Chương 121: Tô Trạch

Với mọi người mặt là ở phía đông nhưng ta mặt trời lại ở phương bắc.

Dù cho mặt trời ấy có bị bao mây đen che khuất, với ta, nó vẫn là vầng thái dương rực rỡ muôn màu.

Ta biết, vầng thái dương kia chỉ là tiện tay ban phát chút hơi ấm cho sinh linh trong nhân gian nhưng người nào biết rằng, nếm được một lần ngọt ngào ấm áp, ai lại muốn quay về một thuở đắng cay.

Ta biết mặt trời ấy không nhớ ra ta, nhưng ta không cách nào quên đi được.
Năm đó, mặt trời của ta vẫn tinh khiết, vẫn thơ ngây vươn tay cho ta là kẻ tội đồ mà nói: "Nếu ngươi bằng tuổi ta, vậy chúng ta làm bạn nhé."
Ta sợ hãi không dám vươn tay nhưng mặt trời nhỏ lại chủ động nắm lấy.

Vào lúc ấy, ta biết, ta không thể ngăn bản bản thân nữa rồi.

Ta là con hoang, con của một kỹ nữ bị điên, ai cũng sợ ta, xa lánh ta, đến cả cha ta cũng không buồn nhìn mặt.

Vậy mà mặt trời kia lại chẳng chút nề hà, cùng ta vui chơi, đùa nghịch.

Tuổi thơ của ta, vỏn vẹn cũng chỉ có thời khắc bên mặt trời.
Mặt trời của ta càng lớn lên, càng hiểu chuyện lại càng khiến ta tự ti hơn.

Cứ như mặt trời ngươi dâng càng cao, cái bóng của ta sẽ càng nặng nề.

Người nói, ngươi không thích họ Tô, ta liền từ bỏ cái họ của mình.

Tô gì chứ, ngươi vui là được.

Ngươi nói ngươi mùa hè ở Kim quốc quá nóng, ta liền thay ngươi đào hồ sen.

Ngươi nói ngươi thích rừng cây, ta liền ngày ngày trồng cây trong vườn nhưng chung quy, ngọn núi nhỏ không thể níu nổi mặt trời lớn.

Mặc cho ta kỳ công che dấu, mặt trời của ta vẫn rạng rỡ trong thế gian.
Quả nhiên ngày ấy rồi cũng đến, mặt trời của ta bỏ ta mà đi.

Ngươi ta đi cùng không nhưng ta làm sao có thể đi được? Một người như ta, liệu có tư cách đứng cạnh ngươi chăng? Có lẽ, nếu mặt trời chịu chờ đợi, ta cũng có thể gom góp chút dũng khí để chạy về phía mặt trời.

Tiếc rằng mặt trời không cho ta cơ hội ấy.

Mặt trời, đi mất rồi.
Từ lần ấy, số lần ta có thể nhìn thấy mặt trời ngày càng ý hơn.

Lúc thì mặt trời bận rộn với công vụ, lúc thì mặt trời bận rộn với suy tư, mà ta chỉ dám lặng lẽ dõi theo, thi thoảng thay người chuẩn bị trà bánh.

Thái Dương tất nhiên được bảo hộ cẩn thận, kẻ như ta, nào có thể đến gần.

Ta chỉ có thể trông chờ ngày ngươi viếng thăm, rồi thỉnh thoảng lại bạo gan liều mạng chạy đến ma cung.

Ngươi khen ta giỏi bầy bẫy mà nào biết rằng, ta chính vì vượt qua những thứ này mới có thể nhìn thấy ngươi.
Ta tự biết mình ích kỷ nhưng ta chỉ hận không thể ngày ngày châm ngòi ngươi cùng tên thuộc hạ kia.

Rõ ràng hắn cũng như ta, cũng thấp hèn, cũng dơ bẩn, dựa vào đâu hắn lại có thể đứng cạnh mặt trời trong khi ta lại chỉ có thể lặng lẽ nấp nhìn.

