Chương 44: Tiểu Đoạn liều mạng với cậu

Đoạn Di rề rà bước vào phòng Thịnh Vân Trạch.

Hôm qua đến cậu còn chẳng hồi hộp, hôm nay lại cảm thấy mình như cô dâu mới về nhà chồng, hai chân cứ chôn chặt lấy nhau.

Ngồi vào chỗ, ánh mắt cậu đảo xung quanh, vô tình nhìn thấy phòng tắm đối diện phòng ngủ, trong nháy mắt như bị sét đánh.

Trời đất ơi?!

Trời đất ơi?! Trời đất ơi?!

Tại sao mình lại nhìn thấy được bên trong phòng tắm?

Bởi vì tối hôm qua Đoạn Di đã làm một chuyện cực kỳ đại nghịch bất đạo trong phòng tắm nên hôm nay trở về nơi gây án trong lòng có chút sợ hãi, vốn chỉ định liếc mắt nhìn một cái, nào ngờ lại phát hiện ra một bí mật động trời.

Động trời đến mức hóa đá.

Phòng tắm trong phòng ngủ chính của Thịnh Vân Trạch, mẹ kiếp, là kính hai chiều sao?!

Nói cách khác, tối qua lúc cậu ở bên trong… làm chuyện đó, Thịnh Vân Trạch đều nhìn thấy hết?

Cổ Đoạn Di đỏ bừng lên tận mang tai, cả mặt nóng như lửa đốt, đỉnh đầu bốc khói nghi ngút, đầu óc quá tải, trực tiếp tắt ngúm.

Thịnh Vân Trạch bưng nước trở vào phòng, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.

Rồi thuận theo ánh mắt của Đoạn Di nhìn về phía kính phòng tắm, trong lòng đã rõ mười mươi.

Kỹ năng diễn xuất của Đoạn Di thật sự không cao siêu gì, nhưng Thịnh Vân Trạch cũng không vạch trần cậu.

Hắn định sẽ giữ bí mật này để uy hiếp Đoạn Di, lần sau có thể dùng để kiếm chác chút lợi ích.

Nghĩ lại, bây giờ Đoạn Di đã là bạn trai của hắn rồi.

Kiếm chút lợi ích từ bạn trai thì có sao? Lại chẳng phạm pháp.

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Thịnh Vân Trạch vẫn chưa thích ứng được với thân phận “bạn trai” này, có hơi căng thẳng.

Dù sao cũng là lần đầu tiên yêu đương, kinh nghiệm thực chiến bằng không, hoa khôi trường như hắn cũng không tránh khỏi có lúc lúng túng.

Nước nóng đây.

Đoạn Di run rẩy nhận lấy cốc nước, uống một ngụm, cơ thể dần ấm áp trở lại, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.

Thịnh Vân Trạch không hỏi, cậu cũng sẽ không nói.

Đoạn Di đặt củ khoai lang nướng đã nguội lên bàn, quay đầu lại thì nhìn thấy vết thương ở khóe miệng Thịnh Vân Trạch.

Lúc ở ngoài đường, ánh đèn lờ mờ, Đoạn Di không nhìn rõ mặt Thịnh Vân Trạch.

Cộng thêm lúc đó tình huống căng thẳng, tuyết rơi dày đặc, tầm nhìn chỉ khoảng hai mét, Đoạn Di có thể phân biệt được cỏ với cây đã là tốt lắm rồi.

Lúc đó đầu óc cậu chỉ toàn là hình bóng Thịnh Vân Trạch.

Mặt cậu bị sao vậy? – Đoạn Di vội vàng đứng dậy, đưa tay chạm nhẹ vào khóe miệng Thịnh Vân Trạch.

Cú đấm của Nam Dã khá mạnh, khiến khóe miệng Thịnh Vân Trạch rách một mảng đến giờ vẫn chưa lành hẳn, còn hơi tím bầm.

Vẻ mặt Đoạn Di đầy kinh ngạc, rồi dần chuyển sang tức giận.

Thịnh Vân Trạch còn tưởng cậu sẽ nói mấy lời quan tâm, ai ngờ Đoạn Di lại nổi giận:

Mẹ kiếp! Tên khốn nào đánh cậu thế, không muốn cho cậu dựa vào nhan sắc kiếm cơm à! Nam thần số một trường Nhị Trung chúng ta mà cũng có ngày bị kẻ khác bắt nạt sao?!

Mình không dựa vào nhan sắc kiếm cơm. – Thịnh Vân Trạch đen mặt: – Còn Nam thần số một trường Nhị Trung là cái quỷ gì?

Hoa khôi trường thì thôi, Thịnh Vân Trạch nhịn nhịn cũng được, Nam thần số một là cái danh hiệu mới nổi nào đây?

Học sinh Nhị Trung rảnh rỗi quá hay sao mà suốt ngày nghĩ ra đủ thứ biệt danh kỳ quái cho hắn vậy?

