Chương 21: Vị chua

“Đoạn Di, cậu đỡ chưa?” Tưởng Vọng Thư rót nước nóng, đặt lên bàn Đoạn Di.

Cậu ta đạp lên bậc thang sắt của giường tầng, bám lấy thanh chắn, ân cần hỏi: “Cậu nằm liệt giường hai ngày rồi, vẫn chưa khỏe lên sao?”

Khỏe rồi.

Đoạn Di nhắm mắt, thầm trả lời trong lòng.

Tối qua đã khỏi rồi, pheromone của Thịnh Vân Trạch thật sự rất hiệu quả, quả nhiên là Alpha của cậu, độ phù hợp thật sự cao.

Chỉ là –– chỉ là cậu chưa nghĩ ra biểu cảm gì để dậy. Thuận tiện phải đối mặt với Thịnh Vân Trạch trong lớp như thế nào.

Đoạn Di thầm nghĩ: Thà rằng thiêu chết tôi đi cho xong!

Tưởng Vọng Thư tự nói: “Cậu với Thịnh Vân Trạch sao vậy?”

Đoạn Di bỗng mở to mắt, bật dậy từ trên giường: “Cậu ấy làm sao? Nhắc đến tớ à?”

“Không có, chỉ thấy hai ngày nay khí áp của cậu ấy thấp đến đáng sợ, thầy giáo cũng không dám gọi cậu ấy đứng dậy trả lời câu hỏi.”

Đoạn Di lẩm bẩm: “Giáo viên lúc nào chẳng không gọi cậu ấy trả lời câu hỏi…”

Cậu lại nằm vật xuống giường.

Thịnh Vân Trạch khí áp thấp, chẳng phải là đang tức giận sao?

Lý do cậu ấy tức giận, chẳng phải là vì mình sao?

Đoạn Di ôm gối trở mình, ruột gan đều xanh lét vì hối hận. Nhớ đến chuyện xảy ra ở phòng âm nhạc tối hôm đó, Đoạn Di hận không thể tự sát chuộc tội.

Xấu hổ là một chuyện, chủ yếu là quá mất mặt.

Tối hôm đó, sau khi Đoạn Di tỉnh táo lại, cả người đều ướt đẫm, nhất là chỗ đó, cậu còn dạng hai chân quỳ trong lòng Thịnh Vân Trạch, quần ướt đến mức không dám đứng dậy, sợ rằng sẽ dính vài đường trong suốt lấp lánh.

Đương nhiên đây còn chưa phải là điều khó xử nhất. Thịnh Vân Trạch không phải Liễu Hạ Huệ, cơ thể cũng không có vấn đề gì. Đoạn Di cứ thế ngồi trong lòng anh cọ xát lung tung, pheromone mùi sữa ngọt ngào gần như đã biến thành một màn sương mù nồng đậm bao bọc lấy hai người, hòa quyện cùng pheromone của Thịnh Vân Trạch mà không hề bài xích.

Thế nên! nam thần! đã có! phản ứng.

Đoạn Di nhớ lại tâm trạng lúc đó của mình, gần như muốn đào một cái hố chôn sống bản thân rồi để Thịnh Vân Trạch đóng nắp quan tài cho mình luôn cho rồi.

Cậu không đứng dậy cũng không ngồi xuống, đỏ mặt cứng đờ trong lòng Thịnh Vân Trạch, khiến đối phương chìm trong một vùng mềm mại, không dám nhúc nhích, nhưng cũng đã bị cậu làm cho rối tinh rối mù.

Phòng âm nhạc chưa bao giờ yên tĩnh như vậy. Đoạn Di nhắm mắt lại rụt cổ như rùa rụt đầu. Không nhìn thấy thì sẽ không làm sao, nắm chặt lấy vạt áo đồng phục của Thịnh Vân Trạch.

Chờ đến khi Đoạn Di không còn cảm nhận được độ cứng nữa, Thịnh Vân Trạch mới im lặng mặc áo khoác đồng phục cho cậu, chỉnh trang lại quần áo, hai người im lặng suốt quãng đường, đến tầng bốn thì đường ai nấy đi, mỗi người trở về ký túc xá của mình.

Tưởng Vọng Thư thấy cậu sắc mặt khó coi như vậy, lo lắng nói: “Hai người không có chuyện gì chứ, Thịnh Vân Trạch từ sau khi đưa cậu đến bệnh viện về mỗi ngày đều lạnh mặt, cứ như vợ theo người ta chạy mất. Rốt cuộc là cậu với cậu ấy làm sao vậy? Chẳng lẽ là cậu ngang nhiên cướp đoạt Giản Kiều sao? Không đúng, nam thần cũng không thích Giản Kiều, rốt cuộc là cậu làm cái gì…”

Đoạn Di uể oải nói: “Không làm gì cả.”