Ta vừa muốn ngươi công việc suôn sẻ nhưng ta lại muốn nhìn thấy ngươi, thật khó mà vẹn toàn, mặt trời à.
Thấy ngươi không vui, ta muốn thay ngươi trả thù, thấy ngươi hạnh phúc, ta lại cười không nổi, cho đến một lần, ta vượt quá giới hạn ngươi đưa ra.

Dựa vào đâu mặt trời mà ta dốc lòng bảo vệ lại phải chịu người ức hiếp? Ta không nhịn được mà ra tay mà quên mất rằng, ngươi hận nhất người phá lệnh mình.

Ta không những bại lộ, còn ra tay với người nhà ngươi, trong một đêm, ta đã vi phạm đến hai lệnh cấm và quả nhiên, ngươi quay đầu.
"Đi đi, Tô Trạch, từ nay chúng ta, ân đoạn nghĩa tuyệt."
Lời này, thật hay giả, ta không biết nhưng ta chắc chắn ngày định mệnh ấy cũng đến.

Ngươi đưa ta trâm hoa lan trên tóc mà nói lời từ biệt, chợt, ta nhận ra, ta vĩnh viễn đã để vụt mất ngươi.

Vội vàng đưa ngươi chiếc trâm đen, đến ta còn chẳng biết nó có ý gì nhưng ta chỉ hy vọng, ngươi, vĩnh viễn đừng quên ta.

Dù rằng người quên tên ta, quên mặt ta, chỉ cần ngươi còn nhớ, vẫn luôn có một người chờ đợi ngươi là đủ rồi.

Đừng nói một năm, mười năm, thậm chí trăm năm, ta vẫn tình nguyện chờ đợi cho mặt trời đến.
Quả nhiên, từ hôm ấy, hai ta không còn liên lạc mà ta cũng chẳng cách nào tìm thấy ngươi.

Ngươi như hơi nước bốc đi khỏi thế gian, mặc cho ta truy lùng cũng không cách nào tìm thấy.

Ta tự hỏi phải chăng do mình quá nhỏ bé nên không cách nào vươn đến nơi ngươi đang ở, ta tìm đến hoàng thất kim quốc, lừa hắn, mua chuộc hắn, không chế hắn.

Bây giờ ta đã là người cầm quyền, liệu ta đã đủ tư cách đứng cạnh ngươi chưa?
Tiếc rằng, vĩnh viễn, ta không thu được đáp án mình muốn, vì đến hình bóng ngươi, ta cũng tìm không nổi.

Mang bao nhớ thương, ta nhờ người họa lại nhưng mặc cho họa sĩ có tài ba đến đâu, chúng vẫn không cách nào khắc họa ra ngươi.

Mặt của ta rực rỡ nhưng nhu hòa, rắn rỏi lại mong manh, nội liễm, lại tinh tế, chúng căn bản không phác được ngươi.

Chém đầu hàng trăm họa sĩ, ta chợt nhận ra, ngươi là độc nhất trên thế gian này.
Mang nỗi đau đi vào giấc ngủ, ta chẳng chốc đã hao gầy vì nhung nhớ, cho đến một ngày, ta, hình như thấy được ngươi.

Ngươi không mặc áo đen, tóc cũng trắng muốt, khiến ta ngờ hoặc bản thân nhưng đến chết, ta sao có thể quên được người.

Ngươi đứng bên một người, ta không thể thấy mặt nhưng ta biết ngươi đang cười thật hạnh phúc, một nụ cười ta chưa từng thấy được, là ánh sáng nhu hòa nhất thế gian.
Nỗi tham lam trong lòng ta lại trỗi dậy, mà lần này, ta quyết phải cướp được người.

Vung tiền tìm người, ta lại biết ngươi đang cùng Diên Khanh, tên đáng ghét kia tụ hội.

