Chương 94: Kiểm điểm dưới cờ

Giáo viên Thể dục trường Nhị Trung, thầy Quách, tên đầy đủ là Quách Tĩnh, người mỗi sáng đều khàn cả giọng hô “Nghiêm! Nghỉ! Chỉnh đốn trang phục!” dưới sân cờ.

Cái tên mang đậm chất tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung của thầy được thầy thầy Hà đặc biệt chú ý. Vừa tốt nghiệp đại học, thầy Quách đã được đề bạt lên vị trí trang nghiêm, long trọng như người dẫn chương trình dưới cờ, khiến thầy vừa mừng vừa lo.

Bởi vậy, mỗi lần thầy Quách đều hô rất hăng say, nhưng giọng thầy cao vút như gà trống gáy sáng. Mấy hôm đầu mới nhận nhiệm vụ, cứ mỗi lần thầy hô, cả sân trường lại cười ồ lên.

Tuy nhiên, học sinh lại rất thích thầy, chẳng vì gì khác, chỉ bởi vì: Thầy rất hài hước.

“Hôm nay tỉ lệ tham dự khá cao ha.” Thầy Quách liếc nhìn toàn thể giáo viên và học sinh.

Tỉ lệ tham dự quả thật cao hơn bình thường.

Thông thường, khi thầy cô nói chuyện dưới cờ, sân trường thường không đông người, có lớp chỉ đến một nửa.

Lý do đủ kiểu: ốm, đi lấy đề, học thêm, trực radio, đến tháng,… Miễn có lý do là xin nghỉ, đặc biệt là vào mùa hè nóng bức và mùa đông lạnh giá, ai mà muốn đứng nửa tiếng đồng hồ ngoài sân cơ chứ?

Hôm nay tỉ lệ tham dự cao như vậy, bởi vì diễn đàn trường hôm qua náo loạn cả lên vì chuyện Thịnh Vân Trạch và Đoạn Di công khai “come out” trên radio. Cặp đôi Alpha – Alpha tuy không hiếm, nhưng trường hợp công khai thì chỉ có hai người bọn họ.

Điều quan trọng nhất là nó đã mang đến một niềm vui nho nhỏ cho cuộc sống cấp ba nhàm chán. Nói chung là… hóng chuyện miễn phí, ai mà không thích chứ.

Vì vậy, mọi người đều đang nhìn, đều đang hóng hớt.

Nhân vật chính bị hóng hớt – Đoạn Di rất hối hận.

Cậu không hối hận vì yêu Thịnh Vân Trạch, cậu chỉ hối hận vì sao tối qua lại không ăn hết miếng khoai lang nướng cuối cùng.

Thầy Quách đang hăng say diễn thuyết trên kia, cậu không vỗ tay cho thầy, nhưng bụng thì kêu “rột rột” phụ họa.

Thầy Quách hô vang: “Các em học sinh!”

Bụng Đoạn Di cũng rộn ràng: “Ục Ục ục…”

Hòa âm ăn ý, vô cùng khớp.

“Đói chết mất…”

Đoạn Di rên rỉ, chỉ muốn ngồi xổm xuống nghe thầy giáo giảng.

Bản kiểm điểm mà Thịnh Vân Trạch giúp cậu viết sáng nay giờ đang nằm gọn trong túi áo khoác đồng phục. Cái túi như túi thần kỳ, chứa đủ thứ trên đời.

Nào là cục tẩy, bút chì, vỏ mì tôm, hạt dưa ăn thừa từ hôm qua, ruột bút không mặc áo nằm sõng soài,… hóa đơn mua bún của bà chủ quán bún đầu ngõ in cho…

Nói chung là lộn xộn đến mức không nỡ nhìn.

Vị trí ban đầu của Thịnh Vân Trạch là đứng sau cậu.

Sáng nay, để thể hiện sự tuân thủ tổ chức và tôn trọng lãnh đạo, thầy chủ nhiệm đã ra tay chia rẽ uyên ương, chuyển Thịnh Vân Trạch về sau hai vị trí, không cho đứng cùng Đoạn Di.

Ngoài ra, để đề phòng Tưởng Vọng Thư và Hách San San đóng vai trò như cây cầu Ô Thước – tuy hai đứa nói chuyện phiếm cứ như hai con chim sẻ, thầy chủ nhiệm dứt khoát điều cả hai đi chỗ khác. Tưởng Vọng Thư được cử lên phía trước cầm biển lớp vì cậu chàng rất thích nói, cho đứng trước cho dễ quản.

