Chương 6: Ảnh Cưới

“Ặc, cậu chạy đi đâu vậy, cả buổi sáng nay không thấy mặt mũi đâu?” Hách San San núp ở góc lớp ăn sáng — mì gói, còn hào phóng chia nửa bát đưa cho Đoạn Di: “Ăn không, lớp phó Đoạn?”

Đoạn Di như người mất hồn, thế nào cũng không nghĩ ra vì sao sáng nay mình lại xuất hiện trên giường Thịnh Vân Trạch.

Anh ta chăm sóc mình cả đêm?

Lúc tỉnh lại, Thịnh Vân Trạch ngủ gục bên mép giường, nửa người dưới còn chưa đặt hẳn lên giường.

Đoạn Di cảm thấy vô cùng xấu hổ: Tối hôm qua vất vả lắm mới hạ quyết tâm đơn phương ly hôn với Thịnh Vân Trạch, thế quái nào mà cơ thể lại không nghe lời tự động chạy lên giường người ta cơ chứ?!

Tưởng Vọng Thư lấy tài liệu ôn tập, ngồi xuống bên cạnh cậu: “Cậu bớt lo lắng cho chồng cũ đi, sáng nay thi ngữ văn với tiếng Anh, cậu học thuộc “Tằng Vương Các Tự” chưa đấy?”

Đoạn Di lật lật sách ngữ văn, ủ rũ nói: “Dự Chương cố quận, Hồng Đô tân phủ. Tinh phân Dực Trẩn, địa tiếp Thịnh Vân Trạch?”

“Hả? Địa tiếp Thịnh Vân Trạch?” Tưởng Vọng Thư: “Cậu tự sáng tác à? Mà mấy câu cậu vừa đọc đều không phải trọng tâm thi đâu.”

Đoạn Di vỗ đầu hắn ta: “Thịnh Vân Trạch sao lại đến phòng học truyền thông?”

Tưởng Vọng Thư: “Người ta thi ở đó, cậu cũng muốn đi theo à?”

Đoạn Di: “Không đi, coi tôi là loại người gì chứ?”

Tưởng Vọng Thư: “Tôi còn tưởng cậu với chồng cũ tái hợp rồi.”

Đoạn Di cười khẩy: “Anh ta? Hứ, tôi thà yêu đương với cây gậy còn hơn dây dưa với Thịnh Vân Trạch, cho cậu đấy, tôi đi đây.”

Tưởng Vọng Thư kêu lớn: “Ê, đó là tờ công thức tóm tắt của tôi!”

Vào phòng thi, Đoạn Di nhân lúc giám thị chưa vào, nhanh chóng đổi bút mực đen trong tay thành bút chì kim, sau đó cắm cúi chép lia lịa lên mặt bàn gỗ vàng.

Bài thi toán vừa phát xuống, chẳng thèm điền phần trắc nghiệm, cậu chép hết công thức vừa học thuộc lòng lên giấy nháp trước, sau đó viết chữ “Giải” lên mỗi câu hỏi lớn, rồi điền một công thức nhìn choáng ngợp vào sau mỗi chữ “Giải” để lấy 2 điểm thương cảm của giáo viên chấm thi.

Đoạn Di thở phào nhẹ nhõm, nhẩm tính, chắc chắn được 20 điểm rồi.

Một tiếng hai mươi phút còn lại, một tiếng để ngủ, năm phút gấp máy bay giấy, năm phút quấy rối bạn học xung quanh, bao gồm đá chân bàn bạn cùng bàn, làm quen kết bạn rồi nói chuyện riêng khiến giáo viên chú ý, chép bài của bạn học chăm chỉ nhất rồi bị giám thị nhắc nhở.

Vừa thấy là Đoạn Di, giám thị cũng chẳng thèm nhắc nhở, chỉ đứng cạnh cười cười, thỉnh thoảng còn tán gẫu với cậu vài câu.

Cậu rất nổi tiếng ở trường, đặc biệt là với các thầy cô, thuộc tuýp học sinh cá biệt năng động hoạt bát, thường xuyên cãi lời giáo viên trên lớp, khách quen của phòng giáo dục, sau giờ học thì khoác vai bá cổ thân thiết với giáo viên bộ môn, là kiểu học sinh “cá biệt” nhưng rất được lòng mọi người.