Chỉ là lúc phát tình nhất thời không kiềm chế được thái độ của mình, trêu chọc Thịnh Vân Trạch thôi.

Không đúng không đúng, Đoạn Di thầm nghĩ. Chuyện này đâu phải trêu chọc là có thể lấp liếm cho qua! Rõ ràng là cậu đã đè Thịnh Vân Trạch lên giường hôn kiểu Pháp đấy!

“A a a a a a a a a!!!” Đoạn Di vừa nhớ tới chuyện này, mặt đỏ bừng vì thẹn, kéo chăn trùm kín mít.

Tưởng Vọng Thư ngồi xuống giường cậu kéo chăn ra: “Cậu nói chuyện cho tử tế coi, kêu la cái gì?!”

Lúc này Đoạn Di đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình.

Trời ạ, vốn dĩ tưởng rằng bị Thịnh Vân Trạch phát hiện mình là Omega thì đã đủ thảm rồi, không ngờ còn thảm hơn!

Đoạn Di thật sự muốn bổ não mình ra xem bên trong chứa cái gì, cậu, cậu––

Làm sao cậu lại hôn cậu ấy cơ chứ!!! Chắc chắn bây giờ Thịnh Vân Trạch hận chết cậu rồi.

Đoạn Di uể oải, tỉnh táo lại một chút từ trong trạng thái bùng nổ vì xấu hổ, ôm gối ngồi khoanh chân đối mặt với Tưởng Vọng Thư, vùi nửa khuôn mặt vào trong gối.

Cậu ấy vốn đã ghét cậu rồi.

Sau này chỉ có thể càng ghét cậu hơn thôi.

“Này, Tưởng Vọng Thư, hỏi cậu chuyện này.” Đoạn Di đột nhiên ngẩng đầu.

Tưởng Vọng Thư bị ánh mắt của cậu nhìn đến mức da đầu tê dại: “Cậu đừng có dùng ánh mắt dâm đãng này nhìn tôi, tôi không giống nam thần đâu, trong lòng tôi đã có người trong mộng rồi.”

“Cút!” Đoạn Di trợn mắt: “Tớ hỏi cậu, nếu như có một Omega phát tình không cẩn thận hôn cậu, không phải kiểu hôn hít bình thường, là kiểu hôn lưỡi ấy, cậu nghĩ thế nào?”

Tưởng Vọng Thư giật bắn mình: “Còn có chuyện tốt như vậy nữa á?”

Đoạn Di: …

Cậu hung hăng đập Tưởng Vọng Thư một cái, Tưởng Vọng Thư vội vàng bày ra thái độ nghiêm túc: “Tiểu Đoạn cậu nói tiếp đi.”

Đoạn Di: “Liệu cậu có cảm thấy Omega đó rất đáng ghét, rất ghê tởm hay không? Sau này cũng không muốn gặp lại cô ta nữa?”

Tưởng Vọng Thư nhìn vẻ mặt đáng thương hề hề của Đoạn Di, thật sự rất muốn hỏi một câu: Omega cậu nói có phải chính là bản thân cậu không?

Nhưng nghĩ lại, Đoạn Di là Alpha, tự nhiên cậu ta dựng chuyện biến mình thành Omega làm gì chứ?

“Vậy thì phải xem Omega đó trông thế nào đã, nếu xinh đẹp thì dễ nói chuyện, tớ đừng nói ghét cô ấy, tớ còn theo đuổi cô ấy ấy chứ!”

Đoạn Di “chậc” một tiếng.

Tưởng Vọng Thư: “Cô ấy không xinh đẹp sao?”

Đoạn Di tự biên tự diễn: “Anh tuấn, đẹp trai khuynh quốc khuynh thành.”

Tưởng Vọng Thư: “Lại còn là nam Omega.”

Đoạn Di: “Để tớ nói rõ hơn cho cậu nghe! Tình hình bên trong có hơi phức tạp một chút, vạn nhất Alpha bị hôn–– ý tớ là, giả sử cậu là Alpha bị hôn đó, mà Omega hôn cậu trước đây lại có thù oán với cậu…”

Tưởng Vọng Thư khó hiểu: “Vậy tại sao cậu ấy lại hôn tớ?”

Đoạn Di: …

Tưởng Vọng Thư: “Hơn nữa nếu tớ là Alpha, tớ sẽ không chọn nam Omega đâu, tớ sẽ chọn nữ. Không phải tớ có ý khinh thường đàn ông đâu, mà là bản năng sẽ khiến tớ chọn phụ nữ.”

“Tại sao?” Đoạn Di sửng sốt.

