Chương 58: Đại chiến mở màn 4

Sở Du cảm giác giống như lại bị ngọn lửa thiêu hủy xâm lấn thần kinh lần nữa, anh khó chịu cau mày giùng giằng, đốm đen trên mặt như ẩn như hiện. Nửa ngày trôi qua, anh dần dần bình tĩnh lại, chậm rãi mở mí mắt nặng trĩu ra, ánh mắt tan rã mà nhìn nóc nhà.

"Cậu đã tỉnh, thiếu gia."

Đại sư Cố bỗng nhiên xuất hiện trước mắt anh, anh khẽ nghiêng đầu, nhìn ông ta: "Tiểu Ý. . . . . ."

"Cô ấy rất tốt. Hiện tại hẳn là đang ngủ trong gian phòng nào đó." Đại sư Cố vuốt vuốt râu ria, nói không nhanh không chậm.

Sở Du chậm rãi nhắm mắt lại, hình như thở phào nhẹ nhõm, hồi lâu, anh mở miệng lần nữa, "Thuốc. . . . . ."

Tròng mắt Đại sư Cố thoáng qua vẻ châm biếm, giọng điệu thoải mái mà giải thích cho anh, "Yên tâm, đứa bé và thiếu phu nhân đều không sao cả. Tôi đã tạm thời khiến tiểu thiếu gia dừng sinh trưởng."

"Tôi muốn đi. . . . . . thăm cô ấy." Đại khái là thời gian hôn mê rõ dài, nguyên nhân thân thể tương đối yếu đuối, giọng nói của anh vẫn hết sức khàn khàn, vẻ mặt cũng cực kỳ mệt mỏi, giống như bệnh nặng vừa mới khôi phục chút tinh thần.

"Hiện tại cậu nhất định phải đi?" Đại sư Cố móc một chiếc gương nhỏ ra, để trước mặt anh.

So với trước lúc Sở Du hôn mê chính là, giờ phút này đốm đen trên mặt anh cũng không có dấu hiệu biến mất, ngược lại rậm rạp chằng chịt trải rộng ở trên gương mặt anh, cả khuôn mặt gần như không chỗ nào trống, nhìn vào làm cho người ta kinh hãi không dứt, lông tơ dựng đứng.

Đầu ngón tay của anh run rẩy đặt lên má trái của mình, không thể tin nhìn người trong gương.

Mặt của anh. . . . . . Không, không thể đi, ít nhất hiện tại không thể đi, nếu như anh đi, nhất định sẽ hù dọa tiểu Ý, đến lúc đó tiểu Ý nhất định sẽ càng thêm chán ghét và sợ mình, cho nên, anh không thể đi!

"Lúc nào thì khôi phục?" Tốc độ nói của anh hơi nhanh, có vẻ hết sức vội vàng.

Đại sư Cố khẽ mỉm cười, trấn an: "Yên tâm, sau một tuần lễ nữa là được rồi."

"Một tuần lễ? !" Anh lắc đầu một cái, thời gian quá dài, anh không thể chịu được thời gian dài như vậy không thể nhìn thấy tiểu Ý.

Giống như nhìn thấu bất mãn của anh, Đại sư Cố thở dài một tiếng, "Đã là nhanh nhất rồi, không thể trị liệu nhanh hơn. Nếu tăng nhanh thời gian trị liệu lên, như vậy chỉ sợ về sau thân thể của cậu sẽ tan vỡ toàn bộ không còn là người. Mà thiếu phu nhân, đối mặt với người chồng như thế, sẽ chọn lựa thái độ gì đối mặt với thiếu gia, đã quá rõ ràng rồi, không phải ư?"

Tay cầm gương không tự chủ gia tăng sức lực, "Bồm bộp" một tiếng, gương chia năm xẻ bảy vỡ thành vô số mảnh tán lạc trên giường đơn, lòng bàn tay của anh dính đầy máu đỏ thẫm chói mắt.

"Thiếu gia!" Đại sư Cố lạnh lùng liếc máu tươi đầy trong lòng bàn tay anh.