Đoạn Di lý sự:

Miệng mọc trên mặt, cậu không dựa vào mặt thì dựa vào cái gì. Lại gần chút để tớ xem nào, ngoài mặt ra còn chỗ nào bị thương nữa không?

Vẻ mặt lo lắng của cậu khiến Thịnh Vân Trạch rất hưởng thụ.

Thậm chí hắn có thể chấp nhận cả danh hiệu “Nam thần số một trường Nhị Trung” kỳ cục kia.

Đoạn Di dè dặt hỏi:

Đau không?

Thịnh Vân Trạch: …

Hít… – Hắn mặt không cảm xúc hít một ngụm khí lạnh.

Đoạn Di: …

Thịnh Vân Trạch vẫn giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc:

Đau.

Đoạn Di cạn lời:

May là không nghiêm trọng.

Không nghiêm trọng sao? – Thịnh Vân Trạch hỏi ngược lại.

Đoạn Di:

Nghiêm trọng à?

Thịnh Vân Trạch đột nhiên ngẩng cằm, ý bảo Đoạn Di nhìn vết thương trầy da nhỏ xíu của mình.

Thực ra nó thật sự không nghiêm trọng, lát nữa là gần như khỏi hẳn rồi.

Nhưng hắn khăng khăng cần phải khâu vá lại.

Nam Dã đánh. – Thịnh Vân Trạch héo mách.

Đoạn Di sững sờ:

Hắn ta đánh à? Hắn ta rảnh rỗi sinh nông nỗi gì mà lại đi gây sự với cậu?

Thịnh Vân Trạch mỉa mai:

Hắn ta cảm thấy tôi là kẻ thứ ba xen vào cuộc tình của hai người, từ nay về sau hắn ta không còn là bến đỗ bình yên của cậu nữa.

Đoạn Di ngượng ngùng:

Tớ với hắn chia tay lâu rồi. – Rồi cậu hỏi: – Mà cậu học được cái lời thoại sến súa đó ở đâu ra vậy?

Thịnh Vân Trạch:

Không phải còn vương vấn tình cũ sao?

Đoạn Di: = O =!

Nói linh tinh cái gì đấy, tớ với hắn có gì mà vương vấn. Nhớ kỹ cho tớ, đàn ông tốt không bao giờ lôi chuyện cũ ra nói!

Thịnh Vân Trạch khoái chí:

Là sao, đó là mối tình đầu của cậu, cậu sẽ không nhớ mãi không quên chứ?

Đoạn Di:

Yêu đương thời cấp hai thì tính là gì! Tớ với hắn cái gì cũng chưa từng làm!

Thịnh Vân Trạch thần bí nói:

Thật sao, để mình kiểm tra xem.

Đoạn Di còn chưa kịp phản ứng lại xem “kiểm tra” là kiểm tra cái gì, thì đã bị Thịnh Vân Trạch đè lên giường.

Sau khi xác nhận mối quan hệ lại có hành động mờ ám như thế này thật sự rất nguy hiểm, Đoạn Di run bắn cả người, vung tay múa chân giãy giụa:

Khoan đã khoan đã khoan đã! Hay là chúng ta bắt đầu từ việc nắm tay trước đi!

Thịnh Vân Trạch khó hiểu:

Cậu nghĩ gì vậy? Mình chỉ định kiểm tra xem cậu có béo lên không thôi.

Đoạn Di: … Chó!

Bị bẽ mặt rồi!

Thịnh Vân Trạch “bừng tỉnh đại ngộ”, khinh bỉ nói:

Dê xồm.

Đoạn Di đẩy hắn ra, nghiến răng nghiến lợi:

Tớ không có…

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ đầy tuyết:

Tớ phải về nhà rồi.

Thịnh Vân Trạch lộ ra vẻ mặt không nỡ, nhưng vẫn cố kìm nén:

Ở lại một đêm cũng không được sao?

Không được. – Đoạn Di kiên quyết không nhượng bộ, hiện tại ở lại phòng Thịnh Vân Trạch rất nguy hiểm, lỡ như xảy ra án mạng thì sao.

Nhẩm tính thời gian, kỳ mẫn cảm tiếp theo của cậu ấy cũng sắp đến rồi.

Nghĩ đến ngày mai phải đi học, Đoạn Di lại đau đầu.

Tưởng Vọng Thư thì không sao, từ nhỏ đến lớn cậu ấy luôn chiều theo cậu, cho dù Đoạn Di có làm ra chuyện gì kinh thiên động địa như khỏa thân chạy ngoài đường, thì sau khi tiêu hóa xong, Tưởng Vọng Thư vẫn sẽ ủng hộ cậu vô điều kiện.

Chỉ là Hách San San với Phương Vân thì hơi phiền phức.

Còn cả Nam Dã nữa, cứ nghĩ đến hắn là Đoạn Di càng thêm đau đầu, sớm biết hắn ta có tính khí như vậy, thì năm đó có chết cậu cũng không đồng ý yêu đương, rốt cuộc lúc ấy tại sao cậu lại đồng ý lời tỏ tình của Nam Dã vậy chứ?