Tưởng Vọng Thư: “Bởi vì phụ nữ mềm mại ôm rất thoải mái, đàn ông trước không ngực sau không mông, cậu thấy ôm thoải mái sao?”

Đoạn Di nhịn không được hỏi: “Vậy cậu thấy Thịnh Vân Trạch thích là nam Omega hay là nữ Omega?”

Tưởng Vọng Thư: “Làm sao tớ biết được, chẳng lẽ cậu không cảm thấy nam thần trông giống tiên nữ giáng trần sao.” Cậu ta che ngực, điệu bộ lả lướt nói: “Tiên nữ là sẽ không động lòng phàm, cũng sẽ không đi vệ sinh, càng không thể nào có sinh hoạt tình dục.”

Đoạn Di: “Cút! Đi mà ở chung với mấy nhân vật 2D của cậu ấy!”

Cậu do dự một chút, lại lên tiếng: “Vậy nếu như, Omega đó là tớ thì sao?”

Tưởng Vọng Thư nghiêm túc nhìn cậu, nghiêm túc vỗ vai cậu: “Chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng bản thân xuyên không từ thế giới song song trở về à? Đầu óc cậu bị tai nạn xe cộ đâm hỏng vẫn chưa khỏe lại ư? Tiểu Đoạn, tớ nói cậu vì sao phải tự biến bản thân thành Omega như vậy, nam thần sẽ không thích người thường chúng ta đâu, tỉnh lại đi.”

Lần này Đoạn Di thật sự không nhịn được mà đuổi Tưởng Vọng Thư cút.

Ngày thứ ba, Đoạn Di rốt cuộc cũng không kéo dài thêm được nữa, đành phải căng da đầu đến lớp học.

Bởi vì quá xấu hổ nên không dám nhìn về phía Thịnh Vân Trạch. Trước tiên nhìn thấy bàn học của mình: Sách bài tập như bông tuyết chất đầy bàn.

“Mẹ nó! Bao nhiêu bài tập vậy?” Trái tim đang u sầu của Đoạn Di lập tức bị hiện thực năm ba cấp ba đánh bại.

“Đây mới chỉ là một phần thôi! Lớp trưởng nói thứ Năm, thứ Sáu khai mạc Đại hội Thể thao, bài tập của hai ngày đó đều phải làm xong trong ngày hôm nay.” Hách San San nói: “Cậu vẫn nên mau chóng tìm ai mượn bài tập chép đi.”

Lớp học vẫn náo nhiệt như mọi ngày, xem ra Thịnh Vân Trạch chưa nói chuyện cậu là Omega ra ngoài.

Cậu thở phào nhẹ nhõm.

Kỳ thật nói ra cũng không sao, nhưng mà cậu sợ phiền phức. Phải đăng ký lại chứng minh nhân dân cùng với sửa đổi tất cả thông tin. Còn bị mẹ Đoạn gọi về nhà hỏi han đủ thứ! Nói không chừng còn kinh động đến ba cậu từ Bắc Kinh trở về. Chỉ cần tùy tiện nghĩ thôi Đoạn Di cũng thấy rối tinh rối mù rồi.

Hơn nữa bản thân cậu còn phải bịa ra một lý do hợp lý để giải thích tại sao mình lại từ Alpha biến thành Omega.

Chuyện thế giới song song cậu tuyệt đối không dám nói. Mẹ Đoạn nhất định sẽ cảm thấy cậu bị xe đâm đến nỗi mắc bệnh tâm thần mất rồi. Huống hồ chuyện này nói ra thì người bình thường có ai tin đâu?

Tưởng Vọng Thư không tin, Thịnh Vân Trạch trực tiếp coi cậu như tên biến thái tâm lý = =.

Cộng thêm… cậu đã bị Thịnh Vân Trạch đánh dấu rồi.

Dựa theo tính cách của mẹ Đoạn, bà ấy tuyệt đối sẽ làm ầm ĩ đến mức long trời lở đất, nhất định sẽ tìm ra kẻ nào đã đánh dấu Đoạn Di, sau đó dùng thủ đoạn cứng rắn, thậm chí là vô lý càn quấy yêu cầu Thịnh Vân Trạch chịu trách nhiệm với Đoạn Di.

Thế nhưng Thịnh Vân Trạch có thể chịu trách nhiệm gì với Đoạn Di?

Cậu là Omega của anh ấy, nhưng cậu cũng không phải Omega của anh ấy.

Bản thân bây giờ căn bản không có tư cách để Thịnh Vân Trạch chịu trách nhiệm. Đối phương cái gì cũng chưa từng trải qua.

Đoạn Di uể oải thầm nghĩ: Thịnh Vân Trạch ở thế giới này không liên quan gì đến mình cả, anh ấy là người vô tội.

