Chương 225: Thông Minh

Cảnh hoàng hôn từ từ buông xuống trên cánh đồng hoa bất tận. Cơ Thiên Tâm nhẹ nhàng nắm tay Lâm Vũ im lặng đi giữa cánh đồng hoa mênh mông muôn màu trải dài tới tận chân trời. Hai người chỉ im lặng đi mãi. Cuối cùng dừng lại nghỉ ngơi dưới một gốc cây cổ thụ, mọc đầy hoa trắng bên cạnh dòng sông uốn lượn đang lấp lánh dưới ánh hoàng hôn nhẹ buông xuống.

Lâm Vũ đặt một chiếc nồi đất lên bếp lửa, làm vài món ăn đơn giản. Cơ Thiên Tâm thì tò mò nhìn xem hắn. Đây là lần đầu tiên nàng thấy người khác nấu ăn. Lâm Vũ đưa vài cây xiên nướng cho Cơ Thiên Tâm. Cơ Thiên Tâm nhẹ nhàng đưa môi cắn thử một miếng nhỏ, hương vị như tan chảy trong miệng nàng. Đây có lẽ là món ngon nhất nàng từng ăn từ trước đến giờ.

“Lâm Vũ, ngươi nấu ăn thật ngon. Ta có thể khẳng định tài nấu ăn của ngươi chỉ thua sau Thực Thần của Đại Vận Thế Giới”

Lâm Vũ mỉn cười.

“Vậy sao, có lẽ là do chiếc nồi đất này đi”

Cơ Thiên Tâm tò mò nhìn chiếc nồi đất, chiếc nồi đất này có gì đặc biệt sao.

Lâm Vũ không khỏi mỉn cười nói.

“Đây không phải nồi đất thông thường, nó là Huyết Ma Đỉnh thánh vật cao quý nhất Huyết Giới. Công dụng của nó rất nhiều, có thể biến lớn, biến nhỏ, có thể dùng để đun nấu. Các món ăn được nấu từ nó cho dù không cần thêm gia vị cũng có thể trở thành mỹ thực nhân gian. Thậm chí nước lã cho vào đun cũng có thể dành giải nhất cuộc thi nấu ăn ở bất kỳ đâu”

“Ha ha...”

Cơ Thiên Tâm không khỏi bật cười.

“Lâm Vũ, ngươi thật hài hước. Chiếc nồi đất này là thánh vật ha ha...Trên đời này sẽ có người ngốc tới mức dùng thánh vật để nấu ăn sao, ta không tin ha ha...”

“Ta đương nhiên là thánh vật cao quý nhất Huyết Giới- Huyết Ma Đỉnh. Năm xưa từng hủy thiên diệt địa. Gây lên vô tận gió tanh mưa máu...”

Một giọng nói không phục từ chiếc nồi đất phát ra. Cơ Thiên Tâm không khỏi ngạc nhiên cầm lên chiếc nồi đất. Pháp bảo biết nói chuyện nàng gặp qua vô số, nhưng có thể biểu đạt tâm trạng một cách hoàn mỹ như này quả thật hiếm gặp.

Huyết Ma Đỉnh khinh bỉ nhìn Cơ Thiên Tâm ngạo nghễ nói.

“Biết sự lợi hãi của ta rồi sao... Năm xưa ta từng hủy thiên diệt ...Bốp...”

Lâm Vũ không do dự một quyền cốc vào đầu Huyết Ma Đỉnh.

“Ngươi thổi ngưu bức, suốt ngày chỉ biết thổi ngưu bức...Ngươi năm xưa từng hủy thiên diệt địa thì ta năm xưa từng khiến cường giả thế gian phải diệt vong”

Huyết Ma Đỉnh không khỏi ôm đầu, chạy tới chỗ Sổ Sinh Tử cùng Vô Tự Thiên Thư đang ngồi dưới gốc cây, chán nản nói.

“Tại sao chủ nhân anh minh thần võ, ngưu bức hơn người lại không tin lời ta nói. Các ngươi thử nghĩ xem”

— QUẢNG CÁO —

Sổ Sinh Tử cùng Vô Tự Thiên Thư không khỏi đưa mắt nhìn Lâm Vũ đang một mặt tấu hài, triệt để im lặng nhìn Huyết Ma Đỉnh.

“Ngươi thấy hắn anh minh thần võ, ngưu bức hơn người ở điểm nào. Tên đó lúc nào cũng một mặt ngây ngốc, ngơ ngơ ngác ngác, gặp chuyện thì tấu hài. Ngươi bị ngốc sao”

Huyết Ma Đỉnh khinh bỉ nhìn Sổ Sinh Tử cùng Vô Tự Thiên Thư ngạo nghễ nói.

“Các ngươi thì biết gì. Đại ca chính là dùng khuôn mặt ngây ngốc, tấu hài để che đi sự anh minh thần võ của mình”

Sổ Sinh Tử cùng Vô Tự Thiên Thư triệt để im lặng rồi. Bọn nó theo Lâm Vũ bao lâu nay chẳng lẽ còn không biết Lâm Vũ là một tên ngốc luôn tấu hài cho thiên hạ sao. Huyết Ma Đỉnh gì chứ. Đây rõ ràng là một tên não tàn liếm cẩu mất hết lý trí.