Học kém, nhưng được cái quan hệ rộng, lại còn đẹp trai, ngày nào cũng sống như một câu chuyện cười. Lớp nào, trường nào cũng có một người như vậy, Đoạn Di chính là kiểu người đó.

Đến giờ được ra khỏi phòng thi sớm, giám thị bất lực nói: “Đi đi, lười nói em.”

Đoạn Di cười hì hì, co giò chạy biến mất dạng.

Vừa chạy vừa cởi áo khoác đồng phục, để lộ chiếc áo thun in hình đầu lâu hầm hố bên trong, toát lên vẻ thanh xuân ngông cuồng của tuổi trẻ.

Chạy chưa được bao xa, còn chưa kịp tập hợp với đám bạn xấu, Đoạn Di đã bị thầy Hà — chủ nhiệm khối túm gáy giữa đường.

Đoạn Di kêu lên một tiếng thảm thiết: “Thầy Hà ơi, tha cho em! Hôm nay em không gây chuyện gì đâu, em chỉ định ra cổng trường ăn trưa thôi.”

Thầy Hà chẳng thèm nghe cậu giả nai, xách cậu như xách mèo con, túm gáy Đoạn Di, lôi thẳng đến phòng giáo dục.

“Bốp”, “Bốp”, hai tấm ảnh bị ném lên bàn.

“Hai đứa bây là thế nào hả?!”

Bên trái là Thịnh Vân Trạch, bên phải là Đoạn Di.

Thầy Hà chống nạnh, đứng trước mặt hai người. Thầy vốn đã thấp, chỉ cao khoảng mét rưỡi, đến bắp tay Đoạn Di, nhưng khí thế lại cao ngất ngưỡng.

Thầy Hà đi qua đi lại hai vòng, hùng hồn nói: “Bảo hai đứa chụp ảnh học sinh, cả trường chụp đàng hoàng, chỉ mỗi hai đứa bày đặt đặc biệt phải không? Hả? Chơi trò cá biệt? Không tuân thủ nội quy quản lý hả?!”

Đoạn Di: “Em chụp đẹp mà…”

Thầy Hà cầm ảnh của cậu trên bàn, dí thẳng vào trán cậu: “Đẹp cái gì mà đẹp?! Chụp ảnh học sinh hay chụp ảnh bìa tạp chí đấy?! Bảo chụp ảnh thẻ không đội mũ, cậu cho tôi cái kiểu khoanh tay chụp nửa người hả?! Cả trường chỉ mỗi cậu là chụp giống Mã Vân! Sao, cậu cosplay Mã Vân à?!”

Trong ảnh thẻ, Đoạn Di mặt nghiêm túc, hai tay khoanh trước ngực, hơi nghiêng người, ngẩng đầu lên, đúng chuẩn tư thế của người thành công, cắt ra có thể đem đăng lên Thời báo Kinh tế được luôn, tiêu đề hẳn là: “Bạn nhất định phải đọc: 9 bí quyết thành công của doanh nhân thành đạt.”

Đoạn Di sờ mũi: “Em thấy tạo dáng vậy ngầu hơn…”

Thầy Hà đau lòng muốn chết: “Chụp lại cho tôi!”

“Còn cậu, không nói được câu nào hả?!” Mắng xong Đoạn Di, đến lượt mắng Thịnh Vân Trạch.

Thịnh Vân Trạch là học sinh cưng của ban tuyển sinh, đầu mỗi năm học trường đều dựa vào cậu quay video clip tuyển sinh để thu hút học sinh các trường cấp hai, thành tích tốt, bình thường cũng chẳng bao giờ phạm lỗi, giọng thầy Hà bỗng dịu xuống tám độ.

“Đoạn Di làm loạn thì thôi, cậu cũng làm loạn theo à?! Cậu chơi trò xóa phông luôn hả?!!”

Đoạn Di nhắm một mắt, mở một mắt, len lén nhìn trộm ảnh của Thịnh Vân Trạch.

Sau đó, “phụt” một tiếng bật cười, lăn ra đất.

Ảnh thẻ của Thịnh Vân Trạch bị chụp nhòe, rung như động đất cấp 10, chỉ nhìn loáng thoáng được một khuôn mặt, giống như bị Photoshop làm mờ 100%.

“Lúc chụp bị người ta đụng phải.” Thịnh Vân Trạch thản nhiên cầm lại tấm ảnh, thành khẩn nhận lỗi: “Xin lỗi thầy Hà, lần sau em sẽ chú ý hơn.”

