Chương 75: Tu La tràng

Chương Nguyệt Hồi như mất hồn, run rẩy đưa tay, từng chút một ghép lại chiếc vòng ngọc.

Những mảnh vỡ mơ hồ ghép lại được hình dạng ban đầu.

Máu dồn lên não, hắn nắm chặt mép bàn, gần như muốn bẻ gãy tấm gỗ.

"Chủ nhân... Chủ nhân?" Lính canh ngạc nhiên gọi hắn.

"Cút đi!"

Tên lính hoảng sợ, vừa rồi chủ nhân còn bình thản, bỗng chốc lại lộ ra vẻ mặt kỳ dị chưa từng thấy.

Hắn nhân như bị đoạt hồn, không ai từng thấy Chương Nguyệt Hồi như vậy. Mọi người nhìn nhau nghi hoặc, không dám suy đoán, đều thức thời lui xuống.

Vòng ngọc vỡ vụn, vậy mà vẫn được nàng cất giữ cẩn thận mang theo bên mình... Nàng cũng từng chờ đợi gặp lại hắn sao? Bao nhiêu năm qua đi, lẽ ra nàng nên bán chiếc vòng ngọc, quên đi kẻ bạc tình bạc nghĩa như hắn.

Lối đi nhỏ chỉ hơn mười mét, Chương Nguyệt Hồi đi như dài nửa đời người. Hắn đứng trước cửa ngục, nhìn Nam Y đang cuộn tròn bất tỉnh trên mặt đất, đầu óc trống rỗng.

Gặp lại sau bao năm lại là cảnh tượng này. Khuôn mặt thiếu nữ tươi tắn đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của hắn, giờ đây lại mất hết sức sống.

Hắn đang làm gì thế này?

Sao hắn có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy với nàng?

Số phận đã trêu đùa hắn một vố lớn, đúng lúc không thể cứu vãn, lời hứa của hắn lại được thực hiện theo cách hoang đường như vậy.

Hắn quỳ xuống bên cạnh nàng, đưa tay ra, nhưng lại không biết nên chạm vào nàng thế nào.

Hắn chưa bao giờ là người ngoảnh lại, nhưng giờ phút này hắn lại chưa từng hối hận như vậy. Hắn không muốn gì cả, hắn muốn buông bỏ thù hận, trở về trấn nhỏ phương Nam năm nào, hắn sẽ không đi nữa, sẽ không đẩy nàng ra, hắn muốn ở đó bén rễ. Hắn muốn nói với nàng, hắn có rất nhiều tiền, có thể cho nàng một cuộc sống tốt, nàng không cần phải phiêu bạt, không cần ăn trộm nữa, cũng không cần sợ hãi cái loạn thế khốn kiếp này.

Hắn muốn ăn năn, muốn thời gian quay ngược lại, dù chỉ là bảy ngày, hắn nguyện ý đánh đổi tất cả.

Nhưng thời gian là thứ công bằng nhất, không thiên vị bất cứ ai.

Cuối cùng hắn cũng nhận ra, nhà cái lớn nhất trên chiếu bạc là số mệnh, hắn muốn thắng trời, coi tất cả mọi người là lợi thế, nhưng số mệnh lại trêu đùa hắn.

Rõ ràng là hắn sai, nhưng tại sao lại trừng phạt nàng?

Hắn định đỡ vai nàng, nhưng nàng lại run lên khi bị chạm vào. Vẫn bất tỉnh, nhưng ngũ quan nhăn lại, biểu tình rất bất an, miệng lẩm bẩm: "Đừng đánh ta..."

Một hàng nước mắt rơi xuống từ đôi mắt Chương Nguyệt Hồi. Tay hắn lơ lửng giữa không trung, tiến thoái lưỡng nan.