“Ngươi thật làm mất mặt hai chữ thánh vật bọn ta. Có thánh vật nào liếm cẩu như ngươi không hả”

Huyết Ma Đỉnh không phục nói.

“Vậy các ngươi thì sao, các ngươi cũng đi theo đại ca đó thôi...”

“Ta...”

Sổ sinh tử nghẹn họng. Nó không thể nói mình bị tên ngốc đó lừa gạt đi tìm vợ cuối cùng vớ được con cọp dữ. Thế thì quá mất mặt hai chữ thánh vật. Vô Tự Thiên Thư im lặng, nó cũng không thể nói mình vì đánh nhau với một quyển sách não tàn mà mệt đến mức ngất đi. Sau đó bị người ta tùy ý nhặt được như hòn đá vứt ven đường. Nếu vậy thì quá mất mặt hai chữ thánh vật. Vô Tự Thiên Thư cùng Sổ Sinh Tử không khỏi đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Lâm Vũ. Lời Huyết Ma Đỉnh nói cũng không phải không có lý. Tại sao bọn nó lại không đi theo một kẻ thông minh, toan tính mà lại chọn đi theo một tên ngốc, luôn chịu thiệt thòi như Lâm Vũ chứ.

Cơ Thiên Tâm ngồi bên cạnh Lâm Vũ, nhẹ nhàng ngắm cảnh hoàng hôn đang buông xuống. Thân phận của nàng, trách nhiệm của nàng khiến nàng quá mệt mỏi. Từ khi sinh ra, nàng đã có khả năng đọc được suy nghĩ trong lòng người khác, điều đó khiến cuộc sống của nàng chỉ toàn đau khổ, u buồn, tối tăm, mệt mỏi, dối trá...Người bên cạnh nàng chỉ toàn lợi dụng nàng, khiếp sợ nàng....Có lẽ hôm nay, là ngày nàng cười nhiều nhất, vô lo vô nghĩ thoải mái nhất.

“Lâm Vũ, ngươi có thể cho ta mượn bờ vai một lúc được không, ta quá mệt mỏi rồi...”

Cơ Thiên Tâm nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Lâm Vũ, nhắm mắt tận hưởng cảm giác thanh bình hiếm có này.

“Lâm Vũ, ngươi biết không, từ lúc sinh ra ta vô cùng sợ hãi người xung quanh. Họ luôn xem ta là quái vật...Họ sợ ta làm lộ bí mật đen tối trong suy nghĩ của họ.”

“Sau đó ta được một người tốt nhận nuôi. Nhưng thân phận của ta, trách nhiệm của ta khiến ta không lúc nào được nghỉ ngơi. Người xung quanh luôn đặt kỳ vọng quá cao vào ta. Nó khiến ta như nghẹt thở...”

“Sau này, ta còn phải kết hôn với một người ta không thích, không có tình cảm, một cuộc hôn nhân sắp đặt. Hi sinh hạnh phúc của ta để đổi lấy lợi ích cho thế gian...”

“Cuộc đời ta có lẽ đã được số phận sắp đặt từ trước”

Lâm Vũ im lặng. Hắn tin vào số phận, hắn tin vào số phận của mình do chính mình tạo nên. Nếu số phận đã được sắp đặt từ trước thì sinh ra trên thế gian để làm gì. Ai mà không có khổ đau, ai chưa từng có hạnh phúc. Lúc này không phải là hạnh phúc đó sao. Đối với hắn được sống thêm một ngày, là một ngày hắn hạnh phúc.

— QUẢNG CÁO —

“Ha ha...Cảm ơn ngươi. Ta thật ghen tỵ với ngươi. Có lẽ vì ngươi quá ngốc cho nên mới có thể vô lo vô nghĩ. Ngươi có thể kể thêm về ngươi cho ta nghe được không”

Lâm Vũ bắt đầu kể về những câu chuyện dở khóc, dở cười hắn từng trải qua. Trộm trứng điểu kê, phá chuồng ngựa, đào linh thạch, đeo dưa hấu, trọc lục sừng hổ, đến dung nham đào đất, làm đầu bếp, giả thiên sư bắt ma nữ, cùng ba huynh đệ phiêu bạt tứ phương.

Cơ Thiên Tâm không khỏi bật cười nói.

“Ha ha...Cuộc đời ngươi như một câu chuyện buồn cười vậy”

Lâm Vũ cũng mỉn cười. Đúng vậy, cuộc đời hắn là một câu chuyện buồn cười. Vì quá buồn cho nên mới cười.

Một cảm giác mền mại ấm áp nhẹ nhàng chạm lên má Lâm Vũ. Lâm Vũ ngơ ngác quay đầu. Cơ Thiên Tâm mỉn cười đứng dậy vươn vai nói.

