Chương 32: Không kiên nhẫn

Edit: Ly Ly
Beta: Vi Vi
Khi bố trí nơi nghỉ ngơi vào buổi tối,
Chu Hải đã sớm lên danh sách hoàn chỉnh, chia theo khoa và lớp chuyên
ngành, Triệu Thừa Dư với Cao Thần ở một phòng, Cố Hàm Ninh cùng học tỷ
cùng khoa ở một phòng.

Triệu Thừa Dư giúp Cố Hàm Ninh mang đồ
vào phòng, đưa túi cho cô, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng
cũng có chút mất mát. . .

Ngoài cô ra, trong phòng còn có một vị
học tỷ nữa, Cố Hàm Ninh đương nhiên không thể không biết ngượng mà đùa
giỡn Triệu Thừa Dư, còn trong phòng của cậu, thì lại có Cao Thần, cô tự
nhiên sẽ không có hứng thú qua đó nhìn xem, chỉ có thể thừa dịp học tỷ
đi toilet, lôi kéo Triệu Thừa Dư, thấp giọng nói:

“Hôm nay mệt mỏi cả ngày, cậu về phòng
ngủ sớm một chút. Cho dù ai gọi, cậu cũng không được đi ra ngoài! Nếu
như là tình huống đặc biệt, bắt buộc phải đi ra ngoài, thì phải nói với
mình một tiếng, không được mình đồng ý, thì nhất định không được ra khỏi cửa!”

Cố Hàm Ninh nhìn chằm chằm Triệu Thừa Dư nghiêm túc nói.

Triệu Thừa Dư cười, gật đầu.

“Cậu yên tâm, sau khi về phòng, mình sẽ lập tức tắm rửa, đi ngủ!”

Chờ đến khi Triệu Thừa Dư đi ra ngoài,
Cố Hàm Ninh ngơ ngác thêm một lúc lâu nữa, mới bắt đầu lấy đồ dùng trong ba lô ra, chuẩn bị tắm rửa.

Cố Hàm Ninh thật tâm cảm thấy mệt mỏi,
tuy nói trong lòng có chút không thoải mái, nhưng vẫn đi ngủ sớm một
chút. Đương nhiên cô không biết rằng, Lỗ Tĩnh Nhã đúng là tới tìm Triệu
Thừa Dư, nói mình bị mất điện thoại di động, có thể là đánh rơi ở chỗ
nướng đồ lúc chiều, mặt mày uể oải, muốn Triệu Thừa Dư đi tìm cùng mình.

Mà Triệu Thừa Dư chỉ trầm ngâm một lúc, liền đi tới gõ cửa phòng Chu Hải ở đối diện.

“Hội trưởng, Lỗ Tĩnh Nhã nói điện thoại
di động của cô ấy bị mất ở chỗ nướng, nhưng em không quen thuộc địa hình ở nơi đây cho lắm, sợ đường này đi ban đêm nguy hiểm, không bằng anh
giúp cô ấy tìm đi.”

Chu Hải dĩ nhiên gật đầu đồng ý, nói núi Ngọc Hoàng, anh đã đi không dưới mười lần, bây giờ còn sớm, có thể tranh thủ đi tìm.

Triệu Thừa Dư nhờ cậy Chu Hải xong, xoay người trở về phòng mình, đương nhiên không nhìn thấy ánh mắt vô cùng u
oán của Lỗ Tĩnh Nhã phía sau.

Ngày hôm sau khi tập hợp, Triệu Thừa Dư
hỏi Lỗ Tĩnh Nhã đã tìm được điện thoại di động chưa? Lỗ Tĩnh Nhã chỉ
giật giật khóe miệng, nói là sau đó mình tìm được ở trong phòng.

Cố Hàm Ninh đang đứng ở một bên, không nhịn được nhíu mày.

Loại cảm giác thù địch sau lưng này, thật sự làm cho cô rất không thoải mái. . .

Bắt đầu từ thứ hai, Cố Hàm Ninh không
còn phải nhìn thấy Lỗ Tĩnh Nhã lượn lờ bên cạnh Triệu Thừa Dư nữa, điều
này không có nghĩa là cô ta cùng với Triệu Thừa Dư không còn liên hệ gì. Điều đó chỉ nói lên rằng giờ lên lớp của Cố Hàm Ninh và Lỗ Tĩnh Nhã vừa vặn trùng nhau mà thôi.

