Chương 28: 28: Mẹ Nó Anh Cậu Súc Sinh Đến Thế

Ánh sáng trong sảnh tiệc giao hòa vào nhau, tiếng vui đùa không ngớt, chỉ có một khu vực nho nhỏ này là im lặng không một tiếng động.
Nhưng mà sự im lặng đó cũng chỉ duy trì được hai giây mà thôi.
Đoạn Hưng Diệp nâng ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm, khá là ung dung: "Vậy sao? Ông ta phạm tội gì vậy?"
"Vu khống để ép nghệ sĩ kết thúc hợp đồng, trốn thuế làm giả thuế, còn có...!một số giao dịch xác th1t không được chính đáng lắm." Đoạn Minh Dương nhìn hắn ta, "Anh, anh hình như là quan hệ khá thân với ông ta nhỉ? Còn từng giới thiệu cho ba nữa? Phải cẩn thận đó, đừng để chuốc họa vào người."
Đoạn Hưng Diệp cười cười: "Vẫn chưa có chứng cứ mà, sao lại định tội cho người ta rồi? Có lẽ hiểu lầm mà thôi.

Huống hồ gì, đến cả tôi còn không biết được chút tin tức nào, sao cậu là biết được ông ta sắp vào tù?"
Đoạn Minh Dương: "Có chứng cứ hay không thì tôi không biết, nhưng ông ta là người mà Đại thiếu gia nhà họ Giang đang canh chừng rồi, chắc là hắn sẽ không dễ dàng mà tha cho ông ta đâu."
Nghe thấy câu này, nụ cười không thể công phá của Đoạn Hưng Diệp cuối cùng cũng có chút vết nứt rồi.
"Giang Lưu Thâm? Sao hắn lại canh chừng Triệu Kiến Hoa?" Hắn ta nói xong, dường như là nghĩ đến điều gì, chuyển sang nhìn Lê Lạc với một ánh mắt âm u.
Lê Lạc vội vàng phủi sạch liên quan: "Anh Đoạn đừng hiểu lầm, tôi chỉ có quen Giang Lưu Thâm, không quen Giám đốc Triệu nào hết, nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?"
"Nhưng mà khi nãy nghe Minh Dương nói, Giám đốc Triệu này là ông chủ của công ty giải trí Long Hành nhỉ? Còn vu khống ép nghệ sĩ kết thúc hợp đồng nữa? Vậy thì tôi đoán, nghệ sĩ này chắc là Hạ Hy Ải đúng không?"
"Phải thì sao?"
"Vậy thì phiền rồi, đợt trước Giang Lưu Thâm có nói với tôi, Hạ Hy Ải là bạn nhỏ mà hắn che chở, có vẻ là rất được cưng chiều đó." Lê Lạc cau mày lại, bày ra dáng vẻ khá là lo lắng, "Giám đốc Triệu này e là giẫm trúng vảy ngược của Giang Thái tử gia rồi, lần này thì đến cả thần tiên cũng cứu không nổi đâu nha.

Anh Đoạn, tôi khuyên anh vẫn nên nghe lời Minh Dương đi, nhanh chóng cắt liên lạc với ông ta đi."
Tô Chỉ đứng bên cạnh đột nhiên chen miệng vào: "Anh còn có quan hệ riêng với Triệu Kiến Hoa?"
Đoạn Hưng Diệp dịu giọng đáp: "Một chút chuyện làm ăn qua lại mà thôi."
"Vậy sao? Nhưng mà trên tay anh chẳng có chút làm ăn gì liên quan đến giới giải trí, vậy mà vẫn có thể làm ăn với một ông chủ của công ty giải trí à?"
"Làm ăn mà, người gì mà chẳng phải móc nối quan hệ, càng quen biết nhiều người thì càng tốt mà."
"Vậy à?" Tô Chỉ trả lời rất là qua loa, không tiếp tục hỏi nữa, có lẽ là trong lòng cô đã hiểu rõ rồi.
Đoạn Hưng Diệp nhấc tay lên xem đồng hồ: "Xém chút lá quên, lát nữa tôi còn có một cuộc họp qua điện thoại, mọi người cứ nói chuyện đi, lát nữa tôi đến sau."
Lê Lạc thoải mái mà trả lời: "Được thôi, anh Đoạn, anh đi thong thả, không tiễn."
Bộ dạng anh nghiễm nhiên như là chủ nhân vậy, đổi lại là ánh mắt như dao găm của Đoạn Hưng Diệp.
Đợi sau khi Đoạn Hưng Diệp đi mất, Tô Chỉ mới để lộ ra vài phần ý cười thật lòng: "Không ngờ là anh Lê dám làm đến như vậy."
Lê Lạc thu lại sự ngả ngớn: "Xin lỗi, cô Tô, tôi chỉ là nhằm vào chồng của cô, không phải là nhằm vào cô."
Tô Chỉ lắc đầu: "Không sao, tuy là không biết hai người có khúc mắc gì, nhưng mà tôi nghĩ, chắc không phải là lỗi của anh."
Lê Lạc kinh ngạc: "Cô Tô, cô nói những lời như vậy với người chưa gặp được mấy lần như tôi, e là không được tốt lắm?"
"Tôi đương nhiên là không ngốc đến mức đó, nhưng mà anh là người mà Minh Dương dẫn đến, tôi tin anh."
Nghe thấy câu này, Lê Lạc bất giác nhìn cô thêm lần nữa, thần thái trên mặt Tô Chỉ, không giống như là đang nói dối.
Nhưng sao cô ấy lại tin tưởng Đoạn Minh Dương đến thế? Lẽ nào chỉ đơn giản là vì hai người từng là bạn học thời cấp ba?