Thầy Hà: “Không có lần sau đâu, hai đứa trưa nay đi chụp lại cho tôi.”

Đoạn Di lập tức không vui, phản đối như chó con: “Em á? Đi chụp với cậu ta?!”

Thầy Hà: “Sao, cậu có ý kiến gì?”

Đoạn Di: “Em…”

Thầy Hà: “Có ý kiến thì chép “Thần Điêu Đại Hiệp” cho tôi!”

Đoạn Di vội vàng sửa lời: “Em không có ý kiến!”

“Thần Điêu Đại Hiệp” là một trong những tác phẩm văn học yêu thích nhất của thầy Hà.

Bản thân thầy thích chưa đủ, thầy còn muốn tất cả mọi người cùng yêu thích, vậy là cuốn sách này trở thành một trong những cuốn sách ngoại khóa bắt buộc phải đọc của trường cấp ba Hàng Thành.

Cũng trở thành phương thức hữu hiệu để thầy Hà trị học sinh: Ở trường cấp ba Hàng Thành, giang hồ đồn rằng, đứa nào chưa từng chép “Thần Điêu Đại Hiệp” ở phòng giáo dục thì xấu hổ không ngóc đầu lên nổi!

Chưa cần chép hết, chép được một nửa là có thể bay màu khỏi nhân gian rồi.

Đoạn Di đành phải gọi điện cho Tưởng Vọng Thư, bảo hắn ta đừng chờ nữa, hủy luôn kế hoạch “du hí” quán net một ngày.

“Tớ phải đi chụp ảnh, cậu quản được à? Không chụp với ai cả, tự tớ chụp đấy, ôi chao phiền chết đi được tối nay ra ngoài bù, cúp máy đây.”

“Tút” một tiếng, cúp máy.

Đoạn Di liếc Thịnh Vân Trạch: “Cậu đi đâu chụp?”

Thịnh Vân Trạch: “Cổng trường, không thì đi đâu?”

Đoạn Di: “Tôi hỏi thế thôi, tuy thầy Hà bắt chúng ta chụp chung, nhưng tôi không muốn đi cùng anh đâu, chúng ta giải tán tại chỗ.”

Mười phút sau, Đoạn Di đến tiệm chụp ảnh ở cổng trường.

Thịnh Vân Trạch nhướng mày, thản nhiên nói: “Giải tán tại chỗ?”

Đoạn Di gượng gạo: “Tập hợp khẩn…”

Tiệm chụp ảnh cậu hay đến đóng cửa, Đoạn Di đi lòng vòng một hồi, cuối cùng lại phải quay về tiệm ở cổng trường.

Ngẩng đầu lên, Đoạn Di: “Ặc…”

Thịnh Vân Trạch: “Ặc cái gì?”

Đoạn Di: “Trong ấn tượng của tôi, nó vốn chỉ là một tiệm chụp ảnh nhỏ, sao… bây giờ lại biến thành studio ảnh cưới rồi?”

Ông chủ niềm nở bước ra: “Chào mừng hai em, mời vào trong. Chụp ảnh phải không?”

Đoạn Di: “Vâng, chụp xong in liền được không ạ?” Cậu quay sang nói nhỏ với Thịnh Vân Trạch: “Anh chắc chắn không đi nhầm chỗ chứ? Tôi nhớ tiệm chụp ảnh ở cổng trường chỉ là một tiệm nhỏ thôi mà, tiệm này nhìn thế nào cũng thấy giống studio ảnh cưới, còn có chỗ chụp ảnh cưới kìa, chắc chắn là studio ảnh cưới rồi!”

Đương nhiên là studio ảnh cưới.

Thịnh Vân Trạch thầm oán trong lòng.

Sợ là sợ Đoạn Di đổi ý, chạy đến tiệm chụp ảnh ở cổng trường rồi vô tình gặp mình, nên Thịnh Vân Trạch mới cẩn thận chọn một studio ảnh cưới ở cổng sau trường.

Ai ngờ tên mù đường Đoạn Di này như thể gắn radar tìm kiếm mình, đổi chỗ rồi mà vẫn bị cậu moi ra.

Cậu thở dài.

Nhìn gương mặt non choẹt của Đoạn Di đang tò mò nhìn ngó xung quanh như cún con, tiếng thở dài của cậu càng thêm nặng nề.