Nhưng quan trọng nhất vẫn là Giản Kiều…

Hôm nay cô ấy cũng nghe thấy lời tỏ tình của Thịnh Vân Trạch rồi.

Trong lòng Đoạn Di tràn ngập cảm giác khó tả, cảm thấy mình thật sự có lỗi với cô ấy.

Trong thế giới song song, Đoạn Di và Thịnh Vân Trạch có mối quan hệ chính đáng hợp pháp, nhưng ở thế giới thực, mọi chuyện đều chưa chắc chắn.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Đoạn Di: Nếu như không có cậu xen vào, liệu Thịnh Vân Trạch có đến với Giản Kiều không?

Sẽ không. – Thịnh Vân Trạch đột nhiên lên tiếng.

Đoạn Di giật bắn mình:

Cái gì sẽ không?

Thịnh Vân Trạch khinh thường:

Trong đầu cậu chứa cái gì vậy hả?

Đoạn Di:

Sao cậu biết trong đầu tớ chứa cái gì!

Thịnh Vân Trạch:

Cần phải biết sao? Cậu nghĩ gì đều viết hết lên mặt rồi đấy. – Hắn cảnh cáo Đoạn Di: – Tốt nhất cậu đừng làm ra mấy chuyện ngu ngốc tự cảm động bản thân như cảm thấy áy náy với Giản Kiều rồi chia tay với mình, nếu cậu dám làm vậy thì cậu chết chắc.

Tớ sẽ không đâu. – Đoạn Di chột dạ phản bác.

Tốt nhất là vậy. – Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nói: – Tớ không thích Giản Kiều, cho dù có cậu hay không thì tớ cũng sẽ không thích cô ta.

Đoạn Di tò mò:

Tại sao?

Giản Kiều tốt bụng, tính cách hòa đồng, lại còn xinh đẹp, ưu tú như vậy.

Nửa số Alpha trường Nhị Trung đều thầm thương trộm nhớ cô ấy, thậm chí bao gồm cả cậu, khi đó còn là Alpha.

Ngưỡng mộ Giản Kiều, giống như đang thưởng thức một bức tranh tuyệt đẹp vậy.

Đoạn Di nói:

Cô ấy thông minh như vậy.

Thịnh Vân Trạch:

Không có tại sao cả. – Nghĩ ngợi một lúc, hắn độc mồm độc miệng nói: – Tớ thích nuôi heo.

Đoạn Di: = O =!

Đừng tưởng cậu nói bóng gió mắng tớ béo là tớ không nghe ra đấy nhé! – Dứt lời đầy khí thế, cậu lại không nhịn được có chút hưng phấn hỏi: – Vậy cậu thích tớ ở điểm gì thế?

Thế là đã tỏ tình với cậu rồi…

Đến giờ phút này Đoạn Di vẫn còn cảm thấy lâng lâng như bay trên mây.

Mặc dù cậu chưa bao giờ tự ti, từ nhỏ đến lớn luôn tự nhận mình là kỳ tài, nếu là nhân vật trong tiểu thuyết thì chắc chắn là kiểu nhân vật chính giành chiến thắng trong cuộc sống, vừa vào game đã max level, được trời ban cho năng lực phi thường.

Nhưng nhìn Thịnh Vân Trạch lại giống như một người không màng danh lợi – cũng có thể nói là một anh chàng đẹp trai lạnh lùng, xa cách, thoạt nhìn không giống kiểu người vì tình yêu mà hạ phàm.

Tại sao hắn lại thích cậu?

Trước ngày hôm qua, Đoạn Di chỉ dám mơ hồ phỏng đoán có lẽ Thịnh Vân Trạch có chút ý tứ với mình.

Không biết. – Thịnh Vân Trạch nằm vật xuống giường, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Thực ra hắn muốn ôm Đoạn Di vào lòng mà “trừng phạt” một phen, vừa nãy phải tốn bao nhiêu công sức để kiềm chế bản thân đấy.

Trước kia lấy cớ không danh không phận, có làm quá trớn cũng không sợ Đoạn Di nói gì, giờ đã mang danh bạn trai rồi, hắn sợ làm quá trớn sẽ khiến Đoạn Di đòi chia tay.

Thật phiền phức.

Nhưng mà phiền phức thì phiền phức, nhưng cũng thật ngọt ngào.

Nỗi phiền muộn tuổi thanh xuân luôn là thứ giày vò người ta nhất.

Đoạn Di không phục:

Sao lại không biết, chẳng lẽ tớ không có một chút ưu điểm nào khiến cậu say đắm sao?

Thịnh Vân Trạch:

Không biết chính là không biết, sao cậu lắm lời thế, thích cậu cũng giống như mỗi ngày đều phải ăn cơm vậy, hiểu chưa?

Đoạn Di không hiểu lắm, nhưng lại không muốn bị Thịnh Vân Trạch cười nhạo chỉ số thông minh thấp kém, bèn ra vẻ đã hiểu, nghiêm túc gật đầu:

Thì ra là vậy…

Thịnh Vân Trạch: Rõ ràng là không hiểu gì cả.