Không chỉ vô tội, mấy ngày trước còn bị mình chiếm tiện nghi.

Cậu không muốn để Thịnh Vân Trạch ghét bỏ mình nữa. Dù sao Đoạn Di cũng có hơn mười năm tình cảm vợ chồng với anh ấy. Nhìn thấy người chồng từng nuông chiều săn sóc mình, một sớm một chiều lại coi mình như kẻ thù mà căm hận, tim cậu đâu phải bằng đá, đương nhiên sẽ đau lòng!

Suy nghĩ miên man cả buổi chiều, Đoạn Di cảm thấy chuyện này không thể kéo dài thêm được nữa.

Cậu phải xin lỗi Thịnh Vân Trạch trước. Sau này tránh cậu ấy ra, bớt gây phiền phức trước mặt cậu ấy là được rồi.

Cậu không tin Thịnh Vân Trạch không nhìn thấy mình còn có thể ghét bỏ mình sao?

“Thịnh Vân Trạch… Thịnh Vân Trạch!”

Vừa tan học buổi tối, Đoạn Di lập tức đuổi theo.

Cậu giống như một cơn gió chắn trước đường đi của Thịnh Vân Trạch.

Tim Thịnh Vân Trạch giật thót nhưng ngoài mặt lại không biểu lộ ra, chỉ là dừng bước chân.

Đoạn Di vừa vào lớp, cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng.

Cho đến tận buổi tối cũng không giống như trước đây chạy lại trêu chọc.

Trong lòng Thịnh Vân Trạch dâng lên vô số nghi vấn, nhiều hơn nữa là sự tủi thân và tức giận mà chính hắn cũng không nhận ra.

Không biết vì sao, có lẽ là tức giận, cũng có lẽ là vì chuyện khác nên đã không đi tìm Đoạn Di.

Thế nhưng Đoạn Di không tìm hắn, hắn càng bực.

Nhìn thấy Đoạn Di chặn hắn lại, cảm giác đầu tiên nảy sinh trong lòng lại là may mắn: May quá cậu ấy đến tìm mình rồi.

Đoạn Di thở hổn hển, chống hai tay lên đầu gối do dự một lát, ngẩng đầu lên: “Tớ đến để xin lỗi cậu.”

“Tôi không nhớ cậu đã làm gì có lỗi với tôi.” Thịnh Vân Trạch thản nhiên lên tiếng, nhưng nhớ đến dấu răng trên gáy Đoạn Di, đột nhiên hắn nổi giận. Trong lòng có một giọng nói nhắc nhở hắn: Đoạn Di đã làm sai, Đoạn Di có lỗi với hắn.

Làm sai cái gì? Có lỗi với hắn cái gì?

Ý nghĩ này vừa lóe lên đã bị Thịnh Vân Trạch đè xuống.

Đoạn Di: “Chính là… Chính là chuyện ở phòng âm nhạc hôm đó, Tớ xin lỗi cậu, tớ không phải cố ý, tớ cũng không biết mình phát tình, tớ không muốn chiếm tiện nghi của cậu…”

Cậu càng nói, sắc mặt Thịnh Vân Trạch càng sa sầm, nhưng Đoạn Di lại không hề hay biết.

Đoạn Di không nhìn thấy sắc mặt hắn đang thành khẩn xin lỗi. Chính bản thân suýt chút nữa bị sự chân thành trong giọng điệu của mình làm cho cảm động: “Cảm ơn cậu đã giúp tớ, còn có chuyện không nói cho mọi người biết tớ là Omega, tối hôm đó là tớ không đúng…”

Thịnh Vân Trạch bỗng nhiên hỏi: “Khi nào cậu trở thành Omega?”

Đoạn Di khựng lại: “Chuyện đó…”

Thịnh Vân Trạch kỳ quái nói: “… Xuyên không?”

“Sao có thể nào!” Đoạn Di luống cuống tay chân, vội vàng phản bác: “Cậu cũng tin sao? Đó là tớ bịa ra lừa cậu đấy, trên đời này làm gì có chuyện xuyên không hahahahaha…”

Cậu thầm niệm trong lòng: Xong đời rồi xong đời rồi, hại Thịnh Vân Trạch một lần, xin lỗi coi như xong, Tiểu Đoạn à Tiểu Đoạn, nếu như cậu dám thừa nhận chuyện xuyên không này, cậu sẽ hại Thịnh Vân Trạch cả đời…

“Chính… Chính là lúc bị tai nạn xe cộ, là lúc bị tai nạn xe cộ.” Trước khi đến đây Đoạn Di đã làm bài tập, mặc dù tình trạng Alpha biến thành Omega rất hiếm gặp, nhưng cũng không phải không có: “Tớ đã hỏi bác sĩ, chuyện này gọi là phân hóa lần hai.”