Trong cơn mê man, Nam Y cảm thấy có người chạm vào mình. Nàng nghĩ rằng những đòn tra tấn không ngừng nghỉ lại sắp bắt đầu. Cơ thể mệt mỏi tột cùng, không mở nổi mắt, nhưng ý thức đã cảm nhận được nỗi sợ hãi trước tiên.

Họ rõ ràng thấy rồi, Tạ Khước Sơn căn bản không quan tâm đến nàng, tại sao còn hỏi nữa? Nhưng nàng đã bị đánh đến sợ, nàng rất muốn nói ra điều gì đó có thể làm họ hài lòng. Nỗi sợ hãi và đau đớn đè nén nàng, khiến nàng vắt óc suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Tạ Khước Sơn.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Nàng chỉ là một con chó mà Tạ Khước Sơn nhặt về, lúc vui thì vuốt ve, lúc không vui thì vứt bỏ. Nhận ra dã tâm và sự bất trung của nàng, hắn sẽ không chút do dự giết nàng.

Nàng đâu xứng có quan hệ gì với hắn... Nhưng khi bị lột bỏ mọi lớp ngụy trang, chỉ còn bản năng tự vấn, nàng lại mơ hồ cảm thấy, có thể còn một câu trả lời khác, chỉ là câu trả lời đó ngay cả chính nàng cũng đang cố gắng phủ nhận và trốn tránh, giấu ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng.

Mà giờ đây, nàng đã bị dồn đến trước cánh cửa của câu trả lời đó.

Mở nó ra... Có một giọng nói thúc giục nàng. Đó là bản năng sinh tồn, là sự ích kỷ. Có phải chỉ cần nói ra một câu trả lời làm họ vừa lòng, nàng sẽ không bị đánh nữa?

Nàng đột nhiên mở cánh cửa đó ra, cảnh tượng phía sau lại khiến chính nàng cũng ngạc nhiên.

Nàng nghĩ rằng sẽ thấy biển giận dữ, quái vật há miệng đầy máu lao đến, nhưng trong khoảnh khắc chỉ thấy một hồ nước trong xanh, mùa xuân ấm áp yên bình như chốn đào nguyên.

Cuối cùng nàng cũng nhớ ra.

Thấy nhiều ánh mắt lạnh lùng của Tạ Khước Sơn, nhưng cũng có lúc rơi vào lòng bàn tay ấm áp của hắn. Nàng không phải vì hắn muốn giết nàng mà hoàn toàn căm ghét hắn, mà là vì nàng đã từng kỳ vọng vào hắn, nàng nghĩ hắn là người tốt, nhưng cuối cùng hắn lại làm nàng thất vọng như vậy.

Nàng luôn cảm thấy, dù cách biệt một trời, nhưng ở phương diện nào đó, nàng và hắn rất giống nhau. Hắn không đối xử tốt với nàng, nhưng lại cho nàng nơi trú ẩn để nàng sống như một con người. Và trong cái thế giới ăn thịt người này, nàng vừa mới đứng vững đã vội vàng muốn báo đáp hắn, muốn cho hắn một thứ gì đó... Trong tiềm thức, nàng thậm chí còn hy vọng hơn cả chính hắn, rằng hắn có thể nhận được tình yêu thương của người khác.

Chương Nguyệt Hồi nhận thấy nàng đang nói mê, cúi người xuống đưa tai lắng nghe.

"Ta chỉ là một tên trộm nhỏ... Lại muốn cứu vớt hắn..."

Chương Nguyệt Hồi sững người, chẳng phải đây là lời bộc bạch mà hắn muốn nghe nhất trước khi đến sao? Chứng minh rằng giữa nàng và Tạ Khước Sơn có mối liên kết. Nhưng giờ phút này, cảm xúc chua xót và hối hận lại dâng lên. Trong những năm tháng hắn không có mặt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nàng và Tạ Khước Sơn...

Hiện tại hắn vô cùng hy vọng, giữa họ không phải là mối quan hệ mà hắn tưởng tượng, hắn hy vọng Tạ Khước Sơn đừng đến, hắn có thể đánh đổi cả Quy Đường.