Hắn độc mồm nói:

Nhưng mà cậu là hai bát cơm.

Lần này Đoạn Di hiểu rồi:

Khốn kiếp! Cậu lại nói tớ béo!

Khoảng chín giờ tối, Đoạn Di đứng dậy ra về. Cậu vẫn nhớ Thịnh Vân Trạch từng nói, sau khi trở thành bạn trai của hắn, cậu có thể sao chép bài tập của hắn vô điều kiện.

Mặc dù lúc đó đầu óc nóng lên cậu đã từ chối không sao chép bài tập của hắn, hắn cũng đồng ý rồi.

Nhưng bình tĩnh lại suy nghĩ kỹ, không được, yêu đương thì phải yêu đương, bài tập cũng nhất định phải sao chép!

Nghỉ hai ngày cuối tuần, mười hai tờ bài tập, bốn quyển sách bài tập cậu chưa động bút viết một chữ nào, ngày mai lão Phan nhất định sẽ gọi cậu lên văn phòng để nói chuyện một cách tha thiết.

Để tránh bi kịch xảy ra, trước khi đi Đoạn Di đã “cướp” hết toàn bộ bài tập đã làm xong của bạn trai.

Lúc phát hiện Thịnh Vân Trạch đã viết xong hết tất cả, cậu không khỏi kinh ngạc, rõ ràng mấy ngày nay hắn cũng chơi game mà, hắn làm bài tập lúc nào vậy?

Chẳng lẽ đây là sự khác biệt giữa học giỏi và học dốt sao?!

Đoạn Di hài lòng ôm bài tập đi ra cửa, Thịnh Vân Trạch trong lòng không nỡ để cậu đi, nhưng giữ cậu ở lại lại giống như đang mời gọi cậu lên giường, không còn tấm bình phong là tình bạn thuần khiết che chắn, hai người chỉ đành phải tạm biệt nhau ở dưới lầu.

Nhưng Đoạn Di chỉ vẫy tay chào tạm biệt rồi bỏ đi, trong mắt chỉ có bài tập.

Thịnh Vân Trạch khó chịu, nghĩ thầm: Chẳng lẽ cậu ấy đồng ý yêu đương với mình chỉ vì muốn sao chép bài tập của mình thôi sao?

Đoạn Di vừa đi được một bước, Thịnh Vân Trạch đột nhiên đuổi theo:

Để mình đưa cậu về.

Đoạn Di ngượng ngùng:

Tuyết rơi lớn như vậy, hay là thôi đi…

Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nói:

Đừng giả vờ nữa. Chẳng phải cậu cũng muốn thế sao?

Đoạn Di: …

Ừm, muốn.

Thịnh Vân Trạch:

Ô ở đâu?

Ô của Đoạn Di đang cầm trên tay, không hiểu sao đầu óc cậu lại nóng lên, buột miệng nói:

Hỏng rồi.

Thịnh Vân Trạch:

Vừa nãy còn tốt mà.

Mặt Đoạn Di hơi đỏ:

Đã biết rồi thì cứ giả vờ như không có gì xảy ra có được không!

Thịnh Vân Trạch khựng lại, “Ờ” một tiếng, hiếm khi bị cứng họng, hắn hơi mất tự nhiên bung ô của mình ra.

Chiếc ô không lớn, cũng không nhỏ, hai thiếu niên mười bảy tuổi chen chúc dưới một chiếc ô, không gian chật chội.

Đoạn Di âm thầm dựa vào vai Thịnh Vân Trạch, tìm chuyện để nói:

Mùi hương tin tức tố của cậu cũng là mùi tuyết à?

Thịnh Vân Trạch cảm thấy làn da tiếp xúc với nhau nóng bỏng lạ thường, rõ ràng cả hai đều mặc ba lớp quần áo trở lên, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được dòng máu đang cuộn trào dưới da thịt Đoạn Di.

Hắn lơ đãng đáp:

Ừm.

Thật ra so với mùi tuyết vẫn có chút khác biệt rất nhỏ.

Mùi hương tin tức tố của Thịnh Vân Trạch dễ ngửi hơn một chút, không biết là có pha thêm hương thơm gì đó.

Đoạn Di lại tiến sát vào một chút, Thịnh Vân Trạch cảm thấy bàn tay buông thõng bên hông bắt đầu ngứa ngáy.

Trong đầu hắn đấu tranh tư tưởng kịch liệt: Hay là mình ôm cậu ấy đi?

Rồi lại nghĩ: Nhỡ đâu cậu ấy không muốn thì sao?

Suy nghĩ một lúc, Thịnh Vân Trạch thản nhiên đưa ra quyết định: Vẫn nên ôm cậu ấy đi, nếu cậu ấy không muốn thì cứ ép cậu ấy phải bằng lòng.

Nhưng Thịnh Vân Trạch còn chưa kịp hành động, Đoạn Di đã tự mình nhào vào lòng hắn.