"Mấy ngày trước bận quá, không kịp chúc mừng, mừng cậu đoạt giải." Đoạn Minh Dương nói.
"Đừng để trong lòng, chỉ là một giải thưởng nhỏ mà thôi, là do hắn ta cứ nhất quyết đòi làm lớn như vậy." Tô Chỉ nhìn có vẻ rất là bất lực, "Lát nữa còn kêu tôi lên trình bày cảm nghĩ khi giành giải, gượng chết, các cậu đừng cười tôi nha."
"Không đâu, bọn tôi chuẩn bị đi ngay đây."
"Hả? Sớm vậy?"
Lê Lạc cũng hỏi: "Sớm vậy? Tôi ăn vận lâu như vậy, mà chỉ cho tôi đi cho có vậy thôi hả? Tốt xấu gì cũng cho tôi ăn một miếng chứ?"
Đoạn Minh Dương vốn dĩ là chẳng thèm để ý đến anh, tiếp tục nói với Tô Chỉ: "Lát nữa còn có việc, xin lỗi.

Quà mừng đã sai người đem ra phía sau cho cậu, bọn tôi đi trước đây."
"Được rồi...!Cậu cứ luôn đến và đi vội vàng như vậy, vậy có chuyện gì thì liên lạc sau."
Tô Chỉ cũng không cố ý giữ họ lại, nhưng Lê Lạc lại rất mong được giữ lại, nhưng mà anh đến cùng Đoạn Minh Dương, nên bây giờ cũng chỉ có thể cùng chào cô và đi về thôi.
Như vậy mới ra ngoài được hơn mười phút rồi lại ngồi lại vào trong xe, làm uổng công anh tận tình lựa chọn một thân quần áo như thế.
Lê Lạc căm giận: "Không phải nói là đến phá hoại buổi tiệc sao? Tiệc còn chưa đi đã nữa, mà đã về rồi?"
Đoạn Minh Dương: "Đã phá rồi, anh không nhìn thấy Đoạn Hưng Diệp cuống rồi sao? Còn ở nữa chẳng khác nào mấy buổi tiệc khác, chán ngắt."
"Vậy cũng đúng...!Chắc là hắn ta cũng chẳng còn tâm trạng nào để tham gia yến tiệc nữa rồi, còn họp qua điện thoại nữa chứ, chậc, tôi thấy, là đi bàn kế sách với nhau rồi." Lê Lạc thoải mái mà dựa đầu lên ghế, sau đó nghiêng đầu qua, "À, Triệu Kiến Hoa đó với anh cậu rốt cuộc là có quan hệ gì vậy? Sao vừa nghe thấy ông ta có chuyện là anh cậu hoảng hốt như thế?"
"Việc mà Triệu Kiến Hoa làm cho hắn ta, tên thường gọi là giới thiệu mối, hiểu không?"

"Cái này tôi đương nhiên hiểu, lúc cậu nói là "giao dịch xác th1t" thì đại khái tôi đã đoán được rồi.