Hắn nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Nam Y.  Edit: FB Frenalis

Nam Y theo bản năng nắm lấy bàn tay đó. Nàng như một lữ khách bôn ba trên núi tuyết, cuộc đời luôn phải chống chọi với giá lạnh, một chút hơi ấm đối với nàng cũng vô cùng quý giá.

Nàng mơ màng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt một nam nhân gần trong gang tấc —— gương mặt đã có chút mờ nhạt trong ký ức, giờ phút này lại trở nên vô cùng rõ ràng. Nhưng nàng chỉ sững sờ, trên mặt còn nở một nụ cười gượng gạo.

"Sao trong mơ của ta, huynh cũng đến muộn như vậy..."

Nàng không ngờ lúc này còn có thể mơ thấy Chương Nguyệt Hồi. Nhưng có ích gì đâu? Thôi đừng nhìn nữa, đừng sinh ra những ảo tưởng vô ích.

Nàng lại nhắm mắt... Nàng chỉ muốn đóng hết ngũ giác, ngủ vùi trong những giấc mơ lang thang để quên đi đau đớn và phiền muộn.

Chương Nguyệt Hồi thấy lòng chua xót vô cùng. Hắn luôn là người đến muộn.

Lúc này, có một tên lính canh cải trang chạy nhanh vào ngục báo cáo, trên người có chút vết cháy: "Chủ nhân, Hoa Triều Các phía trên đang cháy."

Trái tim Chương Nguyệt Hồi chùng xuống, trong lòng hắn luôn hy vọng Tạ Khước Sơn là kẻ bạc tình bạc nghĩa, nhưng hắn vẫn đến.

Hắn định bế Nam Y đi, tên lính canh lại tiến lên một bước: "Chủ nhân, để thuộc hạ làm việc này."

Giọng tên lính canh rất trầm, mặt dính bụi bẩn, lại đứng trong bóng tối, nếu không nhìn kỹ thậm chí không có cảm giác tồn tại.

Chương Nguyệt Hồi quay lưng về phía hắn trầm mặc hồi lâu, sau một lúc mới đứng dậy nhường đường, chỉ nói: "Được."

Tên lính canh cẩn thận cúi đầu tiến lên, cõng Nam Y trên lưng. Hắn rất cẩn thận, sợ chạm vào vết thương của Nam Y.

Chương Nguyệt Hồi quay đầu, đi về hướng ngược lại với cửa vào ngục, chỉ buông một câu như nghiến răng nghiến lợi: "Lối vào nguy hiểm, đi đường này."

Hắn dẫn đường, cả nhóm đi lòng vòng trong ngục, càng lúc càng sâu.

Lính canh bước chân đều đều, tay đã lén ấn lên chuôi kiếm.

Đây chính là Tạ Khước Sơn cải trang.

Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.

Tạ Khước Sơn chỉ có một mình một kiếm, nên khi đến đã chọn cách nhanh nhất, phóng hỏa đốt Hoa Triều Các khiến phục binh rối loạn. Dù vậy, nhà ngục nằm ở nơi sâu nhất của Hoa Triều Các, một đường đều là mai phục, hắn một mình chiến đấu, đánh vào vẫn rất gian nan.

Đúng lúc Tạ Khước Sơn cảm thấy đuối sức, tình hình lại có chút chuyển biến. Tạ Khước Sơn thấy có một tên lính canh vội vã đi vào ngục, nghe nói Chương Nguyệt Hồi đang ở bên trong, nên hắn đã khéo léo thoát thân, đi theo người đó vào ngục.

Tạ Khước Sơn đã đoán được bố cục đêm nay, phục binh phần lớn được bố trí bên ngoài, còn cửa ngục cuối cùng hẳn là đầy cạm bẫy chết người, nhưng nhìn vẻ mặt hốt hoảng của tên lính canh, Chương Nguyệt Hồi ở trong ngục có thể là một bất ngờ. Hắn không kịp suy nghĩ kỹ, Chương Nguyệt Hồi muốn làm gì?