Mu bàn tay cậu khẽ chạm vào Thịnh Vân Trạch, tạo ra một dòng điện nhỏ xíu, tê dại lan ra khắp người Thịnh Vân Trạch.

Hắn có cảm giác tất cả tế bào trong cơ thể đều đang gõ trống khua chiêng, hội tụ về mu bàn tay để mở concert, cuồn cuộn dâng trào như muốn phá vỡ cơ thể hắn mà tuôn ra ngoài.

Ngón út của Đoạn Di khẽ câu lấy tay hắn, thăm dò cọ xát một chút, rồi lại rụt về.

Thịnh Vân Trạch thản nhiên nhìn thẳng về phía trước, sau đó chậm rãi nhưng đầy kiên định nắm lấy tay Đoạn Di.

Quả nhiên là nóng thật.

Những ngón tay thon dài, bàn tay cũng không lớn, hình như chỉ cần một tay là hắn có thể nắm hết.

Đoạn Di loạng choạng suýt ngã, vành tai đỏ ửng.

Thịnh Vân Trạch không cho cậu cơ hội từ chối, bá đạo tách những ngón tay của Đoạn Di ra, sau đó mười ngón tay đan vào nhau.

Trên đường không một bóng người, chỉ có tuyết rơi dày đặc.

Không ai phát hiện ra tình yêu chớm nở của đôi thiếu niên trong góc phố.

Hậu quả chính là Đoạn Di lăn lộn trên giường cả đêm không ngủ được.

Aaaaaaaaaaaa!!! – Cậu ôm chăn lăn qua lăn lại, may mà mẹ Đoạn đang ở bệnh viện, nếu không chắc chắn bà sẽ gõ cửa phòng cậu, bắt cậu im lặng.

Đoạn Di thò đầu ra khỏi chăn, nhìn chằm chằm vào xấp bài tập trên bàn, rồi lật người xuống giường.

Sao chép bài tập trước đã.

Kết quả vừa nhìn thấy xấp bài tập lại nghĩ đến chúng là của Thịnh Vân Trạch, suy nghĩ lại bay bổng đến chuyện Thịnh Vân Trạch giờ đã là bạn trai của mình, rồi lại lăn lên giường lăn lộn tiếp.

Cái giường bị cậu lăn lộn đến mức nhăn nhúm, Đoạn Di cầm lấy điện thoại, vừa mở máy, vô số tin nhắn hiện lên màn hình.

Đứng đầu là tin nhắn của Thịnh Vân Trạch, Đoạn Di vẫn để ghi chú cho hắn là “người nào đó”.

Cậu âm thầm suy nghĩ một lúc, rồi đổi “người nào đó” thành “bạn trai”.

Lại cảm thấy hơi lộ liễu, nhỡ đâu bị lão Phan tịch thu điện thoại, kiểm tra một cái là biết ngay là Thịnh Vân Trạch – hay là đổi một cái để qua đêm đã.

Đoạn Di thầm nghĩ, sáng mai mình sẽ đổi lại sau.

Cậu tiếp tục lướt xuống, nhóm lớp 12/1 im hơi lặng tiếng, tin nhắn mới nhất là của thầy chủ nhiệm thông báo bài tập về nhà, đăng từ hai ngày trước.

Phía dưới có một nhóm chat tên là “Có phúc cùng hưởng, có nạn thì out nhóm”, đây mới thực sự là nhóm chat của học sinh lớp 12A – không có giáo viên chủ nhiệm và giáo viên bộ môn.

Nhóm chat vô cùng sôi nổi, Tưởng Vọng Thư đang upload bài tập theo yêu cầu của mọi người.

Có thể thấy rõ ràng mấy ngày nay chẳng có ai làm bài tập, Tưởng Vọng Thư upload một câu trả lời đúng là phía dưới lại hiện lên một loạt “người mẹ anh hùng”, “tâm phục khẩu phục”, “cứu khổ cứu nạn”, “Vọng Thư đại hiệp”…

Đoạn Di ló đầu chat.

Đoạn tình tuyệt ái Hồng Thế Hiền: Câu cuối cùng của bài số hai cậu làm sai rồi đấy?

Nguyên khí thiếu nữ Lâm Phẩm Như (đây là Tưởng Vọng Thư): Bài nào?

Cả nhóm nhìn thấy Đoạn Di xuất hiện liền sôi nổi hẳn lên.

Icon bay đầy màn hình, toàn bộ đều là icon người trung niên và người già, photoshop thành đủ loại biểu cảm fail của Đoạn Di trong ngày hội thao.

Đoạn Di: … Mẹ kiếp!

“Bạn gái” của bố mày còn đang trong nhóm đấy, có thể đổi sang ảnh đẹp trai hơn chút được không hả!

Còn cái ảnh lỗ mũi chĩa thẳng lên trời là chụp kiểu gì thế kia???

Nhiều lần từ chối Ngô Ngạn Tổ (đây là Phương Vân): Sai thật, lớp trưởng đỉnh quá, chị em spam bình luận “xuất sắc” cho tôi.