Nhưng mà nếu nói về mặt này, thì giới thượng lưu của chúng ta có mấy người là sạch sẽ chứ? Cho dù là Giang Lưu Thâm lần mò tra ra chuyện này, thì anh cậu còn không đem vài người ra chịu tội thay được à? Cho chút tiền bịt miệng là được rồi."
"Không đơn giản như vậy." Đoạn Minh Dương ngập ngừng một lát, như là đang lựa chọn từ ngữ để diễn tả.

"Trước kia tôi lấy được một phần tài liệu, trong số những người đó...!có người không hề tự nguyện, còn có người chưa đủ tuổi trưởng thành nữa."
Lê Lạc bất ngờ: "Mẹ nó, anh cậu súc sinh đến thế?"
"Súc sinh không chỉ mình hắn ta, còn có ba tôi và một đám người quyền quý khác nữa." Đoạn Minh Dương nhắm mắt lại, "Nếu như Triệu Kiến Hoa khai bọn họ ra, vậy thì rất là phiền, dù gì người điều tra là Giang Lưu Thâm, không phải là những tên lâu la tiểu tốt khác mà họ có thể dụ dỗ hoặc đe dọa được."
"Vậy thì tôi phải bảo tên họ Giang kia nhanh chóng điều tra, không thể để họ hủy chứng cứ được."
Lê Lạc nói xong, đột nhiên cảm thấy không đúng: "Đợi chút...!Đoạn Minh Dương, nếu như trong tay cậu đã có chứng cứ từ lâu, vậy sao cậu không đi kiện họ? Bây giờ Giang Lưu Thâm muốn điều tra, cậu còn chạy đến nhắc anh cậu, đây không phải là đánh rắn động cỏ sao? Lẽ nào cậu là cá mè một lứa với bọn họ?"
Đoạn Minh Dương bình tĩnh nói: "Anh thấy, chỉ dựa vào mỗi chuyện xấu này, có thể lật ngã được họ sao?"
Lê Lạc suy nghĩ một lát: "Không chắc."
Nhà họ Đoạn thế lực hiển hách, phái sau còn có rất nhiều mối quan hệ, nếu như muốn nhổ tận gốc, hoàn toàn không dễ dàng như vậy.

Cho dù là Giang Lưu Thâm cũng có bản lĩnh tìm ra chứng cứ xác thực công khai với công chúng, thì những người quyền quý có cả một đoàn luật sư tài năng cho riêng mình như vậy chưa chắc là không thể thoát thân, họ có thể đẩy hết toàn bộ tội lỗi lên một mình Triệu Kiến Hoa.
Nếu như không thể đẩy ngã nhà họ Đoạn bằng một chiêu, vậy thì Đoạn Minh Dương đột nhiên ra tay, chắc chắn sẽ bị phản ngược trở lại.

Bây giờ hắn vẫn còn phụ thuộc và nhà họ Đoạn, không chịu nổi sự báo thù của họ.
Thành hoặc bại, chỉ có một lần cơ hội, nhất định phải nắm chắc một trăm phần trăm, nếu không thì chỉ có tự tìm con đường chết.

Bởi vậy vũng nước đục này, không thể để hắn làm sạch được, nên chỉ đành nhờ vào sức lực bên ngoài, hơn nữa phần sức này còn phải nằm ngoài phạm vi mà nhà họ Đoạn có thể khống chế được, như vậy xem ra, Giang Lưu Thâm đúng là người giúp sức tốt nhất rồi.
Sau khi Lê Lạc nghĩ thông, đột nhiên anh nhận ra: "Cho nên trong buổi lễ Hoa Khúc cậu mới đối xử với Hạ Hy Ải như thế? Lẽ nào là cậu cố ý chọc giận Giang Lưu Thâm, để cho hắn tiện đi điều tra Triệu Kiến Hoa?"
Đoạn Minh Dương nhàn nhạt mà đáp: "Tôi nói rồi, đó là xuất phát từ lợi ích và danh tiếng của công ty.

Nhưng mà tôi không phủ nhận, đúng là tôi muốn xem xem hắn có bao nhiêu phần tình ý với ca sĩ nhỏ đó, để cho trong lòng có chuẩn bị sẵn."
"Không ngờ là hắn còn nghiêm túc hơn cả tưởng tượng của tôi.

Vậy nên tôi chắc chắn rồi, hắn nhất định sẽ đưa Triệu Kiến Hoa vào tù.