Sở Du ngẩng đầu lên, ánh mắt tàn nhẫn, "Một tuần lễ, ông chắc chắn chứ?"

Đại sư Cố gật đầu một cái, lấy được câu trả lời xác định, Sở Du xoay mặt, hạ lệnh đuổi khách, "Ông có thể đi được rồi." Hiện tại trừ tiểu Ý ra, cũng không muốn thấy người nào cả.

Đại sư Cố trầm mặc, móc một lá bùa ra, nâng cánh tay đang từ từ bị đốm đen chiếm cứ, dính lá bùa vào miệng vết thương, nhỏ giọng đọc mấy câu chú xong, mới buông tay anh ra, "Vậy tôi nên rời đi trước."

Sở Du không nói gì, Đại sư Cố thấy mặt anh không kiên nhẫn, cũng không có nói gì, mà cắm đầu cắm cổ rời khỏi phòng. Mới vừa đi ra gian phòng không bao lâu, chuẩn bị trở về phòng ngầm dưới đất thì ông ta bỗng nhiên lại đi tới tấm cửa phòng đóng chặt chỗ hành lang.

Một người giúp việc đi qua chỗ này, ông ta trầm giọng nói: "Gian phòng kia có người ở sao?"

Người giúp việc thấy người hỏi là Đại sư Cố, vội vàng trả lời: "Là thiếu phu nhân. Sau khi thiếu gia xảy ra chuyện, phu nhân nói để bảo đảm thiếu phu nhân và Lưu tiểu thư không thể gặp mặt nhau, đã cố ý sắp xếp cho thiếu phu nhân ở gian phòng hẻo lánh này."

Đại sư Cố chuyển con mắt một cái, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cửa phòng màu đỏ sậm, "Bình thường người giúp việc phụ trách chăm sóc thiếu phu nhân là ai?"

"Trước kia là dì Linh, nhưng gần đây dì Linh đã làm sai vài chuyện, sau đó phu nhân liền sai quản gia tới phụ trách cuộc sống hằng ngày của thiếu phu nhân." Người giúp việc cung kính cúi đầu hồi đáp, đối với người đàn ông trung niên này, nhóm người giúp việc đều sợ hãi trong lòng, bởi vì người này thật sự quá đáng sợ. Mà bọn họ ở trong nhà này nếu hơi không cẩn thận, người bỏ mạng tiếp theo là họ. Cho nên mỗi lần bọn họ làm việc đều phải rất cẩn thận.

"Trừ bọn họ ra, thiếu phu nhân còn tiếp xúc được với những người khác không?"

Người giúp việc lắc đầu một cái, "Hẳn là không có, thiếu phu nhân vẫn luôn bị giám sát chặt chẽ. A, đúng rồi, hôm qua thiếu gia gặp chuyện không may, thiếu phu nhân từng gặp Lưu tiểu thư.”

“Lưu Na.......” Đại sư Cố trầm ngâm nhỏ giọng lẩm bẩm.

Người giúp việc len lén dùng đuôi mắt liếc đại sư Cố mấy cái như có điều suy nghĩ, “Đại sự Cố, tôi còn bận việc khác, nếu ông không hỏi gì nữa, vậy tôi rời đi trước.” Lòng bàn tay của cô ta ướt nhẹp, khẩn trương không thôi.

Đại sư Cố liếc cô ta một cái, giọng nói hời hợt: “Ừ.”

Lời của ông ta làm người giúp việc như nhặt được đại xá, người giúp việc chạy trối chết tựa như bay rời khỏi hành lang. Ông ta nhìn bóng dáng người giúp việc chạy thục mạng, nhíu mày, “Tôi đáng sợ thế ư? Mặt của thân thể này, làm người ta sợ hãi đến vậy?” Thiệt là, xem ra phải nhanh chóng hành động......

Ông ta tự mình lẩm bẩm, nhưng mà vẫn thôi, bây giờ nên đi tìm Lưu Na – Lưu tiểu thư trước. Ông ta xoay người lại, đi tới khúc quanh hành lang, chốc lát sau, ông ta đã đi tới cửa phòng Lưu Na.

