Chương 119: Ngoài dự đoán!

Ban đầu hạ nhân trong nhà này là phục vụ thế gia, tự nhiên hiểu được các loại quy củ, thậm chí hiểu biết đạo đãi khác còn hơn cả Trần Tiêu. Hồ Thanh Vân cũng không biết nội tình, chỉ xem nhà cửa này cùng với bọn hạ nhân tới lui đúng mực, liền càng thêm coi trọng vị phong thủy sư thần bí chưa từng gặp mặt kia.

Hạ nhân dâng lên trà linh khí mời Hồ Thanh Vân nhấm nháp, liền quy củ rời khỏi phòng khách. Hồ Thanh Vân không nói gì, cùng Hồng chủ quản một người bưng một ly trà linh khí lên nhấm nháp tư vị.

Sau một lúc lâu, chung trà hết một nửa, Hồ Thanh Vân mới dài lâu thở ra một hơi, chậm rãi nói: "Trà ngon."

Lúc này Hồng chủ quản mới dám tiếp lời, nhẹ giọng nói nhỏ một câu: "Trà linh khí này cũng không thua gì trà trong Phủ Thành Chủ."

Hồ Thanh Vân liếc mắt nhìn hắn, nghĩ thầm này thật đúng là dán vàng lên mặt nhà mình đâu, này đâu chỉ là không thua, căn bản là vứt ra một cái cảnh giới đi.

Hồ Thanh Vân cũng không có sắc mặt tốt với tên cấp dưới tuy trung thành và tận tâm, lại chỉ vì cái trước mắt, thiếu chút nữa có tâm làm chuyện tốt lại xuýt hư chuyện này. Hắn không mặn không nhạt nói một tiếng: "Trên đời này ngoài trời còn có trời, ngoài người còn có người. Chỉ xem lá trà này, là có thể nhìn ra được hai người này thân gia dày nặng, nội tình lâu dài."

Ngày đó đột nhiên nghe xong Hồng chủ quản bẩm báo, Hồ Thanh Vân thiếu chút nữa kinh ra một thân mồ hôi lạnh. Hắn âm thầm tranh đoạt vị trí thành chủ với hai anh trai, cứ việc không ít người biết, nhưng rốt cuộc không phải bãi ở bên ngoài. Này chủ quản lại trắng trợn táo bạo mượn sức người khác như vậy, làm hai anh trai hắn biết, nhất định sẽ sinh sự.

Ngay lúc này, ai trước động, ai liền thua.

Hồng chủ quản không được chủ nhân khen ngợi, lại đổi lấy một phen gõ. Nếu không phải cấp dưới Hồ Thanh Vân có thể sử dụng cũng liền mấy cái như vậy, nói không chừng lần này Hồng chủ quản đã bị ra rìa. Tuy giờ không bị ra rìa nhưng cũng là thân mang tội, không biết khi nào mới có thể lấy lại ấn tượng với cấp trên.

Cả ngày hôm qua Hồ Thanh Vân đều vội vàng tiêu trừ tai họa ngầm, sau đó tìm hiểu lại một phen tin tức của vị phong thuỷ sư kia. Sưu tập được không ít tin tức về thuật Phong Thủy, tình huống của phong thuỷ sư lại ít ỏi không có mấy. Chỉ biết một cái, phong thuỷ sư này là một vị từ Thành Hàn Sơn lại đây, từng giúp đỡ thành chủ thành Hàn Sơn.

Tin tức truyền đến quá nhanh quá lửa nóng, Hồ Thanh Vân cảm thấy có chút kỳ quặc, rồi lại không biết vị phong thuỷ sư này đang mưu đồ cái gì. Ngày hôm nay hắn lại đây, chính là ôm ý niệm tiếp xúc một chút, nhìn xem có thể kết giao hay không. Mặc kệ nói như thế nào, chỉ là người tu hành kỳ Kim Đan bên người người nọ, cũng đã đáng giá hắn đi chuyến này. Ở thời điểm mấu chốt như vậy có thể thêm một kỳ Kim Đan đứng ở bên ta, phần thắng của hắn sẽ càng cao.

Hồng chủ quản biết Hồ Thanh Vân rất không vừa ý việc hắn tự chủ trương, hiện tại chỉ có thể ngóng trông thuật Phong Thủy kia thực sự có hiệu quả, hắn mới có thể xoay chuyển cục diện. Hồng chủ quản cụp mi rũ mắt nói: "Cậu chủ dạy đúng, thuộc hạ thụ giáo."