Hách San San thì được sắp xếp cạnh Châu Nguyệt – một đứa kiệm lời, cả ngày chẳng nói được ba câu.

Hách San San vô cùng ủ rũ, lên tiếng với thầy chủ nhiệm: “Thầy Triệu ơi, em là chúa lắm chuyện, thầy xếp em chỗ nào em cũng nói được. Nói chuyện với bạn bè không liên quan gì đâu, đó là bản tính nghề nghiệp của em!”

Sau đó, cô nàng dùng hành động thiết thực chứng minh bản thân thật sự là chúa lắm chuyện. Cô nàng và Châu Nguyệt buôn chuyện rôm rả trước khi buổi lễ chào cờ bắt đầu, kết quả là bị thành viên đội Kỷ luật tóm sống, trừ hai điểm, sau đó bị tóm cổ ra cuối lớp đứng phạt.

Bộ ba “nhái” TFBoys – TBboys – của lớp 10/1 đã bị K.O mất hai người.

Bây giờ chỉ còn lại một mình Đoạn Di, “bản nhái” Jeon Ji-hyun – Ngô Diệc Phàm. (Á ** con truyện trước khi nhà Hiền Triết người Canada gốc Trung bị sập nhà =))))

Lúc này đây, Đoạn Di đang đối mặt với cơn khủng hoảng chết đói, cảm giác như giây tiếp theo sẽ ngã quỵ vì hạ đường huyết.

Cậu bạn Đoạn Di bỗng bị ai đó gõ vai.

“Đoạn Di.” Là Phương Vân với mái tóc tém, lén lút gọi cậu, sau đó móc từ trong túi áo ra một miếng thịt bò khô: “Ăn không?”

Đoạn Di ngẩn người, cảm động đến suýt khóc.

Phương Vân vội vàng nhét đồ cho cậu, rồi lớp bên cạnh cũng có động tĩnh. Một bạn nữ lên tiếng: “Đoạn Di, ăn bánh quy không? Tớ mang theo buổi sáng đấy…”

Đoạn Di nghiêng đầu nhìn, hình như là nữ sinh từng cùng cậu đến phòng giáo vụ lấy đề, gặp mặt một lần.

Tiếp theo, những bạn xung quanh có đồ ăn đều giơ tay ra “cho” cậu.

Đoạn Di rất được mọi người yêu quý, cộng thêm thời gian diễn ra lễ chào cờ khá ngại ngùng, mọi người đều chưa kịp ăn sáng, nên có bạn lén mang theo đồ ăn ra sân trường.

Bạn bè của cậu đều rất quan tâm cậu.

Người này cho một ít, người kia dúi một ít, chẳng mấy chốc Đoạn Di đã cầm đầy tay.

“Đủ rồi, đủ rồi, ăn không hết đâu!” Hai tay Đoạn Di đầy ắp: “Đừng đưa nữa, đừng đưa nữa…”

Việc ăn vụng trong giờ chào cờ cậu đã vô cùng thành thạo, cảnh tượng như thế này xảy ra không dưới một trăm lần.

Kỹ năng ăn vụng của Đoạn Di cũng luyện đến mức thượng thừa. Thầy chủ nhiệm đứng cuối lớp nhìn thấy Đoạn Di tự cho là thần không biết quỷ không hay, lén lút nhét đồ ăn vào miệng.

Hai má phồng lên như hamster.

Lúc “nhai chóp chép” trông càng giống chuột hamster ăn.

Thầy bất lực mỉm cười, dời mắt sang hướng khác, giả vờ như không thấy.

Tốc độ ăn của Đoạn Di khá nhanh. Không dám vứt rác bừa bãi, cậu nhét vỏ bánh kẹo vào túi, bỗng vai lại bị ai đó vỗ một cái.

Quay đầu lại, thì ra là bạn trai cậu.

Đoạn Di không chút áp lực hay gánh nặng tâm lý, thuận tay nhét túi rác vừa nhét được một nửa vào túi áo khoác đồng phục của Thịnh Vân Trạch.

“Ê, sao cậu lên đây?” Cậu còn ra vẻ thản nhiên như không có gì.

Thịnh Vân Trạch: “Chứng kiến cảnh bạn học sắp chết đói, với tư cách là bí thư, mình không thể khoanh tay đứng nhìn. Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, cứu một con heo cũng được ba tháp rưỡi, nên mình đến cứu cậu. Cảm động không?”

Đoạn Di: “=o=!”

Thịnh Vân Trạch liếc nhìn túi rác trong túi mình, cũng khá nhiều. Chủng loại đồ ăn vặt phong phú, nhìn là biết được cho.