Lối vào cánh mũi truyền tới mùi đặc biệt nồng đậm hơn so với gian phòng Lương Ý truyền lại ra, ông lại gần như có thể xác định, thứ kia là ở bên trong gian phòng. Ông ta gõ cửa, người ngoài cửa cẩn thận ứng tiếng nói: “Ai?”

“Kẻ hèn họ Cố. Cảm thấy gian phòng của Lưu tiểu thư hình như có điều khác thường, cố ý tới đây kiểm tra một chuyến.” Đại sư Cố ở ngoài cửa, cất giọng giải thích lý do vì sao mình xuất hiện tại ngoài cửa phòng cô ta.

Hồi lâu người bên trong cửa không có trả lời, Đại sư Cố cho là cô ta bởi vì chuyện Lương Ý sinh lòng chán ghét mình, cho nên không muốn để ý tới mình, thật sự cũng không quá để ý thái độ lạnh nhạt của Lưu Na đối với mình, ông ta nâng đầu ngón tay lên vung trên quả đấm cửa, khóa cửa đột nhiên tự động mở ra.

Ông ta chậm rãi bước vào gian phòng, chỉ thấy bên trong phòng cách đó không xa Lưu Na chính diện đối mặt với ông ta tức giận trợn trừng mắt nhìn ông ta, hết sức tức giận đối với hành động không hỏi tự tiến vào của ông ta, “Ông đang làm gì?” Cô ta trầm giọng chất vấn.

Mặc dù vô cùng căm hận người đàn ông trước mắt, nhưng bởi vì người này hình như biết một chút Bàng Môn Tả Đạo, Lưu Na.....

Cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, rất sợ mình và Lương Ý gặp nạn, chỉ có thể cẩn thận ứng phó.

“Hình như Lưu tiểu thư dẫn vài thứ ----- ‘không được tốt’ vào, vì an toàn của tòa nhà, tôi nghĩ, tôi cần thiết phải kiểm tra một lượt.” Nói xong, ông ta cũng không để ý tới phản ứng của Lưu Na, tuần tra ở bên trong phòng.

Lưu Na theo sát sau lưng ông ta, phẫn nộ quát: “Lúc tôi bị trói tới nơi này, các người đã tước toàn bộ đồ tôi mang theo rồi, còn lấy đâu ra thứ gì ‘không được tốt’ chứ.”

Lưu Na mới vừa nói xong, Đại sư Cố khăng khăng “Tuần tra” chung quanh gian phòng đột nhiên dừng bước, quay đầu, đối mặt với cô ta, ánh mắt lợi hại nhanh chóng quét một vòng ở trên người cô ta.

“Làm gì?!” Lưu Na hung dữ chất vấn, đối với hành động đột nhiên dừng bước của ông, cảm thấy bất mãn đến mức thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.

Đại sư Cố nghi ngờ ngắm nhìn cô ta, dùng ánh mắt quét vòng quanh gian phòng, đáy mắt ông ta chợt lóe lên thất vọng. Cuối cùng ông ta mím môi, giống như buông tha, xoay người rời khỏi phòng. Cánh cửa phòng đóng chặt khi ông ta rời đi, đó là hành động cố ý làm ra cho hả giận khi Lưu Na kháng nghị ông ta “quấy rầy”.

Ông ta lắc đầu bất đắc dĩ một cái, chuẩn bị trở về phòng dưới đất hoàn thành công việc tiếp theo của mình, trong giây lát, hình như ông ta nhớ ra cái gì đó, lại lộn trở lại phòng Lưu Na, rút tờ giấy ra, dính vào trong cửa phòng, ông ta đưa ngón trỏ tay phải ra, cắt nát, thấm máu tươi, nhanh chóng vẽ Đồ Đằng ở trên lá bùa bên ngoài phòng, lại nhỏ giọng niệm mấy câu, lá bùa lại chậm rãi chui vào trong cửa phòng, biến mất ở trong tầm mắt của ông ta.