Hồ Thanh Vân hừ nhẹ một tiếng, húc đầu giáo huấn nói: "Cấp dưới như các ngươi, bị cảnh tượng hoa đoàn cẩm thốc trước mắt mê mắt, cũng không biết chính mình là ai, lâng lâng đến chỉ kém lên trời! Phải biết rằng giới Tu Tiên to lớn, người tài xuất hiện lớp lớp, thế gia tiên môn đông đảo, trong đó gút mắt rắc rối phức tạp. Ngay cả cha ta cũng không dám nói nặng nói nhẹ, luôn phải cẩn thận. Ngươi chưa biết rõ thân phận bối cảnh của vị phong thuỷ sư kia đã dám lung tung bãi mặt cho người ta xem. Cũng may vị tiên sư kia tính tình tốt, mới cho ngươi lưu lại một cái mạng nhỏ!"

Hồng chủ quản liên tiếp tuôn mồ hôi lạnh, trong khoảng thời gian này bởi vì địa vị chợt biến cao, đúng là người phía dưới có chút khinh cuồng. Ngay cả hắn cũng vậy, nếu không phải bị cậu chủ nhỏ vạch trần, hắn còn không có ý thức được tâm thái chuyển biến như vậy sẽ mang đến cái dạng nguy hại gì.

"Cậu chủ giáo huấn phải, thuộc hạ biết sai rồi. Thuộc hạ bảo đảm, sẽ không dám phạm lại."

Thấy Hồng chủ quản thật sự biết sai, Hồ Thanh Vân mới thở dài một hơi: "Ngươi theo ta đã lâu, ta không hy vọng ngươi không biết trời cao đất rộng gây họa lên thân, cũng gây họa cho người trong nhà. Lúc này đây, cần phải nhớ rõ xin lỗi đối phương!"

Hồng chủ quản nghiêm túc nghiêm túc nói: "Vâng."

Hồ Thanh Vân chậm rãi uống nửa chén trà còn lại, đột nhiên biểu tình hắn khẽ nhúc nhích, đôi tai nhanh nhạy nghe được một tiếng bước chân nhẹ nhàng đi đến. Tiếng bước chân không nhanh không chậm, mỗi một bước đều đi ra khoảng cách giống nhau, nặng nhẹ giống nhau. Có thể thấy được người tới là người tính cách trầm ổn kiên định, không dễ dao động. Người như vậy làm việc cũng thích dựa theo chính mình quy củ, sẽ không dễ dàng thay đổi vì bên ngoài. Hồ Thanh Vân chậm rãi thả lỏng lại. Chỉ là nghe tiếng bước chân là có thể phán đoán này hẳn là một người đáng giá lui tới.

Theo sau hắn lại nhăn mi, lúc trước nghe Hồng chủ quản nói đối phương có hai người, chẳng lẽ lần này gặp mặt chỉ tham dự một vị. Cũng không biết là vị phong thuỷ sư kia hay là vị đạo hữu kỳ Kim Đan giống hắn.

Hồ Thanh Vân buông chung trà, lúc tiếng bước chân sắp đi đến cửa phòng khách liền đứng lên. Hắn đứng lên, Hồng chủ quản cũng không dám ngồi.

Chủ nhân tiếng bước chân xuất hiện ở ngoài cửa, đó là một người trẻ tuổi nhìn qua mới mười tám, chín. Hắn có khuôn mặt hình trái xoan, mày rậm mắt hạnh, cái mũi thẳng thắn, một đôi môi cong cho dù nhấp cũng hàm chứa một tia ý cười.

Gương mặt tuổi trẻ ngoài dự kiến này làm Hồ Thanh Vân có chút sững sờ, theo sau mới ý thức được phía sau đối phương còn có một người khác đi cùng.

Lại nhìn phía sau hắn, Hồ Thanh Vân đột nhiên đâm vào một đôi mắt tràn đầy lạnh lẽo. Người này tuy cũng tuổi trẻ tuấn mỹ, dáng vẻ ung dung, nhưng biểu tình lạnh lùng, có một cổ khí thế uy nghiêm nghênh mặt mà đến.

Hai người một người nhu hòa, một người uy nghiêm; một người mỉm cười, một người lạnh lùng; một người còn vị thành niên, một người lớn tuổi. Rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau, đứng chung một chỗ lại hết sức hài hòa, nói không nên lời hòa hợp.

Lấy lại tinh thần, Hồ Thanh Vân mới hơi hoảng sợ khi phát hiện hắn mới nãy vậy mà chỉ nghe được tiếng bước chân của một người. Người cỡ 27-28 tuổi này cũng đi tới, nhưng hắn lại hoàn toàn không có phát hiện. Hắn liền đoán vị này chính là người tu tiên kỳ Kim Đan kia, tu vi cùng thân pháp thế nhưng hoàn toàn trên hắn!

Cái này làm cho Hồ Thanh Vân càng có hứng thú với hai người, cũng càng có ý muốn kết giao.