Điều này khiến Thịnh Vân Trạch cảm thấy hơi khó chịu, dù sao cũng muốn thể hiện trước mặt bạn trai, nhưng lại bị người khác đi trước một bước: “Cậu được yêu quý thật đấy, có mà chết no.”

Đoạn Di ngại ngùng đáp: “Vẫn ổn. Cậu ăn không?”

Thịnh Vân Trạch nhét chiếc bánh mì nhỏ vào tay Đoạn Di: “Mình không ăn, cậu ăn nhanh đi.”

Đoạn Di xé bánh mì, ăn đến hai má phồng lên: “Cậu chỉ đưa bánh mì không đưa nước à?”

Mặc dù đã no rồi, nhưng Đoạn Di không giấu đồ ăn được. Có gì là cậu đều muốn ăn hết. Đây là thói quen từ nhỏ của cậu: Ăn hết mới là của mình, không ăn hết rất có thể sẽ rơi vào tay Đoạn Thiệu Hành.

Dù sao thì anh trai cậu cũng chẳng ít lần tranh giành đồ ăn với cậu.

Thịnh Vân Trạch: “Sáng nay cậu uống hết rồi.”

Từ khi ở bên Đoạn Di, Thịnh Vân Trạch cũng hình thành một thói quen.

Bản thân hắn không thích ăn vặt, ba bữa ăn chính đều ăn rất đủ.

Nhưng Đoạn Di thì nghiện đồ ăn vặt, lúc nào cũng kè kè bên mình. Thêm vào đó, cậu còn bị hạ đường huyết nên đi đâu Thịnh Vân Trạch cũng nhét theo đồ ăn vặt trong túi.

Sáng nay cũng có, nhưng đã bị Đoạn Di “xử lý” hết trên đường đi học, hắn không kịp mua thêm.

Đoạn Di ăn xong, bắt đầu trêu chọc: “Này, cậu hồi hộp không?”

Thịnh Vân Trạch: “Mình không hồi hộp.”

Đoạn Di nháy mắt: “Đừng làm bộ mạnh mẽ nữa, hồi hộp muốn chết rồi chứ gì? Lần đầu tiên lên bục nhận… à không, là bị kiểm điểm? Có muốn thì cầu xin mình đi, mình cho cậu ít kinh nghiệm. Cứ coi như người bên dưới là cải thảo là được…”

Thịnh Vân Trạch cười như không cười: “Cậu cũng vinh hạnh thật đấy.”

Đoạn Di: “Chính là vinh hạnh mình mới được lên đấy chứ. Mình mà không “hy sinh”, mình có được vinh hạnh lên đó kiểm điểm không? Nhưng lên cùng cậu kiểm điểm là lần đầu tiên.”

Thịnh Vân Trạch thấy Đoạn Di có vẻ muốn cãi nhau, liền lập tức bày tỏ lập trường, quyết tâm tranh luận đến cùng: ” Ý cậu là lần trước kiểm điểm xong, chào cả trường bằng kiểu chào thiếu niên nhi đồng hả?”

Đoạn Di đỏ mặt tía tai: “Aaaaaaaa!!!”

Cậu hét lên, vội vàng che miệng Thịnh Vân Trạch, xấu hổ đến mức dựng tóc gáy: “Cậu có phải người không hả Thịnh Vân Trạch?! Cậu có phải người không!!! Cãi nhau không được lật lại chuyện xưa!!!”

Cả hai cứ túm túm kéo kéo, giằng co ở phía dưới.

Bài phát biểu dưới cờ của thầy Quách đã kết thúc, thầy Hà bước lên, trong lòng Đoạn Di lại vững vàng hơn.

Cậu vô cùng thành thạo và tự giác bước ra khỏi hàng, chủ động đứng sang bên cạnh bục.

Đi ngang qua Tưởng Vọng Thư – cậu bạn đang cầm bảng lớp dưới con mắt của thầy Hà còn cả gan vặn vẹo mông, tạo dáng “bye bye” kiểu nữ sinh Nhật Bản, cổ vũ cho cậu.

Đoạn Di phì cười.

Nhưng nghĩ đến thầy Hà đang nhìn, cậu kìm lại.

Tưởng Vọng Thư lúc nào cũng vậy.

Mỗi khi cậu lên kiểm điểm hoặc xin lỗi, Tưởng Vọng Thư đều thích làm trò hề dưới kia để chọc cậu cười.