Nhưng dù bên trong có gì, núi đao biển lửa hắn cũng phải xông vào.

Hắn giết tên lính canh báo tin, thay quần áo của hắn, dùng cách mạo hiểm này để vào cứu Nam Y. Cho đến khi nàng nằm trên lưng hắn, khoảnh khắc này, dù sống chết sau này, lòng hắn cũng đã yên.

Nếu Chương Nguyệt Hồi có gì bất thường, hắn sẽ lập tức ra tay.

Chương Nguyệt Hồi dẫn họ vào một nhà giam tối tăm, đưa tay đẩy một viên gạch trên tường.

"Đừng động đậy." Tạ Khước Sơn đặt mũi kiếm sau lưng Chương Nguyệt Hồi, sự bất an vẫn khiến hắn quyết định ra tay, nắm thế chủ động.

Nhưng Chương Nguyệt Hồi không để ý, vẫn đẩy viên gạch đó. Ngay lập tức, có tiếng cơ quan chuyển động vang lên.

Chương Nguyệt Hồi quay người lại đón mũi kiếm, đáy mắt sâu thẳm, giọng nói ẩn chứa sự châm chọc: "Ta còn nghĩ ngươi có thể giả vờ đến bao giờ."

Tạ Khước Sơn mặt mày hung dữ, trực tiếp đâm mũi kiếm vào ngực Chương Nguyệt Hồi: "Ngươi hiện tại không còn cơ hội thắng đâu."

Máu từ ngực áo Chương Nguyệt Hồi chảy ra, vết thương không chí mạng, nhưng mang tính uy hiếp rất lớn.

Chương Nguyệt Hồi không né tránh, chỉ nhìn chằm chằm Tạ Khước Sơn, không chút nhượng bộ: "Ngươi muốn cứu nàng ra ngoài, hay muốn cùng chết tại đây?"

Lúc này, cơ quan đã chuyển động xong, bức tường nhà giam tách ra, để lộ một đường hầm tối tăm phía sau.

Tạ Khước Sơn nhíu mày, hắn không ngờ Chương Nguyệt Hồi lại cho hắn hai lựa chọn như vậy. Hắn thật sự không hiểu tình hình hiện tại, nếu Chương Nguyệt Hồi nhận ra hắn, tại sao lại đưa hắn đến nơi không người này?

Dù nơi này có cạm bẫy gì, hắn cũng có thể giết hắn ta ngay lập tức.

Ván này, hắn chưa chắc sống sót ra ngoài, nhưng Chương Nguyệt Hồi cũng không thắng được.

Nơi này thật kỳ quái.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Chương Nguyệt Hồi cười nhạo một tiếng, còn có thể làm gì nữa?

Tất nhiên là tự mình giăng bẫy, rồi tự mình rơi vào, hiện tại hắn tiến thoái lưỡng nan.

Hoàn Nhan Tuấn còn đang đợi người của Bỉnh Chúc Tư sa lưới bên ngoài, nếu hắn mở cơ quan bắt Tạ Khước Sơn, thì chắc chắn phải giao cả Nam Y ra.

Tuyệt đối không thể làm vậy.

Dù trong lòng vô cùng không nỡ, Chương Nguyệt Hồi nhanh chóng đưa ra lựa chọn.

Điều quan trọng nhất với hắn vẫn là sự an toàn của Nam Y, ít nhất Tạ Khước Sơn sẽ không làm hại Nam Y. Dù phải tạm thời bắt tay với kẻ thù, cũng không phải không thể.

Hắn đã lừa người khác quá nhiều lần, giờ đến lượt chính hắn lừa mình. Vòng tròn lớn như vậy, cuối cùng lại muốn trả người trong lòng cho kẻ khác.