Cho nên tôi chỉ thuận nước đẩy thuyền, nói chuyện này cho Đoạn Hưng Diệp, để hắn ta hoảng sợ bất an, suy nghĩ nát óc mà thôi."
"Bất kể là cuối cùng Đoạn Hưng Diệp có thể dẹp yên được hay không, chỉ cần chuyện xấu này bị công bố, thì những người quyền quý quan hệ thân thiết với nhà họ Đoạn kia nghe tin này, nhất định sẽ tạm thời ngừng qua lại với họ, để giữ mình."
"Anh nghĩ thử xem, những người trước giờ đều vô cùng thuận lợi và gian xảo, đột nhiên bị rơi vào hoàn cảnh hoảng sợ và lo lắng một cách cô độc, thì sẽ như thế nào?"
Lê Lạc đáp: "Lộ ra sơ hở."
Ánh mắt Đoạn Minh Dương lộ ra sự khen thưởng: "Anh Lê quả thực là rất thông minh."
Lê Lạc vỗ vỗ tay: "Không bằng sự tàn nhẫn của Giám đốc Đoạn."
"Như nhau cả thôi."
"Nào dám nào dám.".

Chapter
1 Chương 1: Chương 1
2 Chương 2: Chương 2
3 Chương 3: Chương 3
4 Chương 4: 4: Đã Lâu Không Gặp
5 Chương 5: 5: Rượu Khó Uống Thế Này Cũng Chỉ Có Giám Đốc Đoạn Mới Lựa Được Thôi
6 Chương 6: 6: Sự Lựa Chọn Chí Mạng Nhất
7 Chương 7: 7: Một Cuộc Tai Kiếp
8 Chương 8: 8: Giao Dịch
9 Chương 9: 9: Vẫn Rất Là Chung Tình Nhỉ
10 Chương 10: 10: Cuối Cùng Vẫn Phải Do Con Chuộc Tội Mà Thôi
11 Chương 11: 11: Là Em Bảo Hắn Đổi À
12 Chương 12: 12: Đoạn Minh Dương Mẹ Nó Cậu Là Biến Thái À
13 Chương 13: 13: Cơn Mưa Dập Tắt Sự Nhiệt Tình Của Anh
14 Chương 14: 14: Thật Hay Giả Sinh Nhật Hắn
15 Chương 15: 15: Thấy Anh Đáng Thương Mà Thôi
16 Chương 16: 16: Không Dây Vào Nổi Vậy Thì Anh Cứ Cố Tình Dây Vào Xem Sao
17 Chương 17: 17: Lâm Trừng
18 Chương 18: 18: Trong Lòng Cậu Biết Rõ Clip Xóa Chưa
19 Chương 19: 19: Bên Này Cũng Đau Cần Được Xoa Bóp
20 Chương 20: 20: Tao Bảo Mày Im Đi!
21 Chương 21: 21: Anh Muốn Trả Thù Như Thế Nào
22 Chương 22: 22: Tốt Hơn Là Thật Lòng Thật Dạ Bị Chà Đạp
23 Chương 23: 23: Tôi Muốn Trở Thành Người Đó Của Hắn
24 Chương 24: 24: Anh Ấy Giấu Tôi Chuyện Gì
25 Chương 25: 25: Vậy Thì Cậu Đến Xác Nhận Đi
26 Chương 26: 26: Đoạn Minh Dương Có Lẽ Là Thích Anh
27 Chương 27: 27: Đàn Anh Thời Đại Học
28 Chương 28: 28: Mẹ Nó Anh Cậu Súc Sinh Đến Thế
29 Chương 29: 29: Nhưng Tôi Hối Hận
30 Chương 30: 30: Cũng Có Liên Quan Đến Chuyện Của Ba Cậu