“Hôm nay ta rất vui. Cảm ơn ngươi”

Cơ Thiên Tâm nhẹ nhàng vươn tay. Một bông hoa ngũ sắc nhẹ nhàng bay về phía nàng. Có thể nói, chỉ cần nàng muốn, nàng có thể tiên tri vị trí của mọi linh dược trong thế gian.

“Cho ngươi...”

Lâm Vũ cầm lấy bông hoa ngũ sắc trong tay, không khỏi trầm mặc. Thiên Cơ Tâm mỉn cười nhìn ánh hoàng hôn đang buông xuống, nhẹ nhàng bước đi từng bước, nhẹ nhàng nói.

“Đến lúc ta phải đi rồi. Có lẽ sau này chúng ta sẽ chẳng có cơ hội gặp lại nhau. Tạm biệt...”

Lâm Vũ ngẩng đầu, từ từ nhìn Cơ Thiên Tâm đang dần biến mất. Cơ Thiên Tâm nở ra một nụ cười vui vẻ, đầy ẩn ý nói.

“Ta đi rồi, hoa ngũ sắc còn trong tay ngươi hay không, thì phải xem vào thực lực của ngươi rồi. Bảo trọng, đừng bị đánh thảm quá đó”

Lâm Vũ bỗng rùng mình, hắn cảm thấy vô số ánh mắt tham lam, ghen tỵ đang đổ dồn về phía hắn. Lúc Cơ Thiên Tâm còn ở đây, những ánh mắt này còn kiềm chế. Vừa lúc nàng ta rời đi. Những cặp mắt này đã đổ dồn về hắn như vũ bão muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Thôi toang rồi. Rõ ràng nàng ta vẫn còn ghi nhớ việc hắn mắng nàng ta bị bệnh. Hắn thật sâu minh bạch một đạo lý. Đừng đắc tội với nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp.

Lâm Vũ không do dự một mặt tấu hài, quay ra nhìn các tu sĩ đang thân thiện từng bước ép sát hắn.

“Các vị, có gì từ từ nói. Đây chỉ là bông hoa bình thường, các vị phải tin ta...”

Cả đám tu sĩ không khỏi mỉn cười thân thiện, đao kiếm sáng loáng từng bước ép sát Lâm Vũ.

Lâm Vũ mồ hôi lạnh chạy dòng dòng, liên tục lui về sau, chợt vui mừng hét lớn.

— QUẢNG CÁO —

“Thiên Tâm thánh nữ, ngươi quay lại rồi sao...”

Cả đám tu sĩ lập tức quay đầu, mồ hôi lạnh chạy dòng dòng, sợ hãi quay đầu nhìn khung cánh trống không, gió thổi đìu hiu như đang cười bọn hắn ngốc bức. Cả đám tu sĩ lập tức giận dữ quay đầu. Đã thấy Lâm Vũ tràn đầy chuyên nghiệp, động tác thuần thục, nước chảy may trôi bỏ chạy xa tít chân trời khiến bọn hắn lau mắt mà nhìn. Động tác chuyên nghiệp đến mức thượng thừa khiến người khác phải nể phục.

Lâm Vũ chạy như bay rời khỏi Bách Hoa Cốc. Trước mặt hắn chợt xuất hiện một đám người dẫn theo một chiếc xe linh dược chất cao như núi. Đám người này chính là những kẻ đã động viên Lâm Vũ cố gắng hái thật nhiều linh dược trong Bách Hoa Cốc. Đám người nhìn thấy Lâm Vũ, không nhịn được mỉn cười nói.

“Huynh Đệ, mau giao hoa ngũ sắc ra. Chúng ta sẽ cho ngươi chết toàn thây ha ha...”

Lâm Vũ không khỏi bật cười.

“Lúc người khác không có gì, các ngươi nói những lời sáo rỗng cho họ hi vọng. Lúc họ có thành quả trong tay, các ngươi lại đẩy họ tới tuyệt vọng. Các ngươi không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao”

Cả đám người không khỏi bật cười.

“Ha ha...Đứng trên đống cát ai cũng là quân tử. Đứng trên đống vàng mới biết ai là kẻ tiểu nhân. Trên đời này chỉ có những kẻ ngốc không biết làm điều xấu...”

“Nếu ngươi còn không mau đưa hoa ngũ sắc cho chúng ta. Chúng ta sẽ giết ngươi...”

“Rầm...”

Lời còn chưa dứt, từng người một trong số đám người lần lượt nổ tung thành tro bụi. Tên cầm đầu nhìn Lâm Vũ hai mắt lạnh lùng, cả người tràn ngập sát khí, như ác ma không có tình cảm không khỏi sợ hãi run rẩy.

“Đừng...Cầu xin ngươi đừng giết ta...Tất cả...Ta sẽ cho ngươi tất cả những gì ta...Rầm...”

Tên cầm đầu không dám tin nhìn ngực mình thủng một lỗ lớn đầy sợ hãi nhìn Lâm Vũ đang lạnh lùng nhìn hắn.