Dù đã nghĩ thông suốt, nhưng nhìn thấy Tạ Khước Sơn cõng Nam Y, hắn vẫn không thể kìm được sự oán hận và ghen tị, nếu không phải tên khốn Tạ Khước Sơn này, sao hắn có thể làm vậy với Nam Y!

Nhưng hắn biết rõ, những điều này không thể trách Tạ Khước Sơn, kẻ tìm đường chết là hắn, kẻ phải chịu trừng phạt cũng là hắn.

Trái tim hắn như rơi xuống vực sâu vô tận, sắc mặt chốc lát ảm đạm, buông một câu không đầu không đuôi: "Ta hối hận."

Chapter
1 Chương 1: Khách Bình Thủy
2 Chương 2: Tuyết lạnh bên sông
3 Chương 3: Đêm Người Về
4 Chương 4: Kế trung thành
5 Chương 5: Sinh tử đề
6 Chương 6: Tần gia nữ
7 Chương 7: Sai kiệu hoa
8 Chương 8: Có biến trong hôn lễ
9 Chương 9: Bên Hồ Nước
10 Chương 10: Nghi ngờ
11 Chương 11: Bỉnh Chúc Tư
12 Chương 12: Bẫy rập
13 Chương 13: Thỉnh gia pháp
14 Chương 14: Không chỗ trốn
15 Chương 15: Phụ nhân trinh liệt
16 Chương 16: Thuần thú
17 Chương 17: Nhạn!
18 Chương 18: Biến phong vân
19 Chương 19: Thiếu Niên Tạ Khước Sơn
20 Chương 20: Chỗ an thân
21 Chương 21: Nội gián
22 Chương 22: Không thể nhục
23 Chương 23: Trong lòng ngực xuân
24 Chương 24: Chiều tà trên phố
25 Chương 25: Mưa gió tới
26 Chương 26: Mượn oai vũ
27 Chương 27: Đế Cơ bị sỉ nhục
28 Chương 28: Hương đường mạch nha
29 Chương 29: Cầu đường sống
30 Chương 30: Cùng bàn kế sách
31 Chương 31: Tiếng trống trận
32 Chương 32: Tuyết không vương bụi trần
33 Chương 33: Cảnh hoa lẫn bóng hỗn loạn
34 Chương 34: Cả ngày lẫn đêm
35 Chương 35: Hồi ức
36 Chương 36: Vừa ý thơ
37 Chương 37: Thân hoàn bích
38 Chương 38: Cố nhân tới
39 Chương 39: Nhân gian thế
40 Chương 40: Đi chỗ nào
41 Chương 41: Nàng và hắn
42 Chương 42: Tâm Bồ Tát
43 Chương 43: Đêm giao thừa
44 Chương 44: Tâm ý thiếp
45 Chương 45: Quy Đường
46 Chương 46: Tiệc rượu
47 Chương 47: Hiện sát khí
48 Chương 48: Lâm vào nguy hiểm
49 Chương 49: Không cân nhắc
50 Chương 50: Có khách tới
51 Chương 51: Cẩm tú hội
52 Chương 52: Người trong cuộc
53 Chương 53: Thiên Đạo từ bi
54 Chương 54: Sương mù dày đặc
55 Chương 55: Chơi ném tuyết
56 Chương 56: Tết Thượng Nguyên
57 Chương 57: Hoa đăng tiếu
58 Chương 58: Gian thương
59 Chương 59: Hướng về nơi thanh khiết
60 Chương 60: Bẻ gãy gỗ mục
61 Chương 61: Sống sót nơi nào
62 Chương 62: Hoan tình mỏng
63 Chương 63: Quá khứ đầy bụi
64 Chương 64: Mảnh ngọc vỡ
65 Chương 65: Tìm đường sống
66 Chương 66: Nhắn gửi ẩn ý
67 Chương 67: Ván cược xa hoa
68 Chương 68: Kế hoạch giấu trời
69 Chương 69: Xây dựng bản thân
70 Chương 70: Gió đông ác liệt
71 Chương 71: Giấc mộng năm xưa
72 Chương 72: Cá chậu chim lồng
73 Chương 73: Ý trung nhân