Hôm sau

Tiểu Phương đang không yên lòng quét dọn vệ sinh thì kinh ngạc nhìn thấy lá cây vàng úa từ trên cây to bay xuống ở trên thảm cỏ, thật lâu chưa có lấy lại tinh thần, cho đến khi bả vai cô ta bị ai vỗ một cái, lúc này cô ta mới như tỉnh mộng, nhanh chóng quay về phía sau nhìn.

“Tiểu Phương, gần đây hình như cô có tâm sự nặng nề?” Người nói chuyện chính là người phụ nữ đi làm thêm giờ với cô ta.

Tiểu Phương chột dạ lắc đầu một cái, cười nhạt giải thích: “Có thể là gần đây ngủ không ngon.”

Phụ nữ nghe vậy, cười dịu dàng, “Là vậy à, nếu không cô mua thuốc gối đầu đi, nghe nói loại gối đó có lợi cho giấc ngủ.”

“A, vậy tan việc tôi sẽ đi xem thử.”

“Ừ.” Người phụ nữ mỉm cười với cô ta rồi quét lá cây trên đất, cô ta chợt dừng động tác lại, “Đúng rồi, trong biệt thự có một nữ giúp việc mới vừa dặn tôi, bảo cô đến hành lang lầu hai dọn dẹp bình hoa, nghe nói hơi dơ bẩn.”

Tiểu Phương sững sờ, “Không phải nói chúng ta không thể đi vào lầu hai sao?”

Người phụ nữ đi theo nghi ngờ lắc đầu một cái, “Đúng vậy, tôi cũng thật tò mò. Tôi vốn muốn hỏi thử xem, nhưng người ta đã đi rồi. Cho nên.......”

Tiểu Phương suy tư một hồi, đưa cây chổi cho cô ta, “Vậy tôi đi lầu hai dọn dẹp bình hoa trước.”

“Ừ.” Người phụ nữ gật đầu một cái.

Tiểu Phương chần chờ đi tới biệt thự, trái tim nhảy cực nhanh, nếu không phải rõ ràng trái tim của mình vô cùng khỏe mạnh, cô ta nhất định sẽ hoài nghi mình có bệnh tim.

Cô ta thầm nghĩ: chẳng lẽ việc mình làm bị phát hiện rồi sao? Nếu như người của nhà họ Lương nói thật, bọn họ thật sự bắt cóc Lương Ý, mà sự việc bị cô ta biết, vậy hành động lần này của bọn họ có phải là muốn giết người diệt khẩu hay không?!

Vừa nghĩ tới mình có thể sẽ bị người ta giết chết, cô ta không nhịn được rùng mình một cái, muốn chạy khỏi nơi này.

“Cộc!” Cánh cửa đầu tiên ở hành lang phía bên phải bị gõ hạ xuống, nhịp tim của tiểu Phương nhất thời ngừng một nhịp, suy nghĩ trong lòng như bị rút đi trong nháy mắt, cực kỳ khó chịu.

“Dọn dẹp, bình hoa.”

Giọng nói nhàn nhạt xuyên ra từ trong cánh cửa, tiểu Phương nhận ra giọng nói kia chính là của dì Linh trước kia giải vây cho cô ta, trước kia cô ta vẫn muốn hỏi tại sao bà ta lại giúp cô ta, nhưng sau đó ban ngày cô ta tới nơi này đi làm thì đã không thấy được bóng dáng của bà ta.

“Cô... cô có ở bên trong không?” Cô đi tới trước cửa, sợ hãi hỏi.

“Dọn dẹp, bình hoa.”

Bà ta lặp lại, tiểu Phương vô cùng nghi hoặc, “Cô có thể đi ra ngoài một chút không? Tôi có lời muốn hỏi cô.”

Bà ta không nói thêm gì nữa, tiểu Phương chờ thật lâu, bên trong gian phòng không còn có giọng nói truyền ra, cuối cùng cô ta đành buông tha chờ đợi, bất đắc dĩ móc vải vệ sinh trong tạp dề của mình ra, cẩn thận lau từng li từng tí bình hoa tinh mỹ bày tại hành lang.