Người trẻ tuổi hơn phát ra tiếng réo rắt nói: "Khách nhân đã đến, không có tiếp đón từ xa. Có chỗ chậm trễ, mời bỏ qua cho."

Hồ Thanh Vân cười một tiếng: "Nơi nào, tùy tiện quấy rầy chính là chúng ta, mới hẳn là mời hai vị tha thứ."

Hồ Thanh Vân nhìn thoáng qua Hồng chủ quản, hắn lập tức tiến lên vì hai bên làm giới thiệu: "Trần sư phó, Tịch tiên sư, vị này chính là cậu chủ Hồ Thanh Vân nhà ta."

Hồ Thanh Vân lập tức làm một cái lễ ngang hàng, đối hai người nói: "Hai vị đạo hữu, hôm nay mạo muội tới cửa, là vì ta muốn xin lỗi việc gia phó ta không hiểu chuyện mạo phạm Trần sư phó, còn thỉnh ngươi tha thứ." Sau đó hắn ý bảo Hồng chủ quản, lại trịnh trọng hành lễ tạ lỗi.

Hồ Thanh Vân nhìn đến hai người thì kinh ngạc, Trần Tiêu cùng Tịch Vân Đình nhìn đến Hồ Thanh Vân cũng rất giật mình. Hồ Thanh Vân cũng rất tuổi trẻ, bộ dáng chỉ lớn hơn Trần Tiêu bốn năm tuổi. Hắn có diện mạo như vậy thì chứng tỏ lúc hắn Trúc Cơ tuổi cũng rất nhỏ, nghĩ đến cách nói linh căn thiên phú không tồi cũng không phải là giả.

Hơn nữa trên người hắn không hề có cái loại khí thế kiêu căng ngạo mạn của con cháu thế gia, rất là bình dị gần gũi. Đi lên liền đi thẳng vào vấn đề xin lỗi, càng là làm người tăng thêm mấy phần ấn tượng tốt.

Trần Tiêu chớp chớp mắt, nâng nâng tay: "Hồng chủ quản xin đứng lên, ta hiện tại không hề trách ngươi là được." Ý tứ là nói hiện tại không có tức giận vì chuyện nhỏ này, nhưng phía trước đúng là có để ý.

Hồng chủ quản nghe xong thiếu chút nữa nhịn không được giơ tay lau mồ hôi, cậu chủ nói đúng, hắn đúng là cần phải thận trọng từ lời nói đến việc làm. Không nghĩ tới lần này tùy tiện đắc tội người, thiếu chút nữa đã bị mang thù.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74: Bùa chú
75 Chương 75: Người hiến thân thể nghiệm
76 Chương 76: Rồng bay múa dưới ngòi bút
77 Chương 77: Trúc sơn Cư
78 Chương 78: Kêu một tiếng đại ca
79 Chương 79: Trở về thành Hàn Sơn
80 Chương 80: Thật nhiều nghi hoặc
81 Chương 81: Vũ khí nguy hiểm trên nhân gian
82 Chương 82: Đã trở lại
83 Chương 83: Mở màn
84 Chương 84: Đồng Nặc Nặc: Nổ hắn! Nổ hắn!
85 Chương 85: Vận rủi ra tay
86 Chương 86: Cùng đi nhìn một cái
87 Chương 87: Thẻ tên mới tới tay
88 Chương 88: Lửa nóng trong lòng bàn tay
89 Chương 89: Thoải mái!
90 Chương 90: Lễ vật
91 Chương 91: Hộp trữ vật
92 Chương 92: Tương lai đáng mong đợi
93 Chương 93: Cùng nhấm nháp trà linh khí
94 Chương 94: Phong thủy truyền ra uy danh!
95 Chương 95: Bay lên!
96 Chương 96: Bùa chú mới!
97 Chương 97: Chế tạo bút!
98 Chương 98: Lý Dữ Chu
99 Chương 99: Không cẩn thận bắt gặp!
100 Chương 100: Tin vui
101 Chương 101: Quà cảm ơn của Hàn Nguyên Chi
102 Chương 102: Danh hiệu
103 Chương 103: Chuẩn bị vào núi
104 Chương 104: Làm sao ngủ?
105 Chương 105: Chờ mong trong lòng
106 Chương 106: Trên đường rèn luyện
107 Chương 107: Mời
108 Chương 108: Khỉ Dơi Đuôi Đen!
109 Chương 109: Chiến đấu kịch liệt trong rừng cây quả Bạch Linh
110 Chương 110: Cô bé Man tộc
111 Chương 111: Người thân thấp
112 Chương 112: Lại không thấy
113 Chương 113: Tiên sư lại lạc đường
114 Chương 114: Đúng là rất may mắn
115 Chương 115: Tiên sư không giỏi tính toán
116 Chương 116: Thành lập triều đại mới
117 Chương 117: Thăng quan hiển quý
118 Chương 118: Hồ Gia!
119 Chương 119: Ngoài dự đoán!
120 Chương 120: Trà linh khí dùng để tiếp khách
121 Chương 121: Hồ Gia Cẩm Thành!
122 Chương 122: Thẩm Nhạn Hành
123 Chương 123: Bái sư học nghệ!
124 Chương 124: Đồ đệ đầu tiên!
125 Chương 125: Bỏ chút muối đặc biệt thơm!
126 Chương 126: Độc Hủy!
127 Chương 127: Lấy thân phạm hiểm
128 Chương 128: Đất rung núi chuyển!
129 Chương 129: Sưởi ấm
130 Chương 130: Mộng qua không để lại chút dấu vết.. Mới là lạ!
131 Chương 131: Lại tàn nhẫn lại tuyệt!
132 Chương 132: Nhật ký nghĩ cách cứu viện Đường Nhữ!
133 Chương 133: Trao đổi
134 Chương 134: Cái gì cũng nghe!
135 Chương 135: Sợ cảm tình không được đáp lại
136 Chương 136: Hành hình!
137 Chương 137: Tư cách!
138 Chương 138: Như có tâm đắc
139 Chương 139: Đá phong thủy
Chapter