74 Chương 74: Từng nhớ không?
75 Chương 75: Tu La tràng
76 Chương 76: Tỉnh giấc mộng
77 Chương 77: Kẻ nhát gan
78 Chương 78: Chương Nguyệt Hồi giàu có vậy sao?
79 Chương 79: Hồi ức xuân hoa
80 Chương 80: Phía sau rèm
81 Chương 81: Đừng quay đầu lại
82 Chương 82: Cáo Già
83 Chương 83: Ánh nến le lói
84 Chương 84: Tàng chiếu thư
85 Chương 85: Kẻ nói dối
86 Chương 86: Rồng nơi đầm lầy
87 Chương 87: Ngụy trang
88 Chương 88: Trốn thoát trong hiểm nguy
89 Chương 89: Về lại chốn cũ
90 Chương 90: Nhảy vào núi hổ
91 Chương 91: Trăng trong nước
92 Chương 92: Gương mặt thật
93 Chương 93: Bóng trúc lay động
94 Chương 94: Không thấy Lăng An Vương
95 Chương 95: Tết Hàn Thực
96 Chương 96: Không thể giải
97 Chương 97: Đêm Xuân Ấm Áp
98 Chương 98: Trưởng công chúa
99 Chương 99: Diệt ôn nhu
100 Chương 100: Nguy hiểm xuất hiện
101 Chương 101: Tên đã lên dây
102 Chương 102: Thế cục xoay chuyển
103 Chương 103: Chuyển hoá kẻ thù
104 Chương 104: Ngày chờ mong
105 Chương 105: Mưa xuân nặng hạt
106 Chương 106: Điểm trà đạo
107 Chương 107: Lấy mạng đánh cược
108 Chương 108: Khách đêm mưa
109 Chương 109: Ngươi và hắn
110 Chương 110: Giữa núi sông
111 Chương 111: Đêm hoa trăng
112 Chương 112: Đêm Kim Lăng
113 Chương 113: Ánh sáng và bóng tối
114 Chương 114: Nước mắt trong nụ cười
115 Chương 115: Lòng dạ của kẻ đánh bạc
116 Chương 116: Nước chảy về Đông
117 Chương 117: A Tu La
118 Chương 118: Kẻ phá vỡ thế cờ
119 Chương 119: Kẻ giả tạo
120 Chương 120: Gió lùa ngôi chùa cổ
121 Chương 121: Chuyện cũ năm xưa
122 Chương 122: Trời không giúp
123 Chương 123: Biệt ly muộn
124 Chương 124: Thú bị dồn vào đường cùng sẽ cắn người
125 Chương 125: Hồng tụ đao
126 Chương 126: Niết Bàn cuối cùng
127 Chương 127: Đón xuân đến
128 Chương 128: Nhạn trở về phương Nam
129 Chương 129: Trở lại
130 Chương 130: Không dung tha
131 Chương 131: Chim liền cánh
132 Chương 132: Hận thiên cổ
133 Chương 133: Việc binh gia
134 Chương 134: Phong ba nổi lên
135 Chương 135: Cô thành bế
136 Chương 136: Nhân ngôn đáng sợ
137 Chương 137: Dưới lều xuân
138 Chương 138: Dạ yến đồ
139 Chương 139: Đại thắng trở về
140 Chương 140: Phó mặc dòng đời
141 Chương 141: Đăng Văn Cổ
142 Chương 142: Dùng cái chết để can gián
143 Chương 143: Tận nhân lực
144 Chương 144: Tẩy Duyên Hoa
145 Chương 145: Rời khỏi Biện Kinh
146 Chương 146: Cùng thuyền đi
147 Chương 147: Kết cục
148 Chương 148: Ngoại truyện 1: Chương Nguyệt Hồi: Trăng lặn quạ kêu sương đầy trời
149 Chương 149: Ngoại truyện 2: Bôn ba đến biển cả không trở về
150 Chương 150: Ngoại truyện 3: Từ Khấu Nguyệt: Không mưa gió cũng không tình
Chapter