Lau đại khái chừng 5 phút, cô ta lại rửa sạch khăn lau, thò khăn lau vào trong bình, cẩn thận lau bên trong một lượt, khi cô ta tiếp tục dò xuống dưới thân bình, đầu ngón tay của cô ta chạm phải cục giấy. Cô ta bỗng nhiên cả kinh, sau đó nhanh chóng dùng khăn lau cuộn cục giấy ở trong bình lại, giả bộ như không có việc gì thả khăn lau của mình lại trong túi tạp dề.

Chapter
1 Chương 1: Thông báo lễ tang
2 Chương 2: Bị bắt
3 Chương 3: Chuyện cũ hồi còn trẻ (1)
4 Chương 4: Chuẩn bị hôn lễ
5 Chương 5: Chạy trốn thất bại
6 Chương 6: Mở đầu hôn lễ
7 Chương 7: Cử hành hôn lễ (1)
8 Chương 8: Cử hành hôn lễ (2)
9 Chương 9: Hôn lễ
10 Chương 10: Chuyện cũ hồi còn trẻ (2)
11 Chương 11: Cảnh sát tới
12 Chương 12: Ăn cái gì
13 Chương 13: Không thể đoạt em đi
14 Chương 14: Chuyện cũ hồi còn trẻ (3)
15 Chương 15: Phát hiện khối thi thể
16 Chương 16: "Người" ngoài cửa
17 Chương 17: Cảnh sát thật cảnh sát giả
18 Chương 18: Tay xé móng tay
19 Chương 19: Hương mang tỳ bà thối
20 Chương 20: Chuyện cũ hồi còn trẻ (4)
21 Chương 21: Bồi thường cúc áo
22 Chương 22: Lặp lại chiêu cũ
23 Chương 23: Gặp đám lưu manh
24 Chương 24: Khách không mời mà đến
25 Chương 25: Vị khách nguy hiểm
26 Chương 26: Chuyện cũ hồi còn trẻ (5)
27 Chương 27: Kế hoạch đồng hồ quả lắc
28 Chương 28: Kẹt ở lỗ chó
29 Chương 29: Nắm giấy bị nhặt được
30 Chương 30: Tài xế taxi
31 Chương 31: Huyễn thú thứ điểu
32 Chương 32: Xích Điệp kêu
33 Chương 33: Tiết lộ đồng lõa
34 Chương 34: Sở Du tỉnh lại
35 Chương 35: Có người cản trở
36 Chương 36: Từ bỏ việc chạy trốn
37 Chương 37: Điều kiện trao đổi
38 Chương 38: Vị khách thần bí
39 Chương 39: Thịt bò bị “hạ độc”
40 Chương 40: Vật dẫn đường
41 Chương 41: Lương Tư tập kích bất ngờ
42 Chương 42: Đấu thuật pháp
43 Chương 43: Thức ăn ngon hấp dẫn
44 Chương 44: Sở Du dữ dội
45 Chương 45: Nếu không yêu
46 Chương 46: Sinh đứa bé
47 Chương 47: Lương Ý tỉnh lại
48 Chương 48: Tăng thêm thức ăn
49 Chương 49: Một xác hai mạng
50 Chương 50: Phá bỏ thai nhi
51 Chương 51: Chữa khỏi đói bụng
52 Chương 52: Dì Linh giải vây
53 Chương 53: Bánh trôi phố Lâm Đông
54 Chương 54: Sở Du trở về
55 Chương 55: Đại chiến mở màn
56 Chương 56: Đại chiến mở màn (2)
57 Chương 57: Đại chiến mở màn 3
58 Chương 58: Đại chiến mở màn 4
59 Chương 59: Đại chiến mở màn 5
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79: Ngoại truyện về Lương Mạc (1)
80 Chương 80: Ngoại truyện về Lương Mạc (2)
81 Chương 81: Ngoại truyện về Cố Nguyên (1)
82 Chương 82: Ngoại truyện về Cố Nguyên (2)
83 Chương 83: Ngoại truyện về Cố Nguyên (3)
84 Chương 84: Ngoại truyện về Sở Du (1)
85 Chương 85: Ngoại truyện về Sở Du (2)
86 Chương 86: Ngoại truyện về Sở Du (3)
87 Chương 87: Kết thúc
Chapter