“Chưa thấy tiệm chụp ảnh nào to hơn à?” Thịnh Vân Trạch nói móc.

Đoạn Di thẳng thắn: “Thì… là chưa từng đến đây với cậu thôi.”

Thịnh Vân Trạch: “…”

Đoạn Di: “Nhìn tôi bằng ánh mắt đấy là sao? Cậu lại âm thầm khinh bỉ tôi?!”

Thịnh Vân Trạch hơi đỏ tai: “Nhắc nhở cậu bớt nói nhảm. Mà đây là khinh bỉ quang minh chính đại đấy, đồ ngốc.”

Đoạn Di xù lông: “Nói ai ngốc đấy hả?!”

Thịnh Vân Trạch mặt không đổi sắc: “Nói kẻ ngốc vẽ lượn sóng khi phân tích lực.”

Đoạn Di nghẹn lời: “Đó là vì tôi quên mang thước!”

Thịnh Vân Trạch nghiêng đầu, đôi mắt một mí lạnh lùng hơi nhếch lên, trông cực kì châm chọc: “Vẽ nét đứt cũng là vì quên mang thước à?”

Đoạn Di: “…”

Thịnh Vân Trạch độc miệng nói tiếp: “Xem ra cậu rất thích thể hiện năng khiếu mỹ thuật trong bài thi vật lý, lần trước tính khoảng cách của hai quả cầu — nhấn mạnh từ ‘khoảng cách’, vậy mà cậu lại tính ra căn bậc hai rồi còn viết số thập phân lẻ nữa. Nhìn từ góc độ chín năm giáo dục bắt buộc, cậu đã thấy bao giờ người ta ghi đáp án khoảng cách bằng căn bậc hai chưa? Mà còn là căn bậc hai có cả mẫu số nữa chứ.”

Đoạn Di đỏ mặt, òa lên: “A a a a a cậu đừng nói nữa!”

Ông chủ cười nói: “Hai đứa tình cảm ghê.”

Đoạn Di: “Tình cảm cái rắm!”

Thịnh Vân Trạch: “Chỉ có điều này là tôi đồng ý với cậu.”

Ông chủ ậm ừ, nói với Thịnh Vân Trạch: “Cậu còn nhớ cả chuyện người ta viết căn bậc hai với số thập phân lẻ trên bài thi, hai người mà không thân thiết á?”

Đoạn Di: “…”

Thịnh Vân Trạch bình tĩnh đáp: “Chỉ có thể nói là tôi nhớ dai thôi.”

Nhân viên của studio lấy ra hai bộ vest.

Đoạn Di ướm thử, lẩm bẩm: “Chụp ảnh thẻ mà cũng phải mặc vest hả?”

Thịnh Vân Trạch: “Cậu còn nghĩ ra trò khoanh tay chụp hình nữa mà, vest thì tính là gì?”

Đoạn Di phản bác: “Hứ, kẻ chụp ảnh mờ căm như ma thì không có tư cách nói tôi.”

Thịnh Vân Trạch cũng thấy hơi kì lạ, nhưng cậu ít khi đến studio chụp ảnh, không rõ quy định, nên đành bán tín bán nghi thay vest.

Ông chủ đứng sau máy ảnh, nói chuyện với thợ chụp ảnh.

“Bây giờ giới trẻ kết hôn sớm thật đấy.”

Thợ chụp ảnh: “Ông chủ, ông không nhầm chứ? Trông chúng nó giống học sinh lắm mà?”

Ông chủ: “Không thể nhầm được, trưa nay 12 giờ chỉ có một cặp đặt lịch chụp ảnh cưới thôi mà.”

Ông ngẩng đầu lên: “Hai đứa đứng gần nhau tí, đúng rồi, cười lên, thân mật một chút, đúng rồi đúng rồi.”

Đoạn Di cười gượng: “Ông chủ, được chưa ạ?”

Cậu thầm oán: Cái studio này kì lạ thật đấy, chụp ảnh thẻ mà cũng phải chụp chung, tiết kiệm thời gian vậy á?

Ông chủ chỉ đạo: “Nào, cậu Alpha, đầu nghiêng sang trái một chút, đúng rồi đúng rồi.”

Thịnh Vân Trạch: “…”

Hai mươi phút sau, ảnh được in ra.

Đoạn Di cởi vest, thay đồng phục vào, chết sững.