Updated 150 Episodes

1
Chương 1: Khách Bình Thủy
2
Chương 2: Tuyết lạnh bên sông
3
Chương 3: Đêm Người Về
4
Chương 4: Kế trung thành
5
Chương 5: Sinh tử đề
6
Chương 6: Tần gia nữ
7
Chương 7: Sai kiệu hoa
8
Chương 8: Có biến trong hôn lễ
9
Chương 9: Bên Hồ Nước
10
Chương 10: Nghi ngờ
11
Chương 11: Bỉnh Chúc Tư
12
Chương 12: Bẫy rập
13
Chương 13: Thỉnh gia pháp
14
Chương 14: Không chỗ trốn
15
Chương 15: Phụ nhân trinh liệt
16
Chương 16: Thuần thú
17
Chương 17: Nhạn!
18
Chương 18: Biến phong vân
19
Chương 19: Thiếu Niên Tạ Khước Sơn
20
Chương 20: Chỗ an thân
21
Chương 21: Nội gián
22
Chương 22: Không thể nhục
23
Chương 23: Trong lòng ngực xuân
24
Chương 24: Chiều tà trên phố
25
Chương 25: Mưa gió tới
26
Chương 26: Mượn oai vũ
27
Chương 27: Đế Cơ bị sỉ nhục
28
Chương 28: Hương đường mạch nha
29
Chương 29: Cầu đường sống
30
Chương 30: Cùng bàn kế sách
31
Chương 31: Tiếng trống trận
32
Chương 32: Tuyết không vương bụi trần
33
Chương 33: Cảnh hoa lẫn bóng hỗn loạn
34
Chương 34: Cả ngày lẫn đêm
35
Chương 35: Hồi ức
36
Chương 36: Vừa ý thơ
37
Chương 37: Thân hoàn bích
38
Chương 38: Cố nhân tới
39
Chương 39: Nhân gian thế
40
Chương 40: Đi chỗ nào
41
Chương 41: Nàng và hắn
42
Chương 42: Tâm Bồ Tát
43
Chương 43: Đêm giao thừa
44
Chương 44: Tâm ý thiếp
45
Chương 45: Quy Đường
46
Chương 46: Tiệc rượu
47
Chương 47: Hiện sát khí
48
Chương 48: Lâm vào nguy hiểm
49
Chương 49: Không cân nhắc
50
Chương 50: Có khách tới
51
Chương 51: Cẩm tú hội
52
Chương 52: Người trong cuộc
53
Chương 53: Thiên Đạo từ bi
54
Chương 54: Sương mù dày đặc
55
Chương 55: Chơi ném tuyết
56
Chương 56: Tết Thượng Nguyên
57
Chương 57: Hoa đăng tiếu
58
Chương 58: Gian thương
59
Chương 59: Hướng về nơi thanh khiết
60
Chương 60: Bẻ gãy gỗ mục
61
Chương 61: Sống sót nơi nào
62
Chương 62: Hoan tình mỏng
63
Chương 63: Quá khứ đầy bụi
64
Chương 64: Mảnh ngọc vỡ
65
Chương 65: Tìm đường sống
66
Chương 66: Nhắn gửi ẩn ý
67
Chương 67: Ván cược xa hoa
68
Chương 68: Kế hoạch giấu trời
69
Chương 69: Xây dựng bản thân
70
Chương 70: Gió đông ác liệt
71
Chương 71: Giấc mộng năm xưa
72
Chương 72: Cá chậu chim lồng
73
Chương 73: Ý trung nhân
74
Chương 74: Từng nhớ không?
75
Chương 75: Tu La tràng
76
Chương 76: Tỉnh giấc mộng
77
Chương 77: Kẻ nhát gan
78
Chương 78: Chương Nguyệt Hồi giàu có vậy sao?
79
Chương 79: Hồi ức xuân hoa
80
Chương 80: Phía sau rèm
81