“Nếu đã có gan cướp của người khác. Thì hãy có gan bị kẻ khác cướp lại. Đến lúc đó đừng cầu xin tha thứ, nó chỉ làm ngươi chết càng nhanh mà thôi. Hối hận thì luôn đi với muộn màng. Muộn màng thì mới hối hận. Thế gian thật nực cười”

Cơ Thiên Tâm đứng trên đỉnh núi cao nhìn xem tất cả vào tầm mắt. Nàng không hề rời đi mà chỉ muốn thăm dò thực lực của Lâm Vũ. Điện chủ từng nói với nàng rằng. Đừng quá tin tưởng vào năng lực của bản thân. Tham vọng càng lớn thì dấu mình càng sâu. Tận cùng của sự thông minh đôi khi lại là ngu ngốc. Có những kẻ thông minh tới nỗi có thể ẩn dấu suy nghĩ, tham vọng của mình một cách hoàn hảo. Cho dù nàng có khả năng trời sinh đọc được suy nghĩ, nội tâm của người khác. Nhưng đứng trước những kẻ đó khả năng của nàng chỉ là vô dụng. Từ trước đến giờ nàng không gặp bất kỳ một ai giống với lời điện chủ từng nói. Loại người này có thể tồn tại sao. Thông minh tới nỗi có thể ẩn dấu cả suy nghĩ, bí mật trong nội tâm của mình. Cơ Thiên Tâm nhíu mày tập trung nhìn Lâm Vũ. Thực lực của Lâm Vũ chỉ bằng một nửa thế hệ trẻ mạnh nhất lịch sử đại vận thế giới. Nhưng như vậy đã là vô cùng quý hiếm, có thể xem như nhân trung chi long, rồng trong loài người. Còn về trí tuệ. Cơ Thiên Tâm nhíu mày nhìn Lâm Vũ đang một mặt tấu hài, ngây ngốc đếm từng viên linh thạch vừa mới lấy được không khỏi thở dài.

“Đây là loại người thông minh đến mức có thể dấu được suy nghĩ trước khả năng trời sinh của nàng sao. Không thể nào.”

Thiên Cơ Tâm không khỏi thở dài kết luận. Lâm Vũ là một tên ngốc không não. Nếu có kẻ thông minh đến mức có thể ẩn dấu suy nghĩ trước mặt nàng thì có lẽ đó là người nàng bị ép phải kết hôn. Dù hắn ta luôn hoàn mỹ, hoàn mỹ về mọi mặt, có thể nói là người hoàn mỹ nhất trên thế gian này. Nhưng hắn luôn toan tính sâu xa, thông minh một cách quá kinh khủng, khiến nàng cũng không thể đọc được suy nghĩ, nội tâm của hắn. Trái ngược hoàn toàn với Lâm Vũ, một tên ngốc không não. Nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy ở bên cạnh Lâm Vũ thoải mái hơn ở bên cạnh tên kia rất nhiều. Cuộc gặp này có lẽ là do ý trời sắp đặt. Mọi người trong thiên hạ đều biết Thiên Cơ Điện các nàng có thể tính toán thiên cơ, thôi diễn tương lai. Nhưng ít ai biết rằng Thiên Cơ Điên của nàng lại là nơi tin vào ý trời nhất trên thế gian này. Nhìn Lâm Vũ vẫn đang một mặt tấu hài, vui vẻ đếm từng viên linh thạch vừa lấy được. Cơ Thiên Tâm không khỏi mỉn cười, từ từ biến mất trong ánh hoàng hôn dần buông xuống.