Lưu Đức Hoa rẽ ngôi giữa (đây là cậu bạn đầu đinh): Tao chép xong hết rồi, may mà có cao nhân chỉ điểm, cảm ơn lớp trưởng! [icon: triệu lời chúc phúc gửi đến bạn, vạn sự may mắn theo sau bạn]

Cầu xin tha thứ game thủ cấp bậc max (đây là Phương trượng): A Di Đà Phật, lớp trưởng, cậu nghỉ lễ đi khai quang cho bộ não à?

Đoạn Di không biết làm bài tập là chuyện bình thường.

Đoạn Di biết làm bài tập cũng là chuyện bình thường.

Nhưng Đoạn Di làm được bài mà mọi người đều không làm được thì không bình thường!

Đoạn Di tự mãn nhìn bài tập của Thịnh Vân Trạch, cảm giác ra oai như kiểu cáo mượn oai hùm vậy.

Đang định lên tiếng chat gì đó, thì Thịnh Vân Trạch xuất hiện.

Giải thưởng thành tựu nuôi heo trọn đời:.

Là thật sự chỉ gửi một dấu chấm.

Status của Đoạn Di là: Anh đẹp trai nổi tiếng trong vùng.

Thịnh Vân Trạch vừa đổi status thành: Bạn trai của anh đẹp trai nổi tiếng trong vùng.

Tin nhắn trong nhóm “có nạn thì out nhóm” hiện lên ầm ầm, tin nhắn của Thịnh Vân Trạch nhanh chóng bị chìm nghỉm giữa biển thông báo 99+.

Sau khi lướt hết tin nhắn, mọi người mới phản ứng lại: Vừa nãy đại ca có xuất hiện đúng không?

Cầu xin tha thứ game thủ cấp bậc max: Tao vl, cái nhóm này đúng là được khai quang rồi!

Cả nhóm nhiệt liệt chào đón Thịnh đại ca ghé thăm, hơn hai mươi con người thi nhau spam icon, làm người khác hoa cả mắt.

Đoạn Di click vào khung chat của Thịnh Vân Trạch, nhìn thấy tên hiển thị của hắn, liền tức giận gửi một tràng icon “nắm chặt tay.jpg”.

Đoạn tình tuyệt ái Hồng Thế Hiền: Có phải cậu đang ám chỉ tớ không hả? [tức giận]

Đoạn tình tuyệt ái Hồng Thế Hiền: [ảnh chụp màn hình tên hiển thị]

Giải thưởng thành tựu nuôi heo trọn đời: Đổi tên hiển thị đi, tớ không thích.

Giải thưởng thành tựu nuôi heo trọn đời: Cậu và Tưởng Vọng Thư là tên cặp đôi à?

Đoạn Di: …

Cậu chột dạ trong nháy mắt.

Cái tên này là Tưởng Vọng Thư đổi đấy, chẳng liên quan gì đến cậu.

Tên hiển thị của Nam Dã còn bị Tưởng Vọng Thư ép đổi thành: Diệt thế tà tôn Jennifer cơ.

Chính là tên tiếng Anh của Ngải Ly đó.

Đoạn tình tuyệt ái Hồng Thế Hiền: Đổi thành gì bây giờ?

Thịnh Vân Trạch chậm rãi trả lời: Heo con ở nhà.

Đoạn Di: …

Một giây sau, tên hiển thị của Đoạn Di đã được đổi thành: Tiểu Đoạn liều mạng với ngươi!

Ngay sau đó, tên hiển thị của Thịnh Vân Trạch cũng thay đổi: Tiểu Thịnh cảm thấy không ổn.