31 Chương 31: 31: Chúc Tôi Thành Công Đi
32 Chương 32: 32: Rốt Cuộc Có Phải Hắn Không
33 Chương 33: 33: Minh Dương Hôn Xong Rồi
34 Chương 34: 34: Minh Dương
35 Chương 35: 35: Nói Yêu Tôi Một Lần Nữa
36 Chương 36: 36: Anh Hết Hot Nhanh Vậy Sao
37 Chương 37: 37: Tôi Nhất Thời Nổi Hứng
38 Chương 38: 38: Dựa Vào Cảm Giác Của Tôi Và- -
39 Chương 39: 39: Mối Quan Hệ Không Rõ Ràng
40 Chương 40: 40: Tôi Chia Sẻ Tin Của Anh Cậu Rồi
41 Chương 41: 41: Nắm Chặt Tay Tôi Đừng Buông Tay Đó
42 Chương 42: 42: Trả Lời Tôi
43 Chương 43: 43: Tối Nay Dùng Cả Một Hộp Cũng Được
44 Chương 44: 44: Sao Lại Chán Ngắt Đến Thế
45 Chương 45: 45: Anh Lê Lên Xe Đi
46 Chương 46: 46: Anh Đoạn Hợp Tác Vui Vẻ
47 Chương 47: 47: Anh Lê Cũng Có Lương Tâm Sao
48 Chương 48: C48: Vậy thì đừng tìm nữa
49 Chương 49: C49: Trước kia không có mắt bây giờ thì nhìn rõ rồi
50 Chương 50: C50: Nè bạn trai tôi
51 Chương 51: C51: Là cho tôi sao
52 Chương 52: C52: Cứ coi như là tôi chưa từng có được ánh sáng đi
53 Chương 53: C53: Đại khái có biết
54 Chương 54: C54: Không thể nào
55 Chương 55: C55: Tối nay thưởng cho tôi một chút có được không
56 Chương 56: C56: Cậu sẽ phải trả giá
57 Chương 57: C57: Khi nào mới có thể gặp lại cậu lần nữa
58 Chương 58: C58: Đợi ngày mai anh tỉnh rượu rồi tôi lại nói với anh
59 Chương 59: C59: Người trong tấm hình đó là tôi sao
60 Chương 60: C60: Đương nhiên là cần
61 Chương 61: C61: Điểm yếu thật sự của tôi
62 Chương 62: C62: Nhưng mà anh cũng vậy
63 Chương 63: C63: Không ai sánh bằng
64 Chương 64: C64: Lấy anh lạc làm nguyên tắc cơ bản
65 Chương 65: C65: Tôi có thứ này muốn tặng cho cậu
66 Chương 66: C66: Tôi mong chờ quá đi
67 Chương 67: C67: Tôi cũng vậy
68 Chương 68: C68: Yên tâm chờ tôi về
69 Chương 69: C69: Anh lạc xin lỗi
70 Chương 70: C70: Tôi thật sự muốn khiến anh chết lê lạc
71 Chương 71: C71: Tôi đây
72 Chương 72: C72: Biến tôi thành phần thưởng của anh có được không
73 Chương 73: C73: Có tôi muốn cậu
74 Chương 74: C74: Bạo lực gia đình
75 Chương 75: C75: Cảm tạ anh thâm
76 Chương 76: C76: Tôi đẹp không
77 Chương 77: C77: Không nghe lời đúng không lạc lạc
Chapter