Chapter
1 Chương 1: Cẩu Hệ Thống
2 Chương 2: Kế hoạch
3 Chương 3: Hiện thực tàn khốc.
4 Chương 4: Đáng sợ nhất
5 Chương 5: Vua một nước
6 Chương 6: Vua sát thủ
7 Chương 7: Tiếng sét ái tình
8 Chương 8: Nguy cơ tiềm ẩn
9 Chương 9: Biến Cố
10 Chương 10: Tình Sầu
11 Chương 11: Hồi ức và bi thương
12 Chương 12: Đồng cam cộng khổ
13 Chương 13: Một đoạn lịch sử
14 Chương 14: Cạm bẫy
15 Chương 15: Rời Đi
16 Chương 16: Thế gian hiểm ác
17 Chương 17: Người cai quản
18 Chương 18: Hàn gia
19 Chương 19: Họa thủy đông dẫn
20 Chương 20: Gió đông
21 Chương 21: Tức nước thì vỡ bờ
22 Chương 22: Đẹp thứ hai
23 Chương 23: Diệt Hàn gia
24 Chương 24: Bí Cảnh
25 Chương 25: Không đơn giản
26 Chương 26: Tên xui xẻo
27 Chương 27: Che mờ mắt
28 Chương 28: Có duyên
29 Chương 29: Ảnh thần
30 Chương 30: Kế trong kế
31 Chương 31: Bẫy trong bẫy
32 Chương 32: Trẻ nhỏ thật dễ lừa
33 Chương 33: Hắc thạch
34 Chương 34: Y Độc Ma
35 Chương 35: Tiểu quái
36 Chương 36: Hồn kinh
37 Chương 37: Không ăn được
38 Chương 38: Một giây
39 Chương 39: Bá Vô Thiên
40 Chương 40: Bình hoa
41 Chương 41: Ma đạo tổ sư
42 Chương 42: Giông tố nổi lên
43 Chương 43: Bước cuối cùng
44 Chương 44: Nhất tiễn hạ song điêu
45 Chương 45: Huynh yên tâm
46 Chương 46: Dưa hấu ngon hơn
47 Chương 47: Kế hoạch B
48 Chương 48: Lưới trời tuy thưa mà khó lọt
49 Chương 49: Kéo dài thời gian
50 Chương 50: Kẻ như ta
51 Chương 51: Một tia sét
52 Chương 52: Không xứng đáng
53 Chương 53: Yến tiệc
54 Chương 54: Bỏ cuộc
55 Chương 55: Người chiến thắng cuối cùng
56 Chương 56: Vả mặt
57 Chương 57: Một điều ước
58 Chương 58: May mắn
59 Chương 59: Dân đen
60 Chương 60: Ta thật ngốc
61 Chương 61: Vô giá
62 Chương 62: Đừng mà
63 Chương 63: Không cao
64 Chương 64: Thần Ảnh
65 Chương 65: Hi vọng
66 Chương 66: Là ai
67 Chương 67: Đại hội tranh bá
68 Chương 68: Lịch sử
69 Chương 69: Cao thượng
70 Chương 70: Đánh ta đi
71 Chương 71: Sợ hãi
72 Chương 72: Thuốc
73 Chương 73: Mộng Mộng
74 Chương 74: Quy tắc
75 Chương 75: Không thể nhịn
76 Chương 76: Ta sợ
77 Chương 77: Có trách
78 Chương 78: Không bao giờ
79 Chương 79: Chinh phục
80 Chương 80: Thua
81 Chương 81: Người chiến thắng cuối cùng
82 Chương 82: Buông tay
83 Chương 83: Thượng Kỷ
84 Chương 84: Kẻ trộm
85 Chương 85: Trư vương đại đế
86 Chương 86: Trang bức
87 Chương 87: Không thể tha thứ
88 Chương 88: Nghi ngờ
89 Chương 89: Giai Di
90 Chương 90: Bóng lưng
91 Chương 91: Cường giả chân chính
92 Chương 92: Ba người
93 Chương 93: Đến đi
94 Chương 94: Hối hận
95 Chương 95: Là ta
96 Chương 96: Truy nã
97 Chương 97: Sao có thể
98 Chương 98: Nuốt trôi
99 Chương 99: Buộc mình
100 Chương 100: Mở khóa
101 Chương 101: Sát nhân
102 Chương 102: Kỳ tích
103 Chương 103: Phần thưởng
104 Chương 104: Thiên Thiên
105 Chương 105: Một chút ngoại truyện
106 Chương 106: Quản gia
107 Chương 107: Nguyệt Nguyệt
108 Chương 108: Trái ngược
109 Chương 109
110 Chương 110: Sâu kiến
111 Chương 111: Từ chối
112 Chương 112: Nụ cười thiên sứ
113 Chương 113: Phản diện
114 Chương 114: Xứng đôi
115 Chương 115: Cùng ta
116 Chương 116: So tài
117 Chương 117: Rời đi
118 Chương 118: Thành hôn
119 Chương 119: Hiểu ra
120 Chương 120: Thực sự
121 Chương 121: Hoàng kim thánh vương long
122 Chương 122: Mười năm
123 Chương 123: Kẻ phía sau
124 Chương 124: Thợ săn tiền thưởng
125 Chương 125: Tin tưởng
126 Chương 126: Con nai
127 Chương 127: Anh hùng cứu mỹ nhân
128 Chương 128: Sói và cáo
129 Chương 129: Túi mười hai gang
130 Chương 130: Đồng xuĐồng xu
131 Chương 131: Thiên Lang, Hồ Nguyệt
132 Chương 132: Đám người