Chapter
1 Chương 1: A thành O
2 Chương 2: Cái chết ABC
3 Chương 3: Người yêu cũ
4 Chương 4: Hiểu nhầm rồi!
5 Chương 5: Quần lót hình gấu
6 Chương 6: Ảnh Cưới
7 Chương 7: Thái tử gia khu Đông
8 Chương 8: Nắm tay
9 Chương 9: “Phiền chết đi được.”
10 Chương 10: Ghen
11 Chương 11: Thích hắn?
12 Chương 12: “Người nào đó”
13 Chương 13: Ghen
14 Chương 14: Kêu không tệ
15 Chương 15: Tỏ tình
16 Chương 16: Chồng
17 Chương 17: Hương sữa
18 Chương 18: Chụt
19 Chương 19: Cơn sốt nhẹ
20 Chương 20: Lửa ghen
21 Chương 21: Vị chua
22 Chương 22: Rung động
23 Chương 23: Tình địch đâu đâu
24 Chương 24: Khoe khoang*
25 Chương 25: Bế công chúa
26 Chương 26: Anh rai
27 Chương 27: “Thích anh”
28 Chương 28: Sự chiếm hữu
29 Chương 29: Không thể nào?
30 Chương 30: Ánh Trăng Sáng
31 Chương 31: Muốn gặp cậu
32 Chương 32: Bá Vương Ngạnh Thượng Cung
33 Chương 33
34 Chương 34: Phải
35 Chương 35: Đi siêu thị
36 Chương 36: Đánh dấu
37 Chương 37: Hội chứng kì mẫn cảm
38 Chương 38: Người ấy thì sao?
39 Chương 39: Công khai khoe mẽ
40 Chương 40: Heo con bé nhỏ Đoạn Di
41 Chương 41: Người đó, người đó!
42 Chương 42: Lời tỏ tình
43 Chương 43: Bạn rai
44 Chương 44: Tiểu Đoạn liều mạng với cậu
45 Chương 45: Bài Phát Biểu Dưới Cờ
46 Chương 46: Dính lấy tớ!
47 Chương 47: Mối tình đầu của hoa khôi
48 Chương 48: Hẹn hò
49 Chương 49: Nụ hôn
50 Chương 50: Lãng mạn chút coi!
51 Chương 51: Cặp sinh đôi
52 Chương 52: Tin tức tố Omega
53 Chương 53: Lần Phát Tình Thứ Hai
54 Chương 54: Hoa khôi đánh nhau
55 Chương 55: Gọi Chồng Ơi
56 Chương 56: Đang Hẹn Hò
57 Chương 57: Thẳng Thắn
58 Chương 58: Tình địch
59 Chương 59: Hoa khôi “hot” ở quán bar
60 Chương 60: Tớ chỉ cọ xíu thôi…
61 Chương 61: Chồng ơi! Chồng ơi! Chồng ơi! Chồng ơi! Chồng ơi!
62 Chương 62: Không phục
63 Chương 63: Thiếu niên khinh cuồng
64 Chương 64: Tay không bắt “truyện ếch”*!
65 Chương 65: Hẹn hò
66 Chương 66: Nhật ký những chuyện blah blah của hotboy trường
67 Chương 67: Đáng yêu
68 Chương 68: Vụng trộm
69 Chương 69: Tình sử năm xưa
70 Chương 70: Khoe khoang
71 Chương 71: Tu la tràng (Phần 1)
72 Chương 72: Tu La Tràng (Phần 2)
73 Chương 73: Bảo bối đến rồi!
74 Chương 74: Ba ba!
75 Chương 75: Nguy cơ lớn của hoa khôi!
76 Chương 76: Cuộc sống thường ngày bận rộn của học sinh cấp ba khi có con nhỏ
77 Chương 77: Sờ thử xem
78 Chương 78: Sinh hoạt nuôi con thường ngày
79 Chương 79: Uống nhiều nước ấm
80 Chương 80: Mang thai???
81 Chương 81: Chào chị dâu, chào chị dâu!
82 Chương 82: Xuyên không?
83 Chương 83: Lại say nữa rồi
84 Chương 84: Mang thai??
85 Chương 85: Sinh hoạt chăm con thường ngày của học sinh cấp 3
86 Chương 86: Người đẹp say ngủ
87 Chương 87: Một phần sự thật
88 Chương 88: Ký ức chân thực
89 Chương 89: Tat
90 Chương 90: Wao! Wao! Wao! Wao
91 Chương 91: Công khai tình yêu
92 Chương 92: Mình tiêu đời rồi!
93 Chương 93: Khoe khoang tình cảm
94 Chương 94: Kiểm điểm dưới cờ
95 Chương 95: Đoạn mỹ nhân ngủ say!
96 Chương 96: Đợi cậu tan học
97 Chương 97: Hoa khôi biến mất
98 Chương 98: Hòn Đảo Không Người
99 Chương 99: Học sinh cấp ba vĩ đại
100 Chương 100: Đại Kết Cục
101 Chương 101: Kết thúc thật sự [Hoàn chính văn]
102 Chương 102: Kì thi tốt nghiệp + Lễ kỷ niệm thành lập trường
103 Chương 103: Nữ trang chỉ có vô số lần
104 Chương 104: Đánh dấu vĩnh viễn
105 Chương 105: Ngoại truyện mang thai (1)
106 Chương 106: Phiên ngoại mang thai (2)
107 Chương 107: Ngoại truyện mang thai (3)
108 Chương 108: Ngoại truyện mang thai (4)
109 Chương 109: Ngoại truyện kết hôn (1)
110 Chương 110: Ngoại truyện kết hôn (2)
111 Chương 111: Ngoại truyện kết hôn (3)
Chapter