Thịnh Vân Trạch từng nghe nói qua, liền gạt bỏ suy nghĩ trong lòng.

Là hắn điên rồi mấy ngày nay mới thật sự đi suy nghĩ đến chuyện thế giới song song hết sức vô lý trong lời nói vớ vẩn kia của Đoạn Di…

Phân hóa lần hai hắn từng nghe qua. Trong y học từng xuất hiện trường hợp như thế này. Bởi vì nguyên nhân phát tình bị cưỡng ép, một bộ phận Alpha hoặc Omega tuổi dậy thì phát dục chưa hoàn thiện sẽ chuyển đổi ngẫu nhiên, phát dục giới tính thứ hai một lần nữa.

Đoạn Di: “Cậu cũng từng nghe nói qua chứ gì, tớ chính là nguyên nhân này. Cậu không tin có thể đi kiểm tra, trường học ở thành phố chúng ta có, trước đây trường Nhất Trung cũng từng có trường hợp Alpha biến thành Omega, không hiếm lạ gì đâu.”

Thịnh Vân Trạch nhìn chằm chằm vào Đoạn Di với vẻ mặt u ám.

Môi hắn mấp máy một cái, hình như muốn hỏi dấu răng trên gáy Đoạn Di là ai để lại, nhưng nghĩ lại, hắn dường như không có lý do gì để hỏi.

Nói chính xác là không có tư cách để hỏi.

Cho dù hắn thật sự rất muốn biết –– Bả vai Thịnh Vân Trạch hơi sụp xuống, thầm nghĩ: Biết rồi thì đã sao?

Đoạn Di nhỏ giọng nói: “Thịnh Vân Trạch, lớp trưởng Thịnh…”

Thịnh Vân Trạch lạnh nhạt lên tiếng: “Tôi không tức giận với cậu.”

Đoạn Di vô cùng cảm động: “Lớp trưởng…”

Thịnh Vân Trạch đột nhiên chuyển giọng, nghiêm nghị quát: “Nhưng cậu cũng đừng hòng coi như xong chuyện này.”

Đoạn Di: = O =!

“Vậy… Vậy phải làm sao?”

Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nói: “Tự cậu suy nghĩ đi.”

Thân hình thiếu niên cao lớn, tứ chi thon dài, thân thể cân đối che giấu sức mạnh to lớn. Gương mặt lạnh lùng như băng sương, mang theo giọng điệu ra lệnh, đứng ở trên cao nhìn xuống ban bố mệnh lệnh.

Đoạn Di nhìn hắn, nhịn không được rụt cổ lại, thầm nghĩ: Sao trước đây mình không phát hiện ra hắn còn có chút SM…

Thịnh Vân Trạch nói xong liền sải bước đi, Đoạn Di thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy tạm thời đã giải quyết xong chuyện này.

Mặc dù Thịnh Vân Trạch trông có vẻ vẫn chưa vui lắm nhưng Đoạn Di lại không nghĩ ra cậu còn chọc hắn chỗ nào nữa. Vì thế cậu bèn đi theo, nhàm chán lại giở bệnh nhiều lời: “Này, Thịnh Vân Trạch, chẳng lẽ tối hôm đó là nụ hôn đầu tiên của cậu sao?”

Thịnh Vân Trạch dừng bước, Đoạn Di liền biết ngay mình đoán đúng rồi, không khỏi có chút lâng lâng, như là đang hồi tưởng, trịnh trọng đánh giá: “Kỹ thuật của cậu cũng chẳng ra sao.”

Thịnh Vân Trạch dừng bước, xoay người lại.

Đoạn Di vẫn còn đang đi về phía trước, va vào ngực hắn phát ra một tiếng vang trầm đục.

Chưa kịp hỏi Thịnh Vân Trạch tại sao lại đột ngột dừng lại không đi nữa, cằm đã bị hai ngón tay thon dài lạnh như ngọc bích của hắn véo chặt.

Cả khuôn mặt Thịnh Vân Trạch đen như đáy nồi, lửa giận đè nén bấy lâu không có chỗ nào để trút, rốt cuộc cũng nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu: “Kỹ thuật của cậu tốt lắm đúng không, luyện tập với ai thế?”

Đoạn Di bị véo đến nỗi bĩu môi, đôi má phúng phính sờ rất thích tay, Thịnh Vân Trạch nhân cơ hội xoa bóp một cái, sự khó chịu trong lòng được xoa dịu một chút: “Giản Kiều? Hay là Nam Dã? Hay là người yêu cũ nào khác của cậu?”