133 Chương 133: Cạm bẫy
134 Chương 134: Hợp lí
135 Chương 135: Đợi đó
136 Chương 136: Quán ăn
137 Chương 137: Viên đá
138 Chương 138: Hắc Long Bang
139 Chương 139: Lão quái vật
140 Chương 140: Lão quái vật
141 Chương 141: Vạn Bảo Nhi
142 Chương 142: Mưa
143 Chương 143: Ghen ghét
144 Chương 144: Hắc Long Tông
145 Chương 145: Đáng cho
146 Chương 146: Thật tốt
147 Chương 147: Vạn Sầu
148 Chương 148: Hắc hoá
149 Chương 149: Mộ huyệt
150 Chương 150: Con đường
151 Chương 151: Chuyến đi
152 Chương 152: Chữa thương đan
153 Chương 153: 97 người
154 Chương 154: 73 người
155 Chương 155: Thôn làng
156 Chương 156: Vòng lặp vô hạn
157 Chương 157: Trốn tìm
158 Chương 158: Trả lời
159 Chương 159: Mộng cảnh
160 Chương 160: Ngục giam
161 Chương 161: Quyết đấu
162 Chương 162: Vạn Ác Ma Kinh
163 Chương 163: Tính toán
164 Chương 164: Vì sao
165 Chương 165: Ngoại truyện
166 Chương 166: Lâm Vũ
167 Chương 167: Tin đồn
168 Chương 168: Lựa chọn
169 Chương 169: Thí nghiệm
170 Chương 170: Sắc lang
171 Chương 171: Ma nữ
172 Chương 172: Phản chiếu
173 Chương 173: Vô tình
174 Chương 174: Tội lỗi
175 Chương 175: Mộng Bức
176 Chương 176: Vì bản thân
177 Chương 177: Đi cùng
178 Chương 178: Bỏ chạy
179 Chương 179: Thiên hành lệnh
180 Chương 180: Ngoại truyện số đặc biệt
181 Chương 181: Không cười
182 Chương 182: Bàn rượu thịt
183 Chương 183: Một mình
184 Chương 184: Thế giới mới
185 Chương 185: Mỉn cười
186 Chương 186: Thảm hại
187 Chương 187: Tạm biệt
188 Chương 188: Điên cuồng
189 Chương 189: Tham lam
190 Chương 190: Đan dược
191 Chương 191: Đứng dậy
192 Chương 192: Vấn Thiên
193 Chương 193: Chân thật
194 Chương 194: Đại hiệp
195 Chương 195: Ngoại truyện mùng 10/3 âm lịch
196 Chương 196: Thê tử
197 Chương 197: Chén riệu
198 Chương 198: Linh thạch
199 Chương 199: Cứu người
200 Chương 200: Hạ Vân
201 Chương 201: Là ta
202 Chương 203: Ngoại Truyện
203 Chương 206: Kẻ ngốc
204 Chương 207: Anh minh
205 Chương 202: Huyết Giới
206 Chương 204: Nam sủng
207 Chương 210: Tự tin
208 Chương 209: Bắt đầu
209 Chương 208: Ván cờ
210 Chương 219: Tham vọng
211 Chương 223: Khoa học
212 Chương 224: Ngốc
213 Chương 220: Hắc Lâm Vũ.
214 Chương 211: Không xứng
215 Chương 217: Ám sát
216 Chương 218: Sụp đổ
217 Chương 232: Nói dối
218 Chương 238: Làng quê
219 Chương 222: Nước lọc
220 Chương 212: Huyết Quỷ
221 Chương 231: Lựa chọn
222 Chương 236: Nhất Khuynh Thành
223 Chương 225: Thông Minh
224 Chương 237: Canh gà
225 Chương 234: Vì
226 Chương 229: Cách biệt
227 Chương 230: Nam Thần
228 Chương 215: Cuốn sách
229 Chương 235: Lẩu ếch
230 Chương 226: Luật lệ ngầm
231 Chương 205: Thôn nữ
232 Chương 228: Bí cảnh
233 Chương 214: Kế hoạch
234 Chương 216: Sụp đổ
235 Chương 240: Không biết
236 Chương 239: Săn bắt
237 Chương 213: Lạp Lan
238 Chương 227: Ba cái áo
239 Chương 233: Liều mạng
240 Chương 221: Huyết Ma Đỉnh
241 Chương 241: Hiện tại
242 Chương 242: Bài học
243 Chương 243: Hi vọng
244 Chương 244: Tuyệt vọng
245 Chương 245: Huyết Ma Ngạc
246 Chương 246: Thỏa mãn
247 Chương 247: Kết thúc
248 Chương 248: Kinh Dị (cực dark)
249 Chương 249: Không cam tâm
250 Chương 250: Thấy
251 Chương 251: Tại sao
252 Chương 252: Trông chờ
253 Chương 253: Lâm Vũ
254 Chương 254: Hạ Vô Đạo
255 Chương 255: Thật thà
256 Chương 256: Ai bẫy Ai
257 Chương 257: Ai trúng bẫy Ai
258 Chương 258: Đau thương
259 Chương 259: Liên minh
260 Chương 260: Đề nghị
261 Chương 261: Tin Tức
262 Chương 262: Trong sáng
263 Chương 263: Thú triều
264 Chương 264: Buông tay
265 Chương 265: Tên ngốc
266 Chương 266: Mưa
Chapter