Ta không thể nhìn tận mắt nhưng chỉ qua vài mẩu giấy, ta cũng biết được, ngươi rực rỡ ra sao.

Thế rồi, thời cơ cũng đến, ngươi vậy mà lại vào Kim quốc.

Lần này, ta sao có thể để vút mất ngươi, thái dương của ta?.

ngôn tình hài
Nửa chèo kéo nửa đe dọa, ta dễ dàng cài Thanh Tuyết đến chỗ ngươi, mà ngươi, cũng chẳng hề đề phòng.

Vốn ta cũng định từ từ mang ngươi đến nhưng ả kia lại làm hỏng kế hoạch của ta.

Tính kế, tính trời tính đất không tính lại tính lên mặt trời của ta, chúng nhất định phải trả giá.

Giết chúng, quá nhẹ nhàng.

Ta phải khiến hắn chết không toàn thây, chịu mưa chịu gió để ta hả được cơn giận này.

Còn tên kia, hắn dĩ nhiên đáng chết nhưng so ra, ta vẫn mong mình có được ngươi hơn.
Mang được người về rồi, ta vốn muốn tranh thủ chút hảo cảm để nối lại tình xưa nhưng ngươi lại chẳng hề nhận ra ta.

một câu ngươi là ai như dao sắc đâm mạnh vào tim, khiến cho ta trong thoáng chốc như chết đi sống lại.

Trâm trên tóc không còn, mà mùi đàn hương cũng không còn ở đó.

Ngươi có còn là mặt trời mà ta quen hay không? An Ủi lòng, tự trách bản thân không ra gì, hiện thực chẳng mấy chốc lại đánh ngục ta lần nữa.

Ngươi, đích thực không phải mặt trời của ta.

trách ngươi lừa dối, ta càng tự trách mình không nhận ra ngươi là hàng giả, nhưng ta chợt nhận ra, ta hoàn toàn có thể dùng ngươi để câu người ta muốn.
Quả nhiên, y đến.

Không còn là bóng dáng quen thuộc mà là cái nhìn sắc lạnh như khi ngươi nhìn phạm nhân.

Ta biết, lần này, ta không còn đường lui.

Nếu đã như vậy, chi bằng, cùng chết đi? Đến chính ta cũng bị suy nghĩ này làm cho sợ hãi.

Sao...!sao ta có thể...!Sinh không cùng ngày chết cùng năm, vẫn tốt mà.

Chỉ là, mưu kế của ta không cách nào thông thuận.

Nhiều năm không gặp, thứ ta biết đến, căn bản là không còn.

Ngươi vẫn như xưa, kiếm thuật để nhìn nhưng mưu kế, chỉ sợ ông ngươi cũng không còn là đối thủ.

Nhìn người của mình ngã rạp, ta biết mệnh mình đã tàn.

Nhắm mắt chờ đợi, thứ ta nhận được lại là một câu:
"Ngươi đi đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta."
Với ngươi, đây là sự khoan hồng nhưng với ta, nó còn thảm thiết hơn cái chết.

Ta bần thần đứng đó, cả người ướt đẫm.

Chợt, ta nhìn thấy một viên đạn lăn đến chân ta.

Nhớ đến hiệu lực của hai viên trước, phải chăng ta có thể dùng nó cùng ngươi đồng quy vu tận? Ý nghĩ lóe lên trong đầu ta chợt đổi.

Không, so với chết, ta càng mong có thể sống cùng ngươi hơn.

nếu người ngươi quan tâm chết đi, phải chăng ngươi cũng sẽ sụp đổ, sẽ cùng ta rơi vào vực sâu của địa ngục.

Đến lúc đó, ta sẽ bẻ gãy cánh ngươi, vĩnh viễn không để ngươi thoát đi.
Nhân lúc ngươi không chú ý, ta vung tay nhưng còn chưa kịp ném thì một lưỡi dao đâm thủng lồng ngực ta.