“Ọa ực…”

Thịnh Vân Trạch cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào Đoạn Di. Đôi mắt một mí này của hắn nhìn ai cũng lạnh lùng bạc tình, hàng mi dài và thẳng buông xuống một bóng râm trên khuôn mặt.

Đoạn Di lại bị ánh mắt xâm lược cực mạnh, giống như thực thể đâm cho tê rần, chân cũng mềm nhũn ra.

Bóng hai người bị đèn đường kéo dài, chiếu lên tường, giống như đôi tình nhân đang hôn nhau vậy.

Thịnh Vân Trạch ra lệnh: “Lè lưỡi ra.”

Đoạn Di nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn hắn chòng chọc, thật sự ngoan ngoãn thè đầu lưỡi ra.

Thịnh Vân Trạch ép sát người, cho đến khi hơi thở của hai người quyện vào nhau, Đoạn Di thậm chí còn nghe thấy cả tiếng tim mình đập như trống, bỗng dâng lên cảm giác sợ hãi.

Thịnh Vân Trạch đè thấp giọng, nheo mắt nở một nụ cười cực kỳ xấu xa: “Chẳng lẽ cậu tưởng tôi muốn hôn cậu sao?”

Đoạn Di bỗng chốc bị buông ra.

Thịnh Vân Trạch khịt mũi đầy trẻ con: “Yên tâm, cho dù cậu là Omega tôi cũng sẽ không có hứng thú với cậu đâu.”

Đoạn Di xấu hổ đỏ bừng cả mặt, “khốn kiếp” một tiếng, thẹn quá hóa giận: “Thịnh Vân Trạch, mẹ kiếp!”

Thịnh Vân Trạch kéo mũ áo khoác của Đoạn Di lên đầu, sau đó hung hăng nhéo một cái lên gáy cậu, giống như nhéo mèo vậy, dùng rất nhiều lực để trả thù: Hắn ghét dấu răng trên gáy Đoạn Di.

Cho dù nhạt rồi, nhưng vẫn chưa biến mất, điều này chỉ có thể chứng minh–– Đoạn Di bị cắn trong vòng một tháng trở lại đây.

Thịnh Vân Trạch “chậc” một tiếng, trong lòng càng thêm bực bội khi Đoạn Di vừa “ối ối” kêu vừa muốn đánh nhau với hắn. Một ý nghĩ đáng sợ đột nhiên nảy sinh: Hay là mình cũng cắn một cái?

Hắn nảy sinh một loại ghen tuông chưa từng có. Hắn căm hận gã đàn ông đã lưu lại dấu vết trên gáy Đoạn Di, dựa vào cái gì mà là hắn ta?

–– Hắn muốn thay thế hắn ta.

–– Thay thế dấu răng ban đầu –– bao phủ nó.