Buổi tối thứ sáu đó, là chương trình
chào đón tân sinh viên, Triệu Thừa Dư nói mỗi người trong phòng của cậu
đều có vé cả, riêng cậu được hai vé, nên mời Cố Hàm Ninh cùng đi.

Chương trình chào đón tân sinh viên ở
đại học Z vẫn theo lệ thường, người biểu diễn buổi tối hôm đó có ít nhất một nửa là tân sinh viên, có người tự mình đăng ký, cũng có người là do anh chị nhứng khóa trước hoặc thầy cô giới thiệu.

Từ lúc tân sinh viên trình diện đến
nay, đây là hoạt động náo nhiệt nhất, toàn bộ sinh viên năm nhất, trừ
những trạch nam, trạch nữ ra, cơ bản đều đến.

Triệu Thừa Dư đón Cố Hàm Ninh cùng ăn
cơm tối xong, lại đi đến thư viện một hồi, đợi khi gần đến thời gian,
mới cùng nhau đi tới chỗ biểu diễn.

Lầu Nguyệt Nha của đại học Z là hội
trường lớn trong trường học, là nơi bình thường dùng để biểu diễn, không bao lâu sao, liền có thể trở thành rạp chiếu phim vườn trường.

Từ rất xa, Cố Hàm Ninh đã thấy một thân
ảnh quen thuộc đang chờ ở cửa, sắc mặt cô lập tức trở nên lạnh nhạt, còn chưa đến gần, đối phương cũng đã nhìn thấy bọn họ, ánh mắt sáng lên,
cười đón.

“Thừa Dư! Sao giờ này hai người mới đến? Vừa rồi Cao Thần tặng cho em một vé xem diễn, em nghe hai người cũng
đến, nên chờ ở đây để cùng nhau vào luôn.”

Cố Hàm Ninh rũ mắt xuống, khóe miệng hơi giương lên.

“Ghế của hai người số mấy? Của em là ghế số 5 hàng thứ 6.”

Cố Hàm Ninh ngẩng đầu, nhìn vé trên tay
Triệu Thừa Dư, thấy hai vé là ghế số 7 hàng thứ 6, và số 9 hàng thứ 6,
trong lòng cô đột nhiên dâng lên một nổi buồn bực, khó mà tiêu tan được.

Cố Hàm Ninh bất ngờ đoạt lấy tấm vé ghế
số 9 hàng thứ 6 trong tay của Triệu Thừa Dư, xé nó thành nhiều mảnh nhỏ, đầu cũng không ngẩng lên, ném vào thùng rác bên cạnh.

“Hai ngươi vào xem đi. Mình về trước.”
Cố Hàm Ninh không cần nhìn, cũng biết biểu tình trên mặt Triệu Thừa Dư
lúc này nhất định là rất kinh ngạc, nhưng bây giờ cô không quan tâm, nói xong, liền đi thẳng về kí túc xá của mình.

“Hàm Ninh. . .” Triệu Thừa Dư gọi, đang muốn kéo tay Cố Hàm Ninh, lại bị một cánh tay khác kéo lại.

Triệu Thừa Dư có chút kinh ngạc quay đầu, liền thấy Lỗ Tĩnh Nhã mím môi, lôi kéo tay cậu không buông.

“Thừa Dư, hai chúng ta cùng nhau xem đi!”

Trong mắt Lỗ Tĩnh Nhã lóe ra chút lấy
lòng cùng thấp thỏm chờ đợi, nhưng Triệu Thừa Dư căn bản không có lòng
dạ quan tâm đến chuyện này, chỉ nặng nề lôi tay của Lỗ Tĩnh Nhã ra, nói
cũng không kịp nói, chạy nhanh đuổi theo, bỏ lại Lỗ Tĩnh Nhã một người
đang rũ mắt nhìn mặt đường, đáy lòng cô đơn, đứng ngơ ngác tại chỗ.

Cố Hàm Ninh vô cùng phiền muộn, vùi đầu
bước thật nhanh, bây giờ cô chỉ muốn lập tức trở về phòng mình, bình tâm lại, nhưng rất nhanh liền bị Triệu Thừa Dư chạy theo giữ lại.

“Hàm Ninh?”

Cố Hàm Ninh mím môi, cúi đầu, không chịu xoay người lại, cũng không chịu nói chuyện.