Mà những chuyện bình thường không buồn cười, khi đứng trên bục nhìn xuống, Đoạn Di đều thấy buồn cười lạ thường.

May là mỗi lần cậu đều kiên định, nhịn cười đến hết, sau khi xuống lại “xử lý” Tưởng Vọng Thư một trận.

“Thầy Hà đào đâu ra lắm cặp đôi thế?”

Đoạn Di vừa đứng sang bên bục đã choáng váng.

Cứ tưởng chỉ có cậu và Thịnh Vân Trạch lên kiểm điểm, không ngờ bên cạnh còn có bốn năm cặp khác, tổng cộng hơn chục người.

Thầy Quách sắp xếp cho mọi người đứng thành từng đôi, sau đó sẽ lên kiểm điểm.

Vừa lên, Thịnh Vân Trạch đã bị một thầy giáo khác gọi đi, đứng cách bọn họ một khoảng khá xa.

Đúng là bạn trai của cậu có khác, dù lên kiểm điểm nhưng vẫn có giải thưởng, hình như lát nữa Thịnh Vân Trạch còn nhận giải nhất cuộc thi Hóa học toàn quốc gì đó.

“Anh em, lần đầu lên kiểm điểm à?” Một nam sinh lớp 11, dáng vẻ hoạt bát cởi mở, quan trọng là có chút… cà rỡ. Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đoạn Di, cứ tưởng cậu là lần đầu bị bắt, bèn chủ động bắt chuyện: “Sợ cái gì, không có chuyện gì đâu.”

Đoạn Di quay đầu, cảm thấy người anh em này rất có “tiềm năng”, liền nhìn cậu ta với ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Nghe đàn anh nói vậy, chắc hẳn là thường xuyên bị bắt nhỉ?”

Nam sinh lớp 11 khiêm tốn đáp: “Cũng tàm tạm.”

Đoạn Di: “Vậy vị chị dâu này là…?”

Cậu nhìn sang Omega nam có vẻ ngoài ngỗ ngược bên cạnh.

Nam sinh lớp 11: “Đây là chị dâu thứ bảy của em.”

Đoạn Di bắt đầu diễn: “Hóa ra là chị dâu thứ bảy, thất kính, thất kính…”

Sau đó, Đoạn Di mới biết được, ý của cậu nam sinh lớp 11 là hai người bọn họ bị thầy Hà bắt quả tang hẹn hò, chia tay bảy lần rồi lại quay lại.

Thì ra là cùng một người!!!

Cái số nhọ gì vậy? Hai năm cấp ba bị thầy Hà tóm được bảy lần, vấn đề là mỗi lần đều bắt được cùng một cặp đôi…

“Chị dâu bảy” có vẻ là người ít nói, lạnh lùng liếc xéo nam sinh lớp 11, sau đó không kiềm được mà trợn mắt, quay đầu đi chỗ khác, mặc kệ anh chàng.

Cậu trai “tra nam trường Nhị Trung” này dường như không quan tâm, tiếp tục trò chuyện với Đoạn Di: “Nhưng mà anh bị bắt nhiều rồi, kiểm điểm cũng thành quen. Em lần này may mắn đấy, trước đây kiểm điểm toàn không gặp phải chuyện hay ho gì.”

Đoạn Di hơi cảnh giác: “Chuyện hay ho gì?”

Nam sinh lớp 11 cười híp mắt: “Em biết Thịnh Vân Trạch cũng bị bắt chứ?”

Đoạn Di nghiêm nghị: “Tất nhiên là biết.”

Mẹ nó, tôi còn bị bắt cùng hắn đây này!

Nam sinh lớp 11 nhìn Thịnh Vân Trạch, sau đó nói tiếp: “Nghe nói hai người họ là một cặp đôi Alpha – Alpha đấy. Ghê thật, theo em, ai top ai bot nhỉ?”

Đoạn Di nhắm mắt, mặt mày đau khổ: “Chuyện nhạy cảm như thế này… mà lại thảo luận dưới lá cờ tổ quốc, trước bục trang nghiêm như thế này…”

Nam sinh lớp 11 tiếc nuối: “Vậy thôi.”

Cậu ta như đồng ý với quan điểm của Đoạn Di, nhưng ngay sau đó lại đảo mắt nhìn xung quanh, kỳ quái hỏi: “Sao anh chỉ thấy Thịnh Vân Trạch mà không thấy Đoạn Di đâu?”

Thầy Hà ở trên thấy Đoạn Di và nam sinh lớp 11 nói chuyện, trừng mắt quát: “Đoạn Di! Tạ Tinh Lam! Còn dám nói chuyện?!”