Máu trong miệng trào ra, sức lực dưới chân ta cũng rút mất làm ta quỵ ngã trên nền đất.
"Ta cảnh cáo ngươi rồi, đừng động đến người của ta."
Một kiếm này chếch tim, nhưng cũng chẳng cho ta mấy phút nói lời cuối cùng.

túm lấy lọn tóc, ta vội hỏi:
"C...Cho..

t..ta, đ...đươ...được không?" Ta nhớ ngươi từng nói, người phong quốc chỉ cắt tóc hai lần, một là cưới vợ, hai là khi người quan trọng nhất trong cuộc đời họ qua đời.

Ta đã không đủ tư cách đứng bên ngươi, vậy liệu, ta có thể chiếm một góc nhỏ trong lòng ngươi được không? gì chặt không buông, nó với ta hệt như cọng rơm cứu mạng nhưng thay vào đó, ngươi lại gỡ trâm hoa lan ngươi từng tặng cho ta.

Vì...!vì sao? chẳng lẽ đến chút dấu vết cuối cùng ngươi cũng muốn xóa bỏ? đang lúc ta bàng hoàng, ngươi nói:
"Tang cha đội mũ tang mẹ đeo khăn, giữa ngươi với ta, ta sẽ dùng vật này."
Nói rồi, ngươi dùng lấy kiếm cắt tóc, để mặc cho ta giữ nó trong lòng.

Bàn tay thô ráp lại mát lạnh áp lên mắt ta khiến cho ta trào nước mắt mà khóe miệng lại nhịn không được nhấc lên.

May mà ngươi che mặt ta, để ta trong mắt ngươi vẫn luôn hoàn mỹ.

Chết được trong tay ngươi, đã dủ hạnh phúc rồi.

Nếu kiếp sau gặp lại, ta...!nhất định...sẽ không....để lỡ ngươi, Viễn Chiêu.
____________________________
Tiểu kịch trường:
Tô Trạch: Viễn Chiêu, kiếp sau ta nhất định sẽ không để mất ngươi.
Cổ La: Ừ, tự nhiên.
Tô Trạch (háo hức): Vậy ngươi đồng ý gả cho ta?
Cổ La (tỉnh queo): Không, kiếp sau chúng ta sẽ không gặp, mà không có, thì sao mất được.

Vợ chồng ta mới đính hôn mà ngươi đã ăn hai cỗ rồi.

Mà nếu ngươi muốn gặp như vậy không bằng đầu thai vào súc sinh đạo đi.

Chờ đến khi ngươi 2 tuổi, vừa chuẩn.
Tô trạch: Chuẩn gì cơ?
Cổ La: Tất nhiên là làm heo quay đầy tháng cho con trai ta.

Đầu Trâu Mặt Ngựa, trông cậy hai ngươi..