“Hàm Ninh? Sao vậy? Cậu không muốn xem
biểu diễn sao? Hay là chúng ta đến thư viện nhé? Hoặc là đi tản bộ?”
Triệu Thừa Dư cố gắng xoay người Cố Hàm Ninh lại, nhìn cô cúi đầu im
lặng, vừa sốt ruột vừa bối rối.

Cố Hàm Ninh cúi đầu thở dài, trong lòng cô bây giờ ngoài phiền muộn ra, còn có một chút chua xót.

“Triệu Thừa Dư, cậu với Lỗ Tĩnh Nhã có quan hệ gì?” Cố Hàm Ninh cúi thấp đầu, buồn bực hỏi.

“Tĩnh Nhã? Đương nhiên là quan hệ thân
thích cùng với quan hệ bạn học rồi.” Trong lòng Triệu Thừa Dư thoáng một chút nghi hoặc, nhưng cũng biết rõ vấn đề nằm ở trên người Lỗ Tĩnh Nhã.

“Thân thích? Bạn học?” Cố Hàm Ninh giật nhẹ khóe miệng, cười lạnh,

“Triệu Thừa Dư, trong mắt cậu, nếu như
Lỗ Tĩnh Nhã đã đơn thuần như thế, vậy thì mình không còn gì để nói!” Cố
Hàm Ninh trầm mặt, trong lòng rối bời, toát ra hỏa khí nhè nhẹ.

“Hàm Ninh! Cậu đừng như vậy, mình cùng
cô ấy thật sự không có gì! Cậu đừng suy nghĩ lung tung!” Triệu Thừa Dư
đáy lòng luống cuống, trên mặt lộ một tia khẩn cầu.

Cố Hàm Ninh nhắm mắt lại, mím môi nhìn về phía Triệu Thừa Dư.

“Triệu Thừa Dư! Ánh mắt Lỗ Tĩnh Nhã nhìn cậu, giống y đúc như ánh mắt cậu nhìn mình! Cậu còn nói không có gì? Có lẽ cậu đối với cô ấy không có gì, nhưng cô ấy thì không phải như vậy!”
Cố Hàm Ninh quay đầu, tầm mắt lướt qua Triệu Thừa Dư đang ngạc nhiên lẫn nghi ngờ ở một bên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lỗ Tĩnh Nhã không biết nhẹ nhàng lại đây từ khi nào, đứng cách Triệu Thừa Dư mấy bước, cơ thể thấp thoáng trong bóng tối, “Cô ấy thích cậu! Có lẽ là thích đã lâu rồi! Cho nên, khi cô ấy nói chuyện luôn nhằm vào mình, châm chọc mình! Chỉ vì
muốn chia rẽ chúng ta, làm cho mình và cậu xích mích, tiếp đến thì sao?
Có lẽ chờ khi chúng ta ồn ào nhốn nháo đủ rồi, cả hai người đều nản
lòng, cô ấy liền có thể thuận lợi, thừa dịp đó mà xen vào. Nếu Lỗ Tĩnh
Nhã không phải là người như vậy, tuy thích anh, nhưng không hết hy vọng
với chúng ta, chỉ an phận làm thân thích của cậu, chờ đến khi tình cảm
đó biến mất, hoặc là kiên quyết rời xa cậu, nhắm mắt làm ngơ, như vậy,
mình không sao cả, cô ấy muốn tiếp tục làm thân thích hay là bạn học của cậu, mình đều không để ý! Nhưng cô ấy lại không chịu từ bỏ, thậm chí là có dã tâm.!”

Cố Hàm Ninh quay đầu, nhìn Triệu Thừa Dư, ánh mắt tối đi rất nhiều, thậm chí còn có một chút nhàn nhạt ưu thương.

“Triệu Thừa Dư, con đường tình yêu rất
hẹp, trong mắt mình chỉ chứa được hai người mình và cậu mà thôi, nếu như Lỗ Tĩnh Nhã kiên quyết chen vào, cho dù cậu không để ý, không rung
động, nhưng cô ấy vẫn gây trở ngại mắt mình, lòng mình!”

Kiếp trước, hành trình ba người như vậy, thậm chí lấy đi mạng sống của cô! Những người biết làm bộ làm tịch, có
thể nhịn có thể diễn, kiên nhẫn cùng nghị lực đáng sợ kia, khiến cho cô
cảm thấy khủng bố!