Đoạn Di không chút do dự bán đứng “đại ca” vừa mới quen, đáp trả: “Thầy Hà, là cậu ấy bắt chuyện với em trước!”

Cậu liếc xéo Tạ Tinh Lam, miệng khẩu hình: “Bây giờ thì thấy Đoạn Di rồi chứ?”

Tạ Tinh Lam: “Thầy Hà, em đang ôn lại bài kiểm điểm đây. Em và Hạ Cầm đã nhận thức rõ ràng tác hại to lớn của việc yêu đương. Để thể hiện quyết tâm và sự phản đối quyết liệt của mình đối với việc yêu đương sớm, lát nữa chúng em sẽ xin lỗi không cần đọc bài!”

Hạ Cầm – tức “chị dâu bảy”, lại trợn mắt: “Cút.”

Tạ Tinh Lam rất cảm động: “Không ngờ vợ yêu lại yêu mình như vậy…”

Sau đó cậu ta quay sang nhìn Đoạn Di, mặt mày ngưỡng mộ: “Thất kính, thất kính, không ngờ anh lại là Đoạn Di danh tiếng lừng lẫy.”

Đoạn Di thật thà hỏi: “Sao mặt cậu dày thế?”

Bị vạch trần trước mặt nhưng vẫn bình tĩnh như thường, đây là lần đầu tiên Đoạn Di gặp được người như thế.

“Nói gì đấy?” Thịnh Vân Trạch quay lại, nhìn thấy trong vòng vài phút ngắn ngủi, Đoạn Di đã kết bạn mới, có chút không vui.

“Không có gì. Đột nhiên thấy hơi hồi hộp, à đúng rồi, mình chưa xem bài kiểm điểm cậu viết cho mình, cho mình xem với, không lát nữa lên đấy lỡ đọc ập à ập ửng, tội tăng gấp bội, thầy Hà không tha cho đâu.” Đoạn Di vừa nói vừa lấy bài kiểm điểm Thịnh Vân Trạch viết ra.

Thịnh Vân Trạch giữ tay cậu, thản nhiên nói: “Lên đấy xem cũng được mà.”

Đoạn Di vô cùng tin tưởng Thịnh Vân Trạch, nên cậu nói không xem thì sẽ không xem.

Sau khi thầy Hà đọc xong thông báo xử lý, đến lượt bọn họ lên kiểm điểm.

Đoạn Di nhìn thấy Tạ Tinh Lam và bạn trai lên trước, thành thạo như vào nhà mình vậy.

Tạ Tinh Lam đã đọc quá nhiều lần, cơ bản là đọc vanh vách.

Cậu ta bắt đầu, giọng điệu chân thành, dám nhận lỗi, quyết tâm sửa chữa: “Em vô cùng hối hận về lỗi lầm của mình. Tuy rằng vợ em rất xinh, nhìn em với vẻ mặt rất đáng yêu, đôi mắt to tròn, long lanh như những vì sao, chiếc mũi nhỏ xinh và đôi môi mọng đỏ, phân bố hài hòa trên khuôn mặt trái xoan…” (Bị Hạ Cầm âm thầm dẫm chân và thầy Hà trừng mắt ngắt lời, Tạ Tinh Lam vừa hít hà vừa) “…nhưng em không nên ôm ấp cậu ấy trong lớp, để bị thầy Hà bắt gặp, làm thầy chủ nhiệm mất mặt, làm xấu hình ảnh của khối, em rất ăn năn về lỗi lầm của mình…”

Đọc xong, mọi người chờ Hạ Cầm lên tiếng, Hạ Cầm lạnh lùng, buông hai chữ: “Tương tự.”

“Trâu bò đấy! Trâu bò đấy!” Đoạn Di không nhịn được mà vỗ tay.

Thịnh Vân Trạch bóp mặt cậu: “Không còn hồi hộp nữa hả?”

Đoạn Di vỗ vai cậu: “Yên tâm, lát nữa mình lên sẽ khen cậu tới tấp luôn, còn ngầu hơn cậu ta kia. Người mình “cua” được là hoa trường đấy! Khí chất không được thua kém đâu nha, xem mình diễn nè.”

Trừ Tạ Tinh Lam là “chuyên nghiệp”, những người còn lại đều na ná nhau.

Đầu tiên là kiểm điểm bản thân không nên yêu đương sớm, sau đó hứa chắc chắn sẽ sửa lỗi, sau khi xuống sẽ chia tay ngay lập tức, đảm bảo không tái phạm.