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2: Ta Sẽ Thay Ngươi Sống Thật Tốt
3 Chương 3: Thoái Vị Thôi Hura Tung Hoa
4 Chương 4: Ma Giáo Quá Nghèo Rồi!!!
5 Chương 5: Phiên Ngoại 1 Vĩnh Biệt Các Nam Chủ Hẹn Không Ngày Gặp Lại
6 Chương 6: Nơi Ta Nên Đi
7 Chương 7: Gặp Được Một Bằng Hữu Không Tồi
8 Chương 8: Hạ Cẩn Minh
9 Chương 9: Kiến Thức Rất Quan Trọng Phiên Ngoại Chương 9
10 Chương 10: Có Đôi Khi Bắn Hụt Tốt Hơn Bắn Trúng
11 Chương 11: Chương 11
12 Chương 12: Hạ Cẩn Minh 2
13 Chương 13: Tuần Sau Không Có Chương
14 Chương 14: Chương 14
15 Chương 15: Chương 15
16 Chương 16: Muốn Ăn Thì Lăn Vào Bếp
17 Chương 17: Thái Cổ La Và Trang Văn Chiêu
18 Chương 18: Ngược Nha Ngoại Truyện
19 Chương 19: Hành Động Nhỏ Chưa Chắc Đã Nhỏ
20 Chương 20: Mẫu Thân Người Rốt Cuộc Đi Đâu Rồi!!!
21 Chương 21: Hoành Thánh Có Mùi Dong Chi Tục Phấn
22 Chương 22: Hứ Ta Đây Nhiều Hơn Các Người Những Mấy Ngàn Năm Tuổi Đấy Nhá!
23 Chương 23: Chương 23
24 Chương 24: Chương 24
25 Chương 25: Phiên Ngoại
26 Chương 26: Bonus Cho Các Readers Một Chút Nào
27 Chương 27: Trong Rủi Có May Không! Toàn Là Rủi
28 Chương 28: Đồng Minh Không Khó Kết Phiên Ngoại
29 Chương 29: Không Được Coi Thường Địch Cho Dù Hắn Là Hàng Cổ Lỗ Sĩ
30 Chương 30: Một Người Áo Lam
31 Chương 31: Phiên Ngoại
32 Chương 32: Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa
33 Chương 33: Phiên Ngoại
34 Chương 34: Chương 34
35 Chương 35: Chương 35
36 Chương 36: Phiên Ngoại
37 Chương 37: Năng Giả Đa Lao
38 Chương 38: Nhật Ký Tím Rịm Phiên Ngoại
39 Chương 39: Mỹ Thực Là Vũ Khí Mạnh Nhất
40 Chương 40: Lấy Đá Dập Chân
41 Chương 41: Hiểu Lầm Là Hiểu Lầm Phiên Ngoại
42 Chương 42: Bữa Tối Lãng Mạn
43 Chương 43: Dạ Đàm
44 Chương 44: Chương 44
45 Chương 45: Chương 45
46 Chương 46: Chương 46
47 Chương 47: Chương 47
48 Chương 48: Chương 48
49 Chương 49: Chương 49
50 Chương 50: Phiên Ngoại Uống Rượu
51 Chương 51: _phần 1
52 Chương 52: _ Phần 2
53 Chương 53: Tui Hỏi Ai Biết Xin Trả Lời Hỏi Đáp
54 Chương 54: Lừa Đó!
55 Chương 55: _ Phần 3
56 Chương 56: Chương 56
57 Chương 57: Qa
58 Chương 58: Chương 58
59 Chương 59: Chương 59
60 Chương 60: Hài
61 Chương 61: Chương 61
62 Chương 62: Hiến Nghệ
63 Chương 63: Chương 63
64 Chương 64: Chương 64
65 Chương 65: Giáng Sinh_ Ảnh 1
66 Chương 66: Chương 66
67 Chương 67: Chương 67
68 Chương 68: Chương 68
69 Chương 69: Chương 69
70 Chương 70: Chương 70
71 Chương 71: Happy New Year!!
72 Chương 72: Những Phần Truyện Chưa Được Nói Đến
73 Chương 73: Chương 73
74 Chương 74: Chương 74
75 Chương 75: Chương 75
76 Chương 76: Hướng Dẫn Gửi Chân Tiêu Chuẩn
77 Chương 77: Người Kia Khi A Chiêu Ở Bên Vàng Khè
78 Chương 78: Chương 78
79 Chương 79: Chương 79
80 Chương 80: Chương 80
81 Chương 81: Chương 81
82 Chương 82: Phát Chút Đường Nào
83 Chương 83: Chương 83
84 Chương 84: Chương 84
85 Chương 85: Chương 85
86 Chương 86: Sau Khi A Chiêu Bỏ Của Chạy Lấy Người Phụ Chương
87 Chương 87: Chương 87
88 Chương 88: Chương 88
89 Chương 89: Fun Time
90 Chương 90: Đáp Án Chương 62
91 Chương 91: News Linh Tinh
92 Chương 92: Chương 92
93 Chương 93: Chương 93
94 Chương 94: Chương 94
95 Chương 95: Chương 95
96 Chương 96: Thông Báo
97 Chương 97: Chương 97
98 Chương 98: Cho Nè
99 Chương 99: Chương 99
100 Chương 100: Nghi Vấn Phụ Chương
101 Chương 101: Chương 101
102 Chương 102: Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nữ Phụ Chương
103 Chương 103: Chương 103
104 Chương 104: Xác Nhận
105 Chương 105: Chương 105
106 Chương 106: Đính Chính
107 Chương 107: Chương 107
108 Chương 108: Chạy Đến Phụ
109 Chương 109: Xử Lý
110 Chương 110: Papa Đến Òi
111 Chương 111: Bố Vợ Vs Con Rể Phiên Ngoại
112 Chương 112: Chương 112
113 Chương 113: Cổ La Vs Tô Trạch
114 Chương 114: Chương 114
115 Chương 115: Kế Hoạch
116 Chương 116: Giải Cứu
117 Chương 117: Chương 117
118 Chương 118: Chương 118
119 Chương 119: Cuối 77
120 Chương 120: Cuối Sách
121 Chương 121: Tô Trạch
122 Chương 122: Hhhhhhhhhh
123 Chương 123: Hhhhhh Tt
124 Chương 93: Chương 92
125 Chương 123-2: Hhhhhh Tt
Chapter