Updated 266 Episodes

1
Chương 1: Cẩu Hệ Thống
2
Chương 2: Kế hoạch
3
Chương 3: Hiện thực tàn khốc.
4
Chương 4: Đáng sợ nhất
5
Chương 5: Vua một nước
6
Chương 6: Vua sát thủ
7
Chương 7: Tiếng sét ái tình
8
Chương 8: Nguy cơ tiềm ẩn
9
Chương 9: Biến Cố
10
Chương 10: Tình Sầu
11
Chương 11: Hồi ức và bi thương
12
Chương 12: Đồng cam cộng khổ
13
Chương 13: Một đoạn lịch sử
14
Chương 14: Cạm bẫy
15
Chương 15: Rời Đi
16
Chương 16: Thế gian hiểm ác
17
Chương 17: Người cai quản
18
Chương 18: Hàn gia
19
Chương 19: Họa thủy đông dẫn
20
Chương 20: Gió đông
21
Chương 21: Tức nước thì vỡ bờ
22
Chương 22: Đẹp thứ hai
23
Chương 23: Diệt Hàn gia
24
Chương 24: Bí Cảnh
25
Chương 25: Không đơn giản
26
Chương 26: Tên xui xẻo
27
Chương 27: Che mờ mắt
28
Chương 28: Có duyên
29
Chương 29: Ảnh thần
30
Chương 30: Kế trong kế
31
Chương 31: Bẫy trong bẫy
32
Chương 32: Trẻ nhỏ thật dễ lừa
33
Chương 33: Hắc thạch
34
Chương 34: Y Độc Ma
35
Chương 35: Tiểu quái
36
Chương 36: Hồn kinh
37
Chương 37: Không ăn được
38
Chương 38: Một giây
39
Chương 39: Bá Vô Thiên
40
Chương 40: Bình hoa
41
Chương 41: Ma đạo tổ sư
42
Chương 42: Giông tố nổi lên
43
Chương 43: Bước cuối cùng
44
Chương 44: Nhất tiễn hạ song điêu
45
Chương 45: Huynh yên tâm
46
Chương 46: Dưa hấu ngon hơn
47
Chương 47: Kế hoạch B
48
Chương 48: Lưới trời tuy thưa mà khó lọt
49
Chương 49: Kéo dài thời gian
50
Chương 50: Kẻ như ta
51
Chương 51: Một tia sét
52
Chương 52: Không xứng đáng
53
Chương 53: Yến tiệc
54
Chương 54: Bỏ cuộc
55
Chương 55: Người chiến thắng cuối cùng
56
Chương 56: Vả mặt
57
Chương 57: Một điều ước
58
Chương 58: May mắn
59
Chương 59: Dân đen
60
Chương 60: Ta thật ngốc
61
Chương 61: Vô giá
62
Chương 62: Đừng mà
63
Chương 63: Không cao
64
Chương 64: Thần Ảnh
65
Chương 65: Hi vọng
66
Chương 66: Là ai
67
Chương 67: Đại hội tranh bá
68
Chương 68: Lịch sử
69
Chương 69: Cao thượng
70
Chương 70: Đánh ta đi
71
Chương 71: Sợ hãi
72
Chương 72: Thuốc
73
Chương 73: Mộng Mộng
74
Chương 74: Quy tắc
75
Chương 75: Không thể nhịn
76
Chương 76: Ta sợ
77
Chương 77: Có trách
78
Chương 78: Không bao giờ
79
Chương 79: Chinh phục
80
Chương 80: Thua
81
Chương 81: Người chiến thắng cuối cùng
82
Chương 82: Buông tay
83
Chương 83: Thượng Kỷ
84
Chương 84: Kẻ trộm
85
Chương 85: Trư vương đại đế
86
Chương 86: Trang bức
87
Chương 87: Không thể tha thứ
88
Chương 88: Nghi ngờ
89
Chương 89: Giai Di
90
Chương 90: Bóng lưng
91
Chương 91: Cường giả chân chính
92
Chương 92: Ba người
93
Chương 93: Đến đi
94
Chương 94: Hối hận
95
Chương 95: Là ta
96
Chương 96: Truy nã
97
Chương 97: Sao có thể
98
Chương 98: Nuốt trôi
99
Chương 99: Buộc mình
100
Chương 100: Mở khóa
101
Chương 101: Sát nhân
102
Chương 102: Kỳ tích
103
Chương 103: Phần thưởng
104
Chương 104: Thiên Thiên
105
Chương 105: Một chút ngoại truyện
106
Chương 106: Quản gia
107
Chương 107: Nguyệt Nguyệt
108
Chương 108: Trái ngược
109
Chương 109
110
Chương 110: Sâu kiến
111
Chương 111: Từ chối
112
Chương 112: Nụ cười thiên sứ
113
Chương 113: Phản diện
114
Chương 114: Xứng đôi
115
Chương 115: Cùng ta
116
Chương 116: So tài
117
Chương 117: Rời đi
118
Chương 118: Thành hôn
119
Chương 119: Hiểu ra
120
Chương 120: Thực sự
121
Chương 121: Hoàng kim thánh vương long
122
Chương 122: Mười năm
123
Chương 123: Kẻ phía sau
124
Chương 124: Thợ săn tiền thưởng
125
Chương 125: Tin tưởng
126
Chương 126: Con nai
127
Chương 127: Anh hùng cứu mỹ nhân
128
Chương 128: Sói và cáo
129
Chương 129: Túi mười hai gang
130
Chương 130: Đồng xuĐồng xu
131
Chương 131: Thiên Lang, Hồ Nguyệt
132