Tóm lại là: Em và người yêu đều là giả.

Lúc Đoạn Di bước lên bục, Tưởng Vọng Thư đứng dưới hô hào cổ vũ.

Kiểm điểm mà như gặp gỡ fan hâm mộ ấy. Đoạn Di khá tự tin, vẫy tay ra hiệu mọi người im lặng, còn oai phong hơn cả thầy Hà.

Sau đó, trước mặt toàn trường, cậu mở lá thư kiểm điểm mà Thịnh Vân Trạch viết cho.

Trên đó viết năm chữ to: Em yêu Thịnh Vân Trạch.

……

……………

Biểu cảm của Đoạn Di đóng băng, khóe miệng giật giật, vinh dự được… đứng hình.

Sau đó, cậu quay sang nhìn Thịnh Vân Trạch, người kia vẫn bình tĩnh như thể năm chữ bay bổng kia không phải do mình viết.

Mẹ nó…

Cậu đã nói sao Thịnh Vân Trạch viết xong nhanh vậy!

Hóa ra chỉ có năm chữ, thì đương nhiên là nhanh rồi!

Bây giờ phải làm sao?!

Đoạn Di hoang mang. Chẳng lẽ phải cứng đầu đứng đó bịa chuyện sao…

“Em…”

Đoạn Di cảm thấy mình không thể nặn ra nổi một chữ, trong lòng nghĩ, thôi thì cứ thừa nhận yêu đương sớm trước đã.

Nghĩ vậy, cậu lại mở miệng, lặp lại một lần nữa: “Em–“

Đáng lẽ phải là: Em không nên yêu sớm với Thịnh Vân Trạch, dẫn cậu ấy làm bậy…

Ai ngờ được, Thịnh Vân Trạch lại lấy mic của cậu, cũng chẳng thư giả bài kiểm điểm, thản nhiên nói: “Em và Đoạn Di là thật.”

Đoạn Di: “=o=!”

Dưới sân trường im lặng giây lát, sau đó là tiếng “Woaaaa”

Bài kiểm điểm của Thịnh Vân Trạch chỉ mới bắt đầu đã bị tiếng hô reo phía dưới nhấn chìm.