Cô không có kiên nhẫn đi xử lí người như vậy, những chuyện này, khiến cô rất phiền lòng, chỉ muốn rời đi lập tức!

Kiếp trước có Bạch Vũ Hân, kiếp này lại xuất hiện Lỗ Tĩnh Nhã, cô thật sự chịu đủ rồi!

“Triệu Thừa Dư, mình cảm thấy rất mệt
mỏi, những chuyện này không phải là vấn đề của mình, nếu như cậu không
muốn xử lí, thì đoạn đường này, mình không tiếp tục đi nữa!” Cố Hàm Ninh mím môi, trên mặt hơi có chút lạnh lùng.

“Hàm Ninh! Cậu đừng như vậy” Triệu Thừa
Dư tâm tình hoảng loạn, ôm chặt lấy Cố Hàm Ninh, giống như, chỉ cần
buông tay, cô sẽ lập tức biến mất. “Hàm Ninh, là lỗi của mình! Là mình
không sớm phát hiện! Mình cùng Lỗ Tĩnh Nhã quen biết nhau từ nhỏ, cô ấy
giống như em họ của mình, từ trước đến giờ mình không hề biết cô ấy sẽ
thích mình! Thật đó! Mình xin thề! Không phải mình cố ý muốn cậu đau
lòng, muốn cậu phiền lòng! Cậu đừng tức giận!”

Triệu Thừa Dư ôm lấy Cố Hàm Ninh, cúi
đầu hôn lên tóc cô, giống như muốn an ủi cô, nhưng nhiều hơn là đang ủi
chính bản thân mình.

“Hàm Ninh, mình…mình…từ lớp mười đã
thích cậu… Khi đó, trường cậu tổ chức kỉ niệm ngày thành lập trường, cậu ở trên sân khấu đàn dương cầm, tao nhã giống như một nàng công chúa! Từ lúc đó trở đi, cả ngày mình đều nghĩ tới cậu, nhiều lần lén lút chờ
trước cổng trường cậu, chỉ vì muốn được nhìn cậu một chút…sở dĩ mình
chọn trường đại học Z, cũng là bởi vì biết rõ, cậu chọn trường này…Hàm
Ninh, mình thật sự rất thích cậu…cậu không biết, mình đã vui vẻ bao
nhiêu…. “

Triệu Thừa Dư nói ra toàn bộ tâm sự của mình, Cố Hàm Ninh nghe rất cảm động, trong lòng lại không hiểu vì sao có chút khổ sở.

Kiếp trước, cô bị tình yêu, tình bạn
phản bội một cách tàn khốc, bị chính người gần gũi với mình vô tình đâm
một đao sau lưng, khiến cho cô cảm thấy chuyện này so với cái chết còn
đáng sợ hơn.

Cô luôn cho rằng kiếp này mình đã có thể xem nhẹ tất cả, nhưng hóa ra, sự tuyệt vọng u tối của kiếp trước, vẫn
để lại di chứng trong lòng cô….

Đối với tình yêu, cô đã mất hết kiên nhẫn…Một khi xảy ra vấn đề gì, phản ứng đầu tiên của cô, đó chính là rút lui!

Cố Hàm Ninh sâu kín thở dài trong lòng, tâm tình rất phức tạp.

“Vậy cậu phải nói rõ ràng với cô ấy. Có khi khiến cô tuyệt vọng, mới là tốt nhất cho cô ấy…”

“Được! Mình lập tức nói rõ với cô ấy!”
Tinh thần Triệu Thừa Dư trở nên phấn khởi, thấy Cố Hàm Ninh rốt cuộc
không còn giận dỗi nữa, vội vàng lôi kéo cô quay lại, nhưng vừa xoay
người lại, liền thấy Lỗ Tĩnh Nhã cúi đầu đang đứng ven đường, không thấy rõ vẻ mặt.

Triệu Thừa Dư không chút do dự, lôi kéo Cố Hàm Ninh đi đến trước mặt Lỗ Tĩnh Nhã.

“Tĩnh Nhã. . .”

“Thừa Dư! Chúng ta chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm bao nhiêu, vậy mà cô ấy chỉ mới nói mấy câu, anh liền tin? anh muốn tuyệt giao với em sao? ” Lỗ Tĩnh Nhã không ngẩng đầu, cúi thấp xuống, nhẹ giọng nói.