Updated 125 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2: Ta Sẽ Thay Ngươi Sống Thật Tốt
3
Chương 3: Thoái Vị Thôi Hura Tung Hoa
4
Chương 4: Ma Giáo Quá Nghèo Rồi!!!
5
Chương 5: Phiên Ngoại 1 Vĩnh Biệt Các Nam Chủ Hẹn Không Ngày Gặp Lại
6
Chương 6: Nơi Ta Nên Đi
7
Chương 7: Gặp Được Một Bằng Hữu Không Tồi
8
Chương 8: Hạ Cẩn Minh
9
Chương 9: Kiến Thức Rất Quan Trọng Phiên Ngoại Chương 9
10
Chương 10: Có Đôi Khi Bắn Hụt Tốt Hơn Bắn Trúng
11
Chương 11: Chương 11
12
Chương 12: Hạ Cẩn Minh 2
13
Chương 13: Tuần Sau Không Có Chương
14
Chương 14: Chương 14
15
Chương 15: Chương 15
16
Chương 16: Muốn Ăn Thì Lăn Vào Bếp
17
Chương 17: Thái Cổ La Và Trang Văn Chiêu
18
Chương 18: Ngược Nha Ngoại Truyện
19
Chương 19: Hành Động Nhỏ Chưa Chắc Đã Nhỏ
20
Chương 20: Mẫu Thân Người Rốt Cuộc Đi Đâu Rồi!!!
21
Chương 21: Hoành Thánh Có Mùi Dong Chi Tục Phấn
22
Chương 22: Hứ Ta Đây Nhiều Hơn Các Người Những Mấy Ngàn Năm Tuổi Đấy Nhá!
23
Chương 23: Chương 23
24
Chương 24: Chương 24
25
Chương 25: Phiên Ngoại
26
Chương 26: Bonus Cho Các Readers Một Chút Nào
27
Chương 27: Trong Rủi Có May Không! Toàn Là Rủi
28
Chương 28: Đồng Minh Không Khó Kết Phiên Ngoại
29
Chương 29: Không Được Coi Thường Địch Cho Dù Hắn Là Hàng Cổ Lỗ Sĩ
30
Chương 30: Một Người Áo Lam
31
Chương 31: Phiên Ngoại
32
Chương 32: Tránh Vỏ Dưa Gặp Vỏ Dừa
33
Chương 33: Phiên Ngoại
34
Chương 34: Chương 34
35
Chương 35: Chương 35
36
Chương 36: Phiên Ngoại
37
Chương 37: Năng Giả Đa Lao
38
Chương 38: Nhật Ký Tím Rịm Phiên Ngoại
39
Chương 39: Mỹ Thực Là Vũ Khí Mạnh Nhất
40
Chương 40: Lấy Đá Dập Chân
41
Chương 41: Hiểu Lầm Là Hiểu Lầm Phiên Ngoại
42
Chương 42: Bữa Tối Lãng Mạn
43
Chương 43: Dạ Đàm
44
Chương 44: Chương 44
45
Chương 45: Chương 45
46
Chương 46: Chương 46
47
Chương 47: Chương 47
48
Chương 48: Chương 48
49
Chương 49: Chương 49
50
Chương 50: Phiên Ngoại Uống Rượu
51
Chương 51: _phần 1
52
Chương 52: _ Phần 2
53
Chương 53: Tui Hỏi Ai Biết Xin Trả Lời Hỏi Đáp
54
Chương 54: Lừa Đó!
55