Chapter
1 Chương 1: A thành O
2 Chương 2: Cái chết ABC
3 Chương 3: Người yêu cũ
4 Chương 4: Hiểu nhầm rồi!
5 Chương 5: Quần lót hình gấu
6 Chương 6: Ảnh Cưới
7 Chương 7: Thái tử gia khu Đông
8 Chương 8: Nắm tay
9 Chương 9: “Phiền chết đi được.”
10 Chương 10: Ghen
11 Chương 11: Thích hắn?
12 Chương 12: “Người nào đó”
13 Chương 13: Ghen
14 Chương 14: Kêu không tệ
15 Chương 15: Tỏ tình
16 Chương 16: Chồng
17 Chương 17: Hương sữa
18 Chương 18: Chụt
19 Chương 19: Cơn sốt nhẹ
20 Chương 20: Lửa ghen
21 Chương 21: Vị chua
22 Chương 22: Rung động
23 Chương 23: Tình địch đâu đâu
24 Chương 24: Khoe khoang*
25 Chương 25: Bế công chúa
26 Chương 26: Anh rai
27 Chương 27: “Thích anh”
28 Chương 28: Sự chiếm hữu
29 Chương 29: Không thể nào?
30 Chương 30: Ánh Trăng Sáng
31 Chương 31: Muốn gặp cậu
32 Chương 32: Bá Vương Ngạnh Thượng Cung
33 Chương 33
34 Chương 34: Phải
35 Chương 35: Đi siêu thị
36 Chương 36: Đánh dấu
37 Chương 37: Hội chứng kì mẫn cảm
38 Chương 38: Người ấy thì sao?
39 Chương 39: Công khai khoe mẽ
40 Chương 40: Heo con bé nhỏ Đoạn Di
41 Chương 41: Người đó, người đó!
42 Chương 42: Lời tỏ tình
43 Chương 43: Bạn rai
44 Chương 44: Tiểu Đoạn liều mạng với cậu
45 Chương 45: Bài Phát Biểu Dưới Cờ
46 Chương 46: Dính lấy tớ!
47 Chương 47: Mối tình đầu của hoa khôi
48 Chương 48: Hẹn hò
49 Chương 49: Nụ hôn
50 Chương 50: Lãng mạn chút coi!
51 Chương 51: Cặp sinh đôi
52 Chương 52: Tin tức tố Omega
53 Chương 53: Lần Phát Tình Thứ Hai
54 Chương 54: Hoa khôi đánh nhau
55 Chương 55: Gọi Chồng Ơi
56 Chương 56: Đang Hẹn Hò
57 Chương 57: Thẳng Thắn
58 Chương 58: Tình địch
59 Chương 59: Hoa khôi “hot” ở quán bar
60 Chương 60: Tớ chỉ cọ xíu thôi…
61 Chương 61: Chồng ơi! Chồng ơi! Chồng ơi! Chồng ơi! Chồng ơi!
62 Chương 62: Không phục
63 Chương 63: Thiếu niên khinh cuồng
64 Chương 64: Tay không bắt “truyện ếch”*!
65 Chương 65: Hẹn hò
66 Chương 66: Nhật ký những chuyện blah blah của hotboy trường
67 Chương 67: Đáng yêu
68 Chương 68: Vụng trộm
69 Chương 69: Tình sử năm xưa
70 Chương 70: Khoe khoang
71 Chương 71: Tu la tràng (Phần 1)
72 Chương 72: Tu La Tràng (Phần 2)
73 Chương 73: Bảo bối đến rồi!
74 Chương 74: Ba ba!
75 Chương 75: Nguy cơ lớn của hoa khôi!
76 Chương 76: Cuộc sống thường ngày bận rộn của học sinh cấp ba khi có con nhỏ
77 Chương 77: Sờ thử xem
78 Chương 78: Sinh hoạt nuôi con thường ngày
79 Chương 79: Uống nhiều nước ấm
80 Chương 80: Mang thai???
81 Chương 81: Chào chị dâu, chào chị dâu!
82 Chương 82: Xuyên không?
83 Chương 83: Lại say nữa rồi
84 Chương 84: Mang thai??
85 Chương 85: Sinh hoạt chăm con thường ngày của học sinh cấp 3
86 Chương 86: Người đẹp say ngủ
87 Chương 87: Một phần sự thật
88 Chương 88: Ký ức chân thực
89 Chương 89: Tat
90 Chương 90: Wao! Wao! Wao! Wao
91 Chương 91: Công khai tình yêu
92 Chương 92: Mình tiêu đời rồi!
93 Chương 93: Khoe khoang tình cảm
94 Chương 94: Kiểm điểm dưới cờ
95 Chương 95: Đoạn mỹ nhân ngủ say!
96 Chương 96: Đợi cậu tan học
97 Chương 97: Hoa khôi biến mất
98 Chương 98: Hòn Đảo Không Người
99 Chương 99: Học sinh cấp ba vĩ đại
100 Chương 100: Đại Kết Cục
101 Chương 101: Kết thúc thật sự [Hoàn chính văn]
102 Chương 102: Kì thi tốt nghiệp + Lễ kỷ niệm thành lập trường
103 Chương 103: Nữ trang chỉ có vô số lần
104 Chương 104: Đánh dấu vĩnh viễn
105 Chương 105: Ngoại truyện mang thai (1)
106 Chương 106: Phiên ngoại mang thai (2)
107 Chương 107: Ngoại truyện mang thai (3)
108 Chương 108: Ngoại truyện mang thai (4)
109 Chương 109: Ngoại truyện kết hôn (1)
110 Chương 110: Ngoại truyện kết hôn (2)
111 Chương 111: Ngoại truyện kết hôn (3)
Chapter

