được phất lôi
92
Chương 92: Địch nãi chủ động
93
Chương 93: Phất lôi, chúng ta cũng sinh một đứa đi?
94
Chương 94: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (thượng)
95
Chương 95: Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ (hạ)
96
Chương 96: Gãi ngứa là một chuyện đáng xấu hổ
97
Chương 97: Tiểu nhị bị thương
98
Chương 98: Pn chuyện xưa của tiểu nhị cùng tuyết linh (thượng)
99
Chương 99: Đính ước cho bảo bảo là không đúng nga!
100
Chương 100: Còn phải cố gắng một chút
101
Chương 101: Địch nãi trả thù
102
Chương 102: Địch nãi có
103
Chương 103: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (thượng)
104
Chương 104: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (hạ)
105
Chương 105: Mang thai không cần cấm dục đi? (thượng)
106
Chương 106: Mang thai không cần phải cấm dục đi? (trung)
107
Chương 107: Mang thai không cần cấm dục đi? (hạ)
108
Chương 108: Lần đầu tiên máy thai
109
Chương 109: Nguy cơ khan hiếm thức ăn
110
Chương 110: Địch nãi sinh
111
Chương 111: Làm vú em thật khó (thượng)
112
Chương 112: Làm vú em thật khó (hạ)
113
Chương 113: Tân sứ mệnh của tiểu nhị
114
Chương 114: Hình thú của tiểu bảo bảo
115
Chương 115: Ai là ba ba ai là mụ mụ
116
Chương 116: Nhặt được một tiểu bạch xà
117
Chương 117: Tiểu bạch xà cùng tiểu lão hổ
118
Chương 118: Vũ điệu say rượu
119
Chương 119: Hậu quả của tham hoan
120
Chương 120: Vị đồng hương nhân ngư
121
Chương 121: Phiên ngoại – phản xuyên (thượng)
122
Chương 122: Phiên ngoại - tiểu nhị cùng tuyết tinh (hạ)
123
Chương 123: Phiên ngoại - phản xuyên (trung)
124
Chương 124: Phiên ngoại - phản xuyên (hạ)
125
Chương 125: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp
126
Chương 126: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (trung)
127
Chương 127: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (hạ)
128
Chương 128: Phiên ngoại - mã cát cùng hách đạt