Updated 139 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74: Bùa chú
75
Chương 75: Người hiến thân thể nghiệm
76
Chương 76: Rồng bay múa dưới ngòi bút
77
Chương 77: Trúc sơn Cư
78
Chương 78: Kêu một tiếng đại ca
79
Chương 79: Trở về thành Hàn Sơn
80
Chương 80: Thật nhiều nghi hoặc
81
Chương 81: Vũ khí nguy hiểm trên nhân gian
82
Chương 82: Đã trở lại
83
Chương 83: Mở màn
84
Chương 84: Đồng Nặc Nặc: Nổ hắn! Nổ hắn!
85
Chương 85: Vận rủi ra tay
86
Chương 86: Cùng đi nhìn một cái
87
Chương 87: Thẻ tên mới tới tay
88
Chương 88: Lửa nóng trong lòng bàn tay
89
Chương 89: Thoải mái!
90
Chương 90: Lễ vật
91
Chương 91: Hộp trữ vật
92
Chương 92: Tương lai đáng mong đợi
93
Chương 93: Cùng nhấm nháp trà linh khí
94
Chương 94: Phong thủy truyền ra uy danh!
95
Chương 95: Bay lên!
96
Chương 96: Bùa chú mới!
97
Chương 97: Chế tạo bút!
98
Chương 98: Lý Dữ Chu
99
Chương 99: Không cẩn thận bắt gặp!
100
Chương 100: Tin vui
101
Chương 101: Quà cảm ơn của Hàn Nguyên Chi
102
Chương 102: Danh hiệu
103
Chương 103: Chuẩn bị vào núi
104
Chương 104: Làm sao ngủ?
105
Chương 105: Chờ mong trong lòng
106
Chương 106: Trên đường rèn luyện
107
Chương 107: Mời
108
Chương 108: Khỉ Dơi Đuôi Đen!
109
Chương 109: Chiến đấu kịch liệt trong rừng cây quả Bạch Linh
110
Chương 110: Cô bé Man tộc
111
Chương 111: Người thân thấp
112
Chương 112: Lại không thấy
113
Chương 113: Tiên sư lại lạc đường
114
Chương 114: Đúng là rất may mắn
115
Chương 115: Tiên sư không giỏi tính toán
116
Chương 116: Thành lập triều đại mới
117
Chương 117: Thăng quan hiển quý
118
Chương 118: Hồ Gia!
119
Chương 119: Ngoài dự đoán!
120
Chương 120: Trà linh khí dùng để tiếp khách
121
Chương 121: Hồ Gia Cẩm Thành!
122
Chương 122: Thẩm Nhạn Hành
123
Chương 123: Bái sư học nghệ!
124
Chương 124: Đồ đệ đầu tiên!
125
Chương 125: Bỏ chút muối đặc biệt thơm!
126
Chương 126: Độc Hủy!
127
Chương 127: Lấy thân phạm hiểm
128
Chương 128: Đất rung núi chuyển!
129
Chương 129: Sưởi ấm
130
Chương 130: Mộng qua không để lại chút dấu vết.. Mới là lạ!
131
Chương 131: Lại tàn nhẫn lại tuyệt!
132
Chương 132: Nhật ký nghĩ cách cứu viện Đường Nhữ!
133
Chương 133: Trao đổi
134
Chương 134: Cái gì cũng nghe!
135
Chương 135: Sợ cảm tình không được đáp lại
136
Chương 136: Hành hình!
137
Chương 137: Tư cách!
138
Chương 138: Như có tâm đắc
139
Chương 139: Đá phong thủy