Updated 87 Episodes

1
Chương 1: Thông báo lễ tang
2
Chương 2: Bị bắt
3
Chương 3: Chuyện cũ hồi còn trẻ (1)
4
Chương 4: Chuẩn bị hôn lễ
5
Chương 5: Chạy trốn thất bại
6
Chương 6: Mở đầu hôn lễ
7
Chương 7: Cử hành hôn lễ (1)
8
Chương 8: Cử hành hôn lễ (2)
9
Chương 9: Hôn lễ
10
Chương 10: Chuyện cũ hồi còn trẻ (2)
11
Chương 11: Cảnh sát tới
12
Chương 12: Ăn cái gì
13
Chương 13: Không thể đoạt em đi
14
Chương 14: Chuyện cũ hồi còn trẻ (3)
15
Chương 15: Phát hiện khối thi thể
16
Chương 16: "Người" ngoài cửa
17
Chương 17: Cảnh sát thật cảnh sát giả
18
Chương 18: Tay xé móng tay
19
Chương 19: Hương mang tỳ bà thối
20
Chương 20: Chuyện cũ hồi còn trẻ (4)
21
Chương 21: Bồi thường cúc áo
22
Chương 22: Lặp lại chiêu cũ
23
Chương 23: Gặp đám lưu manh
24
Chương 24: Khách không mời mà đến
25
Chương 25: Vị khách nguy hiểm
26
Chương 26: Chuyện cũ hồi còn trẻ (5)
27
Chương 27: Kế hoạch đồng hồ quả lắc
28
Chương 28: Kẹt ở lỗ chó
29
Chương 29: Nắm giấy bị nhặt được
30
Chương 30: Tài xế taxi
31
Chương 31: Huyễn thú thứ điểu
32
Chương 32: Xích Điệp kêu
33
Chương 33: Tiết lộ đồng lõa
34
Chương 34: Sở Du tỉnh lại
35
Chương 35: Có người cản trở
36
Chương 36: Từ bỏ việc chạy trốn
37
Chương 37: Điều kiện trao đổi
38
Chương 38: Vị khách thần bí
39
Chương 39: Thịt bò bị “hạ độc”
40
Chương 40: Vật dẫn đường
41
Chương 41: Lương Tư tập kích bất ngờ
42
Chương 42: Đấu thuật pháp
43
Chương 43: Thức ăn ngon hấp dẫn
44
Chương 44: Sở Du dữ dội
45
Chương 45: Nếu không yêu
46
Chương 46: Sinh đứa bé
47
Chương 47: Lương Ý tỉnh lại
48
Chương 48: Tăng thêm thức ăn
49
Chương 49: Một xác hai mạng
50
Chương 50: Phá bỏ thai nhi
51
Chương 51: Chữa khỏi đói bụng
52
Chương 52: Dì Linh giải vây
53
Chương 53: Bánh trôi phố Lâm Đông
54
Chương 54: Sở Du trở về
55
Chương 55: Đại chiến mở màn
56
Chương 56: Đại chiến mở màn (2)
57
Chương 57: Đại chiến mở màn 3
58
Chương 58: Đại chiến mở màn 4
59
Chương 59: Đại chiến mở màn 5
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79: Ngoại truyện về Lương Mạc (1)
80
Chương 80: Ngoại truyện về Lương Mạc (2)
81
Chương 81: Ngoại truyện về Cố Nguyên (1)
82
Chương 82: Ngoại truyện về Cố Nguyên (2)
83
Chương 83: Ngoại truyện về Cố Nguyên (3)
84
Chương 84: Ngoại truyện về Sở Du (1)
85
Chương 85: Ngoại truyện về Sở Du (2)
86
Chương 86: Ngoại truyện về Sở Du (3)
87
Chương 87: Kết thúc