“Anh tin! Hàm Ninh sẽ không bịa chuyện,
cô ấy cũng không cần thiết phải bịa chuyện. Là anh sơ ý, không nhận ra
được tình cảm của em, làm tổn thương Hàm Ninh, cũng làm hại đến em!…”

“Đúng! Em thích anh!” LỗTĩnh Nhã mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời giống như có thể phun ra lửa!

Chapter
1 Chương 1: Lễ tang
2 Chương 2: Sinh mạng mới
3 Chương 3: Nhà mới
4 Chương 4: Trường học
5 Chương 5: Phòng ngủ
6 Chương 6: Chồng trước
7 Chương 7: Hận ý
8 Chương 8: Ngà ngà say
9 Chương 9: Số điện thoại
10 Chương 10: Bữa sáng
11 Chương 11: Tầng sáu
12 Chương 12: Gặp
13 Chương 13: Bình tĩnh
14 Chương 14: Khai giảng
15 Chương 15: Hành trình
16 Chương 16: Trung thu
17 Chương 17: Tin nhắn
18 Chương 18: Vé xe
19 Chương 19: Cơn ác mộng
20 Chương 20: Món quà
21 Chương 21: Tỉnh ngộ
22 Chương 22: Liều thuốc mạnh
23 Chương 23: Chủ nhật
24 Chương 24: Kì hạn
25 Chương 25: Tim đập
26 Chương 26: Tấm lòng
27 Chương 27: Thiên vị
28 Chương 28: Hôn
29 Chương 29: Phơi bày
30 Chương 30: Tình địch?
31 Chương 31: Ức chế
32 Chương 32: Không kiên nhẫn
33 Chương 33: Quý trọng
34 Chương 34: Không quan hệ
35 Chương 35: Khăn quàng cổ
36 Chương 36: Yên tâm
37 Chương 37: Cuối kỳ
38 Chương 38: Nghỉ đông
39 Chương 39: Thân mật
40 Chương 40: Lắng nghe
41 Chương 41: Trêu chọc
42 Chương 42: Lãng mạn
43 Chương 43: Ngọt cay
44 Chương 44: Trở về trường
45 Chương 45: Theo dõi
46 Chương 46: Cười ngây ngô
47 Chương 47: Ly biệt
48 Chương 48: Ngạc nhiên
49 Chương 49: Kiềm chế
50 Chương 50: Nỗi đau hạnh phúc(18+)
51 Chương 51: Vui mừng
52 Chương 52: Triển Vọng
53 Chương 53: Tự học
54 Chương 54: Giày vò
55 Chương 55: Chọn môn
56 Chương 56: Về nhà
57 Chương 57: Nghỉ hè
58 Chương 58: Dấu chấm hết
59 Chương 59: Đầu đuôi
60 Chương 60: Trở về
61 Chương 61: Gặp gỡ
62 Chương 62: Huấn luyện quân sự (18+)
63 Chương 63: Đàn em
64 Chương 64: Chia phòng
65 Chương 65: Bữa tối
66 Chương 66: Cừu non
67 Chương 67: Quấy Rầy
68 Chương 68: Nhiệt Huyết
69 Chương 69: Tư cách
70 Chương 70: Bị Thương
71 Chương 71: Vẽ xấu
72 Chương 72: Thời gian
73 Chương 73: Đồng hương
74 Chương 74: Ánh mắt
75 Chương 75: Hứa hẹn
76 Chương 76: Náo nhiệt
77 Chương 77: Đẫm máu
78 Chương 78: Phủ nhận
79 Chương 79: Chi phí
80 Chương 80: Về nhà
81 Chương 81: Đến nhà
82 Chương 82: Dáng vẻ say rượu
83 Chương 83: Mùng sáu
84 Chương 84: Niềm vui
85 Chương 85: Đối chọi
86 Chương 86: Chuẩn bị
87 Chương 87: Thực tập
88 Chương 88: Đêm tối
89 Chương 89: Cuộc sống
90 Chương 90: Tốt nghiệp
91 Chương 91: Hôn lễ
92 Chương 92: Tụ họp
93 Chương 93: Tin vui
94 Chương 94: Tiến độ
95 Chương 95: Cục cưng (*)
96 Chương 96: Phiên ngoại 1: Chào, tôi là Cao Thần
97 Chương 97: Phiên ngoại 2: Xin chào, mình tên là Triệu Thừa Dư
98 Chương 98: Phiên ngoại 3: Bạn nhỏ Triệu Tử Thuần
Chapter