–––

Chapter
1 Chương 1: A thành O
2 Chương 2: Cái chết ABC
3 Chương 3: Người yêu cũ
4 Chương 4: Hiểu nhầm rồi!
5 Chương 5: Quần lót hình gấu
6 Chương 6: Ảnh Cưới
7 Chương 7: Thái tử gia khu Đông
8 Chương 8: Nắm tay
9 Chương 9: “Phiền chết đi được.”
10 Chương 10: Ghen
11 Chương 11: Thích hắn?
12 Chương 12: “Người nào đó”
13 Chương 13: Ghen
14 Chương 14: Kêu không tệ
15 Chương 15: Tỏ tình
16 Chương 16: Chồng
17 Chương 17: Hương sữa
18 Chương 18: Chụt
19 Chương 19: Cơn sốt nhẹ
20 Chương 20: Lửa ghen
21 Chương 21: Vị chua
22 Chương 22: Rung động
23 Chương 23: Tình địch đâu đâu
24 Chương 24: Khoe khoang*
25 Chương 25: Bế công chúa
26 Chương 26: Anh rai
27 Chương 27: “Thích anh”
28 Chương 28: Sự chiếm hữu
29 Chương 29: Không thể nào?
30 Chương 30: Ánh Trăng Sáng
31 Chương 31: Muốn gặp cậu
32 Chương 32: Bá Vương Ngạnh Thượng Cung
33 Chương 33
34 Chương 34: Phải
35 Chương 35: Đi siêu thị
36 Chương 36: Đánh dấu
37 Chương 37: Hội chứng kì mẫn cảm
38 Chương 38: Người ấy thì sao?
39 Chương 39: Công khai khoe mẽ
40 Chương 40: Heo con bé nhỏ Đoạn Di
41 Chương 41: Người đó, người đó!
42 Chương 42: Lời tỏ tình
43 Chương 43: Bạn rai
44 Chương 44: Tiểu Đoạn liều mạng với cậu
45 Chương 45: Bài Phát Biểu Dưới Cờ
46 Chương 46: Dính lấy tớ!
47 Chương 47: Mối tình đầu của hoa khôi
48 Chương 48: Hẹn hò
49 Chương 49: Nụ hôn
50 Chương 50: Lãng mạn chút coi!
51 Chương 51: Cặp sinh đôi
52 Chương 52: Tin tức tố Omega
53 Chương 53: Lần Phát Tình Thứ Hai
54 Chương 54: Hoa khôi đánh nhau
55 Chương 55: Gọi Chồng Ơi
56 Chương 56: Đang Hẹn Hò
57 Chương 57: Thẳng Thắn
58 Chương 58: Tình địch
59 Chương 59: Hoa khôi “hot” ở quán bar
60 Chương 60: Tớ chỉ cọ xíu thôi…
61 Chương 61: Chồng ơi! Chồng ơi! Chồng ơi! Chồng ơi! Chồng ơi!
62 Chương 62: Không phục
63 Chương 63: Thiếu niên khinh cuồng
64 Chương 64: Tay không bắt “truyện ếch”*!
65 Chương 65: Hẹn hò
66 Chương 66: Nhật ký những chuyện blah blah của hotboy trường
67 Chương 67: Đáng yêu
68 Chương 68: Vụng trộm
69 Chương 69: Tình sử năm xưa
70 Chương 70: Khoe khoang
71 Chương 71: Tu la tràng (Phần 1)
72 Chương 72: Tu La Tràng (Phần 2)
73 Chương 73: Bảo bối đến rồi!
74 Chương 74: Ba ba!
75 Chương 75: Nguy cơ lớn của hoa khôi!
76 Chương 76: Cuộc sống thường ngày bận rộn của học sinh cấp ba khi có con nhỏ
77 Chương 77: Sờ thử xem
78 Chương 78: Sinh hoạt nuôi con thường ngày
79 Chương 79: Uống nhiều nước ấm
80 Chương 80: Mang thai???
81 Chương 81: Chào chị dâu, chào chị dâu!
82 Chương 82: Xuyên không?
83 Chương 83: Lại say nữa rồi
84 Chương 84: Mang thai??
85 Chương 85: Sinh hoạt chăm con thường ngày của học sinh cấp 3
86 Chương 86: Người đẹp say ngủ
87 Chương 87: Một phần sự thật
88 Chương 88: Ký ức chân thực
89 Chương 89: Tat
90 Chương 90: Wao! Wao! Wao! Wao
91 Chương 91: Công khai tình yêu
92 Chương 92: Mình tiêu đời rồi!
93 Chương 93: Khoe khoang tình cảm
94 Chương 94: Kiểm điểm dưới cờ
95 Chương 95: Đoạn mỹ nhân ngủ say!
96 Chương 96: Đợi cậu tan học
97 Chương 97: Hoa khôi biến mất
98 Chương 98: Hòn Đảo Không Người
99 Chương 99: Học sinh cấp ba vĩ đại
100 Chương 100: Đại Kết Cục
101 Chương 101: Kết thúc thật sự [Hoàn chính văn]
102 Chương 102: Kì thi tốt nghiệp + Lễ kỷ niệm thành lập trường
103 Chương 103: Nữ trang chỉ có vô số lần
104 Chương 104: Đánh dấu vĩnh viễn
105 Chương 105: Ngoại truyện mang thai (1)
106 Chương 106: Phiên ngoại mang thai (2)
107 Chương 107: Ngoại truyện mang thai (3)
108 Chương 108: Ngoại truyện mang thai (4)
109 Chương 109: Ngoại truyện kết hôn (1)
110 Chương 110: Ngoại truyện kết hôn (2)
111 Chương 111: Ngoại truyện kết hôn (3)
Chapter