Chương 55: _ Phần 3
56
Chương 56: Chương 56
57
Chương 57: Qa
58
Chương 58: Chương 58
59
Chương 59: Chương 59
60
Chương 60: Hài
61
Chương 61: Chương 61
62
Chương 62: Hiến Nghệ
63
Chương 63: Chương 63
64
Chương 64: Chương 64
65
Chương 65: Giáng Sinh_ Ảnh 1
66
Chương 66: Chương 66
67
Chương 67: Chương 67
68
Chương 68: Chương 68
69
Chương 69: Chương 69
70
Chương 70: Chương 70
71
Chương 71: Happy New Year!!
72
Chương 72: Những Phần Truyện Chưa Được Nói Đến
73
Chương 73: Chương 73
74
Chương 74: Chương 74
75
Chương 75: Chương 75
76
Chương 76: Hướng Dẫn Gửi Chân Tiêu Chuẩn
77
Chương 77: Người Kia Khi A Chiêu Ở Bên Vàng Khè
78
Chương 78: Chương 78
79
Chương 79: Chương 79
80
Chương 80: Chương 80
81
Chương 81: Chương 81
82
Chương 82: Phát Chút Đường Nào
83
Chương 83: Chương 83
84
Chương 84: Chương 84
85
Chương 85: Chương 85
86
Chương 86: Sau Khi A Chiêu Bỏ Của Chạy Lấy Người Phụ Chương
87
Chương 87: Chương 87
88
Chương 88: Chương 88
89
Chương 89: Fun Time
90
Chương 90: Đáp Án Chương 62
91
Chương 91: News Linh Tinh
92
Chương 92: Chương 92
93
Chương 93: Chương 93
94
Chương 94: Chương 94
95
Chương 95: Chương 95
96
Chương 96: Thông Báo
97
Chương 97: Chương 97
98
Chương 98: Cho Nè
99
Chương 99: Chương 99
100
Chương 100: Nghi Vấn Phụ Chương
101
Chương 101: Chương 101
102
Chương 102: Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nữ Phụ Chương
103
Chương 103: Chương 103
104
Chương 104: Xác Nhận
105
Chương 105: Chương 105
106
Chương 106: Đính Chính
107
Chương 107: Chương 107
108
Chương 108: Chạy Đến Phụ
109
Chương 109: Xử Lý
110
Chương 110: Papa Đến Òi
111
Chương 111: Bố Vợ Vs Con Rể Phiên Ngoại
112
Chương 112: Chương 112
113
Chương 113: Cổ La Vs Tô Trạch
114
Chương 114: Chương 114
115
Chương 115: Kế Hoạch
116
Chương 116: Giải Cứu
117
Chương 117: Chương 117
118
Chương 118: Chương 118
119
Chương 119: Cuối 77
120
Chương 120: Cuối Sách
121
Chương 121: Tô Trạch
122
Chương 122: Hhhhhhhhhh
123
Chương 123: Hhhhhh Tt
124
Chương 93: Chương 92
125
Chương 123-2: Hhhhhh Tt