Updated 111 Episodes

1
Chương 1: A thành O
2
Chương 2: Cái chết ABC
3
Chương 3: Người yêu cũ
4
Chương 4: Hiểu nhầm rồi!
5
Chương 5: Quần lót hình gấu
6
Chương 6: Ảnh Cưới
7
Chương 7: Thái tử gia khu Đông
8
Chương 8: Nắm tay
9
Chương 9: “Phiền chết đi được.”
10
Chương 10: Ghen
11
Chương 11: Thích hắn?
12
Chương 12: “Người nào đó”
13
Chương 13: Ghen
14
Chương 14: Kêu không tệ
15
Chương 15: Tỏ tình
16
Chương 16: Chồng
17
Chương 17: Hương sữa
18
Chương 18: Chụt
19
Chương 19: Cơn sốt nhẹ
20
Chương 20: Lửa ghen
21
Chương 21: Vị chua
22
Chương 22: Rung động
23
Chương 23: Tình địch đâu đâu
24
Chương 24: Khoe khoang*
25
Chương 25: Bế công chúa
26
Chương 26: Anh rai
27
Chương 27: “Thích anh”
28
Chương 28: Sự chiếm hữu
29
Chương 29: Không thể nào?
30
Chương 30: Ánh Trăng Sáng
31
Chương 31: Muốn gặp cậu
32
Chương 32: Bá Vương Ngạnh Thượng Cung
33
Chương 33
34
Chương 34: Phải
35
Chương 35: Đi siêu thị
36
Chương 36: Đánh dấu
37
Chương 37: Hội chứng kì mẫn cảm
38
Chương 38: Người ấy thì sao?
39
Chương 39: Công khai khoe mẽ
40
Chương 40: Heo con bé nhỏ Đoạn Di
41
Chương 41: Người đó, người đó!
42
Chương 42: Lời tỏ tình
43
Chương 43: Bạn rai
44
Chương 44: Tiểu Đoạn liều mạng với cậu
45
Chương 45: Bài Phát Biểu Dưới Cờ
46
Chương 46: Dính lấy tớ!
47
Chương 47: Mối tình đầu của hoa khôi
48
Chương 48: Hẹn hò
49
Chương 49: Nụ hôn
50
Chương 50: Lãng mạn chút coi!
51
Chương 51: Cặp sinh đôi
52
Chương 52: Tin tức tố Omega
53
Chương 53: Lần Phát Tình Thứ Hai
54
Chương 54: Hoa khôi đánh nhau
55
Chương 55: Gọi Chồng Ơi
56
Chương 56: Đang Hẹn Hò
57
Chương 57: Thẳng Thắn
58
Chương 58: Tình địch
59
Chương 59: Hoa khôi “hot” ở quán bar
60
Chương 60: Tớ chỉ cọ xíu thôi…
61
Chương 61: Chồng ơi! Chồng ơi! Chồng ơi! Chồng ơi! Chồng ơi!
62
Chương 62: Không phục
63
Chương 63: Thiếu niên khinh cuồng
64
Chương 64: Tay không bắt “truyện ếch”*!
65
Chương 65: Hẹn hò
66
Chương 66: Nhật ký những chuyện blah blah của hotboy trường
67
Chương 67: Đáng yêu
68
Chương 68: Vụng trộm
69
Chương 69: Tình sử năm xưa
70
Chương 70: Khoe khoang
71
Chương 71: Tu la tràng (Phần 1)
72
Chương 72: Tu La Tràng (Phần 2)
73
Chương 73: Bảo bối đến rồi!
74
Chương 74: Ba ba!
75
Chương 75: Nguy cơ lớn của hoa khôi!
76
Chương 76: Cuộc sống thường ngày bận rộn của học sinh cấp ba khi có con nhỏ
77
Chương 77: Sờ thử xem
78
Chương 78: Sinh hoạt nuôi con thường ngày
79
Chương 79: Uống nhiều nước ấm
80
Chương 80: Mang thai???
81
Chương 81: Chào chị dâu, chào chị dâu!
82
Chương 82: Xuyên không?
83
Chương 83: Lại say nữa rồi
84
Chương 84: Mang thai??
85
Chương 85: Sinh hoạt chăm con thường ngày của học sinh cấp 3
86
Chương 86: Người đẹp say ngủ
87
Chương 87: Một phần sự thật
88
Chương 88: Ký ức chân thực
89
Chương 89: Tat
90
Chương 90: Wao! Wao! Wao! Wao
91
Chương 91: Công khai tình yêu
92
Chương 92: Mình tiêu đời rồi!
93
Chương 93: Khoe khoang tình cảm
94
Chương 94: Kiểm điểm dưới cờ
95
Chương 95: Đoạn mỹ nhân ngủ say!
96
Chương 96: Đợi cậu tan học
97
Chương 97: Hoa khôi biến mất
98
Chương 98: Hòn Đảo Không Người
99
Chương 99: Học sinh cấp ba vĩ đại
100
Chương 100: Đại Kết Cục
101
Chương 101: Kết thúc thật sự [Hoàn chính văn]
102
Chương 102: Kì thi tốt nghiệp + Lễ kỷ niệm thành lập trường
103
Chương 103: Nữ trang chỉ có vô số lần
104
Chương 104: Đánh dấu vĩnh viễn
105
Chương 105: Ngoại truyện mang thai (1)
106
Chương 106: Phiên ngoại mang thai (2)
107
Chương 107: Ngoại truyện mang thai (3)
108
Chương 108: Ngoại truyện mang thai (4)
109
Chương 109: Ngoại truyện kết hôn (1)
110
Chương 110: Ngoại truyện kết hôn (2)
111
Chương 111: Ngoại truyện kết hôn (3)