Cậu cầm ảnh chung chạy ra tìm ông chủ: “Sao ông lại chụp chung hai đứa tôi vậy?!”

Ông chủ ngạc nhiên: “Hả? Phải chụp riêng hả?”

Đoạn Di chết lặng: “Đệt! Ông đã thấy ai chụp ảnh thẻ mà chụp chung bao giờ chưa?!”

Ông chủ còn ngạc nhiên hơn cả cậu: “Ảnh thẻ gì? Không phải hai đứa con đặt lịch chụp ảnh cưới à?”

Thịnh Vân Trạch: “…”

Đoạn Di lắp bắp: “Ảnh cướ-cướ-cướ-cướ-cướ—“

“Ảnh cưới.” Thịnh Vân Trạch bổ sung.

Đoạn Di: “… Cảm ơn cậu ha.”

Thịnh Vân Trạch liếc cậu một cái, mặt không cảm xúc: “Không-không-không-không cần khách sáo.”

A a a a a a a a a a Thịnh Vân Trạch đồ khốn kiếp!!!

Đoạn Di phát điên đập đầu vào tường.

“Chào mừng quý khách~”

Cửa studio được đẩy ra.

Hai thanh niên mặc vest bước vào: “Ông chủ, ngại quá, đường đông nên bọn tôi đến muộn, bọn tôi đặt lịch chụp ảnh cưới lúc 12 giờ trưa nay, số điện thoại đuôi 6014…”

Tác giả có lời muốn nói:

Đoạn Di: Tức chết tôi rồi tức chết tôi rồi tức chết tôi rồi!