Chương 132: Đám người
133
Chương 133: Cạm bẫy
134
Chương 134: Hợp lí
135
Chương 135: Đợi đó
136
Chương 136: Quán ăn
137
Chương 137: Viên đá
138
Chương 138: Hắc Long Bang
139
Chương 139: Lão quái vật
140
Chương 140: Lão quái vật
141
Chương 141: Vạn Bảo Nhi
142
Chương 142: Mưa
143
Chương 143: Ghen ghét
144
Chương 144: Hắc Long Tông
145
Chương 145: Đáng cho
146
Chương 146: Thật tốt
147
Chương 147: Vạn Sầu
148
Chương 148: Hắc hoá
149
Chương 149: Mộ huyệt
150
Chương 150: Con đường
151
Chương 151: Chuyến đi
152
Chương 152: Chữa thương đan
153
Chương 153: 97 người
154
Chương 154: 73 người
155
Chương 155: Thôn làng
156
Chương 156: Vòng lặp vô hạn
157
Chương 157: Trốn tìm
158
Chương 158: Trả lời
159
Chương 159: Mộng cảnh
160
Chương 160: Ngục giam
161
Chương 161: Quyết đấu
162
Chương 162: Vạn Ác Ma Kinh
163
Chương 163: Tính toán
164
Chương 164: Vì sao
165
Chương 165: Ngoại truyện
166
Chương 166: Lâm Vũ
167
Chương 167: Tin đồn
168
Chương 168: Lựa chọn
169
Chương 169: Thí nghiệm
170
Chương 170: Sắc lang
171
Chương 171: Ma nữ
172
Chương 172: Phản chiếu
173
Chương 173: Vô tình
174
Chương 174: Tội lỗi
175
Chương 175: Mộng Bức
176
Chương 176: Vì bản thân
177
Chương 177: Đi cùng
178
Chương 178: Bỏ chạy
179
Chương 179: Thiên hành lệnh
180
Chương 180: Ngoại truyện số đặc biệt
181
Chương 181: Không cười
182
Chương 182: Bàn rượu thịt
183
Chương 183: Một mình
184
Chương 184: Thế giới mới
185
Chương 185: Mỉn cười
186
Chương 186: Thảm hại
187
Chương 187: Tạm biệt
188
Chương 188: Điên cuồng
189
Chương 189: Tham lam
190
Chương 190: Đan dược
191
Chương 191: Đứng dậy
192
Chương 192: Vấn Thiên
193
Chương 193: Chân thật
194
Chương 194: Đại hiệp
195
Chương 195: Ngoại truyện mùng 10/3 âm lịch
196
Chương 196: Thê tử
197
Chương 197: Chén riệu
198
Chương 198: Linh thạch
199
Chương 199: Cứu người
200
Chương 200: Hạ Vân
201
Chương 201: Là ta
202
Chương 203: Ngoại Truyện
203
Chương 206: Kẻ ngốc
204
Chương 207: Anh minh
205
Chương 202: Huyết Giới
206
Chương 204: Nam sủng
207
Chương 210: Tự tin
208
Chương 209: Bắt đầu
209
Chương 208: Ván cờ
210
Chương 219: Tham vọng
211
Chương 223: Khoa học
212
Chương 224: Ngốc
213
Chương 220: Hắc Lâm Vũ.
214
Chương 211: Không xứng
215
Chương 217: Ám sát
216
Chương 218: Sụp đổ
217
Chương 232: Nói dối
218
Chương 238: Làng quê
219
Chương 222: Nước lọc
220
Chương 212: Huyết Quỷ
221
Chương 231: Lựa chọn
222
Chương 236: Nhất Khuynh Thành
223
Chương 225: Thông Minh
224
Chương 237: Canh gà
225
Chương 234: Vì
226
Chương 229: Cách biệt
227
Chương 230: Nam Thần
228
Chương 215: Cuốn sách
229
Chương 235: Lẩu ếch
230
Chương 226: Luật lệ ngầm
231
Chương 205: Thôn nữ
232
Chương 228: Bí cảnh
233
Chương 214: Kế hoạch
234
Chương 216: Sụp đổ
235
Chương 240: Không biết
236
Chương 239: Săn bắt
237
Chương 213: Lạp Lan
238
Chương 227: Ba cái áo
239
Chương 233: Liều mạng
240
Chương 221: Huyết Ma Đỉnh
241
Chương 241: Hiện tại
242
Chương 242: Bài học
243
Chương 243: Hi vọng
244
Chương 244: Tuyệt vọng
245
Chương 245: Huyết Ma Ngạc
246
Chương 246: Thỏa mãn
247
Chương 247: Kết thúc
248
Chương 248: Kinh Dị (cực dark)
249
Chương 249: Không cam tâm
250
Chương 250: Thấy
251
Chương 251: Tại sao
252
Chương 252: Trông chờ
253
Chương 253: Lâm Vũ
254
Chương 254: Hạ Vô Đạo
255
Chương 255: Thật thà
256
Chương 256: Ai bẫy Ai
257
Chương 257: Ai trúng bẫy Ai
258
Chương 258: Đau thương
259
Chương 259: Liên minh
260
Chương 260: Đề nghị
261
Chương 261: Tin Tức
262
Chương 262: Trong sáng
263
Chương 263: Thú triều
264
Chương 264: Buông tay
265
Chương 265: Tên ngốc
266
Chương 266: Mưa