Updated 98 Episodes

1
Chương 1: Lễ tang
2
Chương 2: Sinh mạng mới
3
Chương 3: Nhà mới
4
Chương 4: Trường học
5
Chương 5: Phòng ngủ
6
Chương 6: Chồng trước
7
Chương 7: Hận ý
8
Chương 8: Ngà ngà say
9
Chương 9: Số điện thoại
10
Chương 10: Bữa sáng
11
Chương 11: Tầng sáu
12
Chương 12: Gặp
13
Chương 13: Bình tĩnh
14
Chương 14: Khai giảng
15
Chương 15: Hành trình
16
Chương 16: Trung thu
17
Chương 17: Tin nhắn
18
Chương 18: Vé xe
19
Chương 19: Cơn ác mộng
20
Chương 20: Món quà
21
Chương 21: Tỉnh ngộ
22
Chương 22: Liều thuốc mạnh
23
Chương 23: Chủ nhật
24
Chương 24: Kì hạn
25
Chương 25: Tim đập
26
Chương 26: Tấm lòng
27
Chương 27: Thiên vị
28
Chương 28: Hôn
29
Chương 29: Phơi bày
30
Chương 30: Tình địch?
31
Chương 31: Ức chế
32
Chương 32: Không kiên nhẫn
33
Chương 33: Quý trọng
34
Chương 34: Không quan hệ
35
Chương 35: Khăn quàng cổ
36
Chương 36: Yên tâm
37
Chương 37: Cuối kỳ
38
Chương 38: Nghỉ đông
39
Chương 39: Thân mật
40
Chương 40: Lắng nghe
41
Chương 41: Trêu chọc
42
Chương 42: Lãng mạn
43
Chương 43: Ngọt cay
44
Chương 44: Trở về trường
45
Chương 45: Theo dõi
46
Chương 46: Cười ngây ngô
47
Chương 47: Ly biệt
48
Chương 48: Ngạc nhiên
49
Chương 49: Kiềm chế
50
Chương 50: Nỗi đau hạnh phúc(18+)
51
Chương 51: Vui mừng
52
Chương 52: Triển Vọng
53
Chương 53: Tự học
54
Chương 54: Giày vò
55
Chương 55: Chọn môn
56
Chương 56: Về nhà
57
Chương 57: Nghỉ hè
58
Chương 58: Dấu chấm hết
59
Chương 59: Đầu đuôi
60
Chương 60: Trở về
61
Chương 61: Gặp gỡ
62
Chương 62: Huấn luyện quân sự (18+)
63
Chương 63: Đàn em
64
Chương 64: Chia phòng
65
Chương 65: Bữa tối
66
Chương 66: Cừu non
67
Chương 67: Quấy Rầy
68
Chương 68: Nhiệt Huyết
69
Chương 69: Tư cách
70
Chương 70: Bị Thương
71
Chương 71: Vẽ xấu
72
Chương 72: Thời gian
73
Chương 73: Đồng hương
74
Chương 74: Ánh mắt
75
Chương 75: Hứa hẹn
76
Chương 76: Náo nhiệt
77
Chương 77: Đẫm máu
78
Chương 78: Phủ nhận
79
Chương 79: Chi phí
80
Chương 80: Về nhà
81
Chương 81: Đến nhà
82
Chương 82: Dáng vẻ say rượu
83
Chương 83: Mùng sáu
84
Chương 84: Niềm vui
85
Chương 85: Đối chọi
86
Chương 86: Chuẩn bị
87
Chương 87: Thực tập
88
Chương 88: Đêm tối
89
Chương 89: Cuộc sống
90
Chương 90: Tốt nghiệp
91
Chương 91: Hôn lễ
92
Chương 92: Tụ họp
93
Chương 93: Tin vui
94
Chương 94: Tiến độ
95
Chương 95: Cục cưng (*)
96
Chương 96: Phiên ngoại 1: Chào, tôi là Cao Thần
97
Chương 97: Phiên ngoại 2: Xin chào, mình tên là Triệu Thừa Dư
98
Chương 98: Phiên ngoại 3: Bạn nhỏ Triệu Tử Thuần