Thịnh • Trêu người không đền mạng • Vân • Thỏ đế • Mặt dày: -.-

Chapter
1 Chương 1: A thành O
2 Chương 2: Cái chết ABC
3 Chương 3: Người yêu cũ
4 Chương 4: Hiểu nhầm rồi!
5 Chương 5: Quần lót hình gấu
6 Chương 6: Ảnh Cưới
7 Chương 7: Thái tử gia khu Đông
8 Chương 8: Nắm tay
9 Chương 9: “Phiền chết đi được.”
10 Chương 10: Ghen
11 Chương 11: Thích hắn?
12 Chương 12: “Người nào đó”
13 Chương 13: Ghen
14 Chương 14: Kêu không tệ
15 Chương 15: Tỏ tình
16 Chương 16: Chồng
17 Chương 17: Hương sữa
18 Chương 18: Chụt
19 Chương 19: Cơn sốt nhẹ
20 Chương 20: Lửa ghen
21 Chương 21: Vị chua
22 Chương 22: Rung động
23 Chương 23: Tình địch đâu đâu
24 Chương 24: Khoe khoang*
25 Chương 25: Bế công chúa
26 Chương 26: Anh rai
27 Chương 27: “Thích anh”
28 Chương 28: Sự chiếm hữu
29 Chương 29: Không thể nào?
30 Chương 30: Ánh Trăng Sáng
31 Chương 31: Muốn gặp cậu
32 Chương 32: Bá Vương Ngạnh Thượng Cung
33 Chương 33
34 Chương 34: Phải
35 Chương 35: Đi siêu thị
36 Chương 36: Đánh dấu
37 Chương 37: Hội chứng kì mẫn cảm
38 Chương 38: Người ấy thì sao?
39 Chương 39: Công khai khoe mẽ
40 Chương 40: Heo con bé nhỏ Đoạn Di
41 Chương 41: Người đó, người đó!
42 Chương 42: Lời tỏ tình
43 Chương 43: Bạn rai
44 Chương 44: Tiểu Đoạn liều mạng với cậu
45 Chương 45: Bài Phát Biểu Dưới Cờ
46 Chương 46: Dính lấy tớ!
47 Chương 47: Mối tình đầu của hoa khôi
48 Chương 48: Hẹn hò
49 Chương 49: Nụ hôn
50 Chương 50: Lãng mạn chút coi!
51 Chương 51: Cặp sinh đôi
52 Chương 52: Tin tức tố Omega
53 Chương 53: Lần Phát Tình Thứ Hai
54 Chương 54: Hoa khôi đánh nhau
55 Chương 55: Gọi Chồng Ơi
56 Chương 56: Đang Hẹn Hò
57 Chương 57: Thẳng Thắn
58 Chương 58: Tình địch
59 Chương 59: Hoa khôi “hot” ở quán bar
60 Chương 60: Tớ chỉ cọ xíu thôi…
61 Chương 61: Chồng ơi! Chồng ơi! Chồng ơi! Chồng ơi! Chồng ơi!
62 Chương 62: Không phục
63 Chương 63: Thiếu niên khinh cuồng
64 Chương 64: Tay không bắt “truyện ếch”*!
65 Chương 65: Hẹn hò
66 Chương 66: Nhật ký những chuyện blah blah của hotboy trường
67 Chương 67: Đáng yêu
68 Chương 68: Vụng trộm
69 Chương 69: Tình sử năm xưa
70 Chương 70: Khoe khoang
71 Chương 71: Tu la tràng (Phần 1)
72 Chương 72: Tu La Tràng (Phần 2)
73 Chương 73: Bảo bối đến rồi!
74 Chương 74: Ba ba!
75 Chương 75: Nguy cơ lớn của hoa khôi!
76 Chương 76: Cuộc sống thường ngày bận rộn của học sinh cấp ba khi có con nhỏ
77 Chương 77: Sờ thử xem
78 Chương 78: Sinh hoạt nuôi con thường ngày
79 Chương 79: Uống nhiều nước ấm
80 Chương 80: Mang thai???
81 Chương 81: Chào chị dâu, chào chị dâu!
82 Chương 82: Xuyên không?
83 Chương 83: Lại say nữa rồi
84 Chương 84: Mang thai??
85 Chương 85: Sinh hoạt chăm con thường ngày của học sinh cấp 3
86 Chương 86: Người đẹp say ngủ
87 Chương 87: Một phần sự thật
88 Chương 88: Ký ức chân thực
89 Chương 89: Tat
90 Chương 90: Wao! Wao! Wao! Wao
91 Chương 91: Công khai tình yêu
92 Chương 92: Mình tiêu đời rồi!
93 Chương 93: Khoe khoang tình cảm
94 Chương 94: Kiểm điểm dưới cờ
95 Chương 95: Đoạn mỹ nhân ngủ say!
96 Chương 96: Đợi cậu tan học
97 Chương 97: Hoa khôi biến mất
98 Chương 98: Hòn Đảo Không Người
99 Chương 99: Học sinh cấp ba vĩ đại
100 Chương 100: Đại Kết Cục
101 Chương 101: Kết thúc thật sự [Hoàn chính văn]
102 Chương 102: Kì thi tốt nghiệp + Lễ kỷ niệm thành lập trường
103 Chương 103: Nữ trang chỉ có vô số lần
104 Chương 104: Đánh dấu vĩnh viễn
105 Chương 105: Ngoại truyện mang thai (1)
106 Chương 106: Phiên ngoại mang thai (2)
107 Chương 107: Ngoại truyện mang thai (3)
108 Chương 108: Ngoại truyện mang thai (4)
109 Chương 109: Ngoại truyện kết hôn (1)
110 Chương 110: Ngoại truyện kết hôn (2)
111 Chương 111: Ngoại truyện kết hôn (3)
Chapter