Updated 111 Episodes

1
Chương 1: A thành O
2
Chương 2: Cái chết ABC
3
Chương 3: Người yêu cũ
4
Chương 4: Hiểu nhầm rồi!
5
Chương 5: Quần lót hình gấu
6
Chương 6: Ảnh Cưới
7
Chương 7: Thái tử gia khu Đông
8
Chương 8: Nắm tay
9
Chương 9: “Phiền chết đi được.”
10
Chương 10: Ghen
11
Chương 11: Thích hắn?
12
Chương 12: “Người nào đó”
13
Chương 13: Ghen
14
Chương 14: Kêu không tệ
15
Chương 15: Tỏ tình
16
Chương 16: Chồng
17
Chương 17: Hương sữa
18
Chương 18: Chụt
19
Chương 19: Cơn sốt nhẹ
20
Chương 20: Lửa ghen
21
Chương 21: Vị chua
22
Chương 22: Rung động
23
Chương 23: Tình địch đâu đâu
24
Chương 24: Khoe khoang*
25
Chương 25: Bế công chúa
26
Chương 26: Anh rai
27
Chương 27: “Thích anh”
28
Chương 28: Sự chiếm hữu
29
Chương 29: Không thể nào?
30
Chương 30: Ánh Trăng Sáng
31
Chương 31: Muốn gặp cậu
32
Chương 32: Bá Vương Ngạnh Thượng Cung
33
Chương 33
34
Chương 34: Phải
35
Chương 35: Đi siêu thị
36
Chương 36: Đánh dấu
37
Chương 37: Hội chứng kì mẫn cảm
38
Chương 38: Người ấy thì sao?
39
Chương 39: Công khai khoe mẽ
40
Chương 40: Heo con bé nhỏ Đoạn Di
41
Chương 41: Người đó, người đó!
42
Chương 42: Lời tỏ tình
43
Chương 43: Bạn rai
44
Chương 44: Tiểu Đoạn liều mạng với cậu
45
Chương 45: Bài Phát Biểu Dưới Cờ
46
Chương 46: Dính lấy tớ!
47
Chương 47: Mối tình đầu của hoa khôi
48
Chương 48: Hẹn hò
49
Chương 49: Nụ hôn
50
Chương 50: Lãng mạn chút coi!
51
Chương 51: Cặp sinh đôi
52
Chương 52: Tin tức tố Omega
53
Chương 53: Lần Phát Tình Thứ Hai
54
Chương 54: Hoa khôi đánh nhau
55
Chương 55: Gọi Chồng Ơi
56
Chương 56: Đang Hẹn Hò
57
Chương 57: Thẳng Thắn
58
Chương 58: Tình địch
59
Chương 59: Hoa khôi “hot” ở quán bar
60
Chương 60: Tớ chỉ cọ xíu thôi…
61
Chương 61: Chồng ơi! Chồng ơi! Chồng ơi! Chồng ơi! Chồng ơi!
62
Chương 62: Không phục
63
Chương 63: Thiếu niên khinh cuồng
64
Chương 64: Tay không bắt “truyện ếch”*!
65
Chương 65: Hẹn hò
66
Chương 66: Nhật ký những chuyện blah blah của hotboy trường
67
Chương 67: Đáng yêu
68
Chương 68: Vụng trộm
69
Chương 69: Tình sử năm xưa
70
Chương 70: Khoe khoang
71
Chương 71: Tu la tràng (Phần 1)
72
Chương 72: Tu La Tràng (Phần 2)
73
Chương 73: Bảo bối đến rồi!
74
Chương 74: Ba ba!
75
Chương 75: Nguy cơ lớn của hoa khôi!
76
Chương 76: Cuộc sống thường ngày bận rộn của học sinh cấp ba khi có con nhỏ
77
Chương 77: Sờ thử xem
78
Chương 78: Sinh hoạt nuôi con thường ngày
79
Chương 79: Uống nhiều nước ấm
80
Chương 80: Mang thai???
81
Chương 81: Chào chị dâu, chào chị dâu!
82
Chương 82: Xuyên không?
83
Chương 83: Lại say nữa rồi
84
Chương 84: Mang thai??
85
Chương 85: Sinh hoạt chăm con thường ngày của học sinh cấp 3
86
Chương 86: Người đẹp say ngủ
87
Chương 87: Một phần sự thật
88
Chương 88: Ký ức chân thực
89
Chương 89: Tat
90
Chương 90: Wao! Wao! Wao! Wao
91
Chương 91: Công khai tình yêu
92
Chương 92: Mình tiêu đời rồi!
93
Chương 93: Khoe khoang tình cảm
94
Chương 94: Kiểm điểm dưới cờ
95
Chương 95: Đoạn mỹ nhân ngủ say!
96
Chương 96: Đợi cậu tan học
97
Chương 97: Hoa khôi biến mất
98
Chương 98: Hòn Đảo Không Người
99
Chương 99: Học sinh cấp ba vĩ đại
100
Chương 100: Đại Kết Cục
101
Chương 101: Kết thúc thật sự [Hoàn chính văn]
102
Chương 102: Kì thi tốt nghiệp + Lễ kỷ niệm thành lập trường
103
Chương 103: Nữ trang chỉ có vô số lần
104
Chương 104: Đánh dấu vĩnh viễn
105
Chương 105: Ngoại truyện mang thai (1)
106
Chương 106: Phiên ngoại mang thai (2)
107
Chương 107: Ngoại truyện mang thai (3)
108
Chương 108: Ngoại truyện mang thai (4)
109
Chương 109: Ngoại truyện kết hôn (1)
110
Chương 110: Ngoại truyện kết hôn (2)
111
Chương 111: Ngoại truyện kết hôn (3)