Chương 81: Đừng quay đầu lại
82
Chương 82: Cáo Già
83
Chương 83: Ánh nến le lói
84
Chương 84: Tàng chiếu thư
85
Chương 85: Kẻ nói dối
86
Chương 86: Rồng nơi đầm lầy
87
Chương 87: Ngụy trang
88
Chương 88: Trốn thoát trong hiểm nguy
89
Chương 89: Về lại chốn cũ
90
Chương 90: Nhảy vào núi hổ
91
Chương 91: Trăng trong nước
92
Chương 92: Gương mặt thật
93
Chương 93: Bóng trúc lay động
94
Chương 94: Không thấy Lăng An Vương
95
Chương 95: Tết Hàn Thực
96
Chương 96: Không thể giải
97
Chương 97: Đêm Xuân Ấm Áp
98
Chương 98: Trưởng công chúa
99
Chương 99: Diệt ôn nhu
100
Chương 100: Nguy hiểm xuất hiện
101
Chương 101: Tên đã lên dây
102
Chương 102: Thế cục xoay chuyển
103
Chương 103: Chuyển hoá kẻ thù
104
Chương 104: Ngày chờ mong
105
Chương 105: Mưa xuân nặng hạt
106
Chương 106: Điểm trà đạo
107
Chương 107: Lấy mạng đánh cược
108
Chương 108: Khách đêm mưa
109
Chương 109: Ngươi và hắn
110
Chương 110: Giữa núi sông
111
Chương 111: Đêm hoa trăng
112
Chương 112: Đêm Kim Lăng
113
Chương 113: Ánh sáng và bóng tối
114
Chương 114: Nước mắt trong nụ cười
115
Chương 115: Lòng dạ của kẻ đánh bạc
116
Chương 116: Nước chảy về Đông
117
Chương 117: A Tu La
118
Chương 118: Kẻ phá vỡ thế cờ
119
Chương 119: Kẻ giả tạo
120
Chương 120: Gió lùa ngôi chùa cổ
121
Chương 121: Chuyện cũ năm xưa
122
Chương 122: Trời không giúp
123
Chương 123: Biệt ly muộn
124
Chương 124: Thú bị dồn vào đường cùng sẽ cắn người
125
Chương 125: Hồng tụ đao
126
Chương 126: Niết Bàn cuối cùng
127
Chương 127: Đón xuân đến
128
Chương 128: Nhạn trở về phương Nam
129
Chương 129: Trở lại
130
Chương 130: Không dung tha
131
Chương 131: Chim liền cánh
132
Chương 132: Hận thiên cổ
133
Chương 133: Việc binh gia
134
Chương 134: Phong ba nổi lên
135
Chương 135: Cô thành bế
136
Chương 136: Nhân ngôn đáng sợ
137
Chương 137: Dưới lều xuân
138
Chương 138: Dạ yến đồ
139
Chương 139: Đại thắng trở về
140
Chương 140: Phó mặc dòng đời
141
Chương 141: Đăng Văn Cổ
142
Chương 142: Dùng cái chết để can gián
143
Chương 143: Tận nhân lực
144
Chương 144: Tẩy Duyên Hoa
145
Chương 145: Rời khỏi Biện Kinh
146
Chương 146: Cùng thuyền đi
147
Chương 147: Kết cục
148
Chương 148: Ngoại truyện 1: Chương Nguyệt Hồi: Trăng lặn quạ kêu sương đầy trời
149
Chương 149: Ngoại truyện 2: Bôn ba đến biển cả không trở về
150
Chương 150: Ngoại truyện 3: Từ Khấu Nguyệt: Không mưa gió cũng không tình