Updated 111 Episodes

1
Chương 1: A thành O
2
Chương 2: Cái chết ABC
3
Chương 3: Người yêu cũ
4
Chương 4: Hiểu nhầm rồi!
5
Chương 5: Quần lót hình gấu
6
Chương 6: Ảnh Cưới
7
Chương 7: Thái tử gia khu Đông
8
Chương 8: Nắm tay
9
Chương 9: “Phiền chết đi được.”
10
Chương 10: Ghen
11
Chương 11: Thích hắn?
12
Chương 12: “Người nào đó”
13
Chương 13: Ghen
14
Chương 14: Kêu không tệ
15
Chương 15: Tỏ tình
16
Chương 16: Chồng
17
Chương 17: Hương sữa
18
Chương 18: Chụt
19
Chương 19: Cơn sốt nhẹ
20
Chương 20: Lửa ghen
21
Chương 21: Vị chua
22
Chương 22: Rung động
23
Chương 23: Tình địch đâu đâu
24
Chương 24: Khoe khoang*
25
Chương 25: Bế công chúa
26
Chương 26: Anh rai
27
Chương 27: “Thích anh”
28
Chương 28: Sự chiếm hữu
29
Chương 29: Không thể nào?
30
Chương 30: Ánh Trăng Sáng
31
Chương 31: Muốn gặp cậu
32
Chương 32: Bá Vương Ngạnh Thượng Cung
33
Chương 33
34
Chương 34: Phải
35
Chương 35: Đi siêu thị
36
Chương 36: Đánh dấu
37
Chương 37: Hội chứng kì mẫn cảm
38
Chương 38: Người ấy thì sao?
39
Chương 39: Công khai khoe mẽ
40
Chương 40: Heo con bé nhỏ Đoạn Di
41
Chương 41: Người đó, người đó!
42
Chương 42: Lời tỏ tình
43
Chương 43: Bạn rai
44
Chương 44: Tiểu Đoạn liều mạng với cậu
45
Chương 45: Bài Phát Biểu Dưới Cờ
46
Chương 46: Dính lấy tớ!
47
Chương 47: Mối tình đầu của hoa khôi
48
Chương 48: Hẹn hò
49
Chương 49: Nụ hôn
50
Chương 50: Lãng mạn chút coi!
51
Chương 51: Cặp sinh đôi
52
Chương 52: Tin tức tố Omega
53
Chương 53: Lần Phát Tình Thứ Hai
54
Chương 54: Hoa khôi đánh nhau
55
Chương 55: Gọi Chồng Ơi
56
Chương 56: Đang Hẹn Hò
57
Chương 57: Thẳng Thắn
58
Chương 58: Tình địch
59
Chương 59: Hoa khôi “hot” ở quán bar
60
Chương 60: Tớ chỉ cọ xíu thôi…
61
Chương 61: Chồng ơi! Chồng ơi! Chồng ơi! Chồng ơi! Chồng ơi!
62
Chương 62: Không phục
63
Chương 63: Thiếu niên khinh cuồng
64
Chương 64: Tay không bắt “truyện ếch”*!
65
Chương 65: Hẹn hò
66
Chương 66: Nhật ký những chuyện blah blah của hotboy trường
67
Chương 67: Đáng yêu
68
Chương 68: Vụng trộm
69
Chương 69: Tình sử năm xưa
70
Chương 70: Khoe khoang
71
Chương 71: Tu la tràng (Phần 1)
72
Chương 72: Tu La Tràng (Phần 2)
73
Chương 73: Bảo bối đến rồi!
74
Chương 74: Ba ba!
75
Chương 75: Nguy cơ lớn của hoa khôi!
76
Chương 76: Cuộc sống thường ngày bận rộn của học sinh cấp ba khi có con nhỏ
77
Chương 77: Sờ thử xem
78
Chương 78: Sinh hoạt nuôi con thường ngày
79
Chương 79: Uống nhiều nước ấm
80
Chương 80: Mang thai???
81
Chương 81: Chào chị dâu, chào chị dâu!
82
Chương 82: Xuyên không?
83
Chương 83: Lại say nữa rồi
84
Chương 84: Mang thai??
85
Chương 85: Sinh hoạt chăm con thường ngày của học sinh cấp 3
86
Chương 86: Người đẹp say ngủ
87
Chương 87: Một phần sự thật
88
Chương 88: Ký ức chân thực
89
Chương 89: Tat
90
Chương 90: Wao! Wao! Wao! Wao
91
Chương 91: Công khai tình yêu
92
Chương 92: Mình tiêu đời rồi!
93
Chương 93: Khoe khoang tình cảm
94
Chương 94: Kiểm điểm dưới cờ
95
Chương 95: Đoạn mỹ nhân ngủ say!
96
Chương 96: Đợi cậu tan học
97
Chương 97: Hoa khôi biến mất
98
Chương 98: Hòn Đảo Không Người
99
Chương 99: Học sinh cấp ba vĩ đại
100
Chương 100: Đại Kết Cục
101
Chương 101: Kết thúc thật sự [Hoàn chính văn]
102
Chương 102: Kì thi tốt nghiệp + Lễ kỷ niệm thành lập trường
103
Chương 103: Nữ trang chỉ có vô số lần
104
Chương 104: Đánh dấu vĩnh viễn
105
Chương 105: Ngoại truyện mang thai (1)
106
Chương 106: Phiên ngoại mang thai (2)
107
Chương 107: Ngoại truyện mang thai (3)
108
Chương 108: Ngoại truyện mang thai (4)
109
Chương 109: Ngoại truyện kết hôn (1)
110
Chương 110: Ngoại truyện kết hôn (2)
111
Chương 111: Ngoại truyện kết hôn (3)