Updated 111 Episodes

1
Chương 1: A thành O
2
Chương 2: Cái chết ABC
3
Chương 3: Người yêu cũ
4
Chương 4: Hiểu nhầm rồi!
5
Chương 5: Quần lót hình gấu
6
Chương 6: Ảnh Cưới
7
Chương 7: Thái tử gia khu Đông
8
Chương 8: Nắm tay
9
Chương 9: “Phiền chết đi được.”
10
Chương 10: Ghen
11
Chương 11: Thích hắn?
12
Chương 12: “Người nào đó”
13
Chương 13: Ghen
14
Chương 14: Kêu không tệ
15
Chương 15: Tỏ tình
16
Chương 16: Chồng
17
Chương 17: Hương sữa
18
Chương 18: Chụt
19
Chương 19: Cơn sốt nhẹ
20
Chương 20: Lửa ghen
21
Chương 21: Vị chua
22
Chương 22: Rung động
23
Chương 23: Tình địch đâu đâu
24
Chương 24: Khoe khoang*
25
Chương 25: Bế công chúa
26
Chương 26: Anh rai
27
Chương 27: “Thích anh”
28
Chương 28: Sự chiếm hữu
29
Chương 29: Không thể nào?
30
Chương 30: Ánh Trăng Sáng
31
Chương 31: Muốn gặp cậu
32
Chương 32: Bá Vương Ngạnh Thượng Cung
33
Chương 33
34
Chương 34: Phải
35
Chương 35: Đi siêu thị
36
Chương 36: Đánh dấu
37
Chương 37: Hội chứng kì mẫn cảm
38
Chương 38: Người ấy thì sao?
39
Chương 39: Công khai khoe mẽ
40
Chương 40: Heo con bé nhỏ Đoạn Di
41
Chương 41: Người đó, người đó!
42
Chương 42: Lời tỏ tình
43
Chương 43: Bạn rai
44
Chương 44: Tiểu Đoạn liều mạng với cậu
45
Chương 45: Bài Phát Biểu Dưới Cờ
46
Chương 46: Dính lấy tớ!
47
Chương 47: Mối tình đầu của hoa khôi
48
Chương 48: Hẹn hò
49
Chương 49: Nụ hôn
50
Chương 50: Lãng mạn chút coi!
51
Chương 51: Cặp sinh đôi
52
Chương 52: Tin tức tố Omega
53
Chương 53: Lần Phát Tình Thứ Hai
54
Chương 54: Hoa khôi đánh nhau
55
Chương 55: Gọi Chồng Ơi
56
Chương 56: Đang Hẹn Hò
57
Chương 57: Thẳng Thắn
58
Chương 58: Tình địch
59
Chương 59: Hoa khôi “hot” ở quán bar
60
Chương 60: Tớ chỉ cọ xíu thôi…
61
Chương 61: Chồng ơi! Chồng ơi! Chồng ơi! Chồng ơi! Chồng ơi!
62
Chương 62: Không phục
63
Chương 63: Thiếu niên khinh cuồng
64
Chương 64: Tay không bắt “truyện ếch”*!
65
Chương 65: Hẹn hò
66
Chương 66: Nhật ký những chuyện blah blah của hotboy trường
67
Chương 67: Đáng yêu
68
Chương 68: Vụng trộm
69
Chương 69: Tình sử năm xưa
70
Chương 70: Khoe khoang
71
Chương 71: Tu la tràng (Phần 1)
72
Chương 72: Tu La Tràng (Phần 2)
73
Chương 73: Bảo bối đến rồi!
74
Chương 74: Ba ba!
75
Chương 75: Nguy cơ lớn của hoa khôi!
76
Chương 76: Cuộc sống thường ngày bận rộn của học sinh cấp ba khi có con nhỏ
77
Chương 77: Sờ thử xem
78
Chương 78: Sinh hoạt nuôi con thường ngày
79
Chương 79: Uống nhiều nước ấm
80
Chương 80: Mang thai???
81
Chương 81: Chào chị dâu, chào chị dâu!
82
Chương 82: Xuyên không?
83
Chương 83: Lại say nữa rồi
84
Chương 84: Mang thai??
85
Chương 85: Sinh hoạt chăm con thường ngày của học sinh cấp 3
86
Chương 86: Người đẹp say ngủ
87
Chương 87: Một phần sự thật
88
Chương 88: Ký ức chân thực
89
Chương 89: Tat
90
Chương 90: Wao! Wao! Wao! Wao
91
Chương 91: Công khai tình yêu
92
Chương 92: Mình tiêu đời rồi!
93
Chương 93: Khoe khoang tình cảm
94
Chương 94: Kiểm điểm dưới cờ
95
Chương 95: Đoạn mỹ nhân ngủ say!
96
Chương 96: Đợi cậu tan học
97
Chương 97: Hoa khôi biến mất
98
Chương 98: Hòn Đảo Không Người
99
Chương 99: Học sinh cấp ba vĩ đại
100
Chương 100: Đại Kết Cục
101
Chương 101: Kết thúc thật sự [Hoàn chính văn]
102
Chương 102: Kì thi tốt nghiệp + Lễ kỷ niệm thành lập trường
103
Chương 103: Nữ trang chỉ có vô số lần
104
Chương 104: Đánh dấu vĩnh viễn
105
Chương 105: Ngoại truyện mang thai (1)
106
Chương 106: Phiên ngoại mang thai (2)
107
Chương 107: Ngoại truyện mang thai (3)
108
Chương 108: Ngoại truyện mang thai (4)
109
Chương 109: Ngoại truyện kết hôn (1)
110
Chương 110: Ngoại truyện kết hôn (2)
111
Chương 111: Ngoại truyện kết hôn (3)