Updated 77 Episodes

1
Chương 1: Chương 1
2
Chương 2: Chương 2
3
Chương 3: Chương 3
4
Chương 4: 4: Đã Lâu Không Gặp
5
Chương 5: 5: Rượu Khó Uống Thế Này Cũng Chỉ Có Giám Đốc Đoạn Mới Lựa Được Thôi
6
Chương 6: 6: Sự Lựa Chọn Chí Mạng Nhất
7
Chương 7: 7: Một Cuộc Tai Kiếp
8
Chương 8: 8: Giao Dịch
9
Chương 9: 9: Vẫn Rất Là Chung Tình Nhỉ
10
Chương 10: 10: Cuối Cùng Vẫn Phải Do Con Chuộc Tội Mà Thôi
11
Chương 11: 11: Là Em Bảo Hắn Đổi À
12
Chương 12: 12: Đoạn Minh Dương Mẹ Nó Cậu Là Biến Thái À
13
Chương 13: 13: Cơn Mưa Dập Tắt Sự Nhiệt Tình Của Anh
14
Chương 14: 14: Thật Hay Giả Sinh Nhật Hắn
15
Chương 15: 15: Thấy Anh Đáng Thương Mà Thôi
16
Chương 16: 16: Không Dây Vào Nổi Vậy Thì Anh Cứ Cố Tình Dây Vào Xem Sao
17
Chương 17: 17: Lâm Trừng
18
Chương 18: 18: Trong Lòng Cậu Biết Rõ Clip Xóa Chưa
19
Chương 19: 19: Bên Này Cũng Đau Cần Được Xoa Bóp
20
Chương 20: 20: Tao Bảo Mày Im Đi!
21
Chương 21: 21: Anh Muốn Trả Thù Như Thế Nào
22
Chương 22: 22: Tốt Hơn Là Thật Lòng Thật Dạ Bị Chà Đạp
23
Chương 23: 23: Tôi Muốn Trở Thành Người Đó Của Hắn
24
Chương 24: 24: Anh Ấy Giấu Tôi Chuyện Gì
25
Chương 25: 25: Vậy Thì Cậu Đến Xác Nhận Đi
26
Chương 26: 26: Đoạn Minh Dương Có Lẽ Là Thích Anh
27
Chương 27: 27: Đàn Anh Thời Đại Học
28
Chương 28: 28: Mẹ Nó Anh Cậu Súc Sinh Đến Thế
29
Chương 29: 29: Nhưng Tôi Hối Hận
30
Chương 30: 30: Cũng Có Liên Quan Đến Chuyện Của Ba Cậu
31
Chương 31: 31: Chúc Tôi Thành Công Đi
32
Chương 32: 32: Rốt Cuộc Có Phải Hắn Không
33
Chương 33: 33: Minh Dương Hôn Xong Rồi
34
Chương 34: 34: Minh Dương
35
Chương 35: 35: Nói Yêu Tôi Một Lần Nữa
36
Chương 36: 36: Anh Hết Hot Nhanh Vậy Sao
37
Chương 37: 37: Tôi Nhất Thời Nổi Hứng
38
Chương 38: 38: Dựa Vào Cảm Giác Của Tôi Và- -
39
Chương 39: 39: Mối Quan Hệ Không Rõ Ràng
40
Chương 40: 40: Tôi Chia Sẻ Tin Của Anh Cậu Rồi
41
Chương 41: 41: Nắm Chặt Tay Tôi Đừng Buông Tay Đó
42
Chương 42: 42: Trả Lời Tôi
43
Chương 43: 43: Tối Nay Dùng Cả Một Hộp Cũng Được
44
Chương 44: 44: Sao Lại Chán Ngắt Đến Thế
45
Chương 45: 45: Anh Lê Lên Xe Đi
46
Chương 46: 46: Anh Đoạn Hợp Tác Vui Vẻ
47
Chương 47: 47: Anh Lê Cũng Có Lương Tâm Sao
48
Chương 48: C48: Vậy thì đừng tìm nữa
49
Chương 49: C49: Trước kia không có mắt bây giờ thì nhìn rõ rồi
50
Chương 50: C50: Nè bạn trai tôi
51
Chương 51: C51: Là cho tôi sao
52
Chương 52: C52: Cứ coi như là tôi chưa từng có được ánh sáng đi
53
Chương 53: C53: Đại khái có biết
54
Chương 54: C54: Không thể nào
55
Chương 55: C55: Tối nay thưởng cho tôi một chút có được không
56
Chương 56: C56: Cậu sẽ phải trả giá
57
Chương 57: C57: Khi nào mới có thể gặp lại cậu lần nữa
58
Chương 58: C58: Đợi ngày mai anh tỉnh rượu rồi tôi lại nói với anh
59
Chương 59: C59: Người trong tấm hình đó là tôi sao
60
Chương 60: C60: Đương nhiên là cần
61
Chương 61: C61: Điểm yếu thật sự của tôi
62
Chương 62: C62: Nhưng mà anh cũng vậy
63
Chương 63: C63: Không ai sánh bằng
64
Chương 64: C64: Lấy anh lạc làm nguyên tắc cơ bản
65
Chương 65: C65: Tôi có thứ này muốn tặng cho cậu
66
Chương 66: C66: Tôi mong chờ quá đi
67
Chương 67: C67: Tôi cũng vậy
68
Chương 68: C68: Yên tâm chờ tôi về
69
Chương 69: C69: Anh lạc xin lỗi
70
Chương 70: C70: Tôi thật sự muốn khiến anh chết lê lạc
71
Chương 71: C71: Tôi đây
72
Chương 72: C72: Biến tôi thành phần thưởng của anh có được không
73
Chương 73: C73: Có tôi muốn cậu
74
Chương 74: C74: Bạo lực gia đình
75
Chương 75: C75: Cảm tạ anh thâm
76
Chương 76: C76: Tôi đẹp không
77
Chương 77: C77: Không nghe lời đúng không lạc lạc